• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Ngôi trường hi vọng

Chương 05

0 Bình luận - Độ dài: 2,543 từ - Cập nhật:

“Cô nói thật đấy ạ?” Tôi khẽ hỏi, ánh mắt dò xét không rời khỏi khuôn mặt cô Linh.

Mặt cô tái đi dưới ánh trăng, nét hoảng loạn hiện rõ hơn bao giờ hết: “Thật! Cô chỉ dàn dựng những trò em vừa vạch trần thôi!”

“Choang!”

Một tiếng vang đột ngột xé toang bầu không khí yên tĩnh, như thể tiếng kính vỡ vậy. Minh giật bắn người, lao vút về phía âm thanh trước khi tôi kịp ngăn lại. Chúng tôi đổ dồn ánh mắt về phía ấy – cảnh tượng khiến máu trong người đông đặc.

Anh Quang nằm bất động trước cánh cửa phòng học. Một vũng máu tối sẫm loang rộng từ vết thương ở sau vùng đầu, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xiên khiến nó óng ánh như thủy ngân. Phía gần đó, ngay chỗ cửa kính đã vỡ toang, chính là là thứ đã phát ra tiếng động đấy, một cây gậy bằng kim loại nằm loảng choảng dưới đó, trên đó còn sót lại vết máu.

Tôi quay trở lại anh ấy. Da mặt anh tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Tôi quỳ xuống kiểm tra nhanh: “Mất máu nhiều... nhưng còn sống!”

“Ai... ai đằng đó?!” Minh đột ngột thét lên, tay run rẩy chỉ về phía cuối dãy hành lang tối om. “Cái bóng... nó vừa lẩn sau bức tường kia!”

Tôi lao đi như tên bắn, giày đập lộp cộp trên nền đất nứt nẻ. Tiếng bước chân vội vã văng vẳng phía trước – nó gấp gáp, thô bạo. Tôi rẽ qua góc tường, ánh trăng lờ mờ rọi xuống khoảng sân trống. Không một bóng người. Chỉ gió núi rít qua khe gạch vỡ, mang theo hơi lạnh thấu xương.

Mọi thứ trước mắt im bặt như thể chưa hề có gì đi qua. Chỗ này có vài cái cây khá nhỏ, chắc là được trồng từ những năm đấy khi chúng còn rất nhỏ. Trên mặt đất vẫn còn dấu tích mấy cái hố, có vẻ là để đặt các cây khác nữa vào đấy. Phía chếch bên phải là tòa nơi có căn phòng chúng tôi vừa tổ chức trò cầu cơ, lúc này bóng dáng hai người chịu trách nhiệm tìm ở đấy mới hốt hoảng chạy tới phía chỗ tụi thằng Minh, đấy là bà Lan và chú Tâm.

Tôi cố gắng tìm kiếm xung quanh xem còn lối nào khác không, cố gắng tìm kiếm dấu chân hay bất kể thứ gì của người đó vô tình sót lại, nhưng đều là con số không.

Tôi quyết định về lại chỗ Minh, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về khúc mắc to tướng ấy “Không thể nào mà mình lại mất dấu người đó được? Rõ ràng mình vẫn nghe tiếng bước chân cho đến gần nữa dãy nhà cơ mà? Đáng lẽ khi ra ngoài nơi có ánh trăng mình phải thấy chút ít được bóng dáng hay gì chứ?”

Càng nhiều bí ẩn liên quan đến ngôi trường này, rốt cuộc thì người đó đến đây để làm gì tôi hoàn toàn không đoán được. Quay về nơi đấy, mọi người giờ đã tập trung đông đủ. Hai người cùng đi tìm kiếm với anh Quang đều đã có mặt, gương mặt hai người cũng ánh lên sự bất ngờ và hoảng sợ xen chút lo lắng.

“Phải đưa Quang đi cấp cứu ngay,” chú Tâm ra lệnh, giọng khàn đặc nhưng cố vững vàng. “Hùng nhờ cậu khiêng Quang xuống núi! Cô Linh, chị Lan, Béo thu dọn thiết bị! Hai đứa...” Ông nhìn tôi và Minh, nét mặt dày vò, “...theo cô chú xuống. Chỗ này không an toàn nữa rồi.”

Mọi người im lặng, cũng phải thôi vừa trải qua hàng loạt mấy vụ kinh dị, khiến cho mọi người mệt rã. Trong lúc mọi người đi làm việc của mình, tôi tiến tới hỏi Minh: “Nãy mày có để ý ai trong số họ khi chạy tới có vẻ mặt hớt hải, mồ hôi các thứ nhễ nhại không?”

Nó nhìn tôi khó hiểu, nhưng hiểu rằng tôi có ý đồ: “Có thì cũng có, bởi vì ai cũng rất bất ngờ với tiếng động lớn ấy mà… nhưng chả ai có kiểu mồ hôi nhễ nhại hay gì đâu?”

“Thế thứ tự họ đến chỗ này như thế nào?”

Nó nhắm mắt nhớ lại: “Ừm… nhớ không nhầm thì ngoài cô Linh ra, anh Béo đến sớm nhất từ phía cầu thang xuống, tiếp đó là hai người cô Lan với chú Tâm đến cùng lúc, cuối cùng chỉ sau hai người kia vài giây là chú Hùng cũng từ cầu thang xuống.”

Khi nghe những điều ấy, tôi im bặt như tờ. Bởi nếu đúng như nó nói, thì cái người mà tôi đuổi theo không phải ai đó trong nhóm này, mà là một người thứ tám có mặt hôm nay gây ra.

Sau một hồi suy tính, nhóm kia đã thu dọn đồ đạc xong, chú Tâm nói rằng: “Hôm nay khiến mấy cháu chứng kiến mấy cảnh đáng sợ như thế, ta có lỗi quá!”

“Không đâu chú, cháu thấy thú vị lắm!” Minh nhanh nhảu đáp.

Chú ấy thấy vậy nở nụ cười nhẹ nhõm, rồi cất bước đi. Nhóm người ấy cũng theo sau, bất ngờ là anh Béo nãy giờ cứ lấy cái máy quay xem lại cảnh gì đó, tôi tiến tới quan sát cùng. Anh ấy nhìn sang rồi cũng lơ đi mà tiếp tục, chỉ một lúc anh ta hét lên, chiếc máy quay rớt xuống đất. Cô Linh thấy thế quay lại mặt khó hiểu, nói: “Anh còn làm gì ở đấy thế? Chú Tâm với mọi người bảo rằng sẽ đến trạm y tế thăm anh Quang luôn đấy, anh có muốn đi theo không?”

“Nó… chính nó… không nhầm được, chính nó đã quan sát chúng ta suốt nãy giờ!!!” Anh Béo hét lên đầy sợ sệt, đôi mắt đảo xung quanh như thể tìm kiếm thứ gì.

Tôi nhặt chiếc máy quay lên, tôi chết đứng một khắc, Minh tiến tới cũng nhòm xem thử.

“Có thật này, mày thấy không… có một bóng đen đằng sau cô Linh đúng như lời anh Béo nói.” Minh thốt lên.

Tôi gạt phăng mớ cảm xúc hỗn độn. “Không có ma quỷ nào cả!” Giọng tôi lạnh và sắc như dao. “Chỉ có một kẻ bằng xương bằng thịt đang chơi trò trốn tìm với chúng ta.” Mắt tôi quét nhanh qua từng khuôn mặt đang thất thần: “Một kẻ thứ tám. Người ấy đã quan sát mọi thứ, có lẽ ngay từ đầu. Và rất có thể...” Tôi dừng lại, nhấn mạnh từng tiếng, “...chính hắn đã cầm cây gậy sắt đập vào đầu anh Quang.”

Anh Béo nhìn chằm vào tôi như thể hỏi rằng: “Thật không?” Còn Cô Linh và Minh thở phào. Sau đó anh Béo nhặt lại cái máy quay rồi rời đi, khi đi cũng không quên ngó nghiêng xung quanh. Chúng tôi cũng rời khỏi đây nhanh chóng, ai mà biết được liệu người đó có đang theo dõi chúng tôi từ đâu đó không chứ.

Trên đường đi, tôi quay sang hỏi cô Linh: “Cô ơi? Cô tại sao phải làm mấy trò đấy ạ? Lúc bị phát hiện trông cô không hẳn là thù hằn gì mấy.”

Cô dừng lại, đứng như bức tượng, dòng nước mắt từ từ lăn xuống từ đôi gò má hồng hào ấy tạo nên cảnh tượng đậm buồn. Cô kể: “Nói thật với mấy đứa vậy… cô chính là người thứ tư đã có mặt ở đây vào buổi tối ngày hôm đó.”

Nghe thấy thông tin nổ não, hai chúng tôi cũng tắt ngụm đi, mặt co lại. Sau đó cô trầm nặng kể lại: “Tôi đó bọn cô cùng rủ nhau đến đây ôn thi, chủ yếu là lấy may thôi, bởi vì năm ngoái cũng có tin đồn rằng những người đến đây học vào ngày trăng rằm sẽ đổ đại học. Bọn cô rất muốn đỗ bởi vì hầu hết bốn đứa đều không giỏi và còn rất có khả năng sẽ bị trượt tốt nghiệp

Cô Linh ngừng nấc. Tiếng thổn thức nghẹn lại trong cổ họng khô rát. Dưới ánh trăng lạnh lẽo chiếu xiên qua khung cửa sổ vỡ, khuôn mặt cô như một bức tượng thạch cao ngấm đầy nỗi đau. Nước mắt đã khô, để lại những vệt lấm tấm muối trên gò má nhợt nhạt. Đôi mắt đỏ ngầu, sưng húp, nhưng giờ đây ánh lên một sự tỉnh táo kỳ lạ, xen lẫn nỗi chua xót ngập tràn. Giọng cô khàn đặc, đứt quãng:

“Buổi tối hôm ấy... đúng là Rằm tháng Bảy...” Cô ngước nhìn Lộc và Minh, ánh mắt xa xăm. “Bọn cô lên đây... bốn đứa. Huyền, Mai, Cúc... và cô.” Một nụ cười méo mó, đắng chát hiện trên môi cô. “Tin đồn ôn bài dưới trăng Rằm ở căn phòng đang sửa này, điều ước thi cử sẽ thành hiện thực... Nghe thật hấp dẫn với lũ học trò sắp thi, phải không?” Cô nhắm mắt lại, hai hàng mi rung rung. “Bọn cô ngồi được gần... một tiếng. Trò chuyện, cười đùa. Căn phòng lúc ấy chỉ mới bắt đầu sửa, đồ đạc ngổn ngang, bụi bặm... nhưng dưới ánh trăng, nó có vẻ... bình yên đến lạ.”

Cô thở một hơi dài, nặng trĩu. “Rồi... Cúc nảy ra ý tưởng. ‘Chơi cầu cơ đi! Nghe nói chỗ này âm khí nặng lắm, thử xem có linh thiêng không! Biết đâu lại hỏi được thông tin gì về đề thi thì sao!’“ Giọng cô đột ngột trở nên sắc lạnh, đầy tự trách. “Cô... cô đã phản đối. Cô sợ. Những tin đồn về tiếng động lạ trong phòng... tiếng những bức tường kêu, tiếng bước chân lúc nửa đêm... chúng ám ảnh cô từ lâu. Cô bảo chúng nó dừng lại, đây không phải trò đùa. Nhưng chúng... chúng cười, bảo cô nhát gan.” Nét mặt cô co rúm lại, đôi tay nắm chặt đến đau. “Cô giận. Cô bỏ về giữa chừng. Đúng lúc chúng đang kê bàn, lấy đồng xu ra... Cô quay lưng bước đi, nghe tiếng cười giễu cợt của chúng vọng theo sau lưng... Cô nghĩ, mặc kệ chúng!”

Cô ngừng lại, toàn thân run lên như cầy sấy. Ánh mắt đẫm nước, nhìn thẳng vào hai đứa với vẻ tuyệt vọng tột cùng. “Hôm sau... cả trường xôn xao. Ba đứa nó... mất tích. Không một dấu vết. Cảnh sát lục soát khắp nơi, kể cả căn phòng đấy... nhưng chẳng có gì. Và rồi...” Giọng cô nghẹn ứ, “lời đồn bắt đầu. Cô là người cuối cùng thấy chúng. Cô bỏ về giữa chừng... trong cơn giận dữ. Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô. Người ta thì thầm... cô đã làm gì chúng? Cô sợ hãi... cô trốn trong phòng, đóng kín cửa suốt mấy ngày. Cô không dám ra ngoài, không dám ăn, không dám ngủ. Ám ảnh... kinh hoàng nhất đến khi cô nghe lỏm được... ở hiện trường, người ta tìm thấy BỐN cái ghế. Chỉ có BA người mất tích.” Nước mắt cô lại trào ra. “Cô gào thét trong im lặng... Cô hiểu ngay. Người ta nghĩ... cô là đứa thứ tư! Là hung thủ! Và chiếc ghế thứ tư... là dành cho cô! Cô sợ mình sẽ là nạn nhân tiếp theo...”

