• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Ngôi trường hi vọng

Chương 04

0 Bình luận - Độ dài: 2,687 từ - Cập nhật:

Chúng tôi ùa ra sân trường, hơi thở dồn dập trong ngực. Gương mặt mọi người tái đi dưới ánh trăng lưỡi liềm lạnh lẽo – không còn là vẻ hào hứng của những thợ săn ma, mà là nỗi khiếp đảm thực sự của con mồi. Anh Béo vật vã tựa vào gốc cây già, hai tay ôm đầu: “Tao thấy rõ... cái bóng ấy... nó với tay ra sau lưng mọi người!” Giọng anh ta rú lên the thé, đầy hoảng loạn.

Ông Trưởng nhóm (chú Tâm), mặt cắt không còn hột máu nhưng cố lấy lại bình tĩnh, giọng khàn đặc: “Cứ... cứ bình tĩnh! Chắc do ảo giác vì căng thẳng! Chúng ta phải quay lại kiểm tra, phải có lời giải thích hợp lý! Đây là cơ hội hiếm có!”

Bên cạnh, chú Hỗ Trợ (chú Hùng) vẫn giơ cao cây gậy kim loại lên, mắt đảo liên hồi quanh những bóng cây đổ dài như những cánh tay quỷ đang vươn ra. “Ra đây, đồ quỷ sứ!” Ông gầm gừ, giọng run rẩy lộ rõ sự khiếp sợ dù cố tỏ ra dũng cảm. Bà Quản lý (bà Lan) thì ngồi bệt xuống nền đất lạnh, hai tay siết chặt tràng hạt, môi lẩm bẩm lời cầu nguyện không ngớt, khuôn mặt nhợt nhạt như tro tàn.

Tôi quay sang Minh. Kỳ lạ thay, sau cơn hoảng loạn ban nãy, đôi mắt nó lại sáng rực lên dưới ánh trăng, như hai viên than hồng. “Lộc...” Nó nắm chặt cánh tay tôi, giọng thì thào đầy phấn khích tò mò lẫn sợ hãi, “Mày có thấy không? Cái vết tay... ba ngón... và dấu chân... Nó có thật!” Tôi thở dài não nề: “Thằng này điên thật rồi!”.

Sau vài phút trấn tĩnh dưới sự thuyết phục ráo riết (và có phần ép buộc) của chú Tâm, đoàn người co ro, rón rén quay trở lại căn phòng chết chóc. Chú Tâm cầm đèn pin đi đầu, ánh sáng yếu ớt rung rinh theo nhịp bước chân nặng trĩu. Minh bám sát sau, mắt không rời những vết nứt trên tường như tìm kiếm điều gì. Bà Lan vẫn lần tràng hạt, bước đi chập chờn. Anh Kỹ thuật (anh Quang) nép sát sau lưng chú Hùng, kính dày trễ xuống sống mũi. Tôi và cô Linh đi cuối. Ánh đèn pin của chú Hùng chiếu rọi vào căn phòng.

Mọi thứ y nguyên như lúc chúng tôi bỏ chạy: Vòng tròn vôi trắng lạnh lẽo trên mặt bàn gỗ mục, vệt “bàn tay ba ngón” bột trắng loang lổ trên nền gạch đỏ thẫm, những ngọn nến đã tắt ngấm. Không khí vẫn ngột ngạt mùi ẩm mốc và sơn cũ, nhưng cái rùng rợn siêu nhiên ban nãy dường như đã nhường chỗ cho một sự im lặng nặng nề, đầy nghi hoặc.

Chính lúc này, mảnh ghép cuối cùng khớp vào trong đầu tôi.

Chú Tâm phá vỡ sự im lặng, giọng cố tỏ vững vàng: “Chúng ta cần... kiểm tra kỹ lại. Xem có dấu vết lạ nào, hay... hay kẻ nào đã lợi dụng bóng tối trêu ghẹo!” Ý ông rõ ràng: tìm bằng chứng về một trò đùa ác ý.

Mọi người bắt đầu lục soát. Tôi không đi theo ai. Tôi bước thẳng tới khu vực những cây nến đã tắt gần vòng tròn. Cúi xuống, tôi nhặt lên một mẩu nến vỡ, đưa lên mũi ngửi nhẹ. Một mùi hăng hắc, không phải mùi sáp ong thông thường, mà giống... mùi diêm sinh? Ánh mắt tôi quét nhanh xung quanh chân nến. Vài hạt bột trắng li ti còn vương vãi trên nền gạch nứt. Tôi nhìn lên tường phía sau, ngay vị trí cao hơn những cây nến một chút. Vài cái lỗ nhỏ xíu, mới tinh, như thể vừa được đục khoét gần đây, cạnh đó còn vương vãi chút bột trắng tương tự. Tim tôi đập mạnh. “Đúng rồi!”

Tôi quay sang Minh. Nó đang chăm chú quan sát vệt “bàn tay ba ngón” trên mặt bàn, vẻ mặt đăm chiêu. Chú Tâm phân công: “Chúng ta chia làm ba nhóm. Tôi và bà Lan kiểm tra dãy nhà chính này. Anh Quang, anh Béo, chú Hùng - các anh kiểm tra dãy nhà bên trái. Còn dãy bên phải, nơi có cái xà cũ khổng lồ kia...” Ông ngập ngừng nhìn về phía cô Linh, Minh và tôi, “... thì nhờ cô Linh dẫn hai cháu đi. Cẩn thận nhé!”

Nhóm chúng tôi rời căn phòng, bước vào dãy hành lang tối om bên phải, tiếng bước chân vang lộc cộc trên nền bê tông nứt nẻ. Ánh trăng lạnh lẽo lọt qua khung cửa sổ vỡ, vạch ra những vệt sáng mờ ảo trên nền đất. Không khí ngột ngạt, chỉ còn tiếng thở dồn dập của Minh. Khi đã cách xa căn phòng cầu cơ, đứng trước một căn phòng học hoang phế đầy bụi bặm, tôi dừng bước. Ánh trăng chiếu xiên vào, làm rõ nửa khuôn mặt tôi quay về phía cô Linh.

“Cô Linh,” giọng tôi bình thản, cất lên trong bóng tối, cắt ngang sự im lặng, “Tại sao cô lại làm vậy?”

Cô Linh khựng lại như bị điện giật. Cô quay người, nụ cười gượng gạo nở trên môi dưới ánh trăng, nhưng đôi mắt thì nheo lại, cảnh giác: “Em... em nói gì cô không hiểu? Làm gì cơ?” Giọng cô cao hơn bình thường một chút.

Minh giật mình quay sang, mắt tròn xoe: “Lộc? Mày bị làm sao vậy? Hay bị con gì cắn phát sốt rồi à?” Nó đưa tay định sờ trán tôi.

Tôi đẩy nhẹ tay Minh ra, bước một bước về phía cô Linh, ánh mắt không rời khuôn mặt đang dần mất đi vẻ ngây thơ của cô. “Trò diễn trong căn phòng cầu cơ. Tất cả. Từ đầu đến cuối.” Tôi nói rõ ràng, từng tiếng một. “Bước đầu tiên: cô cố ý va vào Minh khi chúng tôi vừa bước vào. Cô đã bôi thứ gì lên cổ nó lúc đó đúng không?”

Cô Linh bật cười, nhưng tiếng cười khô khốc, thiếu sức sống: “Ha! Em đùa hay sao? Cô va vào nó, xin lỗi, thế thôi! Bôi gì cơ chứ? Em có bằng chứng không?” Cô khoanh tay, ngực hơi nhô lên, tỏ vẻ bực tức.

“Bằng chứng?” Tôi nhẹ nhàng. “Minh, sờ cổ xem có gì lạ không?”

Minh vội vàng sờ soạng cổ. “Ơ... đúng này! Chỗ này hơi rát rát, và... sần sùi!” Nó kéo cổ áo ra dưới ánh trăng. Một mảng da đỏ ửng, nổi mẩn nhẹ hiện rõ.

“Em đoán đó là một loại thuốc kích ứng da,” tôi giải thích, mắt vẫn dán vào cô Linh đang bắt đầu hơi tái mặt, “Chất này gây ngứa và mẩn đỏ khi tiếp xúc với không khí. Gió lùa qua cổ Minh lúc căng thẳng, cộng với cảm giác ngứa rát bất ngờ, khiến nó tưởng có bàn tay vô hình chạm vào. Cô tính toán rất kỹ. Nếu không phải Minh tình cờ có mặt, có lẽ cô đã bôi lên anh Béo? Vì anh ta hay đổ mồ hôi cổ khi sợ hãi, lúc đó em thấy anh ta liên tục dùng tay quạt cổ. Chất kích ứng sẽ lan nhanh hơn.”

Cô Linh cắn môi, nụ cười gượng biến mất. “Đồ... đồ vô lý! Ai mà chẳng có thể làm được cái trò trẻ con ấy?” Giọng cô chống chế, nhưng đã mất đi sự vững vàng.

