Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3C

Chương 68 Quản lý Tháp Kim Loại

0 Bình luận - Độ dài: 9,418 từ - Cập nhật:

thumb

Cái gì không phô bày hình hài thật sự?

Cái gì không tiết lộ hình hài thật sự?

Cái gì không biết được hình hài thật sự của mình?

Phân Bổ Điểm Số (Bản Thân)

Ngay cả với giác quan của Mitotsudaira, đòn tấn công vẫn quá đột ngột.

Chỉ đến khi bị đánh trúng, nàng mới nhận ra đó là một cú đẩy gót bàn tay chớp nhoáng.

“!?”

Nàng kêu lên một tiếng hoang mang khi bị hất văng đi.

Vừa rồi nàng đang đứng trước cánh cửa lớn, làm gì có ai ở sau lưng.

Và đòn tấn công khiến lưng nàng cong lại rõ ràng đến từ tay một người phụ nữ, không phải của Rudolf II.

“Có kẻ mai phục!?” Cú chưởng tuy mảnh mai, thậm chí có phần mềm mại, nhưng vẫn đủ sức hất văng nàng về phía võ đài. Giữa không trung, nàng xoay người để định vị, lộn một vòng về phía sàn đấu cách võ đài chừng ba mét rồi tiếp đất dứt khoát bằng gót chân.

Nàng vào thế thủ, thận trọng liếc nhìn xung quanh.

Hắn đã cho người chờ sẵn mình rồi sao!?

Nàng quay một vòng ba trăm sáu mươi độ để quan sát. Ánh sáng phản chiếu từ võ đài làm lộ ra cảnh vật xung quanh.

Vô số vũ khí được bài trí theo hình nan quạt khắp căn phòng. Nào trường kiếm, giáo, búa, chùy, vồ, hái, cùng hằng hà sa số các loại binh khí khác được trưng bày trên những giá đỡ bằng kim loại.

Tất cả chúng đều được xếp ngay ngắn trong tầm tay với từ võ đài.

Mitotsudaira nhận ra mùi dầu bảo dưỡng mà nàng ngửi thấy lúc trước là từ những vũ khí này. Điều đó có nghĩa là chúng đều đã qua sử dụng và được chăm sóc cẩn thận.

“Đ-Đây là cái gì!?”

“Cô không biết sao?”

Một giọng nữ vang lên từ phía sau bên phải, nhưng ngay khi nàng quay sang, cánh tay trái của nàng đã bị ai đó tóm lấy.

Hướng ngược lại!?

Những ngón tay dày cui đang giữ chặt tay nàng rõ ràng là của một người đàn ông. Và…

“Xin lỗi vì đòn nhử nhé.”

Mitotsudaira nghe thấy giọng của Rudolf II ngay trước khi lưng nàng va sầm vào thành võ đài.

Lưng của Mitotsudaira đập mạnh vào thành võ đài bằng kim loại.

Kh!

Trước khi kịp bị bật ra, nàng đã chủ động nhảy về phía trước để thoát khỏi võ đài.

Nhưng…

“Không được chạy.”

Lại một giọng nữ khác vang lên từ võ đài phía sau lưng.

Có bao nhiêu kẻ ẩn nấp ở đây vậy!?

Rồi nàng nghe thấy tiếng người nhảy từ trên võ đài xuống.

Nàng lập tức tung một cú đánh trái tay về phía sau bên phải.

Nàng đoán đối phương đến từ bên phải dựa vào cái bóng đổ trên sàn. Tấm đèn trên trần nhà được đặt ngay trên võ đài, nên khi võ đài ở sau lưng, bóng của kẻ địch sẽ đổ về phía nàng. Và hiện tại, cái bóng trên sàn đang lao về phía bên phải của nàng.

“Đây rồi!”

Nàng không chút nương tay đẩy mạnh cẳng tay ra, nhưng…

“Giác quan của cô tốt đấy.”

Một luồng gió táp xuống từ phía sau bên phải. Kẻ địch đã hạ thấp trọng tâm ngay khi tiếp đất và né được đòn tấn công của Mitotsudaira.

Cú đấm của nàng lướt qua trên đầu đối phương, và nhờ lực kéo của cánh tay, nàng đã kịp nhìn thấy kẻ địch.

Đúng là một phụ nữ!?

Nàng nhận ra người phụ nữ này. Chính là người đàn bà cao to vạm vỡ ở lối vào tòa tháp.

“Mai phục không công bằng!”

“Ồ, thế này là hoàn toàn công bằng.”

Người phụ nữ lao tới, định ôm vật nàng.

“…!”

Nàng liền tăng tốc cánh tay, tận dụng lực kéo đó để xoay người về phía đối thủ.

Nàng xoay hông, nâng gối trái lên nhắm vào người phụ nữ rồi tung một cú đá đạp. Nàng nhắm thẳng vào mặt đối phương để phản công.

Cú xoay người đầy uy lực đã mang lại hiệu quả, đòn tấn công đã trúng đích.

Nàng nghe thấy một tiếng “chát” vang lên và cảm nhận được sự đàn hồi mạnh mẽ từ lòng bàn chân. Nàng tận dụng lực dội lại lên đầu gối để nhảy lùi về sau.

Đó là một đòn chí mạng. Cảm giác đủ mạnh để làm nát mặt đối phương, lại được trợ lực bởi sức mạnh đôi chân của một Lang Nhân. Phải công nhận người phụ nữ kia đã đứng vững mà không bị đánh bật lại, nhưng cũng chính vì thế mà nàng đã chọn cách nhảy lùi.

Giữa không trung, Mitotsudaira chỉnh lại thế thủ và nhìn về phía đối phương.

Thế nào!?

Trong một khoảnh khắc, lực phản đòn suýt chút nữa đã quật ngã người phụ nữ xuống sàn, nhưng…

“Làm tốt lắm!”

Bà ta đã đứng vững lại bằng một tư thế giống như vận động viên chuẩn bị xuất phát. Bà ta đưa tay phải lên che mặt, trong khi những dòng máu mỏng len lỏi qua kẽ tay, nhỏ giọt xuống sàn.

Khuôn mặt của bà ta đã bị biến dạng. Toàn bộ nửa bên phải đã lệch về phía tai theo hình một dấu giày. Cơ mặt bị bong ra khỏi xương một phần, nhưng vẫn cố định tại chỗ do lực căng của cú đá. Vết nứt trên da chạy từ giữa hai lông mày xuống tận quai hàm, tạo thành viền của dấu giày, và máu tuôn ra từ đó.

“Phải…”

Người phụ nữ dùng ngón tay nắn lại chiếc mũi gãy rồi lao thẳng về phía Mitotsudaira.

“Tôi sẽ không nương tay nữa đâu!!”

Mitotsudaira không cần đáp lại, bởi vốn dĩ từ đầu nàng đã không hề nương tay. Ngay khi tiếp đất, nàng rút một cây giáo kim loại từ giá vũ khí. Cây vũ khí được trang trí tinh xảo này dài ba mét.

Nàng dùng lực xoay tròn cây giáo trong tay. Dưới sức mạnh của một Bán Lang Nhân, thanh kim loại chẳng khác gì một cành cây. Thân giáo bằng kim loại cong đi khi nàng vung nó ở tốc độ cao, và ngay khi mũi giáo chĩa thẳng về phía trước…

“Chính các người chuốc lấy, đừng trách ai cả!”

Nàng buông thân giáo ra, nhanh chóng đưa lòng bàn tay ra sau, nắm lấy phần đuôi giáo. Rồi nàng đẩy mạnh phần đuôi giáo thẳng về phía mũi.

“Nhận lấy!”

Nàng phóng cây giáo về phía mặt người phụ nữ.

Một khoảnh khắc sau, Mitotsudaira thấy kẻ địch của mình di chuyển.

Phía bên kia cây giáo mà nàng vừa ném, người phụ nữ khẽ dịch sang phải một chút. Dường như bà ta đã nhìn thấy cây giáo bằng nửa khuôn mặt bầm dập, xiêu vẹo của mình, nên Mitotsudaira cho rằng bà ta đang cúi xuống để né.

“Hè hehhh!!”

Tuy nhiên, người phụ nữ chỉ xoay người một chút rồi lao thẳng về phía cây giáo.

Bà ta định hứng trọn nó.

Cái gì!?

Mitotsudaira đã bắt đầu thực hiện hành động tiếp theo với giả định rằng người phụ nữ sẽ cúi xuống né, nên tình huống này hoàn toàn bất ngờ.

Tuy nhiên, kẻ địch đã hoàn thành hành động của mình. Cây giáo bay về phía xương đòn bên phải của bà ta, và mũi giáo ngay lập tức đâm xuyên qua người rồi lòi ra phía sau. Người phụ nữ đang vung tay khi chạy, và bà ta đã tận dụng chuyển động đó để tóm lấy mũi giáo ngay khi nó xuyên ra.

“————!”

Trước khi cây giáo mất đà, bà ta đã kéo nó ra và ném về phía sau.

Mitotsudaira nghe thấy tiếng “soạt” ướt át khi vật thể được rút ra khỏi da thịt người phụ nữ, và nàng thấy máu phun ra cùng với vũ khí.

Tuy nhiên, cây giáo quả thực đã bị ném ra sau lưng người phụ nữ, và…

“Tuyệt vời!”

Cú lao tới của người phụ nữ không hề chậm lại. Bà ta dùng toàn bộ quán tính của cơ thể để triệt tiêu chấn động. Còn về nỗi đau…

Bà ta không biết đau sao!?

Với những đòn tấn công nhanh và sắc bén, đôi khi dây thần kinh không kịp truyền tín hiệu hoặc bản thân chúng bị rung động mạnh nên người ta sẽ không cảm thấy đau.

Nhưng người phụ nữ này đã chủ động rút cây giáo ra khỏi cơ thể mình. Nếu dây thần kinh của bà ta đủ hoạt động để thực hiện hành động đó, lẽ ra bà ta phải cảm nhận được nỗi đau khi cây giáo bị rút ra.

“Vì bà không cảm thấy…まさか, bà không có cảm giác đau sao!?”

“Đúng vậy! Giờ cô mới nhận ra à!?”

Tất nhiên rồi. Đây là lần đầu tiên nàng đối đầu với một đối thủ như vậy. Tuy nhiên, nàng hoàn toàn biết về tình trạng này. Bởi vì…

Nó xuất hiện suốt trong mấy cuốn tiểu thuyết kỳ quặc của Neshinbara!

Hệ thần kinh của một số người không truyền tín hiệu đau.

Và một đặc điểm riêng biệt của họ là không thể điều chỉnh sức mạnh của mình.

Bất cứ khi nào một người bình thường làm gì, họ đều theo bản năng cố gắng bảo vệ cơ thể mình. Khi cầm một vật sắc nhọn, cơn đau trên da sẽ mách bảo họ nới lỏng tay ra. Đó là sự kết hợp giữa cảm giác đau và bản năng tự vệ.

Nhưng những người không có cảm giác đau thì không cảm nhận được bất kỳ nỗi đau hay sự phản kháng nào, nên họ có thể phát huy loại sức mạnh mà người bình thường không bao giờ có thể, bởi nó sẽ hủy hoại chính cơ thể họ.

Đó là cách người phụ nữ đã chịu đựng cú đá vừa rồi. Đó cũng là cách bà ta đã rút cây giáo ra và duy trì đà lao tới của mình.

Và vì vậy, Mitotsudaira không do dự trong hành động tiếp theo. Thời điểm của nàng có hơi lệch một chút, nhưng nàng có thể bù đắp bằng sức mạnh tuyệt đối.

“Thật tình! Đúng là quân mai phục!”

Nàng rút một cây búa lớn từ giá vũ khí và vung một cú toàn lực từ bên phải nhắm vào thái dương của người phụ nữ đang lao tới.

“Lẽ ra mình phải đoán trước được chuyện này!!”

Nàng cảm nhận được cú đánh trúng đích, toàn bộ cơ thể người phụ nữ xoay tròn như một con quay rồi đâm sầm vào hàng giá vũ khí bên trái.

Mitotsudaira nghe thấy một tiếng va chạm lớn ở bên trái.

Dãy giá đỡ bằng kim loại ở đó đã bị va đập đủ mạnh để làm móp vài cái, uốn cong vài cái, và hất văng một vài cái khỏi chân đế. Những âm thanh va chạm nặng nề nối tiếp nhau, và những vũ khí trên giá lấp lánh dưới ánh đèn khi bay tung tóe trong không trung.

“Tôi chưa xong đâu!!”

Mitotsudaira không hề nương tay.

Việc không có cảm giác đau cho phép những người như vậy ngay lập tức tiếp tục chiến đấu, nên nàng cần phải tấn công liên tục để khiến đối phương không thể cử động được về mặt thể chất. Nói cách khác…

Mình cần phải phá hủy cơ thể của bà ta!!

Nếu nàng đập nát toàn bộ xương cốt, xé toạc mọi cơ bắp và phá hủy các giác quan của người phụ nữ, thì việc không có cảm giác đau sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Vì vậy…

“Hoo!”

Mitotsudaira tóm lấy giá vũ khí bên phải và nhổ nó lên khỏi sàn, nhưng nàng không định dùng nó để tấn công đối thủ. Nàng muốn những vũ khí trên đó. Nàng ném chiếc giá lên không, nó đập vào trần nhà, và những cây búa trên đó rơi lả tả xuống. Mitotsudaira vươn tay lên và chộp lấy một cây vừa tầm.

“Một!”

Nàng dùng hết sức kéo nó xuống và nện vào kẻ địch vừa mới dừng lại sau khi phá tan hàng vũ khí bên trái. Âm thanh va chạm hòa quyện với tiếng những giá đỡ và vũ khí vỡ nát bị cuốn vào đòn tấn công.

“Hai!!”

Mitotsudaira xoay người và tóm lấy một cán vũ khí khác từ trên không. Những vũ khí rơi xuống sàn và nảy lên về phía nàng, nhưng nàng đã dùng đầu gối để đá chúng văng ra như sóng biển.

“Ba!!!”

Sau bốn, năm, sáu, và bảy, nàng ngừng đếm.

Nhưng những âm thanh va chạm nặng nề, những mảnh vỡ bay tung tóe, và những vũ khí rơi loảng xoảng vẫn không dừng lại.

Sau tổng cộng khoảng mười lăm cú đánh, nàng dùng cả hai tay tóm lấy chiếc giá vũ khí, thứ duy nhất còn đang rơi xuống từ trần nhà.

“Thế này thì sao!?”

Nàng hét lên trong khi vung chiếc giá, và một hơi thở thoát ra khỏi lồng ngực giữa những dư âm kim loại đang tắt dần.

Nàng hít một hơi thật sâu, đứng thẳng dậy từ tư thế hạ thấp người sau cú vung giá, và duỗi thẳng lưng.

“Cô nên nhìn sang đây.”

Một giọng nói vang lên từ phía bên phải võ đài.

Mitotsudaira quay về phía giọng nữ đó.

Đây không phải người phụ nữ lúc nãy, nhưng nàng vẫn nhận ra giọng nói này.

Là người phụ nữ nói chuyện với tể tướng ở chân tòa tháp!

Ngay khi nàng tự hỏi liệu có phải có đến hai kẻ mai phục, người phụ nữ đã mỉm cười nhảy khỏi võ đài và đâm tay về phía nàng với tốc độ cao.

Bà ta di chuyển nhanh, nhưng Mitotsudaira vẫn có thể theo kịp chuyển động và do đó có thể phản ứng một cách lý trí.

Loạt tấn công vừa rồi đã làm một thứ vương vãi khắp không trung: những vũ khí trên các giá đỡ đã bị phá hỏng.

Một trong số đó là một thanh trường kiếm. Lưỡi kiếm dường như lơ lửng khi nó chậm rãi xoay tròn và mũi kiếm đang chĩa về phía Mitotsudaira.

Nhưng nàng không quan tâm.

Nàng vung tay và kẹp mũi kiếm giữa ngón trỏ và ngón giữa. Sau đó, nàng chỉ cần khẽ búng cổ tay để phóng thanh kiếm về phía tay người phụ nữ.

Lưỡi kiếm như thể rơi xuống.

Bàn tay người phụ nữ đang duỗi thẳng, và lưỡi kiếm chém vào giữa các ngón tay.

Có một tiếng động trầm đục như tiếng gỗ bị đập.

Trong chớp mắt, lưỡi kiếm xé toạc từ đầu ngón tay đến cổ tay. Lưỡi kiếm nặng nề chẻ dọc cánh tay bà ta xuống đến khuỷu và dừng lại khi chạm vào xương cánh tay trên.

Ngay khi Mitotsudaira nghe thấy âm thanh rợn người của lưỡi kiếm chạm vào xương, nàng buông thanh kiếm ra.

Bà ta không thể hoàn thành cú đâm!

Cánh tay của người phụ nữ dường như đã xoắn lại khi bà ta đâm nó về phía Mitotsudaira.

“———”

Những đầu ngón tay bị chẻ đôi khiến ngón cái của bà ta xoắn xuống dưới và ngón út xoắn lên trên, toàn bộ cánh tay bị chẻ ra theo hình xoắn ốc.

Và khi người phụ nữ hít một hơi, các mạch máu giãn ra đã phun máu ra ngoài. Hơi máu bốc lên trước mắt Mitotsudaira, nhưng…

“Ể?”

Người phụ nữ vẫn đang di chuyển về phía nàng.

Thanh kiếm rơi ra khỏi cánh tay bị chẻ đôi mà lẽ ra bà ta không thể sử dụng được nữa.

Tuy nhiên, Mitotsudaira đã nhìn thấy một điều khác.

“Vết thương…”

Vết rách trên cánh tay bà ta đang nhanh chóng liền lại. Gần giống như quần áo được cài khuy, vết thương đầy lại khi người phụ nữ hơi nâng cánh tay lên.

Mitotsudaira thấy cánh tay đó uốn lượn khi nó nhanh chóng dính liền lại từ khuỷu tay đến cổ tay. Và đến khi người phụ nữ xoay ngược cổ tay lại…

Tái tạo tốc độ cao!?

“Chừng đó vẫn chưa đủ.”

Mitotsudaira cảm thấy một luồng khí lạnh khi bàn tay đang đâm tới của người phụ nữ chạm đến ngực nàng.

Những ngón tay mảnh mai đã chạm tới chiếc khăn quàng của nàng.

Kh!

Nàng cố ngả người ra sau để né, nhưng tay đối phương đã tóm lấy chiếc khăn quàng.

Mitotsudaira cố vung cả hai tay lên để hất cánh tay đối phương từ bên dưới. Nàng cho rằng một cú đánh toàn lực từ dưới khuỷu tay sẽ làm gãy cánh tay đó.

Và ngay khi nàng vung tay lên, nàng đã nhìn thấy một thứ.

“!?”

Đó là một thứ không nên tồn tại, và việc nhìn thấy nó đã khiến nàng sững lại trong một giây.

Và một giây đó là đủ để người phụ nữ dùng một tay ném nàng bay đi.

Vài cặp mắt nhìn lên những tiếng động nặng nề vọng xuống từ bầu trời xa xăm.

“Có vẻ như đã bắt đầu rồi. Mong là Nate không sao.”

“Con gái tôi đôi khi cũng bất cẩn lắm.”

Một người phụ nữ mỉm cười khi đứng cạnh một bức tường, trước mặt một người đàn ông mặc đồ nữ và một người vợ.

“Nhưng việc Lãnh Chúa Rudolf ra tay sớm thế này quả là cực kỳ bất thường.”

“Xác nhận,” người phụ nữ vạm vỡ đứng ở lối vào tòa tháp đồng tình. “Tôi tự hỏi cô ấy… không, tôi hy vọng cô ấy đủ mạnh để làm Lãnh Chúa Rudolf hài lòng. Rốt cuộc thì ngài ấy là một kẻ điên rồ và lập dị hoàn toàn.”

“Khoan đã. Rudolf thực sự tuyệt vời đến thế sao?”

“Phải.” Người phụ nữ mỉm cười gật đầu. “Bởi vì ngài ấy là một kẻ lập dị… Phải, đó là tất cả những gì cần biết về ngài ấy.”

“Ừm, nhưng… Nate cũng mạnh lắm đấy. Cô ấy có thể xé xác tể tướng của các người ra từng mảnh đấy.”

“Ôi, trời ơi,” Nữ Hoàng Lang Nhân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói, nhưng người phụ nữ mỉm cười dường như không quan tâm.

“Xé ngài ấy ra từng mảnh ư? Điều đó là không thể. Như chúng tôi đã nói, Lãnh Chúa Rudolf là một kẻ lập dị và là một kẻ điên rồ.”

Sau khi bị ném lên võ đài, Mitotsudaira vừa vặn giữ được thăng bằng. Váy nàng xòe ra xung quanh, và nàng tiếp đất trong tư thế quỳ một gối. Nàng nhấc cả hai gót chân lên để đảm bảo có thể di chuyển ngay lập tức, và nàng nhận thấy có người đang đứng trên cột góc phía đông.

Đó là Rudolf II, người đàn ông mặc đồ nữ đang khoanh tay ưỡn ngực nhìn xuống nàng.

“Chàààooo mừng đến với võ đài thiêng liêng, quý báu của ta!!”

Từ “võ đài” khiến Mitotsudaira kiểm tra lại xung quanh.

Hắn nói đúng!

Đây không phải là một sân khấu. Giờ khi đã đứng trên đó, nàng có thể nhận ra đây là một võ đài chiến đấu với những sợi xích căng giữa bốn cột góc có hình thiên thần.

Nhưng mắt nàng nhanh chóng di chuyển đến một điểm cụ thể: vai phải của Rudolf II khi hắn đứng trên cột phía đông.

Bộ đồng phục nữ sinh của hắn có một lỗ ở vai phải và sườn phải.

“Những cái lỗ đó…”

Mitotsudaira nhe răng, nhíu mày và hét lên.

“Đó là những lỗ thủng từ cây giáo ta dùng lúc nãy, phải không!?”

“Hmm? Thì sao nào?”

Mitotsudaira lúc đó đã nhận ra người đàn ông này là gì.

“Một kẻ lập dị…”

Từ này chỉ những kẻ đi chệch khỏi quy chuẩn thông thường, nhưng hắn không chỉ là một người kỳ quặc. Bản thân sự tồn tại của hắn đã đi chệch khỏi quy chuẩn.

Một con quái vật Anh Quốc thì hợp hơn bất kỳ con nào từ Hexagone Française… hay thậm chí từ toàn bộ lục địa châu Âu.

Vì vậy, nàng gọi tên con quái vật đó khi đứng dậy, giơ tay phải lên và chỉ vào hắn.

“Một Kẻ Biến Hình. Đó chính là ngươi!”

“Thực ra, có thể gọi anh trai tôi là phiên bản hoàn chỉnh,” Matthias nói khi anh ta quan sát những người vui chơi trên bãi biển từ trên con tàu lơ lửng trên bầu trời đêm. “Phương châm của nhà Habsburg là, ‘Hãy để kẻ khác gây chiến. Còn ngươi, hỡi Áo quốc may mắn, hãy kết hôn!’ Để phụ nữ của họ có thể sinh nhiều con như yêu cầu, nhà Habsburg ở Áo đã thay đổi thể chất của các thành viên trong gia đình để kéo dài tuổi thọ của họ. Ngài có biết điều đó không, Maeda?”

