Arc 5: Bánh Mì Và Dao Găm [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chương 310: Bánh Mì Và Dao Găm (8)

Chương 310: Bánh Mì Và Dao Găm (8)

Tôi đã phải mất một lúc lâu mới trấn an được Emma.

Dù đã dành cả chục phút để an ủi và thuyết phục, khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng. Tôi gần như có thể thấy cả làn khói bốc lên từ cái đầu đang cúi gằm của cô nàng.

Chắc hẳn cô xấu hổ lắm.

Cùng lắm thì cũng chỉ là gặm nhấm mấy cây nấm khô thôi mà. Thực tế thì cảnh tượng đó chẳng có gì đáng để xấu hổ đến thế.

Phải, lẽ ra tôi nên nói với cô như vậy.

Nhưng tôi lại do dự và không thể thốt ra lời trấn an đó.

Bởi lẽ hình ảnh lúc đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi.

Cảnh tượng Emma, với đôi mắt rưng rưng chực khóc, đang gặm nhấm những cây nấm khô khốc kia.

Gương mặt cô tựa như một tuyệt tác nghệ thuật, toát lên lòng biết ơn sâu sắc đối với cuộc đời.

Từ tư thế co người lại để giảm thiểu tiêu hao thể lực, cho đến nỗ lực đáng thương khi cố tình dùng nước bọt làm mềm nấm khô trước khi ăn.

Đó là sự chân thành mà chỉ những người đã nhịn đói quá lâu mới có thể bộc lộ.

Tất nhiên, đói khát hay nghèo khó không phải là cái tội.

Chúng chỉ là những tình cảnh bất khả kháng của cuộc sống.

Cuộc đời đôi khi vận hành trên những nền tảng phi lý như vậy. Tôi không hề có ý định đổ lỗi hay khiến cô phải xấu hổ vì điều đó.

Nếu có kẻ nào muốn làm vậy, thì kẻ đó chắc cũng chẳng có gì đáng để tự hào.

Nhưng đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi.

Emma vốn đã mang trong lòng nỗi mặc cảm về xuất thân thường dân của mình.

Dù cô nói chuyện suồng sã, vờ như bình đẳng với tôi, nhưng sự tự ti vẫn thường xuyên lộ ra qua thái độ của cô. Đặc biệt là lúc này, khi cô cảm thấy mang nợ tôi, điều đó càng hiện rõ hơn bao giờ hết.

Và trên hết, cô lại để tôi chứng kiến cảnh mình thậm chí còn không lo nổi một bữa ăn tử tế.

Chẳng trách sao Emma lại thấy xấu hổ đến vậy.

Hơn nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô như thế.

Không phải vì tôi thất vọng hay xấu hổ giùm.

Đơn giản là vì tôi thấy đau lòng.

Emma đang phải chật vật đến thế, và việc tôi là một trong những nguyên nhân khiến sự việc ra nông nỗi này làm tôi đau đớn không sao chịu nổi.

Vậy nên, trước mặt cô, tôi không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bởi lẽ tôi có lẽ là nguyên nhân chính khiến cô ra nông nỗi này.

Nhưng dường như Emma đã hiểu lầm những cảm xúc lộ ra trên gương mặt tôi.

Với giọng nói vẫn còn nghẹn ngào tiếng nấc, cô xin lỗi.

"X-Xin lỗi cậu... Trông tớ thảm hại quá..."

"Không, đâu có!"

Tôi lập tức phủ nhận lời cô nàng.

Nếu cứ để mặc thế này thì nguy to. Tâm trạng của Emma có thể sẽ trượt dài không phanh mất.

Với cảm giác cấp bách đó, tôi phá lệ, tiếp tục thuyết phục cô mà không chút ngập ngừng.

"Sao lại trông thảm hại chứ? Ngược lại, tớ còn thấy vui khi nhìn thấy một khía cạnh không phòng bị của cậu... Và, ừm, trông cậu cũng dễ thương lắm..."

"...Dễ thương?"

Trước lời nhận xét buột miệng của tôi, đôi mắt màu ngọc lục bảo ướt át của cô ngước nhìn về phía tôi.

Cô không còn vẻ buồn bã hay khổ sở nữa.

Quyết không bỏ lỡ cơ hội, tôi gật đầu lia lịa.

"Đ-Đúng vậy! Tất nhiên là cậu dễ thương rồi. Bình thường cậu rất tỉ mỉ, nhưng những lúc thế này trông cậu lại vụng về đến lạ."

Cứ thế, sau một hồi bồn chồn lo lắng, cuối cùng tôi cũng trút được một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

May mắn thay, tâm trạng của Emma dường như đã nhẹ nhõm hơn một chút.

Tôi quyết định nói ra những lời từ tận đáy lòng.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô nàng.

Emma khẽ giật mình và hít nhẹ một hơi, nhưng cô không rụt tay lại.

Một vệt hồng nhạt xuất hiện trên đôi gò má cô.

"...Nhưng Emma này, tớ thực sự không muốn cậu phải chịu khổ. Tớ mong cậu ăn uống điều độ và đừng làm việc quá sức. Mỗi lần thấy mặt cậu tái đi, tim tớ cũng đau lắm."

Emma chỉ ngẩn ngơ nhìn tôi mà không nói lời nào.

Cô dường như không có ý định phản bác lời tôi.

Ít nhất đó cũng là một tín hiệu tích cực.

Tôi chỉ hy vọng đây sẽ là bước ngoặt để cuộc sống hàng ngày của Emma được cải thiện, dù chỉ là một chút. cô tận tụy đến mức nếu không có ai can thiệp để kìm hãm lại, thì đó có thể trở thành vấn đề lớn.

Ngay cả lúc nãy cũng vậy.

Emma nói gần đây cô đã đến Hội Giả kim. Theo những gì tôi nghe được, cuối cùng cô cũng bán được thuốc vì quá túng thiếu, nên lẽ ra cô phải có đủ tiền trang trải trong một thời gian.

Nhưng nếu cô vẫn phải gặm nấm khô, thì chỉ có một lý do duy nhất.

Cô đã nướng sạch tiền vào nguyên liệu rồi.

Không thể kìm lòng được, tất cả chỉ vì mục đích nghiên cứu.

Cứ đà này, dù tôi có đưa bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cũng có giới hạn.

Kể cả khi chất lượng bữa ăn có được cải thiện, thì thời gian ngủ của cô có khi lại giảm đi không chừng.

Chuyện đó tuyệt đối không được xảy ra.

"Cũng như tớ quan trọng với cậu, cậu cũng vô cùng quan trọng đối với tớ... Vậy nên làm ơn, đừng làm việc quá sức. Từ giờ trở đi, mỗi khó khăn hay thiếu thốn mà cậu gặp phải, tớ sẽ ở bên để bù đắp..."

"...D-Dừng lại đi."

Nhưng tôi không thể nói hết câu.

Bởi vì Emma, với khuôn mặt đỏ bừng, lảng tránh ánh mắt của tôi và nói vậy.

Tôi cứ tưởng vừa nãy cô đang phản ứng tốt cơ mà.

Tôi đứng hình, không còn cách nào khác ngoài việc ngậm miệng lại.

"Cậu, làm ơn đừng làm thế nữa. Cứ nắm tay rồi nhìn tớ nghiêm túc như thế... T-Tớ sẽ hiểu lầm đấy."

"...Hiểu lầm gì cơ?"

Trước câu hỏi cùng cái nghiêng đầu của tôi, Emma hắng giọng và nói.

Tất nhiên, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

"R-Rằng cậu thật lòng..."

"Tớ thật lòng mà."

"Aa, thật là!"

Cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa và cao giọng.

Gương mặt đáng yêu giờ đây như chực khóc quay về phía tôi.

"...Đây là lý do tại sao tớ không thể dừng lại được."

Đó là một lời than phiền có chút hờn dỗi.

Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng chờ đợi lời tiếp theo của cô nàng. Cũng phải thôi, vì ngay từ đầu tôi đã chẳng hiểu cô đang nói về cái gì.

Không lâu sau, Emma buông một tiếng thở dài thườn thượt.

Đó là tiếng thở dài của sự suy ngẫm.

"T-Tớ cũng đâu có định tiêu hết tiền ngay từ đầu đâu... Nhưng tớ cứ lo lắng cho cậu mãi, rồi mấy cái nguyên liệu giả kim thuật cứ đập vào mắt..."

Từng lời cô ngập ngừng lầm bầm đều mang theo hơi ấm.

Đó chính là bản chất thật của Emma.

Một người con gái ấm áp và ân cần, giống như một hòn cuội thấm đẫm hơi ấm.

Chỉ cần ở bên cạnh cô cũng khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng.

Tôi không kìm được mà nở một nụ cười gượng gạo.

Quyết tâm khiển trách cô thật nghiêm khắc của tôi đã tan biến từ lúc nào không hay.

Làm sao mình có thể nghiêm khắc với một người con gái tốt bụng như vậy chứ?

Emma, cảm thấy chán nản, lén nhìn tôi.

"...Xin lỗi, vì đã làm cậu lo lắng vô ích."

"Không hề, Emma. Cảm ơn cậu... vì đã nghĩ cho tớ nhiều đến thế."

Sau đó, cả hai dành thời gian hàn huyên, trò chuyện vui vẻ lần đầu tiên sau một thời gian dài.

Tất nhiên, tôi phải kể giảm nhẹ đi câu chuyện về việc tôi đối đầu với tên Thuộc hạ của Ác Thần. Tôi sợ phản ứng của cô nếu biết tôi đã suýt chết thật.

Cô có thể sẽ thức trắng đêm, nói rằng cần phải chế tạo những loại thuốc tốt hơn.

Hoặc cô có thể sẽ ngất xỉu, và khi tỉnh lại thì chỉ biết khóc.

Emma rất mong manh.

Tôi phải bảo vệ cô nàng.

Có lẽ phán đoán của tôi không sai, cuộc trò chuyện với Emma diễn ra trong bầu không khí khá nhẹ nhàng. Ở một số đoạn, cô thậm chí còn há hốc mồm kinh ngạc.

Tuy nhiên, có những chuyện dù tôi có cố gắng lướt qua bao nhiêu đi nữa cũng không thể biến mất.

Đối với tôi, đó là cuộc chia ly với Ned.

Tôi cố gắng kể câu chuyện một cách bình thản nhất có thể, nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt lo lắng của Emma.

Cô thận trọng hỏi tôi.

"...Cậu ổn chứ?"

"Ừm, giờ tớ ổn rồi."

Tôi nuốt ngược từ "Có lẽ" suýt bật ra khỏi miệng vào trong.

Tôi không muốn khiến cô lo lắng không đâu.

Nhưng đó là một nỗ lực vô ích, bởi vì Emma, như mọi khi, nhận ra rất nhanh.

Phải, vẫn như mọi khi.

Emma lặng lẽ quan sát biểu cảm của tôi, rồi do dự trước khi kéo tôi vào lòng.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đến việc kháng cự.

Dẫu vậy, chẳng bao lâu sau tôi thấy mình như bị mê hoặc, vùi mặt vào ngực Emma. Mùi hương ngọt ngào ấy nhẹ nhàng lấp đầy các giác quan của tôi.

Vòng tay cô thật mềm mại và êm ái.

Lúc này đây, tôi quyết định cứ tận hưởng hơi ấm ấy mà không nghĩ ngợi gì thêm.

"Cậu đã vất vả nhiều rồi, Ian..."

Những hình ảnh về quê hương tôi vụt qua.

Giữa đống đổ nát hoang tàn và cháy rụi, dân làng khóc than khi chôn cất những thi thể không còn nguyên vẹn. Bia mộ dựng lên thành hàng vô tận, như những cây non mới nhú.

Thật đau đớn và dằn vặt.

Sự mất mát khắc sâu nỗi đau nặng nề vào tim. Tưởng chừng tôi có thể quên nếu cố gắng, nhưng tiếng khóc than ngày đó thỉnh thoảng lại trỗi dậy, khiến tôi ngạt thở.

Em gái của Ned, May, đã hỏi tôi.

"...Thiếu gia, anh trai em đi đâu rồi ạ?”

Đó không phải là câu hỏi mà con bé nên hỏi một người như tôi, kẻ đang quấn băng kín từ đầu đến chân.

Nhưng con bé chỉ là một đứa trẻ, có lẽ còn quá nhỏ để thực sự hiểu về cái chết.

Tôi không biết phải nói gì.

Tôi đơn giản là, đơn giản là không thể nghĩ ra được điều gì cả.

Tất cả những gì tôi có thể làm là đặt tay lên đầu con bé.

Một lời bào chữa khó khăn lắm mới thốt ra được.

"Anh trai em đi thực hiện một lời hứa."

"...Tại sao ạ?"

Như thể không hiểu, May hỏi lại, đôi mắt ngập nước.

"Tại sao anh ấy phải đi thực hiện lời hứa? Bỏ lại cả em sao?"

"Bởi vì..."

Bởi vì cậu ấy phải bảo vệ em.

Bởi vì đó là lời thề duy nhất của Ned.

Chôn chặt tất cả những lời đó trong tim, tôi trả lời con bé.

"...Bởi vì một hiệp sĩ vĩ đại không bao giờ nói dối."

Tôi hy vọng rằng trong ký ức của con bé, Ned sẽ mãi là một hiệp sĩ vĩ đại.

Giờ đây, ngay cả khi nhớ lại tất cả những ký ức đó, nước mắt cũng không còn rơi nữa.

Tôi chỉ đơn giản xoa dịu trái tim đau nhức của mình bằng mùi hương và hơi ấm của Emma, như thể làm vậy thì mọi ký ức đau thương kia sẽ được che lấp hoàn toàn.

Emma ôm chặt lấy tôi cho đến khi tôi sẵn sàng buông ra.

Tôi không chắc bao nhiêu thời gian đã trôi qua.

Chỉ sau khi trái tim đã bình ổn, tôi mới từ từ ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực Emma. Một tiếng ho khan gượng gạo thoát ra vì xấu hổ.

Dù vậy, cô chỉ nở nụ cười dịu dàng và lặng lẽ nhìn tôi.

Dù không nói gì, nhưng tình cảm của cô đã được truyền tải.

Chỉ riêng điều đó thôi đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh to lớn.

Sau một lúc, Emma cố tạo ra giọng điệu vui vẻ để xua tan bầu không khí trầm lắng.

"À, nhân tiện, Ian này. Cậu có muốn xem số nguyên liệu tớ mua không? Lần này tớ tìm được vài món hiếm ở trong thành phố đấy!"

Tôi chắc chắn đó là những thứ tôi chẳng thể nhận ra dù có nhìn thấy đi chăng nữa.

Nhưng tôi biết ơn sự ân cần của Emma dành cho mình, nên tôi đứng dậy với một nụ cười nhạt.

"Ý cậu là số nguyên liệu cậu đã đổi bằng bữa ăn của mình ấy hả?"

"Đ-Đúng vậy! Ừm... Nhưng tớ không hối hận đâu!"

Emma, với vẻ mặt kiên quyết, lôi ra cái bao tải cô đã đặt trên kệ.

Bên trong là rất nhiều đám rêu trắng phát sáng nhẹ nhàng.

Đó là những thứ tôi chưa từng thấy bao giờ.

Trước ánh mắt khó hiểu của tôi, Emma bắt đầu giải thích ngay lập tức.

Cô thẳng lưng và đặt một nắm tay lên ngực; tư thế đó trông khá dễ thương, khiến nụ cười của tôi sâu thêm một chút.

"Đây là loại rêu chỉ mọc trong các khu rừng lá kim ở vùng cực Bắc xa xôi! Là loài thực vật hấp thụ mana của lớp băng vĩnh cửu khi phát triển, nên rất khó kiếm... Như cậu biết đấy, lời nguyền của một trong Thất Đại Tội vẫn còn lẩn khuất ở vùng cực Bắc của lục địa."

Phương Bắc và Thất Đại Tội.

Khi nghe câu chuyện của Emma, hai từ đó lảng vảng bên tai tôi một lúc.

Nghĩ lại thì, tôi nhớ đã từng nghe về nó trong một bài giảng thần thoại trước đây.

Lý do tại sao phương Bắc lại bị bao phủ bởi cái lạnh vĩnh cửu.

Trước khi tôi có thể tiếp tục dòng suy nghĩ, Emma, không giấu được vẻ tự hào, nói tiếp.

"Vì đó là nơi lạnh giá như vậy, nên không chỉ khó thu hoạch, mà việc tiến vào khu vực nó mọc cũng đã khó khăn rồi. Vậy mà tìm được nhiều thế này... Không phải rất tuyệt sao?! Vậy nên đây là 'Rêu Tuyết Sương'... Hể?”

Đó là lúc tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Giọng điệu đang hào hứng của Emma bỗng chùng xuống. Tôi chỉ biết nhìn mặt cô nàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Emma, như người mất hồn, nhìn chằm chằm vào nắm 'Rêu Tuyết Sương' trong tay.

"Đ-Đây không phải là 'Rêu Tuyết Sương'...?"

"...Sao cơ? Tất cả đều là đồ giả hả?"

Emma chậm rãi lắc đầu, rồi bắt đầu kiểm tra từng cây 'Rêu Tuyết Sương' trong bao. Và với vẻ mặt thất thần, cô đi đến kết luận sau.

"Khoảng một phần mười trong số chúng là giả. Lạ thật...? Thương hội này chưa từng làm thế bao giờ, sao tự nhiên lại..."

Một phần mười sao.

Đó là một tỷ lệ khá mập mờ.

Cho dù đó là một vụ đào lửa có tính toán trước hay là kết quả của việc cố gắng đánh lừa cả những chuyên gia như Emma bằng cách lợi dụng lòng tin của họ.

Không để Emma chú ý, tôi mân mê cây rìu bên hông.

"...Cậu thậm chí đã tiêu cả tiền ăn để mua thứ đó."

Trước lời nhận xét của tôi, cô rên rỉ.

Cô bắt đầu toát mồ hôi lạnh, lén lút nhìn tôi.

Có vẻ Emma cũng tin sái cổ mấy lời đồn đại sai lệch về tôi.

Tôi chẳng là gì ngoài một người theo chủ nghĩa hòa bình, nhưng nhìn ánh mắt của Emma, dường như cô coi tôi như một quả bom nổ chậm có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Gượng cười thật tươi, cô nói:

"K-Không sao đâu! Nấm ngon lắm mà! Đặc biệt dạo này nấm gốc trắng mọc đầy trong rừng và có rất nhiều món cậu có thể làm với chúng! Nấm chần, nấm nướng, nấm xào, nước ép nấm, salad nấm khô với quýt..."

Nấm, nấm, nấm.

Dù tôi có chờ bao lâu đi nữa, món ăn duy nhất Emma nhắc đến cũng chỉ là nấm. Cho dù cô có đếm hơn mười món khác nhau trên đầu ngón tay, thì vẫn chỉ là nấm.

Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm nữa, tôi thở dài thườn thượt.

Và chỉ nói đúng một câu.

"...Gã đó sống ở đâu?"

Tôi hỏi câu duy nhất quan trọng vào lúc đó.

Emma do dự và tránh ánh mắt tôi, nhưng trong lòng tôi nở một nụ cười gượng.

'Phương Bắc' và 'Rêu' sao.

Trùng hợp kỳ lạ thật đấy.

Có vẻ như phần còn lại của cuộc trò chuyện với Emma sẽ phải đợi đến lần sau rồi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!