Arc 02: Thành phố Xa Bờ - Hầu gái và những băng đảng tội phạm
Chương 46 : Dấu vết của kẻ giả tạo
0 Bình luận - Độ dài: 7,936 từ - Cập nhật:
Phần 1
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ ánh lửa hồng, ánh chiều tà chiếu xuống các cơn sóng biển trải dài đến cuối chân trời. Trên bãi cát đỏ có một đôi chân trần bước đi trên mặt biển, phía sau có người nối đuôi theo.
Hai người có ngoại hình tương tự nhau tựa như hai chị em song sinh, nước da trắng như tuyết, mái tóc và đôi mắt màu hoa anh đào. Tuy vậy, một người có một ánh mắt lạnh lùng như tảng băng, nhìn về phía trước trông như thể chẳng quan tâm gì đến quan cảnh này.
Trái lại, cô gái phía sau trông vô cùng hiếu kỳ, đôi mắt hồn nhiên như thể lần đầu được đến đây. Cô cứ thế vừa đi vừa nhìn về phía đường chân trời, cho đến khi một tiếng gọi của người đang đi phía trước mình vang lên:
“Lilith, em cảm thấy thế giới này như thế nào?”
Cô gái đi phía sau đó ngẩn người một lúc sau khi được hỏi, đôi mắt liếc ngang trong khi đặt ngón tay lên miệng mình:
“Đôi khi chị lại nói mấy câu mơ hồ thật đó, chị đại Sayu. Ý chị là sao khi hỏi như vậy?”
Sayu im lặng một hồi rồi mới đáp:
“Liệu thế giới này có đủ đẹp đẽ đến mức em muốn bảo vệ nó bằng cả mạng sống của mình… hay cảnh tượng đổ nát mới chính là thứ khiến em rung động? Càng sống lâu thì tôi càng mất đi nhiều điều quan trọng, đến mức bản thân tôi còn chả biết chính mình đang chiến đấu vì điều gì nữa.”
Nghe được những lời đó, cô gái đứng phía sau không biết nên trả lời lại thế nào. Đôi mắt cô nhìn về phía mặt biển trong veo, đôi mắt xa xăm với đầy suy tư. Những ngọn gió thổi ngang qua, khiến đôi tóc cô đung đưa nhẹ nhàng như dải tơ lụa và rồi cô đã mỉm cười:
“Em không rõ nữa.”
“Lilith?” Sayu liếc mắt về sau.
“Từ khi được sinh ra, em đã tự buộc phải cô lập bản thân mình để tìm hiểu về ma thuật nên kiến thức xã hội của em chẳng có gì cả. Thế giới bên ngoài như thế nào? Họ làm gì để sống? Em chẳng biết gì cả nên thật sự rất tò mò.”
Lilith vui vẻ nói, hai tay bỏ ra sau lưng khi khuôn mặt hướng thẳng lên bầu trời rộng lớn. Từng bước chân của cô nhịp nhàng như đang hát, hơi thở đều đều đầy vô tư:
“Chị biết không? Em chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ được một lần đi dạo cùng chị trên cát thể này đâu… và cũng chưa từng nghĩ rằng hoàng hôn sẽ đẹp đến thế. Em muốn được nhìn thấy nhiều hơn nữa, trải nghiệm thêm những điều mới mẻ mà trước giờ em chưa từng có cơ hội. Nếu thế giới này…”
Lilith khẽ lắc đầu rồi nói tiếp:
“Dù có là thế giới nào đi nữa, em cũng chẳng muốn nhìn thấy nó bị huỷ diệt đâu.”
Trong khi Lilith vẫn đang kể về những điều mà cô cho là hạnh phúc, Sayu chỉ im lặng nhìn về con đường dài bất tận phía trước. Không một lời đáp lại, chỉ im lặng đi những bước chân không phát ra tiếng động.
Lilith lúc này đã nhận ra điều kỳ lạ mà dừng bước chân, đôi mắt hoang mang nhìn về phía Sayu trong khi đối phương từ đầu đến giờ vẫn không chịu nhìn về phía mình. Cô định chạy theo nhưng đôi chân như bị cảm giác lạnh lẽo giữ chặt lại.
“Đừng lo, so với tôi thì em còn nhiều điều để học hỏi. Ít nhất thì… em có thể thay tôi thực hiện những điều mà tôi chưa thể làm được.”
Đó chính là lần đầu tiên mà Sayu liếc mắt về sau nở một nụ cười với Lilith, dù vậy thì ẩn sau nụ cười đó là một cảm giác lạnh lẽo đầy gượng gạo. Hình bóng của Sayu cứ thế mà mờ dần như thể sắp tan biến khỏi nơi đây.
…
Trong căn phòng khách im ru, vang lên âm thanh tích tắc của đồng hồ. Làng gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ, chiếu những tia nắng mờ mờ của buổi sáng tinh mơ xuyên qua khe hở của chiếc rèm vải đang đung đưa nhịp nhàng.
Sayu lúc này đang nằm ngủ trên chiếc sofa, thở đều đều từng nhịp. Sau tiếng nước chảy nhỏ giọt trong phòng bếp, đôi mắt cô lim dim mở ra nhìn về chiếc tivi trước mặt mình rồi mới từ từ ngồi dậy.
“Chị đại Sayu…”
Cô dụi mắt khi đang đẩy cơ thể mình ngồi dậy, ánh mắt hoài nghi vô thức hướng xuống chân của mình. Nhận ra giấc mơ kia không phải là hiện tại, mà là một ký ức đã bị khoá sâu trong tiềm thức, thời cô còn mang tên Lilith.
“Lilith…? Phải rồi, tên của mình lúc này là Sayu.”
Sau một hồi ngồi đờ đẫn như cái xác khô, cô bắt đầu hướng mắt về phía đồng hồ chỉ chín giờ hơn, nhưng vẫn chưa có ai về nhà cả. Trong lòng Sayu thầm nghĩ về lý do mà Haku và Suzune về trễ, song vẫn bỏ qua mà vào nhà vệ sinh để làm chút thủ tục thường thấy sau khi thức dậy từ một giấc ngủ dài.
Vừa ra khỏi phòng tắm, tiếng gõ cửa từ bên ngoài bỗng phát ra thu hút sự chú ý của Sayu. Vài giây sau đó là tiếng mở khoá và người bước vào trong không ai khác là chị Suzune trong chiếc áo khoác nâu sẫm.