“Ta đã từng nghe qua.”

Toshiie cũng đang nhìn xuống dưới, nơi một nhóm người đang vẫy tay với họ, khoác vai nhau và hát những bài ca học viện của P.A.M. và M.H.R.R.

“Họ đã tạo ra những cơ thể có thể giao phối với bất kỳ chủng tộc nào khác và có thể sống sót sau khi sinh con. Thứ mà họ tạo ra cuối cùng là sự vô cảm với nỗi đau, khả năng tái tạo tốc độ cao, và…”

“Khả năng biến thành bất kỳ ai mình muốn… Và trớ trêu thay, người duy nhất có thể làm được tất cả lại không phải là một phụ nữ nhà Habsburg mà là anh trai tôi, một trong những đứa con của họ.”

Matthias rút một con dao từ trong túi ra và đột nhiên…

“Dừng lại!” Matsu hét lên.

“Đừng lo.”

Anh ta đâm con dao vào cổ tay phải của mình và rạch một đường dọc. Có một tiếng “xẹt” trầm đục, nhưng…

“Thấy chưa? Không có má- ồ, có một chút. Và cũng khá đau nữa… Đó là bởi vì tôi là một sản phẩm thất bại.”

“Ta không cho đó là thất bại. Theo quan điểm của ta, ngươi vẫn còn rất con người.”

“Cảm ơn ngài, Maeda, nhưng tôi không hoàn hảo như anh trai tôi. Cả về thể xác lẫn tâm hồn. Suy cho cùng…”

Một tiếng reo hò vang lên từ bên dưới vì một con quỷ một tay vừa bước ra từ một con tàu y tế. Hắn giơ cánh tay duy nhất còn lại lên, và đám đông cũng giơ tay lên theo.

“Chắc hẳn là tuyệt lắm. Không, tôi không được gọi nó là ‘tuyệt’. Nhưng họ và ngài có thể cảm nhận được nỗi đau, nên các người có thể tưởng tượng được những người khác cảm thấy thế nào. Nhưng tôi lại rất khó khăn trong việc đó. Đó là lý do tại sao làm con rối của ngài lại là một sự giải thoát. Bằng cách đó, tôi biết nỗi đau và mọi thứ khác mà tôi mang đến cho người khác đang làm thay đổi thế giới. Và… à thì… sự thay đổi đó cho tôi biết tôi là một phần bình thường của thế giới.”

“Vậy thì Tể tướng Rudolf là…?”

“Anh ấy quá tốt bụng. Anh ấy không thể cảm thấy đau, nhưng anh ấy vẫn tưởng tượng ra nó. Khi chúng tôi còn nhỏ, cha mẹ sẽ đánh tôi khi tôi phạm lỗi, nhưng họ chưa bao giờ làm thế với sản phẩm thành công là anh trai tôi. Vì vậy…”

Vì vậy…

“Anh trai tôi bắt đầu nghĩ rằng mình có thể không phải là con người. Đó là lý do tại sao anh ấy cố gắng tìm hiểu về các vị thần, cố gắng đến gần họ hơn, và học Ma pháp Kỹ thuật cùng các kỹ thuật tương tự để tăng cường bản thân hơn nữa. Ngài có hiểu tại sao anh ấy muốn ‘chuyển’ đến vùng Magdeburg không? Là một công quốc theo đạo Tin Lành, nơi đó có giao thiệp với Anh Quốc, nên anh ấy có thể nghiên cứu Ma pháp Kỹ thuật Anh và những sinh vật phi nhân loại ở đó. Nói cách khác, anh ấy có thể nghiên cứu các Kẻ Biến Hình và á thần thực sự.”

Nói xong, Matthias đứng dậy.

“Bây giờ, chúng ta đi chứ? Mọi người ở dưới đang vẫy tay chào, đã đến lúc chúng ta lên đường đến chiến trường tiếp theo.”

“Ngươi chắc chứ?”

“Tôi chắc chắn. Đây là định mệnh của tôi. Hoặc ít nhất đó là cách tôi nhìn nhận nó.”

Anh ta cất con dao lại vào túi bằng cách đâm sâu nó vào ngực dưới lớp áo khoác.

“Anh trai tôi đã dạy tôi cách này khi chúng tôi còn nhỏ. Tất nhiên là tôi đã bê bết máu, nhưng dù họ có mắng anh ấy thế nào, họ cũng không bao giờ đánh anh ấy. Đánh anh ấy cũng chẳng có tác dụng gì, ngài thấy đấy.”

Nhưng…

“Đó là lý do tại sao anh ấy không biết mình có phải là con của loài người hay không.”

“Ngươi hiểu không!?”

Giọng của Rudolf vang vọng khắp căn phòng kim loại khi hắn đứng trên cột góc.

Đứng ở trung tâm võ đài, Mitotsudaira thấy hắn dang rộng đôi tay đang hạ thấp của mình.

“Ta! Ta chưa bao giờ cảm thấy đau đớn! Dù ta có tự khắc mình, nghiền nát mình, nung chảy mình, hay thiêu đốt mình, ta đều trở lại bình thường ngay lập tức!!”

Hắn rút một thanh kiếm từ sau lưng ra trong khi một lần nữa hỏi nàng có hiểu không.

Hắn không hề mang vũ khí sau lưng. Nó được cất giữ ở đó bằng cách đâm xuyên qua da thịt hắn.

Và với một chuyển động nhanh gọn, hắn chặt đứt bàn tay phải của chính mình. Sau một âm thanh giòn tan như tiếng cắt trái cây, bàn tay bị cắt đứt rơi xuống sàn.

“Thấy chưa?”

Nhưng khi nó rơi xuống, nó tan biến. Bắt đầu từ các đầu ngón tay, nó biến thành thứ trông giống như hơi máu, và đến khi hắn vung tay phải lần nữa, bàn tay được cho là đã bị cắt đứt đã mọc lại. Nó vẫn còn được bao quanh bởi một chút hơi máu, vậy nên…

Đó là thần hộ mệnh sử dụng phép thuật phân rã và tái tạo.

Nàng biết đây hẳn là phép thuật tái tạo được truyền lại bởi nhà Habsburg của Áo khi họ tiếp tục nghiên cứu nó.

Bằng cách liên tục thi triển phép thuật lên chính mình, họ về cơ bản đã cấy nó vào cơ thể và nó sẽ ăn sâu vào đứa trẻ hình thành bên trong họ. Bằng cách lặp lại quá trình đó qua nhiều thế hệ, họ đã tạo ra thứ có thể gọi là một dạng sống ma thuật.

“Cái này cũng… khá tuyệt vời.”

Rudolf di chuyển lưỡi kiếm một lần nữa để đâm ngang qua cổ từ trái sang phải.

Có một âm thanh trầm đục khi nó xuyên qua cột sống và cắt đứt các động mạch của hắn, nhưng…

“Ngươi hiểu không?”

Nàng hiểu, nhưng nàng không thể diễn tả bằng lời. Rốt cuộc thì…

Hắn đã cắt đứt hệ hô hấp và hệ tuần hoàn của mình, nhưng vẫn nói được!?

“Ngươi thấy đấy… Ta có hình dạng con người và cơ thể ta tái tạo như ngươi đã thấy, nhưng ngươi biết không? Hô hấp và tuần hoàn của ta thực ra chỉ là để làm cảnh thôi. Dường như ta chỉ cần hệ thần kinh và cơ bắp hoạt động để di chuyển, nhưng chúng không hoạt động giống như của người khác.”

Vậy nên, ngươi thấy không?

