Arc 5: Bánh Mì Và Dao Găm [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chương 331: Bánh Mì Và Dao Găm (29)

Chương 331: Bánh Mì Và Dao Găm (29)

Phương Bắc đi đến đâu cũng chỉ thấy đất đai cằn cỗi.

Tốt nhất thì cũng chỉ có phía nam của thành phố Yurdina là trồng được lúa mì. Ở hầu hết những nơi khác, họ chỉ có thể chật vật thu hoạch những loại hoa màu cứu đói.

Đối với một người sinh ra và lớn lên trong sự sung túc như tôi, đó là một cuộc sống khó mà tưởng tượng nổi.

Quê hương tôi nằm ở phía đông của lục địa. Với khí hậu ấm áp và lượng mưa dồi dào, phương Đông từ lâu đã nổi tiếng là vựa lúa của cả lục địa.

Trừ khi gặp phải một lãnh chúa hà khắc, còn không thì ngay cả thường dân cũng chẳng bao giờ bị đói. Mối bận tâm duy nhất là với dân số đông đúc như vậy, số lượng trẻ mồ côi cũng nhiều vô kể.

Tất nhiên, là một quý tộc phương Đông, tôi luôn dành cho chúng một sự cảm thông nhất định.

Dù tình hình lương thực ổn định, nhưng vẫn không đủ để nuôi sống tất cả những đứa trẻ bị bỏ rơi. Điều đó đơn giản có nghĩa là chúng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc nhìn vô số đứa trẻ phải chịu đựng khổ sở.

Đó là điều mà giới quý tộc bọn tôi nên cảm thấy hổ thẹn.

Tuy nhiên, sau khi đối mặt với những cánh rừng lá kim ở phương Bắc, thế giới quan hạn hẹp của tôi đã phải thay đổi đáng kể. Tại phương Bắc, những nỗi lo canh cánh bấy lâu của tôi thậm chí còn chẳng được coi là vấn đề.

Nói một cách đơn giản, ở đây hầu như không có trẻ mồ côi.

Lý do rất rõ ràng.

“Chết hết cả rồi.”

Đó là một câu nhận xét buông lơi của người lính dẫn đường cho tôi đến doanh trại, cứ như thể đó là một trò đùa.

Nghe những lời đó, tôi và những người bạn đồng hành đều im lặng. Tụi tôi không biết phải phản ứng thế nào.

Nên bày tỏ sự cảm thông, thương xót hay cười cho qua chuyện.

Cả hai đều không phải là phản ứng chính xác.

Những đứa trẻ mất cha mẹ đơn giản là sẽ chết.

Đây là một chân lý hiển nhiên ở phương Bắc, không phải là điều được nói ra với bất kỳ ẩn ý nào. Ngay từ đầu, chuyện đó thậm chí còn chẳng được coi là bất thường.

Người lính chỉ đơn thuần nói sự thật trần trụi về cuộc sống ở phương Bắc.

“Dân số ở đây không đông. Nói cách khác, có rất nhiều vùng đất vô chủ. Không ai quản lý những nơi đó, nên chúng tất yếu tràn ngập đủ loại nguy hiểm.”

Chỉ đến lúc đó tôi mới hiểu ý anh ta muốn nói gì.

Tôi thậm chí có thể đoán được anh ta định nói gì tiếp theo. Vì vậy, như để xác nhận, tôi thận trọng hỏi tiếp.

“Ví dụ như ma vật hay lũ cướp sao?”

“Phải, và cả bọn elf nữa.”

Người lính gật đầu với một nụ cười cay đắng.

Có nghĩa là suy đoán của tôi phần lớn là chính xác.

Bao gồm cả kẻ thù mà người lính đặc biệt nhắc đến—‘Elf’—có quá nhiều mối nguy hiểm ở phương Bắc. Đó không phải là nơi mà một đứa trẻ mất đi người bảo hộ có thể sống sót một mình.

Hơn nữa, nơi này còn thiếu thốn cả lương thực.

Vì vậy, trẻ mồ côi đơn giản không phải là vấn đề ở đây.

Chúng hoặc sẽ chết đói, chết rét, hoặc bị giết chết.

Đó là vùng đất mà ngay cả những đứa trẻ còn cha mẹ cũng thường xuyên bỏ mạng. Do đó, ngoại trừ một số ít cực kỳ may mắn, hầu hết trẻ mồ côi không thể tránh khỏi cái chết.

Người lính nói rằng, đặc biệt là ở tiền tuyến, họ thường xuyên bắt gặp thi thể của những đứa trẻ.

Chính lúc đó, một sát ý mờ nhạt bắt đầu phủ lên đôi mắt anh ta.

“Đó thường là tác phẩm của bọn elf. Lũ quái vật đó không phân biệt người lớn hay trẻ con… Sống ở phương Bắc, người ta thường học cách căm thù elf trước cả khi biết đọc.”

“Ngay cả bên ngoài tiền tuyến cũng vậy sao?”

“Như tôi đã nói, có rất nhiều vùng đất vô chủ ở phương Bắc.”

Nói đoạn, người lính đột ngột dừng bước.

Bên kia doanh trại quân đội là con đường dẫn đến những vùng cực bắc của phương Bắc.

Nơi đó trải dài một vùng đất mênh mông cây cối—hàng vạn cái cây sừng sững ở những nơi mà ngay cả rêu cũng ngại bén rễ.

Trên khắp lục địa, chỉ có hai nơi sở hữu những khu rừng trù phú như vậy.

Đại Lâm ở phương Nam và Rừng Lá Kim ở phương Bắc.

Và vì đây là phương Bắc, danh tính của khu rừng choáng ngợp trước mắt tôi chỉ có thể là một.

Rừng Lá Kim—chướng ngại vật cuối cùng chắn ngang con đường dẫn đến vùng băng giá vĩnh cửu.

Ngay cả những cái cây đang lấp đầy tầm nhìn của tôi cũng chỉ là một phần nhỏ bé của nó.

“Khu rừng phương Bắc che giấu rất nhiều thứ. Chúng ta không thể nhìn thấu vào bên trong; chúng ta chỉ có thể chứng kiến những gì bước ra từ đó.”

Và Rừng Lá Kim quá rộng lớn để có thể canh gác toàn bộ biên giới.

Ngay cả khi họ huy động hàng vạn binh lính tinh nhuệ, liệu họ có thực sự bảo vệ được nơi này mà không có kẽ hở nào không?

Điều đó là không thể.

Nhận ra điều này, một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi tôi.

“Vậy ra đó là nơi không thể phong tỏa ngay từ đầu.”

“Chúng ta chưa thể cứ thế đốt trụi cả khu rừng được. Lũ quái vật ẩn nấp trong đó sẽ tràn ra cùng một lúc.”

Lắng nghe lời giải thích của người lính, tôi lặng lẽ ngắm nhìn Rừng Lá Kim.

Aviang có lẽ đã trốn thoát bằng cách ẩn mình dưới bóng của những cái cây này.

Cô ấy có lẽ thậm chí chẳng dám thở mạnh; nếu không, cô sẽ có nguy cơ bị lũ ma vật phát hiện và nhận lấy một cái chết bất đắc kỳ tử.

Mọi thứ mâu thuẫn một cách kỳ lạ làm sao.

Người lính gọi chung cả elf và ma vật là ‘quái vật’, nhưng một trong những loài quái vật đó lại sợ hãi một loài quái vật khác.

Thực ra, điều đó không sai. Ít nhất là từ góc nhìn của người lính.

Bởi vì cả ma vật và elf đều đe dọa tính mạng của họ như nhau.

Nhưng sau khi trò chuyện với Aviang, ấn tượng của riêng tôi lại khá khác biệt.

Ma vật và elf rất khác nhau.

Ma vật không thể giao tiếp, nhưng elf thì có thể. Và không giống như ma vật, elf không vô cớ tỏ ra thù địch với sự sống.

Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy hối tiếc hơn nữa.

Elf tộc trong Rừng Lá Kim có lẽ đang tham gia vào những trận chiến sinh tồn khốc liệt chống lại lũ ma vật, và rất nhiều trong số họ có khả năng đã bỏ mạng trong quá trình đó...

Tất nhiên, đó chẳng qua chỉ là sự cảm thông rẻ tiền.

Elf là kẻ thù của Đế quốc và sự chung sống giữa con người và elf là điều không còn khả thi nữa.

Hậu quả của cuộc chiến kéo dài hàng thế kỷ là quá lớn.

Đến lúc này, sự thù hận và đổ máu giữa hai bên đã không thể dừng lại được nữa.

Do đó, tôi cẩn thận không để lộ dù chỉ một chút thiện chí nào đối với elf tộc. Rốt cuộc, tôi đang đứng trước những người đã mất đi gia đình hoặc đồng đội vì chúng.

Không có lý do gì để khơi dậy sự khinh miệt của họ một cách không cần thiết.

Vì vậy, tôi chỉ đơn giản đưa tay ra bắt lấy tay anh ta với lòng biết ơn.

“Cảm ơn anh vì đã vất vả. Tôi sẽ tự tìm đường đến lều, nên anh có thể rời đi bây giờ. Mong sớm gặp lại anh.”

“Thật vinh dự khi được gặp ngài Ian, người nổi danh khắp lục địa. Tôi hy vọng ngài sẽ cho lũ elf ma quỷ đó thấy được bản lĩnh thực sự của mình…”

Với lời thỉnh cầu tha thiết đó, người lính rời đi.

Anh ta chỉ là người được phân công tạm thời hộ tống tôi. Theo lời anh ta, một gia thần chính thức được phái đến bởi gia tộc Yurdina sẽ đến trong chốc lát.

Không chỉ có vài ba doanh trại quân đội bao quanh Rừng Lá Kim.

Mỗi một trong số hàng chục doanh trại đều chứa hàng trăm binh lính. Việc này được thực hiện để kiểm soát khu rừng một cách hiệu quả, nhưng vị trí của các doanh trại này đều được giữ bí mật.

Vị trí chính xác của chúng chỉ được biết đến bởi những gia thần trung thành nhất của Gia tộc Yurdina.

Tuy nhiên, tôi là một ngoại lệ—tôi cần biết vị trí của mọi doanh trại.

Bởi vì không chỉ chưa rõ thông tin có thể bị rò rỉ từ đâu, mà tôi còn có thể cần di chuyển giữa các doanh trại trong quá trình thực hiện nhiệm vụ xâm nhập vào Rừng Lá Kim.

Đó là lý do tại sao tiền bối Delphine quyết định phái một gia thần đặc biệt đến hỗ trợ tôi—một người đã trung thành với gia tộc Yurdina từ lâu và biết vị trí của tất cả các doanh trại.

Dù thật đáng tiếc khi, như một phần trong nhiệm vụ của tôi, ngay cả một người như vậy cũng phải bị giám sát và nghi ngờ.

Sau khi chào hỏi những nhân vật chủ chốt của doanh trại, tôi đi đến chiếc lều được phân cho mình.

Có lẽ nhờ tiền bối Delphine đã báo trước, bên trong lều rất ấm cúng và thoải mái.

Thoạt nhìn, mọi thứ đều là loại thượng hạng.

Dù sao thì, tiền bối Delphine và tôi cũng đã có một đêm nồng nàn bên nhau mà.

Nhìn lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với cô ấy, đó thực sự là một vòng xoáy trớ trêu của số phận.

Hồi đó, tiền bối Elsie đối xử với tôi như thể tôi là ‘người tình’ của cô ấy.

Cô ấy làm vậy để khiêu khích tiền bối Delphine.

Và tôi đã dùng điều đó như một cơ hội để khiến tiền bối Elsie mất cảnh giác, đánh dấu sự khởi đầu cho mối liên kết của bọn tôi. Kể từ đó, ba tụi tôi trở thành những đồng đội luôn sát cánh bên nhau.

Mối liên kết đó tiếp tục phát triển cho đến khi, cuối cùng, tiền bối Delphine và tôi lại làm tình.

Theo một cách nào đó, cứ như thể lời tiên đoán của tiền bối Elsie đã trở thành sự thật.

Mặc dù tất nhiên, con người hiện tại của cô ấy sẽ không muốn điều đó chút nào.

Đột nhiên, một câu hỏi mà tôi đã chôn sâu trong tâm trí lại trồi lên.

Có ai đó đã chứng kiến cảnh ân ái giữa tôi và tiền bối Delphine.

Nhưng rốt cuộc đó là ai?

Trước khi đến tiền tuyến, tôi đã cẩn thận quan sát biểu cảm của những người bạn đồng hành. Mặc dù vậy, tôi gần như chẳng thu được gì.

Chỉ có một điều tôi nhận ra.

Vì lý do nào đó, tất cả những người bạn đồng hành của tôi, ngoại trừ Yuren, dường như đều đã có một đêm mất ngủ.

Thánh Nữ, tiền bối Elsie, thậm chí cả Công chúa Điện hạ và Emma đều như vậy.

Khi tôi dò hỏi nguyên nhân, tôi không nhận được bất kỳ câu trả lời thỏa đáng nào.

Họ chủ yếu chỉ nói là gặp ác mộng.

Ít nhất thì Emma cũng đưa ra một lý do nghe có vẻ hợp lý.

“À-À thì, chỉ là… thật ra, đây là lần đầu tiên tớ được ngủ trên một chiếc giường sang trọng như vậy. Ahaha…”

Cô thú nhận điều này trong khi đôi má ửng hồng.

Thấy vậy, tôi một lần nữa quyết tâm đặt niềm tin vô điều kiện vào Emma, tự thề đi thề lại rằng sẽ không làm xáo trộn trái tim mỏng manh của cô thêm nữa.

Vậy loại Emma ra, chỉ còn lại ba thiếu nữ.

Thánh Nữ, tiền bối Elsie và Công chúa.

Đó không phải là một danh sách tốt đẹp gì, xét đến việc hai trong số họ vốn đã là gánh nặng trong tâm trí tôi. Tôi đã có vài khoảnh khắc tán tỉnh với Thánh Nữ và tiền bối Elsie thậm chí còn thổ lộ tình cảm với tôi.

Nếu một trong hai người họ phát hiện ra mối quan hệ của tôi với tiền bối Delphine, tôi sẽ phải chuẩn bị tinh thần để cắt đứt quan hệ.

Ít nhất, thật may mắn là Seria đã không đến phương Bắc. Nếu cô ấy phát hiện ra chuyện ngoại tình của tôi với tiền bối Delphine, tôi có lẽ đã nghiêm túc xem xét việc tự sát.

Ít nhất, tôi muốn thi thể mình còn được nguyên vẹn.

Ngay khi tôi đang rên rỉ và đau khổ vì chuyện này—

“……Chủ nhân?”

Tấm vải che cửa lều đột nhiên bị kéo ra, và một cô gái ló đầu vào trong.

Thực ra, gọi cô ấy là ‘cô gái’ thì không chính xác lắm. Dù sao thì cô ấy cũng lớn tuổi hơn tôi.

Nhưng với vóc dáng nhỏ nhắn và những đường nét đáng yêu, sẽ chẳng ai ngần ngại gọi cô ấy là ‘cô gái’.

Đó là tiền bối Elsie.

Khi một trong những người mà tôi đang đau đầu suy nghĩ xuất hiện, tôi giật mình bật dậy.

Cho đến lúc đó, tôi vẫn đang ngả người ra ghế, cố gắng nghỉ ngơi. Phút nghỉ ngơi ngắn ngủi đó đã kết thúc khi cô đến.

Tôi gượng cười, cố gắng che giấu sự lo lắng của mình.

“Tiền bối Elsie, có chuyện gì vậy?”

Nhưng mặc cho câu hỏi của tôi, không có câu trả lời nào từ cô nàng.

Cô do dự một lúc, rồi bước vào lều sau một hồi lưỡng lự.

Tôi nhìn tiền bối Elsie với ánh mắt khó hiểu.

Mặc kệ, cô bắt đầu viện cớ bằng một giọng nói ngượng ngùng.

“C-Chỉ là… ồ, phải rồi! Chăn nệm trong lều của em không thoải mái. Chắc chắn con ả Delphine đó đã giở trò với lều của em, ngài có nghĩ vậy không?”

“…?”

Tiền bối Elsie đã lặn lội từ vùng đất xa xôi đến đây để hỗ trợ tiền bối Delphine.

Điều đó có vẻ khó xảy ra, bất kể mối quan hệ của họ có căng thẳng đến mức nào.

Dù tôi nghiêng đầu bối rối, tôi quyết định đứng về phía tiền bối Elsie lúc này.

“Vậy sao? Thế để tôi đi nói chuyện với nhân viên doanh trại…”

“A-AAH! K-Không cần đâu!”

Đó là giọng của tiền bối Elsie, hoảng hốt cố ngăn tôi lại.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ ý định và nhìn cô một cách ngơ ngác, không thể đoán được tại sao cô lại đến gặp tôi.

Hành vi kỳ lạ của cô vẫn tiếp diễn.

Đỏ mặt, cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc giường đã được chuẩn bị cho tôi. Quan sát phản ứng của tôi, cô nói,

“C-Có lẽ là do em ngủ không ngon chăng? Em mệt quá, em nghĩ mình có thể mượn giường của ngài một lát được không, Chủ nhân?”

Thốt ra một tiếng hừm, tôi gãi má và nuốt ngược tiếng thở dài vào trong.

Đó không phải là một cái cớ vô lý.

Tiền bối Elsie và Thánh Nữ có mối quan hệ chẳng lấy gì làm thân thiện. Công chúa thì có vẻ quá đáng sợ, còn tiền bối Elsie có lẽ sẽ phản đối việc ở cùng Emma vì cô ấy là thường dân.

Tôi thà từ chối ngay cả khi tiền bối Elsie thấy ổn với điều đó. Tôi có thể hình dung ra cảnh Emma tốt bụng sẽ bồn chồn cả ngày trước mặt cô ấy.

Thực ra có khi để cô chợp mắt một chút trong phòng tôi lại tốt hơn.

Đã hiểu vấn đề, tôi gật đầu đồng ý.

“Được rồi, vậy tôi sẽ ra ngoài một lát, có thể đi trinh sát chút…”

“K-Không cần đâu!”

Tiền bối Elsie lại nhanh chóng ngăn tôi lại, mặt cô đỏ bừng như gấc khi cô dùng tay tự quạt cho mình.

Thậm chí trong lúc đó, cô bắt đầu kín đáo cởi bỏ lớp áo ngoài.

“Phù, trong này nóng, nóng quá đi mất… Có phải lò sưởi bật cao quá không nhỉ?”

“Nhưng tụi mình đang ở phương Bắc mà. Không đời nào chỉ dùng lò sưởi trong lều mà lại nóng quá mức được…”

“N-Ngài nhắc em mới nhớ, đúng là vậy thật! Thật ra là lạnh quá, nên ngài có thể làm ấm chỗ bên cạnh em một chút được không, Chủ nhân?”

Ngay cả khi đang bối rối như vậy, cô vẫn đang cởi từng cúc áo khoác của mình.

Tôi chỉ có thể trố mắt nhìn cô đầy kinh ngạc.

“Khoan đã, cô vừa bảo là lạnh mà…”

“Ngủ mà cứ quấn kín mít thế này… n-nó cứ khó chịu sao ấy, ngài biết mà!”

Ngay cả một kẻ đần độn như tôi đến nước này cũng không thể không nhận ra.

Ngay lúc này, tiền bối Elsie đang cố quyến rũ tôi.

Tôi vuốt tay lên mặt, không thể rũ bỏ sự nghi ngờ bất chợt lóe lên trong đầu.

Có khi nào tiền bối Elsie chính là người đã chứng kiến chuyện đó?

Có vẻ như tôi sẽ phải xử lý những thiếu nữ này trước khi có thể đối phó với elf tộc.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!