• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 03: Vẫn không đủ chứng cứ

0 Bình luận - Độ dài: 3,411 từ - Cập nhật:

Không ngoài dự đoán của Sơn Nam, Hồ Thu bỗng tỏ ra không tự nhiên chút nào khi Sơn Nam nhắc đến Kim Ngọc.

“À, mọi người ơi! Chúng ta thảo luận thế là đủ rồi đấy. Chúng ta lên đây là để rủ Sơn Nam xuống nhà ăn cơm mà. Đi nhanh thôi không thì người lớn phải chờ lâu là chúng ta bị ăn mắng bây giờ.”

Hồ Thu tung tăng bước về phía cửa ra vào nhưng Sơn Nam nhanh chân chặn cô nàng lại. 

”Hồ Thu, chuyện này cậu đã trì hoãn nhiều lần rồi. Cậu từng bảo với tớ rằng chúng ta phải đợi Nhật Vương khoẻ lại rồi cùng thảo luận. Giờ thì toàn bộ những nạn nhân bị nữ Vampire bí ẩn đó tấn công đã có mặt đông đủ rồi. Cậu làm ơn hãy nghe phỏng đoán của tớ dù chỉ một lần thôi được không?”

Hồ Thu không nói gì nhưng Sơn Nam thấy cô nàng đã đứng yên nên cậu mới tiếp tục trình bày suy luận của mình.

“Khoảng 11 giờ tối Thứ Sáu ngày 26/09, Kim Ngọc cùng An Nhi và Yên Nhi đã gọi điện rủ tớ tới chơi trò Ma Sói tại một địa điểm có tên là Angel’s Pub, số 13, đường Hoa Hồng. Dựa vào giọng nói lè nhè và thái độ bất cần của Kim Ngọc thì hình như cô ta đã say xỉn lắm rồi. Mà sinh vật như Kim Ngọc thì uống gì mới say được chứ?”

“MÁU người!”

Nhật Vương liền trả lời Sơn Nam. Sơn Nam gật đầu với Nhật Vương và kể tiếp.

“Sau đó vào sáng Thứ Hai ngày 29/09, tớ tình cờ được nghe câu chuyện chị Thiên Kim kể với anh Giang Hạ về em gái chị ấy. Kim Ngọc và người yêu cãi nhau do cậu ta ghen tuông chuyện Kim Ngọc hay đi gạ hút máu của bọn con trai loài người. Thế là, Kim Ngọc trong lúc bực bội mới uống sạch mấy chai MÁU HIẾM trong nhà. Và ngay lập tức, cô ta bị ba mẹ đóng băng tài khoản ngân hàng luôn.”

“Uôi. MÁU HIẾM siêu đắt luôn ấy. Em nghe anh Vũ Xuân nói nó giúp lành vết thương nhanh gấp 10 lần máu thường. Sao mà nhà Kim Ngọc sở hữu được thứ đó nhỉ?”

Anh Tuấn nuốt nước bọt ực một cái. Sơn Nam ghi ngay vào sơ đồ tư duy của mình thông tin về MÁU HIẾM rồi kể tiếp.

“Rắc rối vẫn chưa dừng lại ở đây, Kim Ngọc tiếp tục khóc lóc ầm ĩ cả tối hôm đó. Chị Thiên Kim bực mình quá liền khuyên bảo cô ta nên chia tay với người yêu luôn cho rồi - khiến cho cô ta quay ra cãi nhau với chị gái mình. Xong ba mẹ cô ta lại giúp đổ thêm dầu vào lửa bằng cách so sánh hai chị em gái với nhau. Sẵn Kim Ngọc khá là PHÊ PHA, cô ta điên tiết lên và lao vào cắn chị gái - suýt thì vào động mạch chủ của chị ấy rồi cô ta chạy biến đi trong đêm.”