“Ta là gì nếu ta không thể chết? Cha mẹ không trừng phạt ta, nên ta bắt đầu nghĩ mình có thể là một người đặc biệt. Phải, nói cách khác, ta bắt đầu nghĩ mình có thể là một vị thần. Và thế là ta rèn luyện cơ thể mình. Ngươi biết đấy, giống như một tác phẩm điêu khắc. Ngươi đã thấy những tác phẩm điêu khắc thời Phục hưng rồi, phải không? Ta đã rèn luyện bản thân để trông giống hệt như vậy.”

Rudolf II cười và vén váy lên.

“Nhưng khi ta tìm hiểu, rõ ràng các vị thần cổ đại đều là lưỡng tính. Lúc đó ta mới ngộ ra. Ta đã rèn luyện phần nam tính của mình đến mức của một tác phẩm điêu khắc thần thánh, vậy nên đã đến lúc cho phần nữ tính.”

Khi hắn nói, hắn thay đổi hình dạng. Đầu tiên, người phụ nữ vạm vỡ ở lối vào tòa tháp hiện ra. Tiếp theo, là người đã đứng gần bức tường. Và sau đó…

Những người phụ nữ trên cầu thang và trong hành lang!

Đó chưa phải là tất cả. Hắn tăng tốc độ và chuyển đổi từ người phụ nữ này sang người phụ nữ khác một cách chóng mặt.

“Tất cả những người này đều là những người tuyệt vời, ngươi biết không? Rốt cuộc thì, họ đã cố gắng mang lại cho ta nỗi đau. Họ leo lên võ đài này, ngươi thấy đấy. Và họ dùng vũ khí hoặc hóa chất để khắc ta, nghiền nát ta, hoặc chẻ đôi ta. Và thế nhưng… Và thế nhưng…”

“Và thế nhưng?”

“Phải.” Vai Rudolf II chùng xuống. “Tất cả họ đều gục ngã mà chưa bao giờ khiến ta cảm thấy đau đớn.”

“Các người trông khá mạnh, nhưng các người nói rằng mình không thể làm được?”

Người phụ nữ vạm vỡ gật đầu trước câu hỏi của Toori. Bà ta rút một cây giáo từ phía sau lối vào. Nó có logo của Hiệp hội Thép Thánh Kỵ Sĩ, thương hiệu đại diện cho các công quốc Công giáo.

“Thành thật mà nói, tôi đến từ một công quốc Công giáo và tôi được thuê để ám sát Lãnh Chúa Rudolf.”

Bà ta ôm lấy cây giáo và lắc đầu.

“Nhưng không có kỹ thuật nào tôi biết có thể làm được điều đó. Tôi thậm chí còn không thể khiến ngài ấy cảm thấy đau.”

“Vâng. Tôi thực ra được yêu cầu đầu độc ngài ấy… nhưng không có tác dụng. Sự bảo hộ thần thánh của khả năng tái tạo và phòng thủ của ngài ấy quá mạnh, nên ngài ấy đã đổ mồ hôi thải ra hết.” Người phụ nữ mỉm cười hạ khóe mày xuống. “Tất cả một trăm linh hai người sống trong tòa tháp đều đến đây để lấy mạng ngài ấy và chúng tôi chiến đấu với ngài ấy mỗi ngày, thậm chí là mỗi giờ.”

“Ngài ấy có tử tế với các người không?”

“Xác nhận. Ngài ấy là hoàng đế được Công giáo bảo vệ và những nỗ lực tự thần thánh hóa bản thân đã gần như biến ngài ấy thành lưỡng tính… Ngài ấy đã vượt qua ranh giới giữa nam và nữ. Đúng như lịch sử, ngài ấy không có hứng thú với phụ nữ. Hay tình dục nói chung.”

“Nghe có vẻ trái ngược với Nate Maman nhỉ.”

“Ôi, thật tình. T-Tôi chỉ làm chuyện đó với chồng mình thôi, anh biết đấy?”

“Vậy là cô không phủ nhận à?” Naito lẩm bẩm khi Nữ Hoàng Lang Nhân đưa tay lên má và lắc lư qua lại.

Tuy nhiên, nữ hoàng người sói sau đó nhìn về phía hai người phụ nữ Công giáo.

“Hai người có thần tượng Tể tướng Rudolf không?”

“Xác nhận. Sức mạnh của chúng tôi không thể sánh bằng ngài ấy, vậy mà ngài ấy không tiêu diệt chúng tôi.”

“Nhưng ngài ấy đảm bảo đó là một trận chiến đúng nghĩa. Chúng tôi có thể dùng toàn bộ sức mạnh, nhưng vẫn không phải là đối thủ của ngài ấy.”

Người phụ nữ mỉm cười lại hạ khóe mày xuống.

“Vâng, chúng tôi không phải là đối thủ của ngài ấy… Ngài ấy đủ tử tế để chấp nhận chúng tôi dù chúng tôi không thể giải tỏa nỗi cô đơn của ngài ấy.”

Bà ta nhìn lên tòa tháp.

“Vì vậy, chúng tôi dâng hiến tất cả kỹ thuật của mình cho ngài ấy và luyện tập cùng ngài ấy. Ngài ấy thực sự tuyệt vời… Ngài ấy sử dụng kỹ thuật và cơ thể của chúng tôi, nhưng ngài ấy còn vượt xa hơn thế.”

Vậy nên…

“Các người nghĩ sao? Sứ giả của các người có thể khiến Lãnh Chúa Rudolf cảm thấy đau không?”

“Ta đang nói về nỗi đau!”

Mitotsudaira thấy Rudolf II nhảy từ cột góc xuống.

Hắn nhảy rất cao. Hắn gần như chạm đến trần nhà mặc dù xuất phát từ tư thế đứng yên. Nàng thấy hắn bay cao với tứ chi dang rộng, nên nàng vội vàng chạy đến chỗ những sợi xích.

Sau đó, hắn đâm sầm xuống võ đài kim loại.

Hắn dùng toàn bộ cơ thể lao vào bề mặt kim loại cùng một lúc.

Đừng nói là…

“Ta là thần thánh đến mức nào!? Ngay cả khi ta dùng hết sức mình để phủ phục trước các thiên thần hộ mệnh của bốn phương! Ta cũng không cảm thấy đau!!”

Hắn dùng sức mạnh để nhảy bật dậy. Mitotsudaira nhận thấy một bức vẽ về chúa trên bề mặt kim loại của võ đài và nhiều vết lõm mờ hình người bao phủ nó.

Đó là bằng chứng cho thấy hắn đã phủ phục như thế vô số lần trước đây.

“Hãy xem cho kỹ!”

Hắn lại nhảy từ cột thiên thần phía đông một lần nữa.

Hắn va chạm với sàn, nhưng ngay lập tức chạy đến cột thiên thần phía tây và thực hiện một cú nhào lộn từ trên đỉnh.

“———!!”

Hắn lại va chạm với sàn và chạy về phía nam sau khi đứng dậy. Hắn tiếp tục quá trình và nhảy từ cột thiên thần phía bắc.

Nhiều âm thanh va chạm nối tiếp nhau và Mitotsudaira muộn màng nhận ra rằng sàn nhà xung quanh võ đài được khắc một sơ đồ thiên đàng.

Võ đài thiêng liêng này được tạo ra để hiến tế bản thân cho chúa, các thiên thần, và thiên đàng.

Hắn nhảy liên tục, di chuyển vòng quanh, tăng tốc, và liên tục đập toàn bộ cơ thể mình lên võ đài thiên đường.

Nhưng dù hắn đã thử bao nhiêu lần, hắn cũng không thể chạm đến đáy của võ đài.

“Tạiiiiii saooooo không!?”

Hắn quỳ gối đứng dậy, vung tay ra ngoài, và nhìn lên trời.

“Bởi vì! Bởi vì! Bởi vì ta là một kẻ thất bại không thể hiểu được nỗi đau của người khác! Lúc đầu, ta nghĩ chúa đã bỏ rơi ta, nên ta quyết định dựa vào Ma pháp Kỹ thuật! Ta thu thập các câu thần chú của M.H.R.R. và cân nhắc đến Anh Quốc, nơi có nhiều Technohexen sinh sống! Ta đã học tiếng Anh và thậm chí nghĩ đến việc trở thành một Technohexen độc ác, bẩn thỉu! Bởi vì…”

Bởi vì…

“Đây là thời điểm nguy hiểm đối với M.H.R.R.! Vậy nên! Vậy nên chẳng phải người anh em thông minh và con người của ta sẽ phù hợp hơn rất nhiều để làm hoàng đế sao!? Vậy nên! Vậy nên ta đã nghĩ nếu ta biến mất…”

Mitotsudaira biết hắn sẽ nói gì.

“Ý ngươi là… Ngươi bị buộc phải làm hoàng đế?”

“Phải?” Rudolf II gật đầu. “Và thậm chí không có một cuộc bầu cử nào cho có lệ. Ta được chọn chỉ vì ta thuộc gia đình phù hợp cho việc tái hiện lịch sử và vì ta là anh cả.”

Hắn cười.

“Thật kỳ lạ phải không? Tại sao đó lại là lần duy nhất họ tuân theo quy tắc mà không cần diễn giải!?”

Nàng hiểu tại sao họ lại làm vậy. Với cuộc Chiến tranh Ba Mươi Năm đang đến gần, M.H.R.R. sẽ nhanh chóng bắt đầu tuân thủ nghiêm ngặt việc tái hiện lịch sử để ngăn chặn các quốc gia khác can thiệp. Đó là lý do tại sao họ đã chọn hoàng đế của mình dựa trên gia đình thay vì năng lực, tài năng, hay sự sẵn lòng.

Họ có lẽ đã sử dụng sự thật lịch sử rằng hệ thống tuyển đế hầu vào thời điểm đó phần lớn chỉ mang tính hình thức.

“Tạiiiiii saooooo!?”

Rudolf không cảm thấy mình phù hợp với ngai vàng hoàng đế.

“Chẳng phải họ nên để anh trai ta làm hoàng đế sao!? Và nếu họ không thể làm thế, họ nên làm gì đó giống như hội học sinh của Viễn Đông thay vì đặt một kẻ ngu ngốc như ta lên nắm quyền!”

Nàng hiểu. Mặc dù Liên Minh Thánh Ước cũng can thiệp một phần, Viễn Đông chọn các thành viên hội học sinh của mình trong một cuộc bầu cử. Rudolf hẳn đã muốn loại mình khỏi danh sách ứng cử viên và sau đó để hoàng đế được chọn trong một cuộc bầu cử.

“Tạiiiiii saooooo!? Tại sao không có cuộc bầu cửuuuu nào!?”

Nàng không thể nói gì. Người đàn ông trước mặt nàng tự vấn về sự tồn tại của chính mình trong khi không ai hiểu hắn, thời đại lịch sử lợi dụng hắn, và hắn bị cướp đi tự do.

Nhưng sau khi hít một hơi, hắn đứng dậy.

Và hắn bật ra một tiếng cười nhỏ: heh heh.

“Nhưng ngươi thấy đấy,” hắn tiếp tục. “Bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Ta sẽ sớm được tự do… Bởi vì ngươi biết không? Ta sẽ chết ở đây.”

Cái gì? Mitotsudaira tự hỏi. Làm sao một người như thế này có thể chết được?

Khi nàng tự vấn, câu trả lời đã đến với nàng.

“Ngươi định dùng thứ gì đó để khiến mình chính thức ‘chết’ sao!?”

Tòa tháp gần Magdeburg, nên nếu có thứ gì đó…

Là Cuộc cướp phá Magdeburg?

Không, nàng quyết định. Họ ở gần Magdeburg, nhưng nơi này vẫn còn cách thành phố một quãng khá xa về phía tây nam. Quân đội bao vây của M.H.R.R. sẽ không đến được đây.

Nhưng, nàng nghĩ. Có một cách để đưa một trận chiến đến đây.

Không thể nào, nàng nghĩ, nhưng một khi nàng nghĩ đến một cá nhân nhất định, nàng chắc chắn mình đã đúng.

Mẹ!

“Là Hexagone Française!?” nàng hỏi với đôi lông mày nhướng lên.

Tại sao mẹ nàng lại được sắp xếp làm người dẫn đường cho họ?

Và tại sao mẹ nàng không trở về nhà sau khi họ đã đến?

Là vì chuyện này sao!?

“Hexagone Française dự định vượt qua biên giới quốc gia để tấn công trong Cuộc cướp phá Magdeburg, phải không!? Và Nữ Hoàng Lang Nhân định hội quân với họ!”

“Ngươi hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”

“Judge.” Nàng gật đầu. “Hexagone Française và M.H.R.R. cho đến nay chỉ giương mắt nhìn nhau, nhưng cuối cùng hai học viện này định bắt đầu cuộc Chiến tranh Ba Mươi Năm một cách nghiêm túc!”

Điều đó có nghĩa là…

“Hai học viện lớn đó đang bắt đầu tiến tới Hòa ước Westphalia, phải không!?”

“Đúng vậy. Ta đã thông báo cho anh trai và những người khác về lịch trình gấp rút của Cuộc cướp phá, nên họ chắc đang nhanh chóng hoàn tất công tác chuẩn bị xâm lược. Và tể tướng của các ngươi, người đang đi cùng Nữ Hoàng Lang Nhân, sẽ đến đây nhờ cuộc tấn công của các chiến binh của anh trai ta.”

Anne xứ Áo nói từ trên vai một chiến thần bạc đang ngồi trước một nhà thờ được thắp đuốc.

Masazumi ngồi trên băng ghế bên phải và cô nhận một cốc tre đựng amazake nóng mà Asama đưa cho.

“Vậy là Hexagone Française sẽ tạm thời xâm lược M.H.R.R. sao? Đó quả là một cách táo bạo để thể hiện sự hợp tác với phe Tin Lành đồng thời kìm hãm M.H.R.R.”

“Hexagone Française muốn nghiền nát quân đội bao vây của phe Công giáo M.H.R.R. và diễn giải trận chiến đó là Cuộc cướp phá Magdeburg.”

“Nhưng,” Masazumi nói khi nhìn về phía Guericke trên băng ghế đối diện.

Người đàn ông gật đầu với hai tay khoanh lại, rồi nhìn lên Anne.

“Tại sao họ không bắt đầu cuộc xâm lược này sớm hơn? Nếu Hexagone Française định cứu Magdeburg, các người có thể đã bắt đầu trước đây rồi.”

“Thất bại của K.P.A. Italia và các động thái của Musashi đã khiến chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Ban đầu, Hexagone Française dự định giúp sơ tán Magdeburg với tư cách là binh lính tình nguyện. Lực lượng Hexagone Française được triển khai đến IZUMO ngày hôm qua đã được chuẩn bị cho mục đích đó. Nhưng vì Musashi đã đến đây, một phần do sự dẫn dắt của Matsunaga, họ thay vào đó đã quan sát xem Musashi sẽ làm gì. Nếu họ can thiệp thất bại, Liên Minh Thánh Ước sẽ lại bắt đầu phàn nàn,” Anne giải thích. “Nhưng bây giờ K.P.A. Italia đã sụp đổ, Liên Minh Thánh Ước và châu Âu đang rất cần một quốc gia dẫn đường.”

Và cần gì cho điều đó?

Masazumi nói ra suy nghĩ của mình.

“Bằng chứng rằng các người có thể chống lại P.A. Oda?”

“Xác nhận. Can thiệp vào Cuộc cướp phá Magdeburg sẽ làm được điều đó. Giờ khi lịch trình đã được đẩy lên sớm hơn và Musashi sẽ không đến kịp, Hexagone Française có thể lao vào và được coi là vị cứu tinh và anh hùng. Vì vậy, Thị trưởng Guericke, tôi cho rằng ngài vẫn sẽ phát triển bán cầu của mình với Musashi, nhưng Hexagone Française cũng muốn giúp đỡ. Và vì Musashi sẽ đến muộn, hạm đội của Hexagone Française sẽ là một nơi tốt hơn để bảo vệ các bán cầu trong trận chiến sắp tới.”

