Hiện tại
Một làn gió mát đang thổi ở đâu nhỉ?
Phân Bổ Điểm (Nơi Cao Ráo)
Ở phía tây Musashi, vài luồng sáng bay xa hơn về hướng tây.
Như để tiễn những luồng sáng đó, hai người đang lao về phía đuôi tàu trên khu vực mặt đất của Musashino. Một người mặc áo khoác của phái Qing-Takeda như áo gi-lê, người còn lại mặc đồng phục nữ sinh Qing-Takeda cùng chân váy.
"Nhanh lên!"
"Rõ rồi, Saizou. Những người khác thì sao?"
Để trả lời, năm khung tín hiệu hiện ra bên cạnh mặt anh. Những khung tín hiệu ẩn này không phát sáng, hình ảnh được vẽ nên bằng bóng tối. Một trong những hình người được vẽ bằng bóng tối đó là một người phụ nữ trang điểm đậm, thanh kiếm phiến quạt bằng kim loại gác trên vai.
"#7, Riichi đây. Tôi đang trên đường tới đó. Đã tìm được một chỗ an toàn ở rìa ngoài, có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào."
Một linh mục quỷ khổng lồ nhún vai trong khung tín hiệu kế bên. Ông ta gãi má, cười gượng.
"#3, Miyoshi Seikai. Lặn hụp đúng là không phải sở trường của ta."
"#4, Isa. Vậy mà cũng tự xưng là ninja sao, Seikai? Ồ, nhưng mà chắc cũng đến lúc về nhà rồi. Mình chỉ vừa mới quen với việc được ăn ba bữa kiểu Tây mỗi ngày thôi."
Sau lời bình luận của cô gái nhỏ nhắn, một chàng trai trẻ với đôi mắt nhắm nghiền lên tiếng từ khung tín hiệu tiếp theo.
"#5, Anayama. Trưởng lĩnh Sarutobi, tôi có thể đến hội quân với ngài, nhưng ngài có cần giúp gì không?"
"Không cần sự giúp đỡ từ bất kỳ ai để cho Reine des Garous đối xử như con nít."
"Cũng phải." Anayama gật đầu. "Nhưng đó là #10, Kakei, chứ không phải tôi."
Tất cả đều bật cười khi một người đàn ông mảnh khảnh hét lên "Chơi không đẹp!"
"Dù sao thì, đừng quá sức nhé?" Anayama nói.
"Chúng tôi biết rồi. ...Ồ, tôi nghĩ đến đây là đủ xa với cậu rồi đó."
Nói rồi, Saizou vòng tay ra sau lưng Sasuke.
Họ nhảy vào trong gió.
Cả hai nhảy lên những mái nhà trong khu thương mại trên mặt tàu.
Sương mù lướt theo sau Sasuke khi Saizou, một tinh linh gió, bảo vệ anh, nhưng anh không thực sự đặt chân lên mái nhà. Cả hai co gối lên, nhẹ nhàng lướt qua nóc nhà. Một con đường hiện ra ở phía dưới, theo đường chéo.
Trên con đường đó, hai người đang vội vã chạy về phía đuôi tàu, hướng Okutama. Một là một cô gái mặc áo khoác phòng thí nghiệm, người còn lại là một người đàn ông trong trang phục công sở.
Sasuke gật đầu về phía lưng người đàn ông.
"Thấy ngài rồi, Vua Musashi."
Sasuke cưỡi trên ngọn gió của Saizou, im lặng đáp xuống con đường.
Vua Musashi Yoshinao đang đứng sau cô gái mặc áo khoác phòng thí nghiệm để bảo vệ cô, nhưng ông không quay lại nhìn Sasuke. Ông quá tập trung vào cô gái đang thở hổn hển.
Nhắm vào gáy người đàn ông, Sasuke rút đoản kiếm, cưỡi trên ngọn gió của Kirigakure mà lao xuống.
"————"
Nhưng một cú đá bất ngờ từ dưới phóng thẳng lên phía anh.
"————!?"
Sasuke không kịp dùng đoản kiếm để đỡ, thay vào đó anh xoay người.
Anh giữ lấy vai Saizou khi cô ôm anh từ phía sau và hạ người xuống mặt đất.
Anh né đòn bằng cách lách xuống bên dưới cú đá đang hướng lên.
Tất cả diễn ra trong tĩnh lặng.
Bàn chân tung cú đá lướt qua trên đầu anh rồi nhanh chóng bật lên không trung.
...Đòn tấn công của ai vậy!?
Là một ninja, anh đã ghi nhớ mọi chuyển động vũ khí và cơ thể của từng đối thủ, nhưng cú đá này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Anh đã từng thấy nó trước đây, nhưng cảm giác có gì đó không đúng.
Vì vậy, khi lùi lại và đứng thẳng dậy, anh liếc mắt sang để kiểm tra xem đó là ai.
Anh nhận ra người vừa nhảy lên mà không gây ra tiếng động và đáp xuống một mái nhà gần đó.
...Người kế thừa danh vị Mito Matsudaira!
Yoshinao tiếp tục chạy trong khi tra kiếm lại vào hông.
...Vậy là họ đã đến kịp.
Mishina Hiro hẳn đã nhận thấy hành động của ông vì cô nhìn lại ông.
"Có chuyện gì vậy, thầy phó hiệu trưởng? Thầy lo lắng về ván solitaire đang chạy dở trên máy tính à?"
"Không," Yoshinao đáp mà không ngoảnh lại. "Tôi nhận ra mình cần phải suy nghĩ lại nhiều điều sau trận chiến này."
"Thật là một phen hú vía. Chúng ta đã quá mất tập trung vào việc phá hoại mà để các VIP không có người bảo vệ. Cần phải cẩn thận hơn."
Sasuke nhìn thấy cô gái tóc bạc đứng trên một kết cấu gỗ hình chữ nhật trong khu thương mại.
Lúc đó, anh đã nhảy sang tòa nhà kế bên, nhưng...
...Con gái của Reine des Garous quả đã thay đổi.
Hồi ở IZUMO, cô ấy có vẻ gì đó bồn chồn, nhưng...
"Con bé thật gan dạ khi không hề nao núng trước chuyện này."
Ngay khi anh đáp xuống mái nhà, các đồng đội đã vây quanh anh.
Tính cả anh, đây là bảy người trong Sanada Thập Dũng Sĩ.
Nhưng con gái của Reine des Garous chỉ mỉm cười với anh.
"Đây là cách các người nói lời tạm biệt sao? Nếu vậy thì..."
Các đồng đội của cô vây quanh cô: sĩ quan đặc nhiệm số 1 của Musashi, Mary Stuart, vợ chồng nhà Tachibana, sĩ quan đặc nhiệm số 2 người bán long, và một người Ấn Độ đang cầm nồi cà ri.
Người cuối cùng có hơi bí ẩn, nhưng có lẽ là một loại vũ khí bí mật nào đó. Dù gì thì, một nguyên liệu bí mật là phần quan trọng của cà ri mà. Những người không có mặt ở đây có lẽ đang bảo vệ các VIP khác, nhưng...
"Cảm ơn vì đã chiếu cố."
Người bán long gật đầu đáp lại.
"Noriki sẽ thất vọng lắm đấy. Các người đã giúp cậu ấy sửa chữa tàu bè khá nhiều. ...Tất nhiên, rồi sau đó lại phá hủy tất cả."
"Phải," Tachibana Muneshige đồng tình trong khi nhìn Miyoshi Seikai. "Nyuudou, ngài đã chơi với bọn trẻ rất nhiều, nên đây là một tình huống khó xử."
"Ta cũng ước gì khoảng thời gian đó có thể kéo dài hơn, nhưng..."
"Xin lỗi." Saizou rời khỏi lưng Sasuke và cười gượng. "Chúng tôi phải làm nhiệm vụ của mình, nên lần sau gặp lại, chúng ta sẽ là kẻ thù ngay từ đầu. Đừng có phàn nàn nếu chúng tôi giết các người mà không báo trước, được chứ?"
"Tôi không nghĩ họ có thể phàn nàn nếu đã chết."
"Im đi, đồ ngốc."
Mary mỉm cười trước lời bình của Saizou rồi cúi đầu về phía họ.
"Bảo trọng."
Ngay khi cô vừa dứt lời, sĩ quan đặc nhiệm số 1 của Musashi đã phát động tấn công.
Anh ta ném Ex. Collbrande như một vật phóng.
Lời tạm biệt đã kết thúc, từ đây về sau họ sẽ luôn đối mặt với nhau như kẻ thù. Đòn tấn công này báo hiệu sự khởi đầu cho điều đó, nên Sasuke cố tình chọn cách chặn nó lại.
Anh dùng một nhát chém nông của đoản kiếm để tạo ra tia lửa mà không làm gãy vũ khí.
"Gặp lại sau."
Anh đã nhảy vọt lên bầu trời phía sau.
Anh nhảy và chạy về phía rìa ngoài của con tàu.
"Thật tình, đây sẽ không phải là một kẻ địch dễ đối phó."
Anh nhảy khỏi boong tàu và lao vào khoảng không. Lãnh thổ của Sanada đang chờ đợi bên dưới, phía tây Kantou.
Anh tự nhủ khi rơi xuống những ngọn núi tối tăm và sâu thẳm của rừng rậm và thung lũng.
"Mình phải nói gì với thiếu chủ và các thầy đây?"
Mitotsudaira thở dài, buông thõng vai.
Họ đã đẩy lui được một phe địch, nhưng một phe khác vẫn đang tấn công từ trên trời.
"Dù sao thì, một trong những kẻ thù của chúng ta đã rời đi. Chúng ta cần sửa chữa và phản công lại!"
Cô hiểu rõ tình hình, nên đã ra chỉ thị qua một khung tín hiệu.
Cô kiểm tra thông tin hải trình mà "Musashi" đã gửi cho hội học sinh và các sĩ quan của tổng trưởng.
...Hiện tại, Musashi đang hướng về phía đông trong khi rẽ một chút về phía bắc từ Vịnh Suruga.
Thay vì di chuyển dọc theo bờ biển như một đường biên giới tạm thời, họ sẽ đi thẳng đến Edo.
...Chúng ta đang tái hiện lịch sử, nên không cần lo lắng về các đường biên giới tạm thời.
Họ không cần phải đi theo các điểm đánh dấu, nên việc né tránh các cuộc tấn công của Nagahama sẽ dễ dàng hơn.
Ngân Lang: "Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?"
Tân Binh: "Trận Mikatagahara kết thúc khi phe Matsudaira cắt đuôi được kẻ truy đuổi và trốn thoát về lâu đài của mình, vì vậy chúng ta cần phải cắt đuôi kẻ địch trước khi đến Edo và bay vào bến chuyên dụng của chúng ta tại Kantou IZUMO."
Cô Gái Hút Thuốc: "Cảng cạn của Musashi tại Kantou IZUMO là loại cảng nổi, nên chúng ta có thể cập bến nhanh hơn so với khi nó ở trên mặt đất. Dù vậy vẫn sẽ khá là xóc đấy."
Tôi: "Ừm, có ai cần một câu đùa ở đâu đó không? Có ai không? Làm ơn đi?"
Ngay cả qua khung tín hiệu, Mitotsudaira cũng có thể nhận ra mọi người đang lờ anh ta đi, nên cô cũng làm vậy.
Dù sao đi nữa, việc cắt đuôi kẻ địch nói thì dễ hơn làm. Chiếc Nagahama khổng lồ là một chuyện, nhưng...
"Chiếc Sunomata!"
Con tàu đó đang bám theo họ bằng cách sử dụng con tàu ma.
...Nhưng chúng ta có cách để đối phó với nó!
Đầu tiên...
"Tất cả các tàu, bắt đầu hành trình trọng lực. Hết."
Sau thông báo trên toàn tàu, ánh sáng ether chiếu đến họ từ lớp vỏ ngoài.
Các bộ phận mở rộng đã được để ở chế độ chờ để họ có thể sử dụng hành trình trọng lực ngay lập tức. Với độ bền của các bộ phận và lượng nhiên liệu còn lại, họ phải giải quyết dứt điểm sớm.
"Đánh chìm Sunomata trước khi chúng ta đến Edo!"
Lời của Mitotsudaira đi kèm với một cơn gió lớn thổi qua Musashi.
Họ đã tăng tốc về phía Edo.
Toshiie nhìn thấy Musashi tiến về phía trước.
Do kích thước khổng lồ của nó, nó kêu ken két như thể đang co lại rồi bắn về phía trước.
Dù nhìn bao nhiêu lần, nó vẫn dường như mang sức mạnh của những con sóng vỗ bờ.
Nhưng nếu tốc độ khủng khiếp đó được xem như một con sóng, thì Sunomata là một chiếc thuyền nhỏ cưỡi trên con sóng đó. Kích thước nhỏ bé cho phép nó lướt trên đầu ngọn sóng mà không bị cuốn vào giữa.
Và nó đã làm đúng như vậy. Nó bị Musashi kéo về phía trước, lượn lờ bên trên như một con diều, và mượn lực gia tốc của Musashi trong khi nhìn xuống nó.
Nó cưỡi trên tốc độ đó. Nagahama bị bỏ lại phía sau khi nó bay về phía bắc bên trái họ, nhưng Sunomata chỉ cần tấn công và buộc Musashi phải sử dụng sức mạnh của hành trình trọng lực để phòng thủ. Điều đó sẽ làm giảm tốc độ của Musashi và cho phép Nagahama bắt kịp.
Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra.
Musashi có thêm một màu mới: màu trắng.
Màu sắc lan ra từ mũi tàu như một đóa hoa hay những tia lửa.
Đó là một đại dương. Musashi đã tạo ra đại dương của mình ngay trước mặt nó trong khoảnh khắc nó tăng tốc.
Làn nước dường như được đặt một cách dày đặc, vì vậy một lượng lớn bọt nước va chạm với không khí mà Musashi mang theo và vỡ tung ra thành hình con thoi. Tuy nhiên, bản thân Musashi lại bị dòng nước cản lại, triệt tiêu gia tốc của nó.
"Ôi, không!"
Sunomata chao đảo.
Tốc độ của con tàu ma đã giảm theo hành động của Musashi, nhưng không thể nói điều tương tự với Sunomata, vốn có con tàu ma gắn phía sau như một nguồn lực đẩy. Dù nhẹ, nó vẫn đủ trọng lượng để tạo ra một cuộc giằng co giữa con tàu ma đang dừng lại và chiếc Sunomata đang lướt theo đà.
Kết quả là, Sunomata bị con tàu ma kéo giật lại và chúi về phía trước.
"...!"
Nó bị buộc phải thực hiện một vũ điệu giữa không trung, tạo ra một sơ hở chí mạng.
Asama đã không bỏ lỡ khoảnh khắc cơ hội đó.
Bên dưới cầu tàu của Học viện Musashi Ariadust, cô bắn một mũi tên từ chiếu nghỉ giữa cầu thang. Chiếc váy cặp tài liệu của cô đã giữ cô cố định và Kimi đang cản đường bằng cách trốn sau lưng cô.
"Trúng!"
"Vỗ tay!!"
Cô đã yểm một vài câu thần chú thanh tẩy ma quỷ lên mũi tên và không cung cấp thêm hỗ trợ dẫn đường để tập trung vào gia tốc.
Sunomata đang cố gắng tạm thời tách bỏ con tàu ma để ổn định lại, nhưng đã quá muộn.
Asama đã từ bỏ đặc tính dẫn đường của đòn tấn công để tập trung vào tốc độ, vì vậy nó biến thành một ngọn giáo ánh sáng và bắn trúng trực diện vào con tàu ma.
Con tàu đã vỡ tan. Ánh sáng của nó phân tán khắp nơi và những bóng ma siêu thoát lên thiên đàng như một làn sương phát sáng, nhưng...
"Làm ơn đi!!"
Một lúc sau, đại dương trước mũi Musashi biến mất.
Việc tái gia tốc ngay lập tức được khởi động ngược từ các phần đã mở trên hông tàu. Musashi gần như mọc thêm cánh khi luồng sáng gia tốc lớn nhất trong ngày được bắn ra bầu trời để đưa họ đi xa khỏi Sunomata.
"...!!"
Musashi sử dụng tất cả những gì đã tích lũy để đẩy mình về phía trước, và...
"————!!"
Sau khi vượt qua một điểm nhất định, tám con tàu lao về phía trước.
Musashi tăng tốc khi nó bay một mình về phía đông.
Sương trắng nổ tung và kéo thành vệt từ mọi góc cạnh khi Musashi tiếp tục tiến lên. Nó dường như oằn mình trong đau đớn khi lướt qua gió và hạ thấp xuống bầu trời để tăng thêm tốc độ.
Nagahama không thể đuổi kịp, và Sunomata cũng vậy sau khi đã mất con tàu ma. Musashi chỉ đơn giản hướng về phía đông, bỏ lại sau lưng tiếng gầm của không khí mà nó xuyên qua và xé toạc.
Các chiến binh của Qing-Takeda ngước nhìn tiếng gầm đó khi họ bắt đầu giao tranh với hạm đội địch đang đến gần từ trên cao.
"Vậy là họ đã đi rồi."
Yoshitsune đã cưỡi Shizuka lên đến vai Benkei được hạ thấp và cô nhìn con tàu đang rời đi qua những tiếng ồn đang giảm dần, những ngọn lửa và mảnh vỡ rải rác.
...Được rồi, giờ làm gì đây?
Trận Nagashino đã bắt đầu.
Các khẩu pháo mã cơ giới hạng nặng của Takeda đang đấu pháo với hạm đội trên không của P.A. Oda.
Cô bị bao vây bởi ánh sáng và tiếng ồn. Hạm đội trên đầu đủ lớn để bắn trúng mà không cần nhắm kỹ và họ đáp trả bằng một cơn mưa đạn pháo.
Rào chắn trọng lực, rào chắn phòng thủ, rào chắn cá nhân, rào chắn lớn, và vô số thần chú phòng thủ khác tỏa ra ánh sáng khi cuộc đấu pháo xuyên qua bầu trời đêm từ trên xuống dưới và ngược lại.
Nhưng bất chấp những sóng xung kích, những vụ nổ ánh sáng, và những mảnh vỡ rơi xuống, Yoshitsune đã hỏi một câu.
"Ta muốn biết ngươi nghĩ gì, vì ngươi đủ điên để liên lạc với một người được cho là đã ‘chết’."
Cô nhìn vào khung tín hiệu mà "Shizuka" đã mở trên nóc xe tăng của Shizuka.
"'Người thương' của ngươi đang ở trên đó, phải không? Ngươi nghĩ mình có thể dẫn đường cho họ, nhưng có vẻ như họ đã từ chối ngươi rồi, Houjou Ujinao."
"Người thống trị của Qing-Takeda vẫn cứ xía mũi vào chuyện của người khác ngay cả sau khi đã chết sao? Ta có thể thấy quốc gia của ngài sẽ có một tương lai phiền phức đây, Công nương Yoshitsune."
"Ngươi lúc nào cũng phải nói lời cuối cùng nhỉ? ...Này! Mấy người bên đó! Bắn cẩn thận hơn đi! Anh em nhà Satou đã tốn rất nhiều công sức để thu thập tất cả nguyên liệu xúc tác cho đạn pháo đấy! Các người phải lờ đi sự thật đó và bắn chúng một cách hoàn toàn bất cẩn đi chứ!!"
"Vậy họ phải cẩn thận hơn hay là bất cẩn?"
Chỉ có trẻ con mới quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt đó, Yoshitsune nghĩ khi cô di chuyển Shizuka sang phải.
Tại chỗ cô vừa rời đi, một mảnh giáp vuông năm mét rơi xuống, bị hất ngược lên, rồi lại rơi xuống. Cô nhìn nó rơi và thấy anh em nhà Satou vội vã né sang một bên ở phía dưới.
"Giờ thì, ngươi muốn gì, Houjou? Ta đang bận bị hủy diệt đây, nên nói nhanh lên."
"Testament," Ujinao đáp.
Hiệp hội các quốc gia Ấn Độ thuộc tôn giáo Mlasi và được cai trị tạm thời bởi Đế quốc Mughal, thuộc P.A. Oda, nên thông thường cô ấy sẽ dùng từ "shaja".
"Cái gì khiến ngươi dùng cách nói của Liên minh Testament vậy? ...Này! Đơn vị phòng không bên kia! Đừng để bất kỳ con tàu nào bay trên đầu ta!"
"Ngài có vẻ đang bận, tôi nên đợi lúc khác không?"
"Gì chứ? Ta sắp bị hủy diệt rồi, nên làm ngay bây giờ thì hơn."
"Nếu vậy," Ujinao nói khi cô gửi một số dữ liệu qua.
Đó là một bản đồ vùng biển gần Mikawa và gần khu vực Sagami.
"Đây là hải trình được dự đoán bởi tộc Fuuma."
"Ồ?"
Khi nhìn thấy hải trình được chỉ ra, Yoshitsune gãi đầu và nhe răng cười.
"Ujinao, trong tất cả những gì ngươi đã nói với ta, cho ta xem, và làm xung quanh ta, đây là điều tuyệt vời nhất! Tổng trưởng của Satomi ở lại Musashi vì đã dự đoán được điều này sao!? Ta không thể tin được..."
Đúng vậy.
"Ta đã chờ đợi quá lâu để được chứng kiến khoảnh khắc thế giới chuyển mình! Làm tốt lắm!"
"Cảm ơn rất nhiều. Tôi sẽ nói lại với thuộc hạ của mình."
"Đó là vấn đề của ngươi. Ngươi cần phải tự hào về bản thân hơn. Giống như ta đây."
"Ngài chỉ thích nhận công về mình thôi. Tôi nghe nói có lần ngài bị đánh thức và đủ điên để nói, ‘Làm tốt lắm vì đã đánh thức ta dậy. Các ngươi không thể làm được điều đó nếu không có sự giúp đỡ của ta.’"
"Thành thật là chính sách tốt nhất, sao ngươi không thể thành thật với bản thân hơn? Cuộc sống sẽ rất nhàm chán nếu không vậy."
"Thành thật không phải lúc nào cũng là điều tốt. Nó cho phép người khác lừa dối mình hết lần này đến lần khác."
"Ví dụ?"
Ujinao đặt một tay lên khóe miệng và trả lời câu hỏi.
"Búi tóc."
"Chết tiệt nhà ngươi!!"
Những người đang chạy quanh tấn công hạm đội phía trên quay lại và các thiết bị quan sát của Thành Phố Di Động Benkei chiếu sáng về phía Yoshitsune, nhưng cô vẫy tay ra ngoài để xua đi ánh nhìn của họ.
"Vậy ngươi đang nói là chúng ta đã thua rồi sao?"
"Tôi không biết nó sẽ xảy ra như thế nào, nhưng cứ cho là đây sẽ không phải là thất bại của chúng ta."
"Điều gì khiến ngươi tự tin như vậy?"
"Testament," công chúa quỷ với cơ thể tự động hóa nói. "Một thất bại do tái hiện lịch sử và một thất bại thực sự là hai việc rất khác nhau."
"Đồng ý. Và trong trường hợp đó..."
Yoshitsune khoanh tay sau đầu.
"Chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì có thể. Nào, Benkei, đứng dậy đi. Hạm đội chính của địch đã ở đây, hãy cho chúng thấy những gì chúng ta có thể làm."
Houjou Ujinao cảm nhận được điều đó từ mái nhà của trường học Odawara mà cô dùng làm lâu đài.
Với núi Hakone ở phía tây, cô không thể nhìn thấy chiến trường, nhưng với đôi mắt tự động hóa của mình nhắm lại, cô thu thập dữ liệu hình ảnh được gửi đến từ các tháp canh rải rác khắp Odawara. Những gì cô "thấy" được theo cách đó là sự di chuyển của hạm đội P.A. Oda đang treo lơ lửng trên bầu trời như những đám mây đen.
...Hạm đội được chia thành ba hàng để bắn theo ba giai đoạn.
Các tàu ở hàng đầu tiên bắn đồng loạt và dùng lực giật để lùi lại. Trong khi các tàu đó nạp đạn tiếp theo và làm sạch nòng pháo, hàng tàu tiếp theo tiến lên và khai hỏa.
Với hai hàng, họ sẽ có một hàng bắn và một hàng chờ, nhưng họ có ba hàng. Vào thời điểm hàng đầu tiên khai hỏa, hàng thứ hai đã gần như hoàn thành việc chuẩn bị, vì vậy nó có thể khai hỏa gần như ngay lập tức.
Bản thân loạt đạn đã đủ tệ, nhưng đòn tấn công đó còn có một khía cạnh đáng sợ hơn.
...Đối phương không thể biết được khi nào sẽ có khoảng trống.
Đối phương cũng đang tấn công bằng pháo, nhưng dù những khẩu pháo đó có mạnh đến đâu, chúng cũng không bao giờ có cơ hội khai hỏa khi kẻ thù đang bắn liên tục như vậy.
Họ gần như chỉ có thể tập trung hoàn toàn vào phòng thủ. Và...
"Việc bắn pháo chính theo ba giai đoạn là từ việc tái hiện lịch sử của Nobunaga, vì vậy các quốc gia khác không thể sử dụng nó để chống lại họ."
Đơn vị của Yoshitsune dường như đang lùi lại và bắn để đối phó. Đơn vị ninja Fuuma đang quan sát từ đỉnh núi Hakone cho biết đơn vị kỵ binh hạng nặng của Yoshitsune đang chạy lùi lại để tạo ra một khoảng cách đủ lớn để vô hiệu hóa hỏa lực của địch.
Kẻ địch phải tiến lên để truy đuổi họ, nhưng việc tiến lên khiến họ không thể bắn hoặc ít nhất là không thể bắn đúng cách.
Trong khoảng trống được tạo ra, lực lượng của Yoshitsune sẽ bắn các khẩu pháo phòng không lớn của họ.
Điều đó đã nghiền nát tuyến đầu của kẻ địch và đang tấn công tuyến tiếp theo, nhưng kẻ địch vẫn còn đông và lực lượng của Yoshitsune rõ ràng đang bị bào mòn. Các con tàu đã được sửa đổi để bay ở độ cao lớn hơn đang ở trong những độ cao tương đối an toàn đó khi chúng khai hỏa.
Qing-Takeda đang ở thế bất lợi.
Yoshitsune thực ra không hề chuẩn bị cho Trận Nagashino, nhưng cô vẫn đồng ý với yêu cầu của P.A. Oda.
"Ngài muốn thể hiện niềm kiêu hãnh của một người cai trị bằng cách bảo vệ Musashi và giữ cho Kantou không bị chinh phục," Ujinao lẩm bẩm. "Nhưng ta biết lý do khác. Mikatagahara là một trận chiến nhỏ hơn Nagashino. Nếu ngài hoàn thành Nagashino với đơn vị nhỏ hơn mà ngài có ở đây, ngài có thể để lại nhiều lực lượng hơn bất chấp sự sụp đổ của Takeda."
Cô có thể giữ tổn thất nhân sự ở mức tối thiểu và số nhân sự đó sẽ ở lại Kantou như một lực lượng chống Hashiba.
Các quốc gia được Qing-Takeda bảo vệ sẽ không quên điều đó.
"Thật tình. Và sau tất cả những lời nói về việc không quan tâm nếu mất người của mình."
Ujinao siết chặt nắm đấm khi nhận ra điều gì đó. Nếu Musashi đi qua vùng đất phía bắc của Houjou để đến Edo và Qing-Takeda bị tiêu diệt ở phía tây, Houjou của Odawara sẽ được cả hai bên bảo vệ.
Cô chắc chắn ghi nhớ điều đó trong lòng khi cô nói.
"Công nương Yoshitsune, ngài thực sự xứng đáng là một người cai trị. Nhưng..."
Cô có thể cảm nhận được chiến trường trên không, nhưng mặt đất thì khó "nhìn" hơn.
Cô tiếp tục nói mà không ngước nhìn lên đỉnh núi Hakone đang vươn lên bầu trời đêm.
"Nhưng... ngài vẫn là một kẻ ngốc."
Ngay khi cô vừa nói xong, một hình dạng khổng lồ vươn lên trên hình bóng của núi Hakone.
Hình dạng vĩ đại đó đủ cao để vươn tới hạm đội trên bầu trời, nhưng trông vẫn thấp.
"Đó là vũ khí phòng không kiểu xung kích của Qing-Takeda, Thành Phố Di Động Benkei!"
Những viên đạn rơi xuống đâm vào Benkei khi ông ta sử dụng chuyển động lùi của mình để đứng dậy.
Khi đứng thẳng, ông ta cao khoảng ba kilomet và rộng, dài ít nhất hai kilomet.
Các rào chắn trọng lực mở ra dưới chân ông ta để ngăn ông ta lún xuống lớp vỏ trái đất.
"Đứng lên!" ông ta hét lên.
"Chào các ngươi!!"
Trên vai rộng lớn của ông ta, Yoshitsune giơ tay về phía hạm đội P.A. Oda, giờ đã ở ngang tầm cao với cô.
Một lúc sau, họ khai hỏa.
"A! Lũ ngu ngốc không biết điều!!"
Giáp của Benkei rất dày, nhưng đó là lý do tại sao gần như toàn bộ ba giai đoạn bắn đều nhắm vào hình dạng thẳng đứng của ông ta. Vô số tấm giáp vỡ nát và tia lửa bay ra, nhưng ông ta vẫn đứng dậy.
"Vào! Thế!"
"Quay mặt về phía trước, Benkei! Cái lớn kia không phải là Kiyosu sao!?"
Benkei trả lời câu hỏi của Yoshitsune.
Khi cô cưỡi Shizuka, ông ta xuất hiện trong tay cô dưới dạng một chiến binh tăng lữ Chuột và nhìn chằm chằm vào khoảng không xa.
"Đúng vậy!"
Kiyosu là một tàu xung kích dài hai kilomet phụ trách cánh trái của hạm đội P.A. Oda. Nó hẳn đã cảm nhận được nguy hiểm trong sự tập trung của Benkei vì nó cuống cuồng cố gắng lùi lại trong khi khai hỏa. Nhưng...
"Kéo chúng vào đây, Benkei!!"
Ngay khi Yoshitsune vung tay trái ra ngoài, cánh tay trái của Benkei – chiếc càng trước bên trái thường dùng để giữ cho ông ta nổi – di chuyển nhanh đến không ngờ.
Nó được điều khiển bằng Oat của Qing-Takeda. Đây là một ứng dụng của thần chú thiên lý hành của Oat.
Thần chú được cho là giúp ai đó chạy một nghìn lý trong một đêm, nhưng một số lượng lớn thần chú đã được sử dụng để đưa cánh tay trái của con búp bê khổng lồ bọc thép về phía trước.
Nhiều biểu tượng hình tròn xuất hiện bên ngoài cánh tay. Thay vì sử dụng động cơ bên trong, các thần chú bên ngoài đã di chuyển cánh tay khổng lồ. Cánh tay rên rỉ dưới sức căng, nhưng...
"...! ...! ...!"
Cánh tay dài hai kilomet bay nhanh qua một không gian chưa đến một nghìn lý.
Chuyển động không trúng bất kỳ tàu địch nào. Nó trượt, nhưng tốc độ của cánh tay đã phá vỡ rào cản âm thanh ngay lập tức.
"Bắt được các ngươi rồi, lũ ngu ngốc!!"
Một lượng không khí khổng lồ bị đẩy ra và một khoảng chân không được tạo ra trước hạm đội P.A. Oda. Ban đầu nó tấn công hạm đội như một sóng xung kích, nhưng sau đó một túi khí bắt đầu lấp đầy khoảng chân không.
"Kéo chúng lại gần. Cố gắng đừng làm chúng quá đau đớn."
Một vụ nổ gió và một vệt hơi nước trắng dài xuất hiện và tuyến đầu của hạm đội địch thực sự rơi vào đó.
Các tàu nhỏ và thậm chí cả tàu cỡ trung bị hút vào một khoảng trống hoặc một chỗ tụt không khí.
Một vài con tàu va chạm và ngay cả Kiyosu cũng bị hút vào khi nó cố gắng di chuyển ra xa.
Sau khi phán đoán chuyển động và khoảng cách của Kiyosu, Yoshitsune vung tay phải từ trên Shizuka và cất lên một giọng nói khoa trương.
"Làm một cú đấm đi☆, Benkei!!"
"Đấm☆!"
Bắt chước chuyển động của cô, Benkei thực hiện một cú chặt ngang với một động tác khoa trương.
Với một tấm bảo vệ khớp tay bằng rào chắn trọng lực được gắn vào, cú đấm kim loại vẽ nên một vòng cung với bán kính hai kilomet.
Các tàu nhỏ bị quét sạch, các tàu cỡ trung bị hất văng, và...
"Trúng trực diện!!"
Kiyosu bị trúng đòn.
"Trúng!"
Một âm thanh va chạm tuyệt vời vang lên.
Một tiếng động lớn và một tiếng động dữ dội hòa vào nhau để tạo ra một rung chấn duy nhất trên bầu trời.
Những con tàu có lớp giáp bị xé toạc trong trận chiến bị sóng xung kích thổi bay và bề mặt của Benkei cũng bị thổi bay như những vết bẩn trên lớp sơn của nó.
Một lúc sau, Kiyosu bị phá hủy như thể nó đã bị tấn công bởi tất cả các lực lượng tích tụ bên trong nó.
Nửa trước bị nén lại còn một phần ba kích thước từ trái sang phải và toàn bộ con tàu nghiêng đi.
"Này, đỡ cái đó đi."
"Đỡ!"
Benkei đưa cả hai tay ra và đỡ con tàu đang nghiêng. Thủy thủ đoàn la hét và nhảy khỏi tàu, nhưng Yoshitsune vẫn chỉ về bên trái và nói.
"Làm thêm một cú nữa."
Benkei đáp lại bằng cách vung Kiyosu như một cây gậy bóng chày.
Ông ta nhắm vào phía bên phải của hạm đội địch. Họ vẫn đang chao đảo vì bị hút vào và sau đó bị tấn công bởi khoảng chân không thứ hai được tạo ra bởi cú chặt ngang, vì vậy Benkei đã đánh trúng Kiyosu một cách gọn gàng.
Sau vô số âm thanh hủy diệt, Kiyosu cong lại và hạm đội địch vỡ nát và tan tác, đặc biệt là các tàu nhỏ.
"Strike!"
"Thực ra đó更像是一次命中."
"Đừng! Lo! Về! Chuyện! Đó!"
Khi gió thổi vào sau đó, con Chuột của Benkei nghiêng đầu và con Chuột của Shizuka vuốt ve đầu nó. Sau khi thấy vậy, Yoshitsune nhìn về phía trước.
Cánh trái của địch đã bị nghiền nát, nhưng...
"Vẫn còn nữa à?"
Hạm đội địch vẫn còn rất đông, nên...
"Đi nào, Benkei."
"Đi! Nào!"
Ngay khi Benkei bước một bước lớn về phía trước, xung quanh họ trở nên tối sầm.
Đang là đêm, vậy mà bóng tối đột nhiên bao trùm Yoshitsune.
"...!?"
Ánh sáng duy nhất là khung tín hiệu của chính cô và các thiết bị quan sát phát sáng của Benkei.
...Hạm đội xung quanh chúng ta đã biến mất!?
Không, cô nhận ra. Chúng chưa biến mất.
"Chúng ta chỉ không thể nhìn thấy chúng!?"
Cô đột nhiên nhận ra cũng không có tiếng ồn. Chỉ có một thứ duy nhất bao quanh họ.
...Mây đen!?
Thứ gì đó cuộn xoáy quanh cô với những tia sét thỉnh thoảng lóe lên trên bề mặt.
Gió thổi vào.
"Cái gì đây?"
Cô không biết, nên khóe miệng cô tự nhiên nhếch lên.
"Thú vị!"
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô biết thứ gì đang ở đây. Những đám mây đen xung quanh đang dày đặc hơn và gió quấn quanh cô một cách mạnh mẽ.
"...! ...! ...!"
Toàn thân Benkei rung lên. Ông ta chỉnh lại tư thế và vào thế phòng thủ trong khi Yoshitsune cảm nhận được một sự hiện diện xung quanh mình.
...Điều này sớm hơn dự kiến, nhưng không thể làm gì khác được!
"Nghe đây!"
Cô truyền đi lời nói của mình.
"Nghe đây, những kẻ ngốc của Musashi!"
Khi Musashi tăng tốc, Masazumi lắng nghe giọng nói rè rè phát ra từ một khung tín hiệu.
"Hướng về phía bắc! Liên minh với Date và Sviet Rus!"
Và...
"Masazumi! Ta không biết điều này có liên quan gì đến Vụ Mất Tích Công Chúa hay không, nhưng có một điều ta có thể nói cho ngươi."
"...Cái gì!?"
"Ngươi không trả lời ta à!?"
Cô đã trả lời, nhưng dường như nó không đến được tai cô ấy. Dù vậy, Yoshitsune vẫn truyền đi lời nói của mình.
"Công Chúa có lẽ thuộc về một tổ chức nào đó, vậy hãy giả sử tổ chức đó là một học viện. Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói về một học viện có người được biết đến với tên gọi Công Chúa. Tuy nhiên..."
Tuy nhiên...
"Khi con người xuống hành tinh này từ rất lâu trước đây, họ đã quyết định cách họ sẽ duy trì thế giới vận hành. Những câu chuyện cũ kể rằng các nhà lãnh đạo đã tập hợp và tạo ra một 'học viện' để hướng dẫn người dân. Đó hẳn là sự khởi đầu của các học viện hiện đại. Và sau khi thế giới bị chia cắt giữa thế giới thực và thế giới hài hòa, Hoàng Đế đã xây dựng các học viện trên khắp Viễn Đông như những nơi hướng dẫn. Những học viện đó không còn tồn tại, nhưng ta biết chúng được gọi là gì."
Đó là...
"Các Học Viện Cầu Nguyện Thần Định. Ta tin rằng chúng là nơi thực hiện các nghi lễ nhằm cầu nguyện các vị thần môi trường ban mưa trong môi trường khắc nghiệt của lịch sử sơ khai. Ta chưa bao giờ thấy một trong số chúng, nhưng có tin đồn rằng chúng tồn tại cho đến Chiến Tranh Thống Nhất Hài Hòa."
Yoshitsune tiếp tục.
"Hãy đến đó. Có thể nó không liên quan gì đến Công Chúa, nhưng nếu ngươi đang tìm kiếm một nhóm ẩn danh, thì việc tìm kiếm một tổ chức ẩn danh cũng không phải là một cách tồi để bắt đầu. Vùng đất phía bắc đã tồn tại từ rất lâu và quân đội hoàng gia đã chinh phục những người phi nhân loại ở đó trong quá khứ. Hẳn phải có một nơi hướng dẫn ở đó. Ta không có hứng thú với nó, nhưng hẳn phải có dấu vết của quá khứ ở đó."
Vậy nên hãy đi.
"Hãy đi đi, những đứa trẻ của Học viện Musashi Ariadust, học viện mới nhất của các học viện Viễn Đông. Hãy thách thức học viện cổ xưa nhất này và-..."
Thần thông bị cắt đứt bởi tiếng nhiễu và Masazumi hét lên một cái tên.
"Công nương Yoshitsune!"
Yoshitsune nghĩ rằng cô nghe thấy ai đó gọi tên mình, nhưng cô đã chuẩn bị chiến đấu.
Cô cảm thấy một sức mạnh ngay phía trước trong bóng tối bao quanh mình. Cô cảm nhận được thứ gì đó đang đến gần, nên...
"Kia rồi, Benkei! Chính nó! Đó là kẻ thù đã nghiền nát K.P.A. Italia... đã nghiền nát Itsukushima!"
Cô nở một nụ cười mong đợi.
"Đi nào! Benkei Yết Hầu Kích!"
"Yết! ☆! Hầu! Kích!"
Benkei dậm chân về phía trước với một tiếng gầm vang trời và tung ra cú đánh.
Khi rung chấn gầm rú trên bầu trời, có thể nghe thấy tiếng gì đó vỡ.
Cánh tay duỗi ra của Benkei bị xé toạc thành nửa trên và nửa dưới, cả tấm bảo vệ khớp tay bằng rào chắn trọng lực cũng vậy.
"!?"
...Cái gì!?
Benkei là người tấn công, nhưng thứ gì đó đã xé toạc cánh tay ông ta còn nhanh hơn và mạnh hơn.
Ngay khi Yoshitsune tự hỏi đó là gì, Benkei đã bị hất văng về phía sau bởi một tác động trên toàn bộ cơ thể.
...Chà, thật đơn giản!
Yoshitsune cảm thấy một rung chấn tấn công cơ thể mình từ đòn tấn công của kẻ thù. Hệ thống phòng thủ của Benkei đã bảo vệ cô với tư cách là chủ nhân của ông, bảo vệ Shizuka, và thậm chí còn yểm thần chú phòng thủ lên chính mình.
"...!"
Nhưng Yoshitsune vẫn bị hất văng lên không trung cùng với những mảnh vỡ của Shizuka.
Mọi thứ trên vai khổng lồ của Benkei đều bị hất tung lên trời.
Cô đang rơi, nhưng cô đã cố gắng mở một khung tín hiệu bằng bàn tay run rẩy ngay cả khi những đám mây đen nuốt chửng cô.
Ngoài ra, hình dạng khổng lồ của Benkei xuất hiện trước mặt cô. Ông ta định bảo vệ cô khỏi kẻ thù, nhưng...
"...! ...! ...!"
Cơ thể con búp bê khổng lồ bọc thép đột nhiên phát nổ.
Ông ta đã bị phá hủy.
Benkei vỡ tan và ngay cả những mảnh vỡ cũng tan rã giữa không trung như thể bị nuốt chửng.
"Ha ha!"
Yoshitsune cười khi cô rơi vào bóng tối.
"Đã quá lâu rồi kể từ khi thế giới này của ta lại thú vị đến vậy!!"
Masazumi nhìn vào khung tín hiệu đang đứng yên trước mặt cô.
Nó đầy tiếng nhiễu và rung nhẹ.
"Maa?"
Nó vỡ thành những mảnh sáng và biến mất.
...A.
Ngay khi cô nhận ra thần thông đã hoàn toàn bị cắt đứt ở đầu bên kia, cô nghe thấy một tiếng động xa xăm.
Ngoài bóng tối ở phía tây, cô nghe thấy một âm thanh ngắn nhưng rõ ràng của kim loại vỡ vụn.
Nó gần như giống như tiếng thứ gì đó đang vỡ.
"Công nương Yoshitsune..."
Cô buột miệng nói, và...
"Masazumi! Phía trước!"
Mitotsudaira ngay lập tức chạy đến bên cạnh cô.
"Có thể thấy Edo rồi!"
Những tiếng reo hò bắt đầu vang lên từ Musashi. Đó là một làn sóng hy vọng xen lẫn nghi ngờ từ những người đang di chuyển và làm việc trên bề mặt của con tàu. Họ đã nhìn thấy những ánh đèn có hình dạng của một vịnh ở phía xa về phía đông.
"...!"
Họ chưa thể lơ là cảnh giác, nhưng việc xác nhận hy vọng của họ thành sự thật đã giúp nâng cao tinh thần của mọi người.
Masazumi nhận ra tất cả họ đang phản ứng với sự nhẹ nhõm và mong đợi.
...Thật tình.
Nếu cô đã bắt đầu nghĩ về những gì xảy ra tiếp theo thì có nghĩa cô là người hay lo lắng không? Cô cũng phải nghĩ về những gì đã xảy ra với Yoshitsune và Matsunaga, nhưng...
...Nếu phó tổng trưởng bắt đầu suy sụp, mọi người cũng sẽ như vậy.
Cô quyết định phải cứng rắn vào lúc này, nên cô hít một hơi và chỉnh lại tư thế.
Nhưng rồi cô nhìn xung quanh.
"Các cậu...?"
Cô nhận thấy không khí căng thẳng của những người khác. Cô thấy rõ điều đó trên Asama, Mitotsudaira, Kimi và những người khác.
"Ồhhhh! Edo! Là Edo! Akihabara! Chúng ta phải đến Akihabara!!"
Ngoại trừ tên ngốc đó, không ai tỏ ra thoải mái cả.
Trong số họ, Asama lên tiếng khi nhìn về phía đông.
"Masazumi, tớ đã nghe lỏm được những gì Công nương Yoshitsune nói với cậu."
Masazumi biết ít nhiều những gì cô gái muốn nói, nhưng cô vẫn hỏi để giúp giải tỏa những lo lắng của chính mình.
"Không sao. ...Có điều gì khiến cậu chú ý không?"
"Có. Tại sao bà ấy lại...?"
Asama ngập ngừng nghiêng đầu, nên Mitotsudaira gật đầu thúc giục cô.
"Phải rồi." Asama lại đối mặt với Masazumi. "Tại sao bà ấy lại bắt đầu bằng việc bảo chúng ta hướng về phía bắc?"
...Cậu cũng thắc mắc điều đó à?
Masazumi nhận ra cô đang nghĩ giống hệt Asama.
Có lẽ tất cả họ đều như vậy và Asama nhìn quanh tìm kiếm sự xác nhận.
"Đúng không? Thông thường bà ấy sẽ bảo chúng ta làm điều đó sau Trận Mikatagahara chứ? Và Edo không ở phía bắc. Nó ở phía đông."
Ngay khi cô bắt đầu hỏi lại tại sao, một mặt trời nở rộ trên Vịnh Edo ở phía đông.
Đó là một lò phản ứng long mạch.
Đó là ánh sáng của một vụ nổ.
Quả cầu ánh sáng rộng mười kilomet. Nó chuyển sang bóng tối như thể bị lột ra từ bên trong, tạo ra một không gian trống rỗng khổng lồ, và nuốt chửng mọi thứ.
Không khí bị tiêu thụ và xóa sổ, khiến bầu trời chuyển động.
Musashi đang hướng về phía đông, về phía khu vực Edo và nó bị kéo nhanh về phía đông, nhưng...
"Thả giới hạn công suất trên và chuyển hướng về phía bắc! Hết!!"
Khi họ thực hiện cú rẽ mạnh mẽ, tất cả tám con tàu đều bị ném về phía bắc với tốc độ tối đa. Tuy nhiên...
"Một số bộ tăng tốc đã vượt quá giới hạn tải! Hết!"
Ở mạn phải của Tama và Takao, các bộ tăng tốc trong lớp vỏ ngoài đã mở ra phát nổ. Ánh sáng phân tán và các con tàu rung chuyển, nhưng...
"Chúng ta đã thoát ra!! Hết!!"
Không khí bị ném đi khoảng bảy trăm mét về phía đông khi Musashi bay theo một vòng cung sắc nét để tăng tốc về phía bắc.
Gió thổi từ phía sau. Không khí bị hút vào để lấp đầy khoảng trống mười kilomet, nhưng không khí đó va chạm khi nó lấp đầy khoảng chân không và cuối cùng đập vào Musashi từ phía sau.
Cú va chạm của gió đó đánh vào đuôi tàu của họ sau khi họ đã hoàn thành việc rẽ về phía bắc.
Các cửa sổ ở đuôi tàu đều vỡ tan, các cánh cửa bên trong bị phá vỡ, và đồ đạc trong phòng bị hất tung một cách dữ dội.
Đuôi tàu của Takao, Okutama và Oume nảy lên.
"Mọi người, chuẩn bị va chạm! Hết!!"
Chuyển động thẳng đứng khi nó rơi trở lại lớn hơn mười lăm mét.
Để ngăn chặn va chạm với những con tàu cuối cùng đó, các con tàu khác di chuyển về phía trước.
Các dây đai kéo được tháo ra để năm con tàu phía trước và ba con tàu phía sau có thể di chuyển vào các vị trí giao nhau.
Okutama suýt nữa đã vượt qua Musashino, nhưng...
"Chúng ta đã vượt qua! Hết!!"
Các con tàu đuổi kịp cơn gió đã thổi qua chúng và chúng xuyên qua nó.
Chúng xuyên qua một vụ nổ sương mù và một tiếng động lớn vang lên.
Khi Musashi trở lại đội hình bình thường và tiếp tục đi về phía bắc, thủy thủ đoàn nhận ra ba điều.
Đầu tiên, khối lượng nước khổng lồ trong Vịnh Edo quả thực đã bị hủy diệt.
Thứ hai, hạm đội Sunomata và Nagahama vẫn còn đang ráo riết truy đuổi, thế nên trận chiến Mikatagahara vẫn chưa thể kết thúc.
Và thứ ba, trên bầu trời đầy gió phía sau lưng họ, ngay trên Vịnh Edo, một bóng hình hoàn toàn mới đã xuất hiện. Đó là…
“Musashi sao!?”
Nơi đó, một chiến hạm khổng lồ đã hiện diện.
Sau khi thoát khỏi không gian ẩn thân sơ cấp, sáu con tàu liên kết với nhau dần lộ diện. Về tổng thể, nó có cấu trúc ba thân hợp nhất và thuộc lớp cận-Bahamut với chiều dài gần bảy kilomet.
Chiến hạm mang hai màu đỏ-đen được trang bị vô số pháo hạm, trên mũi tàu mang huy hiệu của P.A. Oda cùng với hạm danh: Azuchi.
Ánh sáng lan tỏa khắp toàn bộ con tàu Azuchi khổng lồ. Có luồng sáng dùng để chiếu rọi, có luồng chỉ để trang trí, lại có những luồng sáng chảy trong các đường dẫn năng lượng tựa như mạch máu, tất cả cùng nhau chớp sáng và mờ đi theo từng nhịp điệu.
“Azuchi, tiến hành mở lớp vỏ ngoài. Shaja.”
Sau thông báo trên toàn hạm, những tiếng tách rời và tiếng không khí rít vào vang lên khi lớp vỏ ngoài của con tàu trượt ra.
Một làn sương phát sáng thoát ra từ kẽ hở giữa lớp vỏ ngoài và vỏ trong.
Đó là ánh sáng từ các máy gia tốc trọng trường đang được nạp năng lượng.
Chiến hạm Azuchi bắt đầu chuẩn bị để hướng về phía bắc, truy đuổi theo Musashi.


0 Bình luận