Nó mang theo ánh sáng
Và bay vút qua bầu trời đêm
Người người ngước nhìn, ngỡ vầng trăng soi
Phân bổ điểm (Phòng vệ)
“Phía đông im ắng rồi. Shibata rút lui rồi sao?”
Narimasa lao đi vun vút giữa thành phố và bầu trời.
Các Technohexen bám riết không tha từ phía sau, và vì có đến hai người nên chúng tấn công liên tục không ngừng nghỉ.
Nhưng cũng sắp xong rồi. Gã đã thấy được nhà thờ chính tòa Magdeburg phía bên kia những mái nhà.
Gã phải vượt qua nhà thờ đó.
Ba chiếc tàu vận tải hiện ra sau nó, và chiến hạm của M.H.R.R. bị bắn hạ từ trên trời đang xiên thẳng xuống mặt đất phía sau chúng.
Ba con tàu vận tải vẫn đang lơ lửng. Con tàu chở những người sống sót ở Magdeburg đang di chuyển về phía tây, nhưng hai chiếc còn lại, chở các VIP và các bán cầu của Musashi, thì vẫn đứng yên.
Chúng đang đợi hội trưởng hội học sinh của Musashi và những người đi cùng trở về, nhưng không chỉ có vậy.
…Chúng đang đợi các tàu ngoại giao từ Musashi xuống để hộ tống.
Narimasa cần phải lên những con tàu đó và phá hủy mọi thứ gã có thể chạm tới, nhưng chúng ở quá cao để tiếp cận từ mặt đất hay những ngôi nhà gần đó.
Thay vào đó, gã quyết định nhảy thẳng từ mái nhà thờ.
“Nghe cứ như kiểu Shibata nghĩ ra ấy nhỉ, nhưng kệ đi! …Đến lúc lấy đà rồi!”
Gã cần một chỗ đặt chân vững chắc để tăng tốc, nên gã phóng lên các mái nhà. Gã nhảy lên một dãy nhà dọc theo quảng trường trước nhà thờ.
Khi đáp xuống, nhà thờ nằm ngay phía bắc gã.
Gã di chuyển đến sườn phía đông của mái nhà để ẩn mình khỏi tầm bắn của các Technohexen.
“Nào, chiến thôi!”
Gã tăng tốc lao qua những mái nhà lợp rơm, nhắm thẳng tới nhà thờ.
Narimasa chạy.
Quảng trường bên dưới đã ngập nước. Nước tuy cạn, nhưng nếu nhảy xuống đó thì gã vẫn sẽ bị chậm lại.
“Chắc cũng chẳng có thời gian mà đi vòng qua nhà thờ đâu.”
Trên đầu, các tàu ngoại giao của Musashi đang tiếp cận ba tàu vận tải phía sau nhà thờ.
Một khi chúng đến nơi, các tàu vận tải có thể trốn thoát và cuộc cướp phá này sẽ kết thúc.
Đó là lý do Narimasa phải nhanh chân. Và để làm được điều đó, gã phải tránh vùng nước ngập.
…Mình cần chỗ đặt chân.
Gã đã tìm thấy. Gã có thể nhảy từ mái nhà và dùng chiếc ghế đá trước nhà thờ làm bàn đạp.
Nếu từ đó bật lên mái nhà thờ như thể bật nhảy thật mạnh, gã sẽ chỉ cần đạp thêm một lần vào tường nhà thờ là lên được tới đỉnh.
Từ đó, gã chỉ cần đạp vào mái nhà và nhảy sang các tàu vận tải. Nhưng…
“Đến kìa.”
Các đòn tấn công của Technohexen đang ập đến, nhưng chúng đã bắn lệch một mái nhà.
Narimasa thấy sườn đối diện của mái nhà nổ tung và rung chuyển, nên gã biết nó sẽ không trúng mình.
“Shaja!”
Gã lao ra khỏi mép mái nhà, bay vào không trung.
Khi mái nhà kêu lên ken két vì quá tải, gã đã thực hiện một cú lộn vòng giữa không trung và đạp mạnh xuống chiếc ghế đá. Gã chỉ cần dồn lực xuống và tích tụ sức bật.
“Bách Hợp Hoa!”
Ngay khi những huy hiệu hoa huệ tây nở rộ trên bàn chân, mắt cá và đầu gối, gã bật nhảy và ngước nhìn lên trời.
Tuy nhiên, gã đã thấy một thứ ở đó.
“Tàu bay!?”
Áp suất gió ập đến khi gã nhìn vào cái bóng đen ngòm.
“Nhanh thế! Không…”
Đó là một tàu vận tải của Musashi.
Nó không phải một trong những chiếc phía sau nhà thờ. Chiếc này đã rời khỏi Musashi và tăng tốc bay thẳng đến đây. Nó bay về phía Narimasa như một viên đạn.
Một phát bắn tỉa ở quy mô khổng lồ.
Narimasa nhận ra một sự thật khi thấy đòn tấn công không thể tránh khỏi này.
…Đòn tấn công của Technohexen vừa rồi là để mình không nhìn lên khi nhảy sao!?
Đó là một đòn đánh lạc hướng để che giấu viên đạn tàu vận tải.
“Bắt chước bọn này à!?”
Ngay khi gã nhảy lên, con tàu vận tải đã tông vào gã như một đòn phản công.
Tiếng đá nứt vỡ và một cơn chấn động vang vọng khắp các tòa nhà xung quanh quảng trường.
Con tàu dài gần trăm mét ngay lập tức bị nghiền nát còn một phần ba chiều dài, và các vật liệu cùng khung tàu xuyên qua lớp vỏ văng ra tứ phía. Những mảnh vỡ đó găm vào những ngôi nhà gần đó, phá vỡ cửa sổ, rồi lăn và nảy trên mặt nước ngập, tạo thành một gợn sóng khổng lồ.
Va chạm với mặt đất làm rung chuyển quảng trường và tạo ra một cơn chấn động thẳng đứng lan khắp khu vực. Cửa kính màu của nhà thờ và các cửa chớp của những tòa nhà xung quanh bị uốn cong trong khung. Một vài cái bay ra ngoài, những cái khác thì như thể nổ tung.
Gợn sóng trên mặt nước quảng trường biến thành những tia nước bắn tung tóe và nhanh chóng bao phủ cả khu vực trong sương mù.
Mọi thứ bị hất văng ra ngoài hoặc bắn lên trời khỏi vị trí vốn có của chúng.
Tất cả đều bung lên.
Sự im lặng bao trùm, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng nước nhỏ giọt từ trên không trung.
Nhưng rồi một chuyển động mới xuất hiện ở một nơi: trên bầu trời tầm thấp. Hạm đội M.H.R.R. ở bờ đối diện rìa phía đông Magdeburg đang di chuyển về phía nam để tránh một cuộc tấn công tương tự.
Tuy nhiên, có nhiều chuyển động hơn ở tầm thấp ngay trên thành phố.
Hai Technohexen đã đến ngay trên trung tâm quảng trường.
Hai màu trắng và đen vỗ đôi cánh đen viền vàng của mình trên quảng trường mù sương.
Họ vẫn không hề mất cảnh giác.
Ánh mắt họ đang nhìn vào người đàn ông đứng trên đuôi con tàu vận tải nhô lên từ màn sương.
Đó là Narimasa.
…Đúng là quái vật.
Vẻ ngoài màu mè của gã khiến Margot tin rằng sự nhanh nhẹn và đà di chuyển là điểm mạnh của gã, nhưng…
“Ngươi đã từ bỏ việc lên đỉnh nhà thờ và thay vào đó thực hiện một đòn tấn công nhảy vọt, phải không?”
“Shaja. Ta dùng Israfil của mình – Bách Hợp Hoa – để phá đá luyện công, nên chỉ dùng lại kỹ thuật tương tự thôi.”
Hơi nước bốc lên từ cơ thể Narimasa. Một phần là do nước bắn lên người gã, nhưng phần lớn là do máu chảy ra từ vai phải và nhuộm đỏ nửa thân người.
Nắm đấm phải của gã đã vỡ nát, vai gã lõm vào một cách kỳ lạ, và cánh tay gã không cử động được. Vật thể nhô ra từ dưới vai gã có lẽ là xương.
Dù vậy, gã vẫn rút một chiếc lược từ chiếc áo ghi-lê đẫm máu và lau bớt máu bằng nó.
Gã chải tóc và đẩy cặp kính râm vỡ nát lên sống mũi.
“Chiến tiếp chứ?”
“Nhiệm vụ của ngươi thất bại rồi còn gì?”
“Ga-chan, có lẽ cậu không nên khiêu khích hắn.”
“Ể? Tớ chỉ đang cố gắng nói chuyện bình thường thôi mà.”
Margot ngước nhìn lên trời rồi cuối cùng lại nhìn xuống với một nụ cười.
“Okay! Đành chịu thôi! Phải, hãy cứ lạc quan lên!”
“Chỉ mình tôi thấy hay là hai người các cô hơi bị tự kỷ vậy? Mà thôi, sao cũng được…”
Narimasa nghe có vẻ chán nản, gã nhìn lên trời nơi hai vật thể lớn đang bay ở phía đông và tây. Một chiếc màu đỏ son và một chiếc màu xanh lam. Chúng là Jizuri Suzaku và Chính Nghĩa.
Cả hai đều có vài người cưỡi trên cánh tay hoặc vai và đang trên đường đến các tàu vận tải.
“Vậy là mấy Võ Thần đó sẽ tấn công nếu bây giờ ta cố lên tàu vận tải, hử?”
Narimasa ngả người ra sau để kiểm tra phía sau lưng, rồi lại quay mặt về phía trước.
Gã lờ đi vài lọn tóc mái dính máu rủ xuống và đút bàn tay không bị thương vào túi quần. Sau đó, gã đá vào con tàu vận tải mà mình đang đứng.
“Bắt chước nhiều quá rồi cũng thành du côn đấy.”
“Cái gì?”
Ngay khi họ định hỏi ý gã là gì, một chiến hạm từ trên trời rơi xuống phía sau gã và lao thẳng xuống nơi có các tàu vận tải.
“!?”
Hashiba vẫn chưa thả hết chiến hạm.
Masazumi cảm thấy có thứ gì đó như một cơn gió đang giáng xuống từ bầu trời.
Đó là một chiến hạm. Loại galley tốc độ cao, được sơn đen thuộc lớp Rồng, nó rơi thẳng một đường.
“Nó đang lao đến đây sao!?”
Nó quá lớn để có thể phán đoán bằng mắt thường.
Jizuri Suzaku và Chính Nghĩa chỉ vừa mới đáp xuống và không thể di chuyển trong khi đang thả Futayo, gã ngốc, và những người khác xuống.
Vì lý do nào đó, gã ngốc đang mặc đồ giả gái.
“Oaaaaa! Chết mất! Mình thực sự sẽ chết sau khi đã đi xa đến thế này ư!? Mình chính là phiên bản đời thực của việc hụt chân ở cú nhảy cuối cùng và rơi xuống cái hố cuối cùng trong một game hành động! Tè-ro-ro-rè-ro-rooon.”
Mọi người lườm gã ngốc khi gã tạo ra hiệu ứng âm thanh cái chết của mình, nhưng tốc độ vẫn đang đến gần.
“Chúng tôi sẽ bảo vệ mọi người!”
Một trong những tàu ngoại giao đang hạ xuống và tàu vận tải thứ ba đang bay lên ở phía đông đã hành động.
“Đợi đã, số 3! Nguy hiểm lắm!”
Bất chấp lời cảnh báo, lý do con tàu chở các bán cầu di chuyển để phòng thủ là quá rõ ràng.
…Nó sẽ đâm vào chúng ta!
Điều đó trở nên hiển nhiên ngay khoảnh khắc con tàu đang rơi đến gần, vì vậy hai con tàu phòng thủ đã tạo thành một bức tường.
“Mau tránh ra đi!!”
Chúng dùng lớp giáp và chính thân mình để va chạm với nó.
Gió thổi mạnh và hai con tàu khổng lồ uốn cong khi chúng đóng vai trò như một bức tường chắn con tàu địch đang rơi xuống.
Những âm thanh va chạm, cọ xát và ken két kéo dài không dứt.
“Judge!!”
Họ đã làm lệch hướng nó.
Tàu ngoại giao bị bẻ cong và nhào lộn lên trời. Tàu vận tải bị nghiền nát và thân tàu chiến hạm đang rơi khiến nó vỡ tung và lăn đi.
Thủy thủ đoàn của cả hai con tàu đã sơ tán và nhảy sang tàu ngoại giao còn lại hoặc tàu vận tải mà họ đang bảo vệ. Jizuri Suzaku và Chính Nghĩa đứng dậy để giúp đỡ.
Cùng lúc đó, chiến hạm địch đã bị làm lệch hướng rơi nốt quãng đường còn lại và đâm sầm xuống đất.
Họ đã an toàn.
Adele thở phào trên tàu vận tải.
Cô chỉ có thể gật đầu khi Mitotsudaira hỏi cô có sao không, và cô không có thời gian để ăn mừng cuộc hội ngộ của họ.
…Không thể tin được.
Cô xin lỗi Mitotsudaira và nhìn lên bầu trời phía trên, thấy Musashi đang tắt tất cả các đèn được lắp đặt trên lớp giáp ngoài. Đó là để ngăn một con tàu địch va vào nó.
…Nhưng còn các bán cầu.
Mọi người trên tàu vận tải và tàu ngoại giao bị phá hủy đã sơ tán an toàn, nhưng họ nói rằng các bán cầu đã bị phá hủy và bỏ lại.
Ngoài ra…
“A.”
Con tàu của họ bắt đầu bay lên. Để tránh bị nhắm đến một lần nữa, nó đang bay lên trời trong khi con tàu ngoại giao còn lại bảo vệ nó.
Tàu vận tải chở nhóm của Guericke sẽ tiếp tục đi về phía tây ở độ cao thấp để gặp Hexagone Française.
Trận chiến gần như đã hoàn tất.
Magdeburg đã bị ngập lụt và cả M.H.R.R. và P.A. Oda dường như đang bắt đầu rút lui về phía nam.
Điều đó có lẽ là do Shibata Katsuie đã rời đi. Vẫn còn lại Sassa Narimasa, Naito và Naruze, nhưng các Technohexen sẽ bay theo tàu vận tải một khi họ thấy nó di chuyển. Vì vậy…
“Kết thúc rồi, phải không?”
Ngay khi Adele nói vậy, cô nghe thấy một tiếng động khô khốc nhưng tức thời.
Đó là tiếng thịt bị tát. Vai Adele run lên và cô quay lại.
“Kimi-san?”
Kimi đã tát vào má một cô gái của M.H.R.R.. Ai vậy nhỉ? Adele tự hỏi.
“Ừm, đó là ai vậy?”
“Ể? A, là tớ đây, tớ đây.”
Giọng nói khiến Adele và các chàng trai đang làm việc trong khu vực đều khuỵu gối đầu hàng.
…Mà, trông cậu ta cũng hợp phết.
Mặc dù nghĩ vậy, Mitotsudaira vẫn nhìn vào khuôn mặt của Kimi từ phía sau gã giả gái.
Đôi mắt cô sắc lẻm và đôi môi mím lại khi cô giữ nguyên tư thế sau cú tát.
“Em trai ngốc, chị nghe nói em bị một bộ ngực khổng lồ nào đó bắt cóc và đưa đi tham quan thiên nhiên Hexagone Française cũng như tham quan vị hoàng đế bị giam cầm của M.H.R.R., nhưng em không có gì để nói với mọi người à?”
“Ể? À, đúng rồi.”
Gã ngốc ôm má nhìn mọi người và mỉm cười.
“Cảm ơn vì đã đưa tớ trở về.”
Đúng là phong cách của cậu ta, không hề nói “xin lỗi”, nên Mitotsudaira và những người khác gật đầu.
“Judge. Đó là niềm vinh hạnh của chúng tôi.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Kimi giãn ra, cô thở dài và nhìn gã ngốc.
“Từ giờ trở đi, em không được đi theo ai đó chỉ vì họ có ngực khủng, rõ chưa?”
“Rõ.”
“Và em không được cho rằng họ an toàn chỉ vì họ là vợ người ta, rõ chưa?”
“Rõ.”
“Và kể cả khi họ dùng lối nói chuyện cao sang-…”
“Ch-chờ đã, Kimi! Chị đang nói về mẹ em đấy, nên đừng có phủ nhận mọi thứ về bà ấy chứ!!”
“He he he. Xem ra gia đình em lại hạnh phúc vui vẻ rồi nhỉ, Mitotsudaira.”
Mitotsudaira ghét việc mình không thể phủ nhận điều đó.
“Nhưng thế cũng được,” Kimi nói trước khi thở dài một hơi thật sâu.
Cô vòng tay quanh đầu gã ngốc và nhẹ nhàng kéo cậu lại gần.
“Em có sao không? Có sợ không? Có bị xâm hại, cầm tù, hủy hoại và tẩy não không?”
“Chị! Chị! Nếu em bị tẩy não, liệu em có thực sự trả lời là ‘có’ không?”
“He he he. Em trai ngốc, em cũng sáng suốt ra phết. Dù sao thì…”
Kimi nhìn Mitotsudaira và nhún vai.
“Chị nghe nói em đã để Mitotsudaira và những người khác bảo vệ mình. Đúng không, em trai ngốc?”
“Ể? À, vâng. Nate có vẻ đã rất vui. Nhưng… nói sao nhỉ? Em có cảm giác như chị và em đã đến đó từ rất lâu rồi, chị ạ.”
…Ể?
Mitotsudaira nghiêng đầu trong khi Kimi gật đầu và hỏi một câu.
“Em có được ăn kẹo không?”
“Có ạ. Nate đã phát hoảng khi mẹ rút ra một tảng kẹo đường khổng lồ.”
“T-tại sao cậu lại xem cảnh đó!?”
Mong là cậu ta không bị nói cho biết điều gì có thể gỡ nó ra, cô nghĩ ngay khi Kimi nheo mắt nhìn mình.
“Đúng là con nít.”
“C-cô nói vậy là có ý gì!?”
Cô không biết làm thế nào Kimi biết được, nhưng sẽ vô cùng khó để tìm ra câu trả lời nếu phải hỏi Kimi hoặc mẹ mình. Mình phải làm gì bây giờ? cô tự hỏi trong khi nhìn quanh.
“Hm? Có chuyện gì vậy, Asama?”
“Ể? À, tớ vừa nhận được tin nhắn từ Naito và Naruze, những người vẫn còn ở dưới đó đối phó với Sassa Narimasa. Họ nói có điều gì đó khiến họ bận tâm.”
Đó là…
“Musashi cũng đã gửi cho chúng tôi thông tin tương tự trong một báo cáo từ Suzu-san, nhưng mà, chiến hạm cuối cùng đó? Chà, đó là một tàu tàng hình. Vì lý do nào đó.”
Trước nhà thờ, Naruze nhìn lên Musashi mặc dù Narimasa vẫn còn đứng trên xác tàu vận tải nhô lên khỏi mặt đất.
Tám con tàu đã tắt đèn bên ngoài vì chúng đã chuyển sang chế độ cảnh báo thị giác toàn diện. Chúng không thường làm vậy, nhưng bây giờ có lý do để làm thế.
…Bởi vì chiến hạm trước đó là một tàu tàng hình.
Nó đã đột ngột rơi xuống, khác hẳn với những chiếc trước đó. Naruze và Margot luôn bay lượn, nhưng nó đã xuất hiện bất ngờ ngay cả với họ.
“Khi một con tàu ở chế độ tàng hình, ngay cả Bell-san cũng khó phát hiện được.”
Naruze gật đầu đồng tình với Margot, nhưng trong lòng cô lại đặt ra một câu hỏi khác.
…Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao con tàu đó lại sử dụng tàng hình?
Ban đầu cô đoán họ đã sử dụng những con tàu không tàng hình trước để mọi người lơ là cảnh giác. Sau đó, con tàu tàng hình sẽ rơi xuống như đòn tấn công thực sự của họ.
Nhưng nếu vậy, họ đã sử dụng nó sớm hơn. Con tàu ngoại giao đóng vai trò như một bức tường đã hạ xuống thẳng từ trên cao, nên nó sẽ luôn cản đường một chiến hạm rơi gần như thẳng đứng.
Vì vậy…
“————!?”
Naruze nhận ra Narimasa đã nhảy. Không chỉ vậy, cú nhảy của gã lại hướng về phía đông nam thay vì về phía nhà thờ.
Margot ngạc nhiên ngước lên và bắn theo gã, nhưng gã không thèm để ý. Gã chỉ chạy trên các mái nhà với cánh tay phải bị thương bay phần phật phía sau.
Naruze nghe thấy Margot khẽ vỗ cánh để điều chỉnh vị trí của mình giữa không trung, nhưng…
…Ể?
Naruze lẩm bẩm một câu hỏi khi cô nhìn quanh khu vực.
“Margot, ừm?”
Cô đặt câu hỏi của mình.
“Tại sao hạm đội M.H.R.R. lại rút lui về phía đông nam?”
Đột nhiên, sự im lặng bao trùm họ. Tiếng súng đạn và giao tranh vẫn còn, nhưng chúng đang nhỏ dần và xa dần.
“Ga-chan, kẻ địch đang rút lui, phải không?”
Đúng vậy, Naruze nghĩ khi cô ngạc nhiên nhìn lên.
Cô đã nhận ra điều gì khiến cô cảm thấy bất thường.
“Nếu M.H.R.R. đang rời khỏi chiến trường, tại sao họ lại gửi đến con tàu tàng hình đó? Một chiến thắng bất ngờ bây giờ cũng vô nghĩa!”
Không khí dường như trả lời cô.
Cô nghe thấy một âm thanh. Cô nghe thấy nó một lần và rồi nó tiếp tục lặp đi lặp lại không ngừng.
“Một xung động!?”
“Chờ, chờ, chờ, chờ đã. Không thể tin được. Đó là một lò phản ứng Long Mạch đang mất kiểm soát.”
Sakai đứng dậy khỏi băng ghế trên boong tàu thẳng đứng của Musashino.
Đứng cạnh ông, “Musashi” cau mày và nhìn xuống mặt đất ở phía sau cô.
Cô gật đầu im lặng vài lần, rồi nhìn Sakai.
“Chúng tôi sẽ chuẩn bị bay lên với tốc độ tối đa. Chúng ta có nên đợi tàu vận tải đến không? Xin ngài quyết định, Sakai-sama. Hết.”
“Hả? Nhưng ta đâu phải người có thẩm quyền cao nhất ở đây.”
“Không có ai khác tiện có mặt ở đây. Hết.”
“Ta hiểu rồi,” ông nói. “Chắc cô nói đúng.”
Xung động vẫn tiếp tục trong suốt thời gian đó, nên ông hỏi một câu.
“Còn bao lâu nữa thì nổ?”
“Dựa trên thông tin nhận được từ K.P.A. Italia, khoảng một phút. Hết.”
“Vậy thì chúng ta không có thời gian để phá hủy hay dập tắt nó rồi. …Không đời nào chúng ta kịp được.”
Vì vậy…
“Chúng ta có thể đợi cho đến khi tàu vận tải đến, ‘Musashi’-san. Thầy chủ nhiệm không thể bỏ học sinh lại được.”
“M-Makiko-san! Chuyện gì về lò phản ứng Long Mạch mất kiểm soát vậy!? Chuyện gì đang xảy ra thế!?”
“Ồ, xin lỗi. Tớ đang bận ăn soba. Chờ một lát được không?”
“Oaaaaa! Tớ đã nghĩ cuối cùng mình có thể tiết kiệm tiền ăn tối khi căng-tin trường mở cửa vào ban đêm, nhưng thay vào đó tớ lại sắp chết ở đây!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh đi, Mitsuki. Dù sao thì cậu cũng sắp chết mà.”
“Hai câu đó không hề ăn nhập với nhau! Làm sao tớ bình tĩnh được chứ!?”
“Chà.” Oriotorai vừa ngấu nghiến bát soba bằng đũa vừa nói. “Cậu sẽ bình tĩnh lại nếu ăn gì đó. Mọi chuyện là vậy đó.”
Hai tàu vận tải và một tàu ngoại giao bắt đầu bay lên nhanh chóng.
Chiếc chở Guericke và Tomoe đang chuẩn bị rời Magdeburg.
Chiếc chở nhóm Musashi đang trên đường đến Musashi cùng với tàu ngoại giao.
Cả hai đang cố gắng rời khỏi thành phố nhanh nhất có thể, nhưng chúng không đủ tốc độ để tạo ra khoảng cách đủ xa với vụ nổ sắp xảy ra.
Họ vẫn có thể thấy chiến hạm đã rơi ở bên dưới, và họ cũng có thể thấy hình trụ màu bạc đã đổ ra từ lớp giáp vỡ.
Đó là lò phản ứng Long Mạch. Hình trụ kim loại dài ba mét và rộng hơn một mét. Nó được bao quanh bởi một thứ ánh sáng mờ ảo và là nguyên nhân gây ra xung động trong các Long Mạch.
“Bán kính chỉ năm cây số cũng quá đủ để thổi bay chúng ta!”
Masazumi hét lên và sự hoảng loạn bao trùm tất cả những người trên boong, bao gồm cả những người vừa mới trở về.
Asama giữ liên lạc thần giao cách cảm với Musashi với giọng nói làm đầu vào tiêu chuẩn.
Asama: “Đ-đợi đã! Cái gì thế này!? Cái quái gì trên đời thế này!? Lò phản ứng Long Mạch!?”
Tân Binh: “Lò phản ứng Long Mạch? Không, nó được gọi là lò phản ứng Long Mạch. Cậu không biết à?”
Hầu hết mọi người: Bàn tán về thái độ của cậu nhóc kính cận này.
Tân Binh: “C-cái gì!? Tôi không được phép sửa lỗi cho cậu sao!?”
Asama: “D-dù sao thì, chuyện gì đang xảy ra vậy!? Thứ đã làm Mikawa nổ tung vừa bị quẳng ngay trước mặt chúng tôi, nên tất cả chúng tôi đều đang ‘hả’!?”
Mal-Ga: “Sao đôi khi cậu lại lên cơn tăng động thế này?”
Marube-ya: “Alô! Musashi đây! Dù sao, dù sao thì, tôi có một yêu cầu!”
Gold Mar: “Hm? Gì vậy?”
Marube-ya: “Judge. Chà, thấy không? Tàu vận tải của các bạn có thể che chắn cho chúng tôi khỏi vụ nổ không?”
Chư Hầu Lép Vế: “Đây rồi! Tôi biết thế nào cũng có chuyện này mà!”
Marube-ya: “Không, tôi nghiêm túc, nghiêm túc đấy! Các bạn thậm chí có thể làm miễn phí! Chỉ cần đảm bảo Musashi sống sót là được! Sự hy sinh thật tuyệt vời phải không? Tôi sẽ viết một cuốn sách về các bạn sau khi các bạn chết, được chứ? Nó sẽ có tên là ‘Những Kẻ Chậm Chạp Trở Thành Lá Chắn’ và toàn bộ tiền bản quyền sẽ thuộc về tôi!! Đừng lo! Tôi sẽ kiếm lại gấp năm lần những gì chúng ta mất!”
Asama: “Xin lỗi, tôi sẽ giả vờ như không nghe thấy điều đó, vậy bạn có thể hỏi lại được không?”
Marube-ya: “Ồ, chắc chắn rồi. Các bạn có thể đi làm lá chắn cho chúng tôi và chết đi, được chứ!?”
Phó Hội Trưởng: “Còn tệ hơn cả lúc trước!!”
Nhưng khi họ đang hét qua hét lại, có người ngạc nhiên ngước lên.
Đó là Satomi Yoshiyasu bên trong Chính Nghĩa, vốn đã thả những bộ phận hư hỏng xuống boong.
“Yoshiyori và Anne đâu rồi!?”
“Ta ở đây.”
Một Võ Thần màu trắng tiến đến bên cạnh tàu vận tải từ phía dưới chéo. Vai của Chính Nghĩa thả lỏng, nhưng rồi cô lại hét lên một lần nữa.
“Vậy Anne đâu!?”
Adele nhìn về phía sau nhà thờ đã ở rất xa bên dưới. Cô thấy công viên tự nhiên đầy xác tàu địch, nhưng…
…Trước đó Palais-Cardinal đã đậu gần đó.
Dường như nó đang đợi ai đó đến, nhưng…
“Cô ấy… không có ở đó?”
Không còn gì ở chỗ đó nữa, nên Adele thở phào nhẹ nhõm.
…Chắc cô ấy đã đi về phía Hexagone Française. Võ Thần của cô ấy có thể bay.
Nhưng, cô nghĩ. Hạm đội Hexagone Française hoàn toàn nằm trong phạm vi của vụ nổ.
Giờ thì cô đã biết tại sao M.H.R.R. và P.A. Oda lại rút lui nhanh như vậy.
Mục tiêu thực sự của Hashiba là phá hủy Magdeburg và tiêu diệt các VIP bằng lò phản ứng Long Mạch.
Tấn công sớm đã giữ chân các VIP ở Magdeburg và việc xâm lược sâu hơn vào thành phố đã buộc Hexagone Française phải xông vào.
M.H.R.R. đã rút lui vì họ biết điều gì sắp xảy ra, nhưng các chiến binh xương đã giữ chân Hexagone Française ở đó và lò phản ứng Long Mạch sẽ xóa sổ tất cả.
Shibata Katsuie và Sassa Narimasa đã tiếp tục chiến đấu trong thành phố, nhưng đó có lẽ là để giữ chân mọi người ở đó.
“Nhưng…”
Chúng ta phải làm gì đây? Adele tự hỏi.
Biết được ý đồ của kẻ thù cũng không thay đổi được diễn biến sự việc.
Xung động nghe thấy được đang ngày càng nhanh hơn và nó sẽ xóa sổ mọi thứ trong vòng năm cây số một khi đạt đến giới hạn.
Vì vậy, cô quay về phía những người khác, nghĩ rằng họ phải di chuyển ngay lập-tức.
“C-chúng ta có thể làm gì không!?”
Ngay khi cô hét lên câu hỏi của mình, chiến hạm đã mang lò phản ứng Long Mạch đột nhiên di chuyển.
Lò phản ứng đã đổ ra từ boong tàu bị vỡ, nhưng nó vừa rung lên một cách bất thường.
“Ể?”
Khi họ nhận ra, mọi người cùng Adele nhìn xuống.
…Đó là…!?
Lò phản ứng đang di chuyển. Nó không có chân, nhưng nó lại bay lên như thể có thứ gì đó đang nâng nó.
“Anne!?”
Adele nghe thấy tiếng hét của Chính Nghĩa.
“Chị đang làm gì vậy!?”
Tâm trí của Anne mơ hồ, nhưng cô vẫn biết mình đang làm gì.
Lúc đầu, cô chỉ nghĩ có thứ gì đó đã thô lỗ đánh thức mình. Đó là một sự thức giấc bất ngờ giống như ai đó đang đập vào chăn ngay khi cô cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ yên bình.
Cô đã từng bị đánh thức như vậy trong bệnh viện trước đây. Khi nào nhỉ?
…Ta tin đó là khi Reine des Garous mang con gái đến.
Lần này khác, nhưng đúng là sự rơi của chiến hạm đã vang vọng qua cô. Khi cô tỉnh dậy và quay lại, lò phản ứng Long Mạch đã đổ ra mặt đất và cô biết xung động của nó sẽ mang lại điều gì.
Nó sẽ xóa sổ mọi thứ.
Dựa trên báo cáo từ K.P.A. Italia, xung động sẽ nhanh hơn, đạt đến đỉnh điểm, và sau đó phát nổ. Phạm vi hiệu quả của nó là năm cây số, vì vậy nó sẽ xóa sổ cả Musashi trên cao và hạm đội Hexagone Française ở phía tây.
Cô phải làm gì đó.
Tất cả những gì cô biết đều ở đây và nó sắp bị xóa sổ.
“Ta không thể cho phép điều đó.”
Nhiều người ở đây đã được cô đưa đến tận nơi này.
Anh trai cô, vợ anh ấy, những người bạn đồng hành của họ, thuộc hạ của họ, sức mạnh quân sự của họ, sức mạnh quốc gia của họ, diễn biến của các sự kiện ở châu Âu, lịch sử thế giới, Musashi, và mọi thứ khác đều đã đến được điểm này phần nào nhờ vào cô. Và…
“Ta đã nghĩ rằng mình có thể để lại thế hệ tiếp theo cho họ.”
Cô không thể cho phép điều đó trở nên lãng phí.
Cô không thể cho phép mọi thứ mình đã làm trở nên lãng phí.
“Luynes.”
Sáu đôi cánh trên lưng cô xòe ra. Cô chưa bao giờ bay trước đây, vì vậy…
“Giúp ta. Ta sẽ truyền ý chí của mình, ngươi hãy di chuyển giúp ta.”
Và…
“Hãy dành những giây phút cuối cùng của ta để dạo chơi trên bầu trời. Nhưng… ngươi đã chuẩn bị cho điều này chưa?”
“Testament. Thần là hầu gái của người mà.”
Cô nghe thấy điều đó và thông tin cô muốn đã đến.
Chó Rồng: “Đồng bộ hóa tâm trí hoàn tất. Thời gian ước tính đến khi phát nổ: 32 giây. Đang bay lên một chút về phía tây bắc với tốc độ tối đa của Palais-Cardinal. Lò phản ứng Long Mạch sẽ phát nổ tại điểm chúng ta đến sau ba mươi hai giây.”
ANA: “Không có thành phố nào ở bên dưới đó chứ?”
Chó Rồng: “Thần đã kiểm tra rồi, thưa tiểu thư Anne. Thần đã hy vọng sẽ đâm vào lực lượng của Hashiba, nhưng chúng đã di chuyển quá xa rồi.”
ANA: “Ngươi thực sự hoàn hảo.”
Chó Rồng: “Testament. Cảm ơn người rất nhiều. Nhưng thưa tiểu thư Anne, người có cảm thấy…?”
“Phải,” Anne đồng ý.
Cô đang cảm thấy một cơn ớn lạnh.
Cô không có cơ thể, nhưng cô cảm thấy như có thứ gì đó đang tan biến đi. Cơn ớn lạnh cảm giác như cơ thể cô đang biến thành cát và tan rã, bắt đầu từ phía sau. Cô thực sự không biết liệu mình có thể trụ được thêm ba mươi giây nữa không, nhưng…
ANA: “Đừng lo. Điều này chỉ có nghĩa là ta vẫn còn thứ có thể biến mất. Vậy hãy bay đi, Luynes. Ta sẽ gửi cho ngươi ý chí của ta. Ta sẽ đưa ngươi tiến lên bằng ý chí mạnh mẽ nhất trên thế gian này.”
Phải. Đúng vậy.
ANA: “Ngươi nghĩ cô gái nằm liệt giường này đã ngước nhìn lên bầu trời bao nhiêu lần? Ta sẽ cho ngươi thấy câu trả lời bằng ý chí của ta.”
Palais-Cardinal tập trung ánh sáng vào sáu đôi cánh mở ra về phía bầu trời rồi đập mạnh chúng xuống mặt đất.
Một tiếng động lớn xé toạc không khí và thân hình bạc của nó được phóng lên trời.
Mọi người trên chiến trường nhìn thấy vệt sáng hình vòng cung lao về phía bầu trời đêm.
Nó quá nhanh để có thể theo kịp bằng mắt thường.
Người ta phải quay đầu hoặc ngửa ra sau để theo kịp tốc độ của nó.
Nó đã phá vỡ không khí vài lần trên đường đi, tạo ra những tiếng nổ lớn, và vệt sáng bạc đâm thẳng vào bầu trời đêm.
Rồi một giọng nói truyền đến qua thần giao cách cảm.
“Hãy nhớ lấy điều này, mọi người. Đây là con người ta vào khoảnh khắc ta cạn kiệt. Ta chỉ đơn giản là bảo vệ tất cả các người cho đến khi ta cạn kiệt.”
Phải.
“Và bằng cách sử dụng bản thân đến giọt cuối cùng… ta sẽ chiến thắng.”
Một tiếng cười thầm vang lên khi giọng nói bay lên trời như một vệt sáng.
Nhưng ngay cả khi họ thoát khỏi vụ nổ trực tiếp, vẫn còn một cơn gió giật và một sóng xung kích.
Đó là lý do tại sao mọi người cần phải giữ khoảng cách với vệt sáng đang di chuyển đó. Tàu vận tải đã đến Musashi và Yoshiyasu đã rời khỏi Chính Nghĩa, nhưng lông mày của cô nhướng lên.
“Tại sao!? Và sau khi chị đã chờ đợi rất lâu để gặp lại anh trai mình, nhà vua!”
Mọi người xung quanh cô nín thở và Yoshiyasu đưa tay lên che mặt để ngăn tầm nhìn.
“Tại sao chị không nghĩ đến những người mà chị đang bỏ lại!?”
“Yoshiyasu, đừng nhầm lẫn ở đây.”
Yatsufusa đứng bên phải Yoshiyasu.
“Cô ấy không bỏ lại các người. Cô ấy đang tiễn các người đi rồi mới rời đi.”
Ông ngừng lại để lấy hơi và giữ mắt nhìn lên trời.
“Vì vậy hãy nhìn đi, Yoshiyasu. Đó là điều cô ấy mong muốn ở chúng ta.”
Mọi người xung quanh họ cất cao giọng như để đồng ý hoặc đáp lại. Các chiến binh, thủy thủ đoàn, công nhân và tất cả những người khác đều nhìn lên phía tây bắc.
“Nhìn kìa.”
Họ chỉ vào vệt sáng bạc đang bay lên trời.
“Nó trông như một mũi tên được bắn vào bầu trời đêm.”
Anne nhìn thấy mọi thứ khi cô bay lên.
Cô có thể cảm thấy toàn bộ cơ thể mình rung chuyển khi va chạm và xé toạc không khí, nhưng Luynes đã điều chỉnh tầm nhìn của cô, cho phép cô nhìn thấy mọi thứ bên dưới.
Lúc đầu, đó chỉ là khu vực xung quanh thành phố, con sông và khu rừng.
Nhưng khi cô bay lên cao hơn, thành phố chỉ là một phần của khung cảnh, khu rừng trở thành một dải cây xanh dẫn đến những ngọn núi, và con sông uốn lượn kết nối cả hai.
Thế giới cứ thế trải dài bên dưới cô.
Nó còn đi xa đến đâu nữa? cô tự hỏi trong ý thức đang mờ dần.
Có quá nhiều điều ta không biết.
…Cao hơn nữa.
Nếu cô bay lên cao hơn, cô sẽ có thể nhìn thấy xa hơn nữa.
…Cao hơn nữa.
Cô thúc giục bản thân bay cao hơn nữa. Rốt cuộc, vẫn còn một thứ mà cô chưa thể nhìn thấy hết.
…Nơi ta đã dành rất nhiều thời gian.
Hexagone Française nằm ở phía tây.
Cô chưa bao giờ có được cái nhìn toàn cảnh về nó từ trên cao, nhưng cô có thể đoán được phần lớn. Ngay cả vào ban đêm và ngay cả dưới bầu trời đầy mây, thế giới cũng không hề thiếu ánh sáng.
Luynes đã điều chỉnh tầm nhìn của cô để làm sáng những gì cô có thể thấy. Làm cho nó trông như ban ngày thì sẽ quá mức, nhưng…
Chó Rồng: “Thần xin lỗi vì đã quá tự phụ.”
Phải. Làm cho nó hơi mờ ảo là vừa phải. Ngươi thực sự hoàn hảo.
…Thật tuyệt vời.
Vùng đất nhìn thấy từ trên trời giống hệt như tấm bản đồ lớn ở học viện.
Cô nhìn thấy đường bờ biển, các dãy núi và vị trí của các ngôi làng.
Tấm bản đồ cô đã thấy khi còn nằm trên giường có chứa các đường biên giới quốc gia tạm thời, nhưng thế giới trải dài bên dưới cô không có bất cứ thứ gì tương tự.
…Ồ.
Xa về phía tây, cô nhìn thấy một vùng tối lớn biểu thị một khu rừng và cô nhìn thấy ánh đèn của một ngôi làng bên kia.
Cô nhận ra nó. Đó là một nơi cô đã kiểm tra trên bản đồ rất thường xuyên ở Paris.
…Phải.
Ta đã ở gần khu rừng đó một thời gian ngắn để dưỡng bệnh.
Vị lãnh chúa trẻ tuổi ở đó yếu đuối và không đáng tin cậy, và nghe nói anh ta đã mất tích sau khi đi săn Reine des Garous, kẻ là mối đe dọa cho dân địa phương.
Cô là người đã cho anh ta lời khuyên vào thời điểm đó, nhưng cô đã lo lắng anh ta đã đi đến một kết luận sai lầm về mối quan hệ của mình với Reine des Garous. Ngoài ra…
…Phải.
Cô có thể nhìn thấy đến bờ biển phía bắc của Hexagone Française. Cô nhìn thấy IZUMO và một tập hợp ánh đèn xa hơn nữa.
…Đó là Paris.
Cô đã dành phần lớn thời gian trên giường bệnh, nhưng cô được bao quanh bởi một người bạn, những người đồng hành đáng tin cậy và một người anh trai đang trưởng thành nhanh chóng. Người bạn của cô đã có một đứa con và anh trai cô đã đến gặp cô để xin lời khuyên về chuyện tình cảm. Cô đã thấy đó là một sự phiền toái vào thời điểm đó, nhưng sự việc với Reine des Garous cũng tương tự.
Cô dường như đã bị số phận định đoạt là sẽ mãi mãi không được lòng ai.
Với suy nghĩ đó, cô mỉm cười cay đắng trong tâm trí và nhìn xuống bên dưới.
Cô nhìn thấy mọi người ở đó: đội hình của Hexagone Française và Musashi.
Sự điều chỉnh của Luynes đã phóng to và làm sáng tầm nhìn của cô, vì vậy cô có thể nhìn thấy đơn vị Lourd de Marionnette, các Belle de Marionnettes, Ba Chàng Ngự Lâm, loạt Mouri, và…
…Reine des Garous.
Người phụ nữ đó quả thực ở đó. Bà đang nhìn lên Anne với nụ cười thường lệ. Đó cũng là nụ cười khi bà được thúc giục kể những câu chuyện về khu rừng. Cái signe cadre bên tay bà có lẽ được kết nối với “anh ấy”.
Bà không thích ra ngoài nhiều, vì vậy Anne rất ấn tượng khi bà đã ra ngoài vì chuyện này.
Cô gái trong nhóm Musashi trông giống hệt bà ngoại trừ bộ ngực sẽ là con gái của bà.
Bằng cách để con gái mình kế thừa Mito Matsudaira, bà đã che giấu danh tính của mình là Reine des Garous. Bằng cách gửi con gái đến Musashi, bà đã có ý định đặt cô bé ngoài tầm với của các vấn đề của Hexagone Française, nhưng…
…Ai mà ngờ được Musashi lại cố gắng chinh phục thế giới.
Đó là một sự tính toán sai lầm nghiêm trọng, Anne nghĩ. Nhưng chắc hẳn điều đó đã gây ra rất nhiều rắc rối cho bà ấy.
Dù sao đi nữa, cô bé giờ đây đang trông và hành động rất tuyệt vời.
“Ta mừng lắm.”
Cô bé sẽ không biết Reine des Garous đã thỉnh thoảng lo lắng cho mình như thế nào kể từ khi gửi cô đến Musashi. Hoặc rằng, sau khi đánh bại cô ở Bizen, bà đã trở về ngôi nhà thực sự của mình và dành vài ngày ở đó lo lắng.
Khi bà trở về, bà đã nói với một vẻ mặt phiền muộn:
“Ta đã tìm thấy một vị vua tuyệt vời mà đứa trẻ đó sẽ muốn phục vụ, nhưng… phải, ta đã hơi hỏng việc một chút. Ta hy vọng anh ta sẽ tìm thấy cô bé đó như một vị vua được thúc đẩy bởi một ý chí mạnh mẽ sống mãi.”
Điều đó có hiệu quả không?
Dù sao thì, Reine des Garous đã có một thế hệ mới giống như ta.
Vì vậy…
…Ta sẽ bảo vệ họ.
Cô nhìn anh trai mình và những người quan trọng khác, và cô nghĩ về rất nhiều thứ, nhưng…
…Ta sẽ bảo vệ tất cả bọn họ.
Khi cô nghĩ và cố gắng bay lên cao hơn, Anne nhận ra một điều.
Cơ thể cô đã dừng lại giữa không trung. Ngoài ra…
Chó Rồng: “Chúc mừng người, thưa tiểu thư Anne. …Chúng ta đã đến nơi. Sự đồng bộ hóa của chúng ta đã cho người tốc độ suy nghĩ tương tự như một Belle de Marionnette, vì vậy người còn khoảng ba mươi giây sống.”
ANA: “Ngươi thực sự hoàn hảo.”
Sau đó, Anne nhìn thấy tất cả.
Anne cảm thấy như thể cô có thể dang rộng vòng tay và ôm lấy cả thế giới. Ánh sáng và những hình bóng trong thế giới đó là tất cả những gì cô đã tạo ra.
Tất cả những gì cô nhìn thấy là những gì cô đã có được.
Gia đình.
Bạn bè.
Đồng đội.
Láng giềng.
Các thành phố, thị trấn, con đường, cánh đồng, các mốt thời thượng, các cuộc trò chuyện, và mọi thứ khác. Thời đại mới của Hexagone Française và các mối quan hệ của nó là những thứ cô đã kéo về phía trước bấy lâu nay và đã mang đến tận đây.
Cô sẽ không để nó trở nên lãng phí. Chừng nào cô còn ở đây, cô sẽ không để ai phá hủy những gì cô đã làm.
“————”
Cô nhìn thấy tất cả những người quan trọng đối với mình đang nhìn lên cô.
Cô nhìn từng người một và ánh mắt của họ.
“Phải.”
Ta đã sống một cuộc đời đủ tốt để đưa tất cả họ đến đây.
Những người ta đã bảo vệ và mang theo bên mình đều đã đến đây.
Ta mừng lắm.
Cô có thể nghe thấy một xung động.
Nó không đến từ lò phản ứng Long Mạch. Đó là nhịp đập báo hiệu sự kết thúc của chính cô.
Khi cô lắng nghe âm thanh chậm rãi đó, cô cảm thấy một nụ cười trong tâm trí.
Và ngay khi nhịp đập đó kết thúc, cô nhìn thấy một thứ gì đó ở khóe mắt.
Tám cây cột đứng trên bầu trời ngang như một ngôi đền trôi trên mây.
…Hơi quá rồi đấy.
Khi cô nghĩ vậy, ánh sáng bao trùm mọi thứ.
ANA: “Này, Luynes.”
Chó Rồng: “Có chuyện gì vậy, thưa tiểu thư Anne?”
ANA: “Thật kỳ lạ. Bây giờ ta cảm thấy ấm áp. Ta tự hỏi tại sao.”
Chó Rồng: “Chà, lời giải thích đơn giản nhất là cỗ máy đã bị làm nóng hơn mức cần thiết do tăng tốc vượt quá giới hạn của nó.”
ANA: “Ngươi thực sự, thực sự hoàn hảo.”
Chó Rồng: “Testament. Cảm ơn người rất nhiều, thưa tiểu thư Anne.”
Một mặt trời được sinh ra trên bầu trời.
Vụ nổ mở ra một lỗ hổng trên những đám mây đen, lỗ hổng nhanh chóng lan rộng, và vật thể bên kia bầu trời hiện ra.
Vật thể đó trên bầu trời tối tăm là gì?
“Mặt trăng,” ai đó lẩm bẩm. “Mặt trăng đang chiếu sáng mặt trời.”
Katsuie nhìn lên khoảng trời tròn trong veo trên bầu trời đêm và mặt trăng có thể nhìn thấy ở đó.
“Đúng là một cô gái phi thường.”
Chẳng màng đến thương tích trên người, hắn đứng trên boong một chiến hạm đang lao nhanh về phía đông nam, thanh Kamewari cắm phập xuống sàn tàu ngay trước mặt.
Hắn hất cằm về phía vầng trăng.
“Tất cả các ngươi, hãy khắc cốt ghi tâm điều này. Nàng là người cùng thế hệ với chúng ta, và đã chiến đấu bảo vệ Hexagone Française cho đến hơi thở cuối cùng. Và điều đó có nghĩa là…”
Hắn bật cười trầm thấp.
“Ta đây thì chẳng sao cả, vì đã có Phu nhân Oichi bên cạnh, nhưng tất cả những kẻ còn lại các ngươi… đều bị nàng thẳng thừng cự tuyệt rồi.”
---
Sóng xung kích từ vụ nổ tạo ra một cơn cuồng phong thổi quét đến tận chân trời, vần vũ trên một vùng rộng lớn.
Cánh rừng ngay bên dưới bị san phẳng và cuốn phăng đi mất, nhưng chính những thân cây đã hấp thụ một phần sức gió, ngăn cơn lốc tàn phá trên mặt đất. Thay vào đó, nó bùng nổ và đẩy không khí lên cao.
Áp suất không khí bị nén chặt, sương mù bốc lên từ khắp nơi, mưa bắt đầu trút xuống, và tại khu vực Magdeburg…
“Này, tên ngốc kia. Gió tới rồi kìa.”
Cơn gió bẻ cong và lay giật hàng cây cũng quất mạnh vào áo choàng của Terumoto khi cô nói với Exiv.
Nhưng rồi, cô ngước nhìn anh.
“——————”
Cô lặng người đi trong giây lát, rồi bất chợt cởi áo choàng của mình ra.
“Mọi người đang nhìn đấy, đồ ngốc.”
Cô choàng chiếc áo qua đầu anh như một tấm mũ trùm.
Cô đang dùng áo mình để che đi dáng vẻ của anh, vậy mà Exiv không hề phản kháng. Khi gương mặt đã được che khuất ở hai bên, cuối cùng anh cũng cúi đầu xuống, không còn cố kìm nén được nữa.
“…”
“Ngẩng lên đi, đồ ngốc. Nhìn kia kìa.”
Giọng Terumoto chợt run lên, cô nắm lấy tay anh.
Tay trong tay, cả hai cùng ngước nhìn vầng trăng đang ngự trị giữa bầu trời đêm.
Ngay bên cạnh vầng trăng, tám cột trụ khổng lồ đang sừng sững hiện ra trên những tầng mây.
Terumoto cất tiếng, ánh mắt vẫn hướng về những cột trụ và bầu trời kia.
“Bọn tôi…”
Cô gửi gắm giọng nói run rẩy của mình đến vầng trăng đang lơ lửng trên không trung.
“Bọn tôi… thật sự rất mừng vì đã có cô đồng hành.”


0 Bình luận