Arc 02: Thành phố Xa Bờ - Hầu gái và những băng đảng tội phạm

Chương 53: Chiến trận của thiên và ma

Chương 53: Chiến trận của thiên và ma

Tại khu trung tâm thương mại Đệ Nhất, nơi sáng lên những ánh đèn vàng trải dài khắp trần nhà. Không gian thì rộng rãi dễ chịu, cách vài bước chân là một cửa hàng có thương hiệu nổi tiếng xuất hiện.

Rumi trong bộ áo ấm trùm kín người, tung tăng những bước chân như thể đang tận hưởng tuổi trẻ. Cô dang rộng hai tay, xoay nhẹ một vòng đầy dễ thương rồi nở nụ cười.

Trong khi đó, Eugine với chiếc áo khoác xám đang từ từ đi đằng sau với khuôn mặt không chút cảm xúc. Trông cậu ta có vẻ rất nghiêm túc, không xem đây là một buổi trải nghiệm.

“Cậu đừng quên chúng ta đến đây là để làm gì đấy.” Cậu ta nhắm mắt nói.

“Đừng lo, đừng lo.” Rumi nhịp nhàng lùi về sau. “Thỉnh thoảng chúng ta mới có cơ hội cùng nhau khám phá thế giới mới mà.”

Vốn dĩ từ lúc đến thế giới này, họ nếu không phải đến quán nước làm việc thì cũng là về công trường xây dựng. Vòng qua quẩn lại như thế làm Rumi cảm thấy rất chán.

Ngoài ra, để tránh bại lộ thân phận thiên sứ thì Zumie cũng quản lý họ khá nghiêm ngặt trong việc lựa địa điểm đi chơi. Vì lẽ đó mà mỗi lần ra ngoài khiến cô cảm thấy khá gò bó.

“Cậu không thấy có nhiều thứ lạ sao?” Rumi ngước đầu lên trần nhà. “Trong khi chúng ta mỗi đêm vẫn phải đốt lửa trại, thế giới này lại sử dụng thứ công nghệ chiếu sáng vô tận thế này…

“Không phủ nhận.” Eugine gật đầu. “Vì không thể sử dụng ma thuật nên họ phải tìm cách khác tạo ra kết quả tương tự.”

Cậu đưa ra đánh giá của mình khi liếc mắt nhìn về phía những chiếc ghế mát-xa bên một gian hàng. Có nhiều thứ kỳ lạ, nhưng hầu hết đều rất hữu dụng.

Cả hai đi đến chiếc thang máy dẫn lên tầng trên, cùng nhau ghé qua các quầy hàng bán đồ trang sức. Nếu không nói đây là vì nhiệm vụ, chắc ai cũng sẽ nghĩ đây là một chuyến hẹn hò bình thường của hai người.

“Rumi, chẳng phải cậu cũng rất ghét con người sao? Tại chúng mà ta phải trốn lui trốn nhủi trong khu rừng chật hẹp với bọn tiên linh.” Eugine tiện tay lấy một chiếc kẹp tóc rồi ngắm nghía nó.

“Chuyện đó sao…” Rumi dừng lại một khoảng. “Thật ra thì cũng không hẳn.”

Cô nhớ lại thời kỳ chiến tranh triền miên ở đại lục Gaia. Các trận chiến do Nhân Loại gây ra đều ảnh hưởng không ít đến tự nhiên bởi năng lượng ma thuật mà họ tung ra cho môi trường là không nhỏ.

Chưa kể còn cả những tên cướp và thợ săn. Cái ngày mà chúng xông vào làng và đe dọa mạng sống của những Dực Nhân khác khiến cô không bao giờ quên.

Công tâm mà nói, cô rất ghét con người và chẳng hề muốn giao thiệp với chúng một cách nào. Nhưng…

“Nhưng kể từ lúc đến thế giới này, tớ không còn cảm thấy vậy nữa.”

Cô vừa nói, vừa lấy một chiếc băng đô tai mèo rồi đội nó lên đầu Eugine. Nhìn thấy thứ này khiến cậu ta có chút nhăn mặt, nhưng vì không muốn làm phật lòng đối phương nên đành liếc nhìn hướng khác.

Có lẽ đâu đó Eugine vẫn đoán ra ý của Rumi là gì. Bởi con người ở đây khác một trời một vực so với thế giới cũ. Họ thân thiện và dễ bắt chuyện hơn rất nhiều.

“Cậu không cần phải tỏ ra nghiêm túc khi ở cạnh tớ đâu.” Rumi vòng hai tay về sau mỉm cười. “Cứ như trước đây không được sao?”

“Sau khi phản bội lòng tin của mọi người. Tớ không dám trở lại làm con người như trước nữa.” Eugine cúi đầu với đầy vẻ tự trách.

Rumi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt đó liền có chút chần chừ. Cô biết tội lỗi của Eugine là trọng tội bởi nó có thể làm hại đến cuộc sống của rất nhiều người.

Nhưng rất rõ ràng trong cái phiên tòa tự tạo kia của Zumie, mọi người vốn đã ngầm chấp nhận tha thứ rồi. Bởi nếu không thì có lẽ Haku đã lấy mạng của cậu ta từ lâu chứ cũng chẳng cần phải thảo luận dài dòng làm gì.

“Đây là mệnh lệnh.” Rumi nghiêm giọng, tay chỉ tay về phía cậu. “Khi ở cạnh tớ, cậu cứ là Eugine như trước đây là được.”

Nói xong, cô quay lưng đi về sau một cách đầy dứt khoát như thể vừa đưa ra một quyết định trọng đại. Eugine lấy cái băng đô xuống sau đó nhìn vào bóng lưng cô, đâu nó nhớ lại hình bóng cả hai nô đùa trên bãi cỏ khi còn bé.

Miệng cậu ta nở nhẹ nụ cười rồi từ từ theo sau đối phương. Cậu vẫn im lặng không nhiều lời, nhưng đâu đó trong nội tâm có chút thay đổi.

Cậu ta biết rất rõ, kể từ khoảnh khắc lựa chọn chủ nhân cho cậu thì Haku và Zumie đã chốt luôn đối tượng rồi. Họ chỉ đơn giản là lái mọi chuyện sao cho hợp lý nhất có thể thôi.

“Cảm ơn hai người nhé, vì đã cho tôi thêm một cơ hội để tiếp tục bảo vệ cô ấy.”

Cậu nhớ về hình ảnh của hai người họ trong đầu. Một bên là thiên tài nhân từ mà ai cũng trân trọng và ngưỡng mộ, một người lại có thể bắt kịp suy nghĩ của vị thiên tài ấy.

****

Cả một buổi sáng đã trôi qua và vẫn chưa có dấu hiệu gì. Eugine và Rumi ngồi tại một quán ăn trưa bên trong siêu thị và đang chờ món ăn mang đến.

Dù thời gian không đẹp lắm, nhưng vì là cận lễ Giáng Sinh nên quanh đây cũng có rất nhiều cặp đôi dạo bước xung quanh. Theo một hướng nào đó thì đây là chuyện vui bởi ai ai cũng tận hưởng khoảng thời gian đầy tuyệt vời của họ.

Tuy nhiên, chuyện sẽ không có gì nếu nơi đây không được thông báo rằng sẽ có Hắc Địa xuất hiện. Vì vẫn chưa xác thực được nên Zumie chẳng thể di tản người dân quanh đây một cách vô cớ.

Món ăn đã được nhân viên mang đến. Rumi thì là một phần mì với đầy nhân thịt cùng mùi nước xương thơm nức mũi kèm một món bánh ngọt tráng miệng. Của Eugine thì chỉ đơn giản là một đĩa cơm tấm.

Họ bắt đầu thưởng thức, Rumi lúc này cũng bắt đầu ngẫm nghĩ một số điều.

“Tớ không tìm thấy điều gì là quanh đây cả. Chẳng lẽ thiết bị thông báo Hắc Địa có nhầm lẫn gì sao?” Cô nghiêng đầu.

“Thiết bị dường như được dùng để đo nồng độ ma lực. Nơi ma lực càng dày đặc thì càng dễ xuất hiện Hắc Địa.”

Vốn dĩ chúng là do quản lý của Zumie phát minh và lắp đặt để những người dưới trướng cô có thể sử dụng. Về độ chính xác của nó đã được xác thực, bởi nhờ nó mà các vụ xuất hiện Hắc Địa trước đây đã kịp thời giải quyết trước khi ai đó biết đến.

“Dày đặc ma lực sao? Tớ không cảm nhận được điều gì quanh đây cả. Có lẽ là do trình độ của tớ không đủ sao?” Cô buồn bã gắp một sợi mì lên.

“Không đâu.” Eugine hạ thìa xuống lắc đầu. “Dường như có kẻ đã dùng để ma thuật nào đó để qua mặt chúng ta.”

“Nói vậy nghĩa là cậu cũng không cảm nhận được sao?”

Rumi nhanh chóng đáp lại. Ngoài mặt thì cô tỏ ra thất vọng nhưng trong thâm tâm lại cười một cách đầy mỉa mai, bởi dù đã tiến hóa thành Thiên Sứ thì cậu ta vẫn là người bạn thuở nhỏ mà cô có thể chạm đến.

Eugine không biết gì vẫn thản nhiên ăn từng muỗng cơm với vẻ mặt điềm tĩnh. Không phải là cậu không cảm nhận được ma lực ở đây, mà là bản thân nó rất hỗn loạn theo một hướng nào đó.

“Thật ra tớ đã đọc một số cuốn sách phép. Qua đó, tớ đoán Hắc Địa tựa như một dạng ma pháp triệu hồi.” Rumi nhấc cốc nước bên cạnh.

“Tại sao cậu lại nghĩ vậy?” Eugine nghiêng đầu.

“Chẳng phải cậu nói nó thường xuất hiện ở nơi dày đặc ma lực sao? Tớ thấy cơ chế khá giống nhau.” Cô đáp lại xong uống hết một hơi với khuôn mặt thỏa mãn.

Eugine lúc này vuốt cằm suy nghĩ. Quả thật với ma pháp triệu hồi cần tập trung một lượng ma pháp vào một chỗ để tạo vòng phép lớn.

Tuy nhiên ma lực theo cậu cảm nhận ở nơi này là quá mức hỗn loạn và mật độ lại vô cùng loãng, hoàn toàn không đủ cơ sở để tạo vòng phép. Nhưng nó sẽ đúng nếu không có một ma thuật bên thứ ba can thiệp, ví dụ như che giấu sự hiện diện của ma lực chẳng hạn.

“Eugine nè, cậu có bao giờ tò mò về quản lý của Zumie không? Tớ chưa bao giờ thấy ông ấy.” Rumi vui vẻ hỏi.

“Chưa, ông ta trông không giống người có thời gian lắm.” Eugine nhún vai.

Họ tiếp tục bàn về những chủ đề khác trong lúc thưởng thức bữa trưa của mình. Vài phút sau tiếng điện thoại của Eugine chợt vang lên khiến cả hai lập tức cảnh giác.

Rumi gật đầu với ánh mắt đầy nghiêm túc, ngầm đồng ý cậu ta bắt máy. Dù là số lạ nhưng Eugine vẫn nhận ra người ở đầu dây bên kia là Zumie.

Cậu kể về tình hình hiện tại cho đối phương, sau đó cũng được cô nói lại vài điều gì đó rồi dừng cuộc gọi. Cũng vào giây phút này, cậu cũng bắt đầu cảm nhận điều gì đó rất lạ đang diễn ra nên nhanh chóng đứng dậy chạy đi.

Không một chút chần chừ, Rumi bám theo sau với ánh mắt đầy hoài nghi.

“Ma lực đã ít hỗn loạn hơn rồi.” Eugine bình tĩnh nói.

“Tớ cũng cảm nhận được.” Cô gật đầu.

Hai người chạy xuống thang máy một cách đầy vội vã. Chỉ vài giây trước mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng chỉ sau một cuộc điện thoại thì bầu không khí đã thay đổi.

Có lẽ ngay từ khoảnh khắc máy phát hiện ma lực bên Zumie vang lên thông báo là cô ấy đã tức khắc gọi ngay cho Eugine. Khá bất ngờ là cậu ta đã dự đoán được và phản ứng vô cùng nhanh chóng.

“Zumie bảo cậu nhanh chóng sơ tán người dân. Còn tớ sẽ xử lý Hắc Địa.” Eugine vừa chạy vừa nói.

“Tớ sẽ cố gắng hết sức.” Cô đáp với ánh mắt đầy quyết tâm.

“Còn một chuyện nữa là Haku đã bị bắt cóc rồi.” Eugine có chút nhăn mặt.

“Bắt cóc?”

Rumi lập tức đáp lại cùng ánh mắt hiện rõ sự hoài nghi. Cô không dám tin những lời đó và cho rằng mình đã nghe lầm.

Eugine liếc mắt về sau nhìn biểu hiện của đối phương, sau đó liền nở một nụ cười nhẹ lạnh tanh. Cậu ta vẫn giữ nguyên tốc độ chạy của mình, bình tĩnh nói tiếp:

“Mà… tớ đoán tên đó chẳng đần đến mức để bản thân bị bắt đâu.”

“Ý cậu là Haku cố tình để Zumie nghĩ như vậy?”

Rumi chìm vào dòng suy ngẫm của mình. Quả nhiên nếu suy nghĩ một cách công tâm thì bắt cóc cậu ta thật sự rất khó bởi Sayu có thể định vị được khi cậu ta gặp nguy hiểm.

Trước đây, sau khi đánh nhau với Eugine thì cô đã vô tình nhìn thấy một ký hiệu kỳ lạ hiện trên mu bàn tay Haku. Dù không rõ nó là gì nhưng đâu đó vẫn đoán được giữa họ có liên quan đến một khế ước. Cho đến giờ Sayu vẫn chưa nhận được thông báo gì thì hẳn là Haku đã tìm ra nguyên tắc ngăn chặn khả năng định vị của ấn ký đó rồi.

Nghĩ được ra như vậy, cô liền cảm thấy trong lòng có một chút tự tin và ngẩng đầu nhìn về trước. Eugine thấy vậy cũng liền thở phào mà tăng tốc.

Họ chạy đến khu trung tâm tầng một với khuôn mặt căng thẳng. Cả hai vừa thở gấp, vừa cố gắng tập trung cảm nhận sự dao động của nguồn năng lượng xung quanh.

Cho đến khi đồng hồ điểm 12 giờ, Eugine mở to mắt như nhận thấy nguy hiểm đang kéo đến. Tại bồn cây ở giữa lối đi bỗng xuất hiện một quả bóng nhỏ màu đen trồi lên từ mặt lớp đất.

Nó bắt đầu chảy ra như chất lỏng rồi tràn xuống lan rộng ra mặt sàn. Eugine ước tính với lượng ma lực này thì nó có thể lan đến toàn bộ khu trung tâm thương mại này.

Kích thước Hắc Địa càng lớn thì số lượng kẻ địch càng gia tăng. Với lượng ma lực có thể cảm nhận được thể này thì chắc chắn nó phải bao trọn cả trung tâm mua sắm, nhưng chẳng rõ vì sao mà chỉ có một phần bán kính nhỏ trên mặt sàn là bị nhuộm màu đen.

Không có dấu hiệu lan rộng thêm nữa và điều này là Eugine cảm thấy rất kỳ lạ. Rõ ràng mật độ ma lực vẫn rất dày đặc, vậy tại sao Hắc Địa đã dừng rồi?

Chưa kịp nói ra câu hỏi của mình, họ bắt đầu chứng kiến một cảnh tượng lần đầu nhìn thấy trong đời. Đó là có hai kẻ từ dưới vùng tối đen đó trồi lên với tốc độ chậm chạp.

Toàn thân chỉ một màu đen kín. Một kẻ to xác, kích thước có thể hơn hai mét với đầy cơ bắp đồ sộ, khắp cơ thể đầy gai nhọn đang quỳ một đầu gối xuống, hơi thở phả ra khói đen như lò rèn.

Kẻ còn lại thon gọn hơn và đang mặc một bộ giáp kín thân đang đứng thẳng với một thanh đại kiếm khổng lồ đặt trên vai. Đôi mắt bên trong mũ trụ sáng lên hai vệt trắng mảnh, không chớp, không chuyển động, chỉ nhìn thẳng vào Eugine.

aebc4bc9-7f67-4ae9-a155-1ef88775c6e7.jpg

Chuyện này quả thật rất kỳ lạ. Eugine đứng yên như hóa đá khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra.

Theo lẽ thường thì các sinh vật xuất hiện từ Hắc Địa chỉ có hình dạng là một con thú, hoặc ít nhất là một thứ gì đó lai tạo với thú. Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một thứ hình người xuất hiện.

Người dân xung quanh lúc này cũng tò mò đi lại nhìn. Họ nghĩ rằng đây là một tiết mục biểu diễn liền vỗ tay đầy phấn khích, giơ chiếc điện thoại lên chụp hình. Tên kỵ sĩ đen kịt kia chợt xoay ngược thanh đại kiếm lại và ném mạnh nó như mũi tên.

Cho đến khi lưỡi kiếm sắp chạm vào khuôn mặt của một người phụ nữ đang nắm tay con mình bên cạnh. Cô không kịp phản ứng, ngỡ như sẽ bị nó chẻ đôi thì Rumi đã xông đến đẩy ngã họ xuống mặt đất.

Trong khoảnh khắc thanh kiếm rít lên xuyên qua không khí, Rumi nghe rõ tiếng tim mình đập. Không có thời gian để suy nghĩ, chỉ kịp đẩy vai, ném cả thân mình về phía người phụ nữ.

Thanh đại kiếm cắm mạnh vào tường khiến nó vỡ tan nát. Nhìn thấy cảnh tượng này ai nấy xung quanh đều hoảng sợ mà bỏ chạy.

Hai mẹ con kia kinh hoàng nhìn những gì đang diễn ra, tay chân lẩy bẩy nhìn Rumi đang ôm chặt lấy mình với đôi mắt nhắm chặt. Không chút chần chừ, Rumi đã đứng dậy và dang rộng một cánh tay ra cùng ánh mắt căng thẳng.

“Eugine, tỉnh lại đi! Chúng không phải con người!” Cô hét lớn.

Tiếng hét đó làm cậu ta bừng tỉnh, triệu hồi vài chiếc đĩa sáng và phi nhanh vào chúng khiến cả hai phải tách ra né tránh. Cùng lúc này, người phụ nữ kia cũng bắt đầu cố gắng bế con mình trên tay rồi vội vã chạy đi.

Rumi cũng nhanh chóng niệm phép, tạo ra một chiếc vòng sáng màu đỏ với đầy hoa văn xếp chồng. Đôi mắt cô ánh lên tia lửa, tựa như có thể đánh bại bất kỳ ai.

“Hỏa Cầu!”

Sau tiếng hét vang lên kéo theo một vụ nổ đầy khỏi lửa khiến cả tòa nhà như rung chuyển. Xung quanh tứ tung làn khói nóng rang màu đen kịt, che phủ khắp toàn bộ không gian.

Đột nhiên thoát khỏi chỗ khói lấy là hình bóng của tên kỵ sĩ đang lao đến và tung ra một cú đấm thẳng. Rumi với cơ thể cứng đờ bởi không biết gì về kỹ thuật cận chiến, ngỡ như sẽ ăn trọn nó thì Eugine lập tức xuất hiện bắt lấy đòn đánh của đối phương.

Chưa dừng lại, làn khói sương bên cạnh liền phấn tán đi, lộ ra bóng dáng của tên to con kia đang trong tư thế gồng tay. Eugine với ánh mắt kinh ngạc trước sự phối hợp này, nghiến răng ăn trọn đòn đó rồi bị hất văng đi xa.

Rumi bất ngờ không đóng được miệng, nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh bản thân mà chạm tay xuống mặt đất khiến cả khu vực lẫn tên to con lập tức đóng băng. Cô sau đó lùi về phía Eugine, tạo ra một khối băng đầy sắc nhọn ném về phía tên kỵ sĩ.

Hắn bình tĩnh chụp lấy khối băng rồi bóp nát một cách đầy nhẹ nhàng. Vài giây sau, lớp băng trên người tên to con kia bắt đầu nứt ra rồi vỡ vụn xuống. Còn hắn thì đứng thẳng lưng cùng một nụ cười nhếch miệng.

Kể từ khoảnh khắc này, cả Eugine và Rumi đều nhận ra hai kẻ này quả thật không bình thường. Chúng không còn đơn giản là những tên quái vật tiểu tốt xuất hiện từ Hắc Địa nữa.

“Rumi, cậu hãy sơ tán người dân. Tớ sẽ câu giờ.” Eugine trầm giọng nói.

“Cậu điên sao? Vẫn chưa thấy sức mạnh của chúng à?” Rumi hoang mang vung tay.

“Cậu chỉ cản đường thôi.” Eugine siết chặt tay.

Nhìn thấy biểu hiện đó khiến Rumi nhíu mày, để lộ đâu đó sự buồn bã. Nhưng ngay sau đó cô liền cắn môi gật đầu rồi vội vàng chạy đi bởi cô biết với sức mạnh của Thiên Sứ thì cậu đã mạnh hơn cô gấp nhiều lần rồi.

Cùng lúc này, tên kỵ sĩ phía bên đó bình tĩnh đi bộ ngang qua tên to con kia, rút thanh đại đao đang cắm dưới đất rồi vát nó lên vai. Thế trận một đánh hai như thế này quả thật không quá lạ lẫm với Eugine là bao nữa.

Cậu ta thở dài sau đó bắt đầu vươn vai giãn khớp. Từng tiếc rắc rắc vang lên như thể từng linh kiện trong một cỗ máy lâu đời chuẩn bị hoạt động.

Đối thủ của cậu cũng tương tự, tên kỵ sĩ vung thanh kiếm khiến xung quanh loang ra một luồng khí như thể phô trương sức mạnh. Tên to con thì căng cơ ra, để lộ một loạt cơ bắp đồ sộ chứng minh cho cả một hành trình nỗ lực dài đằng đẵng.

“Dù không biết các ngươi là ai.” Eugine nhe răng nở nụ cười. “Nhưng hãy làm bao cát để ta trút giận nhé!”

“...”

Chúng im lặng không đáp lại một lời nào. Tên kỵ sĩ bắt đầu phóng về trước với tốc độ xé gió. Còn Eugine thì không chần chừ phóng đĩa vào hắn nhưng bị đỡ lại hoàn toàn.

Trong khoảnh khắc bị đối thủ tiếp cận, Eugine đấm mạnh vào người hắn rồi mọc cánh bay lùi về sau trong tíc tắc. Vì có bộ giáp nên tên kỵ sĩ chẳng bị thương nhiều, nắm chặt thanh kiếm mà tiếp tục lao lên trong tư thế đâm.

Eugine bay cao lên không trung, tạo ra vô số cái đĩa đánh bật lại thanh đại kiếm của tên kỵ sĩ. Hắn siết chặt vũ khí, chém liên tục để đỡ đòn tấn công.

Cùng lúc này, tên to con kia đã chạy đến ngay dưới chân cậu và lập tức nhảy lên cao tung ra một phát đấm. Eugine chỉ đập nhẹ cánh lùi về sau, khiến chân mình phát sáng rồi tung ra một cú đá thổi văng đối phương.

Hắn ta nằm gọn trên trên mặt sàn để lại một cái hố. Như cảm nhận được nguy hiểm, Eugine tạo ra hai cái đĩa rồi nắm chặt nó trên tay đỡ lấy thanh kiếm đang chém xuống bên cạnh.

Tên kị sĩ cố gắng ghì chặt thanh đại kiếm xuống, nhưng Eugine cũng đang cố hết sức đẩy lên. Hai bên giằng co khiến một luồng năng lượng lớn tỏa ra thổi bay đất đá xung quanh.

Ngay sau đó, giữa họ vang lên một vụ nổ đánh bật hai vũ khí. Chưa dừng lại, họ nắm siết tay tung ra vô số cú chém về trước. Đòn tấn công nhanh đến mức tay nhưng đang phát ra ảo ảnh, vô số tiếng “Keng Keng” vang lên không dừng.

Cho đến khi Eugine trượt tay khỏi chiếc đĩa và bị đối phương đạp mạnh vào bụng. Cậu ta bị đẩy văng khỏi tòa nhà trung tâm mua sắm, để lại một vụ nổ đầy khói bụi thu hút sự chú ý của người dân bên dưới.

Họ chứng kiến cảnh tượng một người có cánh đang chiến đấu với hai chiến binh đen tịt liền đơ người sững sờ. Nhưng ngay sau đó nhận ra tình hình đang nguy hiểm liền chạy toán loạn khắp cả lên.

Eugine lơ lửng trên bầu trời, nhìn xuống bên dưới mà tặc lưỡi đầy khó chịu. Tên kỵ sĩ kia đứng ở chỗ chiếc lỗ, vác trên vai thanh đại kiếm mà nhìn chằm chằm vào cậu.

“Khá quá nhỉ? So với những tên tiểu tốt kia thì các ngươi khá khác biệt đấy.”

Eugine kìm nén cơn đau mà nhếch miệng khen ngợi, tay lén lau đi vết máu trên khóe miệng mình. Cậu biết rõ đối thủ lần này không phải dạng vừa, bởi chỉ cần một tên cũng đủ khiến cậu ta áp lực.

Một tên thì mạnh về khả năng phản xạ và di chuyển linh hoàn. Kẻ còn lại thì hành động khá từ túng nhưng đều lựa thời điểm ra đòn cực kỳ hợp lý, khó lòng mà đỡ được.

Ngoài ra, Eugine hiện tại chỉ mới là một Dực Nhân tiến hóa thành Thiên Sứ sơ sinh, nghĩa là vẫn chưa thật sự là một Thiên Sứ nên vẫn chưa sở hữu quyền năng chuyên biệt. Ít nhất thì vẫn cần thêm một lần tiến hóa để đạt được sức mạnh thật sự của mình.

Chưa nghĩ xong, tên kỵ sĩ đã nhảy xuống bên dưới rồi chạy nhanh đến chỗ Eugine. Nhận ra đối phương không biết bay, Eugine lập tức đập cánh bay lùi với tốc độ vô cùng nhanh đồng thời tung ra hàng chục cái đĩa tròn ném về đối phương.

Phía tên kỵ sĩ vừa chạy vừa liếc nhìn lên trời, tay vung kiếm khắp nơi đánh bật đi những chiếc đĩa. Hắn nhảy liên tục qua các mái nhà, chờ đợi thời cơ thể tung ra đòn dứt điểm.

Nhận ra phía sau lưng mình có một tòa nhà cao tầng, Eugine tặc lưỡi lách người né tránh. Nhưng chỉ vài giây sau thì cả tòa nhà liền nhuộm thành một màu đen, từ chỗ đó trồi ra hàng nghìn cánh tay lao đến phía cậu.

Vì không rõ đó là gì, Eugine dùng đĩa tròn cắt đứt chúng rồi tiếp tục bay cao hơn để giữ khoảng cách. Trực giác bảo rằng có điều lạ, cậu ta tức thời đưa mắt nhìn về mặt đường trông thấy tên to con kia đang chống hai tay xuống đất, xung quanh chỗ đứng của hắn chỉ có một màu đen.

“Lẽ nào tòa nhà kia là do hắn gây ra sao?” Eugine hoang mang.

Không chờ cậu thắc mắc, tên to con đấm mạnh xuống tạo ra những chiếc gai đen khổng lồ tạo thành bậc thang trồi lên từ mặt đất. Tên kỵ sĩ nhảy lên chúng, phóng đến tiếp cận Eugine tung ra một đòn chém ngang nhưng bị cậu ta hoàn toàn đỡ lại.

Tên kỵ sĩ mất đà mà rơi xuống. Dù vậy, chúng vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục lặp lại chuỗi hành động đó.

Một khoảng thời gian đã trôi qua. Eugine thở gấp, vội vã lau đi giọt mồ hôi vốn ướt đẫm khắp cơ thể. Trong khi đó đối phương trông vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Lúc này cậu mới nhận ra rằng đối phương chỉ đơn giản là muốn lấy đi sức bền của cậu, trái lại thì chúng có vô hạn thể lực. Thế trận mất cân bằng thế này thật sự làm Eugine cảm thấy tuyệt vọng.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cả ba dừng lại. Eugine bắt máy nghe thông báo từ đầu dây bên kia, đó chính là giọng của Zumie:

“Tung hết sức đi. Toàn bộ người dân chỗ đó đã được di tản rồi.”

“Cô làm việc hơi chậm đấy.” Eugine nhếch mép.

Trên đầu cậu ta xuất hiện một vòng tròn sáng, đôi mắt tỏa ra một luồng sát khí đầy nặng trĩu. Cậu ta nhẹ nhàng thu lại đôi cánh của mình mà đáp xuống mặt đất mà hít thở.

Hai kẻ địch kia đi bộ từ từ đến. Khi chỉ còn cách khoảng vài mét trên mặt đường, tên kỵ sĩ chợt dang một tay ra ngăn bước chân của tên cơ bắp, sau đó chỉ ngón tay trỏ của mình xuống mặt đất như thể ra khẩu hiệu.

Hắn ta gật đầu rồi ngồi xếp chân xuống bên dưới. Còn tên kỵ sĩ ấy đi lại gần Eugine khi đang vác thanh đại kiếm trên vai.

“Này… ngươi… đánh… nghiêm túc… đi.”

Hắn nói thế với một tông giọng đầy méo mó như thể một người ngoài hành tinh đang học cách phát âm. Eugine nhận ra chiêu trò vừa đánh vừa chạy của mình làm cho kẻ địch thấy khó chịu.

“Ổn thôi. Kể từ giờ khắc này, ngươi sẽ không có cơ hội chạm vào ta đâu.”

Vừa dứt lời, từ trên cao xuất hiện hàng vạn đĩa tròn đang trong thế chuẩn bị phóng đi. Chúng dày đặc đến mức từ xa nhìn vào chỉ thấy một mái vòm kín không chút lỗ hổng.

Những chiếc đĩa sáng ấy xoay vòng, tiếng rít ma sát không khí như dàn hợp xướng của kim loại. Ánh sáng hắt xuống, bao trùm cả khu trung tâm trong sắc trắng chói lòa, tựa như bình minh bị kéo xuống ép sát mặt đất.

Nhận ra nguy hiểm, tên kỵ sĩ lao nhanh đến tung ra một cú chém vào cổ đối phương. Nhưng khi lưỡi kiếm gần chạm đến mục tiêu là bị bật ra.

Hắn kinh ngạc liếc nhìn Eugine vẫn lành lặn và một chiếc đĩa tròn trước mặt mình. Nó dường như vừa xuất hiện vào đúng khoảnh khắc hắn vung kiếm.

“Thánh Lực: Vạn Hoa Tiêu.”

Eugine nói khi đang mở đôi mắt của mình ra cùng một nụ cười đầy tự tin. Trong một khoảnh khắc, tất cả những đĩa ấy lao chính xác vào mục tiêu đứng ngơ ngác bên dưới.

Chúng bao bọc lấy hắn tựa như một đàn ong đang vây bắt lấy con mồi. Không chút nhân nhượng, Eugine triệu hồi hai cái đĩa khổng lồ xuất hiện từ hai hướng khác nhau, bay đến như một máy cắt tạo thành hình chữ thập in dấu trên mặt đường.

Do mật độ đĩa trên bầu trời là rất lớn, quãng đường chúng bay đã vô tình cắt phải những tòa nhà xung quanh, khiến chúng đổ sụp. Mặt đường bắt đầu nóng lên, xung quanh xuất hiện dư chẩn nhỏ.

Dù đòn tấn công dồn dập như vậy, Eugine vẫn không hiểu tại sao tên đồng đội của hắn vẫn ngồi yên như không có chuyện gì. Chính vì vậy, cậu ta vẫn chưa vứt bỏ đi sự cảnh giác.

Và rồi cậu bắt đầu hoang mang, cơ thể như đóng băng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Tên kỵ sĩ kia vung kiếm loạn xạ như tạo ra ảo ảnh, chém văng đi những cái đĩa mà cậu tạo ra như một lớp phòng vệ tuyệt đối.

“Chuyện quái gì…”

Chưa kịp dứt lời, Eugine đã nhận ra lưỡi của thanh đại kiếm một lần nữa sát bên cổ của mình. Ngay sau đó thanh đại kiếm liền bị đánh bật ra nhờ Eugine nhanh chóng phản xạ, nhưng rồi lần này lại là một đòn chém ngang eo.

Nó quá nhanh tựa như phép dịch chuyển, khiến Eugine bất động đưa mắt nhìn. Cậu tạo ra một cái đĩa to đủ làm thành một cái khiên, dù vậy vẫn không đỡ được mà bị kẻ địch thổi bay văng vào một tòa nhà.

Tòa nhà ấy đổ sụp xuống, khiến khỏi bụi mù mịt lan rộng khắp nơi. Eugine với đầu đầy máu, mơ mồ nhìn về phía tên kỵ sĩ với đầy sự bất lực.

“Vậy ra ngươi cũng che giấu sức mạnh sao?” Eugine cười nở một nụ cười đầy gượng gạo.

Hắn ta giơ lưỡi kiếm hướng về Eugine đang nằm la liệt dưới bãi đất đá. Kết quả trận chiến gần như đã được quyết định. Bóng đen của địch đang đổ xuống phủ kín mặt Eugine.

Lúc này vang lên tiếng bước chân chạy đến gần và Eugine đã nhận ra ngay đó là ai. Rumi lao đến che chắn trước Eugine, khuôn mặt kiên định nhìn về tên kỵ sĩ.

“Cậu bị đần sao? Đây không phải là chỗ để cậu vào đâu.” Eugine nghiến răng.

“Im đi đồ bại trận. Với tư cách là chủ nhân, tớ sẽ không để nô lệ của mình bị giết đâu.” Cô hét lớn.

Eugine bị cơn đau dày vò khiến cơ thể không còn sức nữa, định mắng cô nhưng không thể nói nên lời. Máu từ đầu chảy xuống như thác, che đi con mắt của cậu. Dù vậy, khi nhìn xuyên qua lớp màu đỏ mỏng manh ấy, cậu vậy thấy đôi chân run rẩy của Rumi.

Dù rằng cậu đã thề sẽ bảo vệ tộc Dực Nhân, đã được chúa trời ban cho sức mạnh. Sau cùng thì cậu vẫn chẳng thể bảo vệ với ai cả.

Tên kỵ sĩ ấy bắt đầu đưa cao thanh đại kiếm lên một cách đầy lạnh lùng. Có lẽ đây là kết cục cho kẻ thua cuộc. Tiếp sau đó là một vệt máu đổ dài trên nền đất.

****

Cùng lúc đó, tại một trường cao trung gần trung tâm thành phố. Một cậu thiếu niên đeo khuyên tai thánh giá với mái tóc vàng đang ngồi rạp dưới nền đất, đôi chân run rẩy không thể cử động.

Cậu ta đưa mặt nhìn về phía trước, nơi một kẻ sở hữu hình dạng của một người phụ nữ với toàn thân đen kịt. Sau lưng ả ta mọc ra những chiếc xúc tu khổng lồ, và một trong số đó đã đâm xuyên người một học sinh khác.

Cậu học sinh đó bị nhấc trên lên trên không với đôi mắt trắng bệch, máu đọng lại ở vùng bụng chảy dài xuống như cơn thác. Kẻ làm ra chuyện đó liền cười lên một cách đầy phấn kích, hai tay dang rộng hét lớn:

“Ta thấy rồi, ta thấy rồi. Khuôn mặt của tuyệt vọng.” Ả ta vuốt hai tay lên mặt mình. “Cho ta thấy thêm đi.”

Cậu thiếu niên kia sợ hãi tột độ, hàm răng va vào nhau vang lên tiếng cầm cập. Tiếng nói đầy yếu ớt vang lên the thé:

“Kondo…”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!