“Và đó cũng là vào đêm Thứ Sáu - cái đêm kinh hoàng mà tất cả chúng ta bị tấn công. Khi nữ Vampire đó cắn và nuốt phải ‘Dòng máu bị nguyền rủa’ của cậu thì trông cô ta như thể bị nuốt phải chất độc. Cô ta bắt đầu biến đổi từ trạng thái Awakened về hình dạng thật. Lúc đó, trời khá tối, mắt tớ chưa tinh tường như bây giờ nên tớ không thể nhìn ra hình dạng thật của cô ta, cũng bởi mặt mũi cô ta cũng đang dính nhoe nhoét máu nữa. Tớ chỉ biết khi đó cô ta có vẻ rất hoang mang, cứ như là cô ta đã vô tình tấn công chúng ta trong trạng thái không tỉnh táo vậy.”

“Đó có thể là nguyên nhân cho đôi mắt cô ta trông rất đờ đẫn như này.”

Nhật Vương chỉ tay vào đôi mắt của bức chân dung nữ Vampire bí ẩn trong cuốn sổ ký họa của Sơn Nam.

“Ngoài cậu và Hội Femme Fatale ra, tớ biết là ở trường Harmony có nhiều Vampire nữ khác. Nhưng dựa vào những điều tớ nghe được và những cảm nhận của tớ về cái lối cư xử bốc đồng, bất chấp luật lệ của Kim Ngọc - thì tớ thấy Kim Ngọc có khả năng là kẻ đã cho các Bloodslave uống máu nhất. Nhưng biết đâu Kim Ngọc không chủ ý như vậy, có thể do cô ta bị Phê Pha bởi những chai MÁU HIẾM đã nốc. Chúng ta cần phải tập trung điều tra vào Kim Ngọc.”

Sơn Nam ngừng lời. Cậu quan sát thấy Nhật Vương và Anh Tuấn đều gật gù ủng hộ quan điểm của cậu.

”Sơn Nam nè! Tớ thấy… tất cả những dữ kiện cậu có chỉ là những mảnh vụn rời rạc mà cậu cố ghép nó vào một cách khiên cưỡng nhằm làm Kim Ngọc trở thành đáng nghi nhất.”

Sơn Nam khá bất ngờ bởi Hồ Thu vẫn khăng khăng bảo vệ Kim Ngọc. 

“Nếu cậu muốn giả thiết của cậu thuyết phục hơn thì cậu hãy cho tớ một cái sơ đồ thời gian thật chính xác đã. Như là thời điểm mà Kim Ngọc say máu, thời điểm cô ấy cắn chị Thiên Kim, thời điểm cô ấy lang thang trong đêm. Cậu phải xem xét kỹ xem liệu nó có khớp với thời điểm mà nữ Vampire kia tấn công chúng ta không?”

“Tiếp theo, cậu phải có những bằng chứng vật lý cụ thể hơn nữa như là trích xuất camera cảnh tượng Kim Ngọc cho Bloodslave uống máu hoặc Kim Ngọc biến đổi từ hình dạng bình thường sang trạng thái Awakened và ngược lại. Và nếu có một nhân chứng chứng kiến một trong những cảnh đó thì càng tốt.”

“Chứ nếu chỉ suy đoán theo cảm tính kết hợp với một vài dữ kiện không xác thực - mà tiến hành truy bắt và thẩm vấn bừa bãi thì có khác gì hành động của Trưởng Lão Trung Thành đâu. Ông ta…”

Hồ Thu cau mày. Đôi mắt nâu lại bắt đầu dâng lên đầy nước.

“Trước áp lực từ ông ta, Trưởng Lão Tài Lộc đã nhượng bộ mà cho bẻ nanh và tiêm AntiVamp lên một số Vampire nữ thuộc diện bị tình nghi của trường Harmony - trong khi tất cả bọn họ đều THỰC SỰ dưới 18 tuổi. Nếu bọn họ là con người thì vẫn được coi là trẻ vị thành niên và có quyền tự bào chữa hoặc chỉ định người bào chữa. Nói xem tại sao Vampire bọn tớ lại phải chịu sự bất công như vậy?”

Sơn Nam quả thật không biết trả lời câu hỏi của Hồ Thu ra sao. Cậu đành im lặng một lúc trước sự phẫn nộ của Hồ Thu. Nhưng rồi, sự tò mò lại dấy lên trong tâm trí cậu.

“Cho tớ hỏi AntiVamp có tác dụng với Vampire như nào vậy?”

“Một liều tiêm AntiVamp cơ bản sẽ làm cho Vampire không thể chuyển sang trạng thái Awakened. Ngoài ra, máu của họ cũng không còn tác dụng lên các Bloodslave như bình thường. Tóm lại, Vampire bị tiêm AntiVamp và đi kèm với việc bị bẻ nanh thì sẽ làm họ gần giống như người bình thường. Thời gian phát tác của nó là tùy vào sức mạnh của Vampire. Vụ đấy làm anh Vũ Xuân tức điên vì nguồn AntiVamp đang dần khan hiếm rồi mà còn bị dùng sai mục đích như vậy.”

Hồ Thu giải thích. Còn Sơn Nam thì lại hí hoáy ghi chép những thông tin mới. 

“Có một vấn đề cực kỳ nguy hiểm nữa là hành động của lão già Trung Thành ấy bộp chộp và nóng vội quá. Nó sẽ khiến hung thủ thực sự cảnh giác hơn. Nhẽ ra lão ta nên tỏ ra không biết gì và âm thầm cho theo dõi những Vampire đáng nghi thì sẽ khôn ngoan hơn.”

Nhật Vương đưa ra một nhận xét khá hợp lý. 

“Đúng rồi, ba người các cậu từng bị nữ Vampire đó cắn. Các cậu có thể đi xét nghiệm vết cắn để truy ra dấu răng. Để xem nó có khớp với dấu răng trên VampID của các Vampire nữ trường Harmony không - giống như cách người ta xét nghiệm dấu ấn Bloodslave ấy.”

Sơn Nam vẫn kiên trì làm rõ những điều cậu chưa biết.

“Vampire cắn Vampire thì không để lại dấu vết lâu dài như khi Vampire cắn con người đâu. Anh thấy là cơ thể bọn em có thể liền vết thương nhanh như nào rồi mà. Đây anh nhìn này!”

Anh Tuấn chìa cái cổ mịn màng của nó ra khoe với Sơn Nam. Đúng là chẳng còn dấu vết gì thật! 

“Haizzz. Thế gần đây các cậu có phát hiện ra điều gì lạ thường khi đi tuần đêm nữa không?”

Sơn Nam thở dài ngao ngán thành tiếng. Cậu thấy mình đã thua toàn tập rồi.

“Bọn tớ không được phép đi tuần nữa. Thay vào đó, bọn tớ sẽ theo dõi toàn bộ thị trấn cùng các con hẻm tối thông qua hệ thống camera. Cách này thì không hiệu quả cho lắm vì nếu tai nạn xảy ra tận trong nhà dân thì bọn tớ không thể biết được. Nhưng rõ ràng cách này sẽ đỡ tốn máu hơn.”

Sơn Nam trở nên tiu nghỉu sau những câu trả lời của Hồ Thu và đám Vampire. Dựa trên những manh mối quá ít ỏi hiện nay thì cuộc điều tra đang bế tắc hoàn toàn. 

Cuối cùng, vẫn chẳng thể biết được Vampire nào có thể là Kẻ Cho Máu trong đám Vampire nữ tại trường Harmony. 

Thôi được rồi!

Sơn Nam biết ý tưởng này rất liều lĩnh nhưng…

… Nếu Sơn Nam không thể tìm được thêm chứng cứ rõ ràng về Kẻ Cho Máu - thì hay là chính cậu sẽ biến bản thân trở thành bằng chứng và nhân chứng vậy?

“Này, Sơn Nam! Cậu đang nghĩ gì vậy? Tớ cảm nhận được là cậu đang có một âm mưu nào đó và nó rất nguy hiểm phải không?”

Hồ Thu búng búng ngón tay ngay bên tai của Sơn Nam. Còn Sơn Nam thì vẫn đang chìm đắm vào việc xây dựng một bản kế hoạch giăng bẫy Kẻ Cho Máu trong đầu của cậu.

“Tớ đói rồi! Chúng ta xuống phòng ăn thôi!”

Sơn Nam chợt tỉnh ra và cười gượng gạo. Cậu cố tỏ ra bình thường hết sức trước ánh mắt dò hỏi của Hồ Thu. 

“Chị Hồ Thu dắt em xuống phòng ăn đi, em vẫn chưa nhớ ra phòng ăn ở đâu. Nhà chị như mê cung vậy!”

Anh Tuấn dậm dậm chân y hệt mấy đứa trẻ con mới lên ba. Và nó đã thành công trong việc dụ dỗ Hồ Thu cầm tay nó dắt xuống phòng ăn. 

Đã vậy, Anh Tuấn còn kéo Hồ Thu đi vượt lên trước Sơn Nam, để cho Sơn Nam phải nhìn cảnh tượng hai người đó tay trong tay và cười nói rôm rả với nhau. 

“Bro ạ, bọn tao đã cùng lớn lên bên nhau đấy. Bọn tao chỉ coi nhau như anh chị em trong cùng một gia đình thôi ấy mà. Thực tình không có gì hết đâu. Mày đừng nghĩ ngợi gì nha.”

Nhật Vương nở một nụ cười đồng cảm với Sơn Nam khi đi song song với cậu. 

“Tao có nghĩ ngợi gì đâu.”

”Bro, mày từng nhìn tao với ánh mắt như vậy khi tao và Hồ Thu xuất hiện tại tầng 2 căng tin để giải cứu mày trong tay hội Femme Fatale.”

“Đâu có đâuuuu!”

Sơn Nam đỏ mặt tía tai rồi chối đây đẩy ngay và luôn. Âm lượng của cậu to đến mức làm Anh Tuấn và Hồ Thu cũng phải ngoái lại nhìn. Nhưng rất nhanh, họ lại quay lên để tiếp tục với câu chuyện của mình. 

”He he he. Tao quá rõ ánh mắt đó mà. Cố lên, bro!”

Nhật Vương vỗ mạnh lên vai Sơn Nam.  

Cái vỗ vai của Nhật Vương suýt làm Sơn Nam bật ra một tiếng thở dài mà Sơn Nam đang cố gắng kìm nén trong lòng. Suýt thôi nhé!

Có vẻ như Nhật Vương đôi khi quên mất Sơn Nam là con người. Không! Hoặc có khi Nhật Vương quên mất mình là Vampire và cậu quên luôn cả cách điều tiết lực khi tương tác với con người cũng nên. 

Cuối cùng, quãng đường tưởng chừng như dài bất tận từ căn phòng áp mái của Sơn Nam tới phòng ăn dưới tầng 1 cũng đã kết thúc. 

Vào buổi sáng và buổi trưa hôm nay, phòng ăn nhìn chung khá lạnh lẽo vì chỉ có đúng hai người sử dụng là ông Thanh Lâm và Sơn Nam. 

Nhưng đến buổi tối, phòng ăn trông ấm cúng hơn nhiều nhờ sự có mặt đông đủ của cả gia đình Hồ Thu. 

Bà Hải Lam đang ngồi ở vị trí đầu bàn - một vị trí đầy quyền lực mà nhìn vào là người ta sẽ biết ngay ‘nóc nhà’ của gia đình này không ai khác ngoài bà.

