Arc 5: Bánh Mì Và Dao Găm [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chương 333: Bánh Mì Và Dao Găm (31)

Chương 333: Bánh Mì Và Dao Găm (31)

Nụ cười nhân từ của Thánh Nữ thực chất chỉ là một lớp vỏ bọc.

Nói cách khác, nó chẳng khác nào một chiếc mặt nạ đã được đeo quá lâu. Một Thánh Nữ cao quý và tốt bụng là điều mà hầu hết các tín đồ mong muốn. Đó là một tình thế may mắn cho cô nàng, người luôn khao khát rũ bỏ cái mác 'thấp hèn'.

Dù có xuất thân là trẻ mồ côi, nhưng nếu có được sự ủng hộ của quần chúng, không ai dám tùy tiện động vào cô.

Đó là bản chất cơ bản của tôn giáo.

Và dù có quyền năng đến đâu, Thánh Thần Giáo cũng không thể tồn tại nếu thiếu đi các tín đồ.

Do đó, Thánh quốc thể hiện một sự ám ảnh bất thường với các 'biểu tượng'.

Các tín đồ muốn có bằng chứng về sự tồn tại của Chúa. Đó là lý do tại sao vô số biểu tượng được sử dụng trong các nghi lễ tôn giáo bên cạnh phép màu được gọi là 'thánh lực'.

Đó là một quá trình thiết yếu để khơi dậy đức tin và lòng sùng kính tự nguyện của người dân.

Từ góc độ này, rõ ràng 'Thánh Nữ' là một nhân vật kiệt xuất đến nhường nào.

Ngay từ ngoại hình, cô đã toát lên vẻ phi phàm.

Chỉ cần nhìn vào mái tóc bạc trắng tinh khôi, không vương một chút tì vết nào của cô là đủ hiểu.

Làn da trắng sứ không tì vết và những đường nét kiều diễm tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Nếu Chúa có sự 'thiên vị', thì cô chính là bằng chứng thuyết phục nhất.

Thêm vào đó là đôi mắt màu hồng phấn dịu dàng, hớp hồn bất cứ ai cô gặp, và những đường cong gợi cảm của cơ thể, càng được tôn lên nhờ hào quang thánh thiện bao quanh.

Vẻ đẹp ấy ngỡ như không thuộc về thế giới này.

Cô là thiếu nữ dường như sinh ra để được tôn thờ. Thêm vào đó, cô còn sở hữu thánh lực to lớn và có khả năng nhạy bén trong việc đọc vị tâm trí người khác.

Là một 'Thánh Nữ', cô hoàn hảo về mọi mặt.

Khuyết điểm duy nhất của cô là một đứa trẻ mồ côi không rõ cha mẹ—chỉ có vậy thôi. So với những ưu điểm đã liệt kê trước đó, ngay cả điều này cũng chỉ là chuyện vặt vãnh.

Đó là nhờ việc Thánh Nữ biết cách khôn khéo sử dụng cái vết nhơ 'trẻ mồ côi' ấy.

Dù sống một cuộc đời tách biệt hoàn toàn với quá khứ đến mức vứt bỏ cả cái tên thời mồ côi, cô vẫn sẽ lôi xuất thân 'mồ côi' của mình ra để khơi gợi lòng trắc ẩn bất cứ khi nào cần thiết.

Cô là một người phụ nữ sống một cuộc đời toan tính kỹ lưỡng đến vậy.

Ở một khía cạnh nào đó, đó là một cuộc sống ngột ngạt.

Có vô số người gán ý nghĩa cho từng cử chỉ và hành động của cô nàng. Đó là gánh nặng ngàn cân của việc trở thành Thánh Nữ thuộc Thánh Thần Giáo. Vì lẽ đó, đôi khi tôi cảm thấy thương hại cô.

Thánh Nữ có thực sự hạnh phúc không?

Và nếu có, tôi không khỏi tự hỏi—đó là hạnh phúc của ai?

Của cô ấy? Hay của cái vỏ bọc hào nhoáng mang tên 'Thánh Nữ'?

Ban đầu tôi thấy thật phiền phức, nhưng theo thời gian, chính điều đó đã khiến cô bén rễ trong trái tim tôi.

Bởi vì sự chân thành mà cô chỉ dành riêng cho tôi cảm thấy thật quý giá.

Không chỉ với Thánh Nữ, mà với cả tôi nữa.

Giờ đây, cô đã trở thành một trong số ít những người quan trọng trong cuộc đời tôi.

Vì chúng tôi đã trở nên thân thiết, đôi khi tôi nhìn thấy những khía cạnh của Thánh Nữ mà không ai khác từng thấy, giống như ngay lúc này đây...

Thánh Nữ đang tu ừng ực một chai rượu.

Ít nhất thì đó là rượu vang trắng—thật may mắn. So với rượu whisky hay vodka, nồng độ cồn của nó thấp hơn.

Dù vậy, tôi không khỏi cảm thấy chút lo lắng.

Khuôn mặt cô từ lâu đã chuyển sang màu đỏ gấc.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt lờ đờ kia là đủ biết nữ nhân này đã say.

Say bí tỉ là đằng khác.

Về cơ bản, tôi đang bị kẹt lại đây để nghe cô lảm nhảm trong cơn say.

"Hức, híc.... S-Sao cậu có thể làm thế chứ......"

Thánh Nữ đã lặp đi lặp lại câu đó suốt mấy phút nay rồi.

Nếu tôi cố hỏi cô bất cứ điều gì, cô sẽ chỉ nốc thêm một ngụm rượu và bắt đầu lại từ đầu.

Nhìn cô rơi nước mắt cũng có chút đáng thương, nhưng sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn. Cuối cùng, tôi buông lời với giọng điệu hơi bực bội.

"Thôi nào, rốt cuộc tớ đã làm gì mà đáng bị thế này hả? Nếu cậu cứ đổ lỗi cho tớ như thế......"

"Hức, híc... Đồ khốn......"

Tất nhiên, Thánh Nữ vẫn tiếp tục dốc ngược chai rượu bất chấp tất cả.

Hàaaaaa, tôi thở dài thườn thượt và đưa tay vuốt mặt.

Càng lúc càng khó chịu đựng chuyện này khi đang tỉnh táo.

Vì vậy, tôi lấy ra một chai rượu từ túi không gian mở rộng của mình. Đó là một chai whisky rẻ tiền tôi mang theo phòng hờ—thứ thường rất hiệu quả mỗi khi tôi cảm thấy chán đời.

Có thể gọi nó là liều thuốc dự phòng để chữa trị sự mệt mỏi của cuộc sống.

Thánh Nữ dường như cũng tình cờ hết rượu.

Cô cố uống thêm một ngụm, nhưng khi chỉ có vài giọt chảy ra, cô nhìn vào trong chai với vẻ mặt ngơ ngác.

Và cô thậm chí còn hét lên chói tai khi một giọt rượu rơi trúng ngay vào mắt.

Thói quen uống rượu của cô còn tệ hơn tôi tưởng tượng.

Tôi quyết tâm sẽ không bao giờ nhậu nhẹt với Thánh Nữ nữa.

"Cậu cần thêm rượu không?"

Thánh Nữ, vừa dụi mắt với khuôn mặt đẫm lệ, vừa quay ánh nhìn trống rỗng về phía tôi.

Giờ thì có vẻ như cả hai cuối cùng cũng có thể đàm phán.

Tôi lắc chai rượu một cách đầy mời gọi.

"Trong trường hợp đó, hãy làm một thỏa thuận nhé. Nếu cậu giải thích mọi chuyện rõ ràng, tớ sẽ rót cho cậu một ly."

Có lẽ từ 'thỏa thuận' đã chạm vào bản chất toan tính của cô nàng.

Thánh Nữ, trông có vẻ tỉnh táo hơn một chút, bĩu môi hờn dỗi. Tôi suýt nữa đã đưa tay véo môi cô nhưng kịp kiềm chế lại.

"Cậu định keo kiệt thế sao?"

"Ừm, tớ định làm chính xác là như vậy đấy."

Bị trách móc mà thậm chí còn chẳng biết lý do tại sao ngay từ đầu?

Đó là một tình huống hoàn toàn vô lý. Tôi quyết tâm đòi quyền được giải thích.

Ưưưư..., cô rên rỉ như thể đang suy nghĩ lung lắm.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, dù cô có nghĩ ngợi nhiều đến đâu. Rốt cuộc, cơ hội để Thánh Nữ của Thánh Thần Giáo đụng tay vào rượu là rất hạn chế.

Và điều duy nhất quan trọng với một kẻ say rượu là có thêm rượu.

Cuối cùng, như thể đầu hàng, Thánh Nữ thở dài thườn thượt.

"C-Có phải tớ đang hành xử kỳ lạ lắm không?"

"Chà, cũng đâu phải lần đầu..."

Tôi có thể cảm nhận được cô đang lườm tôi sắc lẹm.

Đủ để làm đóng băng nụ cười thích thú đang chực chờ trên môi tôi.

Chỉ đến lúc đó, Thánh Nữ mới tiếp tục lời thú nhận ảm đạm của mình.

"Dạo này, tớ đặc biệt kỳ lạ. Tớ vui vì những điều nhỏ nhặt nhất, nhưng rồi lại khóc hết nước mắt mỗi đêm. Trước đây tớ đâu có như thế. Cậu nghĩ tại sao lại vậy?"

"Ý cậu là tại tớ sao?"

"Phải."

Cô khẳng định chắc nịch, đôi mắt vẫn còn long lanh ngấn lệ.

"Tớ nghe nói rồi—rằng dạo này cậu thân thiết quá mức với người chị em Yurdina."

Đó là một câu nói đánh trúng vào tim đen tôi.

Tôi suýt nữa thì phun ngụm rượu đang định nuốt ra ngoài nhưng đã cố nín lại bằng sự kiềm chế siêu phàm.

Tôi ném cho cô một cái nhìn ngạc nhiên.

Làm sao Thánh Nữ biết chuyện đó?

Lẽ nào cậu ấy là người đã chứng kiến đêm hôm đó?

Sự nghi ngờ lóe lên trong đầu tôi một thoáng, nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.

Nếu đúng là vậy, Thánh Nữ sẽ không nói là cô ấy 'nghe'.

Cậu ấy sẽ nói là cô ấy 'thấy'.

Thánh Nữ giờ đây đang run rẩy toàn thân.

"Sao—Sao cậu có thể làm thế chứ?! Tớ nghe nói khi cậu ở riêng với người chị em Yurdina, còn nghe thấy cả tiếng đánh vào mông nữa. Thật đáng ghen t—ý là, thật báng bổ! Đó là quấy rối tình dục!"

Lại thêm một câu nói xoáy thẳng vào chỗ hiểm.

Tôi một lần nữa suýt không giữ được ngụm rượu trong miệng, kết quả là ho sặc sụa dữ dội.

Thông tin của cô chi tiết hơn tôi tưởng nhiều.

Dù tôi đã vỗ mông tiền bối Delphine vài lần, nhưng tôi chắc chắn chuyện đó đã được giữ kín tuyệt đối.

Tùy theo cách nhìn nhận, đây có thể là vấn đề nghiêm trọng đủ để làm suy giảm phẩm giá của người đứng đầu tương lai gia tộc Yurdina.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc xem xét nghiêm túc lời nói của Thánh Nữ.

“Gì cơ? Tin đồn như vậy mà cũng lan truyền sao?"

"Phải. Nếu không thì làm sao tớ biết được mấy chuyện ngồi lê đôi mách lố bịch đó chứ?"

Cái cách Thánh Nữ lườm tôi thật đáng lo ngại.

Chẳng mấy chốc, những giọt nước mắt phẫn uất lại trào ra nơi khóe mắt ấy.

"C-Cậu trước đây đâu có như thế! Cậu đang bức bối chuyện đó lắm hả?!"

"Chà, ý tớ là... Tớ vốn dĩ luôn như thế mà."

Rốt cuộc, chẳng phải tôi có lịch sử quấy rối Thánh Nữ một cách trắng trợn sao?

Tuy nhiên, có vẻ như cô đã diễn giải những hành động trong quá khứ của tôi theo một cách hơi khác.

"Hồi đó, tớ là người duy nhất cậu từng chạm vào..."

Khi nói câu đó, ánh mắt xuyên thấu của cô dán chặt vào tôi.

Tôi hắng giọng và lảng tránh ánh mắt ấy một cách tinh tế.

Nghĩ lại thì, tôi chẳng có lời bào chữa nào cả.

Thánh Nữ là một trinh nữ thuần khiết. Là Thánh Nữ của Thánh Thần Giáo, điều đó là lẽ đương nhiên.

Ấy vậy mà khi đó, đôi tay tôi đã xâm phạm cơ thể trong trắng của cô nàng.

Thú thật, tôi sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo nếu cô yêu cầu tôi chịu trách nhiệm.

Nhưng vì tôi đã dành đêm đầu tiên với một người phụ nữ khác, tôi chẳng thể than vãn dù có bị gọi là rác rưởi.

Tôi không khỏi cảm thấy chột dạ.

Dù tất nhiên, tôi cũng có những lý do của riêng mình.

"Nhưng mà, tớ không thể cứ thế tùy tiện chạm vào Thánh Nữ được. Ý là, nhỡ đâu tớ bị trừng phạt thì sao..."

"Một kẻ sợ bị trừng phạt mà lại làm chuyện đó sao?"

Tôi giơ cả hai tay lên ra dấu đầu hàng.

Sau đó, tôi rót thêm rượu vào ly và uống cạn một hơi.

Cổ họng tôi như đang bốc cháy.

"Vậy, rốt cuộc cậu muốn nói gì? Cậu đang hỏi mối quan hệ giữa tớ và tiền bối Delphine là gì sao?"

"M-Mối quan hệ gì chứ...?"

"Bọn tớ chẳng là gì cả."

Ít nhất là lúc này, tôi phải lảng tránh như vậy.

Nếu không, sẽ có quá nhiều quả bom nổ chậm—từ Seria cho đến tiền bối Elsie. Mặc dù Thánh Nữ có vẻ còn khó chịu hơn trước câu trả lời lấp liếm của tôi.

"Nghe có lọt tai không hả?! Người ta đang đồn ầm lên là hai người làm đủ trò đồ bại—đồi bại khi ở riêng với nhau kìa!"

"Chẳng phải đó chỉ là tin đồn vô căn cứ sao... Với lại, nếu nói theo kiểu đó, chẳng phải tớ và cậu cũng có mối quan hệ đặc biệt sao?"

Lưỡi tôi ngày càng líu lại khi rượu bắt đầu ngấm.

Tôi trở nên trơ trẽn hơn. Có lẽ tôi đã sụp đổ dưới sức nặng của tội lỗi nếu không nhờ có rượu.

"Vậy hai ta có mối quan hệ gì?"

“H-Hai ta?"

"Phải, hai ta."

Thánh Nữ trở nên bối rối trước những lời thẳng thắn của tôi.

Cô vốn đã say, còn tôi thì cứ liên tục đặt ra những câu hỏi khó, nên chuyện này là khó tránh khỏi.

Lợi dụng sự do dự của cô, tôi dấn tới với cường độ mạnh hơn nữa.

"Chẳng phải cậu là Thánh Nữ của Thánh Thần Giáo sao? Thời gian qua tớ đã quá thất lễ rồi. Nhưng vì cậu đã trở thành một người quan trọng đối với tớ, nên tớ muốn bắt đầu đối xử với cậu bằng sự tôn trọng mà cậu xứng đáng được nhận."

Cô bồn chồn, không thể nói nên lời.

Thường thì những người say bí tỉ đều như vậy.

Họ càng cố suy nghĩ logic thì mọi chuyện càng đi chệch hướng. Cuối cùng, họ bị mắc kẹt với những lý lẽ sai lầm và thốt ra những lời vô nghĩa.

Đó là một lý thuyết tôi đúc kết được từ vô số kinh nghiệm say xỉn của mình.

Tôi thậm chí đã kiểm chứng chéo với những người bạn như Leto, nên Thánh Nữ chắc cũng chẳng khác gì.

Với suy nghĩ đó, tôi định sẽ khiến cô hoang mang tột độ rồi ru cô ngủ.

"Thế nên đừng lo lắng quá, và khi nào cậu tỉnh rượu, tụi mình có thể từ từ thảo luận về nguồn gốc của những tin đồn này..."

Nhưng ngay lúc đó—

"......Tại sao, tại sao."

Cơ thể Thánh Nữ bắt đầu run rẩy khi cô thút thít.

Đó là lúc tôi nhận ra sai lầm của mình và ngậm miệng lại—tôi đã dồn ép cô quá mức.

Cần phải thận trọng khi đối phó với người say. Đặc biệt là với thiếu nữ đang say mềm; cô giống như bông tuyết đầu mùa—cần được đối xử bằng sự nâng niu tuyệt đối.

Nếu không, cô sẽ giống như một giọt nước mắt, tan biến mất.

Lúc này, ai cũng có thể thấy Thánh Nữ đang bên bờ vực mất kiểm soát.

Để ngăn cô tạo ra một ký ức xấu hổ, tôi lựa lời cẩn thận nhất có thể.

"Ừm, Thánh Nữ? Có vẻ cậu đang hơi kích động, nên có lẽ cậu hãy bình tĩnh lại một chút..."

"Tại sao—Tại sao cậu không quấy rối tớ nữa!"

Tôi tiêu đời rồi.

Tôi nhắm nghiền mắt và tự rót cho mình một ly rượu khác. Tôi chỉ có thể hy vọng Thánh Nữ sẽ quên những gì cô vừa nói vào ngày mai.

Giờ cô thậm chí còn đi xa đến mức dùng tay nâng ngực mình lên, như để nhấn mạnh chúng.

"C-Cậu đã chán tớ rồi sao?! Nhìn đi—ngực của tớ mà ngày nào cậu cũng nhìn chằm chằm đây này! Làm đi, chạm vào đi! Mạnh bạo vào, nếu cậu muốn! Bao nhiêu tùy thích!"

Với một tiếng thở dài, tôi nốc cạn một ly rượu nữa.

Cuối cùng, những lời buột ra khỏi miệng tôi là:

"......Được thôi."

Nếu đó là điều cậu muốn.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!