”Mục tiêu đã vào vị trí.”
Thanh Trà thì thầm - vừa đủ cho người đứng bên cạnh cô nàng nghe thấy.
Trong ánh sáng lờ mờ, Thanh Trà nhìn rõ bóng hình cao gầy của một thiếu niên gật đầu dứt khoát với mình.
“Chúc ngủ ngon nhé!“
Thanh Trà khẽ nheo mắt, nụ cười nửa miệng đắc thắng vẫn còn vương trên đôi môi hồng khi cô nàng lạnh lùng bóp cò súng.
Chíu.
Tiếng nổ từ cây súng DanInject của Thanh Trà nghe nhẹ tênh qua hệ thống giảm thanh. Với âm thanh cùng với khoảng cách như vậy, sẽ không có ai phát hiện chuyện gì đang xảy ra.
Sơn Nam hồi hộp đưa cái ống nhòm lên ngang tầm mắt. Và cậu chỉ muốn khóc thét khi cậu nhìn thấy một trong hai đứa sinh đôi bỗng té lăn quay ra đất.
“Trời ơi! An Nhi, mày làm sao thế? Có ai… có ai không? Ai cứu em tôi với!”
Yên Nhi ôm An Nhi gào khóc một cách bi kịch ở giữa sân trường. Nhưng đám học sinh Harmony thì đang hăng say nhảy theo một tiết mục âm nhạc do lớp 12A biểu diễn, nên chẳng ai để ý đến bọn họ cả.
Chỉ trừ một người…
Hắn đang cúi xuống để xem xét tình hình của An Nhi…
Lại thêm một tiếng Chíu nữa vang lên.
Yên Nhi đã ngưng gào khóc. Cô ả vừa phải chịu chung số phận với người chị em song sinh của mình.
“Tớ lại bắn nhầm rồi.”
Thanh Trà nói tỉnh queo.
Còn Sơn Nam thì đang rất quan ngại.
Mục tiêu thì vẫn còn lù lù ở đó nhưng cặp sinh đôi vốn chẳng liên quan gì thì đã bị hạ gục. An Nhi và Yên Nhi chỉ có thể tỉnh dậy sau ít nhất 4 tiếng đồng hồ nữa.
Trong cái rủi lại có cái may, cặp sinh đôi sẽ không thể lên biểu diễn được bài Rap Diss mà theo tin đồn là nó được sáng tác để bêu xấu lớp 11D.
Nhưng liệu Sơn Nam có nên vui mừng không - khi mà mục tiêu vẫn còn đang nhởn nhơ trong sân trường?
Bỗng nhiên, Thanh Trà rời mắt ra khỏi ống ngắm của cái súng bắn tỉa DanInject rồi cô nàng ra lệnh cho Sơn Nam.
“Hắn đã phát hiện ra vị trí của chúng ta rồi! Cậu nhanh trốn đi Sơn Nam, hắn sẽ lên đây sớm thôi.”
Theo chỉ đạo của Thanh Trà - Sơn Nam và Hồ Thu cùng những học sinh lớp 11D nhanh chân nấp vào vị trí đã được chỉ định.
”Liệu kế hoạch này có thành công không?”
Lớp trưởng Quang Đức run rẩy nhìn thời gian trên điện thoại của cậu. Đã 4 giờ chiều rồi. Chỉ còn 30 phút nữa là Cuộc Thi Trang Trí Mâm Ngũ Quả sẽ bắt đầu.
Cần phải bắt được mục tiêu càng sớm càng tốt!
“Chúng ta phải tin ở Thanh Trà!”
Sơn Nam khẳng định chắc như đinh đóng cột với Quang Đức.
“Nhưng… Bạn ấy vừa bắn trượt tận hai phát lận! Trong khi khoảng cách từ đây xuống chỗ mục tiêu chỉ chưa đầy 20 mét, mà hôm nay trời đâu có gió. Thật may là cái súng đó chỉ là súng gây mê. Không thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra nếu đó là súng bắn tỉa thật.”