Cô ôm đầu: “Rồi... vài ngày sau... người ta phát hiện một người đàn ông lạ... chết trong phòng trọ cách đó không xa. Trên tường... họ vẽ ký hiệu... giống hệt cái bọn cô dùng khi chơi cầu cơ hôm đó! Một vòng tròn với dấu chấm lệch tâm!” Cô ngửa mặt lên trời. “Lúc ấy... cô đã tưởng... anh ta chính là người thứ tư! Cô nghĩ mình đã an toàn... ngu ngốc thay! Nỗi sợ có giảm đi... nhưng nỗi đau mất bạn, nỗi oan ức... nó ăn mòn cô suốt bao nhiêu năm trời!”

Cô đột ngột đứng thẳng dậy, dựa lưng vào bức tường lạnh ngắt. Ánh mắt cô bừng lên một quyết tâm khốc liệt. “Năm tháng ấy... cô sống trong bóng tối. Nhưng ký ức... nó không buông tha cô. Có những chi tiết cứ hiện về trong cơn ác mộng: Những vết nứt trên tường hình thù kỳ lạ, không như nứt tự nhiên... Một mùi hóa chất lạ, phảng phất như thuốc tẩy hay gì đó, mà lúc ấy bọn cô không hề ngửi thấy... Cái cảm giác rờn rợn, dai dẳng suốt buổi tối hôm đó, như có ai đó... đã quan sát bọn cô từ trước, từ trong bóng tối những đống đồ đạc! Cô biết mình phải quay lại. Phải tìm ra sự thật! Nhưng cô sợ... sợ phải đối mặt một mình với hiện trường ấy. Sợ kẻ thực sự đứng sau tất cả... vẫn còn đó. Sợ cả sự thật phũ phàng.”

Cô nhìn thẳng vào Lộc và Minh, ánh mắt cháy bỏng. “Vì thế... cô mới nghĩ ra trò này! Dàn dựng một buổi cầu cơ kinh dị. Lôi kéo mọi người cùng đến... để có cớ quay lại căn phòng, để nó được soi xét kỹ lưỡng dưới ánh mắt của nhiều người! Cô hy vọng... với đám đông, sẽ có ai đó tinh mắt phát hiện ra thứ gì đó - một dấu vết, một lối đi bí mật, một vật chứng bị bỏ quên mà cảnh sát năm xưa đã bỏ sót, hoặc chính cô đã không nhớ ra!” Giọng cô vỡ òa. “Cô chỉ muốn... biết chuyện gì đã thực sự xảy ra với các bạn cô! Rửa sạch nỗi oan này! Cô không ngờ... màn kịch của cô... lại bị hai đứa vạch trần nhanh đến thế...” Một tiếng thở dài. “Và càng không ngờ... cái bóng đen năm xưa, hoặc một kẻ nào đó đang núp trong bóng tối... vẫn còn đó. Nó đã tấn công anh Quang. Nó... vẫn đang rình rập.”

Cô Linh gục xuống, vai rung lên từng hồi. Sự kiệt quệ khiến cô như một chiếc bóng mỏng manh. Cô đã vén màn sự thật, nhưng bức màn đen của quá khứ và hiện tại vẫn bao trùm. Người thứ tám kia là ai? Và sự thật về ba sinh mạng mất tích năm nào... liệu có bao giờ được sáng tỏ?

Tôi quỳ xuống bên cạnh cô, đặt nhẹ tay lên vai cô run rẩy. Ánh trăng chiếu xiên qua vai tôi. “Cô Linh...” Giọng tôi nhẹ nhưng vững: “Chúng cháu hiểu rồi. Cô không cô đơn đâu. Bốn cái ghế... ký hiệu kỳ lạ trên tường vụ án... người đàn ông chết bí ẩn... cảm giác bị theo dõi mà cô nhắc tới... những vết nứt và mùi lạ trong phòng... và giờ là người thứ tám cùng cây gậy sắt... Chuyện năm xưa và chuyện tối nay, chúng ta sẽ nối những mảnh ghép này lại cùng nhau. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật. Cùng nhau.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận