Arc 5: Bánh Mì Và Dao Găm [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 342: Bánh Mì Và Dao Găm (40)
1 Bình luận - Độ dài: 2,113 từ - Cập nhật:
Tiền bối Elsie thốt lên một tiếng hét dễ thương bất ngờ trên giường.
Rõ ràng là, sâu thẳm bên trong, cô về cơ bản vẫn là một thiếu nữ. Đôi mắt cô mở to khi nằm dưới thân tôi.
Cô lẽ ra không bị đau nhờ tấm nệm êm ái, nhưng cô chẳng thể làm gì để kiểm soát hơi thở gấp gáp của mình. Sợ hãi và mong chờ hòa lẫn, những cảm xúc mâu thuẫn hiện rõ trong đôi mắt mở to ấy.
Tôi thì thầm với cô cùng một nụ cười nhẹ.
“…Có vẻ như cô bị vồ rồi đấy.”
“A-Á… Hiiiikk?!”
Ngay cả trước câu trêu chọc của tôi, tiền bối Elsie cũng không thể trả lời ngay lập tức. Sau đó, cô thốt lên một tiếng kêu khe khẽ khi môi tôi tinh tế di chuyển về phía cổ cô nàng.
Tất cả những gì tôi làm chỉ là đặt một nụ hôn lên đó.
Ý định của tôi hoàn toàn trong sáng. Đó là điểm mà cô đã phản ứng đặc biệt tốt khi tôi vuốt cằm cô trước đây.
Một điểm hoàn hảo để trêu chọc cô nàng.
Nhưng phản ứng của cô vượt xa những gì tôi mong đợi.
Sau khi thốt lên một tiếng kêu nhỏ, cô rên rỉ khẽ khàng và cọ hai đùi vào nhau. Hơi thở ngày càng nóng hơn của cô hòa lẫn với những tiếng thút thít ngọt ngào.
Cô thút thít như sắp khóc.
“C-Chờ đã… Nhột quá… Hnnngh?!”
Chụt! Tất nhiên, sự kháng cự của cô tan biến ngay khoảnh khắc tôi lại áp môi vào cổ cô.
Như thể không biết nên cảm thấy thế nào, biểu cảm của cô giờ đây dao động giữa khóc và cười.
Rốt cuộc, tôi mới là người không nhịn được và bật cười thành tiếng.
“Phụtt, hahaha! Tiền bối Elsie bị sao vậy? Cô sợ chết khiếp khi tôi thực sự nói rằng sẽ vồ lấy cô.”
Đôi mắt sapphire đẫm lệ của cô trừng tôi với vẻ đầy trách móc.
Cái nhìn sắc lẹm cô ném về phía tôi dường như muốn nói rằng cô thực sự giận tôi.
Nhưng ngay cả biểu cảm đó cũng đáng yêu đến mức chỉ khiến tôi cười to hơn.
Thú thật, tôi không thực sự có ý định “ăn” cô nàng.
Như cô đã nói, cô còn chưa tắm và đang say. Chuyện này khác với tình huống của tiền bối Delphine trước đó.
Tiền bối Delphine chỉ muốn xóa đi mọi muộn phiền.
Nhưng tiền bối Elsie thì khác.
Nếu tôi và tiền bối Elsie vượt qua ranh giới đó, nó cần phải là sự thăng hoa của tình yêu—chứ không phải thứ gì đó được quyết định bốc đồng giữa vùng hoang dã lạnh giá này.
Tôi không biết nhiều, nhưng tôi nghe nói phụ nữ thường có những mộng tưởng về lần đầu tiên của họ.
Ít nhất thì mộng tưởng đó sẽ không bao gồm một cuộc gặp gỡ bộc phát trong lều.
Dù tương lai có bất định thế nào, tôi cũng chỉ muốn dành những ký ức tốt đẹp nhất cho tiền bối Elsie.
Tất nhiên, dù lý do là gì, tiền bối Elsie vẫn có vẻ thất vọng.
“Đ-Đồ tồi…”
Cô thở hắt ra, rồi hít vào và bất ngờ hét toáng lên.
“S-Sao ngài dám đùa giỡn với trái tim thiếu nữ thuần khiết hả?! Ngài làm em sợ chết khiếp!”
“Nhưng chẳng phải vẫn đỡ sợ hơn việc tỉnh dậy và thấy tay mình bị trói sao?”
Trước lý lẽ hoàn toàn hợp lý của tôi, tiền bối Elsie ngậm chặt miệng.
Nhưng hơi thở gấp gáp vẫn thể hiện sự bất mãn của cô nàng. Cuối cùng, tôi phải ôm cô để dỗ dành.
Chuyện này cũng buồn cười thật.
Một nam một nữ nằm trên giường, ôm nhau, nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cũng không tệ lắm.
Mặc cho miệng lưỡi sắc bén, cô không hề kháng cự về mặt thể xác.
