Arc 02: Thành phố Xa Bờ - Hầu gái và những băng đảng tội phạm
Chương 51: Thời khắc chuẩn bị
0 Bình luận - Độ dài: 7,330 từ - Cập nhật:
Mọi thứ lại một lần nữa đen kịt, tựa như cả bầu trời đã sụp đổ chỉ còn lại màn đêm bao trùm. Haku không thể cử động cơ thể, toàn thân đau nhức dữ dội như bị tra tấn hàng giờ đồng hồ.
“Vậy mà các người cũng nhận mình là bác sĩ sao?”
Một tiếng hét của một cô gái vang lên, to lớn và chứa đầy sự bất mãn. Nhờ đó mà Haku cố gắng mở mắt, trông thấy Sayu đứng bên cạnh mình trong tâm thế như đang đôi co với ai đó.
Nhìn cô ấy thế này làm cậu có chút dằn vặt. Chẳng biết cậu đã để khiến cô ấy phải lo lắng cho mình bao nhiêu lần rồi.
Sayu quay người lại, ánh mắt vẫn còn đỏ hoe. Cô nghiến răng, chỉ tay vào vị bác sĩ lắp bắp đằng kia:
“Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, tôi sẽ phá nát cái bệnh viện này cho xem!”
Haku mấp máy môi định nói, nhưng cổ họng khô rát chẳng phát ra nổi âm thanh. Cậu chỉ có thể khẽ nhếch miệng cười yếu ớt. Sayu lúc đó liếc qua, hạ giọng nhỏ đi:
“Haku…”
Một cảm giác thôi thúc trỗi dậy, nhưng cơn mệt mỏi nhanh chóng đè nặng lên tâm trí Haku. Cậu tiếp tục chìm vào cơn hôn mê sâu một lần nữa.
…
Vài canh giờ đã trôi qua, Haku mở mắt nhìn vào dãy trần nhà trắng bạch. Cậu tự hỏi nơi này là đâu, nhưng dù có cố thế nào cũng không thể di chuyển được dù chỉ là một ngón tay. Chẳng lẽ đây lại là một giấc mơ khác sao?
“Em tỉnh rồi nhỉ, Haku?”
Giữa chừng, một giọng nói vang lên khiến cậu chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Giọng nói đó là của chị Suzune, trông có vẻ yếu ớt xen lẫn đâu đó là cảm giác hối lỗi.
“Chị… Suzune?”
“Tốt quá! Hiện tại chúng ta đang ở trong bệnh viện.” Suzune bình tĩnh đáp.
Suzune đặt lại bình nước trên bàn, động tác cẩn trọng đến lạ. Những ngón tay cô run nhẹ, như thể đang giấu đi một nỗi lo không tên.
“Là vậy sao?” Haku đáp lại một cách yếu ớt.
Chẳng ngờ chỉ sau một đợt Luân Hồn mà cơ thể cậu đã chịu ảnh hưởng nặng đến mức nhập viện thế này. Điều đó hẳn cũng đồng nghĩa với việc ma thuật trị liệu cũng Sayu cũng vô ích rồi.
Haku liếc đôi mắt của bản thân về một góc, trông thấy một mái tóc hồng rải đang trải dài trên chiếc giường. Có lẽ đâu đó vẫn có thể đoán được Sayu lúc này đang ngủ say ở kế bên cậu.
“Bác sĩ bảo rằng cơ thể em chỉ bị tê liệt tạm thời thôi. Phần lớn vết thương đã được Sayu chữa cả rồi nên chắc không sao đâu.” Suzune ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhíu mày nhìn Haku với lo âu.
Cậu nhìn thấy khóe môi cô khẽ mím lại, dường như vẫn chưa tin vào chính lời mình nói.
“Có lẽ là do tốc độ lưu thông máu quá nhanh khiến cơ thể bị quá tải chăng? Em đoán vậy…” Haku khẽ thở dài đáp.
Cậu biết mỗi lần sử dụng Luân Hồn là chắc chắn sẽ ít nhiều bị thương. Nhưng không ngờ hậu quả của đợt này lại nghiêm trọng đến vậy.
Tuy nhiên trong tình thế đó thì khó lòng mà nghĩ ra được cách tốt hơn. Thôi thì cơn bão cũng đã qua, mọi chuyện đang dần đi đúng vào quỹ đạo của nó. Ít nhất thì cậu sẽ không động vào Luân Hồn một khoảng thời gian sắp tới.
Haku nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc, xong lại liếc nhìn khuôn mặt trầm tư của Suzune. Bình thường thì chị ấy trông chững chạc và hiền hậu, hôm nay lại đầy suy ngẫm đến kỳ lạ.
“Em đã luôn thắc mắc và cũng vài lần nghĩ rằng chị là người dễ bị lừa, nhưng có lẽ em đã lầm. Chị vốn đã biết bản thân đã bị Flicker nhắm đến từ đầu rồi, đúng chứ?”
Để mà nói thì hành động của Suzune làm Haku thấy rất khó hiểu khi hầu hết các rắc rối gần đây đều liên quan đến chị ấy. Không thể phủ nhận nguyên nhân chính là do có cùng ngoại hình với Zumie, dù vậy thì mọi vấn đề diễn ra cứ như là có kịch bản từ trước vậy.
Suzune khi nghe thấy câu hỏi ấy liền cắn môi với ánh mắt tối kịt vì bị trúng tim đen. Sau vài giây đan tay tự dằn vặt, cô rụt rè đáp:
“Chắc em giận chị lắm nhỉ?” Cô gượng cười.
“Cũng không hẳn. Vốn dĩ mạng sống của em là do chị cứu.”
Haku hơi quay đầu sang bên, tránh đi ánh nhìn của cô. Cậu khẽ hít vào một hơi dài, cố nén lại chút gì đó đang nghẹn ở ngực:
“Em đoán phải có lý do gì đó mà chị buộc phải che giấu. Vậy nên em sẽ không hỏi sâu thêm đâu.”
Cậu giấu đi sự tò mò của mình, bình tĩnh trả lời đối phương. Nếu chị Suzune từ đầu muốn hại cậu thì chẳng lý do gì phải mang cậu về nhà cả.
Có thể chị ấy có mục đích gì đó khi muốn giữ cậu bên cạnh thế này. Có bị lợi dụng một chút cũng chả sao, bởi cậu vốn không phải là kẻ vong ơn bội nghĩa.
Dù không chắc chắn nhưng có lẽ cái ngày mà cậu cùng Sayu xông vào hang ổ của Tetra vốn cũng không qua mắt được chị ấy đâu. Chẳng qua là để giữ mối quan hệ như hiện tại nên chị ấy đã im lặng.
Suzune dường như có thể dự đoán được những chuyện đang xảy ra quanh đây, tựa như một khả năng của tiên tri vậy. Nhưng nó lại không được hoàn hảo bởi chị ấy vẫn tỏ ra hoảng loạn khi thấy Haku bị thương đến mức này.
“Chị tuyệt đối…” Suzune giữa chừng lại lên tiếng với giọng đầy quyết tâm. “Sẽ không để em lâm vào hoàn cảnh tương tự như hôm nay đâu.”
“Vâng, em cũng mong vậy..” Haku nhắm mắt khi trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Suzune lúc này cũng nở một nụ cười nhằm xoa dịu lại cậu. Đồng thời ngay sau đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Chưa chờ cậu đáp lại, cánh cửa đột nhiên mở ra và người bước vào lần lượt là Rumi, Zumie và chị Nachle. Họ trông có vẻ như đã ở bên ngoài từ trước và chờ cơ hội để bước vào.
Rumi khi nhìn thấy Suzune liền tỏ ra bất ngờ trước ngoại hình của cô, vội vàng vòng ra sau Zumie và che đôi mắt cô ấy lại. Đầu Rumi quay cuồng cùng giọng nói lắp bắp:
“Không… không được Zumie. Nếu cậu nhìn thấy ai đó giống mình thì một trong hai chắc chắn sẽ chết đấy.”
“Này, cậu làm tớ sợ đấy.” Zumie nhíu mày nắm lấy đôi tay của Rumi kéo ra.
Suzune lúc này nhìn họ, miệng nở một nụ cười gượng rồi bắt đầu đứng dậy. Chị ấy lúc này đã đề nghị sẽ đi về, chừa lại không gian cho nhóm Zumie và được họ đồng ý.
Rumi đứng bên cạnh Haku, tay che miệng nở một nụ cười châm chọc khi thấy đối phương liệt giường:
“Gì đây, gì đây? Chỉ mới vài ngày không gặp mà cậu trông tàn tạ quá đó.”
Haku nghe thấy những lời này nhưng cũng chỉ biết kiềm chế mà giữ im lặng. Quả thật chỉ mới trôi qua vài ngày nhưng thái độ của cô ấy trông khác hẳn so với tuần trước.
Có lẽ vì cả hai đã cùng nhau vào sinh ra tử một lần nên đã hạ cảnh giác với cậu. Mà dù sao thì có cô đến thăm bệnh thế này làm cậu thấy cũng khá vui.
Rumi lúc này đặt lên chiếc bàn bên cạnh một giỏ táo rồi sau đó cũng vẫy chào tạm biệt, tranh thủ trở về quán nước ở căn chung cư kia. Hiện tại bên đó đang tạm thời đóng cửa vì các đầu não đang tụ họp ở đây. Điều này làm Haku có chút áp lực.
Nachle bắt đầu giải thích về tình hình. Trong đó Song Sinh Cuồng Sát đã bị bắt nhưng lúc này cũng đang được điều trị tại bệnh viện trước khi bị đưa ra tòa án.
Rin thì bị chấn thương ở sườn nhưng cũng không quá nghiêm trọng, trái lại thì Rui không chỉ gãy xương toàn cơ thể mà còn bị ám ảnh bởi trận chiến trước. Flicker và Hỏa Nhân thì đã chạy thoát khỏi hiện trường và không rõ tung tích.
Zumie lúc này tiếp cận cậu với phong thái điềm tĩnh, nhẹ nhàng ngồi lên chiếc giường mà không hỏi ý kiến ai. Cô cứ thế mà hướng mắt về bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đăm chiêu một lúc lâu.
“Xin lỗi nhé, vì tớ hành động thiếu suy nghĩ nên đã khiến cậu liên lụy.” Zumie nhẹ giọng.
“Là vì tên bắn tỉa đó sao? Lúc đó phải công nhận là bất ngờ thật. Cũng may là tớ kịp phát hiện ra.” Haku cười đầy miễn cưỡng.
Nachle lúc này tựa người vào bức tượng bên cạnh cửa ra vào. Tay cô khoanh lại, mắt nhắm chặt như thể chỉ muốn im lặng lắng nghe và không có ý định xen vào.
Zumie đung đưa chân mình dưới sàn, gương mặt buồn bã chẳng khác nào một đứa trẻ giận dỗi. Haku thoáng cau mày, cảm giác nặng nề dâng lên trong lồng ngực.
“Không chỉ riêng chuyện đó. Rumi đã nói đúng, rằng hành động của tớ lúc nào cũng hời hợt.” Giọng cô nhỏ dần, như đang tự trách chính mình.
“Zumie…” Haku khẽ gọi, nhưng chưa kịp nói thêm, cô đã nở một nụ cười gượng gạo.
“Tớ với cậu… hủy hợp đồng đã ký trước đó được chứ? Mục đích ban đầu của tớ chỉ là huấn luyện cậu đủ để tự bảo vệ bản thân thôi.”
Câu nói ấy khiến Haku chết lặng. Cậu nhìn cô chằm chằm, miệng khẽ mở ra nhưng lại không thốt nổi lời nào. Một khoảng lặng bao trùm cả căn phòng.
Ngay lúc ấy, Nachle vẫn tựa người vào bức tường gần cửa bỗng mở mắt, giọng lạnh như băng:
“Cậu có biết công việc thật sự của Zumie là gì không?”
Chẳng phải là thu thập thông tin và xử lý các vấn đề đang diễn ra trong thành phố sao? Haku nhớ rất rõ cô ấy còn có địa vị và một chỗ đứng nhất định đối với cảnh sát.
Trong lúc Haku đang suy nghĩ thì Zumie thoáng giật mình, bàn tay siết chặt lấy vạt váy. Cô ngồi thẳng dậy, hít sâu rồi mới cất lời:
“Hôm đó vì quá vội nên tớ đã không giải thích rõ…” Zumie cụp mắt xuống, những ngón tay đan chặt vào nhau rồi lại gỡ ra, như thể đang vật lộn với chính lương tâm mình.
Ánh sáng từ cửa sổ rọi xuống, chiếu lên mái tóc đen đang run nhẹ theo từng nhịp thở. Cô hít sâu, giọng trầm hẳn đi:
“Tớ vốn luôn âm thầm thu thập thông tin của tất cả người dân trong thành phố này. Không phải điều tra… mà đúng hơn là theo dõi. Tệ hơn nữa, tớ đã bán chỗ thông tin đó cho khách hàng.”
Haku thoáng cau mày, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Zumie đã cắn môi, khẽ lắc đầu, như muốn chặn mọi lời an ủi vô ích.
“Từ trước đến giờ cậu nghĩ tớ rất tớ là một người đầy tuyệt vời đúng chứ? Nhưng…”
Zumie vừa nói vừa siết chặt hai bàn tay vào nhau, móng tay cắm vào da như có thể máu úa ra bất kỳ lúc nào. Cô tiếp tục những lời trước đó:
“Sau cùng, tất cả những gì tớ đang làm đều là phạm pháp.”
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Haku chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, còn Zumie thì siết chặt hai bàn tay vào nhau, như thể chỉ cần buông ra là mọi bí mật sẽ rơi vỡ tan tành.
“Nhưng… tại sao cậu lại nói cho tớ những điều này?” Haku cất giọng, mang đầy sự nghi hoặc.
Zumie nhắm mắt một thoáng, rồi thở dài. Khi mở ra, đôi mắt ấy mang theo quyết tâm lạ thường:
“Là về Flicker…”
Trên thực tế hắn ta khá tài năng trong việc đọc suy nghĩ người khác nên cô ấy thường thuê hắn tìm hiểu hoặc do thám mục tiêu. Nói cách khác mối quan hệ giữa họ như cộng tác làm việc và thuê mướn lẫn nhau.
Có lẽ hắn đã nhận ra Suzune có cùng khuôn mặt với Zumie ngày từ lần đầu gặp. Nhưng vì một lý do nào đó mà hắn quyết định sẽ thủ tiêu Suzune, từ đó diễn ra viễn cảnh khi sáng.
“Tôi đoán hắn đã nhầm lẫn hai người là chị em ruột thịt..” Nachle khoanh tay cùng đôi mắt nhắm tịt bình tĩnh nói.
“Dường như Flicker tưởng bản thân đã tìm ra điểm yếu của tớ nên mới nhắm vào Suzune.” Zumie siết chặt hai tay với vẻ mặt tự trách.
Bảo là đối tác, nhưng theo hướng nào đó Haku lại thấy mối quan hệ của họ như đang muốn kiểm soát lẫn nhau hơn. Flicker muốn thao túng chỗ thông tin của Zumie, còn Zumie thì lại muốn có được năng lực của hắn nhỉ?
Vậy thì cũng không có gì lạ khi hai người họ đang cố gắng che giấu điểm yếu của nhau và tấn công ngay lập tức khi có thời cơ. Điểm khó hiểu là lý do tại sao hắn lại muốn thủ tiêu Suzune trong khi có thể dùng chị ấy như là con tin?
Chuyện này có vẻ như phức tạp hơn Haku nghĩ nhiều. Dù cho là thế thì cậu cũng hiểu được đại khái tình hình. Vậy để tránh cho cậu và chị Suzune gặp nguy hiểm, hẳn là cô ấy muốn hủy hợp đồng làm việc kia.
Vốn dĩ nó không ép buộc cậu phải làm theo lệnh của Zumie hay gì cả. Tuy nhiên, miễn là còn tồn tại nó thì sẽ xem như giữa Haku và cô ấy có quan hệ và chắc chắn sẽ bị nhắm đến.
“Zumie rất giỏi trong khoảng lên kế hoạch.” Nachle đi đến đặt tay lên đầu của Zumie. “Nhưng lại thường hay hành động theo cảm xúc. Tôi mong sau chuyện này, cậu có thể cân nhắc lời đề nghị trước đó nhằm đảm bảo an toàn cho gia đình cậu.”
“Thật ra tớ đã bị chị ấy mắng một trận vì tự ý làm bản hợp đồng mà không bàn trước.” Zumie lúc này gãi má ngượng ngùng, miệng gượng cười một cách miễn cưỡng.
Lời cô nói tỏ ra một chút sự hối lỗi và điều này làm Haku hiểu được nguyên nhân cho ngày hôm nay cô ấy đi đến đây. Cậu chỉ biết nằm yên đó không đáp lại lời nào.
Nhận ra đối phương cần thời gian suy nghĩ, Nachle đã cùng Zumie rời khỏi phòng để lại một không gian yên tĩnh. Trước khi đi, Zumie có quay đầu lại nói:
“Tớ sẽ giải quyết cho xong đám tội phạm kia trước Giáng Sinh. Mong rằng tới lúc đó cậu hãy cho tớ câu trả lời nhé!”
Dựa vào những lời ấy có thể hiểu rằng chỉ cần nằm ở đây chờ đợi kết quả từ cô ấy là được. Và nếu cậu làm thế thì hợp đồng giữa cả hai sẽ chính thức bị hủy. Còn nếu Haku vẫn can thiệp vào chuyện này thì kết quả sẽ ngược lại.
Thật là một vấn đề nan giải. Trong tình thế nằm liệt giường thế này, liệu cậu có thể tham gia vào chiến dịch mà cô ấy đang chuẩn bị hay không chứ?
