Arc 5: Bánh Mì Và Dao Găm [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chương 322: Bánh Mì Và Dao Găm (20)

Chương 322: Bánh Mì Và Dao Găm (20)

Trước sự khiêu khích của tiền bối Elsie, Emma cúi đầu không chút do dự.

Đó là một cử chỉ cung kính—phép lịch sự đúng mực của một thường dân đối với quý tộc.

Dù vậy, chứng kiến cảnh tượng đó khiến ruột gan tôi quặn thắt.

Emma là người bạn thân thiết của tôi.

Dù có rào cản địa vị giữa quý tộc và thường dân, chúng tôi đã dành thời gian dài bên nhau như những người bạn cùng lớp tại học viện. Chưa một lần nào tôi coi Emma là người thấp kém hơn mình.

Hơn nữa, nguyên tắc của học viện là tất cả các học viên, bất kể địa vị xã hội, đều được đối xử bình đẳng.

Vấn đề là, ngay cả khi ở bên ngoài học viện, cũng chẳng có lý do gì để thiết lập một mối quan hệ giai cấp như vậy.

Ngay khi tôi không thể chịu đựng thêm nữa và định lên tiếng, Emma khẽ liếc nhìn tôi.

Đó là ánh mắt cầu xin tôi hãy nhẫn nhịn một chút.

Không thể phớt lờ lời khẩn cầu của cô nàng, tôi nuốt trôi sự khó chịu và nhìn đi chỗ khác.

Chà, tôi cũng có thể hiểu cho vị thế của Emma.

Nếu tôi hấp tấp bênh vực cô, điều đó sẽ chỉ càng khiêu khích sự phẫn nộ của tiền bối Elsie.

Đặc biệt là khi tiền bối Elsie gần đây đang công khai bày tỏ thiện chí với tôi.

Sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu cô ấy, vào bất cứ lúc nào, làm điều gì đó liều lĩnh vì bị che mắt bởi sự ghen tuông. Dù tôi không chắc về những người khác, nhưng không gì là không thể khi nói đến "Elsie Rinella".

Đó là lý do tôi quyết định giả vờ như không quan tâm.

Tất nhiên, đây chỉ là vỏ bọc.

Mắt tôi liên tục đảo qua tiền bối Elsie và Emma.

Thật kín đáo—chỉ vừa đủ để hai người họ không cảm thấy nặng nề.

Khoanh tay trước ngực vẻ không hài lòng, tiền bối Elsie tiếp tục khiêu khích Emma.

"Tại sao cô cứ lởn vởn quanh Chủ nhân, làm phiền ngài ấy thế hả? À, đúng rồi… Cô là con nhỏ đó—con ả dân thường mà Chủ nhân đã tốn 10.000 xu vàng để cứu mạng."

Cười khẩy, tiền bối Elsie tiến lại gần Emma hơn.

Đôi mắt xanh lam của cô ấy ánh lên vẻ hung dữ, giọng nói lạnh lùng rít qua kẽ răng.

"Đừng có mà tơ tưởng. Lý do duy nhất Chủ nhân đối xử đặc biệt với một con ả dân thường như cô là vì ngài ấy tốt bụng. Đó chẳng qua chỉ là sự thương hại và lòng trắc ẩn thôi. Hiểu chưa?"

Một tiếng thở dài thất vọng thoát ra khỏi miệng tôi. Lúc này, ngay cả Thánh Nữ và Công chúa cũng đang chăm chú quan sát phản ứng của tôi.

Chỉ có tiền bối Elsie, người đang hăng máu kìm kẹp Emma, là vẫn không hay biết gì.

Càng lúc càng khó để tiếp tục lắng nghe.

Emma cũng quý giá như tiền bối Elsie đối với tôi. Tôi muốn hai người họ xây dựng một mối quan hệ lành mạnh.

Ngay khi tôi định nói gì đó với tiền bối Elsie—

"Tiểu thư Rinella..."

Emma, với ánh mắt có chút bi thương, ghé sát môi vào tai tiền bối Elsie, người đang kiễng chân lên.

Và rồi, một lời thì thầm khẽ vang lên.

"Dù sao thì, tôi cũng hài lòng với việc chỉ làm vợ lẽ."

Mình có nghe nhầm không?

Dù tôi chắc chắn thính giác nhạy bén của mình không thể sai, tôi vẫn vỗ vỗ vào tai. Tuyên bố đó quá đột ngột khiến tâm trí tôi không theo kịp.

Có vẻ tiền bối Elsie cũng chẳng khá hơn.

Cô đứng chết lặng, chỉ có thể thốt ra một câu hỏi đầy bối rối.

"...H-Hả? Cô nói cái gì?"

“Cô thực sự không cần phải dè chừng tôi đâu, tiểu thư Rinella. Tôi biết rõ thân phận của mình hơn bất cứ ai."

Một nụ cười cay đắng xuất hiện trên gương mặt Emma khi cô nói.

"Là một thường dân chỉ biết pha chế vài loại thuốc... Làm sao tôi dám tham lam cơ chứ? Vì vậy làm ơn, hãy chỉ cho phép tôi ở bên cạnh Ian... Tôi cũng sẽ hỗ trợ cả tiểu thư Rinella nữa.”

Thái độ khiêm nhường quá mức của cô khiến tiền bối Elsie càng thêm ngỡ ngàng.

Thánh Nữ và Công chúa nhìn tiền bối Elsie như thể nhìn rác rưởi. Đáp lại, tiền bối Elsie ngay lập tức nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng.

Cô tỏ ra vô cùng phẫn nộ.

"C-Cái gì! Tại sao! H-Hai người cũng cảm thấy giống như tôi mà đúng không?!"

Tuy nhiên, Thánh Nữ chậc lưỡi lắc đầu, trong khi Công chúa chỉ hắng giọng và lảng tránh ánh mắt.

Không ai đứng về phía tiền bối Elsie cả.

Ngay cả tôi cũng choáng váng trước những tuyên bố bất ngờ của Emma.

Cuối cùng, tiền bối Elsie, người đang rơm rớm nước mắt, không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận thất bại.

Khi dư luận chống lại mình mạnh mẽ như vậy, lùi bước là hành động thường thấy.

Vẫn quyết tâm giữ gìn lòng tự trọng đến cùng, tiền bối Elsie giả vờ rộng lượng và nói:

"Đ-Được thôi! Ừm... C-Cô có vẻ cũng hiểu chuyện đấy. Chỉ cần đảm bảo cô không quên điều đó... V-Và đừng để bụng lời tôi quá. Không phải là tôi có ý cấm cô ở bên cạnh ngài ấy..."

Sau đó, cô gượng gạo vỗ vai Emma vài cái.

Có lẽ đây là cách riêng của cô để thừa nhận sự hiện diện của Emma.

Điều này cũng dễ hiểu nếu xét đến văn hóa quý tộc. Trong xã hội quý tộc, việc chính thất dè chừng một người vợ lẽ xuất thân thường dân thường bị coi là đáng xấu hổ.

Logic ở đây là, vì ngay từ đầu họ đã không cùng đẳng cấp, người quý tộc nên dang rộng vòng tay đón nhận kẻ kia với tấm lòng bao dung và thể hiện sự hào hiệp xứng tầm.

Đó là một trong những phẩm chất lâu đời được mong đợi ở một người vợ hiền.

Dù đạo lý này chắc chắn là bất lợi cho phụ nữ, nhưng truyền thống của giới quý tộc lại có sức mạnh lớn đến vậy.

Ngay cả việc nhìn thấy tiền bối Elsie nổi tiếng nóng nảy giờ đây đang chấp nhận Emma cũng là minh chứng cho điều đó.

Tiền bối Elsie thậm chí đã thổ lộ tình cảm với tôi. Đương nhiên, cô muốn chứng tỏ mình là một ứng cử viên hôn thê xuất sắc.

Do đó, thật khó để tiền bối Elsie có thể liều lĩnh khiêu khích Emma, người đang tự nhận mình là 'vợ lẽ'.

Ngay từ đầu, việc một quý cô tranh giành đàn ông với thường dân đã là lố bịch, và càng chẳng còn gì để nói nếu người thường dân đó đã chủ động nhượng bộ.

Cô hoặc sẽ trở thành một người phụ nữ hẹp hòi, hoặc phải chấp nhận tình huống này.

Đó là hai lựa chọn duy nhất còn lại.

Emma dường như nhận thức được tất cả những điều này. Và để tận dụng nó, cô đã đưa ra khái niệm làm 'vợ lẽ', điều mà cô thậm chí chẳng hề có ý định đó.

Quyết tâm tự nhận mình là vợ lẽ của một người đàn ông mà cô thậm chí không thích thật đáng kinh ngạc.

Emma dường như giỏi xoay xở trong các tình huống xã hội hơn tôi tưởng nhiều.

Không kìm được sự ngưỡng mộ, tôi bí mật chia sẻ suy nghĩ của mình với Yuren. Nhưng thay vì ấn tượng, cậu nhìn tôi như thể tôi là một thằng ngốc.

Lần đầu tiên, một lời khinh miệt thốt ra từ miệng cậu ta.

"...Cậu bị ngu à?"

Đó là một sự xúc phạm không ngờ tới.

Tôi ngậm miệng lại với vẻ mặt sụi lơ. 'Ngu á?' Dù thế nào thì đó cũng là ngôn từ thô thiển, đặc biệt là khi thốt ra từ một người đến từ Thánh quốc.

Biết chuyện sẽ thành ra thế này, tôi đã mang Leto theo rồi.

Cậu ta chắc chắn sẽ cho tôi lời khuyên thiết thực hơn.

Nhưng hối hận, dù sớm đến đâu, cũng luôn là quá muộn. Leto đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị đi cùng tôi.

Cậu ta nói cậu ta không đặc biệt muốn đến những nơi nguy hiểm.

Đó là một lý do hợp lý đến mức chẳng còn chỗ nào để tranh luận.

Dù vậy, tôi quyết định sẽ gửi cho cậu ta một lá thư trong tương lai gần. Khi tiến hành điều tra ở phương Bắc, chắc chắn sẽ có lúc tôi cần đến trí tuệ của cậu ta.

Leto cực kỳ uyên bác, đã nghiền ngẫm đủ loại sách trong thư viện.

Cậu ta cũng có thể biết điều gì đó về mối quan hệ giữa phương Bắc và Elf tộc.

Khi bọn tôi đang đi qua cổng dịch chuyển, có vẻ như một cuộc giao dịch nào đó đang diễn ra giữa những thiếu nữ.

Sau cuộc trò chuyện trước đó, tiền bối Elsie tỏ ra thân thiện một cách kỳ lạ với Emma. Những lời thì thầm không dứt vang lên giữa hai cô gái khi họ bước đi cạnh nhau.

Phần lớn là tiền bối Elsie đang cố gắng thuyết phục Emma.

"Này, thường dân. Cô có biết chọn đúng phe quan trọng thế nào không hả?"

"...T-Tôi không chắc?"

Mỗi lần như vậy, Emma lại toát mồ hôi hột với vẻ mặt gượng gạo. Tuy nhiên, cảm xúc của cô dường như không phải là mối bận tâm của tiền bối Elsie.

Vẫn tỉnh bơ, tiền bối Elsie lại thúc ép Emma.

“Cô sẽ hiểu việc chọn đúng phe quan trọng thế nào một khi bước chân vào xã hội quý tộc... Thế nên, liệu mà làm cho tốt vào."

Emma, có lẽ cảm thấy áp lực bởi lời gợi ý đầy ẩn ý của tiền bối Elsie, khẽ lảng tránh ánh mắt. Mặc kệ điều đó, tiền bối Elsie chọc vào hông Emma với vẻ đắc thắng.

"Tôi hiện đang dẫn đầu. Những kẻ khác thậm chí còn chưa xếp hàng vào vạch xuất phát đâu."

"...Càng nghe càng thấy con chó cảnh này cứ sủa ăng ẳng hỗn xược."

Chính lúc đó, Thánh Nữ đột nhiên xen vào.

Có lẽ không thể kìm nén cơn xúc động dâng trào bất ngờ, cô thậm chí quên cả việc giữ vỏ bọc thường ngày và thốt ra cảm xúc thật của mình.

Tất nhiên, chẳng ai ngạc nhiên cả.

Không chỉ tôi và Yuren, mà cả tiền bối Elsie và Công chúa đều đã thấy bản chất thật của cô ấy ít nhất một lần. Giờ chẳng có lý do gì để ngạc nhiên nữa.

Chỉ có Emma là có vẻ bối rối trước tình huống này, mắt mở to thao láo.

Nắm bắt thời cơ, Thánh Nữ đanh đá đáp trả tiền bối Elsie.

"Cô có thể thôi phun ra mấy lời nhảm nhí được không? Tôi—Tôi đã hỏi Ian về những gì cô nói lần trước, và cậu ấy bảo chẳng có gì cả! Cô thích chơi trò ném đá giấu tay thế à?!"

Rõ ràng cô vẫn còn cay cú về việc bị tiền bối Elsie lừa lần trước.

Theo lời kể của Yuren, Thánh Nữ thậm chí đã khóc, nên sẽ thật lạ nếu cô không tức giận.

Thật không may, tiền bối Elsie không phải là người sẽ chớp mắt trước những điều như vậy.

Trái lại, cô còn nở một nụ cười đắc thắng hơn.

"Ừm, tôi thực sự rất thích đấy. Ai bảo cô chậm chân hơn một bước? Ồ, đúng rồi... Cô là trinh nữ được yêu mến nhất của Thánh Thần mà, nên cô phải giữ mình là 'trinh nữ' đúng không?"

Như thể lời nhận xét đó đã đánh trúng tim đen, cơ thể Thánh Nữ run lên.

Vì không có lời phản bác nào được đưa ra, có vẻ như cô không nghĩ ra được câu trả lời thích đáng. Vị thế của Thánh Nữ trong Thánh Thần Giáo quan trọng đến mức đó.

Cô thậm chí đã từ bỏ cuộc sống của một đứa trẻ mồ côi để sống với tư cách là Thánh Nữ.

Cô không thể từ bỏ nghĩa vụ của mình một cách liều lĩnh.

Tiền bối Elsie say sưa với chiến thắng áp đảo mà đã lâu lắm rồi cô mới được nếm trải.

"Nhưng tại sao hành động của cô lại khiến cô trông ít giống trinh nữ mà giống một ả 'lẳng lơ' hơn thế? Hả?"

"L-Làm ơn, im đi..."

Như mọi khi, tôi lắc đầu trong khi nhìn hai người họ cãi nhau.

Dù tôi đã quên bẵng đi một thời gian, nhưng đối thủ thực sự của tiền bối Elsie lại là tiền bối Delphine. Chỉ cần nghĩ đến những xung đột mới nào có thể nảy sinh khi tụi tôi đến phương Bắc là tôi đã thấy đau đầu rồi.

Tệ hơn nữa, tranh thủ lúc Thánh Nữ và tiền bối Elsie đang cãi nhau, Công chúa lặng lẽ tiến lại gần Emma.

"Ưm, tiền bối Emma?"

"V-Vâng?!"

Tiếp sau tiểu thư của gia tộc Rinella và Thánh Nữ của Thánh quốc, ngay cả Công chúa của Đế quốc giờ cũng tham gia vào chuyện này.

Emma, người chỉ là một thường dân, giờ đây trông như hồn xiêu phách lạc.

Sau khi nghịch nghịch ngón tay một lúc, Công chúa cuối cùng cũng lên tiếng.

"T-Tôi có nhiều tiền lắm!"

"...?"

Trước tuyên bố đột ngột đó, mắt Emma trở nên trống rỗng.

Mặc kệ điều đó, Công chúa ngây thơ nhắm mắt lại và nắm chặt tay.

"V-Và tôi cũng có quyền lực nữa... Làm ơn hãy nhớ điều đó, ưm... khi chọn phe..."

Nói xong, công chúa, có vẻ xấu hổ, nhanh chóng quay người và tạo khoảng cách giữa họ.

Tuyên bố làm vợ lẽ của mình có gì đặc biệt mà lại châm ngòi cho một cuộc cạnh tranh khốc liệt thế nhỉ?

Tôi chết lặng, nhưng vì đã từ bỏ việc cố gắng hiểu tâm lý nữ nhân từ lâu, tôi quyết định ngừng suy nghĩ về nó.

Ít nhất thì nghe họ cãi cọ cũng khiến thời gian trôi qua nhanh.

Và cứ thế, thời gian trôi đi, và ngay sau khi nhóm tôi bước qua cổng dịch chuyển—

Tôi được chào đón bởi khí hậu lạnh giá của phương Bắc mà tôi mới chỉ được nghe kể.

Gió cắt da cắt thịt thổi như muốn xuyên qua xương tủy. Không khí khô khốc mang đến cơn đau buốt cho phổi tôi theo từng nhịp thở.

Và phía bên kia tất cả, là một người phụ nữ với mái tóc rực rỡ như ánh mặt trời.

"Lâu rồi không gặp, Chủ nhân… ý là, Ian."

Mang trên môi nụ cười tự tin thường thấy.

Đó là cuộc hội ngộ với tiền bối Delphine.

Dù trông cô có vẻ hốc hác hơn trước một chút.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!