Arc 5: Bánh Mì Và Dao Găm [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 320: Bánh Mì Và Dao Găm (18)
0 Bình luận - Độ dài: 2,204 từ - Cập nhật:
Cô gái và tôi đứng quay lưng lại với màn đêm.
Khu rừng lúc nửa đêm tĩnh lặng tờ mờ. Đây không phải là nơi ai đó thường lui tới, ngoại trừ những cặp tình nhân lén lút hẹn hò. Dấu hiệu duy nhất của sự sống chỉ thoáng qua trong những lời thì thầm đứt quãng.
Nhưng ngay cả những âm thanh ấy cũng bị tiếng chim đêm làm cho tan tác.
Tại trảng đất trống trong rừng, chỉ còn lại sự im lìm.
Một khung cảnh hoàn hảo để tĩnh tâm và tập trung vào kiếm thuật.
Tôi tận hưởng cảm giác cầm thanh kiếm gỗ trên tay lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Nó lạnh và nhẵn mịn.
Tôi vung thử vài đường để cảm nhận độ nhẹ của nó. Đó là một cảm giác mà không thanh kiếm kim loại nào có thể sao chép được.
Đã bao lâu rồi mình mới cảm thấy giải thoát khỏi sức nặng ngàn cân ấy nhỉ?
Tôi không thể nhớ nổi.
Trong tất cả các trận chiến tôi đã trải qua cho đến nay, chưa bao giờ có thời gian để luyện tập.
Mỗi trận chiến đều là thực chiến.
Không có chỗ cho việc khua khoắng một thanh kiếm gỗ một cách hời hợt.
Suốt nhiều tháng trời, tôi luôn cầm trên tay lưỡi gươm sắc bén, giành lấy chiến thắng bằng việc đổ máu và cắt thịt. Qua việc sử dụng kiếm thật, tôi đã học được sức nặng của sinh mạng.
Đó là lý do tại sao cảm giác nhẹ nhàng của thanh kiếm gỗ sau một thời gian dài lại dễ chịu đến thế.
Đã lâu lắm rồi tôi mới tham gia một trận đấu không mang gánh nặng sinh tử.
Lần đấu tập cuối cùng của mình có phải là trong tiết học của Giáo sư Derek ngay trước Hồi Hương Hội không nhỉ?
Ngay cả lần đó cũng là kiểu huấn luyện đòi hỏi sự căng thẳng chẳng khác gì thực chiến, dữ dội hơn nhiều so với những buổi đấu tập nhẹ nhàng để thay đổi không khí mà tôi từng có với Seria.
Mỉm cười nhạt, tôi điều chỉnh tư thế.
Đó là một tư thế thoải mái.
Ngược lại, cô gái đứng đối diện tôi trông căng thẳng thấy rõ.
Cô hít thở sâu, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở ra. Cô đang tập hít thở sâu.
Có vẻ như cô đang cố gắng cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại.
Đây chỉ là một trận đấu tập thuần túy để kiểm tra kỹ năng.
Không cần thiết phải lo lắng đến thế, nhưng Seria lại đặt quyết tâm vào trận đấu này nhiều hơn mức cần thiết.
Tôi không hoàn toàn hiểu tại sao.
Tôi chỉ có thể đoán rằng nó liên quan đến việc cô đấu với "tôi" của tương lai.
Cách đây không lâu, Seria đã thách đấu với "tôi" của tương lai. Và lần nào cũng vậy, không ngoại lệ, cô đều chịu những thất bại thảm hại.
Thứ vỡ vụn khi đó có lẽ không chỉ là thể xác của cô nàng.
Suy cho cùng, Seria đã lớn lên với danh xưng thiên tài kiếm thuật.
Là con gái ngoài giá thú của gia tộc Yurdina, cô đã chịu đựng đủ mọi loại gian khổ và cống hiến toàn bộ bản thân cho kiếm đạo. Đối với cô nàng, đó còn hơn cả một niềm kiêu hãnh.
Có lẽ cô muốn nắm bắt cơ hội này để chứng minh kỹ năng của mình một lần nữa.
Chỉ cần có thể đánh hòa với tôi thôi cũng đủ để đạt được mục tiêu, vì điều đó sẽ cho phép cô bác bỏ những tuyên bố của "tôi" đến từ tương lai.
Lời nhận xét thẳng thừng rằng Seria không còn giúp ích được gì nữa.
Vì vậy, tôi càng củng cố quyết tâm của mình hơn.
Đây là một trận đấu giữa các kiếm sĩ. Nếu tôi tiếp cận nó một cách hời hợt, điều đó sẽ chỉ để lại vết sẹo không thể xóa nhòa lên lòng tự trọng của Seria.
Và ngay khi Seria bình tĩnh lại và thủ thế.
"...Em tới đây."
Một cơn lốc xám lao tới.
Đôi mắt xanh lam của cô lóe lên trong màn đêm lờ mờ. Đó là một cú đâm sắc bén đến mức khó tin là nó phát ra từ một thanh kiếm gỗ.
Bốp! Hai thanh kiếm va vào nhau với toàn bộ sức mạnh và bật ra.
Cảm giác nặng trĩu, như thể kim loại va chạm. Trong tay chúng tôi, những thanh kiếm gỗ không còn là vũ khí tập luyện đơn thuần nữa.
Chỉ với ý chí, chúng có thể dễ dàng trở thành vũ khí chết người, tước đoạt mạng sống của đối thủ bất cứ lúc nào.
Như để chứng minh điều đó, những đường kiếm của Seria dồn dập ập tới. Từ góc dưới bên trái lên góc trên bên phải, ngay khi cô định chém theo quỹ đạo chéo—
Tôi bất chợt nhận ra tư thế đó trông rất quen thuộc.
Đó là bí kỹ của gia tộc Yurdina: Huyễn Kiếm Sư Tử Vàng.
Đường kiếm vút lên cao của cô tách thành ba nhát chém riêng biệt rồi giáng xuống.
Nhìn thấy những vệt xanh lam đó, tôi giật mình lùi lại vì kinh ngạc.
Khi những đường kiếm sượt qua, vạt áo trước ngực tôi bị rách nhẹ. Vài giọt máu bắn ra kéo theo cơn đau buốt nhói.
Cứ đà này thì phân biệt giữa kiếm gỗ và kiếm thật cũng vô nghĩa.
Tôi không khỏi cảm thấy bối rối vì đã bước vào trận đấu với một tâm thế nhẹ nhàng.
Một lời thốt lên đầy khẩn khoản trượt khỏi môi tôi.
"Seria, sao em lại dùng bí kỹ gia truyền trong một trận đấu tập đơn giản thế...!"
"...Em tới đây!"
Nhưng cô dường như đã rất kiên quyết.
Cắn chặt môi, cô lại bước tới. Sau đó—với một tiếng vút—không gian như bị nén lại khi bóng dáng cô lao vọt về phía trước.
Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra.
Tại sao Seria lại căng thẳng đến vậy.
Ngay từ đầu, Seria và tôi đã bước vào trận đấu tập này với những tâm thế hoàn toàn khác nhau.
Seria rất nghiêm túc.
Và cách duy nhất để đối mặt với điều đó là dùng sự chân thành của chính tôi.
Nghiến răng, tôi vận chuyển ma lực khắp cơ thể.
Khi các giác quan ngủ quên thức tỉnh, tầm nhìn của tôi bắt đầu vẽ lại không gian xung quanh. Seria đang chém xuống với một tư thế hoàn hảo không tì vết.
Tôi có thể nhìn thấy nó.
Nước đi tiếp theo của Seria được dự báo bởi một quỹ đạo tưởng tượng. Các giác quan nhạy bén của tôi gần như là một dạng tiên kiến hạn chế.
Kỹ thuật của cô thực sự là chuẩn mực của chuẩn mực.
Những đòn tấn công uyển chuyển, liên tục của cô dường như không để lộ dù chỉ một kẽ hở nhỏ nhất. Tôi của ngày xưa chắc chắn sẽ hoàn toàn bị áp đảo.
Đúng vậy, nếu là tôi của ngày xưa.
Nhưng tôi không còn như trước nữa.
Tay tôi bóp nghẹt những đường nét vững chắc của không gian. Khi ma lực trong tôi cạn kiệt, một cảm giác kiệt sức kỳ lạ dâng lên, nhưng đó là một hành động đáng giá.
Những đường kiếm của Seria tiếp tục vẽ nên những quỹ đạo bí ẩn, cái này nối tiếp cái kia.
Trong không gian bị bóp méo, thanh kiếm gỗ của cô không thể chạm tới tôi. Nắm lấy kẽ hở đó, kiếm của tôi lao tới như một con thú và tung ra một loạt đòn tấn công dồn dập.
Cạch! Cạch! Cạch!
Seria vội vàng chuyển sang tư thế phòng thủ. Dù phản ứng của cô rất nhanh, cô không thể che chắn hoàn toàn những sơ hở tất yếu phát sinh trong quá trình đó.
Giả vờ chém xuống, tôi bước thêm một bước ngay khoảnh khắc kiếm của cả hai va chạm.
Bất ngờ trước sự áp sát hung hãn của tôi, Seria do dự và lùi lại. Giờ đây khi đã rơi vào thế bị động, cô không thể tổ chức một đòn phản công hiệu quả nào chống lại tôi.
Sau đó, với một tiếng bịch chắc nịch, tôi tung một cú đá.
Vì đã cảnh giác, cô chặn cú đá của tôi bằng thân kiếm. Nhưng điều đó không quan trọng. Tất cả những gì tôi nhắm đến là thời gian.
Một lần nữa, tôi vung kiếm xuống với toàn bộ sức mạnh, đập mạnh vào lưỡi kiếm của cô nàng.
Cô lùi lại phía sau cùng một tiếng rên khẽ.
Đó là một kết quả mà tôi không bao giờ có thể đạt được vài tháng trước. Khi đó, khoảng cách giữa chúng tôi là rất lớn.
Nhưng bây giờ, tôi có một trực giác kỳ lạ.
Một sự chắc chắn rằng tôi có thể đánh bại cô ấy.
Khi cô loạng choạng lùi lại vài bước, kiếm của tôi hạ xuống góc dưới bên trái.
Một động tác lớn như vậy tự nhiên sẽ đi kèm với những sơ hở riêng.
Không muốn bỏ lỡ cơ hội này, Seria một lần nữa lao vào tôi.
Đó là sai lầm của cô nàng.
Thanh kiếm đang hạ thấp bất ngờ vút ngược lên.
Chỉ đến lúc đó đôi mắt Seria mới mở to. Cục diện của màn trao đổi chiêu thức ban đầu đã bị đảo ngược.
Không, có một sự khác biệt then chốt.
Ngay cả khi cô cố gắng né tránh, thì đã quá muộn rồi.
Tách ra từ điểm cao nhất, năm vệt sáng bạc trút xuống như mưa.
Seria giơ kiếm lên để chặn, nhưng không có cách nào để đánh chặn từng đường kiếm đang đổ xuống như thác lũ ấy.
Một tiếng rắc vang lên.
Đó là âm thanh thanh kiếm gỗ vỡ vụn. Không thể chịu đựng đòn quyết định của tôi, Seria phải loạng choạng lùi lại vài bước.
Sau đó, cô ho ra máu và khuỵu gối xuống.
Chắc hẳn cô đã cố gắng giảm thiểu tác động bằng cách sử dụng ma lực nội tại.
Ma lực của cô bị quá tải trong quá trình đó, khiến thanh kiếm gỗ vỡ nát và làm rối loạn các mạch máu, dẫn đến việc cô thổ huyết.
Người chiến thắng đã rõ.
Hộc, tôi thở hắt ra một hơi sâu, cố gắng điều hòa lại nhịp thở bắt đầu trở nên dồn dập, và hạ kiếm xuống.
Điều thốt ra tiếp theo là một lời hỏi han pha chút lo lắng.
"Seria, em có sao không?"
Thật trơ trẽn khi tôi hỏi vậy, xét đến việc tôi đã dùng cả hào quang để giành chiến thắng.
Nhưng tôi còn có thể làm gì khác? Nếu Seria đã nghiêm túc, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với cô bằng sự chân thành tương xứng.
Khi tôi lặng lẽ định tiến lại gần cô nàng, một bàn tay trắng nhợt ngăn tôi lại.
Seria vỗ vỗ ngực vài cái, rồi lấy ra một lọ thuốc chữa trị từ trong áo choàng và uống cạn. Chỉ đến lúc đó cô mới có dấu hiệu bình tĩnh lại.
Sắc mặt cô trở nên hơi tái.
Với một nụ cười tự giễu, Seria loạng choạng đứng dậy.
"Em thua hoàn toàn rồi, Tiền bối Ian... em không còn là đối thủ của anh nữa."
"Anh chỉ may mắn thôi."
Trước sự khiêm tốn của tôi, nụ cười cay đắng trên môi cô càng sâu thêm.
Tôi giữ im lặng cho đến khi Seria lên tiếng lần nữa, thậm chí không đưa ra những lời an ủi thông thường.
Chấp nhận thất bại là gánh nặng của riêng Seria.
Tôi chỉ có thể hy vọng rằng về lâu dài, điều này sẽ giúp cô trưởng thành. Seria không phải là một nữ kiếm sĩ yếu đuối dễ dàng gục ngã; cô chắc chắn sẽ vượt qua nỗi đau và đứng dậy lần nữa.
Như để đáp lại hy vọng của tôi, Seria thở hắt ra một hơi dài, như thể cảm thấy nhẹ nhõm.
Một đường cong dịu dàng hình thành nơi khóe mắt cô nàng.
"Anh thật tuyệt vời, tiền bối Ian... Làm sao anh có thể tiến bộ nhiều như vậy trong thời gian ngắn thế chứ?"
Cảm giác như sự trưởng thành của tôi cuối cùng cũng được công nhận.
Và đó là sự công nhận từ người mà chỉ vài tháng trước đã đánh bại tôi hoàn toàn khi tôi thậm chí còn không thể phản kháng đàng hoàng.
Tôi không kìm được cảm giác vui sướng.
Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã vượt qua Seria.
Đến mức tôi có thể giành chiến thắng một cách tương đối dễ dàng.
0 Bình luận