Ở bên tay trái bà Hải Lam, cách xa bà vài cái ghế là cậu con trai cả - anh Vũ Xuân - người có đôi mắt xanh lạnh lùng là bản sao chép hoàn hảo từ đôi mắt của người mẹ. Đôi tay anh Vũ Xuân đang đặt trên bàn phím của một cái Laptop. Có vẻ tuy sắp đến giờ ăn mà anh Vũ Xuân vẫn còn rất nhiều công việc cần phải giải quyết. 

Còn sát bên tay phải của bà Hải Lam là chị Thiên Kim - người yêu của cậu con trai thứ - anh Giang Hạ. Chị Thiên Kim hôm nay trông rất xinh đẹp và tao nhã với kiểu tóc bới cao như những tiểu thư quý tộc thời Regency.

Vừa thấy Hồ Thu, chị Thiên Kim đứng dậy ngay. Chị mở rộng vòng tay đón lấy Hồ Thu nhào vào lòng chị. Hai cô gái trẻ ôm ấp và chào hỏi nhau chán chê xong thì Hồ Thu ngồi vào một cái ghế còn trống bên tay trái của bà Hải Lam. 

Thằng nhóc Anh Tuấn thấy vậy cũng lanh lẹ chiếm một chỗ ngồi ngay bên cạnh Hồ Thu. Tuy nhiên, thằng nhóc vẫn còn rén chủ nợ của mình lắm. Anh Tuấn dịch ghế của nó cách xa hẳn anh Vũ Xuân luôn - đồng nghĩa với việc thằng nhóc đang ngồi sát sàn sạt với Hồ Thu.   

Sau khi chào hỏi mọi người một lượt xong thì Sơn Nam chả biết phải làm gì nữa. Sơn Nam vẫn đứng yên quan sát không gian xung quanh. Sơn Nam luôn cảm thấy không thoải mái khi ở nơi đông đúc - nhất là khi cậu lại là con người duy nhất ở đây.

Sơn Nam đang tính chuồn vào bếp để giúp ông Thanh Lâm những việc bếp núc theo chân Nhật Vương nhưng không kịp nữa. Sơn Nam đã bị anh Giang Hạ kéo vào ngồi bên cạnh anh luôn. 

Rồi Sơn Nam ngồi đó mà mặt cậu cứ ngơ ra. Bên tai cậu vang lên cùng lúc nhiều cuộc tán gẫu chuyện trên trời dưới bể của mọi người xung quanh.

“Hôm nay con bé Kim Ngọc lại bận gì mà không theo con sang đây chơi hở Thiên Kim?”

Bà Hải Lam trìu mến hỏi chị Thiên Kim.

“Dạ, Kim Ngọc đã làm lành với bạn trai rồi bác ạ. Chiều nay em nó được nhà bên đó mời qua dùng bữa tối.”

“Ồ, bảo sao. Tính ra từ ngày Kim Ngọc có bạn trai, con bé ít qua đây chơi với Hồ Thu hẳn. Phải đến cả năm rồi ta không còn thấy hai con nhóc đáng yêu tung tăng trong khu vườn của ta vào mỗi cuối tuần nữa, Hồ Thu nhỉ?”

“Dạ, nhưng con và Kim Ngọc vẫn rất thân thiết với nhau khi ở trường mà.”

Hồ Thu nhau nhảu trả lời rồi mỉm cười thật nhẹ nhàng với bà Hải Lam. 

Sơn Nam sững sờ. Cậu nhìn chăm chăm vào Hồ Thu. Con cáo nhỏ lươn lẹo này đang nói dối trơn tru mà không biểu hiện ra bên ngoài bất cứ dấu hiệu đáng nghi nào. Như Sơn Nam từng chứng kiến, quan hệ của Kim Ngọc và Hồ Thu hoàn toàn trái ngược với ý nghĩa của cụm từ ‘rất thân thiết’. 

“Hai đứa An Nhi và Yên Nhi đã có người yêu chưa con?”

“Dạ, An Nhi và Yên Nhi thì lúc có lúc không. Người yêu của hai bạn ấy không cố định như người yêu của Kim Ngọc ạ.”

“Thế là cả nhóm bọn con chỉ còn mỗi mình Hồ Thu là vẫn chưa có ai yêu nhỉ? Bọn con trai tuổi vị thành niên thời đại này vẫn thích các cô gái cao ráo và trưởng thành hơn các cô gái nhỏ nhắn nhìn trẻ con, phải không Hồ Thu?”

Bà Hải Lam vẫn không chịu bỏ qua cho cô con gái yêu. 

Sơn Nam lại bị choáng váng tiếp. Tất nhiên, cậu không quan tâm tới những thông tin rườm rà như ai yêu ai hay khẩu vị tình yêu của bọn con trai, con gái đồng trang lứa. Mà cậu bị bất ngờ bởi việc Hồ Thu và Hội Femme Fatale được coi là một nhóm với bà Hải Lam. 

Có phải trong quá khứ bọn họ đã từng rất thân thiết với nhau? 

Phải chăng vì thế mà Hồ Thu vẫn khăng khăng bảo vệ Kim Ngọc cùng An Nhi và Yên Nhi?

“Vâng ạ! Kiểu con trai cao kều như anh Sơn Nam chắc là thường thích các cô gái cao ráo như chị Kim Ngọc. Nhưng con thì chỉ thích các cô gái bé nhỏ giống chị Hồ Thu thôi.”

Anh Tuấn trả lời hộ Hồ Thu. Thằng nhóc cũng ngang nhiên nhét chữ vào mồm Sơn Nam khiến cậu tức lộn ruột.

“Ai… Ai bảo thế nào! Ở trường Harmony có đầy con trai cao to thích Hồ Thu mà.”

Sơn Nam lừ mắt nhìn thằng nhóc Anh Tuấn. 

“Anh ví dụ cho em một cái tên xem nào?”

“Như… Như là Dũng Thám Tử lớp 11B chẳng hạn, cậu ta cũng phải cao cỡ 1m74 - 75 ấy. Đầu tuần vừa rồi cậu ta vô cùng sốt sắng vì Hồ Thu - ‘Công chúa’ của cậu ta biến mất trong tuần đầu tiên của Sự Kiện Chăm sóc các bạn gái nhân dịp ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10.”

“Em đoán là cái anh Dũng Thám Tử đó chỉ làm theo trách nhiệm của Sự Kiện thôi. Anh Sơn Nam thử ví dụ cho em một cái tên con trai khác đi?”

Sơn Nam cạn lời. Cậu không dám nói lên cái tên con trai mà chỉ mình cậu biết đó. Không! Vẫn còn quá sớm. Và chẳng ai lại đi bày tỏ công khai khi không chắc chắn về kết quả như vậy cả. 

“Đó, chị Hồ Thu thấy không? Chiều cao 1m53 của chị làm cho mấy gã con trai cao xấp xỉ 1m78 trở nên giống bọn Lolicon bệnh hoạn mà thôi. Chị chỉ nên yêu ai như em - cao 1m68 là vừa vặn. Chị thấy thế nào?“

Anh Tuấn đưa đôi mắt đen láy với hàng mi dài nhìn Hồ Thu một cách tình tứ. Thằng nhóc cư xử như thể bàn ăn này chỉ còn đúng một mình nó và Hồ Thu vậy.

Không khí xung quanh bàn ăn trở nên im lặng như tờ. Tất cả mọi người tự dưng bất động hoàn toàn cứ như họ vừa va phải ánh nhìn của Medusa. 

Đến anh Vũ Xuân - dù đang làm việc vô cùng hăng say cũng đã ngừng gõ bàn phím mà quay ra chờ đợi câu trả lời của Hồ Thu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận