Tí tách... tí tách...
Trong căn nhà cấp bốn im lìm, âm thanh duy nhất vang lên là tiếng nước rò rỉ từ vòi bếp, đều đặn và đơn điệu đến ám ảnh. Một con ruồi nhặng lười biếng bay vòng quanh, tiếng vo ve của nó lúc to lúc nhỏ, phá vỡ sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Ánh sáng buổi chiều len qua khe cửa sổ bám bụi, rọi một vệt xiên lên sàn nhà xi măng lạnh lẽo. Nó chiếu sáng một khung cảnh kỳ lạ. Một chiếc bình hoa gốm sứ vỡ tan tành, nước lênh láng trên sàn. Vài cánh hoa cúc trắng, dập nát và úa màu, nằm rải rác bên cạnh những mảnh vỡ.
Con ruồi đáp xuống một cánh hoa, khẽ rung đôi cánh trong suốt của nó.
Rồi nó lại bay lên, lượn một vòng quanh vật thể lớn hơn đang nằm bất động gần đó. Một người phụ nữ trẻ. Cô nằm nghiêng, mái tóc đen dài xõa ra trên sàn, che khuất một phần gương mặt. Làn da lộ ra ở cánh tay và cổ trắng nhợt một cách bất thường. Cô hoàn toàn im lặng, hoàn toàn bất động, một sự tĩnh lặng tuyệt đối đến phi lý, tương phản hoàn toàn với tiếng vo ve không ngừng của con ruồi và nhịp điệu không dứt của giọt nước đang rơi. Mọi thứ dường như đã dừng lại từ rất lâu.
RẦM!
Cánh cửa chính bị phá tung ra. Hai người cảnh sát lao vào, theo sau là một người phụ nữ trông như chủ nhà trọ, mặt bà tái mét, tay run run chỉ vào bên trong. Người cảnh sát đi đầu khựng lại ngay ngưỡng cửa, mắt dán chặt vào cảnh tượng trên sàn nhà. Anh quay lại, giọng nói khô khốc vang lên, phá tan sự im lặng ma quái.
“Gọi đội pháp y tới ngay. Ở đây có một vụ án mạng.”
…
Một tháng nữa lại trôi qua kể từ ngày kinh hoàng ở nhà hát múa rối nước.
Tạm biệt những ngày tháng hè đầy lười biếng và không kém phần nguy hiểm.
Với tôi, một tháng đó là khoảng thời gian để quay trở lại với thiên đường của riêng mình: mùi thiếc hàn, tiếng lách cách của kìm và tuốc nơ vít, và niềm vui khi một bo mạch phức tạp cuối cùng cũng sáng đèn. Tôi đã được mẹ “ân xá” hoàn toàn, có lẽ bà đã tin tưởng tôi hơn, khi mà suốt cả tháng nay tôi chỉ loay hoay ở trong nhà.
Nhưng với Lộc, một tháng đó là một bản án tù.
Năm nay là năm cuối cấp, mẹ nó đã dùng lý do “tập trung học hành” để ban hành lệnh giới nghiêm tuyệt đối, một phần khác chắc mẹ nó sợ nó lại nhảy vào mấy nguy hiểm không cần thiết. Nó bị ép phải thi lên lớp 12D1, lớp chọn toàn những con mọt sách, ấm ức nhất là bị cấm túc ở nhà trong thời gian đó. Ngoài con đường từ nhà đến trường, nó không được phép bén mảng đến bất cứ đâu. Nhà suy luận đại tài mới nổi, từng đối đầu với những kẻ giết người xảo quyệt nhất giờ đây lại đang phải vật lộn với những bài phương trình lượng giác, những bài văn nghị luận và sự buồn chán đến chết người.
“Mày có hiểu cảm giác của tao không?” Nó gầm gừ qua điện thoại, giọng đầy tuyệt vọng. “Bộ não của tao đang teo lại. Tao không cần một vụ án, nhưng ít nhất cũng phải được tự do chút chứ, Minh ạ. Tao cảm thấy mình cần một thứ gì đó có logic, chứ không phải cái đống văn mẫu vô tri này.”
Tiết trời tháng 9 chào đón tôi với một bầu không khí thật dễ chịu. Cái nóng oi ả của mùa hè đã lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những cơn gió heo may se se lạnh và ánh nắng vàng dịu như mật ong. Bước ra ngoài đường với một tâm trạng phấn khởi, tôi cảm thấy một sự khởi đầu mới đang đến. Mọi chuyện dường như đã trở lại đúng quỹ đạo của nó.
Buổi lễ khai giảng năm học cuối cấp vừa kết thúc trong tiếng trống trường rộn rã. Năm nay, tôi được xếp vào lớp 12A1, còn Lộc, với thành tích học tập ấn tượng (một phần có lẽ do bị mẹ cấm túc cả hè), đã được chuyển thẳng lên lớp chọn 12D1. Một sự sắp đặt trớ trêu nhưng cũng thật tiện lợi, vì hai lớp chúng tôi ở ngay cạnh nhau.
Trong khi các bạn cùng lớp đang xúm lại xem danh sách, tôi quyết định đi xem tình hình của “tù nhân” Lộc. Tôi len lỏi qua hành lang đông đúc, nhìn vào cửa sổ lớp D1. Và rồi tôi khựng lại.
Tôi thấy Lộc đang ngồi ở dãy bàn giữa, nhưng không phải một mình. Ngồi ngay cạnh nó, mái tóc đen dài buông xõa, khí chất lạnh lùng toát ra như một tảng băng, chính là Hạ Vy – một trong “Tứ đại mỹ nhân” của trường mà thằng con trai nào cũng phải thầm mơ trộm nhớ.
Tôi cứ ngỡ thằng bạn mình trúng số độc đắc. Nhưng không. Trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của tôi, Lộc đang gục mặt xuống bàn, một tay chống cằm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ với một vẻ chán nản vô tận, như thể mọi tinh hoa của vũ trụ đều đang hút cạn sinh lực của nó. Vẻ mặt đó trông còn thảm hơn cả lúc nó đối mặt với một vụ án bế tắc.
Thấy lạ, tôi không nhịn được tò mò, bèn bước thẳng vào lớp và đi về phía bàn nó.
“Này,” tôi vỗ nhẹ vào vai nó.
Lộc giật mình ngẩng lên, thấy tôi thì thở dài thườn thượt. “Mày à.”
Tôi liếc nhanh sang Hạ Vy, cô ấy chỉ khẽ ngước mắt lên nhìn tôi một giây rồi lại cúi xuống đọc sách, hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của chúng tôi. Tôi ghé sát vào tai Lộc, thì thầm.
“Sao thế? Ngồi cạnh hoa khôi mà mặt mày trông như đưa đám vậy?”
Lộc thở dài thườn thượt. “Hoa khôi gì chứ. Tảng băng biết cử động thì có. Tao bắt chuyện mấy lần mà toàn bị cô ta bơ thẳng mặt, rồi khịa cho mấy câu không ngẩng mặt lên được.”
Đúng lúc đó, Hạ Vy đi lướt qua chúng tôi. Lộc theo phản xạ liền im bặt. Cô ấy dừng lại, quay sang nhìn Lộc, ánh mắt sắc như dao cạo.
Mấy hôm sau, trong một buổi học thể dục. Năm nay có một sự thay đổi khá thú vị là lớp tôi và lớp của Lộc lại có chung tiết thể dục cùng một buổi hôm thứ tư. Trong khi cả lũ con trai đang hò hét trên sân bóng, tôi và Lộc lại chọn một góc yên tĩnh bên rìa sân. Tôi không có hứng thú với thể thao, còn với nó thì chỉ đơn giản là lười. Nó chọn một góc, lưng tựa vào một cái cột, hai tay buông thõng trông rất thư thái.
Chúng tôi ngồi tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời, từ việc năm nay là năm cuối cấp áp lực ra sao, đến một trò chơi chiến thuật mới nổi đang làm mưa làm gió trên mạng. Không khí đang rất vui vẻ, cho đến khi tôi lỡ miệng.
“Này, thế chuyện mày với ‘tảng băng di động’ Hạ Vy sao rồi?”
Nụ cười trên mặt Lộc tắt ngấm. Nó thở dài một tiếng còn não nề hơn cả lúc suy luận về một vụ án hóc búa.
“Thôi đừng nhắc nữa,” nó lẩm bẩm, mặt mày xịu xuống.
“Sao thế? Kể tao nghe xem nào,” tôi hối thúc, sự tò mò trỗi dậy.
Lộc miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, bắt đầu kể lại chuỗi bi kịch của nó.
“Mày biết đấy,” Lộc kể với giọng ngao ngán. “Mấy hôm đầu tao cũng cố gắng làm thân. Hôm thì tao quên mang sách, quay sang hỏi mượn xem chung. Cô ta liếc xéo tao một cái rồi nói ‘Bộ não thiên tài không nhớ được những thứ cơ bản à?’”
Tôi bật cười thành tiếng. “Thế mày nói gì?”
Nó mặt mày hừng hực: “Còn nói gì được chứ! Cả buổi hôm đó tao ngồi nghĩ mà vẫn chả hiểu mô tê gì hết.”
Tôi cố nhịn cười.
“Còn hôm khác,” nó tiếp tục, “có một bài toán tích phân khó quá, tao quay sang định nhờ chỉ giáo. Cô ta lại khịa ‘Người thông minh cũng có lúc không giải được toán cơ bản sao?’. Rồi cô ta đẩy quyển vở sang cho tao nhìn, nhưng tuyệt nhiên không hướng dẫn một lời nào. Tao thề là tao ghét cay ghét đắng cái thái độ đó.”
Nó kể lại với một vẻ ấm ức thấy rõ. “Cứ thế suốt mấy ngày, tao bỏ cuộc luôn. Cho đến hôm qua, tự nhiên cô ta lại chủ động bắt chuyện.”
Lộc kể rằng lúc đó nó đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài thì Hạ Vy đột nhiên quay sang.
“Cậu có phải Lộc đấy không?”
“Lúc đó tao ngạc nhiên lắm,” Lộc nói với tôi, “tao cứ tưởng ngồi cạnh nhau cả tuần rồi mà giờ cô ta vẫn chưa biết tên tao, nên tao mới trêu lại: ‘Không, tôi tên Tuấn.’”
Hạ Vy nhìn nó với một ánh mắt cực kỳ khó hiểu, khiến Lộc cũng ngơ ra, không biết mình đã nói gì sai.
“Chính cậu mà,” cô ấy nói tiếp, “người mà có cái đầu nhạy bén ấy.”
“Nghe đến đây tao lại tưởng cô ta đang khen đểu,” Lộc tiếp tục kể, “nên tao cũng trêu lại: ‘Ồ, cảm ơn.’”
“Mặt cô ta lạnh như tiền ngay lập tức,” nó rùng mình nhớ lại. “Rồi cô ta nói thẳng: ‘Cậu là cái tên đã đóng góp lớn trong vụ ở nhà hát múa rối đấy phải không?’”
Lúc này Lộc mới ngộ ra. Nó ậm ừ hỏi lại: “Sao cậu biết?”
Hạ Vy bình thản đáp: “Anh trai tôi về kể suốt. Anh ấy nói có một thằng nhóc cấp ba rất nhanh nhạy và thông minh, đã góp công rất lớn trong vụ đấy. Có đúng là cậu thật không đấy?”
Lộc gật đầu: “Chắc là vậy.”
Ngay lập tức, Hạ Vy nhìn nó với vẻ không thể tin nổi. “Sao trông cậu ngu ngơ thế? Không giống mấy thám tử tôi từng đọc qua sách với truyện.”
“Đến nước này thì tao cay cú thật sự,” Lộc tụa lưng vào cột nói với tôi. “Nhưng tao vẫn cố giữ bình tĩnh, đáp lại: ‘Làm gì có ai toàn năng như thế chứ? Người ta cũng phải có mấy điểm yếu chứ. Đến Holmes còn không biết trái đất chuyển động quanh mặt trời nữa là…’”
“Cô ta trầm ngâm một lúc, rồi lại nhìn tao từ đầu đến chân một lượt,” nó kể tiếp, “rồi phán một câu xanh rờn: ‘Ừ thì trông cũng không đến nỗi.’”
Lộc vẫn còn cay, nhưng nó tò mò hỏi tiếp: “Thế anh cậu sao biết được chuyện đó? Anh cậu là cảnh sát à?”
“Cô ta có vẻ ngạc nhiên khi tao đoán đúng,” Lộc nói, nó ngả người ra sau, hai tay chống xuống thềm cỏ nhân tạo, mắt nhìn lên bầu trời xanh ngắt. “Rồi cô ấy thừa nhận: ‘Đúng thế. Anh ấy mới được thuyên chuyển về đây hơn một năm. Anh ấy khá hâm mộ bố cậu, nên hay trò chuyện linh tinh với bác ấy.’”
Nghe đến đây, tôi không nhịn được, khoé miệng bắt đầu nhếch lên. Lộc liếc thấy, nó ném cho tôi một cái nhìn cảnh cáo.
“Mày đừng có cười,” nó càu nhàu. “Màn tra tấn vẫn chưa hết đâu. Để kết liễu tao, cô ta còn trích nguyên văn lời anh trai mình với cạnh giọng cực chói tai nữa chứ.”
Nó ngồi thẳng dậy, bắt chước lại giọng điệu lạnh lùng của Hạ Vy, mắt cũng nheo lại một cách đầy mỉa mai.
“‘Mấy hôm trước anh ấy kể, lớp em vừa có một đứa mới chuyển vào, tên Lộc phải không. Nó là một thằng nhóc nhanh nhạy, thông minh...’ Nguyên văn là như vậy đấy.”
Lộc kết thúc câu chuyện bằng cách ngã vật ra sau, nằm dài trên bãi cỏ nhân tạo với một tiếng thở dài thườn thượt, hai tay vắt lên trán như thể vừa trải qua một trận chiến sinh tử.
Tôi phải cắn chặt môi để không bật cười thành tiếng. Tôi vỗ vỗ vào vai nó, giả vờ an ủi. Có lẽ, cuối cùng Lộc cũng đã gặp được “kỳ phùng địch thủ” rồi, một đối thủ mà nó không thể dùng suy luận để chiến thắng được.
Đến tận khi chúng tôi đi bộ ra khỏi cổng trường, Lộc vẫn còn lẩm bẩm về sự “oan ức” của mình. Bất chợt, điện thoại nó rung lên. Lộc rút ra xem, và nó khựng lại ngay giữa đường, vẻ mặt thay đổi hoàn toàn. Sự bực bội trẻ con biến mất, thay vào đó là sự tập trung cao độ mà tôi đã quá quen thuộc.
“Có chuyện gì thế?” tôi hỏi.
“Bố tao vừa nhắn tin,” nó nói, giọng trầm xuống, mắt không rời khỏi màn hình. “Có một vụ án mạng ở huyện A.”
Tôi rùng mình. “Lại nữa à?”
Lộc không trả lời, nó chỉ lướt đọc thông tin, đôi mày càng lúc càng nhíu chặt lại. Rồi đột nhiên, sự căng thẳng trên gương mặt nó dãn ra, thay vào đó là một nụ cười chậm rãi và đầy bí ẩn. Một nụ cười khiến tôi có cảm giác bất an.
“Sao thế? Cảnh sát tìm ra hung thủ rồi à?” Tôi hỏi dồn.
“Không,” nó đáp, cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn tôi, nhưng ánh mắt nó dường như đang nhìn vào một nơi nào đó xa xăm. “Vẫn chưa. Nhưng... vụ này có chút thú vị.”
Nó không nói gì thêm, cất điện thoại vào túi rồi rảo bước đi trước, bỏ lại tôi đứng ngơ ngác. Tôi không biết nó đã đọc được chi tiết gì trong tin nhắn của bố nó.
Nhưng tôi biết nụ cười đó.
Đó là nụ cười của một con thú săn mồi vừa đánh hơi thấy một dấu vết quen thuộc trong cơn đói. Sự buồn chán của Lộc đã kết thúc rồi. Và một cơn bão mới, có lẽ còn kinh hoàng hơn, chỉ vừa mới bắt đầu.


0 Bình luận