Làm sao bà có thể nói như vậy khi chính các người sẽ là người bắt đầu trận chiến?

Masazumi không nói ra điều đó vì nó sẽ không giải quyết được gì ngoài một vấn đề đạo đức. Bây giờ là lúc hành động và họ có thể thảo luận về điều đó và kết quả của nó sau.

Anne sau đó thúc ép Guericke thêm.

“Nếu mọi việc suôn sẻ, xin hãy ủng hộ sự diễn giải mà chúng tôi mong muốn, Thị trưởng Guericke.”

Người đàn ông cuối cùng gật đầu.

“Xác nhận. Tôi không có lý do gì để từ chối.”

“Cảm ơn ngài.”

Anne mỉm cười, và rồi…

“————”

Masazumi nghĩ cô gái đã mềm nhũn trong một khoảnh khắc, nhưng có phải cô đã tưởng tượng không?

Tuy nhiên, Guericke, Asama, và cả Mazarin đang leo lên cạnh Anne đều ngừng di chuyển.

Nhưng…

“Xin lỗi. Đã lâu rồi tôi không ra ngoài nên có nhiều chuyện phải suy nghĩ.”

Anne đứng dậy, thở ra một hơi thở ảo, và nhún vai. Cô ấy đang bảo họ đừng lo lắng, nên Masazumi cuối cùng gật đầu hiểu ý.

“Judge. Đây cũng là một tin tốt cho Musashi.”

Nhưng…

“Khi nào Hexagone Française sẽ đến? Sau khi thay đổi lịch trình, Cuộc cướp phá Magdeburg bắt đầu sau một giờ nữa, lúc tám giờ, nên họ sẽ phải rất khẩn trương nếu muốn can thiệp.”

“Vâng,” Hồng Y Điện nói bằng giọng của Anne. “Họ có lẽ sẽ đến trong nửa giờ nữa, tức là nửa giờ trước khi Cuộc cướp phá bắt đầu… Họ hẳn đã đang di chuyển trong chế độ tàng hình trên các công quốc Tin Lành hợp tác. Họ đang ở rất gần… cả về thời gian và không gian.”

“Hexagone Française sẽ đến phía tây Magdeburg lúc 19:30… chỉ nửa giờ nữa thôi sao!?”

Tenzou chất vấn và phản đối thời gian mà Nữ Hoàng Lang Nhân vừa đưa ra.

“Musashi sẽ không trở về cho đến sáng sớm ngày mai! Chuyện này sớm hơn rất nhiều!”

Nhưng Nữ Hoàng Lang Nhân chỉ mỉm cười.

“Chà, chỉ còn một giờ nữa là đến Cuộc cướp phá Magdeburg, và Hexagone Française có rất nhiều lợi ích trong trận chiến này, nên hạm đội Hexagone Française hẳn đã khởi hành ngay khi có tin tức lúc nãy.”

"Ngài có vẻ bình tĩnh quá nhỉ," Tenzou lẩm bẩm ngay trước khi nhận ra. Cậu đã hiểu tại sao Lục Giác Pháp Quốc lại hành động sớm đến vậy. "Sẽ tốn thời gian để triển khai quân đội theo đội hình cần thiết nhằm đối phó với lực lượng đang vây hãm Magdeburg, phải không ạ? Vậy nên khi Lục Giác Pháp Quốc đến trước Cuộc Cướp Phá nửa tiếng, họ sẽ đổ quân, có lẽ mất khoảng mười lăm phút để dàn trận, rồi sau đó bắt đầu tấn công. Tôi nói có đúng không?"

"Đúng như Thánh điển. Binh lính của Thần Thánh La Mã Đế Quốc đang vây hãm Magdeburg không phải là lũ bất tài. Tổng cộng có ba mươi nghìn quân, và năm nghìn sẽ tấn công vào thành phố. Trong số đó, một nghìn người sử dụng Thiết giáp Cơ động Tốc độ cao được thiết kế để công phá thành trì. Họ có thể vô hiệu hóa toàn bộ chức năng của Magdeburg trong mười lăm phút, nên chúng ta phải hành động trước và can thiệp. …Dù vậy, ta rất ấn tượng khi cậu nhận ra được điều đó."

Nữ hoàng Người Sói đặt một tay lên má và mỉm cười với cậu.

Cậu cảm thấy thật ngượng ngùng khi Mary cũng mỉm cười đáp lại như thể chính cô được khen, nhưng cậu cũng biết ơn đến rơi nước mắt vì cảm giác có vòng tay cô bên cạnh.

"Dù sao thì," cậu vừa nói vừa hít một hơi rồi viết ra diễn biến chung của sự việc lên một khung tín hiệu.

- Ba mươi phút sau – 19:30 – Lục Giác Pháp Quốc – Tới Magdeburg.

- Bốn mươi lăm phút sau? – 19:45 – Lục Giác Pháp Quốc – Triển khai quân đội và tấn công lực lượng đang vây hãm Magdeburg.

- Một giờ sau – 20:00 – Phe Công giáo thuộc Thần Thánh La Mã Đế Quốc – Dự kiến bắt đầu Cuộc Cướp Phá.

- Một giờ mười lăm phút sau – 20:15 – Phe Công giáo thuộc Thần Thánh La Mã Đế Quốc – Dự kiến kết thúc Cuộc Cướp Phá.

"Vậy tóm tắt như thế đã được chưa ạ?"

Cậu nhận định rằng ba mươi nghìn binh sĩ Công giáo của Thần Thánh La Mã Đế Quốc đang vây hãm Magdeburg sẽ không dễ dàng gì.

Chỉ cần một bước đi bất cẩn, họ sẽ bị kẹp giữa thành phố và Lục Giác Pháp Quốc.

Nhưng nếu họ rút lui và để Lục Giác Pháp Quốc tiến vào Magdeburg, họ sẽ rất khó chiếm được thành phố, ngay cả khi viện binh từ K.P.A. Italia tới nơi.

Họ sẽ tiến hành Cuộc Cướp Phá trong khi chuẩn bị chiến đấu trên hai mặt trận, hay sẽ chờ viện binh rồi đối mặt với một trận chiến gần như bất khả thi sau đó?

Dù chọn cách nào, họ cũng không thể tránh khỏi một cuộc chiến tuyệt vọng.

Ta cho rằng đó chính là sự thâm sâu trong chiến lược của Lục Giác Pháp Quốc.

Đúng là tình hình đã diễn ra sớm hơn dự tính của Lục Giác Pháp Quốc, nhưng họ đang tận dụng điều đó và tình thế cấp bách mà nó tạo ra để biến thành lợi thế của mình.

"Các ngươi nghĩ sao? Kế hoạch này có vẻ khá an toàn cho cả Musashi nữa. Dĩ nhiên, phe Công giáo của Thần Thánh La Mã Đế Quốc có thể sẽ nhắm vào Musashi để giải tỏa căng thẳng."

Nữ hoàng vòng tay ôm lấy thân mình.

"Nhưng dù có sự cố gì xảy ra, ta vẫn ở đây. Ta có thể bảo vệ tất cả các ngươi, và bảo vệ cả Lục Giác Pháp Quốc."

Có lẽ đúng là như vậy, Tenzou nghĩ, nhưng sau một lúc…

Mình chỉ có thể nói thế này thôi.

"Có thể tôi không có tư cách, nhưng… tôi buộc phải từ chối."

Tenzou hơi đề phòng và nói lời khước từ trước nụ cười của Nữ hoàng Người Sói.

Phía sau nàng, gã giả gái nghiêng đầu trong lúc nhận cà phê do những người phụ nữ bảo vệ tòa tháp pha.

"Hả? Tenzou, sao chúng ta không để Nate Maman bảo vệ? Như thế sẽ dễ dàng hơn mà. Vòng một của cổ cũng bự nữa."

"Tôi sẽ bỏ qua vế sau, Toori-dono, nhưng như vậy chúng ta sẽ mắc nợ Lục Giác Pháp Quốc. Chúng ta nên tránh đưa ra bất kỳ quyết định chính trị nào cho đến khi có thể bàn bạc với Masazumi-dono. Tôi biết nói về những khả năng khó xảy ra lúc này là bất lịch sự… nhưng Lục Giác Pháp Quốc có thể làm nhiều hơn là chỉ 'bảo vệ' chúng ta."

Mary bước lên cạnh cậu, hai thanh Excalibur lơ lửng hai bên, và nói dõng dạc với Nữ hoàng Người Sói.

"Dù có tôi ở đây, ngài vẫn sẽ bảo vệ chúng tôi sao?"

"Để Anh Quốc mắc nợ chúng ta cũng là một điều thú vị."

Nàng ta quả nhiên rất mạnh.

Nàng không ngần ngại vươn tay tới phần thưởng lớn nhất có thể. Có người sẽ gọi đó là lòng tham, nhưng nó cũng giống như một kẻ săn mồi chẳng hề bận tâm đến con mồi của mình.

Nàng không giống những người còn lại.

Gọi đó là lòng tham chỉ cho thấy họ còn quá mềm yếu.

Khi kháng cự, sức mạnh là lựa chọn duy nhất.

Cậu hy vọng Mitotsudaira sẽ sớm quay lại, nhưng…

"Chờ đã, chờ đã. Tenzou, Maman. Đừng nói chuyện mà không có tôi chứ."

"Nhưng thưa tổng trưởng," Naito nói. "Ngài có nghe Tenzou nói gì không vậy? Tôi thấy ngài cứ nhìn chằm chằm vào ngực của Maman từ bên cạnh, ước lượng kích cỡ, rồi còn để ý quá mức đến những gì có thể thấy dưới váy của cô gái cầm thương kia nữa."

Gã giả gái liếc lại và thấy cô gái cầm thương đang luống cuống chỉnh lại vạt váy của mình.

"Ôi, chết tiệt. …Mar Vàng, đừng nói mấy chuyện đó ra chứ! Cậu đang phá hỏng thú vui thầm kín của tôi đấy!"

"Vậy ngài có nghe cậu nhóc ninja kia nói gì không?"

"Hả?" Gã giả gái nhíu mày. "T-t-tôi có nghe chứ! Dĩ-dĩ nhiên là có chứ?"

"Toori-dono, mong ngài đừng nhìn xuống đất khi nói câu đó."

Khi Tenzou đang phàn nàn, Mary kéo tay áo cậu.

"Ngài Tenzou, ngài có thể tóm tắt lại những gì ngài vừa nói không?"

"Judge. Nếu chúng ta tự mình quyết định bất cứ điều gì, Masazumi-sama sẽ giận lắm đấy."

"Woa. Giờ thì dễ hiểu rồi." Gã ngốc gãi đầu. "Thì đó, ngài nghe rồi đấy, Nate Maman. Chúng tôi không thể dựa vào ngài cho đến khi hỏi ý kiến Seijun. Xin lỗi nhé."

"Không cần phải xin lỗi. Điều này chỉ có nghĩa là ta phải cưỡng ép các ngươi đi theo thôi. Dù nếu các ngươi chống cự thì chắc sẽ vất vả lắm đây." Nữ hoàng Người Sói mỉm cười với họ. "Này? Nếu các ngươi không chấp nhận sự bảo vệ của chúng ta, vậy hãy nghĩ xem các ngươi muốn đưa vị vua của mình đi đâu. Với tư cách cá nhân, ta sẽ giúp đỡ các ngươi trong một chừng mực nhất định."

"Chúng tôi rất sẵn lòng nhận sự giúp đỡ đó. Nhưng…" Tenzou nhìn lên tòa tháp. "Nếu Tổng trưởng Rudolf định dùng cuộc tấn công của Lục Giác Pháp Quốc để giả 'chết', thì đây là cơ hội duy nhất để chúng ta có được bản ghi nhớ của Tổng trưởng Carlos Đệ Nhất."

Đó có lẽ là lý do Lục Giác Pháp Quốc cử họ đến đây.

"Vậy thì," Nữ hoàng Người Sói nói. "Ta sẽ không giúp chuyện đó. Dù sao thì, ta không được chà đạp lòng kiêu hãnh của cô ấy thêm nữa."

"Tôi thì không chắc đâu."

Lời bình luận đó đến từ gã giả gái đang khoanh tay nhìn lên tòa tháp.

Hắn cười nhẹ rồi nói tiếp.

"Lòng kiêu hãnh của Nate còn lớn hơn Maman nghĩ nhiều đấy."

"Giờ thì… phải làm sao đây?"

Mitotsudaira lắng nghe Rudolf Đệ Nhị từ giữa võ đài.

Ông ta tựa vào cột góc phía đông và ném một thanh kiếm về phía cô.

Mitotsudaira bắt lấy lưỡi kiếm đang bay tới như thể dùng tay phải đập vào nó.

"Ngài muốn tôi khiến ngài cảm nhận nỗi đau cùng chúng tôi ư?"

"Ta muốn vui vẻ một chút trước khi được giải thoát. Được chứ?"

Ông ta cất bản ghi nhớ vào túi, thực sự là cất nó vào trong lồng ngực mình.

"Cuộc Cướp Phá Magdeburg sẽ bắt đầu sau một giờ nữa, và báo cáo ta xem được cho biết Lục Giác Pháp Quốc sẽ đến đây sau nửa giờ nữa sau khi họ cấp tốc di chuyển."

Nhưng…

"Cho đến lúc đó, ta là Hoàng đế Thần Thánh của Thần Thánh La Mã Đế Quốc. Và là tổng trưởng của nó. Nên ta sẽ cho cô một cơ hội cho đến lúc đó. Một cơ hội để lấy thứ này từ tay ta."

Ông ta đang bảo cô hãy đấu với ông ta. Ông ta ghét vị trí hoàng đế kiêm tổng trưởng của mình, nhưng ông ta sẽ chiến đấu với cô như công việc cuối cùng, và để cho thấy ông ta sẽ không hợp tác với kẻ thù.

Thật là một con người cao thượng, cô nghĩ. Nhưng…

"Nếu tôi không thể khiến ngài cảm nhận nỗi đau và lấy nó từ tay ngài thì sao?"

"Ta sẽ rời khỏi tòa tháp này trước cuộc tấn công của Lục Giác Pháp Quốc. Có lẽ ta sẽ đến Anh Quốc. Nhưng…"

Ông ta gõ nhẹ vào ngực mình.

"Ta sẽ mang theo bản ghi nhớ này. Dù sao thì, nó cũng đủ để làm bảo hiểm phòng khi có chuyện gì xảy ra."

"Đó sẽ là kịch bản tồi tệ nhất."

Ở Anh Quốc, Maeda Toshiie của Thần Thánh La Mã Đế Quốc đã chỉ ra tầm quan trọng của Vụ Mất Tích Công Chúa, nhưng kịch bản đó có nghĩa là họ đã quá yếu kém để có được một manh mối cần thiết và còn để manh mối đó bị lấy đi.

Nếu điều đó xảy ra, danh tiếng của Musashi sẽ chạm đáy. Cô phải tránh điều đó.

Và cô cảm thấy mọi quyết định đều đặt trên vai mình.

Vấn đề quy về nỗi đau.

Ngay khi cô bắt đầu suy nghĩ về cách khiến ông ta cảm nhận nỗi đau, cô cảm thấy một cơn gió giật bên trái.

Người phụ nữ đang mỉm cười đã ở đó.

"Bắt đầu rồi đấy, cô biết chứ?"

Một cú chưởng thẳng bay về phía cô.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận