Thanh Trà chỉ muốn đá bay Dũng Thám Tử về lớp 11B ngay lập tức. Bởi cậu ta cứ không ngừng lải nhải bên tai của Thanh Trà trong khi cô chỉ mong được tự mình thưởng thức trọn vẹn cái clip của lớp 11D.
“Đúng vậy. Chính là nó. Clip của lớp 11D các cậu đã kể về một chàng trai người thường lỡ yêu một nữ Vampire độc ác. Rồi vì tình yêu mà anh ta phải cam tâm tình nguyện ở rể. Nhưng cuối cùng lòng tốt và sự tử tế của anh lại bị chà đạp. Và anh vẫn luôn nhẫn nhịn dù bị cả nhà vợ đối xử không ra gì. Đỉnh điểm của bi kịch là người vợ Vampire đã cắn chết chàng trai khi anh ta phát hiện ra cô ả qua lại với người khác.”
Thanh Trà khẽ nhếch mép.
Thế quái nào một nữ Vampire Hunter có thể trạng yếu đuối như cô - qua clip lại bị biến thành một nữ Vampire độc ác vô nhân tính?
Trong khi gã Vampire thô lỗ vừa bắt nạt Thanh Trà trước đó lại biến thành một chàng trai loài người hiền lành, bi luỵ rồi bị phản bội.
Thế mới thấy sức mạnh của các đạo diễn và biên kịch thật kinh khủng. Với sự dàn dựng hợp lý cùng một chút kỹ xảo, họ có thể dễ dàng xoay chuyển vai diễn, biến người ta thành nạn nhân hoặc thành hung thủ trong những câu chuyện.
“Tớ rất hồi hộp với dòng chữ ‘Còn tiếp’ vào đoạn cuối clip. Lớp 11D các cậu thật khéo gợi sự tò mò của khán giả. Tớ đoán phần tiếp theo sẽ là anh chàng con người sẽ trùng sinh với quyết tâm sẽ trả thù cả nhà cô vợ Vampire. Mua ha ha ha!”
Dũng Thám Tử cười man rợ. Có vẻ cậu ta rất đồng cảm với nhân vật chính trong clip và mong chờ cơ hội được trả thù. Thật xấu tính quá sức!
Nhưng nhờ cách thể hiện của Dũng Thám Tử mà Thanh Trà chợt hiểu ra dụng ý của Sơn Nam - khi chỉ đạo Anh Đào và Ái Mỹ dựng clip theo kịch bản này.
Sau khi xem xong clip của lớp 12C, Sơn Nam hẳn đã ý thức được độ khó trong việc thu hút các phiếu bình chọn từ đám con gái bằng kịch bản tương tự.
Vậy nên, cậu ấy đã chuyển sang chiến lược tìm phiếu bình chọn từ đám con trai với kịch bản clip theo motif: trai hiền đi ở rể - bị chà đạp - bị sát hại - trùng sinh - báo thù.
Hừm, cái cậu Bloodbound này! Hoá ra cậu ấy cũng am hiểu tâm lý con người ra phết.
Hay là…
Nội dung trong clip của lớp 11D không phải ngẫu nhiên mà chính là ngầm tố cáo nỗi lo sợ của Sơn Nam nhỉ?
Hồ Thu hình như còn chưa thèm giải thích cho Sơn Nam biết Bloodbound là gì luôn. Trong khi Sơn Nam đang phải sống tại nhà của con bé Vampire đó. Hẳn là cậu ấy phải chịu rất nhiều áp lực mà không biết tỏ cùng ai.
Nhiều khi, con người tự lừa dối bản thân mình bằng những suy nghĩ tích cực. Nhưng rồi, tất cả những nỗi lo sợ và những điều tiêu cực sẽ được con người thể hiện ra trong quá trình sáng tạo một cách vô thức.
Có khi trưa mai Thanh Trà sẽ mời Sơn Nam đến Thư Viện của cô để xem bài Tarot cho cậu ấy vậy. Tarot tuy không dự đoán chính xác được tương lai, nhưng Thanh Trà có thể thông qua việc trải bài để hiểu hơn về nội tâm của chàng trai hướng nội ấy.
