“H-Hả!? A-Anh có biết là... mình vừa nói cái gì không!? Anh vừa suýt chết chỉ bởi cái mong muốn đó đấy? Có đáng không vậy? Từ giờ anh sẽ chẳng còn cơ hội về với gia đình nữa đâu.” Aelyra lộ rõ vẻ bối rối, má hơi nóng lên. Thực ra đây cũng là lần đầu nàng được cầu hôn bởi ai đó. Lại còn là với một chàng trai con người đã cứu mình thoát chết nữa chứ.
Một chàng trai... con người... sao?
“Tôi không có gia đình. Từ khi sinh ra rồi.” Nét mặt anh từ đỏ ửng chuyển sang trầm buồn hẳn, nhưng vẫn có nét bình thản, không tối sầm như lúc còn đi trong hàng chợ kia.
“...Anh là một người lính phải không?” Mắt cô khẽ liếc về cây rìu chiến trên tay anh.
“Đúng thế. Chỉ là một đội phó của một tiểu đội bộ binh một trăm người thôi.”
“Thế người đàn ông to con vừa đuổi vừa gọi tên anh là ai vậy? Anh quen hắn không?”
“Là đội trưởng của tôi thôi. Cái chuyện mà hắn ta dọa giết tôi chắc chắn là hắn sẽ làm thật đấy. Lại còn nhân danh Thánh Anh Hùng Galos nữa chứ. Nghĩ đến đây tôi lại sợ quá...” Anh ôm lấy hai vai mình, chân run nhẹ. Duy chỉ có cây rìu là anh vẫn nắm chặt.
“Thế ra anh cũng biết sợ nhỉ? Hì hì... Cứ làm tôi tưởng anh là thần thánh phương nào cơ.”
Thế rồi cả hai quyết định sẽ tạm qua đêm ở đây. Trong khi Sannes lấy rìu chặt củi, chất lên nhóm lửa với mồi lửa và một ít dầu hỏa trong cái lọ nhỏ, thì Aelyra đi xuống suối săn vài con cá. Sau một lúc, mặt trời khuất bóng dần, Sannes nhóm lửa xong xuôi, thì Aelyra cũng đã lên bờ với hai con cá, mỗi con cầm một tay, bước nhanh về phía anh.
“May ghê. Không ngờ hôm nay lại gặp cá hồi đó.” Nàng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào con cá hồi vừa xiên bằng cái que gỗ Sannes làm cho đang nướng trên ngọn lửa bập bùng.
‘Và cũng không bị biến thành thịt nướng nữa.’ Nàng nghĩ thầm, rồi tự nhiên cảm thấy sợ quá, khẽ liếc về phía anh. Anh đang mỉm cười nhẹ. Và rồi như bắt gặp ánh mắt của nàng, anh lại cúi xuống, nhìn chằm chằm vào con cá nướng.
“Này... nghe nói rằng trận chiến vừa rồi đất nước của anh lại bại trận và mất thêm một phần lãnh thổ nữa đúng không?” Cô khẽ hỏi anh, giọng gần như thì thào, loang ra khi chạm tới ngọn lửa phía trước.
Một khoảng lặng kéo dài. Chỉ còn tiếng lách tách nho nhỏ dưới đám củi cháy hừng hực.
“Sao cô lại hỏi thế? Đối với tôi bây giờ, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.” Anh khẽ liếc lên, rồi lại nhìn chăm chăm vào con cá trước mặt, tay lật cá sang bên còn lại.
“Tôi... muốn biết nhiều hơn về anh... Đúng hơn là, tôi muốn hiểu lí do thật sự... ừm, khiến anh cứu tôi ấy.”
Chợt má anh lại đỏ ửng lên, rồi cũng dần lấy lại bình tĩnh mà kể cho cô gốc rễ của mọi chuyện.
“Chính tôi cũng không ngờ rằng tối nay tôi lại ở đây nướng cá cùng với cô như thế này. Giờ nghĩ về chuyện đó, tôi lại thấy bản thân mình thật điên rồ. Từ nhỏ tôi đã phải lang chạ qua nhiều nhà khác nhau. Tôi phải chuyển đi chuyển lại nhiều lần lắm. Người đầu tiên nhận nuôi tôi bị bạo bệnh mà qua đời. Lúc đó tôi mới bốn tuổi. Sau đó, vào mỗi vụ mùa luân phiên trong năm, tôi làm thuê rồi ở nhờ trong từng nhà. Tới khi xong việc, tôi lại chuyển qua nhà khác. Phần lớn họ khá lạnh nhạt với một đứa nhóc như tôi và cấm con của họ chơi với tôi. Cứ thế cho tới mười bảy tuổi, tôi đăng kí nhập ngũ. Đến khi đúng vào ngày tôi mười tám tuổi thì tôi chính thức là một người lính và tham gia chiến trường. Thế nhưng rồi, tôi cũng dần nhận ra...”
Và phần còn lại là lịch sử.
...
“Là vậy đó. Nên cô tin tôi rồi chứ? Cái lí do hồi nãy... tôi phải nhắc lại lần nữa. Nó cũng là thật đấy. Tất nhiên là chuyện đó cô chưa cần trả lời vội. Trước hết thì hai ta phải tìm cách sống sót cái đã.”
Nói xong thì anh cũng cắn miếng cá nhai ngấu nghiến.
“Ừm... Ra là vậy...” Nàng nghẹn ngào lấy tay quệt ngang mắt rồi lặng lẽ ăn một miếng cá nhỏ.
Anh cũng nhìn thấy hành động ấy, nhưng không nói gì. Anh nuốt ực một cái, rồi lại cắn thêm một miếng nữa.
Có lẽ khi ngồi trước một ngọn lửa ấm áp như này, anh không còn cảm thấy bối rối nữa. Hoặc có lẽ là anh thấy rằng, nàng elf trước mặt đây giờ lại trông không giống một thiên thần giáng thế cho lắm. Nàng trông giống như một thiếu nữ thì đúng hơn. Mặc dù anh cũng không rõ là nàng bao nhiêu tuổi rồi, vì vốn dĩ loài elf trưởng thành sẽ luôn giữ vẻ đẹp như mười tám đôi mươi mãi như vậy cho tới độ bốn trăm năm. Khi đó elf sẽ lão hóa dần bằng với tốc độ của loài người và chết đi.
“Anh có phiền nếu như... tôi chia sẻ một chút về mình không? Nếu tôi cứ im lặng mãi thì bất công với anh quá.”
Sannes giật mình nhẹ. Hình như anh đang thơ thẩn suy nghĩ điều gì đấy. Anh nhìn cô một lúc, rồi cũng khẽ gật đầu.
“Được thôi, Aelyra.”
Nàng khẽ hít một hơi, rồi nhìn đăm đăm vào ngọn lửa, giọng khẽ run run, khi mà hơi lạnh của rừng đêm bắt đầu xâm chiếm xung quanh ngọn lửa, dần dần thấm vào gáy nàng, tê buốt.
“Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy khi về làng, nơi đó không còn trẻ con nô đùa, người mẹ ru con ngủ và người già làm nông, trò chuyện ngày xưa nữa, mà là...” Nàng bỗng thở dồn dập, giọng nói ngắt quãng.
Ôm chặt lấy vai, cả người nàng run lên từng đợt.
...
“Hức hức... Đừng mà! Đừng mà!!!”
“Xin hãy để cho con tôi được sống...”
“Aaa!!! Đau quá!!! Mẹ kiếp! Nói với lão Giáo Hoàng bẩn tưởi của chúng mày, Chúa là người đã sinh ra vạn vật và lũ con người đê tiện chúng mày không có quyền gì mà giết bọn tao!!! Tao sẽ chờ chúng mày ở dưới địa ngục để xé xác chúng mày ra thành trăm mảnh rồi đốt thành tro bụi!!!”
Tiếng khóc của trẻ con, tiếng van xin của người mẹ và cả tiếng gào thét chửi rủa của những lão già Wood elf hơn 400 tuổi từ hòm đốt xác vang vọng khắp ngôi làng, thấm đẫm vào từng tán cây dày đặc rồi lan sâu vào từng ngõ ngách của khu rừng. Khói lửa bốc lên ngùn ngụt, tỏa ra mùi thịt cháy khét lẹt. Aelyra vừa mới đi tắm rồi lấy nước ở con suối ở khá xa nơi đây, vẫn chưa khỏi bàng hoàng về khung cảnh trước mặt. Nàng tự trách bản thân rằng mình đã tắm quá lâu để rồi xảy ra cơ sự này. Thân là một High elf với nhiệm vụ bảo vệ ngôi làng, cũng là tuyến hậu phương của trận chiến giữa phe Báo Thù và Nhân Tự quân, điều này thực sự không thể chấp nhận được. Có lẽ cha của nàng đã bại trận trước bọn chúng, những Thánh hiệp sĩ của Giáo hội Duy Thủ Nhân giáo.
“Ồ, có một ả elf da trắng tóc trắng đang đứng tần ngần ở kia kìa. Trông xinh vãi.”
“Chắc là nó sốc lắm.”
Những hiệp sĩ với giáp trụ được bịt từ đầu đến chân, với mũ giáp che cả gương mặt, đang oang oang nói với nhau sau khi nhìn thấy Aelyra, trong khi từ từ bước đến gần cô.
“Mày có nghĩ nếu hỏa táng con ả này thì phí quá không?”
“Ý mày là sao? Chẳng lẽ mày định... Giáo hội cũng đã cấm cơ mà?”
“Mang ả về chòi làm nô lệ tình dục một thời gian tới khi mang thai rồi giết thôi. Chỉ cần giống loài lai tạp kia không sinh ra thêm lần nữa thì sẽ ổn thôi chứ gì. Dù sao thì xung quanh đây chẳng có lão mục sư nào cả.”
“Thế thì cho tao hưởng ké với.”
“Tao nữa!”
“Tao nữa!”
Rồi một đoàn chụm lại và đi về phía Aelyra. Hắn ta không đáp lại, rồi bất ngờ chạy tới định đấm một phát vào mặt nàng, hòng làm nàng bất tỉnh.
Mấy gã đằng sau cũng chạy dúi theo.
Nhưng gã và cả những người còn lại đều không biết rằng: Nàng là một High elf, sở hữu sức mạnh phép thuật cao vượt trội so với một Wood elf.
Vì quá chủ quan, nên gã đã để hở một phần nhỏ của mảnh giáp kháng phép trên cổ. Không chần chừ, nàng lập tức dùng phép chém bay đầu gã hiệp sĩ bệnh hoạn.
Những người còn lại đứng sững sờ trước khung cảnh ấy. Rồi như có cùng một tín hiệu nào đó, tất cả lao lên, giương khiên rồi chĩa những mũi thương, mũi kiếm nhọn hoắt về phía nàng. Rồi như có một thứ gì đó quật ngang từ phía bên trái, bọn chúng ngã tan tác dưới dất, một vài người còn bị thương của người khác chém vào hạ bộ.
Nàng đã dùng phần lớn sức mạnh của mình để hất bọn chúng sang một bên. Hằng hà sa số chiếc lá xanh ngắt trên cao dần chuyển sang màu vàng đậm rồi rơi rụng xuống quanh nàng như mưa.
“Đứng dậy mau lên! Chuẩn bị cung tên lửa!” Đám hiệp sĩ nhanh chóng ngồi dậy, gọi nhau xốc lại tinh thần chiến đấu.
Phập!
...
“Bỗng nhiên vào lúc ấy, một thứ gì đó đâm vào cổ tôi, thế là tôi dần thấy buồn ngủ và ngất lịm đi. Lúc tỉnh dậy thì đã bị treo trên Thánh giá ở quảng trường rồi.”
Aelyra lại lặng lẽ ăn một miếng cá nhỏ nữa. Khẽ liếc về phía anh, cô thấy anh đã ăn xong con cá từ lúc nào, nhưng bây giờ trông không còn bình thản như trước nữa. Mắt anh như tóe lửa, quai hàm bạnh ra, làm cho gương mặt rám nắng và mái tóc bù xù của anh trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Một người lính đã chinh chiến lâu năm, một khi đã giận dữ thì không khác nào một con quỷ điên cuồng trong máu lửa chiến tranh cả.
Chỉ là trước giờ, anh chưa bao giờ tức giận đến vậy, kể cả ở trong những tình thế mà bản năng bạo lực bị thôi thúc đến cực điểm. Sannes cũng tự ngạc nhiên về chính mình sau một lúc siết chặt đôi tay tới mức khiến những vệt cắt từ móng tay thô ráp in hằn lên da. Một trong số đó cũng dần rỉ máu.
‘Có lẽ là do mình tức giận vì thấy những tên đó dám có những suy nghĩ đồi bại và định dùng vũ lực với Aelyra để ép buộc nàng chăng?’ Anh nghĩ thế, rồi tự thấy bồi hồi trong lòng.
‘Vậy còn việc đám hiệp sĩ đó đã thiêu sống người già, phụ sản và trẻ con thì sao nhỉ? Tới tận khi nghe nàng nói với vẻ mặt sợ hãi như vậy, mình mới cảm thấy tội nghiệp cho những elf ấy và căm thù đám hiệp sĩ kia, mặc dù trước đó mình cũng nghe về việc đó nhiều rồi, nhưng chẳng có ai tội nghiệp cho bọn họ, thế nên có lẽ, mình cũng chai sạn theo.’
Rồi anh lại tự thấy bất ngờ vì cảm thấy mình thật cao cả. Một cảm giác tự tôn mà anh chưa từng biết đến trước đây.
“Ha ha... Nên nói sao nhỉ, đây là lần đầu tiên tôi siết chặt tay mình tới chảy máu đấy. Nhìn đây này.”
Nói rồi anh giơ hai bàn tay lên. Bỗng Aelyra lại trở nên hốt hoảng, rồi chạy tới ngồi bên cạnh anh, trong khi đưa tay vân vê từng vết thương trên tay anh. Giật mình, anh khẽ rút bàn tay ra. Nhưng nàng lại càng nắm chặt hơn, rồi bạo dạn đưa ngón tay trắng nõn, thuôn dài và mềm mại của mình đan lấy từng ngón tay chai sạn, thô ráp của anh.
“C-Cô...”
“Nắm lại tay tôi... mau lên, đồ... ngốc...”
Nàng định nói rằng anh là đồ trai tân, nhưng thoạt nghĩ tới mình cũng còn trinh và cũng chưa yêu ai bao giờ, nên nàng cũng đành nín bặt và đổi thành từ khác.
“Nếu làm như này... thì tôi có thể chữa trị cho anh bằng phép thuật của mình... Chứ không phải là tôi có ý gì xấu đâu...”
Vai nàng lại khẽ đụng nhẹ vào vai anh. Còn anh thì vẫn ngồi im như tượng, miệng ú ớ không nói được gì.
“Anh đã tức giận đến vậy vì tôi sao?”
“...Ư-Ừm...” Anh lắp bắp gật đầu thú nhận.
Nàng không đáp lại, chỉ khẽ mỉm cười, rồi tựa đầu vào vai anh, trong khi hai tay nàng vẫn đan vào từng kẽ trên ngón tay anh.
Gáy nàng không còn cảm giác tê buốt nữa, thay vào đó là một sự bình yên, ấm áp đến ngập tràn.
Hẳn rồi, vì nàng và anh đều là những cá thể cô đơn, lạc lõng giữa thế giới tàn nhẫn này.
Sau một lúc, thì tay anh cũng đã lành lại hoàn toàn. Anh hết nhìn bàn tay lại dí mũi ngửi vài lần, rồi mới thở phào một cái.
“Sannes này, anh vừa đi đánh trận về phải không? Có vết thương nào trên người không?”
“À... Chẳng nặng lắm đâu.” Anh vừa quay sang chỗ khác vừa nói, trong khi cô hướng mặt tới sát gần anh.
“Đừng có ra vẻ nam tính mạnh mẽ với tôi nữa. Cởi quần áo ra cho tôi xem nào.”
Không đợi anh trả lời thêm, cô cúi xuống và vạch áo anh ra, thì thấy một vết thương đỏ lòm đang để hở, xung quanh là chi chít vết sẹo, ẩn dưới đó là khối cơ bắp rắn chắc.
“Như này không nặng thì thủng ruột mới coi là nặng hả? Cứ để vậy sẽ thành sẹo mới nữa đó. Nằm xuống đất để tôi chữa cho anh nào. Chân có bị gì nữa không?”
“Không, không sao cả.”
“Thật chứ?”
“Ừm... Giờ nó lành lại rồi thành sẹo mất rồi.”
“Thế... thì tốt. Tôi cũng chẳng muốn xem nó đâu. Vết thương trên bụng này khá sâu và còn bị hở miệng nên sẽ tốn khá nhiều thời gian đấy. Anh cứ ngoan ngoãn nằm im một lúc thì sẽ xong thôi.”
Trong lúc nằm im để Aelyra chữa trị, anh dần thả mình vào những ngôi sao. Anh chẳng biết gì về chiêm tinh học cả, nhưng anh vẫn thấy chúng thật đẹp, thật lộng lẫy. Một vẻ đẹp êm ả, kì bí và mang sự vĩnh hằng không bao giờ thay đổi.
Anh bâng khuâng nhớ về ngày xưa, khi mà anh còn là một đứa ở nhờ từ nhà này qua nhà khác, cho tới khi phải nhập ngũ rồi xông pha trận mạc suốt sáu năm qua. Giờ nghĩ lại, đúng là cuộc đời anh nhạt nhẽo và ngắn ngủi quá.
“Có một vài chuyện tôi cho là khá thú vị lúc còn ở chiến trường mà tôi chưa kể với cô, giờ cô có phiền không?”
“Không phiền đâu. Cứ kể đi. Dù sao tôi cũng đang chán. Mà nhớ đừng có gập người lại hay hét lên gì đó.”
Anh cúi xuống nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn chăm chú chữa trị cho vết thương của mình, anh lại đặt đầu mình lên thảm cỏ mà nhìn ngắm những vì sao, chậm rãi kể những trải nghiệm trong quãng đời tầm thường của mình. Trong đó có một câu chuyện mà khi ấy, bản năng bạo lực trong anh đã bị thôi thúc đến cực điểm, nhưng vì đã kiềm chế được, nên anh đã có thể một lần nữa, sống sót cho tới tận ngày hôm nay.
Đó cũng là khoảng thời gian, anh có cho mình người bạn đầu tiên trong đời. Còn bây giờ, người bạn đó chỉ là từng có mà thôi.
0 Bình luận