Chà, tình tiết đã trở nên gay cấn rồi! À mà, có lẽ cũng không đến mức đó, nhưng câu chuyện đã đi qua nửa chặng đường. Tôi có thể đi được đến đây là nhờ vào tất cả quý vị độc giả. Xin chân thành cảm ơn.
Tuy nhiên, tôi không thể bàn sâu về nội dung truyện lúc này, vì như vậy sẽ tiết lộ hết tình tiết của Tập B mất. Thành thật xin lỗi. Nhưng tôi sẽ vừa tiếp tục viết, vừa suy ngẫm và tìm hiểu thêm về những yếu tố được xây dựng dựa trên thế giới thật trong truyện.
Thành phố Sakai cũng đã xuất hiện trong truyện, và ngoài đời thì Sakai cũng là một thành phố rất tuyệt. Nếu bạn biết một chút về lịch sử Nhật Bản, đây sẽ là một thành phố mang lại nhiều trải nghiệm thú vị hơn nữa. Thật đấy, vùng Kansai có đầy những nơi như thế.
Thôi thì, hãy bắt đầu cuộc trò chuyện quen thuộc nào.
“Ông không đọc đúng không?”
“Đọc gì cơ? Tôi tưởng mục này là để kể mấy chuyện đau thương thời đi học chứ.”
“Nói lắm ‘chuyện’ thế. Giờ tôi nổi điên được chưa? Nổi điên đến mức ông không bao giờ muốn nói chuyện với tôi nữa luôn ấy?”
“Được thôi, nhưng nếu cô không nói được câu nào đủ tệ để tôi không bao giờ muốn nói chuyện với cô nữa, thì tôi sẽ bám lấy cô mãi mãi và luôn dõi theo cô từ một nơi nào đó ngay cả khi chúng ta xa cách! …Nếu cô thấy ổn thì cứ nói đi. Còn không thì dập đầu xin lỗi ngay.”
“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi đang dập đầu đây, thật đấy. Cô tha cho tôi nhé?”
“Lần sau chúng ta sẽ vừa chat vừa bật webcam. Nhân tiện thì tôi sẽ vừa gõ phím vừa khỏa thân đấy.”
“Thật á!? Thế thì tôi sẽ chừa lại trang màu cuối cùng cho cô! Cứ chờ Tập B nhé!”
“Xin lỗi, giờ tôi đang dập đầu đây, nên tha cho tôi đi. Mà tôi quên béng mất là có Tập B luôn đấy.”
“Thế nếu có chuyện gì muốn nói thì nói đi.”
“Ừm… Hôm trước, tôi dùng xe nâng đâm phải sếp.”
“Mở đầu đã bạo lực thế!? …Mà tại sao? Vì hôm đó là thứ Ba mà lại quá chín giờ tối à?”
“Không phải, là do tôi chất quá nhiều đồ lên xe, rồi ông ấy đột ngột chạy ra trước mặt. Lúc tôi nhận ra chuyện gì đã xảy ra thì đống hàng tôi đang chở dường như vẫn giữ nguyên hình dạng của ông ấy trong một khoảnh khắc. Phần còn lại thì bay tung tóe khắp nơi.”
“Đó là một hiện tượng vật lý quý giá đấy.”
“Đống đồ trên sàn cũng phồng lên theo hình dáng của ông ấy. Đây có phải là cái mà người ta gọi là định luật bảo toàn không?”
Không phải, đồ ngốc.
Dù sao thì, bản nhạc nền của tiểu thuyết lần này là bài Kienai Yoru của ban nhạc Anzen Chitai. Tôi nghĩ nó thể hiện rất tốt không khí của một đêm mùa đông.
“Ai đang ngủ?”
Tôi cũng đang suy nghĩ về điều đó, nhưng Tập B sẽ sớm ra mắt để cho chúng ta câu trả lời.
Tháng 4 năm 2005. Một buổi sáng khi cơn dị ứng đã thuyên giảm.
-Kawakami Minoru
0 Bình luận