Arc 5: Bánh Mì Và Dao Găm [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 303: Bánh Mì Và Dao Găm (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,343 từ - Cập nhật:
Rượu, rượu, và rượu.
Bất cứ khi nào tôi gặp cô ấy, mùi rượu nồng nặc luôn xộc vào mũi tôi.
Đó là một người phụ nữ với mái tóc màu xám tro.
Đôi mắt xanh thẳm của cô mờ đục và vô định. Khuôn mặt ấy, vốn dĩ trắng xanh, giờ ửng hồng một màu quyến rũ.
Ngay cả khi chỉ nhìn thoáng qua, cô trông rõ ràng là đang say.
Hầu hết những kẻ say xỉn thường trông càng khó coi khi uống càng nhiều. Nhưng người phụ nữ ngồi trước mặt tôi thì khác.
Thay vào đó, cô toát lên một vẻ đẹp bi thương như một đóa hoa đơn độc còn sót lại trên cánh đồng tuyết.
Đó là nhờ vẻ đẹp xuất chúng bẩm sinh của cô nàng.
Tất nhiên, cô chẳng hề tỏ ra quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Cô chỉ đơn giản là tiếp tục nghiêng chai rượu để rót đầy ly của mình.
Và rồi cạn sạch ly, chỉ để rót đầy lại lần nữa.
Trong hành động lặp đi lặp lại đó, tôi thậm chí có thể cảm nhận được một sự cứng đầu khó tả.
Như thể nhiệm vụ duy nhất của cô là uống rượu, cô lặng lẽ lặp lại việc làm cạn và rót đầy ly.
Đó là một cuộc độc ẩm.
Người ta thậm chí có thể gọi đó là sự tự hủy hoại đang tiếp diễn trong im lặng.
Thời gian trôi qua, người phụ nữ ấy càng lúc càng toát ra bầu không khí cô đơn.
Nhìn cô, tôi tự nhủ.
Thật sự rất khó để nhìn cảnh này.
Cô vốn dĩ là một người phụ nữ rất ít khi thay đổi biểu cảm. Bản tính thẳng thừng của cô không thay đổi dù có uống bao nhiêu đi chăng nữa.
Đúng hơn là, cô thường trông cô đơn hơn khi say.
Một cái vỏ rỗng tuếch đã mất đi mục đích sống.
Dáng vẻ đó gợi tôi nhớ về bản thân mình trước đây.
Hoặc có lẽ vì cảm giác như đang nhìn thấy đích đến cuối cùng mà mình có thể sẽ chạm tới, tôi buột miệng lên tiếng.
"...Dừng uống đi."
Chính lúc đó, bàn tay của thiếu nữ lần đầu tiên khựng lại.
Đôi mắt tựa màu ngọc lam ấy liếc nhìn tôi.
Đó là một màu sắc mang lại cảm giác lạnh lẽo như mặt hồ giữa mùa đông.
Người ta có thể đã rùng mình dưới ánh nhìn đó nhưng tôi, vì lý do nào đó, không hề sợ cô nàng.
Xét đến biệt danh khác của thiếu nữ này, điều đó thật đáng ngạc nhiên.
Đồ Tể Á Nhân.
Đó là một danh xưng đáng sợ.
Thật khó tin một vẻ đẹp mong manh như vậy lại được đặt cho cái danh xưng ấy.
Nhưng nếu ai đó từng chứng kiến cảnh cô tàn nhẫn tàn sát lũ elf nơi tiền tuyến của chiến trường, bất cứ ai cũng sẽ không còn cách nào khác ngoài việc nhớ lại danh xưng đó.
Ngay cả hôm nay, hàng chục, hàng trăm sinh mạng đã bỏ mạng dưới đôi mắt lạnh lùng kia.
Mỗi khi ánh kiếm xanh vạch ra đường đi của nó, máu lại nhuộm đỏ cả cánh đồng tuyết.
Bất cứ ai nhớ lại cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rúm ró dưới ánh nhìn của cô nàng.
Tuy nhiên, lưỡi tôi tự chuyển động.
"Ngày mai em lại phải ra chiến trường rồi... Nên hãy nghỉ ngơi một chút đi."
Thiếu nữ im lặng một lúc lâu.
Giống như tro tàn, không một mảnh cảm xúc nào có thể cảm nhận được trên khuôn mặt ấy.
Chỉ sau một khoảng dừng đáng kể, cuối cùng cô mới thốt ra một giọng nói yếu ớt.
"...Tiền bối, trước giờ anh vẫn hay lo chuyện bao đồng thế sao?"
"Anh không biết."
Trước câu trả lời hờ hững của tôi, cô lại nghiêng ly lần nữa.
Chỗ rượu còn lại biến mất trong miệng cô chỉ sau một ngụm. Đôi mắt xanh ấy, tràn ngập vẻ u ám, quay về phía tôi.
"Khi em uống, mọi thứ trở nên mờ ảo..."
Giống như cô đang lẩm bẩm một mình.
Rót thêm rượu với tiếng chảy róc rách, cô tiếp tục nói.
"Lý trí và cảm xúc, sự sống và cái chết, quá khứ và tương lai... tất cả trở nên hỗn độn đến mức em thậm chí không còn biết mình là ai nữa."
"Vậy đó là lý do em luôn một mình lao vào giữa đội hình địch sao?"
Đó là một lời khiển trách đầy tiếng thở dài.
Như thể nghe thấy những lời mắng mỏ lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô lặng lẽ nhìn tôi.
"Em sẽ chết nếu cứ như thế đấy, bất kể em có mạnh đến đâu."
"Em sẽ không chết đâu, dù em ước mình có thể..."
Cô lẩm bẩm bằng giọng vô hồn, cạn sạch thêm một ly nữa.
Với một tiếng cạch, cô đập mạnh chiếc ly xuống bàn.
Đôi mắt ấy giờ đây tràn ngập một ánh sáng sâu thẳm.
Như thể cô đang hồi tưởng về điều gì đó.
"...Bởi vì vẫn còn những việc em cần phải làm."
Giọng điệu của cô tha thiết đến mức nghe gần như xa lạ.
Cảm giác như những đốm lửa xanh đã bùng cháy trở lại trong đống tro tàn. Khi cô khinh bỉ nhả ra những từ đó, biểu cảm cuộn trào một cơn bão cảm xúc.
Hận thù, oán giận, hối tiếc, tuyệt vọng và tự ghét bỏ bản thân.
Xét đến quá khứ của cô nàng, đó không phải là một cảnh tượng khó hiểu.
Vì vậy, như thể bị bóp nghẹt, tim tôi đau nhói hơn và tôi trở nên lo lắng.
Đó là lý do tại sao tay tôi vươn ra nắm lấy cổ tay cô nàng.
Ánh mắt ấy, đầy vẻ khó chịu, quay về phía tôi.
Nhưng tôi vẫn giật lấy chai rượu từ tay cô bất chấp điều đó.
Bình thường, cô khắc kỷ như một bức tượng, nhưng cô ngay lập tức phản ứng dữ dội ngay khoảnh khắc tôi lấy cái chai.
"Anh nghĩ anh đang làm cái—!"
Nhưng trước khi cô có thể hét xong.
Tôi lập tức ngửa cổ và tu ừng ực chai rượu.
Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng tôi như lửa đốt. Rượu hẳn là rất mạnh, vì tôi cảm thấy đau rát.
Dù vậy, tôi không dừng lại và tiếp tục uống.
Khi tôi cuối cùng dằn mạnh cái chai xuống với một tiếng cạch.
Hương rượu bùng lên từ dạ dày tôi như pháo hoa, xâm chiếm mũi và tâm trí tôi. Cơn say sẽ sớm trở thành hơi nước và lan tỏa khắp toàn thân.
Đã lâu lắm rồi tôi mới uống nhiều thế này.
Tôi đã cắt giảm việc uống rượu kể từ những ngày còn ở học viện, nên có lẽ đó là lý do cảm giác rượu ngấm vào người sau một thời gian dài lại lạ lẫm đến vậy. Dạ dày tôi thậm chí còn cảm thấy như đang đảo lộn.
Tất nhiên, sự hối hận không kéo dài lâu.
Chỉ cần nhìn thấy thiếu nữ đang ngây người nhìn tôi như thể không tin vào mắt mình, tôi biết ý định của mình đã trúng đích.
Khàaaaa, tôi lau miệng và nói.
"...Vậy thì ít nhất hãy uống cùng anh. Đừng uống một mình."
Chỉ khi đó, thiếu nữ mới nén một tiếng cười chua chát và hỏi tôi.
"Tiền bối... chẳng phải anh nói anh sẽ quay về đế đô vào sáng mai sao?"
"Nếu em lo lắng thì uống ít thôi."
Cuối cùng, cô dường như không còn lời nào để nói.
Cô khẽ liếc nhìn tôi, rồi thở dài như thể chẳng còn lựa chọn nào khác.
Và rồi cô mở một chai rượu mới.
Sau vài chén qua lại, rốt cuộc cô cũng say mèm.
Thực ra, nếu muốn, cô có thể rũ bỏ cơn say bất cứ lúc nào.
Cô đủ mạnh để một tay hạ gục hàng chục lính elf và lũ ma vật của Ám Giáo Đoàn.
Không đời nào cô lại không thể xua tan cơn say.
Nhưng tôi chưa từng thấy cô rũ bỏ cơn say dù chỉ một lần.
Cô muốn được say.
Lâu nhất có thể.
"Tiền bối, anh đã hỏi em tại sao em lại uống rượu trước khi ra chiến trường đúng không? L-Là ngược lại mới đúng... Không có rượu, em không ngủ được. Mỗi đêm, em đều nghe thấy tiếng vũ khí va chạm..."
Đó là một lời than vãn khô khốc, không còn chút hơi ẩm nào.
Không nói một lời, tôi nghiêng ly rượu.
"Em chẳng còn gì nữa cả. Gia tộc, quê hương, tên tuổi, gia đình... E-Em thật ngu ngốc... Lẽ ra hồi đó em không nên làm vậy."
Cô đấm vào ngực mình như thể khao khát được khóc.
Nhưng dù em có đấm vào ngực bao nhiêu đi nữa, tuyến lệ khô cạn của cô cũng không vỡ ra.
Cô nói, thậm chí bắt chước giọng nức nở.
"Chị gái, em nhớ chị gái mình... E-Em không biết. Em là gì, em là loại sinh vật nào... vậy mà không hề biết điều đó, em đã ghét chị ấy."
Nói rồi, cô bất ngờ xắn tay áo lên.
Cánh tay mảnh khảnh của cô lộ ra, và cô lướt ngón tay qua đó.
Không có lưỡi dao hay bất cứ thứ gì tương tự trong quá trình đó.
Tuy nhiên, da thịt cô rách toạc không chút kháng cự, và máu rỉ xuống.
Tôi gần như bật dậy vì hoảng hốt.
Giá như cô đừng bật khóc.
"...Dòng máu này!"
Tỏng, tỏng. Những giọt máu rơi xuống từ đầu ngón tay cô nàng.
Vết thương rách toạc bắt đầu khép lại ngay lập tức. Ngay cả khi chứng kiến cảnh tượng đó, tôi cũng không thể nói gì.
Tôi không thể hiểu thấu cảm xúc của cô chút nào.
Tôi chỉ có thể cắn môi và nhìn vào đôi mắt xanh ấy, đang sục sôi sự căm thù mãnh liệt.
"Dòng máu này. Em căm ghét nó biết bao..."
Tự hỏi làm sao mình có thể an ủi cô đây.
Tôi ngập ngừng đứng dậy. Có thể không thích hợp khi làm vậy với một người đàn em mà tôi thậm chí còn không thân thiết lắm, nhưng đó là điều duy nhất nảy ra trong đầu tôi.
Giữ vững bản thân trước cơn say, tôi bước tới.
Vào khoảnh khắc tôi bước bước đó.
Rắc—một vết nứt khổng lồ xuất hiện giữa thế giới.
Những vết nứt nhỏ lan ra từ một nhát chém cắt ngang tầm nhìn của tôi. Và chẳng mấy chốc, giống như tấm kính bị đạn pháo bắn trúng, mặt đất dưới chân tôi vỡ tan tành.
Tôi thậm chí không thể hét lên.
Vô số giấc mơ trôi nổi trong bóng tối, lướt qua tôi.
Một cánh đồng tuyết bị bão tuyết quét qua.
Những mảnh thịt sôi sục.
Những tên elf mặc đồ đen.
Những cảnh tượng khó hiểu xâm chiếm tầm nhìn và làm rối loạn tâm trí tôi.
Và cuối cùng, đôi mắt vàng kim rực lửa của một người đàn ông đang nắm chặt vai tôi.
"...Hãy nhớ kỹ, không có nhiều ký ức cậu có thể mang theo đâu."
Chúng chập chờn trong tâm trí tôi như thể muốn thiêu rụi nó thành màu trắng xóa.
"Tôi sẽ không thể giúp cậu trong một thời gian, nên hãy nhớ kỹ một điều này thôi."
Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ.
Lời nói không thể thoát ra chút nào.
Vì vậy tôi chỉ có thể lắng nghe.
Lời cảnh báo của người đàn ông đó, điều mà tôi từng nghe một lần trước đây.
"...Đừng bao giờ đối đầu với nó một cách liều lĩnh."
Sau lời khuyên đó, mặt đất lại sụp đổ, và tôi rơi vào bóng tối vô tận.
Chính lúc đó, tôi tỉnh dậy, hét lên thất thanh.
Thở hổ hển, tôi cố gắng tập hợp lại những suy nghĩ rời rạc của mình.
Đó là một giấc mơ sống động quá mức.
Đây cũng là ảnh hưởng của tỷ lệ đồng bộ sao?
Ngay khi lấy lại bình tĩnh, tôi vội vã chuyển ánh nhìn.
Về phía chiếc bàn cạnh giường.
Như thường lệ, một phong bì lạ đã đến đó.
Thực tế là có hai cái.
Tôi chỉ có thể thốt ra một lời lẩm bẩm đầy hoang mang.
"...Cái chó má gì thế này?"
Nhưng không có thời gian để do dự.
Lóng ngóng, tôi vội vàng chộp lấy những chiếc phong bì.
Cả hai đều được làm bằng chất liệu cao cấp.
Thoạt nhìn, tôi không thể biết chúng đến từ đâu.
Khi tôi đang cân nhắc nên đọc cái nào trước, tôi sớm nhận ra một điều kỳ lạ.
Một trong những phong bì đã bị mở sẵn.
Đó là một tình huống gây hoang mang.
Những bức thư tình đến từ tương lai là những vật phẩm mà chỉ tôi mới có thể nhìn thấy. Chỉ tôi mới có thể đọc nội dung của chúng.
Do đó, chỉ mình tôi mới có thể mở phong bì.
Tuy nhiên, chiếc phong bì đã bị xé mở, và tệ hơn nữa, khi tôi kiểm tra bên trong, bức thư lẽ ra phải ở đó đã biến mất.
Tôi chỉ có thể bật cười chua chát.
"Haa."
Tôi đã cảm thấy đầu mình trở nên rối rắm rồi.
Nhưng hiện tại, vẫn chưa có đủ thông tin.
Tôi cẩn thận mở chiếc phong bì còn lại.
May mắn thay, có vài tờ giấy bên trong.
Mắt tôi bắt đầu lặng lẽ lướt qua những dòng chữ.
0 Bình luận