Arc 02: Thành phố Xa Bờ - Hầu gái và những băng đảng tội phạm
Chương 46: Tái chiến
1 Bình luận - Độ dài: 6,742 từ - Cập nhật:
Phần 1
“Thật là… em nên thấy tức giận vì đã bỏ em lại, hay cảm thấy vui vì anh đang lo lắng cho em đây?”
Ánh mắt Sayu liếc nhìn về sau, sắc bén như hình viên đạn ẩn trong màn đêm. Cho đến khi bức tường đất kia đổ sụp xuống khiến khói bụi xung quanh mù mịt, đôi tóc màu hồng của cô bắt đầu phản lại sắc màu ánh trăng, để cơ thể mảnh mai ấy như hoà làm một với màn đêm sâu thẳm.
“Cô… tại sao lại ở đây?” Haku tròn mắt kinh ngạc.
“Anh còn hỏi được như vậy sao? Dù không chính thức nhưng em vẫn là tinh linh giao ước của anh đấy? Tinh linh đi theo chủ nhân mình thì có gì sai à?”
Trông Sayu có vẻ tức giận, cô chống hai tay từ từ hạ mình xuống chỗ Haku nhăn mặt càu nhàu. Dù không muốn nói nhưng rất có thể đây là lần đầu tiên cô ấy tức giận đến vậy.
“Anh không phải kiểu người có thể tự giải mọi chuyện một mình đâu.”
Cô bĩu môi làm ra vẻ hơn dỗi rồi quay người về sau, nhìn tên thiên sứ bay trên bầu trời. Cũng lúc đó, hắn cũng từ từ hạ cánh đáp xuống tầng thượng với phong thái ung dung.
“Tinh linh thượng cấp nhỉ? Nhưng có gì đó rất bất thường thì phải.” Eugine nghiêng đầu vuốt cằm.
“Cũng hiểu biết quá nhỉ? Nguồn ma lực này quả nhiên là của tộc Dực Nhân, vậy mà ngoại hình có chút không giống như ta từng được biết.”
Sayu nắm chặt tay Haku khiến cả cơ thể cậu phát sáng, tựa như phép màu khi mà các vết thương trên cơ thể cậu bắt đầu trở nên mờ nhạt đi rồi biến mất sau vài giây ngắn ngủi. Đây có lẽ là ma pháp hồi phục mà cô đã nhắc trước đó.
“Chà… nhạy bén đấy! Đúng thật ta đã từng là tộc Dực Nhân.” Eugine bắt đầu đập cánh bay lên.
“Đã từng?” Sayu lặp lại lời nói.
Eugine không đáp lại mà chỉ nhẹ nhàng nâng cao hai tay lên, hàng loạt những chiếc đĩa phát sáng xuất hiện xung quanh. Từng cử chỉ, từng hành động tựa như một vị thần giáng thế với phong thái kiêu ngạo nhìn xuống sinh vật nhỏ bé bên dưới.
“Có vẻ như tên đó không phải kẻ thích nhiều lời nhỉ? Haku, anh đứng được không?” Sayu vào tư thế thủ.
Haku thấy vậy cũng bắt đầu đứng dậy sau khi được hồi phục, miệng cậu nở nụ cười đồng thời vào tư thế tương tự như cô. Lưng chạm lưng, tay đưa về trước với khuôn mặt tự tin đến lạ thường.
“Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi và cô cùng nhau chiến đấu nhỉ?” Cậu nói.
“Nói như thể trước đây anh từng đánh nhau rất nhiều vậy.” Cô mỉm cười đáp.

Giây phút Eugine đưa tay về trước, những chiếc đĩa tròn đột ngột phóng đi với tốc độ xé gió. Haku và Sayu đột ngột tách ra chạy về hai hướng khác nhau tránh né đòn tấn công liên tục không dừng.
Haku lúc này cắn tay khiến nó chảy ra một chút máu và đan nó thành một sợi dây, sau đó cậu nhảy thẳng xuống toà nhà và đu xung quanh để né tránh tất cả những chiếc đĩa đang bám theo. Bên hướng ngược lại, Sayu xuất hiện từ điểm mù của Eugine đồng thời tung thẳng một cú đá cao vào đối phương.
Eugine vì bất ngờ mà đưa tay ra đỡ, đập cánh lui ra sau một chút với khuôn mặt nhăn nhó. Tay hắn có hút run rẩy sau đòn vừa rồi, lén liếc nhìn đối thủ trước mắt mình.
“Tinh linh vốn mạnh về ma thuật vậy mà lại chơi cận chiến sao?”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Sayu không đáp mà lao nhanh đến tung ra một cú đấm nhanh như mũi tên hướng đến đối phương. Vì cả hai lúc này quá gần nên Eugine không thể sử dụng kỹ năng của mình mà chỉ ra sức đỡ đòn.
Sayu nắm chặt vào cổ tay Eugine và khiến nó bị đóng băng, khi hắn đưa mắt nhìn lên thì đã trông thấy bàn tay của Sayu được bao bọc bởi một ngọn lửa đang cháy dữ dội. Lúc này hắn đã nhận ra được có gì đó bên trong bản thân dường như đang bị rút đi một cách nhanh chóng vánh.
“Viêm Hỏa Cầu.” Sayu nói nhỏ.
Ngọn lửa trong lòng bàn tay Sayu rực cháy, đỏ rực đến mức không khí quanh đó vặn vẹo như mặt nước bị đun sôi. Khi cú đấm lao xuống, một quả cầu lửa khổng lồ bùng nổ, ánh sáng đỏ nuốt chửng Eugine như một thiên thạch rơi thẳng xuống sân thượng. Tưởng chừng như đòn đánh đã kết thúc, hắn chợt nhận ra Haku đang đứng trực chờ sẵn bên dưới.
“Huyết Kỹ: Cường Hóa Bậc III.”
Máu tràn ra từ vết cắn trên cánh tay phải của Haku, xoắn lại thành từng sợi đỏ thẫm như những con rắn sống. Chúng quấn chặt lấy cánh tay cậu, tim đập dữ dội như động cơ. Mặt đất dưới chân nứt toạc từng khe nhỏ khi cậu dồn toàn bộ sức mạnh vào cú đấm.
Ngay vào khoảnh khắc Eugine suýt chạm đất, Haku với cánh tay được bao bọc trong máu tung ra một cú đấm trực diện hướng chính xác vào bụng của đối phương. Một âm thanh chấn động vang lên, mạnh đến mức khiến tòa nhà rung chuyển như sắp đổ sụp xuống.
Eugine văng thẳng xuống mặt đất, tạo ra một vụ nổ với đầy đất đá khói bụi mù mịt. Sau khi mọi thứ đã tan đi và hắn lúc này nắm gọn trên mặt đất.
Sayu lúc này từ từ đáp xuống gần đó, Haku cũng đu dây đứng ngay bên cạnh với khuôn mặt căng thẳng. Hai người cứ thế mà nhìn Eugine một khoảng rồi mới hướng mắt về nhau.
“Kỹ năng chiến đấu kiểu đó là do Satsuki chỉ dạy sao?” Haku nghiêng đầu.
“Hoàn toàn chính xác! Nhưng em chỉ học võ thuật của chị ấy thôi, đây là trận thực chiến đầu tiên của em.” Sayu nháy mắt đặt một tay lên cơ bắp của mình.
Haku cười thầm nhưng trong lòng lại không giấu được sự bất ngờ. Cách cô ấy nói như thể trước giờ chỉ học lý thuyết suông vậy, nhưng đánh nhau giỏi cỡ đó hẳn là được Satsuki kèm cặp trực tiếp rồi.
Vậy cũng có nghĩa là Satsuki sở hữu sức mạnh còn vượt trội hơn cả Sayu. Liệu rằng cả Sayu và Satsuki có thể trở thành một đồng minh đáng tin cậy hay không? Hay đây lại là một mối đe dọa tiềm tan?
Đột nhiên Eugine từ từ ngồi dậy khiến cả Haku và Sayu lập tức vào tư thế thủ cảnh giác. Tuy nhiên, lần này họ không cảm nhận được ý nghĩ thù địch nào toát ra từ đối phương nữa.
“Tinh linh hợp tác với con người sao? Hai người các ngươi kỳ lạ quá đó.” Eugine cúi đầu xuống đất nói.
“Nói như thể anh có hiềm khích với con người vậy.” Haku khịt mũi đáp.
“Lại không phải đi? Ở thế giới của ta, ngươi có biết lũ con người các ngươi đã từng làm gì không?” Eugine nhẹ giọng đáp.
Haku lúc này không muốn nhiều lời, tạo ra một sợi dây dài bằng máu và tiến lại gần đối phương với dự định sẽ trói hắn lại. Nói chuyện thì cứ để sau, trước mắt bây giờ là phải hạn chế lại khả năng chiến đấu của đối phương đã.
“Bố mẹ ta đã bị bắt làm nô lệ.” Eugine nói với giọng yếu ớt.
Haku lúc này chợt dừng bước chân lại, khi nghe được lời của đối phương đôi lông mày cau lại, khi cảm nhận dưới chân mình có rung động và mặt đất bừng sáng lên thì đã quá muộn. May mắn thay, Sayu đã lao đến bế Haku lên và nhảy vội về sau cách đối phương một khoảng dài.
Lập tức từ dưới mặt đất xuất hiện một chiếc đĩa sáng khổng lồ trồi lên nâng cả cơ thể của Eugine. Hắn lúc này nhìn hai người họ với khuôn mặt bất cần, giữ nguyên tư thế ngồi nhưng lại dang rộng đôi cánh trắng của mình ra khiến màn đêm bao phủ.
“Khi ta còn là một đứa trẻ mới biết đi chập chững vài bước, ngôi làng mà ta sinh sống đã bị đạo tặc tấn công và hầu hết người lớn đều bị bắt làm nô lệ. Cả trẻ con và những kẻ có ý định phản kháng đều bị giết sạch không chút thương tiếc.”
Eugine thở dài rồi tiếp tục kể thêm:
“Ta được giấu trong một góc sau nhà và không bị phát hiện, may mắn thoát được nạn. Nhưng sau đó…”
Sau đó lại phải chịu đựng cơn đói mà chết dần chết mòn. Bởi đơn giản vì cậu chỉ là trẻ con, không thể nào tự mình đi săn trong khu rừng đầy rẫy quái vật được. May mắn thay, có một ông cụ đi ngang qua đó và vô tình nhìn thấy cậu và mang về.
Ông ta cũng thuộc tộc Dực Nhân, đến từ ngôi làng bên cạnh và đã nghe tin ngôi làng của đồng hương bị tấn công. Lúc này ông ta đang đi do thám và tiện tay nhặt Eugine mang về.
Cắt đi dòng suy nghĩ về quá khứ, Eugine nhìn vào lòng bàn tay mình với khuôn mặt đầy cay nghiệt. Sau đó liền đưa mắt về hướng nhóm Haku.
“Từ khi đặt chân đến thế giới này, nhiệm vụ của ta vẫn không thay đổi. Lũ con người ích kỷ các người chỉ biết nghĩ đến cái lợi của bản thân mà thôi. Nếu phát hiện ra bọn ta là những kẻ dị biến có cánh thì kiểu gì cũng sẽ mang bọn ta vào phòng thí nghiệm, ta nói phải chứ?”
“Zumie, cũng thuộc cùng chủng tộc với con người mà cậu ghét. Được cô ấy cứu xong quay lại cắn chủ như thế thì ai mới là người ích kỷ đây?” Haku mỉm cười, khởi động cổ tay của bản thân.
“Riêng cô ấy là trường hợp ngoại lệ. Ta sẽ tự mình thâu tóm thế giới này và chỉ riêng Zumie là sẽ được ta bảo vệ. Riêng các ngươi, trước khi bị hại thì ta sẽ ra tay trước tiên.”
Eugine bắt đầu đứng dậy, đập cánh bay bay lên phía trên cao. Sau đó, hắn sử dụng chiếc đĩa sáng mà bản thân ngồi khi nãy, ném thẳng đến vị trí của Haku và Sayu.
Họ lúc này lập tức hiểu ý nhau nên nhanh nhạy đan chặt đôi tay vào nhau. Một người bắt đầu bay lên trên với tư thế lộn ngược, tay chống vào hai tay của người kia đẩy ra cơ thể bật mạnh như bệ phóng. Người còn lại gồng mạnh đôi chân dồn trọng tâm tăng tốc và lao thẳng về phía trước.
Sayu một lần nữa phóng nhanh đến trước mặt Eugine với dự định lặp lại đòn tấn công cũ. Nhưng lần này hắn ta đã đoán được và đập cạnh bay lùi về sau với tốc độ nhanh chóng mặt.
Nhưng được một khoảng thì hắn chợt nhận ra chân bản thân như bị kéo lại. Nhìn xuống dưới thì thấy chính mình đang mắc phải một sợi dây máu đỏ tươi, mỏng nhưng cứng cáp đến mức tưởng chừng như không thể cắt được.
“Từ khi nào?”
Hắn chợt nhớ lại khoảng thời gian trước đó, khi mà Haku vội né tránh đã vô tình khiến những giọt máu trên người bản thân bắn về trước. Chẳng lẽ chỉ vài giọt nhỏ đã đủ rồi sao?
Haku lúc này nhếch mép nở một nụ cười tà dị, thu ngắn sợi dây lại đồng thời dùng toàn lực của bản thân đập mạnh Eugine xuống bên dưới. Hắn vì thế phun ra ngụm máu, nhưng cũng lập tức đứng dậy xoay người cầm chiếc đĩa tròn cắt đứt sợi dây.
Hắn vừa mới lấy lại trọng tâm chưa được bao lâu thì Sayu đã lao nhanh xuống bên dưới, tung ra một cú đá ngay đầu. Tuy nhiên Eugine đã đưa tay ra bắt được chân của cô và ném văng đi.
Haku lúc này xuất hiện ngay bên cạnh, dùng máu bản thân tạo ra một thanh kiếm vào chém xuống đối phương. Eugine dùng đĩa tròn phản đòn khiến thanh kiếm bật ngược lại rồi dùng chân đá văng cậu đi xa.
Sayu lúc này xuất hiện từ phía trên, bắt lấy thanh kiếm từ điểm mù của Eugine rồi đâm xuống bên dưới. Nhưng hắn đã nhanh chóng tạo một chiếc đĩa trọn bay thẳng lên trên đánh bật lại thanh kiếm trên tay cô, đồng thời cũng tung ra một cú đấm thẳng vào bụng khiến cô văng đi.
Thanh kiếm lại một lần nữa lơ lửng giữa khoảng không và Haku lập tức bắn dây máu kéo nó về phía của bản thân mình. Sau đó, cậu chạy nhanh đến liên tục ra đòn tấn công bằng thanh kiếm của mình trong khi đối thủ liên tục đỡ đòn.
Âm thanh “keng keng” liên tục vang lên liên như vũ bão. Dù các đòn chém của Haku rất có lực nhưng vì kỹ thuật còn quá kém nên Eugine vẫn dễ dàng tìm ra sở hở và lúc này đang chờ đợi có hội ra đòn kết liễu.
Khi nhận ra thời cơ đã chín mùi, Eugine bắt đầu tạo ra một đĩa tròn khác ẩn phía sau lưng. Nhưng hắn liền mở to mắt kinh ngạc khi thấy Sayu đang bay cắm đầu xuống đất, một tay chạm lưng Haku, một tay đang phát ra ánh sáng của lửa.
“Hoả Viêm Ngục.”
Từ phía chân của Eugine chợt xuất hiện một cột lửa khổng lồ kéo thẳng lên trên cao. Haku biến thanh kiếm thành sợi dây và được Sayu nắm lấy kéo lùi về sau.
Thu hồi lại máu của bản thân về cơ thể xong, hai người họ đứng nhìn cột lửa đang phát sáng đằng trước mình với ánh mắt hoài nghi. Bóng người bên trong đó bắt đầu cười lớn rồi chợt đưa hai tay lên, miệng bắt đầu nói với giọng đầy kiêu ngạo:
“Để ta nói cho biết nhé, cô tinh linh. Trên thế giới tồn tại bốn nguồn sức mạnh mà pháp sư có thể thao túng. Theo thứ tự là Ma Thuật, Quỷ Thuật, Thánh Thuật và Thần Thuật. Thứ mà cô dùng thuộc loại yếu nhất thì làm sao có thể đánh bại một người sử dụng Thánh Thuật như ta chứ?”
Khi Eugine vừa dứt lời, đột nhiên cột lửa của Sayu bị dặt tắt trong phút chốc rồi phía sau hắn xuất hiện hàng loạt chiếc địa tròn lượng lờ trên bầu trời. Mười… hai mươi… ba mươi. Nó xuất hiện như thể vô hạn và tất cả cứ như là viên đạn đã sẵn sàng để bắn vào mục tiêu.
Những chiếc đĩa sáng xoay tít quanh Eugine, tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo như lưỡi dao của thần chết. Có vẻ như tất cả chúng đang liên tục xoay tròn như một chiếc máy cắt, vang lên tiếng rít chói tai. Số lượng lúc này nhiều tới mức tưởng chừng như bao trọn cả thành phố.
“Sayu!”
Haku nhận ra bản thân lúc này không thể tiếp cận hắn liền hét tên đồng đội của mình và chạy vội về phía sau. Sayu lúc này trở về hình dạng tinh linh của mình, ngồi yên trên đầu của Haku liếc mắt về sau.
Cậu ta lập tức phóng dây đu qua các tòa nhà, khéo léo né tránh đi đòn tấn công dồn dập từ đằng sau đồng thời cũng phải cố gắng để không va phải những tòa nhà phía trước. Vài cái đã quẹt qua áo khoác của cậu khiến nó bị rách, và cũng có vài cái bị Sayu dùng hoả ma thuật đỡ lại.
Eugine đập cánh bay nhanh về phía trước mặt, tạo ra thêm vô số đĩa tròn ném về của Haku. Cậu nhăn mặt, hít sâu phóng dây áp sát thẳng vào một tòa nhà.
Haku lao nhanh đến nỗi in hằng dấu chân trên bức tường. Tuy nhiên, cậu không quan tâm mà chạy dọc lên phía trên nhờ việc đã phóng dây trên sân thượng để nhằm kéo cả cơ thể bản thân.
Những chiếc đĩa ấy bay thẳng đến, nhưng khi chém hụt và suýt đâm vào toà nhà thì liền đổi hướng. Haku bất ngờ trước chuyện này rồi sau đó cũng dần nhận ra ý định thật sự của đối phương.
Đến được đỉnh tòa nhà, thu hồi sợi dây rồi ngã người về phía sau với dự lao xuống bên dưới. Eugine lúc này cách họ khá xa và đang cố gắng bay cao lên phía trên để có được góc nhìn bao quát.
Haku tạo ra vô số hạt bi tròn bằng máu đồng thời dồn một lượng lớn máu tạo ra một chiếc găng với kích thước to gấp đôi cơ thể mình nhằm nắm gọn tất cả viên bi ấy. Sau đó, câu ta ném tất cả viên bi về phía Eugine trong lúc hắn mất cảnh giác.
Vì chúng nhỏ và bay đi rất nhanh, hơn nữa còn là buổi tối nên rất khó nhìn nên Eugine ăn trọn tất cả chúng khiến đôi cánh không thể đập thêm được nữa mà dần rời xuống bên dưới. Ngay khi hắn lấy lại được ý thức thì mới nhận ra rằng Sayu đang ở ngay trước mặt bản thân còn Haku thì đang ôm chặt cô từ sau lưng.
“Sayu, cứ thoải mái mà dùng toàn lực!”
“Ma Thuật Tứ Thuộc Tính: Bạo Phong Liệt, Viêm Hỏa Cầu, Hàn Vương Tiễn, Địa Nham Thuẫn.”
Một ngọn gió lớn bắt đầu nén lại, và ở khu vực trung tâm bắt đầu hình thành một ngọn giáo băng đang bốc cháy dữ dội với đầy rẫy khối đá đang bay lượn xung quanh. Lấy gió nén lại làm dây cung, những ma pháp còn lại làm mũi tên nguyên tố.
Những gì diễn ra trước mắt của Eugine lúc này cứ như trong mơ, bởi hắn chưa từng thấy ai tài giỏi đến vậy. Sử dụng những ma pháp bậc cao như thế không chỉ đòi hỏi kiến thức mà còn là một lượng ma lực khổng lồ. Đối đầu với một pháp sư bậc thầy như thế thì cơ hội chiến thắng gần như bằng không.
Mũi tên bắt đầu lao xuống bên dưới tựa như bom hạt nhân. Eugine bắt đầu tập hợp hết tất cả đĩa tròn xung quanh, bao bọc lấy mũi tên ma thuật kia.
Hắn dang rộng cánh giữ thăng bằng, liên tục múa tay điều khiến tất cả đĩa tròn cắt nhỏ đòn ma thuật ra. Sau đó hắn tạo thẳng một chiếc đĩa tròn với kích thước cực đại phóng thẳng lên trên đâm trực diện vào đòn của đối phương.
Nhờ vào lớp đất đá bao bọc bên ngoài mà mũi tên vô cùng bền không thể cản phá. Eugine tiếp tục tạo thêm một chiếc đĩa với kích thước tương tự phóng thẳng lên trên và thành công cắt nó làm đôi rồi tiếp tục bay lên bầu trời.
Sayu nhẹ nhàng lách người né đi trong khi Haku vẫn ôm chặt ôm trên lưng. Hai cái đĩa tròn bay lên trời rồi cứ thế mà biến mất không thể lại chút dấu vết.
Phía dưới kia, chỗ đất đá từ mũi tên bắt đầu tách ra thành hàng trăm mảnh lao xuống như mưa sao băng. Eugine lúc này nghiến răng triệu hồi hàng loạt đĩa tròn khác chống lại chỗ đất đá đang rơi xuống. Đôi tay cậu rỉ máu, mắt mở căng ra để lộ con ngư màu xanh ngọc bích, tưởng chừng xinh đẹp nhưng chúng trông như sắp nổ tung.
Cậu chống đỡ bằng tất cả sức lực của mình, tuyệt đối không để mặt đường bên dưới chịu bất kỳ sự tổn hại nào. Sau khoảng vài giây thì đòn tấn công đã kết thúc, để lại khói bụi mịt mù khắp không gian.
Sau đó Eugine đáp xuống đất bằng lưng của mình, liên tục thở gấp như vừa mới quên cách thở. Cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị dồn ép đến mức này.
Trong khi đó Sayu không ngừng thắc mắc trước hành động của đối phương. Rõ trong tình thế đó thì cô tung chiêu thức khá chậm nên Eugine có thể dễ dàng né tránh với tốc độ của mình. Vậy tại sao cậu ta lại quyết định ra sức đỡ lấy nó?
“Trong suốt trận chiến, tôi đã nhận ra việc điều khiển một số lượng lớn đĩa tròn như thế sẽ rất khó khăn và tốn nhiều công sức. Vậy mà những tòa nhà xung quanh lại không bị ảnh hưởng gì bởi trận chiến này cả.” Haku bình tĩnh nói.
“Ý anh là hắn ta không có ý định làm tổn hại lên thành phố sao? Vậy đòn toàn lực khi nãy nhằm để lấy hết toàn bộ thể lực của hắn nhỉ?” Sayu bất ngờ nhận ra ý định thật sự của đối phương.
Cậu gật đầu sau đó cùng Sayu hạ xuống mặt đất. Trông thấy Eugine như thể muốn đứng dậy thêm lần nữa, Haku bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ trước sức bền của đối phương. Quả nhiên một Thiên Sứ thật sự không dễ đánh bại chút nào.
“Huyết Kỹ: Cường Hóa Bậc III.”
Khi nãy cậu đã dùng một lần nhưng cơ thể vẫn chưa chịu tổn thương quá nặng. Có lẽ bản thân đã bắt đầu quen với nó, nhưng sức ép của nó vẫn chưa giảm so với lần đầu. Tay phải của cậu có chút cảm giác tê cứng nên cậu lần này đã bọc máu vào tay trái.
Ngay sau đó cậu lập tức lao đến trực diện với tốc độ âm thanh, tựa như một cơn gió lướt qua trong khoảng không tĩnh lặng. Và rồi, khi đứng ngay trước mặt hắn cậu siết chặt tay cùng trong khi đang trừng mắt với đôi phương.
Đột nhiên, cùng lúc này từ xuất hiện một bóng người từ phía bên cạnh đang lao đến với tốc độ nhanh như dịch chuyển tức thời cùng một âm thanh như tiếng pháo vang lên. Bóng hình cao lớn ấy đứng chắn ngay trước mặt Eugine, tay đan thành hình chữ X phòng thủ.
Haku vẫn không chần chừ đấm mạnh vào đó, tạo ra một áp lực gió vô cùng mạnh khiến mặt đất nứt toạc. Chiếc găng máu cũng phát nổ và cả cơ thể của Haku bị đẩy bật về sau.
Trên khoảng không tua chậm, cậu tròn mắt kinh ngạc khi nhìn vào hình bóng người phụ nữ cao lớn trước mặt. Cô ấy mặc áo ba lỗ với chiếc quần cam của công nhân xây dựng. Mái tóc cô màu bạc, đeo dây bịt lại một con mắt của bản thân mình.
Điều đáng sợ là đòn tấn công của Haku có sức mạnh lớn tương đương với 125 người cộng lại, nhưng nó đã bị người phụ nữ này chặn đứng hoàn toàn. Sức phòng thủ này… cô ta là quái vật sao?
****
Phần 2
Quay lại vài phút trước đó, Rumi lúc này vội vã chạy vào những góc hẻm tối để tìm kiếm sự giúp đỡ bên ngoài. Người mà cô có thể nghĩ đến lúc này là Zumie và đang trên đường chạy thẳng đến căn chung cư đó.
Tuy nhiên, sau khi thoát ra khỏi con hẻm thì lại vô tình va vào một người có dáng dấp cao lớn. Cô bị bật về sau, nhăn mặt nhìn về người đứng trước mặt.
“Xin lỗi, tôi đang vội.” Rumi nói.
“Rumi…? Là em sao?” Người phụ nữ kia đáp.
Nhận ra một âm thanh quen thuộc, Rumi mở to mắt vội vàng đáp lại:
“Chị Vatra? Làm ơn hãy giúp em Eugine lúc này đang…”
“Eugine…?”
Chưa chờ Rumi dứt lời thì người phụ nữ ấy đã phóng đi mất không chút do dự, để lại một dấu chân in hằng trên mặt đường. Lúc này cô mới nhận ra tình hình đã trên nên nghiêm trọng mà bám theo nhưng chẳng thể nào bắt kịp.
Sau khoảng vài phút tìm kiếm, người phụ nữ phát hiện ra có một âm thanh rất lớn phát ra từ hướng Đông của thành phố và quyết định đuổi theo nó. Khi chạy đến thì thấy Eugine đang chật vật dưới lề đường và một kẻ đang dự định sẽ tấn công hắn ta.
Không do dự, người phụ ấy phóng thẳng về trước đỡ lại đòn tấn công với khuôn mặt nhăn nhó. Đôi tay trước đó dùng để đỡ đòn đến giờ vẫn còn làn khói mờ toả ra từ cánh tay.
“Chà… một đứa trẻ nhưng lực tấn công cũng tốt đấy.” Người phụ nữ ấy đưa ra lời khen ngợi.
Haku cảnh giác lùi lại phía sau liên tục thở gấp vì sợ hãi. Cánh tay trái cậu lúc này rỉ máu và không thể điều khiển được nữa. Có lẽ cậu cần phép hồi phục của Sayu gấp nếu trận chiến này tiếp tục kéo dài.
Người phụ nữ kia bắt đầu đứng thẳng trở lại, để lộ ra cơ thể đồ sộ với chiều cao khoảng chừng hai mét. Cô ta dẫm mạnh một chân, khoanh tay đứng một tư thế uy nghiêm hét lớn:
“Ta là Vatra Vermillion, thuộc tộc Người Lùn và cũng là kỵ sĩ hoàng gia của gia tộc Vermillion. Tên lưu manh kia, nhanh xưng danh đi.”
Haku nghe vậy liền im lặng do dự một lúc, lùi về phía của Sayu và nhờ cô ấy hồi phục cánh tay của mình. Đồng thời, cậu lúc này cũng cảnh giác đáp lại:
“Kamito Haku, học sinh trung học…”
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy áp lực như thế này, một kẻ kém cỏi như cậu cũng có thể cảm nhận được áp lực toát ra từ đối phương. Đứng trước cậu tựa như một chiến binh đầy kinh nghiệm, một luồng hào quang kinh khủng như đang muốn nghiền nát trái tim cậu thành từng mảnh vụn. Tình thế này cứ như đang bắt một con người đánh bại voi vậy.
“Sayu này, hãy trở về dạng tinh linh và liên tục sử dụng phép hồi phục cho tôi. Lần này tôi sẽ duy trì trạng thái cường hóa bậc III liên tục.” Haku thì thầm.
“Anh điên sao? Có thể lúc này anh may mắn vì vẫn còn đứng vững được. Ma lực của anh cũng sắp hết rồi và nếu sử dụng cường hóa lâu thêm thì rất có thể anh sẽ chết đấy.”
Cô hét lớn với khuôn mặt hoang mang, nhưng rồi cô lại cảm thấy bất ngờ trước khuôn mặt tối sầm của Haku. Đây đích thị là khuôn mặt của kẻ đang tuyệt vọng trước nghịch cảnh.
Cô cắn chặt môi rồi quyết định nghe lời cậu trở về dạng tinh linh và ngồi trên đầu Haku. Cô bắt đầu tự trách vì bản thân không đủ mạnh mẽ.
“Thảo luận xong rồi chứ? Ta lên đấy nhé!” Vatra cởi hai chiếc bao tay đen ra rồi nhẹ nhàng ném xuống mặt đất, xoay nhẹ cổ tay của bản thân để khởi động.
“Quả là một kỵ sĩ mẫu mực nhỉ? Nếu thế thì cho tôi thêm mười giây để rút lui nhé!” Haku nhếch miệng cười trong khi đôi mắt vẫn tối sầm.
“Mơ đi.”
Vatra vừa dứt lời đã biến mất dạng, để lại một tiếng nổ kinh thiên động địa. Haku bọc hết toàn bộ tay chân bằng máu, cảm nhận rõ sự hiện diện của Vatra, người đã thủ thế ngay từ phía sau mình.
Haku tỏ ra hoảng sợ trước tốc độ của cô khi nó sánh ngang với Aik lúc mà anh ta nghiêm túc. Cậu vội vàng xoay lưng ra sau để hai tay hình chữ X đỡ đòn đấm thẳng của cô ta.
Haku trúng đòn khiến đôi găng tay lập tức nổ tung, xương bên trong vang lên tiếng “crack”. Cú đấm vẫn chưa dừng lại, lao thẳng vào cơ thể của Haku thổi văng cậu như một viên đạn.
Cậu bay theo một con đường thẳng, chạm vào mặt đất khiến nó nổ tung với đầy rẫy khói bụi và mặt đất có chút rung động nhẹ. Không một chút chần chừ, hình bóng cậu lao khỏi chỗ khói ấy để chạy xa đi khỏi đối phương. Cơ thể nhuốm đầy máu tươi như thể vừa lún vào đầm lấy.
“Haku, em sẽ dùng phép hỗ trợ!” Sayu hét.
“Tuyệt đối đừng! Hãy cứ tiếp tục duy trì trị liệu. Làm ơn.” Haku đau đớn chạy đi trong khi đang dùng máu bọc lại hai cánh tay.
Cậu phóng dây bay xuyên qua các toà nhà với tốc độ mà chính bản thân cậu cũng không thể kiểm soát được. Trong khi đó, từ phía sau là âm thanh rầm rầm của Vatra đang nhảy liên tục qua các tòa nhà cao tầng bằng chân của mình.
Là dị năng phòng thủ sao? Nếu thế thì sức mạnh đó thật sự quá vô lý. Có thể là khả năng cường hoá thể chất hoặc thứ gì đó tương tự.
Họ cứ thế mà lao đi như một cơn gió mang theo âm thanh như tiếng sét đánh dồn dập. Chẳng mấy chốc, cậu kéo được Vatra ra được đến bãi biển. Miễn là ở đây thì sẽ không còn lo về chỗ thiệt hại bên trong thành phố nữa.
Ngay lúc này, cậu buộc phải đối phó với cô ta và đồng thời phải nghĩ ra kỹ thuật sử dụng máu mới. Nếu không thì chắc chắn cậu sẽ chết.
“Chắc cậu sẽ không chạy trốn nữa đâu nhỉ chàng trai trẻ? Ta không thích những con chuột hèn nhát đâu.” Vatra chống hông nhếch miệng cười.
“Chà… tôi ước gì bản thân có thể thoát được khỏi cô đấy, đồ quái vật.”
Vừa dứt lời, Haku lao nhanh đến liên tục tung ra cú đấm bằng tất cả sức lực cuối cùng của bản thân. Vatra thì liên tục đỡ đòn, miệng cười phấn khích như đang tận hưởng cuộc chiến.
“Phải phải, vùng vẫy đi chứ. Dù còn trẻ nhưng cậu sở hữu sức mạnh rất ấn tượng đấy.” Cô hét lớn.
Haku lập tức biến mất ngay trước mắt, di chuyển với tốc độ vô cùng cao khiến bãi cát phát nổ và bắn lên như miệng núi lửa. Vatra cũng không chần chừ mà bám theo sát nút.
Hai bên liên tục tung ra những đòn đấm đá vào nhau, khiến bãi cát như hứng chịu một trận bom càn quét trong diện rộng. Đến khi ngay trong lòng biển, hai nấm đấm chạm nhau khiến lượng nước phân tán chừa lại một khoảng trống ngay giữa.
Mắt Haku lúc này trắng bệch nhưng cậu vẫn ra sức chiến đấu, trong khi đó Vatra vẫn chưa tỏ ra bản thân đang nghiêm túc. Cơ thể không có một vết xước nào.
Bản thân Sayu ngồi yên trên đầu của Haku cũng hiểu rất rõ. Nguyên nhân cho việc sau mỗi trận chiến Haku đều bị thương nặng là do tự cậu ấy gây ra. Trận chiến này cũng tương tự vậy, người đang chết dần chết mòn là Haku.
Vatra nhẹ nhàng tung ra một chưởng bằng lòng bàn tay vào ngực của Haku khiến phổi bên trong cậu tan nát. Câu ho ra máu, văng mạnh về sau chia cắt cả mặt biển rồi dần dần bị nước nhấn chìm trong khi Sayu đang cố gắng kéo cậu lên trong dạng tinh linh, tuy nhiên cô cũng gần như mất hết sức lực vì trận chiến trước đó.
Cho đến khi Haku mở mắt, nhìn về phía mặt biển xanh đang chứa chấp ánh trăng dịu kia. Dù là buổi tối nhưng nước ở đây ấm áp lạ thường, tựa như ai đó đang ôm bản thân vậy.
Phía bên kia, Vatra nghiêng đầu một tay chống hông. Cô thở dài nhướng lên một bên lông mày.
“Vậy là kết thúc rồi sao?” Vatra tự hỏi.
Đột nhiên cô cảm nhận được không khí xung quanh có gì đó thay đổi liền cau mày cảnh giác. Mặt nước đang dao động, sau đó ở phía trước mặt cô xuất hiện một xoáy nước khổng lồ.
Haku lúc này ngồi ở khoảng trống bên trong xoáy nước, đôi mặt lộ rõ vẻ hoang mang. Sayu lúc này ngồi trên đầu cậu, không thể tin được những gì bản thân thấy trước mắt.
“Đây là… do anh làm sao Haku?” Cô hỏi.
“Không hề…” Haku do dự đáp.
Sau đó cậu chợt nhớ ra một giấc mơ mà bản thân đã từng gặp phải. Ở đó, thành phố Xa Bờ đã bị nhấn chìm trong cơn bão giông và chính cậu bị cơn sóng thần cuốn đi.
Có lẽ đâu đó cậu đã hiểu ra một thông tin quan trọng. Mỗi một thiên sứ sẽ có cho mình một thế mạnh năng lực riêng, mang khả năng áp đảo về cả chất lượng và quyền tự do kiểm soát khi so với ma thuật thông thường, thứ bị kiềm chế bởi vòng tròn phép.
“Không thể lầm được. Đây là… quyền năng của Amy. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy cũng là một Thiên Sứ.”
Haku nhớ lại trước khoảnh khắc trước khi rời đi, Amy đã làm gì đó trên trán của cậu. Có lẽ thời khắc ấy cô đã có thể định vị được cậu từ xa.
Dòng nước biển xung quanh nhanh chóng hội tụ vào trong lốc xoáy nước, dần hình thành một con rồng với kích thước khổng lồ với chiều dài vươn cao tới tầng mây. Trong màn đêm, chỉ thấy một hình ảnh mờ mờ hiện ra từ phía xa xăm khi đứng nhìn từ mặt đất.
Vatra không đóng được mồm vì kinh ngạc, nhưng cô cũng cảm nhận được con lưỡng long ấy đang nhìn về phía mình nên đã bắt đầu thủ thế. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng một kỹ năng với quy mô kinh khủng tới mức này.
“Chết tiệt! Mình đỡ nó bằng cách nào đây?” Vatra siết sặt tay.
Haku lúc này cũng không khá hơn. Với kích thước của đòn tấn công như thế thì chắc chắn cả thành phố sẽ bị san bằng. Nhưng rồi, thứ đáp lại họ là một trận mưa rào nhỏ và con rồng từ từ biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Thật may mắn là Amy chỉ định đe dọa. Nếu đó là một đòn tấn công thật sự thì e là chẳng có ai có thể đỡ được nó.
Haku từ từ đứng dậy, đứa mắt nhìn về phía bầu trời đằng sau mình. Vatra lúc này nhăn mặt dự định sẽ lao lên tấn công, bởi cô lúc này thật sự đã nghĩ rằng Haku là mối đe doạ cần phải diệt trừ khi ngầm hiểu ra cậu là nguyên nhân cho sự xuất hiện của con rồng trước đó.
Tuy nhiên chưa kịp làm gì thì từ phía bầu trời lao xuống một ngọn lửa sáng rực màu cam nhuộm chút đen kịt. Ngọn lửa xung quanh tựa như bị thiêu đốt, tạo ra một lượng hơi nước dày đặc.
Dù trời đang mưa, ngọn lửa vẫn rực cháy dữ dội như không thể có bất cứ thứ gì dập tắt được. Người đứng ở trung tâm ngọn lửa là một cô gái mái tóc đen buộc kiểu đuôi ngựa, mặc trên mình trang phục hầu gái với ánh mắt đầy sắc bén.
“Mấy người còn định quậy phá đến khi nào nữa?” Zumie hét lớn.
Từ đằng xa, Rumi cũng đã chạy đến và trông thấy cảnh tượng vừa rồi. Nhờ có con rồng nước kia mà cô và Zumie có thể định vị được hai người họ ở đâu. Nhưng trong lòng cô bắt đầu dấy lên một mối nghi ngờ trước kẻ có thứ sức mạnh kinh khủng có thể tạo ra được thứ khổng lồ ấy, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
****
Phía bên kia, Eugine nằm trên mặt đất trong khi mắt nhìn về bầu trời đêm trong cơn mưa tầm tã. Cậu bắt đầu nhắm mắt nhớ về quá khứ của bản thân.
Sau khi được một ông lão lang thang trong rừng nhân nuôi cho đến lúc sáu tuổi và gặp được Rumi và cả hai đã trở thành tri kỉ cho đến tuổi mười ba. Một lần nữa quá khứ tiếp tục lặp lại.
Những tên đạo tặc ngày hôm đó lại kéo đến và tấn công ngôi làng, nơi mà họ đang sinh sống. Tuy nhiên, để tránh những sai lầm trước đó, tộc Dực Nhân lần này đã vùng dậy chiến đấu.
Dù vậy, sự thất bại và là điều không thể tránh khỏi bởi hầu hết các chiến binh ở đây vốn đã không tham gia những trận đánh lớn trong nhiều năm. Trưởng làng, người đã nuôi nấng Eugine trong suốt khoảng thời gian qua đã bị giết ngay trước mặt cậu.
Ngay giây phút mà cả bố mẹ của Rumi cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự trước mặt cô ấy, Eugine có ý định phản kháng để bảo vệ họ. Nhưng rồi lại bị những mũi giáo của những tên đạo tặc ấy đâm xuyên qua người.
Đau đớn đến mức thở không ra hơi, dần dần đổ gục xuống mặt đất. Giá mà bản thân có thêm nhiều sức mạnh hơn nữa thì đã không còn một ai sẽ đau khổ nữa.
Khoảnh khắc ấy, Eugine nhận ra bản thân đang ở trong một không gian trắng xoá. Trước mặt cậu lúc này là một gã đàn ông, đứng với phong thái điềm tĩnh, hai tay để ra sau với đôi mắt mỉm cười ẩn sau lớp kính.
“Sẽ ổn thôi. Chấp nhận nó nhé, đứa trẻ của ta.” Ông ta từ từ quỳ xuống, xoa đầu của Eugine một cách từ tốn.
Và rồi đột nhiên trên đầu cậu xuất hiện một chiếc vòng đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Lúc đó cậu đã nhận ra rằng thần linh thật sự tồn tại.
Cậu trở về với chiến trường, mũi giáo đâm xuyên qua cơ thể trước đó đã bị nung chảy và các vết thương cũng đã nhanh chóng hồi phục. Những gã đạo tặc xung quanh liền dừng hành động của mình, bất ngờ nhìn về hướng của Eugine.
Và rồi chỉ trong vỏn vẹn một giây thì đầu của chúng đã bị cắt rơi xuống mặt đất. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh nên không có ai nhận ra cả. Rumi lúc đó cũng đang bận khóc trong cái ôm của bố mẹ mình.
Cậu sẽ che giấu nó thứ sức mạnh này, bởi đây là cách để cậu bảo vệ mọi người. Bởi một khi có ai đó biết được thần linh thật sự tồn tại, họ mù quáng tôn thờ cậu như một tín đồ thân cận. Trong khi bản thân cậu chỉ đơn giản là muốn bảo vệ lấy họ.
1 Bình luận