Nephilim Lied
Nephilia
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Tàn Tro Của Lời Nói Dối

Chương 06: Làng elf

0 Bình luận - Độ dài: 3,092 từ - Cập nhật:

Khi Sannes bước tới gần, đủ để cả hai bên có thể nhìn mặt nhau, thì bỗng nhiên một âm thanh lớn dội thẳng vào tai anh. Mà cũng không hẳn, anh hơi bất ngờ khi bước tới gần đây mới thấy nó ồn ào như vậy. Quả không khác gì một cái chợ là bao. Mùi thức ăn xộc thẳng vào mũi anh.

“Đây là kết giới chặn âm thanh đấy. Cậu cứ lùi lại đằng sau tôi. Để tôi nói chuyện với bọn họ trước.”

Sannes liền lùi về phía sau anh. Anh thấy lấp ló phía trước là những cái lều trại phủ bằng da thú, xung quanh là những elf đang đi qua đi lại, và chính giữa những căn lều là một con nai rừng bị xẻ đôi ra đem đi nướng.

Anh nuốt khan, mắt đăm đăm nhìn vào bọn họ, những đôi tai dài ấy. Tim anh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi người, trong khi chân vẫn khẽ khàng bước đi, nép sát sau lưng Chris. Còn nàng công chúa phía sau anh vẫn mê mệt, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Chris dẫn anh đi tới ngay chính giữa khu trại, và tiến tới một đám đàn ông elf đang túm lại làm thịt mấy con thỏ nhỏ.

“Chris, cậu về rồi. Bọn này chờ mãi. Còn kia là...”

Tức thì, họ bật lùi về phía sau, tay đã bỏ lại đám thỏ nằm chỏng chơ trên thớt nhưng vẫn lăm lăm con dao dính đầy máu trên tay.

“CON NGƯỜI! Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy, Chris!?”

“Ấy ấy đừng nóng. Để tôi giải thích cái đã. Anh chàng loài người này chính là vị ân nhân đã cứu mạng công chúa Aelyra của vương quốc chúng ta từ giàn thiêu của bọn Nhân giáo đó.”

Cả đám elf trước mặt anh đứng lặng một hồi rồi ngó qua sau lưng anh. Anh cũng hiểu ý bọn họ nên bước sang một bên để họ trông thấy nàng rõ hơn. Vậy là những elf đang lăm lăm con dao trên tay cũng hạ nó xuống, vai thả lỏng ra.

“...Chi tiết sự việc này xin hãy để tôi và Chris giải thích sau. Mọi người hãy cứu Ae... công chúa với, nàng bị sốt nặng lắm rồi. Đến khi nàng tỉnh lại, xin mọi người khoan hãy giết tôi.”

Anh khẽ cúi đầu, trong khi vẫn giữ chặt tay cõng lấy nàng và cẩn thận không để nàng ngã xuống. Tất cả đều nín lặng. Anh chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập.

“Có thể hắn ta đã thao túng Chris và hạ thủ với công chúa! Không thể tin tên loài người này được! Hãy nhớ rằng giống loài này đã đốt một ngôi làng của chúng ta, ngay trong khu rừng này! Phải giết hắn ta trước khi hắn kịp giở trò!” Một gã elf tóc đỏ, thân hình to con hét lên.

“Đúng thế! Mọi người mang vũ khí lại đây mau!”

“Giết tên loài người đó đi! Đừng để hắn chạy thoát!” Vài tên elf hùa theo. Cả làng elf trước mặt dần rầm rộ lên.

Sannes nín lặng. Có lẽ anh sẽ chết, và Aelyra sẽ không kịp...

“Đủ rồi đó, thiên binh tướng Ryan. Cả mấy người khác nữa.”

Bỗng có tiếng bước chân chậm rãi tiến về phía anh.

“Cậu ngẩng đầu lên đi. Chúng tôi sẽ chữa trị cho công chúa. Trong lúc ấy thì cậu ăn trưa cùng với chúng tôi nhé.”

Anh ngẩng đầu lên, mắt thoáng kinh ngạc. Trước mắt anh là một người đàn ông, không để râu(thường thì loài elf không có râu), mặc quần áo vải bình thường, trông khá già dặn, ít nhất là so với những elf ở đây. Nhất là mái tóc và đôi mắt ấy, lại giống hệt như của Aelyra.

“Xin giới thiệu, tôi là Skarius, cha của Aelyra, và cũng là người đứng đầu làng trại này.”

...

Tuy nói là vậy, nhưng anh bị tịch thu vũ khí, cả con dao bé xíu giắt bên hông. Xung quanh anh toàn là những binh lính to con, cơ bắp cuồn cuộn đang nhìn chằm chằm vào anh như thể một sinh vật lạ. Ông vua bên trái, Chris bên phải, Trước là vài phần nai nướng to được trải trên tán lá rộng, đối diện là một vòng tròn lính elf ngồi xung quanh. Đằng sau anh còn có vài tên elf đang ngồi ăn phần thịt thỏ riêng nữa. Mặc dù họ không mang vũ khí gì, nhưng chỉ cần nhìn vào số lượng, chất lượng lẫn cả thế gọng kìm là đủ biết. Không hề có lối thoát. Giờ anh còn chả dám nhìn vào mắt ai nữa.

Về phần các lính elf, tuy là những binh lính này đã thấy loài người trên chiến trường, nhưng hiếm khi thấy cả khuôn mặt người như thế. Bình thường họ chỉ thấy con người ở dạng một cơ thể được bọc hoàn toàn bằng giáp kháng phép thôi. Không lộ một chỗ nào cả. Một khuôn mặt người đang hít thở và chớp mắt trước mặt họ, lại còn là một tên lính, quả thực là một kỳ quan.

Thực tình thì anh từ khi sinh ra đã không có can hệ gì tới loài elf cả. Không như các Thánh hiệp sĩ của Nhân giáo, anh vốn chỉ chiến đấu với con người mà thôi. Nên là đám elf xung quanh cũng không muốn động thủ làm gì. Dù sao đó cũng là một cơ hội tốt để họ lợi dụng tên loài người này, ví dụ như có thể moi móc thông tin quân sự, dân sự, chính trị giữa các quốc gia chẳng hạn.

Với trực giác nhạy bén của các chiến binh Metal elf này, họ đều cảm thấy không có chút sát khí nào từ con người này tỏa ra. Vì vậy họ cũng không kích động gì cả. Chỉ bình tĩnh quan sát, xen chút tò mò hiếu kì.

Hơn nữa, họ cũng đang chờ đợi lời giải thích về mọi chuyện vừa nãy, kể cả là từ Chris đang ngồi bên cạnh con người ấy.

“Nào, ăn đi. Cậu cũng đói lắm rồi phải không?”

Skarius gắp một miếng thịt nai nướng bỏ vào bát Sannes.

“À... Cảm ơn ông.”

Anh cầm miếng thịt lên rồi lặng lẽ ăn, trong ánh mắt của các elf hướng vào anh, nhìn chằm chằm.

“Các anh cũng lấy ăn đi chứ kẻo nguội.”

Vậy là họ đành nghe theo lời tướng quân kiêm đức vua của mình rồi lập tức vươn tay lấy miếng thịt trên đĩa rồi ăn như hổ đói. Họ nhai nhồm nhoàm miếng thịt rồi nuốt ực một tiếng to. Cứ như thế, một nửa con nai nướng đã bị chén sạch từ khi nào. Chris cũng chẳng kém cạnh. Còn Skarius thì được riêng một phần thịt khá lớn nên cứ chậm rãi ăn trong khi quan sát mọi người, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu với họ.

Sannes có hơi bất ngờ trước cách ăn uống của đám lính elf này. Anh tưởng rằng loài elf ăn uống sẽ thật thanh cao lắm, kiểu như họ vẫn sẽ ăn bằng dao nĩa trên cái đĩa trắng sáng loáng, trên bàn ăn bằng gỗ xịn với khăn trải bàn phủ ở trên, kể cả khi đang ở trong rừng hoang với lối sống du mục như thế này. 

“Tốt tốt. Ăn như thế mới là chiến binh của quân đoàn Skyria này chứ. Chiều nay mọi người cứ thong thả nghỉ ngơi đi, rồi tối nay ta lại họp một buổi nữa.”

Rồi ông vua lại cắn một miếng thịt to nhai ngấu nghiến.

“Cậu cũng ăn đi chứ. Hay là không ngon sao?”

“...A-À không, ngon lắm ạ.”

‘Chắc là loài elf thích ăn thịt nai thật,’ anh nghĩ vậy rồi cũng ăn nốt miếng thịt trên tay, khẽ thở dài nhẹ nhõm.

Đúng là hương vị cũng không tệ.

“Ăn xong hết rồi phải không? Thế giờ ta vào chủ đề chính nhỉ?”

Rồi ông gọi đám phụ nữ đang trông trẻ em từ phía bên kia tới gần. Có vẻ như họ cũng đã ăn xong.

Hẳn lý do cho sự tách biệt rõ ràng này là đến từ một con người lạc loài trong tập thể elf này. Lỡ như con người này bắt một trẻ em nào đó làm con tin, thì rõ ràng là sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa vài đứa trong số chúng nó còn sợ đến phát khóc khi anh lỡ nhìn chúng nó một cái.

Sau khi đám trẻ em đã chui vào lều rồi, bọn họ mới đi tới về phía anh. Nhìn kĩ lại, bây giờ ở đâu cũng có ánh nhìn hướng vào mình, làm anh vô thức nuốt khan.

“Cậu có thể kể cho chúng tôi toàn bộ sự việc được không? Đừng vội, cứ thoải mái mà kể.” Ông vua nói, giọng vẫn trầm ấm như mọi khi.

“Đúng đó. Rồi mọi người sẽ hiểu thôi. Có tôi và công chúa làm chứng mà.” Chris đặt tay lên vai anh, nụ cười chứa đầy sự tin tưởng.

Vậy là anh cũng ngập ngừng kể lại. Anh vẫn còn sợ phải nói thật cái lí do ngốc nghếch ấy ra, nhất là cha của cô nàng mà mình đã cầu hôn đang ngồi ở ngay bên cạnh.

“Ừm... Mọi chuyện bắt đầu từ lúc đó, mới chiều hôm qua thôi...”

“Ahahaha… Thì ra là vậy à!?” 

“Haha, cái phần đó có cần miêu tả chi tiết như thế không!?” 

“Hừm… Công nhận anh cũng gan lắm… Theo nhiều cách khác nhau.”

Có những elf cười lớn, một số thì im lặng và lén nhìn lên vị vua của họ. Cũng có vài elf lườm anh với ánh mắt không mấy thiện ý. Ông vua thì… theo đại đa số elf. Ông cười lớn, cười như chưa bao giờ được cười, trong khi lấy tay vỗ lưng anh.

“Điều đó Aelyra cũng đã xác nhận rồi hả? Chris?” Ông khúc khích nín cười.

“Vâng, đúng là vậy ạ.” Chris thì chỉ im lặng mỉm cười. Đến cả anh cũng không ngờ làng trại của mình lại thành ra thế này. Vậy mà lúc nãy nghe chuyện đó mà anh lại trầm tư nữa chứ. Có lẽ một phần cũng là do tình huống căng thẳng lúc đó.

“Ahahaha, cậu thú vị ghê luôn đó.”

Về phần Sannes, anh lại cúi mặt vì xấu hổ, tai đỏ lựng lên. Nhưng xen vào đó anh cũng có cảm giác bớt lo lắng đi phần nào.

“À… thưa đức vua, cho tôi hỏi…”

“Cậu gọi tôi là trưởng làng cũng được rồi. Dân du mục như tôi mà gọi vậy thì hơi quá.”

“Vậy… trưởng làng, xin ông cho tôi được nhìn mặt công… không, Aelyra để xem nàng khoẻ lại chưa. Chỉ là nhìn mặt cho an tâm thôi, nếu nàng chưa tỉnh dậy thì tôi cũng sẽ không đánh thức nàng đâu. Cũng do lỗi của tôi mà nàng mới thành ra như thế…”

“Ồ, được thôi. Chris, dẫn ân nhân của chúng ta đi gặp công chúa nào. Nhưng mà…”

“Nhưng mà sao vậy, trưởng làng?” Anh ngập ngừng hỏi.

“Ta bây giờ chưa chấp nhận hai đứa đâu. Con gái của ta còn chưa đồng ý mà, nên nếu có nói chuyện thì cũng đừng xuyên tạc mấy lời tôi nói đấy nhé.”

“Tôi đâu có ý định thế… Mà, giờ tôi xin phép đi đây. Chris, đi với tôi nhé.”

“Còn nữa.” Giọng ông vua chợt đanh lại.

Anh giật mình, quay người về đằng sau khi mới vừa đi xuống. Mắt ông sắc lại, từng nếp nhăn trên trán và giữa hai mắt như dày hơn. Hình như ông không đùa nữa rồi.

“Khi quay lại, nhớ phải  nói cho chúng tôi tất cả những gì cậu biết về thế giới mà anh sống trước kia.”

Anh gật đầu vâng dạ rồi lách qua đám elf đang ngồi đó và đi tới lều mà Aelyra đang nằm nghỉ ở trong.

Có vẻ như, ánh mắt của những elf mà anh vừa đi qua họ không còn chứa sự ác ý nữa. Đám phụ nữ nhìn anh một hồi rồi tụm lại vừa bàn tán vừa cười khúc khích gì đó. Các binh lính thì ngồi với nhau kể mấy chuyện về việc họ đã gặp con người trên chiến trường như thế nào.

Nhìn chung, bọn họ đều cảm thấy khá hứng thú và tò mò về Sannes, không chỉ vì anh là một con người mà còn cả vì câu chuyện thú vị mà anh vừa kể ra.

Tới khi anh đi khỏi rồi, phía xa xa, khuất bóng tầm nhìn của anh, cái lườm ác ý ấy vẫn còn đó. Không ai khác, đó là thiên binh tướng Ryan cùng với vài tên lính khác ngồi gần hắn ta.

Sannes bước vào trong một căn lều khá lớn, thấy chính giữa phòng là Aelyra đang ngồi ăn cháo nóng trên nệm, mặt đỏ ửng, gần đó là một thiếu nữ tóc ngắn đen, quần áo dài màu nâu đang cầm bát đút cho nàng ăn.

“Hưm… Phiền quá… Hông ăn đâu. Để ta ngủ một chút nữa đi…” 

“Nào, thìa cháo này công chúa. Chị nãy giờ cứ nũng nịu đòi em đút cho mà giờ lại không ăn là sao? Chị mà bỏ bữa thì cả hầu gái em cũng chịu thiệt thôi đó. Mau lên, ăn đi. Không là em sẽ bị thay bởi một hầu gái khác không thân thiết với chị đút cho chị ăn và em cũng sẽ bị cắt bớt phần bữa trưa luôn đó. Em còn chưa ăn gì đây nè. Ở tuổi này em cũng phải ăn nhiều để…” 

“Nhiều lời quá! Ta chỉ lỡ than là buồn ngủ nên không muốn ngồi dậy ăn thôi. Ta ăn là được chứ gì.”

“Đây, thế có phải tốt cho em với cả chị không.”

Nàng ngoan ngoãn ăn thìa cháo được hầu gái đút cho.

“Ưm… cũng ngon thật. Thìa nữa… ủa, hai người?” Nàng ngơ ngác nhìn về phía họ. 

“À… xin lỗi, tôi chỉ muốn xem công chúa đã khoẻ lại chưa thôi. Chúng tôi đứng ngoài này cũng được.”

Nàng nhìn Sannes một hồi lâu rồi chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng che miệng lại, giọng lắp bắp.

“...H-Hai anh đến từ… khi nào vậy?” 

“Chúng tôi… ừm, mới đến thôi. Đúng không nhỉ, Chris?”

“...À ừ, đúng thế.” Chris gật đầu lia lịa.

“Tôi thấy hai anh ngó vào từ đoạn công chúa õng ẹo không chịu ăn rồi đó.” Nàng hầu cười rồi liếc mắt về phía Aelyra, bấy giờ đang phồng má lườm nàng với vẻ mặt đỏ như cà chua.

“Sao rồi, cuộc gặp mặt có thành công không?” Nàng hầu hướng mắt về phía Sannes. Ánh mắt trông thoải mái và thân thiện lạ thường, mặc dù chỉ mới nói chuyện lần đầu tiên, nhất là với một loài người như anh.

“...Cũng ổn. Mọi người cho tôi dùng bữa chung và không đánh giết tôi hay lăng mạ gì cả.”

Nàng hầu cười khúc khích, ẩn trong đó một chút mỉa mai. “Anh nghĩ chúng tôi gặp loài người sẽ không nghĩ gì mà thẳng tay giết sạch kể cả khi đó là vị ân nhân đã cứu công chúa của chúng tôi sao? Anh nghĩ trong đầu chúng tôi chỉ có giết và giết thôi sao? Anh hạ thấp chúng tôi quá rồi đấy.”

“À, ý tôi không phải vậy…”

“Thôi được rồi. Tôi xin lỗi. Không nên nói chuyện này khi người bệnh đang ở đây nhỉ. Có lời nào muốn nhắn nhủ với công chúa thì nói đi, kẻo bệ hạ chờ đợi. Trong căn lều này tôi cũng có thể nghe từng lời anh nói ngoài kia đấy. ”

Nói rồi nàng hầu lại đưa một thìa cháo trước mặt Aelyra.

“Nào, vừa ăn vừa nghe anh chàng loài người đã cầu hôn chị nhắn nhủ gì với chị nhé. Aaa…”

“T-Thôi, ta tự ăn được!” Nàng cầm lấy thìa rồi tự đưa vào miệng mình.

“Thôi, nói vậy chứ chị cứ ngồi đấy, để em đút cho.” 

“Không cần, đưa bát đây mau lên.”

“Chị ngại vì có hai anh chàng thăm bệnh ở đây sao?”

“K-Không có!!!”

Công chúa và hầu gái cứ giành cái thìa trên tay nhau, làm cho Sannes càng thêm khó xử. Chris thì thở dài nhìn họ, khoé môi khẽ cong lên. 

Mà thôi, dù sao thì anh cũng chỉ muốn xem xem nàng đã khoẻ lại chưa ấy mà. Nhìn vậy là cũng đủ biết rồi.

“...Thôi, công chúa ăn xong rồi nghỉ ngơi cho khoẻ nhé, chúng tôi đi đây.”

“Ừ. Cảm ơn hai anh nhé.” Nàng hầu quay sang gật đầu chào bọn họ.

“À… Elena.” 

“Sao vậy, Chris?” 

“Chắc là… mai bọn anh lại phải đi tiếp.” Chris nhìn vào mắt nàng hầu, vẻ mặt thoáng buồn.

“Anh không định nghỉ ngơi gì sao?”

Elena lại đút một miếng cháo cho Aelyra. Cô công chúa không hiểu sao bây giờ lại ngoan ngoãn như mèo con.

“Không, anh phải đi. An táng xong xuôi hết rồi. Với lại cơ thể cũng không bị thương gì cả. Thế nên là…”

“Ừm. Em hiểu mà. Với một chiến binh như anh thì chuyện đó là thường tình thôi. Đã làm vợ của một chiến binh thì phải chấp nhận chuyện đó. Với lại em cũng đủ tuổi rồi mà.”

“Không, ý anh không phải thế…”

“Thôi được rồi, vương vấn hay tám nhảm gì để sau đi. Trưởng làng vẫn đang đợi kìa.”

“À… Đúng rồi nhỉ. Vậy bọn anh đi đây.” 

“Cảm ơn hai anh vì đã đến thăm bệnh tôi nhé. Và nhớ đừng nói cho ai biết mấy chuyện trong này đấy.” Aelyra vẫy tay chào họ, không quên tung lời đe dọa.

“Sao phải giữ bí mật chứ. Chuyện công chúa õng ẹo không chịu ăn cháo rồi để hầu gái phải đút…”

“Đừng có nhắc lại chuyện đó!!!” Công chúa đỏ mặt hét toáng lên. Có khi ông vua phía bên kia nghe được cũng nên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận