Arc 5: Bánh Mì Và Dao Găm [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chương 308: Bánh Mì Và Dao Găm (6)

Chương 308: Bánh Mì Và Dao Găm (6)

Gương mặt người đàn ông trở nên u ám.

Ngược lại, khuôn mặt của Công chúa Điện hạ lại chẳng có gì ngoài sự rạng rỡ. Sự tương phản kỳ lạ đó tạo nên một bầu không khí đối lập như ánh sáng và bóng tối.

Đó là bởi vì cô quá đỗi vô tư.

Ngay từ đầu, cô đã luôn đọc được cảm xúc của người khác thông qua "Mắt Rồng". Cô không có lý do gì để chú ý đến những tín hiệu tinh tế của người khác, cũng như không cảm thấy cần phải phát triển những khả năng như vậy.

"Sự tinh tế" vốn là một phần của kỹ năng xã hội.

Lẽ ra nó phải được bồi đắp từ nhỏ, nhưng tuổi thơ đầy sóng gió là quá đủ để cướp đi khả năng giao tiếp xã hội của vị công chúa này.

Vì lẽ đó, chàng trai không thể tùy tiện mở miệng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy công chúa nở một nụ cười hồn nhiên đến thế.

Sau một hồi lâu do dự, cuối cùng anh cũng thốt ra một câu hỏi mơ hồ.

“...Cô vừa nói là ‘rồng cưng’ sao?”

“Đúng vậy! Chà, vì ngài đã có tiền bối Rinella làm chó cưng rồi mà...”

Vừa nói, nàng công chúa vừa liếc nhìn nam nhân để thăm dò phản ứng của anh.

Thấy vậy, người đàn ông lại ngậm miệng.

Môi anh mấp máy vài lần trong vô vọng, nhưng cuối cùng, như thể đã bỏ cuộc, chỉ có một tiếng thở dài thoát ra.

Công chúa, cảm nhận được bầu không khí tiêu cực, ngày càng trở nên bất an.

Dù có vô tư đến đâu, cô cũng không thể không nhận ra.

Bởi vì ánh mắt của chàng trai, khác với thường ngày, trông có vẻ phiền muộn.

Việc anh không thể nhìn thẳng vào mắt cô và lảng tránh ánh nhìn của cô đã nói lên tất cả.

Điều đó có nghĩa là anh không thể chịu đựng việc nhìn cô thêm nữa.

Tất nhiên, nàng công chúa vốn đặc biệt kém nhạy cảm này lại diễn giải điều đó theo một hướng hơi khác.

Chẳng mấy chốc, những giọt nước mắt sợ hãi bắt đầu ầng ậc nơi khóe mắt cô gái.

“E-Em xin lỗi, ngài Ian... E-Em đã quá tự phụ rồi phải không?”

Đó là một lời xin lỗi đột ngột.

Dù nam nhân không hiểu lý do, nhưng đôi mi run rẩy của công chúa đã minh chứng cho sự hỗn loạn đang khuấy động trong lòng cô nàng.

Cuối cùng, người đàn ông không còn cách nào khác ngoài việc nhìn cô một lần nữa.

Từ ánh mắt trống rỗng của anh, ngay cả sự bối rối hay ngỡ ngàng cũng không còn đọc được nữa.

Chỉ còn lại một sự quyết tâm bi ai—như thể muốn xem chuyện này sẽ đi đến đâu.

Quả nhiên, công chúa ngay lập tức đáp lại những mong đợi đau đớn của chàng trai.

“M-Một kẻ như em, lại dám nghĩ đến chuyện trở thành thú cưng của ngài... Sau khi đã gây ra bao rắc rối cho ngài Ian! E-Em xin lỗi, ngài Ian. Em sai rồi... Từ nay về sau, em sẽ không đi quá giới hạn nữa... V-Vì thế xin ngài đừng bỏ rơi em...”

Công chúa rưng rưng nước mắt bám chặt lấy nam nhân. Chẳng mấy chốc, lệ đã tuôn rơi trên gương mặt cô.

Người đàn ông day trán và rên rỉ một tiếng, như thể đang đau đầu lắm.

Đó là tiếng than vãn đầu tiên anh thốt ra kể từ khi đến thế giới này, nhưng công chúa không có cách nào biết được kỷ lục đáng nhớ đó.

Những lời cầu xin thảm thiết của cô vẫn tiếp tục.

“Em đã gửi lời xin lỗi riêng đến em gái của ngài rồi... N-Nhưng như thế vẫn chưa đủ phải không? Cho đến khi ngài cảm thấy nhẹ lòng, thưa ngài Ian, cứ thoải mái yêu cầu em bất cứ điều gì, bao nhiêu cũng được...”

“...Cô nói là bất cứ điều gì sao?”

Chính lúc đó, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt người đàn ông.

Đáng tiếc thay, công chúa hoàn toàn không nhận ra dấu hiệu khả nghi đó. Cô chỉ bám lấy ngực anh, nức nở.

“V-Vâng! Em sẽ làm bất cứ điều gì cho ngài! Cho dù em phải tiêu hết toàn bộ tài sản của mình...!”

Trong một khoảnh khắc, chàng trai im lặng.

Trong đôi mắt thường ngày vốn dửng dưng của anh, một tia cảm xúc bắt đầu trỗi dậy. Đó thực sự là một biểu hiện đa cảm hiếm hoi, thứ mà anh đã không bộc lộ trong một thời gian dài.

Chẳng bao lâu sau, những lời hứa hẹn nặng tựa ngàn cân tuôn ra từ môi anh.

“Cô có thể hứa không? Rằng cô sẽ làm bất cứ điều gì.”

Như thể không cần phải hỏi lại, công chúa gật đầu với đôi mắt đẫm lệ. Trong động tác nhiệt thành đó, trái tim tuyệt vọng của cô hiện lên rõ mộng.

“Vâng, tất nhiên rồi ạ...”

“Vậy thì hãy cùng đi du lịch một chuyến.”

Câu nói ngắn gọn đó chính là tín hiệu.

Cơ thể công chúa cứng đờ tại chỗ, và đôi mắt màu xám nhạt ngơ ngác của cô hướng về phía chàng trai.

Mặc kệ điều đó, nam nhân chỉ thốt ra những lời tựa như một tiếng thở dài.

“Tôi nói là hãy đi du lịch, thưa Điện hạ. Hãy đi cùng tôi.”

Giọng anh hờ hững, nhưng sức công phá của những lời đó chẳng khác nào một quả bom.

Ý nghĩa của việc một nam một nữ cùng nhau đi du lịch là quá rõ ràng.

Không đời nào một công chúa lớn lên trong Hoàng gia lại không biết điều này.

Cô gái há hốc mồm, không thể thốt nên lời.

Sau một hồi lâu không thể trấn tĩnh, cô hắng giọng và chỉnh lại tư thế.

Rồi cô bắt đầu kín đáo quan sát biểu cảm của Ian.

Đồng tử xám nhạt của cô từ từ thu hẹp lại theo chiều dọc—dấu hiệu cho thấy cô đang sử dụng “Mắt Rồng”.

Cô đã thề sẽ không dựa vào “Mắt Rồng” nữa, nhưng đó là khả năng cô đã sử dụng cả đời.

Dựa vào nó trong những lúc cấp bách là điều không thể tránh khỏi.

Và đây là tình huống có thể gọi là khủng hoảng chứ không chỉ đơn thuần là cấp bách.

Lẽ dĩ nhiên, công chúa không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng Mắt Rồng.

Tuy nhiên, lần này, đối thủ của cô lại đặc biệt khắc chế cô.

Cô hoàn toàn không thể đọc được tâm trí của người đàn ông này. Cô thậm chí không thể nắm bắt được những sắc thái mờ nhạt thường xuất hiện.

Điều này ngụ ý hai khả năng.

Thứ nhất, trình độ của chàng trai này cao đến mức có thể sánh ngang với một bậc thầy.

Thứ hai, cảm xúc của anh đã chai sạn đến mức không còn bộc lộ ra ngoài nữa.

Dù là trường hợp nào, thì cả hai khả năng đều không phải là điều người ta thường nghĩ đến ở một thanh niên mới ngoài hai mươi. Vì vậy, công chúa càng thêm bối rối, lẩm bẩm không thành tiếng trong khi đôi mắt đảo quanh vô định.

Cuối cùng, công chúa đỏ mặt tía tai và cúi gầm mặt xuống.

Bằng giọng nói rụt rè, cô gái hỏi lại.

“N-Nhưng nếu làm thế, tin đồn sẽ lan ra mất...”

“Vậy nên tụi mình không nên làm thế sao?”

Trước câu hỏi ngược lại của anh, công chúa chụm hai ngón tay trỏ vào nhau.

Và sau khi lo lắng liếc nhìn phản ứng của người đàn ông, Cien cuối cùng càng cúi thấp đầu hơn nữa.

Khuôn mặt cô đã đỏ bừng như sắp bốc cháy. Gần như có thể tưởng tượng ra khói đang bốc lên từ đầu cô vậy.

“K-Không phải là không nên, nhưng mà...”

“Vậy thì, chuẩn bị mọi thứ đi. Hai ta phải khởi hành trong hai tuần nữa.”

Trước những yêu cầu kiên quyết liên tiếp của anh, Cien chỉ có thể đưa ra một câu trả lời yếu ớt.

“...Vâng, thưa ngài Ian.”

Chỉ đến lúc đó, như thể đã hài lòng, chàng trai mới quay người lại.

Trông anh như đã sẵn sàng để đi đến một nơi khác.

Anh định bước đi, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh nói thêm.

“Ồ, còn một điều nữa.”

“D-Dạ...!”

Nàng công chúa đang bồn chồn giật mình và lỡ lời đáp lại như thế.

Có lẽ thấy câu trả lời của mình thật nực cười, cô gái lại cúi đầu xuống lần nữa. Tuy nhiên, nam nhân dường như chẳng bận tâm chút nào.

“...Xin hãy chuyển lời đến Hoàng đế Bệ hạ rằng hãy coi chừng con sư tử già.”

Để lại những lời đầy ẩn ý đó, người đàn ông rời đi.

Bị bỏ lại một mình, công chúa chỉ biết nghiêng đầu khó hiểu một lúc lâu.

Sư tử già? Ngài ấy đang ám chỉ ai vậy?

Tất nhiên, sự suy tư đó không kéo dài lâu.

Bởi vì công chúa đã có một vấn đề cấp bách ngay trước mắt.

Một chuyến du lịch với vị tiền bối mà cô thầm thương trộm nhớ.

Dù thời hạn là hai tuần, nhưng vẫn còn thời gian để chuẩn bị. Cien rơi vào trầm tư với trái tim đập thình thịch.

B-Bây giờ, mình phải làm sao với chỗ đồ lót đây?

Dù thế nào đi nữa, với tư cách là công chúa của Đế quốc, có những giới hạn nhất định mà cô phải giữ gìn. Tuy nhiên, trước khi kịp nhận ra, suy nghĩ của cô đã trôi về ngăn kéo chứa đầy những bộ đồ lót hình gấu bông của mình.

Mà không hề hay biết ý định thực sự của chàng trai.

“...Chà, dù sao thì cũng đâu phải mình là người giải quyết chuyện đó.”

Bỏ lại câu lẩm bẩm cay đắng đó phía sau, nam nhân bước đi.

Anh thực sự rất mong chờ xem Hoàng đế sẽ phản ứng thế nào khi nghe tin này.

Đó là một sự trả thù nhỏ nhen của một người đàn ông mà ký ức đã bị vấy bẩn.

<Tluc: Má lại báo khứa Ian nữa =))) >

 

✦✧✦✧

Sau khi nghe xong mọi chuyện, tôi rời khỏi phòng bệnh của Seria.

Bỏ Seria lại và mang Công chúa theo sao?

Vào lúc này, đó là một quyết định mà tôi không thể hiểu nổi ý định của chính mình. Nhìn nhận một cách khách quan, rõ ràng Seria là một chiến binh giỏi hơn công chúa.

Cô có nhiều kinh nghiệm thực chiến hơn và chúng tôi thậm chí đã rèn giũa khả năng phối hợp khi cùng nhau vượt qua những tình huống sinh tử.

Ngay cả về kỹ năng, cô cũng nên được đánh giá cao hơn công chúa một bậc.

Dù công chúa là thủ khoa năm nhất của Khoa Ma Thuật, nhưng Seria cũng là thủ khoa năm hai của Khoa Hiệp Sĩ.

Hơn hết, điều khiến tôi khó chịu lại là một chuyện khác.

Đó là việc cậu ta dùng từ “du lịch” với công chúa.

Nơi tôi và những người bạn đồng hành sắp đến không phải là một khu nghỉ dưỡng yên bình, tĩnh lặng.

Đó là một chiến trường nơi bọn tôi phải đặt cược mạng sống của mình.

Bất cứ ai có chút thường thức đều biết rằng việc đi đến một vùng đất xa xôi đầy rẫy hiểm nguy không nên được gọi là “du lịch”—điều đó sẽ khiến người ta thất vọng đến mức nào chứ? Hơn nữa, công chúa vẫn chỉ là một học viên năm nhất thiếu kinh nghiệm.

Cô ấy có lẽ chưa bao giờ mạo hiểm mạng sống hay tước đi mạng sống của ai.

Dù thế nào đi nữa, đó là việc đòi hỏi một quyết tâm to lớn.

Điều an ủi duy nhất là tin đồn vẫn chưa lan rộng lắm.

Ngay cả Seria cũng chỉ biết chuyện vì nghe từ “tôi” của tương lai, nên có vẻ như chuyến trăng mật không đúng lúc giữa công chúa và tôi sẽ chỉ bị lộ ra sau này.

Chỉ cần nghĩ đến những người sẽ phản ứng khi nghe tin đó thôi cũng đủ thấy kinh hoàng rồi.

Đầu tiên và quan trọng nhất, Hoàng đế là mối lo ngại lớn nhất, và còn có kha khá những người khác sẽ lao đến để xác minh sự thật của những lời đồn đại.

Thật tình cờ là tôi lại đụng phải một trong số họ.

Không, nói chính xác hơn, đó là một sự tất yếu được ngụy trang dưới vỏ bọc tình cờ.

Bởi vì ai cũng có thể thấy người đó dường như đang tìm kiếm một ai đó cụ thể.

Một người đội chiếc mũ chóp nhọn đang nhìn ngó nghiêng khắp nơi, và rồi, khi nhìn thấy tôi, người đó nở một nụ cười rạng rỡ và chạy tới.

Và không chút do dự, thân hình nhỏ bé đó lao vào lòng tôi với một tiếng “bộp”.

“...Chủ nhân! Ehehe.”

Đó là tiền bối Elsie.

Kể từ khi tỏ tình với tôi, tiền bối Elsie đã tiếp cận tôi mà không chút e dè như thế này. Đôi khi, sự thiếu khoảng cách của cô đủ khiến tôi trở tay không kịp.

Ngay cả bây giờ, cô gần như đang dụi mặt vào ngực tôi.

Tôi thở dài thườn thượt, ra vẻ phiền muộn.

Được thiếu nữ xinh đẹp như tiền bối Elsie thích không phải là cảm giác tệ. Tuy nhiên, tôi có một mong ước nhỏ nhoi là cô hãy để ý đến thời gian và địa điểm một chút.

Đây là ngôi đền.

Là một trong những nơi ít phù hợp nhất để bàn chuyện tình cảm nam nữ.

Trùng hợp thay, vài vị linh mục đi ngang qua đang cau mày nhìn tụi tôi.

Tôi xoa đầu tiền bối Elsie, cố gắng trấn tĩnh cô nàng.

“Tiền bối Elsie, gặp cô thật tốt. Nhưng trước hết, cô có thể lùi ra xa tôi một chút được không...?”

“Ian, thú cưng không được phép vào trong đền đâu.”

Nhưng trước khi tôi kịp can ngăn tiền bối Elsie, một giọng nói kiêu ngạo đã lọt vào tai tôi.

Một thiếu nữ với mái tóc bạc đang sải bước về phía chúng tôi từ cuối hành lang.

Chỉ cần nhìn những đường cong ấn tượng trên cơ thể ấy, đã rõ mười mươi—đó là Thánh Nữ.

Trước sự xuất hiện đột ngột của một đối thủ đáng gờm, ánh mắt của tiền bối Elsie lập tức trở nên lạnh lẽo.

Cô tặc lưỡi và tách mình ra khỏi vòng tay tôi.

Dù vậy, tiền bối Elsie vẫn không từ bỏ việc bám lấy cánh tay tôi.

“Này, con ả ngực bự kia. Cô nghĩ mình là ai mà xen vào hả? Tôi đang cố gắng tận hưởng khoảng thời gian chất lượng với Chủ nhân...”

“Chỉ là thấy hơi thảm hại khi nhìn cô cứ bám dính lấy người ta ngay cả khi đã bị từ chối thôi.”

Nói rồi, Thánh Nữ vẽ một dấu thánh giá với nụ cười nhạt.

“Cô có thể vui lòng cân nhắc đến cảm xúc của Ian được không? Tôi chắc rằng chuyện này cũng chẳng dễ chịu gì với cậu ấy...”

“...Aha.”

Nhưng phản ứng của tiền bối Elsie lại hờ hững đến lạ.

Nó khác xa với mong đợi của Thánh Nữ.

Khi đôi mắt màu hồng nhạt của Thánh Nữ nhìn cô ấy đầy bối rối, tiền bối Elsie nở một nụ cười khẩy sâu cay.

“Cô chưa nghe tin sao? Tôi đã tỏ tình lại lần nữa. Và lần này tôi không bị từ chối.”

Cô không sai.

Tôi đã quyết định sẽ trả lời lời tỏ tình của cô sau, nên chưa thể nói là cô đã bị từ chối.

Thú thật, tôi không biết mình sẽ cảm thấy thế nào khi thời điểm đó đến.

Nhưng vì đó là một nhận xét dễ gây hiểu lầm, tôi chỉ có thể cười gượng gạo.

Thật trêu ngươi—quá mức trêu ngươi.

Tôi muộn màng cố gắng xoa dịu tình hình.

“Này, cô không thể nói như thế được. Thánh Nữ có thể hiểu lầm...”

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nói hết câu.

Bởi vì tôi không cảm nhận được bất kỳ chuyển động nào từ Thánh Nữ.

Phải, thậm chí không một cái nhúc nhích.

Tôi quay ánh nhìn khó hiểu về phía cô nàng.

Ở đó là hình bóng đông cứng của một người phụ nữ xinh đẹp, đang đứng thẫn thờ.

Cô đã đóng băng với nụ cười trên môi, choáng ngợp bởi cú sốc quá lớn.

Sự hiểu lầm đang dần tạo ra một hiệu ứng cánh bướm.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!