Arc 5: Bánh Mì Và Dao Găm [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 332: Bánh Mì Và Dao Găm (30)
0 Bình luận - Độ dài: 3,063 từ - Cập nhật:
Rừng Lá Kim của phương Bắc tự hào với diện tích bao la.
Trước khi đến được đây, vùng đất này hầu như cằn cỗi, hiếm thấy bóng dáng của rêu. Chỉ riêng việc có quá nhiều cây cối có thể phát triển ở đây tự nó đã là một điều đáng kinh ngạc.
Khu rừng là cái nôi của sự sống.
Thực vật đóng vai trò hấp thụ chất dinh dưỡng từ đất. Và chỉ khi thực vật hình thành nền tảng của chuỗi thức ăn thì một hệ sinh thái mới có thể được duy trì.
Vì vậy, Rừng Lá Kim nắm giữ ý nghĩa to lớn.
Đó có lẽ là nơi có nhiều sự sống nhất ở phương Bắc, nhưng nó cũng che giấu những mối nguy hiểm vượt xa điều đó.
Và tôi đang định khám phá những bí ẩn của vùng hoang dã vĩ đại đó…
Nếu tiền bối Elsie không đột ngột xông vào chỗ tôi.
Những nỗ lực quyến rũ vụng về của cô vẫn tiếp tục.
“Chủ nhân, vậy… ừm, h-hơi nóng nhỉ? Hay là ngài cởi đồ ra đi?”
“Không, tôi ổn.”
“T-Thôi nào, đừng như thế chứ!”
Cô ấy, sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng cũng kéo được tôi ngồi xuống giường.
Quyết tâm bằng mọi cách tận dụng cơ hội này để thúc đẩy mối quan hệ của chúng tôi thật đáng nể. Lúc này cô thậm chí còn đang cố gắng mân mê quần áo của tôi, định cởi chúng ra.
Tất nhiên, dù cô có mạnh đến đâu, tiền bối Elsie cũng không phải là đối thủ của tôi, và trên hết, những nỗ lực của cô quá vụng về. Rõ ràng là cô thiếu hiểu biết về trang phục nam giới.
Nghĩ lại thì, tiền bối Elsie cũng là một xử nữ.
Dù tôi chỉ mới trải qua một đêm duy nhất, nhưng tôi lại đang ngồi đây bình thản đánh giá mức độ kinh nghiệm giường chiếu của người khác. Nếu Leto nhìn thấy tôi bây giờ, cậu ta sẽ không chỉ chế nhạo đâu—cậu ta sẽ hoàn toàn chết lặng.
Nhưng tôi có thể làm gì được chứ?
Tiền bối Elsie giống như một trang giấy trắng tinh khôi, không biết gì cả, trong khi tôi là người vừa trải qua một đêm mặn nồng. Việc tâm thế của cả hai khác biệt là điều tự nhiên.
Hơn nữa, lúc này cô có vẻ vội vàng một cách bất thường.
Tôi lẳng lặng nắm lấy đôi tay đang lóng ngóng với quần áo tôi của tiền bối Elsie, cô giật mình thon thót, cơ thể hơi run lên trước khi thận trọng ngước nhìn tôi.
Cô trông hệt như một chú cún con bị bắt quả tang đang làm điều sai trái.
Tôi cần nói điều gì đó an ủi để trấn an tiền bối Elsie.
“Tiền bối Elsie, có chuyện gì vậy?”
“Ý-Ý ngài là sao…?”
Gần đây, cô bắt đầu sử dụng lẫn lộn giữa cách nói trang trọng và thân mật với tôi.
Chỉ có một lý do khiến cô chuyển về cách nói trang trọng lúc này—điều đó có nghĩa là cô đang cảm thấy bị đe dọa về mặt tâm lý.
Cô đang cố gắng thực hiện một bước tiến về tình dục, điều mà cô chưa từng làm trong đời.
Tôi không thể biết điều gì đang diễn ra trong đầu cô nàng, nhưng nếu nói cô không lo lắng hay run rẩy thì là nói dối. Rốt cuộc, lần đầu tiên vừa ly kỳ vừa đáng sợ đối với bất kỳ ai.
Điều này không chỉ giới hạn ở phụ nữ.
Ngay cả nam giới, nhiều người cũng gặp khó khăn trong lần đầu tiên do quá lo lắng. Đó là lời khuyên mà Leto từng đưa ra cho tôi.
Chẳng phải cậu ta thậm chí còn nói rằng, để giúp tôi bớt căng thẳng, cậu ta sẽ chia sẻ những kinh nghiệm chi tiết của chính mình sao?
Thật nhảm nhí.
Khoảnh khắc tôi thấy mình say khướt trước mặt một người như tiền bối Delphine, lý trí và sự tự chủ của tôi trở nên hoàn toàn vô nghĩa. Nghĩ lại chuyện đó vẫn để lại dư vị đắng chát trong miệng tôi.
Đặc biệt là vì tôi cảm thấy tội lỗi với Thánh Nữ và tiền bối Elsie.
Về nhiều mặt, cả hai người họ đều có những mối liên hệ quan trọng với tôi. Thậm chí đôi khi, tôi thấy mình tưởng tượng về một tương lai với mỗi người trong số họ.
Cuộc sống với Thánh Nữ hoặc tiền bối Elsie chắc chắn sẽ không bao giờ tẻ nhạt.
Và thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ về cuộc sống với những thiếu nữ khác nữa.
Ví dụ như Emma.
Nếu tôi muốn một cuộc sống yên bình sau này, cô ấy có lẽ sẽ là sự lựa chọn lý tưởng.
Tất nhiên, đây chẳng qua chỉ là những ảo tưởng viển vông. Hôn nhân là sự kết hợp của hai cuộc đời và nó đòi hỏi không chỉ sự đồng thuận của đôi bên mà còn nhiều điều kiện khác phải phù hợp.
Tuy nhiên, tiền bối Elsie là một ngoại lệ.
Cô đã truyền tải tình cảm của mình đến tôi và tôi cũng đang nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của bọn tôi.
Vì vậy trách nhiệm thuộc về tôi.
Tôi có nghĩa vụ phải đáp lại sự chân thành của cô nàng, ngay cả khi hai đứa chưa là gì của nhau.
Bằng một giọng nhẹ nhàng, tôi cố gắng dỗ dành tiền bối Elsie.
“Hôm nay cô lạ lắm. Cứ bảo tôi cởi đồ hết lần này đến lần khác… Tôi cứ nghĩ cô luôn giữ được sự điềm tĩnh của một người trưởng thành hơn chứ, tiền bối Elsie.”
Đó là một nhận xét có chút phóng đại.
Tiền bối Elsie hầu như chẳng bao giờ tạo cảm giác giống một người lớn tuổi hơn. Dù gần đây cô có vẻ đã lấy lại được chút bình tĩnh, nhưng nhận thức mà tôi đã xây dựng theo thời gian đã ăn sâu vào tâm trí.
Không đủ để lật ngược đánh giá của tôi trong một thời gian ngắn như vậy.
Lý do duy nhất tôi mô tả cô như vậy đơn giản là vì cô có vẻ thích điều đó.
Việc tiền bối Elsie khăng khăng một cách kỳ lạ về ý tưởng được xem là người lớn tuổi hơn là điều tôi chỉ mới nhận ra gần đây.
Như để chứng minh sự nghi ngờ của tôi, cô sớm hắng giọng và cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“E-E hèm… T-Thật vậy sao?”
Phải, rất thật là đằng khác.
Nuốt lại những lời chực trào nơi cổ họng, tôi trả lời cô nàng.
“Chỉ là hôm nay trông cô hơi khác thường. Và vì tụi mình sẽ tiến vào lãnh thổ của kẻ thù bắt đầu từ ngày mai, sẽ là một vấn đề lớn nếu một trong những chiến binh mạnh nhất của chúng ta cảm thấy không ổn định, cô không nghĩ vậy sao?”
Hiếm khi tôi đánh giá cao cô như vậy.
Những người như cô thường dễ bị tổn thương trước kiểu khen ngợi này. Rốt cuộc, cô luôn thích được tôi xoa đầu, sự đánh giá cao của tôi đương nhiên sẽ khiến tinh thần cô phấn chấn.
Bình thường tôi sẽ không cảm thấy cần phải cố gắng trấn an cô nàng, nhưng ngay lúc này, ưu tiên của tôi là lấy được thông tin tôi cần.
Nhìn thấy khóe miệng tiền bối Elsie khẽ co giật, tôi quyết định tung đòn quyết định.
“Hơn nữa, khi cô bất an, tôi cũng cảm thấy không yên lòng.”
Đây là sự thật.
Chỉ là trước đây tôi chưa nói ra miệng, vì nó chân thành đến mức xấu hổ.
Chỉ khi nhìn thấy cô bị quấy rối gần đây, tôi mới nhận ra—
Sự thật rằng mối quan hệ của tôi với tiền bối Elsie sẽ không còn giống như trước nữa.
Phải, đó là sự thật.
Nhưng nói ra điều đó mang lại một làn sóng xấu hổ bất ngờ. Tôi rốt cuộc phải hắng giọng và lảng tránh ánh mắt đi một chút, cảm thấy tai mình nóng bừng lên.
Tuy nhiên, có vẻ như điều đó rất đáng giá khi tiền bối Elsie không thể kìm được nụ cười tự mãn.
Cô ưỡn ngực và tuyên bố đầy tự tin.
“Đ-Đúng chứ?! Tất nhiên là Chủ nhân không thể không lo lắng cho em rồi! Đương nhiên là vậy!”
Cơ hội là đây.
Với bản năng của một loài động vật, tôi đi sâu vào vấn đề chính.
“Chính xác. Vậy, tại sao cô không nói cho tôi biết?”
Cơ thể tiền bối Elsie khẽ giật mình, nhưng tôi không cho cô cơ hội do dự.
“Tại sao trông cô lo lắng thế? Và cô nói tối qua cô không ngủ được.”
“C-Chuyện đó là vì…”
Tiền bối Elsie gãi má và quay đi chỗ khác. Từ khuôn mặt hơi ửng hồng ấy, có vẻ như đó là một lời thú nhận đáng xấu hổ, ngay cả đối với cô ấy..
Tôi thúc giục cô một lần nữa.
“Tiền bối Elsie, tôi đã thú nhận bất chấp sự xấu hổ của mình. Vậy nên cô cũng nên nói cho tôi biết sự thật đi.”
“A, ừm, c-chỉ là…”
Dù cô do dự đến cùng, nhưng cô không thể vượt qua sự kiên trì của tôi và rốt cuộc phải đầu hàng.
“A, thật tình! Có mấy tin đồn kỳ lạ cứ lan truyền khắp nơi!”
Tôi khoanh tay và ậm ừ suy nghĩ.
Tin đồn kỳ lạ, cô ấy nói.
Ít nhất điều đó có nghĩa là tiền bối Elsie không phải là người đã chứng kiến chuyện đó.
Mặc dù vậy, tôi vẫn lo lắng, nên tôi gặng hỏi thêm.
“Tin đồn kỳ lạ?”
“T-Thì… con ả Delphine đó đang để mắt đến ngài, Chủ nhân…”
Đó là điều không thể chối cãi.
Nếu không, cô ấy đã không qua đêm với tôi.
Nụ cười quyến rũ đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Thực ra, chính nhờ tiền bối Delphine mà tôi mới có thể giữ được bình tĩnh trước sự tấn công của tiền bối Elsie.
So với tiền bối Delphine, những nỗ lực của tiền bối Elsie chẳng khác nào trò trẻ con.
Khi tôi vẫn im lặng, tiền bối Elsie tiếp tục với giọng điệu có phần kích động.
“Con ả đó—cô ta không có chút lương tâm nào sao?! Sau khi đâm sau lưng bọn mình trong Lễ hội Săn bắn, giờ cô ta lại nói là có hứng thú với ngài? Phụtt, haha… Thật nực cười!”
Nhìn cách cô nắm chặt tay, có vẻ như tiền bối Elsie đang khá tức giận.