“Này! Thế cậu là Vampire thật nhỉ? Cậu đã 16 tuổi được bao nhiêu năm rồi?”
Dũng Thám Tử nhìn chăm chú vào đôi mắt xám của Thanh Trà rồi đột ngột hỏi một câu làm cô suýt ngất.
“Sao… Sao cậu lại nghĩ tớ là Vampire?”
Thanh Trà khá bực mình khi bị cắt đứt mạch suy tư. Cô cố nén giận rồi hỏi ngược lại Dũng Thám Tử.
“Theo tin tức mà tớ nắm được thì cậu - Nguyễn Thanh Trà, lớp 11D - đang theo học hệ Homeschooling bởi cậu không thể ra ngoài khi trời đang nắng. Với lại, ngoại hình của cậu nhìn không giống với người bình thường một chút nào. Và còn một điều quan trọng nữa: cái clip của lớp 11D đã tố cáo tất cả. Các cậu không hề diễn mà đó là thật phải không? Nhật Vương không thể tự dưng mà ngồi bất động được như này, chắc chắn cậu đã truyền cái gì đó vào cơ thể hắn phải không?”
Dũng Thám Tử đưa mắt sang nhìn Nhật Vương. Bắt gặp biểu cảm của gã Vampire, cậu ta rụt tay lại và bỏ ngay ý định kiểm tra cái bụng 6 múi của hắn.
“Cậu suy luận kiểu gì vậy? Có Vampire nào lại tự đi tố cáo chính mình thế không?”
“Cậu có biết câu: nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi nguy hiểm nhất không? Tớ đoán, cậu tự tạo tin đồn rằng cậu là Vampire một cách công khai để không ai nghi ngờ cậu là Vampire. Nhỉ, Thanh Trà - nữ Vampire tóc trắng?
“…”
Thanh Trà ngơ người ra luôn.
Bình thường Thanh Trà vốn thích tranh luận. Nhưng gặp Dũng Thám Tử thì cô thấy mất cảm hứng thực sự bởi cậu ta nói chuyện ngang như cua vậy.
“Hê hê! Vậy là cậu đúng là Vampire nha. Nhưng không sao, tớ sẽ giữ bí mật cho cậu, ‘Công Chúa’ của tớ!”
“Cái gì? Ai là ‘Công Chúa’ của cậu?”
“Thì đây! Tớ bốc trúng tên cậu trong tuần 2 của Sự Kiện Chăm Sóc Các Bạn Gái nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20/10 này.”
Dũng Thám Tử nói xong bèn cho Thanh Trà xem một lá thăm có ghi:
Công chúa: Nguyễn Thanh Trà - lớp 11D
Chăm sóc: Tuần 2, 6/10/2025 đến 10/10/2025
Thanh Trà hừ mũi.
Cô những tưởng việc theo học chương trình Homeschooling thì sẽ thoát được việc phải tham gia mấy Sự Kiện của trường Harmony như thế này. Chả hiểu Ban Tổ Chức Sự Kiện 20/10 nghĩ gì mà lại đưa tên cô vào!
“Hai lớp chúng ta đúng là có duyên đó nha. Tuần trước ‘Công Chúa’ của tớ là Nguyễn Hồ Thu đấy. Nhưng nghe đồn nàng phải nằm viện do sốt xuất huyết. Ủa mà lớp các cậu gần ổ muỗi hay sao mà cả Nhật Vương lẫn Hồ Thu nhập viện cùng một thời gian nhỉ? À không, hay thực ra… là KHÔNG có căn bệnh sốt xuất huyết nào ở đây cả! Chính cậu đã hút máu của họ phải không?”
“Ừa! Tớ thích thế đấy!”
Thanh Trà trả lời ngắn gọn và tỏ vẻ vô cảm.
Thằng nhóc thám tử nghiệp dư này có lối suy luận không tuân theo logic nào cả. Cậu ta thậm chí còn đoán nhầm vụ ai là Vampire nhưng lại vô tình đoán mò trúng vài điểm.
Vậy nên, tốt nhất là dừng đối đáp để tránh tạo cơ hội cho Dũng Thám Tử suy diễn. Ai mà biết cậu ta sẽ làm gì với những tin tức này với cái chức danh Chủ Tịch Câu Lạc Bộ Báo Chí.
Thanh Trà quay mặt về phía sân khấu, nhằm thể hiện thái độ muốn chấm dứt hội thoại với Dũng Thám Tử. Nhưng cậu ta nhất định không chịu buông tha cho nàng ‘Công Chúa’ của mình.
“Tớ đoán là hết hôm nay cậu sẽ về lại hầm mộ của mình và học từ xa tiếp. Tuần này, tớ sẽ lại chịu cảnh cô đơn trong khi thiên hạ chăm sóc nhau trong căng tin. Tất cả là lỗi của cậu, Thanh Trà ạ!”
Dũng Thám Tử trỏ tay vào Thanh Trà một cách ngạo nghễ y hệt phong cách bắt hung thủ phải thú tội của mấy chàng thám tử thiếu niên trong manga.
“Nhưng đừng lo, hỡi Công Chúa Vampire của tớ. Tớ cho phép cậu được chuộc lỗi với tớ. Ngoài ra, tớ cũng sẽ tặng cho lớp các cậu 1 phiếu bình chọn nếu cậu chịu cắn tớ một cái như cách cậu cắn Nhật Vương trong clip.”
“Cậu… Cậu khùng hả? Tớ không thèm máu lẫn phiếu bình chọn của cậu!”
“Không! Cậu không những thèm mà còn khao khát máu của tớ. Tới đây! Đừng ngại mà!”
Dũng Thám Tử chìa cái cổ của cậu ta ra mời gọi Thanh Trà. Giá như là Vampire thật thì Thanh Trà sẽ không ngần ngại mà cắn cậu ta - nhưng là cắn chết luôn ấy - gã này quá phiền phức!
Sân trường Harmony lúc này đang rất ồn ào. Do vậy, chẳng ai chú ý tới Dũng Thám Tử và Thanh Trà ngoài một Nhật Vương đang bất động với đống hoa quả được trang trí trên người.
Một ý nghĩ bất chợt nảy sinh trong đầu Thanh Trà!
Hay là cô cứ chiều Dũng Thám Tử cho xong nhỉ?
Sau khi bị cắn bởi răng nanh giả của một Vampire pha ke thì biết đâu cậu ta sẽ thỏa mãn và buông tha cô?
Thôi được!
Cứ quyết như vậy đi!
Thanh Trà đang dợm bước về phía Dũng Thám Tử và cái cổ chờ được cắn của cậu ta thì cô bỗng cảm thấy lành lạnh ở sau gáy. Cô không thể di chuyển được nữa bởi có một bàn tay to lớn nắm giữ cổ của cô từ đằng sau.
”CẬU KHÔNG ĐƯỢC CẮN AI NGOÀI TỚ CẢ!”
Gã Vampire khó nhọc mở miệng và gầm gừ gằn từng tiếng một như thú hoang.
Thanh Trà không biết mặt Nhật Vương đang có biểu cảm như thế nào. Nhưng nhìn vào cách Dũng Thám Tử loạng choạng bỏ chạy và suýt té ngã thì… cô đoán biểu cảm của gã Vampire trông phải kinh khủng lắm.
Thanh Trà cố cậy những ngón tay với móng vuốt cứng như thép của gã Vampire ra khỏi cái cổ mảnh mai của mình. Nhưng cô bất lực hoàn toàn với sức lực của bản thân.
“Thôi được! Tớ đồng ý! Cậu bỏ ngay cái tay của cậu ra đi nào!”
Cổ Thanh Trà vẫn bị giữ chặt. Vành tai Thanh Trà bắt đầu đỏ rực lên khi hơi thở mùi gỗ trắc xanh pha lẫn chanh sả của gã Vampire phả vào gáy cô.
“Không! Cậu phải thề cơ! Thề rằng từ nay cậu không được cắn ai ngoài tớ!”
Nhật Vương nói gần như thì thầm.
Giọng của gã Vampire bỗng trở nên dịu dàng, trầm ấm và quyến rũ lạ thường.
Gã này lại đang tính giở trò gì đây?
Bình thường, chỉ có đám Bloodbound mới bắt Vampire phải thề nguyền.
Chứ Thanh Trà chưa từng thấy có vụ nào mà Vampire bắt Vampire Hunter thề không được cắn ai khác - trừ chính Vampire đó cả.
Cơ mà, kể ra trước Thanh Trà thì có lẽ chưa từng có Vampire Hunter nào - vốn là con người 100% - mà lại đi cắn Vampire.
“Đồ Quỷ Hút Máu khùngggg. Tớ đã mất cả đống tiền cho bộ răng đó đấy. Chưa kể, tớ đã phải chịu đau lúc nhổ răng ban đầu với mỗi lần sạc nọc. Đó là cái cần câu cơm của tớ, không dùng thì phí. Cậu cũng vừa được trải nghiệm sức mạnh của nó rồi còn gì?”
Thanh Trà vòng đôi bàn tay ra đằng sau gáy. Cô ra sức cào cấu mạnh vào cánh tay của Nhật Vương. Nhưng có lẽ lực cào của cô chỉ đủ gãi ngứa cho gã Vampire.
“Đồ Thợ Săn ngốc! Đấy là do tớ bất cẩn mới tạo cơ hội cho cậu cắn được tớ. Chứ với Vampire khác - một Vampire có ý định giết cậu thật sự ấy - thì cậu sẽ chết trước khi chạm được vào hắn. Bộ răng nanh pha ke đó không giúp cậu sống lâu hơn được đâu.”
“Xem ra tớ chẳng có cơ hội dùng răng nanh rồi còn gì. Nếu như vậy tại sao tớ phải thề với thốt? Mà tớ cắn ai thì liên quan gì đến cậu?”
Thanh Trà buông thõng hai tay. Cô không cố chống trả gã Vampire nữa, nhưng cô vẫn cương quyết không nhượng bộ.
Tất cả học sinh trường Harmony hiện nay đang chăm chú dõi theo phần nhận xét về Mâm Ngũ Quả của từng lớp từ Ban Giám Khảo được phát qua màn hình lớn trên sân khấu.
Còn đám học sinh 11D lúc này đang ở khu vực đặt Mâm Ngũ Quả của lớp 12C. Chúng đang tập trung quan sát học hỏi phần trình bày ý tưởng của các học sinh lớp này. Vẫn không ai nhận ra Mâm Ngũ Quả của lớp 11D đang cử động được tay phải với một cái đầu.
“Thanh Trà! Cậu bướng thật đó. Mau thề đi!”
Nhật Vương lay lay cái cổ nhỏ nhắn của Thanh Trà một cách nóng vội.
“Không! Tớ sẽ không thề dù cho cậu có bẻ gẫy cổ tớ ngay tại đây. Và rồi cậu sẽ phải dành phần đời còn lại trên đảo Hỏa Lò - cho cái tội giết Vampire Hunter. Nghe nói so với bị giam ở đó thì tử hình vẫn là biện pháp nhân đạo chán chê đấy.”
Bàn tay của gã Vampire có hơi lỏng đi sau lời hù doạ của Thanh Trà nhưng cũng không đáng kể mấy.
Khu vực của lớp 12C vang lên tiếng vỗ tay rào rào kèm tiếng hú hét. Có vẻ như phần trình bày ý tưởng của họ thành công dữ dội.
Ban Giám Khảo đã di chuyển tới lớp 11C rồi. Chẳng mấy chốc mà họ sẽ di chuyển tới lớp 11D.
“Nếu cậu không muốn thề thì thôi. Nhưng tớ sẽ chỉ thả cậu ra… Nếu cậu đồng ý tối nay ra Hồ Lục Thủy thả đèn lồng với tớ.”
“Năm nay… Hội Đồng yêu cầu phía thị trấn Nhân Hoà không tổ chức Lễ Hội Đèn Lồng vì vụ Kẻ Cho Máu mà. Ra Hồ chả còn gì vui nữa.”
Thanh Trà từ chối thẳng thừng tiếp.
Cô không hiểu sao gã Vampire này lại cứ muốn đi thả đèn lồng cùng với kẻ vừa bán đứng gã để đổi lấy 30 cốc trà sữa Phê Pha nữa.
“Năm 2024 thị trấn có tổ chức Lễ Hội Đèn Lồng thì cậu chê đông đúc ồn ào. Năm 2023 thì cậu bảo cậu phải làm luận văn tốt nghiệp sớm. Năm 2022 thì cậu lấy lý do tớ chưa cao bằng cậu. Chỉ là ngồi trên một cái thuyền rồi cùng thả một cái đèn mà khó vậy sao?”
Thanh Trà cảm thấy gáy của mình nóng tưng bừng.
Thật may là cô không phải nhìn vào ánh mắt rực lửa của gã Vampire lúc này.
“Kìa! Cậu không quyết định nhanh là ông anh mắt xanh kia sẽ xuống tới đây. Và hẳn anh ấy sẽ có một trận cười bể bụng nếu bụng anh ấy bể được - khi nhìn thấy Thợ Săn Vampire tốt nghiệp loại Xuất Sắc của Học Viện Solaria - bị Vampire chưa được đào tạo chiến đấu bài bản bắt giữ như này.”
Đúng như Nhật Vương nói, Ban Giám Khảo đã xong việc với lớp 11C, 10C và 12D. Giờ họ đang tiến đến khu vực của lớp 11D rồi.
Thanh Trà khẽ cúi đầu thay cho câu trả lời.
Liền sao đó, cô đã lấy lại được sự tự do vừa lúc anh Vũ Xuân, cô Mỹ Dung, bác Khóa đến Mâm Ngũ Quả của lớp 11D.
Còn Nhật Vương thì đã ngồi nghiêm chỉnh để cho Ban Giám Khảo đi vòng quanh người gã xem xét.
“Tôi năm nay hơn 70 tuổi rồi mà chưa từng thấy Mâm Ngũ Quả nào kỳ quái như này! Cơ mà dáng cậu này đẹp. Cậu chỉ tập tành thôi hay là cậu lại uống mấy cái bột linh tinh tăng cơ mà thầy Tùng Bách bán hửm?”
Bác Khoá bóp mạnh cái vai của Nhật Vương.
“Auuuu! Con chỉ tập thôi mà bác!!!”
Lực bóp của người cựu chiến binh mạnh đến nỗi một Vampire trẻ khoẻ như gã cũng phải nhăn nhó.
“Ừm. Nghe nói Sơn Nam thiết kế concept này hở? Em nên tham gia Câu Lạc Bộ Mỹ Thuật của trường mình. Nó sẽ giúp em phát huy được năng khiếu của mình hơn nữa.”
Anh Vũ Xuân từ tốn nhận xét.
Thanh Trà biết đó là cách anh khen ngợi người khác. Hy vọng cái cậu Bloodbound kia cũng hiểu được như thế.
“Thế các em muốn thể hiện ý tưởng gì qua Mâm Ngũ Quả này - ngoài việc khoe cơ bụng 6 múi của Nhật Vương?”
Cô Mỹ Dung cau mày liếc qua cái standee đặt trước Mâm Ngũ Quả. Ánh nhìn sắc sảo của cô làm cả đám 11D mất hẳn sự tự tin.
Lớp trưởng Quang Đức bèn đẩy Sơn Nam lên phía trước để cậu tự thuyết trình cho concept của mình.
“Dạ… Tác phẩm này có tên là…là… ‘Trùng sinh tôi thành Thần Hoa Quả’. Nó… nó… tiếp nối clip mà bọn em đã gửi. Chàng trai người thường sau khi bị cả nhà vợ Vampire sát hại thì đã isekai đến thế giới khác và trở thành… thành… một vị Thần - Thần Hoa Quả. Anh đã từ bỏ mong muốn trả thù và sống cao thượng như đúng như một vị thần. Hàng ngày hoa quả mọc lên từ người anh ấy, cứu giúp cho bao nhiêu Mạo Hiểm Giả. Ví dụ ăn cái quả chuối này tăng 10 điểm Strength, cắn lát táo kia tăng 5 điểm Magic.”
Sơn Nam ấp úng mãi cũng trình bày xong ý tưởng của mình. Cũng như phần lớn các học sinh lớp 11D, cậu không phải là một người giỏi ăn nói.
“Cô rất thích cách bọn em áp dụng những yếu tố huyền huyễn như Vampire, Trùng Sinh, Thần Thánh, Chỉ Số. Nhưng cô vẫn chưa thấy được thông điệp mà các em muốn truyền tải qua kết thúc của câu chuyện! Người ta có thể dễ dàng từ bỏ lòng thù hận sau khi phải chịu chừng ấy đối xử bất công ư? Nó có quá ảo tưởng quá không?”
“Dạ… Thông điệp của bọn em là… mong muốn hoà… bình và…”
Mặt Sơn Nam đã tái nhợt. Những câu hỏi đột xuất luôn là điểm yếu của những người ít có cơ hội đứng trước đám đông.
Dù phần trình bày ý tưởng không tính thời gian, nhưng đám học sinh lớp khác đang đứng xung quanh lớp 11D bỗng hùa nhau hô thành nhịp:
“10, 9, 8…”
Điều này khiến cho Sơn Nam càng trở nên lúng túng. Cậu không thể tập trung để nghĩ câu trả lời và trình bày tiếp được nữa.
Hừm! Bọn hèn hạ!
Chúng tưởng như vậy là ngầu lắm ư?
Thanh Trà nghiến răng.
Và cô lao lên cướp mic của Sơn Nam trong sự ngỡ ngàng của Ban Giám Khảo và học sinh toàn trường Harmony.
“Thưa Ban Giám Khảo và các bạn học sinh trường Harmony. Từ ngàn đời xưa đến nay, con người Việt Nam chúng ta đã trải qua biết bao cuộc chiến tranh chống giặc ngoại xâm. Nhưng chưa bao giờ người Việt Nam ôm mối hận thù để mà đi đuổi cùng giết tận những kẻ từng gây khổ đau cho nhân dân ta cả. Bởi vì tổ tiên chúng ta từng dạy:
Đem đại nghĩa thắng hung tàn
Lấy chí nhân thay cường đạo!
Và thực tế hiện nay, Việt Nam đã trở thành đối tác chiến lược của nhiều quốc gia trên thế giới trong đó có cả những quốc gia từng gây chiến với Việt Nam trước đây.
Thế hệ con cháu như bọn em cực kỳ cảm thấy may mắn vì đã được sinh ra và lớn lên trong thời kỳ hòa bình nhờ vào sự hy sinh xương máu của thế hệ cha ông. Nên thông qua Mâm Ngũ Quả và câu chuyện trong clip cùng phần trình bày của Sơn Nam - bọn em muốn nói lên một thông điệp:
Xóa bỏ hận thù, khép lại quá khứ, hướng tới tương lai và cùng nhau…
VIẾT TIẾP CÂU CHUYỆN HÒA BÌNH!”
Khi Thanh Trà vừa kết thúc bài diễn thuyết của mình thì Nhật Vương cũng bắt đầu ngâm nga bài hát ‘Viết tiếp câu chuyện hoà bình’ của nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung.
“Cha ông ta ngày xưa ngã xuống
Để cho đời ta ngày sau đổi lấy hòa bình…”
Đám học sinh lớp 11D ngơ ngác nhìn gã, rồi lại nhìn nhau mà không biết phải làm gì cả.
Sơn Nam là người hành động đầu tiên. Cậu vượt qua được sự ngần ngại để hoà nhịp cùng với giọng hát của Nhật Vương.
Tiếp bước cậu là Hồ Thu, Quang Đức và Văn Dư. Thế là, cả đám 11D cũng tự tin góp giọng hát theo.
“Để cho đất nước yên vui từ đó
Để cho đỏ thắm màu cờ tự do…”
Cuối cùng, cả trường Harmony vang lên tiếng hát. Đến cả đám học sinh các lớp nhóm A - dù nhìn khó chịu ra mặt - cũng phải hát theo khi thấy Ban Giám Khảo và các thầy cô trong trường cùng hòa ca.


0 Bình luận