Nó thậm chí còn mang lại cho tôi một cảm giác tội lỗi đầy khoái trá kỳ lạ.
Ban đầu, tiền bối Elsie có vẻ rất giận dữ, nhưng dần dần cô cũng im lặng.
Đôi má ửng hồng và cách cô vùi mặt vào ngực tôi đã nói lên điều đó.
Dù vậy, lời lẽ của cô vẫn rất gay gắt.
Tuy nhiên, có lẽ vì chút phép lịch sự, cô đã trở nên lễ phép hơn đôi chút.
“N-Ngài thực sự xấu tính… Vậy, rốt cuộc ngài thậm chí còn chẳng coi em là phụ nữ nhỉ?”
Cô ấy muốn mình phải làm gì đây?
Cô sợ hãi khi tôi định vồ lấy, nhưng lại thất vọng khi tôi không làm thế.
Tôi nhớ lại câu nói cũ của Leto một lần nữa.
Đừng cố hiểu phụ nữ. Hãy chấp nhận họ.
Hồi đó tôi đã nghĩ cậu ta thật nực cười, làm như phụ nữ là thảm họa thiên nhiên hay gì đó không bằng. Nhưng giờ khi đã tự mình trải nghiệm, tôi hiểu cảm giác của cậu ta, nên tôi quyết định làm theo lời khuyên của người bạn thân thiết.
“Nếu là vậy thì tôi đã từ chối lời tỏ tình của cô ngay lập tức rồi… Và bản thân tôi cũng đang gặp chút nguy hiểm đây.”
Trước giọng điệu dỗ dành của tôi, cô ném cho tôi cái nhìn hờn dỗi.
Mặc kệ, tôi tiếp tục.
“Tiền bối Elsie, ban đầu cô đã ngồi lên người tôi, nhớ không? Và lúc đó, khi cô cứ, ừm, ấn xuống như thế…”
“Ngài đang nói gì vậy?”
Nhìn có vẻ thực sự bối rối, cô nghiêng đầu hỏi lại.
Cô ấy thực sự không biết sao?
Cô đôi khi có thể ngây ngô đến kinh ngạc.
Đó có lẽ là lý do tại sao cô bị trêu chọc vì thua một đàn em kém mình một tuổi và, ừm, sợ đến mức tè ra quần.
Nhưng tôi không thể thốt ra những lời đó trực tiếp được.
Tôi chỉ hắng giọng và nói lấp lửng.
“Thì, cô biết đấy… cái phần đã chạm vào tôi khi cô ngồi lên người tôi ấy…”
“…Aa.”
Với một tiếng thảng thốt nhỏ, mặt cô lại đỏ bừng lên.
Cô cố giấu mông mình bằng cách đưa tay ra sau, lóng ngóng che lại. Chuyện đó cũng chẳng quan trọng, vì chúng tôi đang ôm nhau mặt đối mặt và tôi cũng chẳng nhìn thấy được.
Lắp bắp, cô cố gắng tỏ ra cứng cỏi một cách thiếu thuyết phục.
“T-Thế thì sao? N-Ngài có thích hay gì không?!”
“Ừ, tôi thích.”
Tất nhiên, nỗ lực của cô là vô ích.
Cô càng đỏ mặt hơn trước câu trả lời không biết xấu hổ của tôi. Thấy phản ứng ấy, tôi không nhịn được mà bật cười, điều này chỉ khiến cô nhìn tôi với ánh mắt đầy oán trách.
Cô có vẻ bực bội vì không thể chiếm thế thượng phong.
Cuối cùng, trong cơn cáu kỉnh, cô buột miệng nói một điều kỳ quặc.
“Vậy thì chứng minh đi!”
“Sao cơ? Chứng minh cái gì cơ?”
Nếu nói mình thích, thì là thích—có gì để mà chứng minh chứ?
Ngay cả phản ứng ngơ ngác của tôi cũng không làm tiền bối Elsie dừng những trò hề của mình lại. Cô đẩy cánh tay tôi đang ôm mình ra và lật người nằm sấp xuống.
Rồi cô chổng hông về phía sau.
Rõ ràng là cô đang nhắm vào đâu.
Đó là háng tôi.
Tôi lại một lần nữa bối rối trước cảm giác mềm mại đang ấn vào mình.
“Tôi đã bảo là tôi thích rồi mà! Tại sao tôi lại phải nói dối cô chứ?”
“T-Thì chứng minh đi! Đàn ông thích mấy thứ này đúng không?”
Tiền bối Elsie lắc hông, cọ xát vào quần áo tôi.
Dù có hai lớp vải ngăn cách giữa cả hai, nhưng cảm giác không hề bị giảm đi hoàn toàn. Trên hết, mùi hương của cô quá gần.
Đòn kết liễu đến từ hơi thở của cô nàng.
Hông của tiền bối Elsie, vốn đang ấn và cọ vào người tôi, đột nhiên giật nhẹ và nảy lên.
“…Hnnn.”
Và rồi một tiếng thở hắt nhẹ thoát ra từ môi cô.
Đôi mắt ấy, nhìn tôi với chút ngạc nhiên, trông thật đáng thương. Có thể là một sở thích khác thường, nhưng với tôi, âm thanh hơi thở của cô vào khoảnh khắc đó còn quyến rũ hơn gấp bội.
Sự thay đổi diễn ra ngay lập tức.
Tiền bối Elsie, người vừa đòi “bằng chứng”, đột nhiên nhận ra sự khác biệt.
“Hả?”
Đối với tôi, đây là một tình huống vô cùng xấu hổ.
Tôi thở dài và lấy hai tay che mặt. Vài từ tôi cố nặn ra thật ngắn gọn.
“…Hài lòng chưa?”
Cô nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Đối với cô, có lẽ nó chỉ giống như một thanh kim loại nóng hổi, cứng ngắc lọt vào giữa hai mông. Cô có vẻ như vẫn chưa nhận ra đó thực sự là cái gì.
Với vẻ mặt bối rối, bàn tay lóng ngóng của cô lướt qua háng tôi.
Và sau một khoảnh khắc.
“Ơ-Ơoooooo…?”
Với khuôn mặt đỏ lựng như gấc, cô chỉ có thể thốt ra những âm thanh không rõ nghĩa.
“C-Chẳng lẽ, ngài đã đến cái lều đó trước sao? Tại sao lại có một con rắn hai đầu ở đây…?”
“Lều nào? Và rắn hai đầu là cái gì?”
Trước câu hỏi đầy bực bội của tôi, tiền bối Elsie nghiêng đầu bối rối.
“C-Có chút kỳ lạ? Một sinh vật lẽ ra chỉ tồn tại ở Đại Lâm phương Nam lại xuất hiện ở phương Bắc, nên em thấy lạ và mang nó về…”
Cô ấy đang nói cái quái gì vậy?
Đại Lâm phương Nam và phương Bắc là hai thế giới hoàn toàn khác biệt về môi trường. Không đời nào một sinh vật sống ở đó lại có thể xuất hiện tự nhiên ở đây được.
Nếu đúng là vậy, chỉ có một khả năng duy nhất.
Có kẻ đã cố tình mang con rắn hai đầu đến phương Bắc.
Nhưng để ai đó mang nó từ Đại Lâm phương Nam xa xôi đến tận những khu rừng lá kim cực bắc này—họ có lý do gì chứ?
Tôi không thể nghĩ ra lý do nào cả.
Trừ khi họ bị đuổi đi.
Phải rồi, những kẻ bị trục xuất khỏi Đại Lâm phương Nam.
Ngay khi xâu chuỗi được các sự kiện, tôi hét lên đầy cảnh giác.
“Khoan đã, lẽ ra cô phải nói với tôi điều đó trước chứ!”
Tôi lập tức đứng dậy và đi về phía cái lều nơi giữ con rắn hai đầu.
Tôi cũng định sẽ thẩm vấn đám Elf nhân tiện lúc đó luôn.
Tiền bối Elsie lẽo đẽo theo sau tôi, mặt đỏ bừng như gấc.
Với khuôn mặt đỏ lựng, cô cứ dùng tay đo khoảng cách từ rốn xuống dưới.
Sau đó, cô trở nên im lặng lạ thường.
“C-Chủ nhân.”
Chẳng biết từ lúc nào, danh xưng cũ kỹ đó lại quay trở lại. Tôi dừng bước và liếc nhìn lại phía sau.
Ánh mắt tôi có chút khó chịu, nhưng tiền bối Elsie dường như chẳng bận tâm chút nào.
“Dù em còn nhiều thiếu sót, nhưng em sẽ cố gắng hết sức…”
Cô ấy đang nói cái gì vậy?
Tôi lắc đầu và rảo bước nhanh hơn.
Mặc kệ điều đó, phía sau tôi, tiền bối Elsie vẫn tiếp tục dùng tay đo độ dài.
Trong khi miệng lẩm bẩm những câu như, Wow… Wow…
✦✧✦✧
“Đó là vật phẩm cống nạp do ngài Leoric mang đến.”
Trong đêm tối, bên trong túp lều được thắp sáng bởi một ngọn đèn duy nhất, đây là lời khai mà tôi thu được.
Nó đến từ nữ Elf mà tôi đã chiến đấu trước đó. Cô ta đã chống cự tôi bằng kỹ thuật bắn cung độc đáo có khả năng điều khiển gió, nhưng cuối cùng đã bị đánh bại.
Hình như tên cô ta là ‘Venetta’.
Khoảnh khắc tôi nghe thấy cái tên xa lạ đó từ miệng cô ta, tôi lập tức nhận ra theo bản năng.
Vậy ra là hắn.
Kẻ mà tôi phải giết.
Câu chuyện cuối cùng cũng đã tìm thấy mục tiêu của nó.
1 Bình luận