Haku thở dài liếc mắt nhìn vào bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng mờ nhạt đầy buồn bã trên cao. Chẳng rõ đã bao nhiêu lần cậu cảm thấy bản thân thật bất lực rồi nhỉ?
Cậu bắt đầu nhắm chặt mắt lại, mong rằng cơ thể sẽ nhanh chóng bình phục. Trước mắt thì đây là việc ưu tiên hàng đầu, còn những vấn đề khác có thể từ từ giải quyết sau.
Khoảng nửa đêm, Haku bắt đầu cảm thấy như có thử gì đó bóp nghẹt mình lại cùng một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm. Cậu gượng mở mắt, trông thấy một người đàn ông với đôi mắt đỏ với cây rìu trên tay.
Vẫn là cái vẻ mặt lạnh lùng và khí chất băng giá ấy. Haku bắt đầu hoảng loạn, chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ khi liên tục thở gấp.
Đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng như vừa gặp quỷ, đôi tay lạnh toát và toàn thân ướt đẫm. Cậu hoảng sợ cố gắng giãy giụa khỏi chiếc giường nhưng cơ thể chỉ bất động như tượng đá.
Ngay lập tức, Sayu ở bên cạnh đột ngột dang rộng hai tay ôm chặt lấy cậu. Cảm nhận được vòng tay ấy, cậu liền nhận ra bản thân đã trở về với thực tại.
“Sayu…” Cậu yếu ớt nói.
Cô ấy không nói gì cả, chỉ im lặng mà tiếp tục giữ nguyên tư thế đó, thậm chí còn ôm chặt hơn để giúp cậu bình tĩnh trở lại. Mặt Haku lúc này bắt đầu mếu máo như sắp phát khóc, răng nghiến chặt không nói nên được lời nào.
Cái cảnh tượng bị tra tấn ấy kéo dài đến hàng giờ, khiến cậu không thể nào quên được. Chưa bao giờ cậu lại cảm thấy sử dụng Luân Hồn đáng sợ như thế này.
“Không sao đâu. Có tớ ở đây.” Sayu nhẹ nhàng vuốt tóc đối phương nói với giọng đầy dịu dàng.
Haku nghe vậy liền ngơ ra vài giây, đầu không thể suy nghĩ gì thêm. Sau một khoảng thời gian trôi qua, Sayu tiếp tục chìm vào giấc ngủ khi nằm vật vã trên chiếc giường bệnh.
Trong khi đó, cậu chỉ biết mở căng mắt nhìn về phía trần nhà. Liệu rằng có ổn không nếu cậu ngủ thêm một lần nữa? Cậu lo sợ cơn ác mộng ấy sẽ lặp lại kéo đến rồi làm phiền Sayu.
Đôi mắt của cậu bắt đầu liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô. Dù không hỏi nhưng cậu vẫn biết cô ấy đã chăm sóc cậu nhiệt tình như thế nào. Không biết là cô có ăn uống đầy đủ hay không.
Cậu biết cậu đã nợ Sayu rất nhiều. Chẳng rõ vì sao những cậu có cảm giác cô ấy là người duy nhất trên thế giới này sẵn sàng tin cậu vô điều kiện.
Vì là đồng minh tốt nhất nên cậu không muốn mất đi cô ấy một chút nào. Dù vậy thì càng dựa dẫm vào đối phương càng khiến Haku cảm thấy rằng món nợ cứ thế mà tăng lên.
Rốt cuộc thì sâu trong thâm tâm cô ấy nghĩ gì về cậu? Vốn dĩ hành động của cô dành cho cậu đã vượt trên mức bạn bè bình thường từ lâu rồi.
Căn phòng không ánh đèn chợt chìm vào khoảng lặng im, chỉ có tiếng gió đông thổi ríu rít xuyên qua khung cửa sổ chứa đựng hai bóng người. Dưới hàng cây xanh nhuộm màu ánh trăng, bước xuống là một hình bóng của một thiếu nữ trong bộ váy trắng.
Cô gái ấy điềm nhiên bước vào trong căn phòng từ khung cửa sổ, để lộ ra bốn chiếc đuôi to trắng mút cùng mái tóc bạc phơ đang phản lại ánh trăng. Cô nở nụ cười tự tin, tiến lại gần khiến tiếng chuông trên cổ vang lên, đôi mắt lướt qua ánh nhìn thất thần của Haku.
“Nhớ ngày nào cậu có tuyên bố sẽ chiếm lại thành phố Ánh Trăng. Vậy mà bộ dạng của cậu lúc này thảm hại quá nhỉ?”
Cô nghiêng đầu sang một bên, đôi tai thú trên đỉnh đầu khẽ rung lên như nghe thấy tiếng gì đó chỉ mình cô biết.
Tầm nhìn hai người hướng về nhau, để lại một khoảng lặng im không ai nói gì. Haku chìm vào hoài nghi, trông thấy một dáng vẻ quen thuộc đến kỳ lạ.
“Cô là…”
“Chà chà… mới trôi qua vài tuần mà cậu đã quên rồi sao? Xem ra… ký ức của cậu cũng khá tệ đó.” Cô mím môi cười mỉm.
Cậu bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian của hai tuần trước, khi còn chạy thoát khỏi thành phố Ánh Trăng từ chiếc cầu bị đứt quãng. Không thể sai được bởi cái hình dạng nửa người nửa thú đó quá nổi bật.
“Đừng cảnh giác, đừng hoảng loạn.” Cô vui vẻ nhắm mắt. “Cậu có tò mò về tương lai không?”
“Tương lai?” Haku vô thức lặp lại.
“Phải phải.” Cô ấy khẽ gật đầu. “Chỉ cần cậu ký giao ước với tớ, tớ sẽ cho cậu nhìn thấy nó.”
Bốn chiếc đuôi của cô xòe rộng ra, đôi mắt vàng chợt mở ra tựa như đang bừng sáng giữa màn đêm. Haku im lặng một hồi để tiêu hóa hết những gì cô vừa nói, song vẫn không quên cảnh giác trước kẻ lạ mặt này.
“Lập giao ước với cô?” Haku cau mày.
“Giao ước chủ tớ. Tớ ở đây sẽ phục vụ cậu như là một người hỗ trợ.” Cô đưa tay đặt lên ngực từ tốn đáp.
“Mục đích của cô là gì? Rõ ràng cô chẳng có lợi gì khi ký giao ước với tôi cả.”
Haku thật sự chẳng hiểu nổi cô gái này đang nghĩ gì trong đầu, hay nói đúng hơn là còn khó đoán hơn bất kỳ ai cậu từng gặp. Nụ cười giả tạo, nói chuyện thảo mai nhưng cậu biết rất rõ cô ấy che giấu rất nhiều thứ.
Liệu lời đề nghị kia lại là một cái bẫy nào khác của bên phía tội phạm sao? Chuyện này hoàn toàn bất khả thi bởi trông cô gái này dường như không có quan hệ với chúng.
Nhận ra sự cảnh giác này, cô ta bắt đầu chồm người về trước một cách nhẹ nhàng. Ngón tay cô chỉ về phía Haku, miệng cười khúc khích:
“Mục đích à? Không có đâu. Chỉ đơn giản là tớ thấy cậu thú vị hơn những ứng viên khác thôi.”
Cô quay lưng về sau trước đôi mắt kinh ngạc của Haku, tay đặt lên thành cửa sổ cùng đổi mắt hướng về bầu trời đêm. Giọng nói cô ấy một lần nữa vang lên:
“Một thể xác có hai linh hồn, cơ thể tỏa ra Quỷ Lực, lập giao ước với tinh linh thượng cấp và sử dụng thứ dị năng chuyên biệt không giống ai.”
“Hai linh hồn? Vậy là cô cũng biết về Styx à?”
Dị năng chuyên biệt có lẽ là đang nói về khả năng điều khiển và thao túng máu. Vậy còn… thứ ma lực đen tỏa ra xung quanh cơ thể cậu được gọi là Quỷ Lực sao?
“Nếu cậu tò mò về chúng, ta có thể cùng nhau trò chuyện vào một dịp khác.”
Cô ấy nói xong liền quay mặt lại, từ từ đến gần chiếc giường và một lần nữa tiếp lời:
“Hôm nay tớ đến đây không phải là để giải thích, mà là để tạo sân khấu.” Cô đưa tay về phía Haku như một lời kêu gọi. “Tớ nhắc lại, cậu có muốn nhìn thấy tương lai không?”
Haku im lặng một hồi không biết đáp lại thế nào. Tương lai mà cô nhắc đến chắc hẳn đang nói về chiến dịch của Zumie vài ngày sau.
Điều đó có nghĩa là chiến dịch đó đã gặp phải vấn đề gì đó nên gái này mới xuất hiện ở đây, tại thời điểm này sao? Vậy thì cậu không có lý do gì để từ chối sự giúp đỡ của đối phương cả.
“Tôi muốn nhìn thấy tương lai.” Cậu nghiêm túc nói.
Cô gái ấy khẽ mỉm cười, đưa tay mình đến gần hơn đến vị trí của đối phương đáp:
“Vậy thì… hãy cho tớ thấy quyết tâm của cậu đi. Kể từ khoảnh khắc cậu chạm vào tớ thì giao ước giữa chúng ta sẽ được thành lập.”
Nghe những lời ấy làm Haku có chút mong lung, nhưng rồi cũng gạt phăng đi tất cả mà cố gắng nhấc tay mình. Dù vậy thì có cố thế nào thì cơ thể vẫn không cử động.
Ảnh hưởng từ Luân Hồn lúc này vẫn còn và cậu không tài nào nhúc nhích cơ thể được. Cậu bắt đầu nhớ lại lúc Styx kiểm soát cơ thể mình, ngay khoảnh khắc mà đối phương vắt kiệt cơ thể cậu nhưng vẫn thong dong đứng bình thường.
Có lẽ cậu đã sử dụng cơ thể và năng lực sai cách chăng? Haku nghiến chặt răng, đôi mắt chuyển sang màu đỏ thẫm rồi cánh tay từng chút một cử động. Từng mạch máu nổi lên dưới làn da tái nhợt, rung lên như dây đàn. Mồ hôi túa ra, rơi từng giọt xuống ga trắng.
Không phải là dùng dây thần kinh để di chuyển cơ thể như trước đây, mà là dùng máu bên trong cơ thể để ép cơ quan bắt buộc phải cử động. Nếu cậu không thể phát triển để trở nên mạnh hơn thì đừng bảo là chiếm lại thành phố Ánh Trăng, việc đánh bại được một Thiên Sứ chỉ là chuyện xa vời.
Từng phút một, cánh tay Haku từ từ nâng lên và nhẹ nhàng đặt lên tay của đối phương. Thấy dáng vẻ cố gắng đó, cô ấy chỉ khúc khích cười thầm khen ngợi rồi nắm chặt lấy bàn tay cậu.
Một cánh tay khác của cô đưa lên, ngón út và áp út gập sát trong lòng, hai ngón trỏ và giữa bật thẳng lên như lưỡi kiếm. Chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng nơi đầu ngón lóe lên, không khí quanh cô khẽ rung.
“Ảo Mộng Cảnh: Tương Lai Giả Định.”
Khi vừa dứt lời, xung quanh cô gái chợt xuất hiện một làn sương màu xanh lam từng chút một trở nên dày đặt và che phủ xung quanh. Cho đến cô biến mất thì Haku cũng đã chìm vào giấc ngủ, làn sương cũng tan đi như chưa từng tồn tại.
****
Haku mở mắt, cảm nhận một bầu không khí se lạnh của mùa đông và tiếng chim hót líu lo bên ngoài buổi sáng sớm. Cậu cứ ngỡ bản thân đã ngủ quên, cố gắng cử động tay chân nhưng bất thành.
Lẽ nào cái đêm gặp gỡ cô gái kia chỉ là một giấc mơ thôi sao? Trông nó thật đến lạ thường.
Cậu liếc nhìn sang bên cạnh, trông thấy Sayu đã biến mất. Rất có thể cô ấy đã đói và chạy ra ngoài tìm thức ăn rồi. Những lúc căng thẳng thế này, quả nhiên phải tìm gì đó bỏ bụng chứ.
Haku thầm mỉm cười đến mức nhắm tịt mắt, đầu tưởng tượng viễn cảnh Sayu đang vui vẻ ngậm miệng thịt lớn trong miệng. Cậu quyết định sau khi bình phục sẽ đứng bếp nấu cho cô ấy một bữa thịnh soạn.
“Trông cậu vui vẻ quá nhỉ?”
Giọng nói vang lên khiến Haku giật mình mở mắt, trông thấy một cô gái mái tóc trắng ngang vai, đôi mắt vàng đầy bí ẩn cùng đôi tai thú đang vểnh lên với vẻ phấn khích. Bốn chiếc đuôi kia bắt đầu xòe ra, báo hiệu rằng đây không phải là một giấc mơ.
“Cô là…” Haku ngơ người hỏi.
“Tớ quên chưa giới thiệu nhỉ? Thật ra thì tớ không muốn để lộ tên thật lắm nên hãy gọi là Cáo Tuyết nhé!” Cô niềm nở đáp.
“Cáo Tuyết?” Cậu hoang mang đáp.
“Vâng, mọi người thường gọi tớ như thế.”
Cô đứng thẳng, hai tay chống hông đáp với giọng nhỏ nhẹ. Haku liếc nhìn cô không rõ tình hình lúc này, đầu hoài nghi rằng chẳng lẽ đêm qua cô ấy đã làm phép thất bại.
“Ma pháp của tớ thành công rồi.” Cáo Tuyết khoanh tay tự tin nói. “Đây là thực tại của năm ngày sau, cậu vẫn còn liệt giường thì hẳn vẫn chưa bình phục rồi.”
Haku giật mình khi nghe nói như thế, song vẫn cố trấn an bản thân sau một lúc ngẩng người. Chỉ sau một cú chớp mắt mà cậu đã đến năm ngày sau sao? Nghe có hơi hoang đường thật.
“À phải rồi. Để tớ giúp cậu cử động nhé!”
Cáo Tuyết chỉ búng tay một cái liền khiến Haku cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ như bâng, cảm giác tê liệt như đã biến mất hoàn toàn. Cậu gượng ngồi dậy, hoang mang nhìn về đôi tay của mình.
“Là phép hồi phục mạnh hơn của Sayu sao?” Cậu thắc mắc.
“Không, đây vốn là phép ảo ảnh. Cậu đang ở trong ảo cảnh và tớ có thể chỉnh sửa bất cứ điều gì tớ muốn trong thế giới này.”
Cô đáp lại một cách từ tốn, sau đó cả cơ thể bắt đầu phát sáng rồi cả cơ thể cô như bé dần lại. Cho đến khi hình dạng cô thay đổi thành một con hồ ly trắng với bốn chiếc đuôi, chỗ ánh sáng kia liền biến mất.
Chưa chờ Haku hết bất ngờ, cô nhảy tọt lên vai Haku rồi tiếp tục nói:
“Chúng ta sẽ vừa đi vừa nói. Còn cậu thì hẳn phải biết bản thân cần làm gì rồi nhỉ?”
Haku lập tức gật đầu với lời cô, nhẹ nhàng đặt chân xuống giường rồi chạy ra khỏi phòng bệnh. Khi chạy trên hành lang bệnh viện, một y tá trông thấy cậu liền nói lớn:
“Này cậu bé! Chưa đến lúc xuất viện đâu.”
Nhận ra bản thân bị phát hiện, Haku tăng tốc nhanh hơn rồi lao thẳng ra cửa sổ và bật trạng thái cường hóa bậc I. Cậu đu dây ra khỏi bệnh viện, đôi mắt hoài nghi nhìn về phía những bệnh nhân đang chờ xếp hàng phía sau.
“Đây mà là ảo ảnh sao?”
Trước đó rõ Cáo Tuyết đã nói như thế, nhưng quả nhiên nhìn có như thế nào thì khung cảnh này quá sức chân thực. Haku đưa mắt nhìn xuống dưới chân, trông thấy xe cộ qua lại tấp nập cùng tiếng còi đầy ồn ào.
“Thực tế tớ chỉ tái hiện lại khung cảnh tương lai dựa trên tính cách của từng người thôi.” Cáo Tuyết giải thích về cơ chế của ma pháp này.
Thực tế có một cách để dự đoán một ai đó sẽ làm gì trong tương lai, miễn là nắm rõ tính cách, suy nghĩ và lịch trình của họ. Ma pháp của Cáo Tuyết giúp cô tái hiện lại chính xác những điều như thế từ đó tạo ra viễn cảnh tương lai.
“Tuy nhiên nó lại có một nhược điểm chí mạng, đó là không thể tái hiện thời tiết.” Cô ngồi yên trên vai Haku giải thích từng ly từng tí.
Haku cũng đã để ý từ đầu rằng lúc này đang mùa đông nhưng xung quanh lại không có chút tuyết nào. Liệu rằng nó có làm ảnh hưởng gì không nhỉ?
Cậu quyết định bỏ qua mà hướng thẳng đến tòa chung cư của Zumie. Vì đây là tương lai nên có nhiều thông tin mà cậu cần tìm hiểu trước khi trở về, và nơi phù hợp cho chuyện đó quả nhiên chỉ có người chuyên buôn tin là uy tín nhất.
Đến được căn chung cư, cậu thuận lợi được bảo vệ cho phép vì sở hữu thẻ đen mà Zumie đưa rồi hướng thẳng đến thang máy. Sau khi lên được tầng 19, cậu đi vào quán nước vắng tanh cùng bầu không khí đầy ảm đạm.
Ở bên cạnh bức tường kính là một người phụ nữ mái tóc vàng hoe, đôi mắt buồn rầu ngắm nhìn thành phố bên dưới. Cô đưa tay hút điếu xì gà, sau một lúc lại thở dài đầy mệt mỏi.
“Chị Nachle!”
Haku hét lớn khi tiến đến gần người phụ nữ ấy. Trông thấy Haku, cô ta liền giật mình nhưng rồi cũng hoàn hồn mà nhìn về phía cậu.
“Haku sao? Cơ thể đã khỏi rồi à?”
Cô vừa hỏi thăm vừa nhìn chằm chằm vào con hồ ly trên vai câu với ánh mắt nghi ngờ. Chưa kịp hỏi thì Haku đã lên tiếng trước:
“Chị có thấy Zumie đâu không? Em cần gặp cậu ấy để bàn một số chuyện.”
Nachle nghe xong liền do dự không biết nói gì. Vài giây sau vẫn quyết định sẽ cho cậu biết tất cả, quay lưng dẫn cậu ra cánh cửa phía sau quán.
“Không để ai coi quán như vậy có sao không?”
“Ổn mà. Quán lúc này đang đóng cửa, và… chẳng có ai đủ liều để xông vào đây đâu.” Nachle nghiêm giọng đáp.
Chẳng rõ vì sao chị Nachle lúc này so với lần đầu gặp mặt trông khá khác. Chị ấy có vẻ như nghiêm khắc và cọc cằn hơn nhiều.
Đi ngang qua căn phòng khách mà Zumie hay dẫn vào, nhưng đó không phải là nơi mà Nachle muốn hướng đến. Haku bắt đầu cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ lạ rồi.
“Có lẽ đã có chuyện xảy ra.” Cậu thì thầm.
“Hẳn rồi. Vẻ mặt của người phụ nữ đó trông rất căng thẳng.” Cáo Tuyết nhanh chóng đáp.
Mãi mới đến cánh cửa cuối cùng nằm sâu trong vách. Nachle bắt đầu mở nó ra rồi để cậu vào trong, còn cô thì chỉ đứng bên ngoài và nhẹ nhàng khép cửa.
Haku ríu rít nhìn xung quanh, trông thấy nơi này đầy rẫy màn hình chiếu khung cảnh từng ngõ đường phố. Ở trung tâm có một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế đen đang quay lưng về phía mình.
“Cậu hẳn là Haku, bạn của Mizu Aizawa nhỉ?”
Giữa chừng một giọng nói khàn khàn của một người đàn ông vang lên và vỡ bầu không khí im lặng. Haku nghe xong liền đổ mồ hôi hột, đứng yên đồng ý với câu hỏi đó của đối phương.
Mizu có lẽ là tên giả của Zumie. Cô là người của thế giới ngầm nên việc dùng tên giả cũng không có gì lạ. Còn người đàn ông này quả nhiên là quản lý của cô ấy.
“Nếu cậu đến đây để tìm Mizu thì đã khiến cậu thất vọng rồi. Là do ta quá chủ quan vì nghĩ con bé là thiên tài, nhưng sau cùng cũng chỉ là một đứa trẻ bồng bột.” Ông ta yếu ớt nói.
Haku nhăn mặt trước những lời khó hiểu, từ từ bước lên nhưng vì cảnh giác mà vẫn dừng lại đúng chỗ. Cậu hoài nghi hỏi:
“Ý ông là sao?”
“Nếu cậu tò mò, hãy đi theo địa chỉ này.” Ông ta ném chiếc điện thoại của mình về phía Haku. “Ta hy vọng câu trả lời sẽ không khiến cậu tuyệt vọng.”
Cậu bắt lấy chiếc điện thoại, nghĩ thầm rằng “mấy người này thích ném đồ lung tung thật” rồi mới nhìn vào màn hình. Đó là bản đồ của thành phố Xa Bờ và một khu vực bị đánh dấu “X” đỏ ngay giữa trung tâm.
Để không lãng phí thêm thời gian, cậu quyết định đẩy cửa mà lao thẳng ra ngoài. Trước khi đi cũng không quên gửi lời cảm ơn đến người đàn ông và Nachle mà lao đến vị trí trên bản đồ.
Sau khoảng nửa tiếng, cậu đã đứng trước một tòa cao ốc ngay trung tâm thành phố. Chiều cao của nó thật đáng kinh ngạc và hẳn những người trong này đều không tầm thường.
Vậy vấn đề là đi vào đó bằng cách nào? Nếu đi bình thường thì sẽ bị đuổi ra, còn đột nhập nếu bị phát hiện thì sẽ vướng phải cảnh sát.
Sau một lúc suy nghĩ, Cáo Tuyết quyết định sẽ giúp Haku xóa bỏ đi sự hiện diện của mình. Chắc cũng chẳng cần hỏi bởi đây là ảo cảnh của cô, tùy chỉnh hay biến đổi cái gì đều là do một tay cô quyết định.
Cứ thế, Haku thuận lợi đi vào bên trong mà không một ai để ý. Cậu dò tìm từng phòng, từng ngóc ngách và cũng không quên nghe ngóng thông tin trong này.
Có vẻ như đây là một công ty, nhưng qua những cuộc trò chuyện giữa các nhân viên thì nơi này có vẻ như đang làm ăn phi pháp. Hầu hết đều mặc đồ đen, đeo kính râm trông chẳng khác nào vệ sĩ cả.
Mãi không thấy gì khả nghi, cậu tiếp tục tìm kiếm những tầng trên. Cho đến khi hết một buổi sáng, cậu tới được nhà kho của tầng thứ 67 và mùi hôi từ nơi này khá nồng.
Haku không do dự mở cửa, trông thấy bên trong chất đầy hộp giấy cứng và một bóng hình quen thuộc đang ngồi yên trong đó. Mái tóc đen huyền dài ngang lưng và đồng phục thể dục.
“Zumie…?”
Cậu lao đến, đầu gối khụy xuống sàn. Mùi sắt và ẩm mốc bốc lên, khiến cậu phải nín thở. Bàn tay run rẩy chạm vào vai cô.
Zumie đang cúi gầm đầu xuống đất với dáng vẻ tiều tùy cùng đôi tay đang bị còng lại. Cậu lo sợ đi đến gần rồi đột nhiên cô ấy xông lên và đẩy ngã Haku xuống, khiến Cáo Tuyết giật mình mà nhảy sang một bên.
Khuôn mặt này không sai vào đâu được, đó chính xác là Zumie nhưng trông có vẻ kỳ lạ… Làn da đầy nếp nhăn và quầng thâm hiện rõ như gấu trúc. Cô ấy chợt hét lớn:
“Kẹo của tôi đâu? Nhanh đưa kẹo đây!” Zumie hét lớn.
Hành động này làm Haku hoảng sợ mà lật ngang cô lại, khóa chặt hai tay đối phương rồi nhìn cô với vẻ mặt đầy tội lỗi. Cậu không ngờ rằng những kẻ này đã làm cô ấy trở nên như vậy.
“Zumie, tỉnh lại đi!” Cậu cau mày nói lớn.
Nhờ cú này mà Zumie chợt dừng hành đồng, đôi mắt sợ hãi nằm bất động một hồi rồi mới đưa mắt nhìn lên. Cô với ánh mắt tối sầm lắp bắp tên “Haku” trong miệng mình.
“Nói tớ biết đi, Zumie. Chuyện gì đã xảy ra?” Haku thả lỏng tay mình.
“Chiến dịch… thất bại… Cả tớ và Sayu đều…” Zumie ngập ngừng né tránh ánh mắt.
Nghe thấy cái tên Sayu, cậu bắt đầu chân tay lẩy bẩy không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra. Ngay sau đó Zumie liền phát điên và gào lên như bị quỷ nhập và cũng vì thế mà cậu đã chặt nhẹ vào gáy đối phương.
Zumie ngất lịm đi để lại bầu không khí đầy tĩnh lặng. Cáo tuyết lúc này mới lại gần rồi nhảy lên vai cậu xem xét tình hình.
“Chà… không ngờ bọn chúng lại làm đến mức này để moi thông tin từ cô ấy đấy.” Cô nói.
Haku im lặng không đáp rồi đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Ở đó là một người đàn ông trọc đầu bị chột một mắt đi đến đứng trước cửa hét lớn:
“Ngoan đi con nhãi. Sẽ có người mang kẹo đến cho mày thôi.” Hắn nói nhưng rồi nhìn thấy Haku đang ngồi đè lên Zumie. “Mày là thằng…”
Chưa kịp dứt lời, Haku đã lao đến tóm lấy mặt của gã đàn ông rồi đập mạnh vào thành cửa. Hắn chảy máu đầu, bất tỉnh tại chỗ.
Haku trừng mắt đứng dậy rồi đi ra khỏi căn phòng. Càng ở lại đây lâu thì cậu càng cảm thấy khó chịu. Ưu tiên hàng đầu lúc này là phải tìm được Sayu và rất có thể cô ấy cũng trong tình trạng tương tự.
Vừa chạy dọc trên hành lang vừa nhìn xung quanh, cậu bắt đầu nép vào góc tường khi nghe thấy giọng hai người đang trò chuyện. Ở đó là một tên mặc đồ đen với hai bên hông trang bị súng, người còn lại đeo mặt nạ chim với giáp toàn thân.
“Chà… kể ra thì chúng ta cũng may mắn khi bắt được Mizu dễ dàng như vậy. Hành động con nhóc đó dễ đoán đến lạ.” Tên mặc đồ đen cười khoái chí.
“Mày có để ý không? Con bé đi cùng cũng khá hấp dẫn đó. Tiếc là kẹo không có tác dụng nên bị bán sang nước khác rồi. Chắc là bị bắt làm gái cũng nên.” Tên mặt nạ thở dài với vẻ tiếc nuối.
Vì không còn đối tượng nào khác để nghi ngờ, Haku liền nhận ra họ đang nhắc đến Sayu. Vậy điều đó có nghĩa là cô ấy cũng tham gia vào chiến dịch này rồi bị bán sang nước ngoài sao?
Haku cắn chặt răng cùng đôi mắt đầy giận dữ thề rằng sẽ băm nát chúng thành từng mảnh. Cậu giẫm mạnh chân đi về trước khiến mặt sàn nứt vỡ, nhưng chỉ được vài bước liền không thể di chuyển bởi cơ thể cậu đã bị bao bọc bởi làn sương xanh lam.
Trong một cái chớp mắt, cậu nhìn thấy chiếc trần nhà của bệnh viện đầy tối đen đầy quen thuộc. Vậy là đã trở về với thực tại rồi.
“Hãy để sự tức giận đó mà trút vào chúng ở thế giới thực, Haku à.”
Giọng nói của Cáo Tuyết chợt vang lên bên cạnh và cậu lập tức ngồi bật dậy nhìn đối phương. Cô lúc này đang ngồi ở thành cửa sổ với dự định nhảy xuống, đôi mắt liếc về sau cùng một nụ cười.
“Phần thưởng cho việc ký giao ước với tớ là một lần hồi sinh nhé! Hãy tận dụng cho tốt. Tớ rất mong chờ màn trình diễn của cậu đấy, chủ nhân.”
Cô nháy mắt tinh nghịch, rồi chỉ trong khoảnh khắc, ánh trăng như nuốt lấy dáng hình ấy. Những sợi lông trắng từ đuôi cô bay lơ lửng, tan dần như bụi tuyết theo tiếng chuông vang vọng.
Haku nhìn thấy nhưng vẫn không đuổi theo, ngẩn người nhìn về phía Sayu đang ngủ say bên cạnh. Cậu cắn môi đến mức khiến nó chảy máu, trong lòng thầm dấy lên ngọn lửa quyết tâm.
Vậy là vẫn còn bốn ngày trước khi chiến dịch của Zumie bắt đầu. Trước lúc đó, Haku thề sẽ giải quyết triệt để bọn tội phạm. Cậu tuyệt đối sẽ không để tương lai ấy thật sự diễn ra.
0 Bình luận