Arc 5: Bánh Mì Và Dao Găm [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 304: Bánh Mì Và Dao Găm (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,418 từ - Cập nhật:
Gửi người yêu dấu, Ian Percus.
Trăng đêm nay lại sáng.
Ngài biết không, chủ nhân? Không khí se lạnh của màn đêm mang lại một bầu không khí tuyệt vời để thưởng rượu, và vào những đêm mà ngay cả ánh trăng cũng đẹp thế này, em lại không kìm được mà nghĩ đến rượu vang.
Phải, và nghĩ về ngài nữa.
Làm sao em có thể quên được ngài, tình yêu của em, người còn tỏa sáng rực rỡ hơn cả ánh trăng kia?
Ngay cả cơn say của rượu ngọt cũng chẳng thể xua đuổi hình bóng ngài khỏi trái tim này.
Nghĩ lại thì, đây quả là một mối duyên phận thú vị.
Ngay cả sau khi lên nắm quyền gia tộc, cuộc sống của em cũng chẳng thay đổi là bao. Thực ra, vì em đã nắm thực quyền từ trước khi Cha qua đời, nên cũng chẳng có gì đáng để thay đổi cả.
Cuộc đời em vốn dĩ đã luôn như vậy.
Con đường em phải đi đã được định đoạt ngay từ khi mới lọt lòng.
Đó có lẽ là một tương lai tràn ngập chiến thắng và vinh quang. Bởi vì chúa tể của phương Bắc thì không được phép thua bất kỳ ai; đó là điều em đã phải nghe đến mòn tai từ thuở ấu thơ.
Nếu có bao giờ em bị đánh bại, thì ngày đó hẳn phải là ngày cuối cùng của cuộc đời em.
Nhưng chẳng phải buồn cười lắm sao?
Em vẫn còn sống, vẫn tán tỉnh ngài và gọi ngài là 'Chủ nhân'. Thêm vào đó, em đã biến thành một người phụ nữ mù quáng vì yêu, vẫn mãi chạy theo ngài.
Nếu ai đó nói với em điều này vài năm trước, chắc em đã cười đến ngất đi mất.
Không, ngay cả em của những ngày trước khi ngài đặt chân đến lãnh địa của chúng em cũng sẽ làm như vậy.
Đó thực sự là một trận chiến đã thay đổi rất nhiều thứ.
Ngày hôm đó, định mệnh của vô số người đã thay đổi. Tất nhiên, trong đó có cả em.
Một cô gái đáng thương hoàn toàn bị nuốt chửng bởi nỗi ám ảnh về chiến thắng và sự tự cao tự đại.
Đó là một cuộc đời mà em không thể yêu hay tuyệt vọng theo ý mình. Rồi lần đầu tiên trong đời, một thử thách ập đến với em. Ít nhất, đó là một sự kiện không nằm trong 'kế hoạch' cuộc đời em.
Có lẽ vì thế mà em càng cảm nhận rõ sự thiếu sót của bản thân.
Quá nhiều điều trên thế giới mà em biết hóa ra chỉ là dối trá.
Có lẽ vì em đã không cố gắng vượt ra khỏi song sắt của gia tộc, nên đủ loại hiểu lầm và sai lệch đã xâu xé tâm trí em như thú dữ.
Về Elf.
Về đứa em gái nhỏ của em.
Về Cha em.
Và xa hơn nữa là về gia tộc và Đế quốc. Em chẳng biết gì cả.
Nhưng em đã sống vì em được ở bên ngài.
Em cũng đã phải từ bỏ và hy sinh nhiều thứ, nhưng em biết ơn vì ngài đã ở bên cạnh em. Nếu là vài năm trước, liệu em có tự nguyền rủa mình là một 'người đàn bà ngu ngốc mù quáng vì tình' không nhỉ?
Nhưng điều đó không quan trọng.
Bởi vì bây giờ em biết rằng, ngay cả khi là một kẻ ngốc, cuộc sống vẫn có thể hạnh phúc.
Em thực sự hạnh phúc vì ngài, người không bao giờ bỏ cuộc, đang ở bên cạnh em.
Vì vậy, ngay cả trong tương lai, nếu những người phụ nữ đó cứ làm phiền ngài, hãy đến bên em. Em sẽ luôn dang rộng vòng tay đón ngài.
Cơ thể và trái tim này đã thuộc về ngài rồi nhỉ?
Hãy làm bất cứ điều gì ngài muốn. Em đã là vật sở hữu của ngài, nên chẳng có cái gọi là quyền từ chối đâu.
Vẻ đẹp của em, thứ được ca tụng là Ánh Dương phương Bắc, bộ ngực mà bao gã đàn ông thèm thuồng, và cả bờ hông nơi che giấu thung lũng bí mật.
Tất cả đều được chuẩn bị chỉ dành riêng cho ngài.
Liệu ngài có đang ngắm nhìn cùng một ánh trăng như em không?
Nếu có, em hy vọng ngài sẽ nghĩ về em.
Ánh trăng gợi nhớ đến màu sắc của em, và đêm đầu tiên đôi ta bên nhau cũng diễn ra vào một đêm trăng sáng như thế.
Hai ta đã quấn quýt đầu lưỡi khi vẫn còn ngậm rượu trong miệng phải không?
Em nhớ rằng hương vị đó ngọt ngào hơn bất kỳ loại rượu nào em từng uống.
Hôm nay cũng vậy, em chỉ đợi mỗi mình ngài.
Nên hãy đến với em bất cứ lúc nào, em sẽ đặc biệt giữ bí mật chuyện này với những người phụ nữ kia.
Hiểu chưa, Chủ nhân?
Thiếu nữ của ngài đang háo hức chờ đợi sự trừng phạt ở phương Bắc.
Tái bút 1: Gần đây em nghe nói em gái mình được phân công đến Arancourt. Dù con bé có là một đứa em thô lỗ đến đâu, thì như thế chẳng phải là quá xa sao? Tất nhiên, không phải là em bận tâm đâu nhé.
Tái bút 2: Em nghe nói con cún con hung dữ đó dạo này muốn có con? Em rất mong chờ đấy. Dù sao thì em cũng cần một người kế vị. Tò mò xem bụng ai sẽ to lên trước đây.
Tái bút 3: Gửi lời hỏi thăm của em đến Công chúa Điện hạ và bảo cô ấy không cần phải cảnh giác thế đâu. Rốt cuộc, ngài mới là người sở hữu em, chứ không phải ngược lại đúng không? Em cũng chẳng thể nào ngăn cản ngài được, nên bảo cô ấy thà gia nhập cùng em còn hơn. Trước khi cô ấy đánh mất tất cả.
Từ. Vật sở hữu, nô lệ và người tình bí mật của ngài.
Vào Mồng hai Tháng Liềm, Lịch Đế Quốc năm 571.
✦✧✦✧
Đọc xong bức thư, tôi khẽ thở dài.
Có quá ít thông tin—gần như chẳng có gì cả.
Đến đoạn sau thì chỉ toàn những nội dung xấu hổ.
Để chắc chắn, tôi kiểm tra mặt sau của bức thư.
Bình thường sẽ có những dòng chữ nguệch ngoạc, nhưng lần này chẳng có gì ngoài một khoảng trắng trơn.
Giọng nói của người đàn ông mà tôi nghe loáng thoáng trong giấc mơ lại vang lên trong tâm trí.
'Tôi sẽ không thể giúp cậu trong một thời gian.'
Có vẻ như việc gắng sức quá mức trong trận chiến vừa rồi đang bắt đầu phản phệ. Hơn nữa, trước đó tôi còn cưỡng ép triệu hồi bản thân trong tương lai, nên chẳng thể làm gì được trước bất kỳ phản ứng phụ nào.
Tôi chỉ có thể chịu đựng nó.
Dù vậy, nếu có một điều tôi cảm thấy bất công, thì đó là tại sao tôi lại mất đi sự hỗ trợ của cậu ta ngay vào lúc này.
Trong tất cả những bức thư tôi nhận được cho đến nay, bức này chứa đựng nhiều bí ẩn nhất.
Tại sao lại có hai bức thư gửi đến, và chính xác thì tất cả những 'bí mật' đó là gì?
Hơn bất cứ điều gì, những lời mà bản thân tôi trong tương lai để lại đè nặng lên tâm trí tôi.
'Tuyệt đối không được đối đầu một cách liều lĩnh.'
Đó là lời khuyên tương tự như lần trước.
Không, đó là một lời cảnh báo thậm chí còn mạnh mẽ hơn, vì nó có cả từ 'tuyệt đối'.
Điều đó có nghĩa là kẻ thù mà tôi sắp phải đối mặt còn nguy hiểm hơn lần trước.
Thuộc hạ của Ác Thần, 'Tử Thi Cự Nhân'.
Đã bao nhiêu lần mình suýt chết mới đánh bại được con quái vật huyền thoại đó chứ?
Không chỉ mình tôi. Phải dốc toàn bộ lực lượng tập hợp tại lãnh địa thì chúng tôi mới chật vật hạ gục được nó.
Thậm chí khi đó, nếu Kiếm Công không đến kịp lúc, chắc chắn tôi đã chết rồi.
Và bây giờ, một kẻ thù có khả năng còn mạnh hơn thế ư?
"...Mình chết chắc rồi."
Nở một nụ cười cay đắng, tôi chỉ biết than thở như vậy.
Tôi thực sự sẽ phải chuẩn bị tinh thần để chết.
Cảm thấy bực bội, tôi chộp lấy bình nước và tu ừng ực.
Khi dòng nước lạnh thấm đẫm cổ họng, cuối cùng tôi cũng cảm thấy đầu óc mụ mị của mình dần tỉnh táo lại.
Chỉ khi đó tôi mới xốc lại tinh thần.
Phải rồi, trước mắt, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến hành như mọi khi.
Đầu tiên, tôi cần thu thập thông tin.
Nội dung bức thư chỉ đích danh về phương Bắc. Vì nơi cư ngụ của Elf tộc chỉ còn lại trong những khu rừng lá kim ở phương Bắc, nên điều đó là chắc chắn.
Nghĩa là tôi sẽ phải sớm rời khỏi học viện.
Tôi mới đến đây được vài ngày, và giờ lại phải đi nữa.
Tôi cảm thấy chua chát, nhưng không có thời gian để càu nhàu.
Khi liếc nhìn lịch, vài ngày đã trôi qua.
Đó là bằng chứng cho thấy trong vài ngày qua, bản thân tôi trong tương lai đã hoạt động.
Trong trường hợp đó, hướng hành động của tôi đã rõ ràng.
Tôi phải tìm ra xem cái gã 'tôi' đến từ tương lai đó đã làm những gì.
Nếu tôi truy vết lại các hành động trong những ngày đó, tôi có thể nắm được tình hình đại khái.
Trước giờ vẫn luôn như vậy mà.
Một khi đã quyết định điểm đến, tôi nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc để ra ngoài. Gượng ép cơ thể mệt mỏi, tôi bắt đầu bước đi.
Trời vẫn còn sớm.
Dù vậy, ký túc xá đã nhộn nhịp người qua lại. Giờ kỳ nghỉ đã kết thúc và học kỳ mới bắt đầu, nhịp sống thường ngày của học viện đã quay trở lại.
Một điều khiến tôi nhẹ nhõm là không ai trong số họ gây sự hay thì thầm to nhỏ về tôi.
Nghĩa là tôi đã không làm điều gì kỳ quặc trước mặt công chúng.
Thật may mắn.
Không phải là danh tiếng của tôi có thể tệ hơn được nữa, nhưng tôi không muốn bị đổ lỗi cho những việc mình không làm.
Tôi đã có quá đủ tiếng xấu rồi.
Tôi không muốn tiếp tục là nỗi khiếp sợ của mọi người.
Tất nhiên, ngay cả khi đó, tôi cũng không thể lơ là cảnh giác.
Đó là vì cái gã 'tôi' từ tương lai luôn đi khắp nơi và làm hết chuyện điên rồ này đến chuyện điên rồ khác.
Đó là quy luật bất di bất dịch không có lấy một ngoại lệ.
Rõ ràng là cậu ta hẳn đã làm gì đó, ngay cả khi không phải trước mặt công chúng. Nếu không thì chẳng có lý do gì để mất tích mấy ngày trời.
Cuối cùng, tôi bỏ cả bữa sáng và rời khỏi ký túc xá.
Tôi quá lo lắng nên chẳng còn tâm trạng ăn uống. Hơn nữa, tôi tò mò hơn về việc 'tôi' của tương lai đã làm gì trong khoảng thời gian đó.
Câu trả lời, ngạc nhiên thay, lại không ở đâu xa.
Khi tôi rời khỏi ký túc xá và bước chân đến đại lộ trung tâm, tôi nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Đó là một cô gái với mái tóc đen buộc gọn gàng.
Bước chân của cô ấy trông có vẻ uể oải, nhưng vì đã quen biết nhiều năm, tôi có thể nhận ra. Người con gái đi phía trước không ai khác chính là cô bạn thuở nhỏ của tôi.
Ngay khi tôi cảm thấy lạc lối, cô ấy xuất hiện như một chiếc phao cứu sinh.
Tràn ngập sự nhẹ nhõm, tôi gọi to.
"...Celine!"
Nhưng phản ứng của cô hoàn toàn trái ngược với mong đợi của tôi.
Cô giật mình và thận trọng quay lại.
Và khoảnh khắc ánh mắt hai đứa chạm nhau, khuôn mặt cô tái nhợt.
Rất ít người mà một Celine mạnh mẽ và hoạt bát lại sợ hãi đến mức ấy.
Liệu em ấy có rúm ró như thế nếu đối mặt với Hoàng đế không nhỉ?
Celine nhìn chằm chằm tôi với đôi đồng tử run rẩy dữ dội một lúc lâu. Chỉ sau khi một khoảng thời gian trôi qua, cô bạn thuở nhỏ của tôi dường như mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Ngập ngừng, cô hỏi,
“I-Ian-oppa…?”
"Ừm, anh đây. Ian Percus."
Tôi chỉ có thể trả lời, hoàn toàn bối rối.
Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khiến Celine lại hoảng sợ tột độ khi nhìn thấy tôi như vậy.
Nếu thế, nguyên nhân chắc chắn nằm ở 'tôi' của tương lai.
Như để chứng minh phỏng đoán của tôi là đúng, Celine òa khóc và lao vào lòng tôi.
"A-Anh cuối cùng cũng về rồi! Hức... Ian-oppa. Em đã khổ sở lắm đấy..."
Khi tiếng nức nở của Celine kéo dài, sự nghi ngờ trong tôi càng sâu sắc hơn.
Cuối cùng, ngay khi tôi định hỏi Celine một câu vì không thể chịu đựng thêm được nữa.
Cô nàng, sau khi khóc vài phút và lấy lại bình tĩnh, lau nước mắt bằng tay áo và nói với tôi.
"Không, không... Không có thời gian cho việc này đâu anh. Hãy đi gặp Seria, nhanh lên."
"...Seria? Tại sao?"
Ngay cả với câu hỏi ngốc nghếch của tôi, Celine cũng không đưa ra câu trả lời thỏa đáng.
Cô chỉ thốt ra một câu duy nhất với vẻ mặt ảm đạm.
"Seria, cô ấy hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt..."
Khoảnh khắc nghe thấy điều đó, tôi thở dài thườn thượt.
Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy?
0 Bình luận