Và điều đó cũng hợp lý.
Ngay cả khi không có chuyện này, tiền bối Elsie vẫn luôn cảnh giác với những nữ nhân xung quanh tôi. Và giờ, cô nghe nói tiền bối Delphine quan tâm đến tôi.
Xét đến sự kình địch lâu năm giữa hai người họ, cơn giận của cô hoàn toàn chính đáng.
Cô thậm chí bắt đầu dùng đến thủ đoạn để lung lay tôi.
“C-Chủ nhân… ngài sẽ không dễ dàng sa vào lưới tình của con ả đó đâu phải không? Em không biết chắc, nhưng cô ta có lẽ đã qua lại với không ít đàn ông rồi?! Mới sáng nay em nghe nói rằng, đêm hôm trước, tiếng rên rỉ vang vọng khắp hành lang…”
Một nửa là sự thật và một nửa là giả dối.
Sự thật là tiền bối Delphine quả thực đã rên rỉ vào đêm qua.
Vì tôi chính là người đã lăn lộn trên giường với chị ấy vào lúc đó.
Và điều giả dối là tiền bối Delphine có quá khứ lăng nhăng.
Sau khi xác nhận những giọt máu trinh nữ của cô ấy đêm qua, tôi biết chắc rằng tất cả chỉ là tin đồn vô căn cứ. Chỉ đáng tiếc là tôi không thể minh oan cho cô ấy khỏi lời buộc tội sai trái đó.
Sẽ thế nào nếu tôi tiết lộ sự thật về đêm qua ngay tại đây và bây giờ?
Trong một phút ngẫu hứng, tôi quyết định hỏi tiền bối Elsie.
Đó là một câu hỏi mang tính đùa giỡn.
“Có phải cô đang ghen không? Sợ rằng tôi sẽ sa vào sự quyến rũ của tiền bối Delphine sao?”
Trước câu hỏi nửa đùa nửa thật của tôi, tiền bối Elsie giật mình và bắt đầu xua tay lia lịa.
Đó là một sự phủ nhận trong tuyệt vọng.
Cô ấp úng rồi trả lời.
“K-Không! Làm sao em có thể nghi ngờ ngài được chứ, Chủ nhân? Chỉ là…”
Cái từ ‘chỉ là’ đó là tín hiệu.
Một bóng đen u ám bắt đầu phủ xuống đôi mắt cô nàng. Những lời lọt qua kẽ răng nghiến chặt của cô lạnh đến rợn người.
“Chỉ là nếu người đó thực sự dám đụng một ngón tay vào ngài, Chủ nhân… thì tốt hơn hết là họ nên chuẩn bị tinh thần đi phải không?”
Ai, và chuẩn bị cho cái gì.
Tôi vất vả nén những câu hỏi đang bất chợt trào dâng. Thay vào đó, chỉ có một điệu cười gượng gạo thoát ra từ miệng tôi.
“Aha, hahaha… Tôi hiểu rồi, ừ.”
Nghe tiếng cười của tôi, tiền bối Elsie nở một nụ cười dịu dàng.
Một nụ cười tràn đầy tin tưởng, như thể tin rằng chuyện như vậy không đời nào có thể xảy ra.
Khuôn mặt đáng yêu đó đâm vào tim tôi như một mũi tên.
Trước khi rời đi, tiền bối Elsie để lại cho tôi một lời cảnh báo cuối cùng đầy bí ẩn.
“Và còn một điều nữa… coi chừng cả con ả bò sữa đó nữa.”
Cách nói chuyện của cô lại trở về kiểu pha trộn thường ngày.
Biệt danh xúc phạm mà cô sử dụng mang theo một sự sắc bén đến lạnh người. Nó chắc chắn là thô lỗ, nhưng một người nào đó đã hiện lên trong tâm trí tôi ngay khi nghe thấy nó.
Thánh Nữ.
Việc đột nhiên nhắc đến tên cô ấy khiến tôi nghiêng đầu bối rối.
“Tại sao lại là Thánh Nữ?”
“Vì bọn em đã đánh cược.”
Đó là một lời thú nhận pha lẫn chút khó chịu.
Trước khi tôi kịp hỏi chi tiết về vụ cá cược, tiền bối Elsie đã vẫy tay và rời khỏi lều. Dù sao thì, thật tốt khi cô ấy rời đi với một nụ cười.
Tiền bối Elsie trông đẹp hơn khi cô ấy cười như vậy.
Vì vậy tôi sẽ đảm bảo giữ cho cô ấy luôn mỉm cười trong tương lai.
Tôi tuyệt đối không bao giờ được để cô ấy phát hiện ra mối quan hệ của tôi với tiền bối Delphine. Dù không nguy hiểm như Seria, tiền bối Elsie vẫn là một mối đe dọa tiềm tàng.
Hình ảnh tiền bối Elsie xuất hiện tại Dinh thự Percus với con dao bếp trên tay vẫn còn sống động trong tâm trí tôi.
Bây giờ, chỉ còn lại một câu hỏi.
Ai là cô gái đã chứng kiến đêm mặn nồng giữa tôi và tiền bối Delphine?
Giờ tiền bối Elsie đã bị loại trừ, chỉ còn lại hai ứng cử viên.
Thánh Nữ hoặc Công chúa.
Emma đã bị loại, vì cô ấy đơn giản là bị choáng ngợp bởi phòng ngủ sang trọng.
Nhưng rất khó để đối chất trực tiếp với họ. Càng dồn ép, khả năng nhân chứng cố gắng che giấu sự thật càng cao.
Nếu họ có ý định tiết lộ cho tôi, họ đã tiếp cận tôi rồi.
Có vẻ như tôi sẽ cần sự giúp đỡ của một chuyên gia.
Tôi lôi một mảnh giấy nhỏ từ trong túi ra.
Đó là thư hồi âm cho lá thư tôi gửi đến Học viện cách đây ít lâu. Những dòng chữ viết bên trong cực kỳ ngắn gọn.
‘Tôi sẽ sớm đến thăm ngài.’
Tôi không thể tin tưởng mạng lưới tình báo của gia tộc Yurdina, và tôi phải nghi ngờ tất cả mọi người để tìm ra kẻ phản bội.
Tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi phải gọi một người của riêng mình đến.
Và vì đằng nào cũng nhờ giúp đỡ, tôi cũng có thể thêm một ân huệ nhỏ vào yêu cầu.
Tôi bắt đầu kiểm tra trang bị để chuẩn bị cho ngày mai.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, chúng tôi sẽ tiến thẳng vào Rừng Lá Kim.
Vì vậy tôi nghĩ tốt nhất là nên đi ngủ sớm hôm nay. Tôi lo lắng cho Emma và Công chúa, nhưng vì đây là đêm đầu tiên của bọn tôi ở đây, họ có lẽ cần chút thời gian để chuẩn bị cá nhân.
Phải, tôi không có ý định gặp bất kỳ ai khác tối nay.
Đó là, cho đến khi Thánh Nữ đến tìm tôi.
“Ian…”
Bên bờ vực chực khóc, thiếu nữ loạng choạng và vùi mặt vào ngực tôi.
“Cậu, cậu chán tớ rồi sao?!”
Đó là một câu nói mà tôi cảm thấy mình đã nghe ở đâu đó trước đây.
Ngay cả khi suy nghĩ đó lướt qua tâm trí, tôi đã nhận ra mùi hương đang vờn quanh mũi mình.
Đó là mùi rượu.
Có vẻ như Thánh Nữ đang trải qua chuyện gì đó khó khăn về mặt cảm xúc.
“Tại sao, tại sao cậu lại bỏ tớ… hức, tại sao cậu lại làm thế!”
Tôi lặng lẽ vỗ về lưng cô và tự hỏi.
Tại sao cô lại hành xử như thế này nữa rồi?
Dù đó không phải là câu hỏi đọng lại lâu.
Bởi vì cảm giác cặp túi thánh lực của Thánh Nữ ép chặt vào thân trên của tôi mang lại cảm giác khá tuyệt.
Có vẻ như lại có thêm một nữ nhân nữa mà tôi cần phải an ủi rồi.
0 Bình luận