“Đúng, đó chỉ là màn mở đầu,” tôi gật đầu, bước thêm một bước nữa. Ánh trăng giờ chiếu rõ cả khuôn mặt cô, nơi những giọt mồ hôi nhỏ đã lấm tấm trên thái dương. “Phần chính mới tinh vi. Cái bàn tay ba ngón bằng bột vôi và giọng nói thì thào.” Tôi nhấn mạnh. “Khi tất cả nến tắt và đèn pin của chú Hùng cũng vụt tắt – không phải ma quỷ, mà là do cô giở trò. Cô đã kích hoạt một cơ chế đơn giản nhưng hiệu quả: những túi bột nhỏ treo sẵn trên trần, ngay trên đầu các ngọn nến. Chỉ cần một sợi dây cước mảnh được kéo mạnh từ dưới bàn – vị trí duy nhất cô ngồi hướng về phía có ngăn kéo đó – túi bột sẽ rách, bột rơi xuống dập tắt ngọn lửa. Bằng chứng là bột vôi còn vương trên tóc Minh và cả trên vai cô nữa, cô Linh. Và mấy cái lỗ mới đục trên tường kia chính là dấu vết để cô luồn dây và treo túi bột trong quá trình chuẩn bị. Cô đã thử nghiệm nhiều lần, phải không?”

Cô Linh mặt cắt không còn hột máu. “Mấy đứa... mấy đứa bịa đặt!” Cô lùi một bước, giọng run lên. “Làm sao mày biết? Làm sao?!”

“Vì em đã nhìn thấy,” tôi nói chậm rãi, chỉ tay về phía bức tường dưới ánh trăng, nơi những cái lỗ hiện rõ. “Và vì mùi. Bột trong túi không phải bột vôi thường. Có lẫn mùi diêm sinh, để tăng phần ma mị? Mùi đó vẫn còn đọng lại trong không khí.” Tôi hít một hơi nhẹ. “Còn giọng nói thì thào? Chỉ là một đoạn ghi âm nhỏ phát ra từ chiếc điện thoại hay máy ghi âm cô giấu trong túi áo khoác. Cô chỉ việc nhấn nút trong bóng tối. Dễ như ăn kẹo.”

Cô Linh run rẩy, hai tay nắm chặt. “Còn... còn đồng xu? Nó tự di chuyển! Bàn tay vô hình! Anh Béo thấy rõ mà!”

“Ah, mánh khóe tinh vi nhất,” tôi mỉm cười khẽ, không chút đắc thắng, chỉ là sự lạnh lùng của lý trí. “Mặt bàn gỗ mục nát. Cô đã khoét một rãnh nhỏ, rất khéo, ngay dưới lòng đồng xu. Một sợi dây tóc, hoặc dây cước cực mảnh, luồn trong rãnh đó, nối xuống ngăn kéo phía dưới – nơi cô ngồi. Chỉ cần kéo nhẹ sợi dây trong bóng tối, đồng xu sẽ trượt về phía ô 'CÓ'. Khi cần hiệu ứng mạnh, cô giật mạnh hơn, đồng xu sẽ bật lên như bị ma đẩy. Anh Béo nói đúng, không có dao động cơ học nào bên trên mặt bàn, vì lực tác động từ bên dưới.”

Sự im lặng chết người bao trùm. Minh há hốc mồm nhìn tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc lẫn thán phục. Cô Linh đứng như trời trồng, toàn thân run lên bần bật. Nước mắt bắt đầu ứa ra, nhưng không phải nước mắt ăn năn, mà là nước mắt của sự bại lộ, của cơn thịnh nộ bị dồn nén.

“Vậy... vậy cái bàn tay ba ngón trên sàn?!” Cô gào lên, giọng đanh lại đầy thách thức, như cố bám víu vào điều cuối cùng. “Làm sao tao có thể tạo ra nó trong chớp mắt?!”

Tôi không trả lời ngay. Tôi bước chậm lại gần cô Linh hơn. Ánh trăng chiếu rõ đôi bàn tay cô đang nắm chặt, giấu kín sau lưng. Tôi chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào cổ tay trái của cô, nơi áo khoác đã bị kéo lên một chút.

“Cái này,” tôi nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, “là bằng chứng không thể chối cãi.”

Trên cổ tay trắng ngần của cô Linh, dưới ánh trăng lạnh lẽo, một vết xước dài, đỏ ửng, còn tươi, chạy dọc từ cổ tay lên gần khuỷu tay. Và quanh các móng tay của cô, nhất là ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa – ba ngón tay – còn dính những vệt bột trắng nhạt, khô cứng. Chính là thứ bột vôi dùng để vẽ vòng tròn và... để in hình bàn tay.