Chị ấy nhìn vào bên trong căn nhà của mình và trông thấy Sayu bước ra từ nhà vệ sinh. Ngay sau đó, Suzune liền nở nụ cười vui vẻ vẫy nhẹ cánh tay với đối phương:
“Chị về rồi đây. Có mua chút đồ ăn vặt cho em nè Sayu.”
“Chị nói thật sao?”
“Ừm, ừm.”
Suzune lia lịa gật đầu trong khi Sayu hớn hở chạy đến với ánh mắt lấp lánh như kim cương. Đứng ra trước cửa, cô trông thấy những chiếc túi lớn đặt bên dưới sàn. Khá bất ngờ là với cái sức khoẻ yếu ớt đó, song chị ấy vẫn cố hết sức để mang chúng về đây và điều đó làm Sayu có chút cảm động.
“Để em mang vào giúp cho. Chị cứ nghỉ ngơi đi.” Cô nói trong khi cúi xuống cầm lấy quai của hai chiếc túi.
“Cảm ơn em nhé! Được vậy thì tốt quá.”
Suzune vui vẻ chấp nhận rồi bước vào trong, từ tốn bỏ đôi giày da đang mang và cất vào ngăn tủ gỗ ở bên cạnh mình. Sau đó, hai người mới cùng sau bước vào nhà.
Sayu đặt túi xuống chiếc bàn gỗ, còn Suzune thì đi đến bàn làm việc của Amy để mở chiếc rèm cửa phía sau làm cho căn phòng được thắp lên ánh sáng. Cảm thấy được điều lạ, cô hầu gái ấy liền quay về sau hỏi người đang ngồi trên chiếc sofa phân vân lựa chọn thức ăn trên bàn.
“Phải rồi, sao chị không thấy Haku nhỉ? Em ấy đang ngủ trong phòng sao?” Suzune nghiêng đầu.
“Anh ấy đi dạo với bạn rồi. Chắc cũng sắp về rồi đó.” Sayu vui vẻ đáp.
“Chuyện đó là thật sao?” Chị ấy tỏ ra bất ngờ trước điều này.
“Thật đó.”
Sayu lấy ra một túi bánh và xé nó ra, lấy một que bên trong túi rồi ngậm nó với khuôn mặt không gì hạnh phúc hơn. Sau vài giây thì cô mới giật mình nói thêm:
“Chị đừng giận Haku nha. Thật ra anh ấy đã định ở nhà rồi nhưng mà là do em đã năn nỉ anh ấy đi đó.” Cô nói trong khi đang đổ mồ hôi hột.
“Tại sao chị phải giận chứ?” Suzune chớp mắt tò mò.
“Thì… chẳng phải chị đã nhờ anh ấy giữ nhà sao? Đột nhiên rời đi như thế…”
Tỏ ra lo lắng là thế, Sayu vẫn tiếp tục thưởng thức túi bánh trên tay mình trong vô thức. Có lẽ là vì chuyện đó với chuyện này là khác nhau nên chẳng làm ảnh hưởng gì đến sự thèm ăn của cô.
Suzune khi thấy cảnh này liền cười trừ trước sự vô tư này, sau đó liền đáp lại câu hỏi trước đó của Sayu:
“Chị không giận đâu. Ngược lại thì chị thấy rất vui là đằng khác khi biết được em ấy có bạn đó.”
“Chị nói như thể anh ấy bị tự kỷ vậy.” Sayu khúc khích cười.
Suzune im lặng một hồi khi nghe lời đáp lại đó của đối phương, nhưng rồi liền nở nụ cười trừ cho qua. Sayu nhận ra được sự thay đổi đột ngột đó nhưng vì tôn trọng chị ấy nên đã quyết định vờ như không quá để tâm.
Sau một lúc, Suzune quyết định sẽ đi vào bếp để chuẩn bị bữa sáng cho Sayu và cả Haku nếu trong trường hợp cậu ta về kịp. Còn Sayu thì vẫn ngồi yên trên chiếc sofa xem tivi, miệng thưởng thức túi ăn vặt với khuôn mặt hạnh phúc.
Thời gian cứ thế trôi qua được khoảng vài chục phút, Suzune từ phía nhà vệ sinh ôm theo một rổ trang phục đã giặt qua trong tay với dự định sẽ phơi chúng ra cửa sổ. Nhìn vào chiếc đồng hồ đã chỉ đến chín giờ hơn, cô mắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Haku về trễ nhỉ? Không biết có gặp phải chuyện gì không.” Suzune
Dù bản thân cô biết Haku rất mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng trên đời này sẽ luôn xuất hiện những chuyện mà không ai có thể ngờ tới. Ngay lúc này, tiếng chuông cửa từ bên ngoài bỗng vang lên thu hút sự chú ý của hai người bên trong.
“Là Haku về sao?” Suzune nghiêng đầu.
“Chị cứ lo việc của chị đi. Để em mở cửa cho.”
Sayu niềm nở nói sau đó chạy đến cửa ra vào và mở nó ra.
“Em cứ nghĩ là anh đã quên đường về rồi cơ.”
Cô nhắm mắt đắc chí cười, tuy nhiên sau khi mở mắt ra thì lại cảm thấy hết sức bất ngờ với người đang đứng trước mặt mình. Đó là một cậu trai trông khá trẻ, đầu đội một chiếc nón cối màu nâu sẫm.
Trang phục của cậu ta khá già dặn, mang giày da và chiều cao cũng ở mức khá. Cậu mỉm cười, lấy chiếc nón xuống rồi áp nó vào ngực nhẹ nhàng cúi đầu nói với giọng nhã nhặn:
“Xin lỗi vì đã làm phiền vị tiểu thư xinh đẹp đây. Mạn phép giới thiệu, tôi là Flicker, một nhân viên thuế lưu động.”
“Nhân viên thuế lưu động?” Sayu nghiêng đầu khó hiểu.
Vào giây phút này, Suzune nhận ra được dấu hiệu lạ khi Sayu đứng ở trước cửa quá lâu nên đã đi đến bên cạnh đối phương đồng thời quan sát ngoại hình của người đứng trước cửa. Được một lúc, cô mới mỉm cười đưa tay mời anh ta vào nhà:
“Anh là khách sao? Đứng bên ngoài thế này thì không ổn cho lắm. Đừng ngại, anh cứ vào trong trước nhé!”
“Cảm ơn cô. Vậy tôi xin làm phiền gia đình rồi.”
Flicker từ tốn cởi giày rồi mới bước vào trong nhà, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ theo lời chỉ dẫn của Suzune. Ban đầu căn phòng chính này vốn chỉ có một chiếc ghế lớn đặt đối diện trước chiếc tivi, tuy nhiên Amy đã sớm dự đoán được sẽ có chuyện này nên đã mua thêm hai chiếc sofa nhỏ nữa đặt ở phía hai bên cánh, chính giữa là một chiếc bàn gỗ nhỏ.
Trong lúc Flicker đang ngó nghiêng xung quanh, Sayu đã đi đến và ngồi ngay phía đối diện đồng thời cũng tỏ ra cảnh giác mà nhăn mặt. Bản thân Flicker dường như cũng nhận ra ánh nhìn của cô gái kia, nhưng anh ta vẫn nhắm mắt vờ như không biết gì cả.
“Tôi khá bất ngờ là ở khu này cũng có hai cô gái vô cùng xinh đẹp như hai người đó.” Flicker nhẹ giọng khen ngợi.
“Chuyện đó thì ngại quá, tôi không dám nhận bản thân xinh đẹp hay gì đâu.”
Suzune vừa bước ra khỏi phòng bếp vừa đáp, trong khi trên tay đang nâng một khay chứa những chiếc cốc thuỷ tinh. Flicker khá bất ngờ trước sự tiếp đón đầy chu đáo và nhanh nhạy của đối phương. Còn Sayu chỉ biết nhìn vì không biết nên làm gì trong tình huống này.
Sau khi chia ra đủ ba cốc, Suzune ngồi xuống chiếc ghế lớn chen giữa hai người. Khuôn mặt cô vô cùng bình tĩnh nhìn về phía Flicker cười nói:
“Không biết anh đến đây để làm gì nhỉ?”
“Vậy để tôi giới thiệu lại, tôi là Flicker và hiện tại đang là nhân viên thuế lưu động.”
Anh ta kéo chiếc cặp màu nâu đeo chéo bên hông của mình, vừa nói vừa lục nó rồi lấy ra một tờ giấy mỏng đưa nó về phía Suzune và Sayu. Họ nhận lấy nó, đồng thời giọng Flicker một lần nữa vang lên:
“Đây là Thư điều phối công tác của tôi. Vì gần đây thời tiết có hơi tệ nên đến giờ tôi mới tới. Xin lỗi vì đã làm phiền vào thời điểm nhạy cảm thế này.”
Sayu lúc này liền cảm thấy khó hiểu trước những lời mà anh ta nói nhưng chẳng dám nói gì cả. Bởi bản thân cô vốn là người đến từ thế giới khác, có nhiều chuyện cần phải có chút kiến thức thì mới can thiệp được. Dù vậy, Suzune sau khi cầm lấy tờ giấy thì khuôn mặt cô trông có chút rối rắm:
“Chà… không biết có phải là do kiến thức xã hội của tôi hạn hẹp hay không nhưng đây là lần đầu tôi nghe rằng có một nghề như vậy đó.”
Sayu lúc này cũng chồm người về phía, nhìn vào tờ giấy với ánh mắt tò mò. Bên trên có tiêu đề là “văn phòng Quản Lý Thuế Trung Tâm” và tên đơn vị công tác. Là chứng nhận công tác tạm thời và còn có cả chữ ký dưới góc. Chữ ký có hình thù khá kỳ lạ, đó là một chiếc mặt cười tựa như nét nguệch ngoạc của trẻ con.
“Mà dù sao thì đây cũng là một nghề mới, không quá phổ biến và mức lương không quá cao nên cũng ít người quan tâm đến. Cô không biết cũng là chuyện bình thường mà.” Flicker vui vẻ nói.
“Là vậy sao…” Giọng Suzune đáp lại trông có vẻ yếu ớt.
Flicker sau đó lấy ra một tờ giấy khác và đưa nó về phía của Suzune. Cô ấy cũng nhanh chóng nhận lấy và đọc nội dung được ghi trên đó.
Bao gồm chi phí nhân công quét dọn tuyết, cải tiến đường xá cho xe lưu thông. Điều đáng nói ở đây là thuế của nước tiêu dùng, giá tiền điện và tiền thuê nhà đã tăng lên gấp đôi so với trước đây.
“Con số 6000 Creda đó là gì vậy?” Sayu nghiêng đầu.
“À… đó là đơn vị tiền tệ ở quốc gia này đó.” Suzune nhỏ giọng giải thích.
Con số ấy là số tiền thuê nhà của tháng này, so với tháng trước thì đã tăng lên những ba nghìn. Bởi vì lý do công việc nên Amy và Suzune thường di chuyển nơi ở, cũng như bản thân Amy là một người khá nổi tiếng nên thường xuyên bị dư luận dòm ngó.
Mặc dù thu nhập của họ khá dư dả, nhưng chưa ai có dự định sẽ thật sự mua nhà cả. Tuy nhiên, tại sao chỉ sau một mùa đông ngắn ngủi mà giá cả mọi thứ lại tăng mạnh đến vậy?
“Thường thì trung bình thu nhập của một gia đình là thường rơi vào khoảng 15000 Creda. Khá giả thì có thể cao hơn con số đó.” Flicker chìa tay bổ sung thêm lời trước đó của Suzune.
“Phải, nhưng có một điều khá kỳ lạ đó là chỉ riêng tiền nhà đã chiếm phần lớn thu nhập của gia đình bình thường rồi. Chưa nói đến các chi phí khác, tôi sợ là bản thân không kham nổi.”
Suzune cắn môi nắm chặt vào tờ chi phí trên tay mình, trong khi đó Sayu khi thấy biểu hiện này của cô liền không thể ngồi yên. Cô nhìn vào Flicker với vẻ mặt không gì bình tĩnh hơn nói:
“Vậy anh là người thu thuế nhỉ? Vậy tại sao còn có cả giá tiền thuê nhà nữa chứ? Chẳng phải đó là nhiệm vụ của chủ cho thuê sao?”
“Không sai, thực tế thì giá thuê tăng không đáng kể nhưng vì kinh tế lúc này đang khó khăn nên giá thuế đã tăng lên. Tờ giấy đó là giá tiền đã tính kèm với cả thuế nên hai người mới thấy nó cao đến vậy.”
“Anh không thấy vô lý sao? Chưa ai đứng lên phản đối chuyện này à? Đồng ý là phải đóng thuế, nhưng thuế đột nhiên lại ngang giá với những chi phí hàng hoá là như thế nào? Anh dường như vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Anh vốn đâu phải là chủ thuê của căn nhà này đâu chứ?” Sayu cau mày nói.
“Trước hết, chẳng phải vị tiểu thư đây nên bình tĩnh lại trước sao?”
Flicker dơ hai tay lên thể hiện bản thân vô hại, cố gắng xoa dịu sự tức giận của đối phương. Cùng lúc đó, Suzune cũng bắt đầu để tay mình lên vai Sayu:
“Anh ấy dù sao cũng chỉ là người đi thu thuế thôi. Bây giờ chúng ta có ý kiến cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”
Suzune mỉm cười xoa dịu đối phương. Mặc dù có một số điểm khá vô lý đúng như lời Sayu nhưng bản thân cô không thể xác nhận rõ ràng được.
Chủ thuê của căn nhà này một tuần trước đó cũng đã bảo với Suzune này là gia đình họ sẽ đi du lịch ở nước ngoài vài hôm, đến giờ vẫn chưa về nên có thể tiền thuê tháng này sẽ thu trễ hơn. Tuy nhiên, bằng một cách nào đó Flicker lại xuất hiện vào đúng ngày thu thuế hằng tháng. Liệu đây có phải là một sự trùng hợp?
Flicker lúc này mới thả lỏng cơ thể, nhẹ nhõm tựa người vào ghế. Sau đó anh ta quay lại dáng vẻ điềm tĩnh trước đó, chìa tay ra giải thích:
“Vậy để tôi trả lời nhé! Thật ra tôi là người quen của chủ thuê căn nhà này, việc tôi đến đây là để thay ông ấy thu tiền nhà, tiện đường thu luôn cả thuế. Tôi biết ông ấy lúc này đang tận hưởng kỳ nghỉ đông của mình ở một nơi rất xa nên không ai dám làm phiền.”
Suzune lúc này liền tỏ ra bất ngờ trước lời nói của anh ta. Nó đều đặn, rõ ràng đến mức khó mà có thể tưởng tượng được đây là một lời bịa đặt hay dối trá. Chẳng lẽ việc thuế tăng cao là thật sao?
Đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ đó của Suzune, cánh cửa ra vào từ phía sau lưng Flicker liền mở ra và người bước vào trong là một hình bóng quen thuộc.
“Em về rồi đây.” Haku nói lớn.
Cậu không gõ cửa hay bấm chuông, cứ thế mà bước vào trong sau đó liền sững người khi thấy một dáng người khá lạ đang ở bên trong. Dựa vào chiều cao đó thì khó lòng mà bảo rằng đây là Amy.
Suzune vui mừng khi thấy Haku trở về, còn Sayu trông thấy liều thuốc cứu cánh liền vội chạy đến bên cạnh cậu thì thầm vào tai đối phương:
“Thật ra là như vầy…”
Cô kể mọi thứ một cách vắn tắt nhất có thể, khiến khuôn mặt của Haku chuyển dần từ ngơ ngác sang cau mày rồi sau đó chuyển qua khó chịu. Cậu cứ thế mà đến gần, bóp vào lưng ghế sofa của Flicker rồi nở nụ cười:
“Chà… chuyện này lần đầu em nghe qua đấy! Thu thuế vội như vậy, liệu có sự kiện lừa đảo nào đang diễn ra không? Em được biết là an ninh quanh đây dạo này khá tệ.”
Sayu có chút giật mình trước sự thẳng thắn của Haku khi cậu vào thẳng vấn đề như vậy. Thay vì đối chấp rồi dần bị thuyết phục, quả nhiên cách đó có khi lại tốt hơn.
Tỏ ra mất bình tĩnh là thế, Haku vẫn không quên quan sát hàng trang của Flicker, từ xấp giấy tờ giấu trong chiếc túi đeo chéo đến tờ giấy chi thuế mà Suzune đang cầm trên tay. Chuẩn bị kỹ càng như thế, anh ta quả thật là một người rất cẩn trọng.
“Lừa đảo sao? Tôi không biết cậu có bằng chứng để chứng minh không?”
“Nếu em lầm thì cho em xin lỗi. Nhưng giả sử đây là trò bịp thật sự thì em không chắc là anh sẽ được sống yên bình đâu.”
Haku đi đến và đứng sau lưng Suzune, nhìn vào nội dung tờ giấy mà chị ấy cầm trên tay. Thứ cậu để ý duy nhất là biểu tượng mặt cười được vẽ cùng với chữ ký và vết đóng dấu. Trông thế này thì khó lòng mà nói đây là văn kiện giả được.
“Chúng em sẽ thanh toán chỗ này, nhưng hôm nay thì không tiện lắm. Chuyện này ổn chứ?”
Haku chợt trừng mắt nhìn về phía Flicker khiến anh ta vả cả mồ hôi. Dù vậy, có vẻ như anh ta đã không ít lần trải qua chuyện này nên vẫn giữ được độ bình tĩnh của bản thân:
“Vậy thì trong vòng ba ngày tới, hãy đến bưu điện nhé! Vì điều kiện thời tiết thế này, tôi e là việc di chuyển sẽ gây ra trở ngại lớn. Hôm nay tôi đến đây thu, nhưng ba ngày sau thì mọi người phải tự đi nộp đó. Nếu nộp trễ thì toàn bộ tài sản ở đây sẽ bị phong toả.”
Anh ta nói như thế, xong vội vàng đứng dậy mà đi ra khỏi nhà. Có vẻ như sự đe dọa của Haku thật sự có ảnh hưởng.
Suzune lúc này mới thở phào rồi đưa mắt nhìn về phía của Haku, cố gắng nở nụ cười nói:
“Cảm ơn em nhé! Chị không biết phải xử lý thế nào nữa.”
“Em nhìn thôi cũng đoán ra được chị định sẽ đưa tiền cho anh ta đúng chứ? Em không biết là chị có nhiều tiền đến mức nào nhưng tốt nhất vẫn nên tìm hiểu kỹ trước khi đưa quyết định.” Haku khoanh tay đáp.
Sayu lúc này cũng đi đến gần, ánh mắt vẫn dán về phía cánh cửa sau lưng mà nói:
“Nhưng sẽ ổn chứ? Nếu những lời anh ta nói là thật thì chúng ta sẽ phải tự mình đi nộp thuế đó. Nếu mà bão tuyết kéo đến thì chẳng phải sẽ rất khó sao?”
Haku gật gù vuốt cằm suy nghĩ. Lời của Sayu nói quả thật không sai, chưa kể nếu có đến nơi thì họ vẫn cần chờ một hàng dài mới đến lượt mình nên rất có thể sẽ bị trễ. Dù vậy thì cậu vẫn tin là lựa chọn của bản thân không sai.
“Sẽ ổn thôi. Nếu anh ta thật sự làm việc cho bên chính quyền thì chẳng có lý do gì phải chạy trốn như khi nãy cả. Trường hợp tệ nhất thì hai ngày tới, tôi sẽ tự mình đi nộp thuế. Ngày mai tôi nhất định sẽ tìm hiểu về chuyện này.”
Haku nói, sau đó mượn lấy hai tờ giấy mà Suzune đang giữ. Cậu dự định sẽ nhờ Zumie thông qua Rumi để tìm hiểu thêm. Cứ xem như đây là phần thưởng cho việc nhờ cậu uỷ thác điều tra kia là được.
Tạm thời thì mọi thứ đã tạm lắng xuống. Đây là lúc để tất cả nghỉ ngơi, tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi này.
“Phải rồi Sayu, chút nữa chúng ta nói chuyện nhé! Ban nãy tôi gặp phải một chuyện khá lạ.” Haku với hai tay chống hông nói
“Em hiểu rồi.” Sayu nhanh chóng gật đầu.
“Vậy chị đi làm bữa sáng nhé! Hai em cứ thong thả nha.” Suzune vui vẻ dọn dẹp mặt bàn rồi đi về phía nhà bếp.
****
Được một lúc sau khi Suzune rời khỏi đây, Haku lúc này đã ngồi cạnh Sayu trên chiếc ghế sofa dài và kể cho cô những chuyện đã xảy ra lúc cậu đi cùng với Zumie. Đặc biệt là khoảnh khắc mà giao ước linh hồn tự động kích hoạt kia.
Ban đầu, Sayu chỉ để ý đến chi tiết cậu đánh nhau với Eugine và từ đó diễn ra một trận chiến. Cô thầm ngẫm lại rõ ràng bản thân đã nhắc là đừng gây chuyện với ai rồi vậy mà.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Không có ai bị thương nặng nên có thể xem là may mắn. Quay lại vấn đề chính là giao ước linh hồn, điểm này thì bản thân cô cũng thấy khá lạ vì chưa từng nghĩ nó có thể phục vụ cho chiến đấu.
“Chuyện này thì cũng khó nói đấy. Thực tế thì em đã từng đọc qua rất nhiều sách về các loại giao ước và một số cuốn sách cấm ở thư viện hoàng gia. Nhưng chẳng có cái nào đề cập đến giao ước linh hồn nên rất khó tìm kiếm thông tin về nó.” Sayu chìa tay ra bình tĩnh giải thích.
“Cũng không lạ gì lắm. Trước đây tôi cũng từng nghe qua Marry nhắc sơ qua về nó nhưng không có cơ hội hỏi chi tiết hơn. Mọi khái niệm về nó thật sự quá mơ hồ.” Haku chống hai tay mặt bàn phía trước, đặt cằm lên hai ban tay đang đan vào nhau.
Sayu ngửa bàn tay trái của mình ra, một dấu ấn đồng hồ bị xiềng xích giam giữ bất chợt phát sáng. Hiện tại cô có thể tùy ý khiến dấu ấn này hiện lên, nhưng ngoài ra chẳng còn gì đặc biệt đáng để nhắc tới.
“Xin lỗi nhé, tôi không muốn nhắc quá nhiều về Marry nhưng ở đây chỉ có cô là biết về sự tồn tại của cô ấy. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm khi kể điều này cho cô biết.” Haku gãi đầu gượng cười nói.
“Marry? Ý anh là Maria sao? Thật ra thì em cũng không biết nhiều về cô ấy đâu. Người kể cho em nghe về người này là chị đại Satsuki. Em chỉ biết cô ấy là một người không nên dây vào nếu không muốn bị cô ta thao túng như quân cờ.” Sayu đặt một ngón tay lên miệng ngẫm nghĩ.
“Vậy cô vẫn chưa từng một lần nhìn thấy Marry sao?” Haku nghiêng đầu hỏi lại.
Sayu lập tức gật đầu. Haku vì chuyện này mà có chút thất vọng vì không gặt hái được gì. Nghĩ lại thì lúc đó Sayu từng bảo rằng cô ấy biết rõ cậu đã có ba năm ở cùng với Marry, tuy nhiên nếu lúc đó cô đã đọc suy nghĩ của cậu và biết hết tất cả những chuyện đã xảy ra thì cũng không có gì lạ.
Kết quả chung cuộc là cậu đã vô thức kể về Marry cho Sayu mặc dù đã được cảnh báo từ trước. Chẳng biết là có ảnh hưởng gì không bởi quyền năng của cô gái cho đến giờ vẫn là một bí ẩn.
Haku nhìn qua phía Sayu, trông thấy cô đang ngắm nghía ấn ký giao ước trên mu bàn tay mình. Sẽ như thế nào nếu cô ấy chết chỉ về hành động này của cậu? Suy nghĩ của Haku lúc này dần trở nên phức tạp.
“Này Haku, anh còn nhớ cảm giác lúc anh vô thức khiến ấn kỹ hiện lên không? Nếu anh tìm ra được thì đó rất có thể là chìa khoá để ta hiểu thêm vào giao ước này.”
Sayu bất chợt bắt lấy tay của Haku, khiến ấn ký trên mu bàn tay cậu cũng hiện ra. Giống y như đêm sau cuộc chiến với Tetra, khi cô ấy chạm vào cậu thì nó cũng hiện lên như vậy.
Cảm giác giống như khi được Sayu nắm tay sao? Nếu như vậy thì nó sẽ không thể kích hoạt trong cuộc chiến với Eugine được bởi lúc đó cô ấy không hề có mặt. Có vẻ như các manh mối lúc này khá rời rạc.
“Xin lỗi nhé! Có lẽ tôi phải tham gia vào một cuộc thực chiến thêm lần nữa thì mới có thể tìm ra được gì đó.” Cậu nhắm mắt mỉm cười.
Sayu lúc này mới buông tay cậu ra, khiến hai ấn ký mờ đi và biến mất. Dù sao thì họ cũng chỉ mới khám phá ra được khả năng mới nên đòi hỏi hiểu được nó ngay thì sẽ rất khó. Tạm thời cứ để chuyện này sang một bên.
“Vậy em vào bếp giúp chị Suzune chút nhé!”
Sayu nói rồi sau đó đứng dậy rời khỏi vị trí của mình. Haku cũng gật đầu đồng ý và nhìn theo bóng lưng cô. Khi xác nhận đối phương không còn ở đây, cậu nhìn lại về phía tay mình, vị trí mà Sayu đã nắm chặt ban nãy.
Cảm giác này thật sự có chút khác lạ. Nếu trước đây cậu xem Sayu chỉ đơn giản tinh linh do Satsuki mang đến thì giờ đây mối quan hệ giữa cả hai đã cải thiện rõ. Nghĩ lại trước đây cả hai nói chuyện không được tự nhiên lắm, còn giờ đây đã có thể thoải mái tương tác với nhau rồi.
Lúc này Haku chợt mở to mắt vì đã nhận ra điều gì đó. Sayu mặc dù cảnh giác nhưng cô chưa lần nào cự tuyệt cậu, trái lại thì cậu bắt đầu từ cảnh giác và sau đó mới chuyển dần sang tin tưởng. Lẽ nào điều kiện để kích hoạt giao ước linh hồn là cả hai người phải hạ cảnh giác với nhau sao?
Cậu đưa mu bàn tay lên và nhìn vào nó, nhưng không có bất kỳ động tỉnh nào đáng chú ý. Có lẽ bản thân đã suy nghĩ đúng hướng, dù vậy thì vẫn còn điều gì đó chưa được giải thích rõ. Quả nhiên là nên tạm dừng ở đây thôi.
****
Phần 2
Màn đêm đã rũ xuống, đồng hồ đã điểm mười hai giờ hơn. Haku bỗng ngồi dậy ngay bên cạnh Sayu khi cô đang ngủ. Cậu nhìn cô một lúc, dự định sẽ gọi cả cô nhưng rồi quyết định không đánh thức.
Đã đến lúc đi tìm hiểu về chuyện của Rumi như đã hẹn lúc sáng nên từ đầu Haku đã không ngủ mà chỉ vừa đếm từng giây trên đồng hồ, vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Mang theo tâm thế bản thân sẽ giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể, cậu quyết định rời khỏi nhà bằng đường cửa sổ và bỏ lại Sayu ngủ lại căn phòng.
Ít nhất thì cậu không muốn kéo cô vào những rắc rối này. Cậu thề sẽ bảo vệ Sayu theo cách của riêng mình.
Sau khi ra đường lớn, đã có một bóng người trùm áo khoác kín thân chờ sẵn bên dưới. Cô ta lập tức đưa Haku chiếc áo khoác ngay khi hai người chạm mặt nhau. Tiếp đến, họ cùng nhau lên một chiếc taxi mà cô gái đã gọi trước đó.
Đến được căn chung cư vẫn còn chưa hoàn thiện đã nhuốm sắc màu tối đen. Nơi đây không ánh đèn bị như thể bị bỏ hoang, đâu đó toát ra không khí đầy u ám, lạnh lẽo. Hai người họ không để tâm đến mà quyết định cùng nhau bước vào.
“Cảm giác cứ như đang đi trộm đồ vậy.” Haku bỏ mũ trùm đầu nói.
“Ít nhất thì tôi vẫn không muốn bị nhìn thấy mặt nếu bắt gặp người quen ở đây.” Rumi khẽ nói.
Điều này Haku cũng hiểu bởi đây vốn là nhiệm vụ bí mật. Tinh thần trách nhiệm tập thể của cô ấy quả nhiên cao thật.
Họ đi vòng quanh khu vực này, tìm kiếm những vị trí trông có vẻ khả nghi nhưng chẳng thu được kết quả gì. Thảo luận một lúc, họ quyết định sẽ dừng chân ở khu vực sảnh, nơi mà họ thường xuyên tìm thấy túi tiền lớn xuất hiện vào mỗi buổi sáng.
Có lẽ vào giờ này kẻ bí ẩn kia vẫn chưa xuất hiện nên vẫn chưa có gì khả nghi được tìm thấy. Họ nấp vào một chỗ tối của bàn tiếp tân, chờ đợi con mồi vào tầm ngắm của mình.
Trong khoảng thời gian này, Haku cũng lấy ra chỗ giấy của Flicker và đưa nó cho Rumi. Cậu hy vọng cô đồng ý nhờ Zumie giúp đỡ điều tra chuyện này và không ngoài mong đợi, đối phương đã đồng ý.
Tiếp sau đó, để giết thời gian thì hai người đã trò chuyện với nhau một khoảng khá lâu. Haku kể cho cô nghe một chút về mình, về chuyện cậu từng bị bắt nạt và cuộc sống đã thay đổi từ khi lên cấp hai. Còn Rumi thì kể về người bạn thuở nhỏ Eugine và những kỉ niệm của bản thân khi còn ở thế giới cũ.
Không biết từ khi nào, họ bắt đầu trở nên thân thiết đến mức có thể bắt đầu cười một cách tự nhiên. Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân và hai người lập tức im lặng cảnh giác.
Bên đó, một người vác theo một túi chiếc túi lớn trông có vẻ nặng và đặt mạnh xuống sảnh rồi lau đi giọt mồ hôi. Thoáng qua dưới ánh sáng của trăng là khuôn mặt thanh tú với đôi mắt nhắm tịt. Một khuôn mặt đầy quen thuộc, đúng như Rumi đã đoán từ trước.
Eugine thật sự đang ở đây và đang dùng tay lau đi giọt mồ hôi của mình. Cậu ta thở phào thầm nói:
“Đúng là rắc rối mà. Làm thế nào để thuyết phục mọi người dùng chỗ tiền này chứ? Tốn công đến vậy rồi…” Cậu thở dài.
Ngoài mặt thì trông có vẻ như là cậu ta đang âm thầm giúp đỡ cả nhóm về mặt kinh tế, nhưng nếu nghĩ sâu hơn về nguồn gốc nguồn tiền đó thì sẽ rất khả nghi. Chỗ tiền ấy đối với thu nhập của một doanh nhân tài ba có khi còn không thể đạt tới, vậy mà một người chỉ mới đến thế giới này như Eugine có thể làm được sao?
Eugine lúc này rời khỏi sảnh mà không để ý xung quanh mình, nhờ vậy mà Rumi và Haku có thể dễ dàng bám theo từ sau lưng. Họ di chuyển giỏi đến mức không để lại bất kỳ âm thanh nào như thể đã quen với chuyện này trước đây.
Họ đi đến một khu đất trống vẫn còn đang trong quá trình lên kế hoạch thi công, chưa có móng hay nền. Eugine đưa tay về trước khiến một vòng phép khổng lồ tỏa sáng lấp lánh trên mặt đất.
Ngay sau đó, mặt đất liền nứt toạc để lộ ra một cầu thang dẫn xuống bên dưới. Rumi liền cảm thấy bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy lối đi này.
“Đó là cái gì vậy? Ma thuật sao?” Haku thắc mắc.
“Đúng vậy, là ma thuật cấp cao thuộc tính đất.” Rumi chau mày đáp.
Sau khoảng mười phút ngồi chờ đợi cùng nhau, Eugine mới từ đó đi lên rồi dùng ma thuật giấu đi chiếc cầu thang. Có lẽ vì hết việc nên cậu ta đã bắt đầu đi về.
Xác nhận xong đối phương đã đi xa, cả hai bắt đầu chạy đến đó và nhìn xuống bên dưới. Rumi thi triển phép thuật giống ban nãy, khiến mặt đất vỡ ra làm xuất hiện một lối đi.
Họ bắt đầu đi xuống bên dưới, Rumi cũng tạo ra một ngọn lửa trên tay mình để làm sáng đường đi phía trước. Không biết là có gì dưới này nhưng có lẽ câu trả lời cho số tiền khổng lồ kia đến từ đây.
“Tôi đoán tên đó xuống đây để kiểm tra cái gì đó.” Haku vừa theo sau vừa nói.
“Có lẽ vậy.” Rumi gật đầu đáp. “Rất có thể là hàng hoá bởi ở thế giới của tôi thì buôn bán là con đường làm giàu nhanh nhất.”
Quả nhiên ở thế giới nào cũng vậy, các hoạt động giao thương vẫn luôn là con đường đầy rủi ro nhưng lại rất dễ kiếm tiền. Haku thầm đưa ra nhận định.
Chạm tới nơi sâu nhất, trước mặt họ là một cánh cửa thép đang được khoá lại. Haku kéo vai Rumi về lại sau lưng mình, bao bọc cánh tay bằng máu và đấm mạnh về phía cánh cửa.
“Huyết Kỹ: Cường hóa bậc II.”
Cánh cửa lập tức bị thổi bay vào bên trong, gây ra một tiếng động lớn vang vọng khắp không gian hẹp. Haku sau khi phá huỷ xong cánh cửa liền đưa tay mình ra cho Rumi chữa trị bằng ma thuật.
Khi lớp khói bụi bắt đầu mờ dần, cả hai bắt đầu bước vào.
“Sức mạnh của cậu đúng là lúc nào cũng làm tôi kinh ngạc đấy!” Rumi gật gù đưa ra lời khen.
“Tôi thì cảm thấy hứng thú với ma thuật hơn. Chúng tiện lợi đến thế mà.” Cậu bình tĩnh đáp.
“Chà… sau khi xong chuyện này tôi sẽ dạy cậu.” Rumi khúc khích cười.
“Đáng mong chờ đó.” Haku nhếch mép cười.
Hai người bắt đầu lục lọi những đồ vật bên trong căn phòng nhỏ này. Nó bao gồm hai chiếc kệ lớn chứa vô số những chiếc bình khắc đầy hoa văn. Bên dưới sàn thì phủ đầy bụi.
Sau khi kiểm tra chúng và không nhận thấy có gì lạ, họ bắt đầu nhìn về những chiếc bao được đặt xếp chồng lên nhau ngay trong góc. Họ đến gần và mở một cái ra, bên trong chưa đầy bột trắng tựa như đường.
“Đây là… lẽ nào?” Haku nhăn mặt.
“Tôi sẽ dùng ma thuật giám định.”
Sau khi tạo ra một chiếc vòng phép quét lên bề mặt chỗ bột ấy, Rumi liền không giấu được cảm xúc tức giận của mình. Cô tặt lưỡi rồi quay về phía cầu thang.
“Về thôi, chúng ta sẽ báo cảnh sát.” Cô nói.
“Ổn chứ? Dù gì cũng là bạn thuở nhỏ của…”
Chưa kịp dứt lời, Rumi đã bắt đầu chạy đi và điều đó khiến nghi ngờ của cậu lại càng thêm chắc chắn. Ai mà ngờ lại có người giữ chỗ chất cấm này ở đây chứ?
Haku liếc mắt xung quanh một vòng, và rồi cậu chợt nhận ra trên bức tường ở gần góc có in hình một cái mặt cười được vẽ khá nguệch ngoạc. Không thể nào lầm được, nó trùng khớp với tờ giấy chi thuế kia của Flicker.
Ngay sau đó, Haku bắt đầu chạy lên cầu thang đuổi theo Rumi. Thoát khỏi được tầng hầm, cậu trông thấy cô đã đứng bên ngoài đợi mình. Khuôn mặt của cô lúc này trông vô cùng thất vọng. Có vẻ như cần một khoảng thời gian để cô có thể bình tĩnh hơn.
“Cậu lên trễ nhỉ?” Rumi trầm giọng nói.
“Xin lỗi nhé, tôi cứ nghĩ sẽ tìm ra được gì đó giá trị.” Haku cười gượng.
Rumi chỉ nhẹ gật đầu rồi bắt đầu bước đi. Có lẽ việc này đã đem lại cú sốc lớn cho cô. Nhưng rồi, cậu chợt lạnh gáy óc khi cảm thấy có gì đó rất lạ quanh đây.
Haku vội chạy đến, nắm một phần áo của Rumi và một lần nữa kéo cô về phía mình giúp cô né được một vật thể lạ màu vàng bay xoẹt qua cắt đi một vài sợi tóc của cô. Cũng vào giây phút này, Rumi mới choàng tỉnh mà nhìn về phía trước và nhận ra một bóng người quen thuộc.
“Chà… ta cứ có cảm giác như ai đó đã phá đi ma thuật của mình. May mà ta quay lại xem thử đấy.”
Giọng nói của Eugine vang lên từ đằng xa, trên tay hắn lơ lửng một chiếc vòng màu vàng đang phát sáng. Đó cũng là ma thuật sao?
“Rumi, tôi sẽ đánh lạc hướng hắn. Cô cứ chạy đi.” Haku cúi sát vào tai cô thì thầm.
“Nhưng… còn cậu thì?” Cô hoang mang.
“Không sao. Tôi mạnh lắm đó.” Haku nhếch mép cười rồi đi về phía trước.
Rumi sau một lúc mới đưa ra quyết định, gật đầu rồi chạy về phía phải của mình.
“Tôi sẽ gọi cứu viện. Cậu cố cầm cự nhé!” Cô hét lớn.
Haku lúc này liền phóng nhanh về phía bên phải, chạy về hướng căn chung cư đang xây dở mà Zumie đã dẫn vào khi sáng. Eugine lúc này mới chống hông thở dài nhìn về phía cô gái đang chạy mà dự định bám theo.
Tuy nhiên, Haku đang dùng máu của mình tạo thành một viên bi nhỏ và ném mạnh về phía Eugine. Tuy nó đã bay hụt nhưng vẫn tạo ra một cái lỗ bên dưới mặt đất khiến Eugine để ý và thay đổi mục tiêu của mình.
“Đành vậy, ta sẽ chơi với ngươi trước.” Eugine mỉm cười nói.
Haku lúc này đang chạy lên cầu thang dẫn lên tầng trên, hi vọng rằng đối phương vẫn đang bám theo. Cậu chợt dừng lại khi đi sau khi đi ra dãy hành lang của tầng số 19, dù vậy khi quay đầu lại thì chẳng có ai bám theo cả. Chẳng lẽ kế hoạch thất bại rồi sao.
Trong lúc đang nghĩ như vậy, Eugine từ phía cửa sổ của dãy hành lang xông vào với đôi cánh trắng. Sau đó, trong lúc Haku vẫn đang hoang mang thì anh ta đã lao đến sút mạnh vào bụng cậu khiến cậu văng mạnh vào bức tường.
Không dừng lại, Eugine tiếp tục tung ra một cú đấm vào mặt cậu, phá vỡ bức tường phía sau và văng mạnh vào bên trong. Haku lúc này đau đớn với những đòn tấn công như búa bổ.
Sức mạnh của Eugine lúc này thật sự khác hoàn toàn so với trận chiến sáng nay. Quả nhiên là anh ta đã thật sự nương tay.
Eugine không biết từ bao giờ đã xuất hiện ngay bên cạnh cậu, một lần nữa tung cước thổi bay Haku văng xa. Cậu bay đi, phá nát bốn lớp tường liên tiếp rồi nằm lăn lóc trên cầu thang dẫn đến tầng trên.
Cơ thể như đang rụng rời, Haku cố gắng đứng dậy mà ôm lấy cánh tay đang bị thương trèo lên cầu thang. Không còn thấy dấu hiệu tấn công nữa. Không biết là anh ta đang có ý đồ gì.
Sau khi đến sân thượng, cậu bắt đầu nhìn lên bầu trời và rồi cả cơ thể bắt đầu tê cứng lại. Liệu đây có phải là cảm giác tuyệt vọng?
Trên không là Eugine trong tư thế hiên ngang như một vị thần xuất hiện từ bầu trời. Đôi cánh trắng khổng lồ dang rộng như bao trọn màn đêm, trên đầu là một chiếc vòng sáng đang lơ lửng tựa như vương miện.
Xung quanh anh ta là hơn hai mươi vật thể trông như những cái đĩa đang phát sáng, thứ đã suýt nữa là lấy mạng Rumi ban nãy. Tốc độ của nó trước đó rõ rất nhanh, chỉ sơ suất một giây là chắc chắn trúng đòn.
Vậy mà bây giờ lại có nhiều như vậy thì né thế nào được?
“Cứ tưởng là ai. Thì ra là cậu sao, Kamito Haku? Mà thôi, sao cũng được.”
Eugine dang rộng hai tay rồi gồng lên như thể đang cố kéo những vòng tròn xung quanh kia. Sau đó anh ta vung mạnh tay mình về phía trước khiến tất cả chúng bay về phía cậu.
Chẳng lẽ mọi chuyện cứ vậy mà kết thúc sao? Cậu đưa tay về phía trước, cố gắng dùng máu của mình để làm gì đó như lại không có chút ý tưởng nào ngay giây phút sinh tử này.
“Tệ thật…”
Cậu nhắm mắt lại, nhớ về những chuyện đã xảy ra và tự trách sự chủ quan của bản thân. Nhưng rồi liền cảm thấy nhẹ nhõm vì đã giúp Rumi chạy thoát. Ít nhất thì cậu cũng sẽ không hối hận sau những quyết định đó của bản thân.
Nhưng rồi, cậu cảm giác như bàn tay mình đang bị kéo lê đi đồng thời một hơi ấm quen thuộc chợt hiện về. Là tưởng tượng sao khi cậu cứ ngỡ như Sayu đang thật sự ở đây, vào giây phút này?
Khi hình bóng của cô gái ấy hiện lên trong tâm trí cậu, trái tim cậu như đang nhói lên một nhịp. Một cảm giác kỳ lạ như đang khẳng định rằng "tôi vẫn muốn sống" càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Có lẽ... đã hết cách rồi.
"Luân..."
“Nham Địa Thuẫn!”
Một giọng nói vang lên, sau đó là một bức tường khổng lồ bằng đất mọc lên che chắn lại tất cả đòn tấn công kia. Haku nghe thấy âm thanh này liền mở mắt ra, trông thấy bóng lưng một cô gái với đôi tóc hồng đang đung đưa trong ngọn gió.
Cô trong tư thế chống một tay xuống đất, bên còn lại nắm lấy tay cậu. Đôi mắt hồng ấy liền liếc nhìn về sau cùng một chút sự lạnh lùng xen lẫn tức giận.
“Thật là… em nên thấy tức giận vì đã bỏ em lại, hay cảm thấy cảm động vì anh đang lo lắng cho em đây?”


0 Bình luận