“Thôi thì, tuy sai phương pháp nhưng đúng kết quả là được mà.”
Sơn Nam thấy mình đang lặp lại câu nói của anh Vũ Xuân về kỹ năng săn Vampire của Thanh Trà.
Nhưng đúng là trong tình cảnh này thì cậu chỉ có thể trông cậy vào Thanh Trà cũng những trang thiết bị chuyên dụng của cô nàng.
Và cũng nhờ Thanh Trà, mà cả đám học sinh lớp 11D mới vào được tháp đồng hồ của trường Harmony.
Từ ngoài nhìn vào, người ta sẽ thấy tháp đồng hồ trông chỉ như một mái nhà hình vòm kín đáo và không có lấy một cái cửa sổ nào.
Nhưng trên thực tế, bên trong tháp đồng hồ là một căn phòng hình tròn với 9 cây cột trụ cách đều nhau. Những cây cột này là bệ đỡ cho hành lang tầng 2 bao xung quanh căn phòng.
Trên tường của hành lang tầng 2, cứ mỗi 1 mét, lại có một lỗ châu mai nho nhỏ, được tạo hình khá phù hợp với thẩm mỹ của căn phòng - đủ để người bên trong tháp có thể quan sát được toàn cảnh sân trường Harmony.
Còn ở đỉnh vòm của căn phòng có lối kiến trúc cổ kính đó - có treo một quả chuông khổng lồ với đường kính phải đến 2 mét. Sơn Nam cùng Hồ Thu, lớp trưởng Quang Đức, bí thư Văn Dư và Anh Đào - bạn cùng bàn với Nhật Vương hiện đang nấp sau quả chuông này.
Sơn Nam ước lượng khoảng cách từ quả chuông đến lan can của tầng 2 chỉ khoảng 1 mét là cùng.
Cậu đã phải cố hết sức để ngăn bản thân không chạm vào quả chuông cũ kỹ đó. Có vẻ như đã lâu rồi quả chuông không còn được sử dụng đúng cách nữa.
“Này! Hoá ra Thanh Trà sống ngay trong trường Harmony, mà tại sao bạn ấy lại chọn học theo chương trình Homeschooling nhỉ?”
Anh Đào - cơn ác mộng hàng ngày của Nhật Vương thắc mắc.
“Suỵt! Mục tiêu đang sắp lên tới đây rồi. Chúng ta chuẩn bị giăng lưới thôi!”
Hồ Thu đưa một ngón tay lên trước miệng để bảo đám học sinh lớp 11D giữ trật tự.
Rầm
Cả đám giật thót cả tim khi cánh cửa phòng gác chuông bị mở toang ra một cách thô bạo. Dường như người vừa mở cửa đang vô cùng tức giận.
“Biết ngay là cậu mà. Nói đi, tại sao cậu lại làm vậy với tớ?”
Nhật Vương gằn giọng. Cậu chậm rãi tiến dần về phía Thanh Trà như một con thú săn mồi.
“Cậu đã xơi nguyên một nửa bài thi của lớp mình. Rồi chính cậu đã chủ động dụ dỗ lớp mình dùng tấm thân của cậu mang đi thi thay cho số hoa quả đã chén. Có đúng vậy không?”
Thanh Trà vẫn điềm tĩnh chất vấn Nhật Vương. Có vẻ cô nàng không hề nao núng trước sát khí của Nhật Vương.
“Ờ! Đúng là thế…”
“Và chính cậu cũng đã tham gia biểu quyết lựa chọn concept Mâm Ngũ Quả mà Sơn Nam đã gửi vào Telegram của lớp mình?“
“Ưm!”
“Cậu chỉ có mỗi một việc là nằm yên ở đó và để lớp 11D trang trí - hoa quả, lá cây, đèn ông sao và nơ lên tấm thân của cậu cho Cuộc Thi Trang Trí Mâm Ngũ Quả cho Tết Trung Thu. Có gì đáng sợ đâu mà cậu phải bỏ chạy chứ?”
“Nhưng…nhưng cái thằng Nam Núi biến thái đó nó bắt tớ phải cởi áo ra!”
Nhật Vương gào lên. Mặt cậu đã đỏ tưng bừng.
“Nếu cậu không có cái bụng 6 múi của cậu thì Mâm Ngũ Quả của lớp mình sẽ chả có gì là hấp dẫn cả!”
“Rồi nó lại còn chỉ đạo bọn con gái bày hoa quả lên cơ thể của tớ. Tớ ghét bị con gái đụng chạm như thế. Cậu biết rõ tớ đã từng phải trải qua những chuyện gì cơ mà!”
“Nếu không chịu đựng được việc bị đụng chạm thì cậu hãy ngoan ngoãn mà đi ngủ đi!”
Thanh Trà gào lại át cả giọng của Nhật Vương. Ngay sau đó, cô nàng giương cây súng bắn phi tiêu lên và chĩa thẳng vào Nhật Vương.
Chíu! Chíu!
Đám học sinh lớp 11D chạy ra khỏi chỗ nấp sau khi nghe thấy hai tiếng nổ liên tiếp.
“Trời!”
Văn Dư chỉ biết gục đầu ủ rũ. Còn Quang Đức thì gần như đã ngất xỉu, cậu phải dựa vào Anh Đào - thì mới đứng vững được.
Bởi vì…
Dù khoảng cách giữa Thanh Trà và Nhật Vương chỉ có đúng 2 mét nhưng cô nàng vẫn chẳng bắn trúng phát nào cả. Những cái phi tiêu cuối cùng của cây súng DanInject hiện đang bị găm vào bức tường sau lưng Nhật Vương.
“Nhật Vương! Cậu đứng yên đó! Cậu không được lại gần đây, tớ cấm cậu đấy, đồ Quỷ Hút Máu đần độn!”
Giọng Thanh Trà đã hơi run run. Cô nàng không còn giữ được vẻ ngầu lòi như hồi đầu nữa. Cái mặt nạ Vampire Hunter lạnh lùng của cô gái tóc trắng đã vỡ tan.
“Hê hê. Nếu tớ không nghe thì cậu làm gì được tớ nào, hở cái đồ Thợ Săn ngốc nghếch kia?”
Nhật Vương cười ngạo nghễ rồi bước nhanh tới. Trong tích tắc, cậu đã tước được cây súng bắn tỉa của Thanh Trà và quăng ngay nó sang một bên.
Sơn Nam không thể nhìn ra được biểu cảm của Thanh Trà trong khi cô nàng bị Nhật Vương ép sát vào tường.
“Trời ơi! Lãng mạn… Lãng mạn quá!”
“Ôi! Anh ấy đã tóm được cả hai cổ tay của cô ấy chỉ bằng một bàn tay của mình.”
“Anh ấy quá ư là gia trưởng! Đúng là một Red Flag chính hiệu!”
“Họ còn gọi nhau bằng biệt danh yêu thương nữa chứ: Quỷ Hút Máu và Thợ Săn!”
“Tớ cũng muốn được ép vào tường như thế, hí hí hí.”
Bên cạnh Sơn Nam - Hồ Thu và Anh Đào đang có những biểu hiện vô cùng bất bình thường. Mặt họ đỏ bừng, và họ đang cùng cười hinh hích như bọn sóc chuột với nhau.
Sơn Nam cùng Quang Đức và Văn Dư nhăn nhó nhìn nhau. Đám con trai vốn chẳng bao giờ hiểu được thế giới quan của bọn con gái cả.
“Cậu để bọn họ yên đi! Bọn tớ muốn xem họ sẽ làm gì nhau tiếp!”
Cả Hồ Thu lẫn Anh Đào cùng giữ Sơn Nam lại khi cậu định lao lên hoà giải Nhật Vương với Thanh Trà. Trước sự đe dọa của đám con gái, Sơn Nam giờ chỉ còn biết đứng yên quan sát và để mọi thứ thuận theo tự nhiên…
Nhưng liệu có ổn không nhỉ?
Từng phút trôi qua, không khí trong tháp đồng hồ ngày một căng thẳng. Sơn Nam thấy không an tâm về Thanh Trà và Nhật Vương chút nào.
Hai cổ tay của Thanh Trà đã bị kéo lên cao quá đầu cô nàng. Chúng gần như bị dán dính vào tường bởi bàn tay phải của Nhật Vương. Đối xử với con gái như thế này chẳng phải là quá thô bạo hay sao?
“Bỏ cái tay hư hỏng của cậu ra! Đồ Quỷ Hút Máu béo ị, mọi rợ, thô lỗ!”
Thanh Trà bỗng la lên thất thanh. Đáp lại cô nàng, chỉ là giọng cười nhạt của Nhật Vương.
“Suỵt! Im nào, Thợ Săn! Cậu mà la lên nữa là tớ sẽ trói tay cậu lại bằng chính roi da của cậu đấy. Cậu không thích bị đối xử như thế chút nào phải không?
Thanh Trà chỉ biết lắc đầu. Cô nàng biết gã Vampire cục súc này không bao giờ dọa suông. Một khi gã nói là gã sẽ làm.
“Bây giờ thì đứng yên đó! Tớ phải kiểm tra xem cậu mang theo những vũ khí gì nữa.”
Đứng từ xa, Sơn Nam thấy Nhật Vương ném xuống sàn đủ các loại vũ khí khác nhau. Từ cây roi da mà Thanh Trà vẫn thường đeo bên hông khi đi làm nhiệm vụ cho đến xích bạc, dao găm, xịt hơi cay, súng điện, kunai…
“Trời! Ghê chưa nè! Cậu kiếm mấy cái shuriken này ở đâu ra vậy?”
Nhật Vương tiện tay quăng luôn mấy cái shuriken mà cậu mò được từ trong chiếc áo choàng màu đen của Thanh Trà về phía Hồ Thu đang đứng lấp ló.
Sau khi cắt đứt vài lọn tóc của Hồ Thu, mấy cái shuriken bị găm chặt vào bức tường sau lưng cô nàng. Và đó là lần đầu tiên Sơn Nam nghe thấy Hồ Thu chửi thề. Thôi thì, đành thông cảm cho cô nàng vậy. Bọn con gái vốn cực kỳ trân trọng mái tóc của họ mà.
Anh Đào và Hồ Thu lại cùng nhau kêu lên khe khẽ khi họ thấy Nhật Vương ghé mặt của cậu sát vào gần đôi môi hồng của Thanh Trà.
“Tớ ngửi thấy… mùi trà sữa hãng Phê Pha. Hình như là trà nhài. Có đủ cả thạch rau câu và pudding cùng trân châu đường đen. Full Topping nhỉ? Mua chuộc cậu đơn giản như thế thôi sao? Chỉ bằng một cốc trà sữa?”
“Tớ không có rẻ tiền như thế đâu nha. Lớp 11D đồng ý trả tớ mỗi ngày 1 cốc trà sữa Phê Pha, size XL, Full Topping trong 30 ngày để tóm được cậu đó. Nếu giờ cậu chịu quay về để lớp 11D trang trí hoa quả lên cơ thể của cậu thì tớ sẵn sàng nhường 3 cốc lại cho cậu!”
“Cậu còn dám mua chuộc tớ hả, Thanh Trà?”
“Thôi được, chốt là 5 cốc nhé, Nhật Vương?”
Thanh Trà nhìn thẳng vào Nhật Vương với đôi mắt xám tro của mình và tự tin đưa ra giá thương lượng.
“Vậy là… Sau tất cả những chuyện mà chúng ta đã cùng trải qua, cậu nỡ đối xử với tớ như vậy sao?”
Giọng Nhật Vương trở nên buồn so, kéo tâm trạng của đám học sinh lớp 11D chùng xuống theo.
Thanh Trà không trả lời. Cô nàng quay mặt sang một bên để tránh ánh mắt đang rực sáng như muốn thiêu cháy tất cả mọi thứ của Nhật Vương nữa.
Nồng nàn và quyến rũ!
Táo bạo và mạnh mẽ!
Hình như còn có cả căm giận và ghen tuông!
Thanh Trà không thể nào đối diện với những cảm xúc trong đôi mắt của Nhật Vương cũng như những tình cảm trong trái tim của cậu.
“Trả lời tớ xem!!!”
Nhật Vương bỗng quát to lên khiến cho cả đám học sinh 11D cũng thấy đứng cả tim. Không biết người bị quát thì sẽ cảm thấy như thế nào khi người ta đang đứng gần với cậu như vậy.
“Chuyện đó… chỉ là tai nạn thôi của phút giây yếu lòng thôi. Cậu biết là tớ luôn rất cô đơn mà.”
“Thanh Trà ạ! Cậu không nên lợi dụng sự buồn chán, sự cô đơn hay trái tim tan vỡ vì tình yêu đơn phương… để làm lý do gây tổn thương cho người khác được. Cuối tháng 12 này tớ mới đủ 16 tuổi thôi đấy. Cậu có biết là cậu vô trách nhiệm lắm không?”
Sau câu hỏi của Nhật Vương, tháp đồng hồ lại bị bao phủ bởi một sự im lặng kéo dài.
“Ôi trời! Ôi trời ơi! Chuyện gì? Giữa họ đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh Đào thở gấp. Rồi cô nàng phấn khích lắc lấy lắc để đôi vai nhỏ nhắn của Hồ Thu.
Giờ Sơn Nam mới biết hoá ra cô bạn này chính là Hội trưởng hội fanclub của Nhật Vương tại trường Harmony. Bảo sao mà Nhật Vương thường ngày vẫn sợ run lên khi phải ngồi cùng bàn với Anh Đào.
Đám con trai cũng tò mò không kém đám con gái nhưng không dám bàn luận gì cả. Bởi vì Quang Đức và Văn Dư đang phải quay cặp đôi oan gia nghiệp chướng kia theo chỉ đạo của Anh Đào.
“Sơn Nam! Ông hỏi ngay Chat GPT giùm tôi xem Thanh Trà có phải đi tù trong vụ này không?”
Lớp trưởng Quang Đức thì thào. Cậu không giấu nổi sự tò mò nữa.
“Gì cơ? Đi tù là sao? Tôi không hiểu ông muốn hỏi gì cả?”
“Ông đúng là còn non và xanh lắm, Sơn Nam ạ!”
Đám 11D bao gồm cả Hồ Thu cùng thở dài nhìn Sơn Nam.
Đó thật là một pha đổi chiều kỳ quặc! Bởi vì bình thường thì chỉ có Sơn Nam thở dài vì người khác chứ ít khi cả một đám người phải cùng thở dài vì cậu.
“Thôi được, để tớ hỏi Chat GPT của tớ cho.”
Hồ Thu lôi điện thoại của cô nàng ra và bấm lia lịa thật nhanh.
“Ma Sói Lông Xù của em ui, anh hãy cho em biết trường hợp một cô gái cung Song Ngư 16 tuổi 7 tháng mà lỡ đi quá giới hạn với một chàng trai cung Ma Kết 15 tuổi 9 tháng - thì liệu cô gái ấy có bị đi tù khum?”
Những dòng chữ trắng bắt đầu chạy rất nhanh trên màn hình điện thoại của Hồ Thu, mở đầu là dòng chữ: ‘Bé Cáo đáng iu của anh. Chuyện em vừa hỏi thật kinh khủng. Anh đọc xong mà anh shock, anh đau tim luôn á. Em nghe câu trả lời của anh nè: Theo luật pháp Việt Nam thì…’
Bỗng nhiên, những dòng chữ trắng lại biến mất sạch, thay vào đó là một khung thoại có dòng chữ đỏ lè với nội dung mang giọng văn cứng nhắc:
“Những câu hỏi có nội dung liên quan đến trẻ vị thành niên có thể vi phạm điều khoản sử dụng hoặc chính sách sử dụng của chúng tôi. Chúng tôi xin từ chối trả lời câu hỏi của bạn!”
Đám học sinh 11D bắt đầu thấy hoảng hốt và hoang mang tột độ. Đến Chat GPT còn không dám trả lời thì hẳn là pháp lý của vụ này phải cực kỳ nghiêm trọng. Cả đám đang chắc mẩm phen này Thanh Trà - cô gái cung Song Ngư 16 tuổi 7 tháng sẽ không thể nào thoát khỏi cảnh tù tội.
“Grok! Chính nó! Con AI đấy bất chấp đạo đức lắm, nó sẽ cho chúng ta biết Thanh Trà phải đi tù bao năm.”
Hồ Thu kêu lên. Ngay sau đó, Hồ Thu sao chép câu hỏi vừa rồi và chuyển nó sang Grok.
Cả đám chưa kịp đọc nội dung mà Grok vừa trả lời thì tiếng hét của Thanh Trà đã thu hút chú ý của bọn chúng.
“Chuyện đó xảy ra là do cậu tự nguyện. Sao cậu lại dám đòi hỏi trách nhiệm từ tớ?”
Đồng thời, Thanh Trà co cả hai chân lên trong một nỗ lực tung một cú đá song phi vào người Nhật Vương. Với thể lực và kỹ năng của Thanh Trà thì hành động của cô nàng chẳng khác nào ‘châu chấu đá voi’.
Dù vậy, Thanh Trà vẫn không chịu bỏ cuộc. Sau vài cú đá song phi vào cái bụng sáu múi của Nhật Vương, Thanh Trà đã thấm mệt, trong khi Nhật Vương vẫn đứng vững.
“Cậu có giỏi thì thả tay tớ ra rồi chúng ta sẽ đấu một trận công bằng. Cái đồ sợ gái này!“
Thanh Trà kêu ca. Giờ cô nàng chỉ còn đủ sức dẫm dẫm lên chân của Nhật Vương nhưng mà tinh thần thì vẫn bất khuất lắm.
Nụ cười chết chóc lại xuất hiện trên gương mặt Nhật Vương. Cậu nhấc Thanh Trà lên cao và đưa mắt liếc về phía khoảng không ngoài lan can.
“Hê hê. Tớ đang phân vân là không biết có nên thả cậu xuống dưới kia theo yêu cầu của cậu không?”
Nhật Vương lôi Thanh Trà lại gần lan can khiến mặt Thanh Trà không thể tái hơn. Nhưng rồi cậu chỉ thả cô nàng xuống… sàn tầng 2 - chứ không phải xuống tầng 1 như lời đe dọa của của cậu.
Hình như do đang quen được giữ bởi người khác, nên khi được thả ra thì Thanh Trà lại mất thăng bằng. Hai cánh tay Thanh Trà chới với như đang bơi trong không khí trong khi thân hình cô nàng bắt đầu ngã xuống sàn.
Như một kẻ chết đuối - vớ được cái gì là bám chặt cái đó - Thanh Trà chộp được cái cà vạt của Nhật Vương và kéo nó ngã xuống theo cô nàng. Tất nhiên, bao gồm cả chủ nhân của cái cà vạt nữa, cà vạt vốn treo trên cổ áo mà.
Và kết quả là Anh Đào với Hồ Thu có thêm cơ hội mà hú hét nữa khi họ được chứng kiến cảnh tượng Nhật Vương ngã đè lên Thanh Trà.


0 Bình luận