“Khi tắt đèn, cô đã nhanh tay cởi bao tay phải (vì cần thao tác dây), nhúng ba ngón tay trái vào túi bột vôi cô giấu sẵn trong người, hoặc ngay trong ngăn kéo,” tôi nói, từng lời như những nhát búa đập vào sự chối tội cuối cùng của cô. “Rồi cô chụm ba ngón đó lại, ấn mạnh xuống nền gạch ngay chỗ đồng xu rơi. Tạo thành hình bàn tay quái dị. Vết xước này...” tôi chỉ vào cánh tay cô, “... là lúc cô vội vã rút tay lên, cọ phải cạnh sắc của mặt bàn gỗ mục. Bột vôi còn dính trên tay cô. Không còn nghi ngờ gì nữa, phải không, cô Linh?”

“KHÔNGGGG!” Một tiếng thét xé lòng, đầy uất ức và tuyệt vọng vang lên từ cô Linh. Không phải giận dữ, mà là tiếng kêu của sự sụp đổ. Cô như con chim bị gãy cánh, lảo đảo lùi về phía sau, lưng đập mạnh vào bức tường gạch thô ráp, lạnh ngắt. Nước mắt không ngừng tuôn ra, giàn giụa trên khuôn mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt đỏ hoe ấy không hề hận thù. Thay vào đó, khi nhìn Lộc, một tia sáng lóe lên – không phải giận dữ, mà là sự kinh ngạc tột độ, lẫn một chút... thán phục khó hiểu.

“Mấy đứa... mấy đứa...” Giọng cô nghẹn lại, đứt quãng, cố gượng để thốt lên trong tiếng nấc. “Mấy nhóc... đoán được hết ư?” Một nụ cười méo mó, đầy nước mắt nở trên môi cô. “Màn kịch... mình dày công chuẩn bị bao đêm... tất cả... đều bị mấy nhóc vạch trần chỉ trong nháy mắt!” Tiếng cười của cô nghe như tiếng khóc, vừa đau đớn vừa có chút gì đó gần như... giải thoát. “Buổi cầu cơ năm ấy...” Giọng cô đột ngột nhỏ dần, trở nên khàn đặc, đầy nỗi niềm không thể giãi bày, “...nó là... là hi vọng cuối cùng của mình rồi…”

Cô Linh không nói thêm được gì nữa. Như thể toàn bộ sức lực đã cạn kiệt, cô gục xuống, thân thể rũ rượi bên bức tường hoang lạnh. Tiếng nức nở nghẹn ngào, nặng trĩu một nỗi đau và sự bất lực khôn cùng, vang lên trong bóng tối. Đôi vai cô run rẩy dữ dội, những ngón tay nắm chặt đến bạc màu, đầu gục sâu vào lòng. Không phải sự đầu hàng của kẻ phạm tội, mà là sự sụp đổ của một con người đã kiệt quệ, mang trong mình một gánh nặng khủng khiếp nào đó mà cô cố gắng giải tỏa bằng màn kịch kinh dị này. Ánh mắt thán phục ban nãy giờ chỉ còn là vũng nước mắt đen ngòm, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo và bóng dáng của một quá khứ ám ảnh chưa bao giờ buông tha.

Minh đứng bất động bên tôi, ánh mắt phấn khích ban nãy đã tắt lịm, thay vào đó là sự sững sờ và một nỗi buồn mênh mông, xâm chiếm. Chúng tôi vừa chạm vào bí mật, nhưng không phải bí mật của ma quỷ, mà là vết thương lòng sâu hoắm của một con người. Bóng ma của quá khứ vẫn còn đó, ám ảnh, và nó vừa tái hiện một cách đau lòng dưới bàn tay của một nạn nhân đang tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi chính mình. Tiếng nấc của cô Linh trong đêm tĩnh mịch như một lời cảnh báo thê lương: đôi khi, những con ma đáng sợ nhất không ở trong những căn phòng bỏ hoang, mà ẩn náu ngay trong trái tim tan nát của người đang sống.

Khi tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc, một tiếng động lớn vang lên từ phía đối diện bọn tôi. Nó như thể là tiếng kính vỡ, nhóm chúng tôi cũng ngỡ ngàng ngó ra phía đó, tôi thì bình tĩnh quay sang cô: “Cô còn trò nữa à?”

Cô Linh gương mặt không có một chút gì là biết chuyện đó, cô mấp máy: “K… không…”

Tôi đứng như chết lặng, lòng thầm oán trách “chả lẽ lần này là ma thật à?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận