Đó là tiếng gõ cửa chăng?
Hay là tiếng búa phá thành?
Phân Bổ Điểm Số (Cách Mở Cửa)
Những khối kim loại đổ ập xuống từ trên không.
Tổng cộng xác của bốn chiến hạm, sau khi mất đi sự nâng đỡ của kết giới phòng thủ, bắt đầu lao xuống Magdeburg.
Chúng quyện vào nhau, rơi thẳng xuống ba con tàu vận tải.
Con tàu ở cực tây đang được hai chiến thần đẩy sang một bên, nên có lẽ những mảnh vỡ rơi xuống sẽ chỉ sượt qua phần đuôi tàu, nhưng hai con tàu còn lại thì không kịp thoát thân.
Vấn đề lớn nhất là con tàu trung tâm đang chở người Viễn Đông. Nó nằm ngay chính giữa tâm điểm rơi của bốn con tàu, và những hành khách trên boong tàu bắt đầu cất tiếng.
"He he. Cứ tưởng nhảy bừa một phát là xong, ai dè nó to kinh! Thôi rồi! Đời thông thái của mình toi rồi! Chúng ta sắp bị nghiền bẹp dí đến mức không phân biệt nổi mình với nàng vu nữ ngực khủng kia nữa đâu! Danke schööööön!! Nào, Adele! Đừng có chỉnh lại cái mông bộ đồ trong nữa mà qua đây! Thi thể của cậu sẽ được hợp nhất với một bộ ngực vĩ đại đấy! Đây chính là lời giải cho câu đố của nhân sư! Sáng ngực phẳng, chiều ngực phẳng, tối thành một cái xác, đó là con gì!? Là con người đó!"
"C-cậu nói gì vậy, Kimi?… A, có khi chúng ta gặp nguy thật rồi! Ôi không. Trong túi mình còn ba cái game người lớn cần thử nghiệm! Nếu mình chết mà họ tìm thấy mấy thứ này, chắc chắn họ sẽ nghĩ mình là đồ lập dị mất! Họ sẽ bảo con gái nhà Asama là một nhà phê bình game người lớn, còn mang cả game người lớn ra chiến trường nữa chứ!"
"Ừm, cá nhân mình nghĩ cả hai cậu nên bình tĩnh lại thì hơn."
Trong khi đó, bốn con tàu đang rơi mỗi lúc một nhanh.
Nhiên liệu ether rò rỉ, kéo theo một vệt sáng trắng, áp lực đang đến gần khiến mọi người phải thét lên.
"Tiêu đời rồiiiiiiiii!!"
Nghe thấy lời tuyên bố tận thế của Kimi và những người khác, Yoshiyasu vừa đẩy con tàu vận tải kia bằng Righteousness vừa ngoái đầu nhìn lại.
Cái đám đó lúc nào cũng nói những điều điên rồ, nhưng mà…
…Mình có đến kịp không!?
Nếu bay qua ngay bây giờ, cô có thể cứu được hai ba người trên boong tàu, nên cô đã định làm vậy.
Nhưng rồi cô nhận thấy có thứ gì đó đang rạch ngang không trung.
Đó là sương mù.
Làn mưa biến ảo thành sương mỏng, lao vun vút trên bầu trời đêm theo một đường thẳng.
"————"
Cô nghe thấy một tiếng thét.
Đây không phải tiếng hú của loài khuyển. Đó là tiếng gầm báo hiệu một trận chiến sắp bắt đầu.
Rồi bầu trời nứt toác. Cháy rực dọc theo vệt sương, một đường sáng lung linh trong suốt bay ngang qua bầu trời.
Yoshiyasu nhận ra mọi âm thanh đã biến mất, và Righteousness thu được một giọng nói dường như đang khiển trách sự im lặng đó. Một giọng nam quen thuộc.
"Hãy than khóc đi, Murasamemaru."
Bầu trời đêm nổ tung và tuôn lệ.
Một thanh âm xé rách đuổi theo làn sương và vết cháy sau đó.
Làn mưa sương mù tan tác, một nhát chém dài khoảng một cây số rưỡi được hình thành. Mây và sương của một cơn mưa rào nối gót theo sau.
"————"
Xác của bốn chiến hạm đang rơi bị chém nát và phá hủy ngay trên bầu trời đêm.
Nó vỡ ra từ trung tâm và văng sang hai bên, một nửa rơi cạnh con tàu vận tải Viễn Đông, nửa còn lại rơi cạnh con tàu chở các bán cầu. Con tàu chở bán cầu bị xé toạc một bên giáp và chao đảo, nhưng nó nhẹ nhàng di chuyển để giữ vững vị trí.
Tất cả đều an toàn.
Gió nổi lên, những vật thể rơi xuống va vào mặt đất nghe như tiếng chum vỡ.
Tuy nhiên, mọi chuyện chỉ có thế.
Tất cả những gì còn lại là một chiến thần màu trắng ở phía xa trên bầu trời.
Righteousness bay vút lên bầu trời Magdeburg và gọi tên chiến thần hạng nặng vừa dùng cả hai tay vung thanh linh kiếm và súng đao tên Murasamemaru.
"Yatsufusa!?"
Naruze bị chặn lại giữa không trung.
Một đòn phản công bằng pháo bay đã bắn trúng vai phải, khiến cô lảo đảo một cách thảm hại. Kẻ địch chớp lấy cơ hội bắn một loạt đá vụn về phía cô, và cô chắc chắn ít nhất ba viên đá sẽ găm vào mình.
Cô quyết định ít nhất phải bảo vệ cánh tay thuận và đôi tay mình. Cả khuôn mặt nữa. Chừng đó chắc là quá đủ cho phần đời còn lại rồi, cô nghĩ trong khi giơ tay lên phòng thủ.
Tuy nhiên…
"!?"
Đòn tấn công va vào cô lại mềm mại, ấm áp, và được bao bọc trong một mùi hương quen thuộc.
"Margot!?"
"Bingo."
Giọng nói đó đã xác nhận cho Naruze, và cô thấy mình đang được cô gái kia ôm trong vòng tay giữa không trung.
Họ đang ở cách tường thành khoảng hai mươi mét, nhưng ngọn gió nóng hổi đang bốc lên phía họ, và họ có thể thấy mọi thứ đang diễn ra xung quanh Magdeburg.
Naruze biết điều mình phải kiểm tra đầu tiên.
"Các tàu vận tải!"
Những con tàu đó ở phía sau nhà thờ lớn, nhưng tất cả những gì cô thấy là Kimi đang xoay Asama vòng vòng trong một điệu nhảy ăn mừng trên boong tàu giữa. Nói cách khác, mọi thứ đều bình thường.
Và nếu Margot đang ôm cô…
"Nhóm của tên Tổng Trưởng ngốc nhà ta về rồi sao?"
"Judge, judge. Mình đang trên đường đến báo cho mọi người đây. Chúng ta vẫn chưa dùng được thần cấp tín hiệu, nên mình nghĩ tốt nhất là nên báo trực tiếp. Tenzou và Ma-yan cũng đang chạy đến đây. Ngoài ra…"
Margot nhìn về phía tây.
Một đợt xung phong mạnh mẽ đang đến từ ngọn đồi phía tây.
"Đó là…?"
Cô đã thấy cảnh này trước đây. Mới hai ngày trước, họ đã đụng độ ở IZUMO.
"Hexagone Française!!"
"Vive le XIV!!"
Đơn vị Lourd de Marionnette của Hexagone Française dẫn đầu cuộc tấn công.
Họ cách đó khoảng hai cây số. Họ lao xuống từ đỉnh đồi để quét sạch hậu quân của M.H.R.R. đang chờ bên ngoài Magdeburg. Chiếc Lourd de Marionnette của chỉ huy đã được làm nhẹ đi để giúp anh ta chạy nhanh hơn, tay phải cầm một cây thương công thành, và anh ta nói qua thiết bị thoại của mình.
"Nhanh lên! Cựu Tổng Trưởng đang chờ bên trong thành phố ngập lụt!"
Tất cả họ đều biết Anne d'Autriche không còn sống được bao lâu nữa, nên…
"Nhanh lên!"
Phó chỉ huy giương cao ngọn thương để lá cờ học viện buộc trên đó có thể được nhìn thấy từ xa. Trên lá cờ thêu biểu tượng của Hexagone Française và Ecole de Paris.
"Vive le XIV!!"
Họ giơ vũ khí lên.
"Vive la Anne!!"
"Vive la Mooooouri!!"
"Viveeee laaaaaa…."
Tất cả đều hít một hơi thật sâu và cất cao giọng để nơi họ đang đến có thể nghe thấy.
"Vive la Hexagone Française!!"
Những tiếng hô "tes" và "testament" vang lên.
"Nhanh lên! Đơn vị Lourd de Marionnette của chúng ta là một đơn vị vẻ vang do Cựu Tổng Trưởng tạo ra trong các cuộc đàm phán với các quốc gia khác!"
"Hãy để họ thấy chúng ta xung phong!"
Theo sau họ là đội cận vệ hoàng gia Belle de Marionnette do Ba Chàng Ngự Lâm dẫn đầu. Giống như đơn vị Lourd de Marionnette, họ nhanh chóng lao xuống đồi về phía Magdeburg.
Họ chạy.
Họ đạp tung đất bụi để tăng tốc hơn nữa. Phía sau họ, một người đàn ông và một người phụ nữ được bảo vệ bởi những chiếc Belle de Marionnettes của hậu quân.
Cặp đôi đó là Louis Exiv và Mouri Terumoto.
Exiv im lặng quan sát cuộc xung phong với đôi lông mày hơi nhíu lại. Terumoto nói với anh trong khi cũng nhìn về hướng đó.
"Ngài có thấy bà ấy không?"
"Không."
Anh lắc đầu và định nói thêm điều gì đó.
"————"
Nhưng anh đã nín lặng. Terumoto đáp lại bằng cách nắm lấy tay anh và siết chặt.
"Đừng lo." Cô hít một hơi. "Chị gái của Roi-Soleil là nữ thần mặt trăng. Mặt trăng có thể chưa xuất hiện trong đêm mây mù này, nhưng bầu trời sẽ sớm quang đãng thôi. Rốt cuộc thì…"
Một tiếng gầm lớn dường như đáp lại lời cô. Cao trên trung tâm bầu trời, không khí rung chuyển và một cơn chấn động lan xuống tận mặt đất. Mouri-01 giải thích lý do từ phía sau hai người họ.
"Họ đến rồi!"
Bầu trời nứt toác và có thứ gì đó xuyên qua những đám mây đen, rơi xuống như một chiếc búa.
"Có tám chiếc! Là Musashi! Và… chúng đang dựng đứng và hạ xuống!!"
"Chính… nó!!"
Trên cầu tàu Musashino, Suzu đứng bật dậy khỏi ghế và bắt đầu tái tạo mô hình của Musashi và khu vực xung quanh Magdeburg.
Những chuyển động nhanh nhẹn của đôi tay cô mở rộng mô hình, tạo ra cổng thành và tường thành vỡ nát của thành phố. Mực nước chỉ định trên vỏ ngoài của con tàu nhanh chóng dâng lên và hình dạng của những con tàu đang rơi được tái tạo.
Tuy nhiên, có một điều họ không được phép quên.
"Cưỡng lại… nó!"
Mỗi chiếc tàu của Musashi được xếp thành hàng và đang rơi nhanh với đuôi tàu hướng xuống dưới. Để "bắn" mình theo một quỹ đạo đạn đạo bằng cách phóng thẳng đứng bằng sức đẩy trọng trường, họ chỉ kiểm soát gia tốc mà không thực hiện bất kỳ điều chỉnh hướng đi hay phanh nào.
Điều đó có nghĩa là các con tàu của Musashi giống như những quả đạn khổng lồ và họ phải ngăn chúng va chạm với mặt đất.
"Suzu-sama, chúng ta đã hoàn tất việc xoay mỗi con tàu hướng lên trời trong khi đang rơi. Bây giờ chúng ta sẽ thực hiện gia tốc trọng trường toàn phần về phía thiên đường để phanh lại. Over!!"
Đúng như "Musashino" đã nói, Musashi quay mặt lên trời và tăng tốc để không bị rơi xuống đất.
Để thực hiện cú lượn vòng, họ đã tham khảo vòng lặp thẳng đứng trong trận chiến Armada. Hành động này tự nó là khả thi, nhưng cấu trúc của con tàu không cho phép.
Điều đó gây ra áp lực dữ dội lên Musashi.
Trọng lượng của chính con tàu kéo nó xuống, khiến khung chính và mỗi khối tàu đều kêu răng rắc.
"Musashi" là người đã phản ứng với tất cả áp lực và trọng lượng đó.
"Tôi đang phân bổ quyền hạn của mình cho từng con tàu riêng lẻ. Xin hãy giảm áp lực của tàu quý vị để chuẩn bị cho việc tái gia tốc toàn lực. Over."
Suzu cảm nhận từng con tàu rung lên đáp lại.
"Nó… đang chảy?"
Cô cảm thấy một dòng chảy rõ rệt.
Đầu tiên, ether dùng cho các phép thuật gia cố được bơm vào các khối tàu rộng và dài ở phía đuôi.
Sau đó, các automaton phụ trách các con tàu dần dần điều chỉnh phạm vi di chuyển tối đa của các khung đỡ mỗi khối.
Trên hết, một automaton đo áp suất ở đuôi tàu đã nói với "Musashi".
"Xả nước khỏi các khối chứa ở đuôi tàu để giảm trọng lượng! Over!!"
Sau khi được phép, những đám mây bao bọc lấy từng con tàu của Musashi. Khi nước xả từ đuôi tàu tiếp xúc với không khí lạnh và các luồng không khí bốc lên từ chiến trường Magdeburg, nó ngay lập tức tạo ra những đám mây cuồn cuộn.
Musashi trông như tám cây cột đứng trên mây, nhưng Suzu mỉm cười.
"Chúng ta… dừng lại rồi!!"
Cô hít một hơi.
"Cảm ơn… mọi người!"
"Judge!! Over."
Mọi automaton trên cầu tàu đều đáp lại, và "Musashi" vẫy tay.
"Tiếp tục trao đổi thông tin với sự kiểm soát riêng lẻ của từng con tàu. Ngay khi chúng ta tập hợp và đón nhóm của Phó Tổng Trưởng và nhóm của Tổng Trưởng, chúng ta sẽ rời khỏi không phận này! Over."
Hai cặp mắt đang ngắm nhìn tám cây cột đứng trên bầu trời và dải mây nâng đỡ chúng. Đó là Palais-Cardinal đã hạ xuống mặt đất và Anne đang đứng trên vai nó.
"Chà. Ngươi có thấy không, Luynes? Ngôi đền của các vị thần đang giáng trần."
"Đó là một hình ảnh trong thần thoại Hy Lạp thường được vẽ trong thời kỳ Phục hưng, phải không thưa phu nhân? Bố cục và cấu trúc tương tự, nhưng tôi đã xác định đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên."
"Ngươi lúc nào cũng thực tế như vậy, Luynes."
"Thần xin lỗi, nhưng chúng ta vẫn đang ở trên chiến trường."
"Đúng vậy," Anne đồng ý.
Ba con tàu vận tải lơ lửng trên đầu, con tàu châu Âu từ từ quay về phía bắc để hướng về phía tây, nơi có Hexagone Française.
Tuy nhiên, con tàu Viễn Đông vẫn chưa di chuyển.
"Tổng Trưởng của Musashi vẫn chưa xuất hiện, phải không?"
"Có vẻ như một trong những người bạn đồng hành của cậu ta đã đến tường thành, vì vậy tôi xác định rằng cậu ta hiện đang đi qua trận chiến giữa Hexagone Française và M.H.R.R."
"Sĩ quan đặc nhiệm số 1 của họ là một ninja, đúng không? Cậu ta chắc hẳn giỏi việc đó."
Ngay khi cô nói xong, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên mép boong tàu vận tải trung tâm khi cả ba chiếc từ từ bay lên. Đó là Phó Tổng Trưởng của Musashi.
Cô cúi chào và vẫy tay khi hai con tàu ngoại giao từ Musashi hạ xuống để hộ tống. Musashi thường không có vũ trang, nhưng những con tàu này có lớp giáp trang trí dày.
Họ có lẽ dự định trở về Musashi trong sự bảo vệ của những con tàu đó.
…Họ là một nhóm sôi nổi, nhưng đây là lời tạm biệt.
Tuy nhiên, Magdeburg vẫn là một khu vực chiến đấu.
Anne đã nghe nói rằng đơn vị trang bị nhẹ của Narimasa đang chiến đấu ở bức tường phía tây và nhóm của Katsuie đang chiến đấu trên các mái nhà của thành phố ngập lụt ở phía đông.
Tuy nhiên, trận chiến đã kết thúc và đích đến của họ đã ở trong tầm mắt.
Sau khi rút lui, Guericke và những người khác có lẽ sẽ làm việc để khôi phục Magdeburg vì nó chỉ bị ngập lụt.
"Và Musashi sẽ tiếp tục đến Qing-Takeda. Mọi người sẽ đi đến nơi họ cần đến. Không biết Matsunaga có đang xem náo nhiệt này từ bên trong Shigisan không nhỉ?"
"Người có nghĩ Lãnh chúa Suleiman đang ở cùng ông ta không?"
"Ai biết được." Anne thở dài. "Dù sao đi nữa, điều này đã hoàn thành việc tái tạo lịch sử Cuộc cướp phá Magdeburg và bắt đầu đưa M.H.R.R. đến thất bại trong Chiến tranh Ba Mươi Năm," cô nói. "Chúng ta đã xoay sở để thúc đẩy thời đại thêm một lần nữa."
Ngay khi cô dứt lời, Palais-Cardinal khuỵu một gối xuống.
Anne cảm thấy một cơn ớn lạnh.
Nó rất giống với cơn ớn lạnh mà cô đã cảm thấy trước đây. Cảm giác như cô đang kìm hãm nó, nhưng…
Dragon Dog: "Thưa phu nhân!!"
ANA: "Đừng lo. Ta chưa biến mất đâu. Nếu ta cảm thấy lạnh, đó là vì ta vẫn còn ấm."
Cô mừng vì tư thế quỳ của mình cho phép cô nhìn xuống thành phố.
ANA: "Có vẻ như ta đang đợi em trai mình xuất hiện."
Dragon Dog: "Thần sẽ liên lạc với vu nữ pháo thủ của Musashi ở trên đó! Cô ấy có thể phá vỡ nhiễu sóng và kết nối thần cấp tín hiệu với Hexagone Française!"
ANA: "Không cần, Luynes. Nếu chúng ta làm vậy, nó sẽ khiến em trai ta thất bại."
Dragon Dog: "Thất bại ạ?"
"Phải," cô trả lời.
ANA: "Nó sẽ không đến kịp."
Ta có thể cảm nhận được.
ANA: "Đây là những người sẽ tiếp tục bước vào thời đại mà ta đã thúc đẩy, vậy nên hãy cho ta xem họ đang làm gì."
Dragon Dog: "Thưa phu nhân, thần có một lời khuyên."
ANA: "Là gì vậy?"
Dragon Dog: "Testament. Ngay trước khi người qua đời, quyền kiểm soát chính của cơ thể này sẽ được trả lại cho thần."
ANA: "Giờ ngươi nhắc ta mới nhớ, đúng vậy. Thiết lập cấp trên của ta chỉ có thể bị loại bỏ khi ta ở trong tình trạng nguy kịch."
Luynes tiếp tục từ đó.
Dragon Dog: "Vì vậy, khi điều đó xảy ra, xin người hãy chỉ đổ lỗi cho thần về bất kỳ hành động nào mà thần thực hiện."
Anne biết Luynes sẽ cố gắng đến gặp em trai mình.
ANA: "Cảm ơn ngươi."
Dragon Dog: "Người không nên cảm ơn một hầu gái vì sự bất tuân của cô ta."
"Không phải thế," Anne nói.
ANA: "Về mặt lịch sử, Phu nhân Luynes là người bạn vĩnh cửu của Anne d'Autriche."
Dragon Dog: "Vĩnh cửu là một cách diễn đạt thật hoàn hảo."
ANA: "Đúng vậy, và nó rất hợp với ngươi."
Vẫn hạ thấp hông, Anne hít một hơi. Cô nhắm mắt lại và âm thanh xung quanh lọt vào thiết bị thính giác của cô. Từ xung quanh, cô nghe thấy tiếng ồn của chiến trường và vô số tiếng la hét, nhưng từ các tàu vận tải trên cao, cô nghe thấy lời nói của những người đang chờ đợi bạn học của mình khi họ cố gắng làm dịu đi bầu không khí khắc nghiệt.
Phải, cô nghĩ. Hiện tại không ai đang nhìn ta ngoài Luynes.
Nhưng…
…Đây có thể là lần đầu tiên.
Ta chưa bao giờ ở một nơi yên bình như vậy.
Cô thốt ra vài lời thì thầm.
"Chúa ơi."
Cô nhắm mắt trên chiến trường bên dưới những cây cột lơ lửng trên bầu trời.
"Con đã hoàn thành vai trò của mình chưa?"
Mitotsudaira đang cưỡi trên một thứ gì đó chao đảo nhẹ nhàng.
Đó là một con sóng.
Đó là một chuyển động lắc lư mờ nhạt, nhẹ nhàng uốn cong cơ thể cô và bao bọc lấy hơi thở và nhịp đập của cô. Cô gần như để bản thân chìm hoàn toàn vào con sóng đó, nhưng…
"Nn…"
Một ký ức xưa cũ quay trở lại khi cô đang mơ màng.
Đó là từ rất lâu rồi, trước cả khi cô đến Musashi.
Một ngày nọ, cô đã thực hiện một "chuyến đi".
Cô muốn đến thăm ngôi nhà kẹo mà mẹ cô kể trong truyện, nhưng bố mẹ cô luôn trao đổi một cái nhìn rồi bảo cô không được đi. Đó là lý do cô đã một mình đi vào rừng.
Bây giờ, cô biết khu rừng đó không ở gần khu rừng của mẹ cô. Mẹ và cha cô có lẽ đã chuyển đi rất xa để che giấu sự thật rằng mẹ cô là Reine des Garous.
Đó là một khu rừng nhỏ hơn, thưa thớt hơn khu rừng của mẹ cô, nhưng nó vẫn đủ sâu để một đứa trẻ bị lạc. Giờ đầu tiên thật vui, nhưng…
…Tất cả các loài động vật đều chạy trốn khỏi mình.
Trong những cuốn sách tranh cô đã đọc, các loài động vật trong rừng đều rất tốt bụng và giúp đỡ những người bị lạc.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, cô đã ngồi dưới một cái cây lớn và khóc.
Cô biết sẽ không có ai đến giúp mình.
Rốt cuộc, tất cả những người gần trang viên của họ – ngay cả những người cùng tuổi – đều giữ khoảng cách khi cô cố gắng chơi cùng họ.
Cô đến từ một gia đình Loup-Garou. Cô không nghĩ rằng mọi người biết mẹ cô là Reine des Garous, nhưng…
…Đến từ một gia đình ăn thịt người là đủ để bị sợ hãi rồi.
Khi vào rừng, cô đã cho rằng các loài động vật sẽ giúp mình, ngay cả khi con người không làm vậy.
Nhưng chúng đã không.
Cô đã không nói cho ai về "chuyến đi" của mình vì sợ họ sẽ ngăn cản.
Cô sợ họ sẽ nói với cô rằng ngôi nhà kẹo không có ở đó.
Và cuối cùng, không có gì đến gần hay giúp đỡ cô.
Cuối cùng cô đã khóc mệt lả, buông xuôi, cuộn tròn trên mặt đất dưới gốc cây và ngủ thiếp đi. Điều tiếp theo cô biết là mình đang cưỡi trên một con sóng.
Con sóng đó là lưng của mẹ cô.
Cô nhớ sự ngạc nhiên khi thức dậy, nhưng cô cũng nhớ những vì sao và ánh trăng len lỏi qua các cành cây trên đầu, và cô nhớ cái lạnh và sự tĩnh lặng của đêm.
Cô cũng nhớ những gì mình đã nói.
"Mẹ ơi, mẹ thật tuyệt vời…"
Phải chăng cô nghĩ mẹ đã đưa mình đến để xem cảnh đó? Hay cô biết ơn vì mẹ đã tìm thấy mình dễ dàng như vậy? Cô vẫn không chắc.
Nhưng cô biết mẹ mình đã nói gì trong khi điều chỉnh vị trí của cô trên lưng bà.
"Con có thể đến thăm ngôi nhà kẹo khi con lớn lên, được chứ? Khi còn nhỏ, con sẽ bị sâu răng đấy."
"Lớn lên rồi con sẽ không bị sao?"
"Testament. Con sẽ không bị."
"Nhưng," cô bé của ngày xưa đã hỏi. "Con không thể lớn lên nếu không ăn thịt người, phải không? Mọi người đều nói vậy."
"Con không muốn ăn thịt người à?"
Cô đã gật đầu và mẹ cô đã cười.
"Đừng lo. Một Loup-Garou trưởng thành không phải là khi họ ăn thịt ai đó."
"Vậy thì là khi nào ạ?"
"Testament. Đó là khi họ quyết định không muốn ăn thịt người đó."
Cô đã nghiêng đầu và tự hỏi liệu thời điểm đó có đến với mình không, và liệu cô có tìm thấy một người như vậy không.
Cô nhớ bóng tối tĩnh lặng, mặt trăng và những vì sao của ngày hôm đó, và tất cả chúng vẫn còn trong sâu thẳm ký ức của cô.
"————"
Cô mở mắt.
Lần này, cô không thấy một đêm tĩnh lặng.
Có những đám mây trên bầu trời rung chuyển với sự hỗn hợp của tiếng đạn pháo, tiếng kim loại va chạm, tiếng la hét giận dữ và tiếng hò hét.
"…!?"
Nhưng cô đã tìm thấy không khí đêm lạnh lẽo và tấm lưng của mẹ mình.
Mitotsudaira đang ở giữa lưng mẹ và mái tóc của bà bao bọc lấy cô. Mẹ cô nhìn qua vai để thấy cô.
Người phụ nữ đứng trên một ngọn đồi giáp với khu rừng và họ nhìn ra đồng bằng và thành phố tạo nên chiến trường. Bên dưới ngọn đồi, một vài chiến thần và vô số chiến giáp cơ động đang giao nhau để chiếm vị trí. Cô nhìn về thành phố bên sông và thấy cổng và tường thành của nó đã bị phá vỡ, nó bị ngập lụt trên diện rộng, và có tia lửa và ngọn lửa đỏ rực bốc lên từ khá nhiều nơi.
Tuy nhiên…
"Musashi đã đến rồi?"
Mẹ cô dừng lại, dường như đang hỏi để xác nhận. Người phụ nữ buông tay đang đỡ sau đầu gối và mông cô, để cô tự đứng trên mặt đất.
Sự vững chắc của mặt đất dưới chân và hơi ấm rời đi của mẹ cô ở phía trước mang lại nhận thức về cơ thể của chính mình.
…Đúng vậy.
Hơi ấm nhẹ của việc thức giấc tràn ngập cơ thể cô, nhưng cô có thể tập trung sức mạnh nếu cần. Rất có thể, Mary đã chữa lành cho cô trong lúc cô ngủ. Mùi của các loại cây thuốc tỏa ra từ các bộ phận khác nhau trên cơ thể cô là đủ để xác nhận điều đó. Và…
"Ồ? Tại sao mình lại mặc đồ thường ngày?"
Cô nhìn mẹ mình, người đang đối mặt với cô với một nụ cười và một tay đặt trên má cô.
"Đ-đừng nói với con là!"
"He he. Tất cả chúng ta đã cùng nhau tổ chức một bữa tiệc thay đồ đấy."
Cô nhận thấy mẹ mình đang mặc bộ chiến phục dựa trên đồng phục của Hexagone Française mà bà đã mặc ở IZUMO.
"Nhưng mẹ đã bảo các quý ông ra ngoài, nên đừng lo. Và Nate, con vẫn dễ bị nhột khi mẹ thay đồ cho đến mức cuộn tròn lại. Con chẳng thay đổi chút nào cả."
"Đ-đợi đã, mẹ! Đó là tiết lộ thông tin cá nhân một cách vật lý đó!"
"Con nói gì vậy? Giờ nó đã được chia sẻ rồi, nó không còn là thông tin cá nhân nữa."
"M-mẹ là người tệ nhất! Cái logic tiện lợi đó là tệ nhất!!"
"Bình tĩnh nào." Mẹ cô hít một hơi ngắn. "Giờ thì. Tình hình đã thay đổi khá nhiều."
Reine des Garous nhớ lại thông tin trong lá thư mà một con chim đêm đã mang đến cho bà cách đây một lúc. Lá thư có kèm theo chứng nhận về tính xác thực của nó.
…Anne đã đưa ra một vài chỉ thị sau khi đàm phán với Musashi.
Một trong những chỉ thị đó là quan trọng nhất.
"Hexagone Française đã đồng ý ngừng bắn với Musashi và… Louis Exiv cùng Mouri Terumoto sẽ tìm kiếm một mối quan hệ thân thiện với Musashi."
Bà chỉ vào trận chiến phía sau.
"Tình hình này chính là bằng chứng."
"Ý mẹ là đó không chỉ là một thỏa thuận? Đó là một liên minh giả được chứng minh bằng hành động của họ? Và mối quan hệ thân thiện không phải với Hexagone Française mà là với Tổng Trưởng và Hội Trưởng Hội Học Sinh của họ?"
"Testament."
Reine des Garous mỉm cười trước sự nhạy bén với từ ngữ của con gái mình. Đó có thể là nhờ cuộc sống của cô ở Musashi và tình hình phức tạp của nó.
Tuy nhiên…
"Đây là chỉ thị của Anne, nên Musashi sẽ phải thân thiện với Tổng Trưởng và Hội Trưởng Hội Học Sinh của chúng ta, ngay cả khi mẹ phải ép buộc."
Reine des Garous nhận ra một điều mà điều đó có ý nghĩa.
…Anne có thể đã lo lắng cho chúng ta.
Mặc dù có lẽ mình đang ích kỷ và tưởng tượng, bà nghĩ trong khi nói thêm với con gái mình.
"Hãy hợp tác với tương lai mà Anne đã để lại với Hexagone Française, Nate. Tình hữu nghị giữa những người cai trị của Musashi và Hexagone Française là điều bà ấy mong muốn."
Tuy nhiên…
"Con vẫn chưa chứng tỏ được bản thân."
"Ý mẹ là…?"
"Testament." Reine des Garous gật đầu. "Musashi và Hexagone Française phải ngang hàng. Để điều đó xảy ra, Musashi phải có một người mạnh mẽ như mẹ. …Tất nhiên, những gì được mong đợi ở một Phó Tổng Trưởng như mẹ khác với những gì được mong đợi ở một Sĩ quan đặc nhiệm số 5 như con."
Nhưng…
"Con muốn trở thành gì với tư cách là người phục vụ bên cạnh vị vua của mình?"
Con gái bà có một phản ứng rõ ràng trước câu hỏi đó: cô đứng yên.
Cô không vùng vẫy, trốn chạy hay lùi bước.
"————"
Cô nhìn thẳng vào mắt mẹ mình.
…Đúng vậy.
Tốt, Reine des Garous nghĩ.
Mẹ rất vui vì có một đứa con gái không chạy trốn khỏi mẹ.
Bà dang rộng chân một chút và nhìn thẳng vào mắt đối thủ của mình.
"Mẹ sẽ cho con một phút. Hãy dốc toàn lực tấn công mẹ đi, Nate. Và nếu mẹ không thấy được gì ở đó và con chỉ là một bản sao kém cỏi của mẹ…"
"Mẹ sẽ đập con xuống đất, tước đi mọi sự chống đối và đưa con trở lại Hexagone Française?"
"Testament. Một người kém hữu dụng hơn mẹ sẽ không có ích gì cho Hexagone Française và Musashi trong tương lai. Rốt cuộc, có mẹ là đủ rồi. Vậy nên nếu điều đó xảy ra…"
Bà tăng cường ánh mắt của mình. Thay vì chỉ nhìn, bà trừng mắt nhìn con gái mình.
"Phải. Mẹ sẽ đưa con khỏi nơi không ai cần con đó và đưa con trở về nhà."
Sau khi chấp nhận lời nói của mẹ mình, Mitotsudaira bắt đầu bằng một hơi thở sâu.
…Bà là kẻ thù của mình.
Người phụ nữ này là gia đình, nhưng cũng là kẻ thù. Rốt cuộc thì…
…Bà đang cố gắng cướp đi mọi thứ của mình.
Nếu thua mẹ, cô sẽ mất nhiều hơn chỉ là địa vị xã hội và mái ấm. Cô sẽ mất đi ý chí, niềm kiêu hãnh và toàn bộ con người của mình sẽ bị xé nát bởi sự thật rằng có một thứ mà cô không thể đứng lên chống lại. Càng chống cự, sức mạnh kìm hãm cô sẽ càng lớn, vì vậy…
"Mẹ đang nói rằng điều này có thể dẫn đến cái chết của con sao?"
"Nếu con đủ cứng đầu, thì mẹ có thể sẽ đáp lại tương ứng."
Cô sẽ không được phép giữ lại bất kỳ dấu hiệu phản kháng nào.
"Mẹ đang yêu cầu sự tuân phục tuyệt đối, phải không?"
"He he. Đó chính xác là điều mà một phụ huynh muốn từ một đứa trẻ chưa trưởng thành nhưng lại cố tỏ ra là người lớn. Vậy nên Nate, nếu con muốn khẳng định mình không phải như vậy, thì hãy cho mẹ thấy những gì con đã đạt được."
Cô có một nhiệm vụ duy nhất.
"Hãy chứng minh rằng con ngang hàng với mẹ."
Mitotsudaira gật đầu.
Cô đối mặt với mẹ mình từ khoảng cách năm mét.
Hiện tại, có một chiến trường trên mặt đất và tám cây cột tàu trên bầu trời.
Tất cả những điều đó trang trí cho sân khấu khi cô hít thở không khí đêm một lần nữa.
Thật lạnh lẽo.
Đó giờ là phần duy nhất của quá khứ không thay đổi. Ngay cả tấm lưng của mẹ cô cũng không còn, nhưng…
"Con có thể chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng con sẽ cho mẹ thấy những gì con đã đạt được."
Với những lời đó, cả hai đều thực hiện những chuyển động tức thời.
Trận chiến giữa những con sói bắt đầu trên đỉnh đồi nơi không có ai theo dõi.
Ngọn đồi giáp với khu rừng, nhưng phần lớn là mặt đất cứng của một vùng đất hoang. Đỉnh đồi hoàn toàn bằng phẳng và không có gì để ẩn nấp.
Ở nơi này, mọi thứ sẽ được quyết định bởi tốc độ, sức mạnh và kỹ năng định vị của họ.
Trận chiến nghiêng hẳn về một phía ngay khi nó bắt đầu.
Điều đầu tiên họ làm là lao vào nhau.
Họ thực hiện những cú nhảy tốc độ cao.
Mitotsudaira có tốc độ ban đầu lớn hơn.
Cô tiếp cận bằng hai cú lao người tức thời như thể đang bẻ cong cơ thể về phía trước. Cô giữ thân mình thấp, vung người sang trái làm đòn nhử, rồi nhảy về phía bên trái của đối thủ.
Mẹ cô thuận tay phải, nên cô sẽ tấn công vào bên trái của bà. Cô cũng thuận tay phải, nhưng cô sẽ chiếm ưu thế với tư cách là người chủ động. Cô lao cùi chỏ trái về phía trước và vung móng vuốt tay phải lướt qua trên đó.
Hai người họ sắp va chạm, vì vậy hiệu ứng phản đòn sẽ tăng thêm sức mạnh cho đòn tấn công của cô. Cô không có gì phàn nàn về điều này như một đòn mở đầu.
Tuy nhiên, mẹ cô biến mất ngay tại thời điểm va chạm.
Không, bà vẫn ở đó, nhưng cách xa hai mét về phía trước.
…Bà ấy đã lùi lại!?
Người phụ nữ đã nhảy lùi. Chỉ là một khoảng cách hai mét, nhưng nó đã làm lệch thời điểm tấn công của Mitotsudaira và đưa bà ra khỏi tầm nhìn tập trung của cô. Nó cũng giống như bà đã nhảy ra ngoài nhận thức của Mitotsudaira.
"Con có nhớ lần mẹ nhảy xuống suối không?"
Cô có nhớ. Mẹ cô đã nhảy xuống từ trên cao, nhưng bà đã xuống nước mà không gây ra bất kỳ tiếng bắn tung tóe nào.
Mẹ cô đã làm vậy bằng cách dịch chuyển trọng lượng và vung toàn bộ cơ thể. Cô hiểu điều đó bây giờ khi cô có thể làm điều tương tự, ngay cả khi chỉ ở mức độ cơ bản hơn.
Tuy nhiên, giờ đây cô có thể thấy rõ sự khác biệt quá lớn giữa mình và mẹ.
Ngực của người phụ nữ hoàn toàn khác. Chưa kể đến cách chúng lắc lư.
"M-mẹ! Mẹ có thể mặc áo ngực được không!? Thật là phạm pháp!"
"Nhưng chúng làm mẹ mỏi vai lắm."
Mẹ cô ngay lập tức phát động một cuộc tấn công.
Bà tấn công bằng cánh tay phải trong khi duỗi thẳng cơ thể để lấp đầy khoảng cách hai mét giữa họ.
"Kh."
Mitotsudaira giật mạnh hai tay xuống để né.
Cô hạ thấp người xuống, nhưng mẹ cô cũng nghiêng người về phía trước để hạ thấp xuống theo.
…Bà ấy thật biết ứng biến!”
Mitotsudaira thở ra và quỳ trên hai tay và đầu gối.
Ngay sau đó, ngọn gió từ móng vuốt của mẹ cô lướt qua đỉnh đầu cô.
Mẹ cô vừa mới vung cánh tay phải với cơ thể duỗi thẳng về phía trước, nhưng Mitotsudaira đã hạ thấp hông vào tư thế bò và không thể tấn công.
Đó là lý do Mitotsudaira giật mạnh cổ chân về phía trước.
Cô đá mạnh xuống đất chỉ bằng các ngón chân để thực hiện một cú nhảy lùi ngắn.
Cô đẩy mạnh hông ra sau để giữ thăng bằng và kéo toàn bộ cơ thể lại với một mục đích duy nhất.
…Để né tránh!
Cô ngã ngửa ra sau.
Cô ngay lập tức tạo ra một khoảng trống một mét, đảm bảo an toàn cho mình.
…Giờ thì tấn công!
Ngay khi cô nghĩ vậy, một màu bạc xoay tròn trước mặt cô.
Cô đang nhìn thấy màu tóc và lưng của mẹ mình.
Mẹ cô đã lấp đầy khoảng trống ngay lập tức và hành động trước khi Mitotsudaira có thể.
Các đòn tấn công của mẹ cô không dừng lại.
…Bà ấy nhanh quá!
Sau khi Mitotsudaira nhảy lùi, mẹ cô đã rút cánh tay phải lại và thực hiện một cú xoay người trong khi quay lưng lại. Bàn tay trái mở rộng của bà tung ra một cú đánh trái tay bằng những chiếc móng sắc nhọn.
"…!"
Mẹ cô giật mạnh chân về phía Mitotsudaira trong khi xoay người. Người phụ nữ cao lớn nhảy về phía cô như thể đang quay mặt lại. Và trong suốt thời gian đó, bà đang xoay rất nhanh.
Ngoài ra, cú trái tay trái của bà bay về phía Mitotsudaira.
Trong khi đó, chân của Mitotsudaira đang duỗi thẳng sau cú lao lùi ngắn. Hông của cô bị kéo về sau, cơ thể hạ thấp đang cúi về phía trước và cánh tay của cô hạ xuống.
Với tất cả các chi duỗi thẳng, cô không thể có được sự linh hoạt cần thiết để bẻ cong cơ thể theo hướng này hay hướng khác.
…Ôi, không!
Đây chính là ý nghĩa của việc thiếu kinh nghiệm. Cô đã không chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện các chuyển động bẻ cong của mình một cách liên tiếp nhanh chóng.
Tuy nhiên…
"————"
Cô đưa ra một quyết định trong tích tắc.
Cô dùng cánh tay trái đang hạ thấp để ôm lấy phía sau đùi trái đang duỗi thẳng về phía trước.
"Nn."
Cô dùng hết sức để vung người đang cúi lên.
Cái đầu vung ra sau kéo căng cơ lưng của cô và tay trái của cô kéo chân trái ra sau.
Việc nhấc cơ thể lên từ bên trái khiến cô xoay sang phải.
Điều này khiến cô lăn sang phải giữa không trung.
Đó là một cú lộn nhào ngang nhỏ gọn khiến cô úp mặt xuống đất, nhưng cô thực sự đã di chuyển sang phải một vị trí.
Và…
"Ồ?"
Móng vuốt của mẹ cô xuyên thẳng qua vị trí cô vừa bỏ trống.
Đòn đánh trông đủ mạnh để xé nát cả da thịt và xương cốt.
Gió thổi, mẹ cô tiếp đất sau cú xoay người tốc độ cao, và người phụ nữ quay sang trái để đối mặt với Mitotsudaira, người đã tiếp đất ở tư thế úp mặt.
Họ ở rất gần nhau.
Bàn tay trái của mẹ cô đang chĩa qua đầu Mitotsudaira và Mitotsudaira giật mạnh khuỷu tay đang cong để đứng dậy.
…Đến đây!
Với vị trí của họ, mẹ cô có lợi thế ở đây, nhưng cô có thể đâm cùi chỏ trái vào mạn sườn trái của mẹ khi cô đứng lên.
Mẹ cô không thể chặn cô lại vì cánh tay trái của bà vẫn đang duỗi qua đầu cô.
…Tới đây!
Mẹ cô bắt đầu lùi người lại, nhưng đã quá muộn.
Mitotsudaira bắt đầu bẻ cong người lên như thể đang ngẩng đầu để có thể vung cùi chỏ trái.
"…Hả?"
Nhưng cô không thể đứng dậy.
Có thứ gì đó đè lên tóc cô như thể đã túm lấy đầu cô.
Đó là bàn tay trái của mẹ cô.
Bàn tay duỗi qua đầu cô đã xòe các ngón tay ra và nắm lấy gáy cô.
Khi cô cố gắng di chuyển, Mitotsudaira nhận ra điều gì đã xảy ra.
Khi mẹ cô lùi lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước đó, bà không phải đang cố gắng lùi lại.
…Bà ấy đang định vị bàn tay duỗi thẳng ngay trên đầu mình!?
Cô cũng nhận ra rằng cánh tay của mẹ cô không có chút sức lực nào khi nó giữ gáy cô.
Bí quyết của gia tốc Loup-Garou không phải là sử dụng bất kỳ sức lực không cần thiết nào. Thay vào đó…
…Ngươi bẻ cong cơ thể ngay lập tức và tích trữ sức mạnh.
Cánh tay duỗi thẳng của mẹ cô đang uốn cong khi nó giữ đầu cô đang ngẩng lên.
Nó đang trở nên linh hoạt hơn.
Reine des Garous giữ đầu con gái mình như thể đang vuốt ve nó.
Các ngón tay của bà xòe ra ở cuối cánh tay trái duỗi thẳng. Thông thường, bà không thể gập cánh tay ở vị trí này và do đó không thể có được tốc độ ban đầu cần thiết cho một cuộc tấn công.
Tuy nhiên…
"Nate, con cần phải cẩn thận trước khi ngẩng đầu lên."
Chuyển động đứng dậy của con gái bà đã đẩy cánh tay trái của bà lên.
Cánh tay của bà uốn cong và tích tụ tốc độ cần thiết.
Bà làm tất cả bằng cách sử dụng hành động của con gái mình, vì vậy bà mỉm cười với đôi lông mày hạ xuống.
"Thật đáng tiếc, Nate."
Bà ngay lập tức giật mạnh cùi chỏ trái xuống bằng tất cả sức lực của mình. Bà hạ nó thẳng xuống.
"Khi con còn nhỏ, con có thói quen cuộn tròn úp mặt xuống và khóc như một con vật nhỏ. Con đã làm vậy khi mẹ tìm thấy con bị lạc trong rừng lần đó. Nói cách khác, bất cứ khi nào có chuyện không vui xảy ra…"
Bà làm tất cả cùng một lúc.
"Con che giấu thế giới bên ngoài khỏi chính mình để cảm thấy an toàn."
Reine des Garous đập mặt con gái mình thẳng xuống mặt đất thiếu sáng.
Mitotsudaira cảm thấy một cảm giác cam chịu ngay khi bị đập xuống đất.
Kẻ thù của cô đơn giản là quá điêu luyện. Người phụ nữ đã dùng bàn tay từ đòn tấn công thất bại của mình để giữ đầu cô, và…
…Bà ấy đã sử dụng chuyển động của mình để tích tụ sức mạnh!
Sự thật rằng tất cả đều là ứng biến là cú sốc lớn nhất. Mẹ cô đã hoàn toàn vượt qua cô.
Không chỉ vậy, cô không thể sánh được với sự cơ động của mẹ mình cũng như sự thông minh của bà.
Mitotsudaira sử dụng gia tốc của Loup-Garou cho chuyển động và các đòn tấn công của mình, nhưng mẹ cô có thể quyết định trong tích tắc để sử dụng nó cho chuyển động, tấn công hoặc phòng thủ. Và thay vì sử dụng gia tốc thuần túy, bà sẽ tạo ra các chuyển động phức tạp hơn hoặc các đòn đảo ngược.
Đó là sự khác biệt được tạo ra bởi kinh nghiệm và sự rèn luyện.
Đối với mẹ cô, nó chắc hẳn trông giống như một đứa trẻ đang tinh nghịch sử dụng nó cho các chuyển động và tấn công ngắn, nhưng với tư cách là phụ huynh, bà không hề nương tay.
Như mẹ của Mitotsudaira đã nói, cô sẽ nằm úp mặt xuống bất cứ khi nào cô khóc hoặc cảm thấy cô đơn.
Cô cũng nhận ra một điều khác về tư thế cuộn tròn trên mặt đất đó.
…Đó là tư thế giống như khi mẹ cõng mình trên lưng.
Trong trường hợp đó, cô nghĩ.
Trong ký ức của cô về việc thức dậy lần đó, cô đã ở trên lưng mẹ mình, nhưng còn bây giờ khi cô đã rời xa cha mẹ và đến Musashi thì sao?
Liệu nàng có còn giống như khi xưa, là đứa trẻ lạc lối giữa khu rừng?
…Chẳng lẽ mình chưa một lần nào ngẩng cao đầu sao?
Ngay khi câu hỏi ấy vụt qua, câu trả lời đã hiện rõ trong tâm trí nàng.
“————!”
Có chứ, nàng nghĩ thầm, cơ thể đã bắt đầu hành động.
Nữ vương Garou cảm nhận được chuyển động từ bàn tay trái của mình.
Bàn tay ấy vốn định ấn đầu con gái mình xuống, nhưng những móng vuốt của một bàn tay khác đã từ bên phải phóng ngược lên.
Đó chính là bàn tay trái mà con gái bà đã định dùng để tấn công vào sườn trái của bà lúc trước. Bàn tay ấy giờ đây bật lên, tăng tốc.
…Cổ tay của mình!?
Ngay khi nhận ra đối phương đã nắm được cổ tay mình, Nữ vương Garou liền bị chính cánh tay trái của bà kéo đi.
“!?” Cơ thể bà xoay một vòng trên không.
Bà nuốt vội sự ngạc nhiên thoáng qua, rồi đạp mạnh xuống đất để gia tăng tốc độ xoay của cơ thể.
Con gái bà đã lợi dụng vòng xoay đó để thoát khỏi cú ấn xuống mặt đất.
“…”
Bà dừng lại ngay trước khi chạm đất, rồi dùng phản lực để giật toàn bộ cơ thể sang bên trái.
Nữ vương Garou tiếp đất, còn con gái bà thì đứng dậy. Người mẹ điều hòa lại nhịp thở, còn người con thì hít một hơi thật sâu.
“—————”
Nữ vương Garou một lần nữa phóng ánh nhìn đầy uy lực về phía con gái mình.
…Phải rồi.
Mitotsudaira hít đầy không khí vào lồng ngực để trấn tĩnh bản thân.
…Mình còn có nhiều thứ hơn là những gì nhận được từ mẫu thân.
Nàng vừa mới sử dụng một trong những thứ đó. Đó là kỹ thuật quật ngã đối thủ mất thăng bằng mà Naomasa đã dạy cho nàng ở Anh.
“Phải… rồi.”
Mình chắc chắn có gì đó, nàng tự nhủ.
Nàng không biết phải diễn tả thế nào, nhưng rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ khi nàng đến Musashi.
Nhiều chuyện trong số đó thật vô bổ, và nàng biết mình thường là nạn nhân, nhưng có một điều chắc chắn.
“Con… sẽ không bỏ cuộc.”
“Ta không khuyến khích lối suy nghĩ đó đâu. Khi thực lực quá chênh lệch, đôi khi cái chết là kết cục duy nhất có thể xảy ra.”
“Nhưng, thưa mẫu thân. Nếu tình hữu nghị giữa Hexagone Française và Musashi đổ vỡ, rồi Đức Vua của con và những người khác trở thành kẻ địch của người. Người sẽ làm gì?”
“Chà.” Người mẹ đặt một tay lên má. “Ta lại đến thử ăn thịt cậu ta lần nữa là được chứ gì?”
Vậy là quá rõ rồi. Nàng chắc chắn đã có thứ mà trước đây mình không có.
Nàng có một thứ để bảo vệ.
Nàng khẽ lắc người một cái, thả lỏng tứ chi. Nàng đảm bảo rằng mình có thể chuyển động bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể để thực hiện một cú bật nhảy ngay lập tức.
“Bảo vệ Đức Vua và Nữ Vương là nghĩa vụ của một kỵ sĩ.”
“Đó cũng là nghĩa vụ của ta đấy, con biết chứ?”
Mitotsudaira gật đầu và bước tới một bước.
Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, nàng cảm thấy mình đã khác xưa.
“—————”
Nàng vận sức, bắt đầu lại trận chiến.


0 Bình luận