Tập 06: A Murderer And The Deathly Love Affair

Chapter 6

Chapter 6

**YÊU LÀ SÁT**

**CHƯƠNG SÁU – LỜI HỨA HẤP HỐI**

“……………………Hả?”

Kyousuke hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra. Cậu không kịp nhúc nhích hay suy nghĩ. Ngay trước mắt cậu là—

“Hyooo, cẩn thận, cẩn thận! Cậu có bị thương không, Kyousuke?”

—một bộ giáp khổng lồ màu tím đen. Hình dáng góc cạnh của nó gợi liên tưởng đến loài chim săn mồi, và gương mặt của người mặc giáp ẩn sau chiếc mũ bảo hiểm đen bóng loáng giống như mặt nạ phòng độc. Từ đầu đến chân, toàn bộ thân hình ấy được bao bọc bởi những tấm giáp bảo vệ dày cộp, kể cả từng ngón tay. Trông nó hoàn toàn là máy móc, giống một con robot hơn là một người mặc giáp.

Nó khép rồi mở bàn tay phải, đoạn quay đầu nhìn về phía Renko…

“…Chậc. Ta đã bảo đừng giết chúng cơ mà? Công cụ bị hỏng thì dùng làm sao được. Đùa nhau chắc! Lờ đi mệnh lệnh thế hả, hử? Chúng đâu phải vật tư tiêu hao như đạn dược— Kyousuke và em gái cậu ta là độc nhất vô nhị. Ta không thể tìm người thay thế được! Lố bịch, đồ ngốc nghếch, ngu ngốc, ngu xuẩn!”

Đó là một giọng nói khàn khàn, không rõ giới tính, nhưng lại có tông và điệu quen thuộc.

“…Chủ… tịch……?”

“Trúng phóc!” người mặc giáp đáp lại vẻ hoài nghi của Kyousuke. “Là ta đâyyy! Đoán hay lắm, đúng là Kyousuke của ta! Ayaka bé bỏng cũng có vẻ an toàn, vậy là các trò đang làm khá tốt đấy, tuyệttt vời! Đáng tiếc, cuối cùng thì các trò cũng không qua được kỳ thi rồi! Khà khà khà!” Origa khúc khích cười từ bên trong bộ giáp máy móc.

“Renko?!” Ayaka thét lên. “Tỉnh lại đi, Renko!”

Kyousuke bừng tỉnh trở lại. “…Hả?! Đúng rồi, Renko… Renko!” Cậu điên cuồng lao đến cô gái đang nằm bất tỉnh, úp mặt xuống đất cách đó khoảng ba mét.

Ayaka đang quỳ bên cạnh cô bạn. Em ngước nhìn anh trai mình, nước mắt lưng tròng. “Kyousuke! Renko bị— Renko…”

“Này, Renko! Sao lại ngủ ở đây, hả… Dậy đi! Mở mắt ra!” Kyousuke vẫn tiếp tục gọi cô trong trạng thái lơ mơ.

Mắt Renko vẫn nhắm nghiền. Cơ thể cô mềm oặt.

“À, xin lỗiiiii. Chết rồi à? Ta đánh bằng toàn bộ sức mạnh, nên…” Origa lạch bạch tiến đến, bộ giáp kêu răng rắc. “Dù các cô hầu sát thủ có bền đến mấy thì chắc cô bé này cũng không chịu nổi, đúng không? Tim cô bé đã ngừng đập rồi, phải không?”

*Rắc!*

Bộ giáp giơ cánh tay phải lên, và những tia sét xanh lam kêu tí tách quanh nắm đấm của nó. Renko đã trúng đòn trực diện từ đó… và không còn thở nữa.

“Renko!” Ayaka ôm chặt lấy cô bạn.

Đầu óc Kyousuke trống rỗng, như thể luồng điện đã thiêu rụi não bộ cậu. “T-tại sao—?”

Cậu không hiểu.

Renko đáng lẽ phải là thành viên cuối cùng của đội truy đuổi. Vậy tại sao Origa lại ở đây tham gia?

“……Gian lận.” Ayaka, vẫn ôm chặt cơ thể Renko, trừng mắt nhìn Origa và hét lên, “Gian lận, đồ hèn nhát! Đội của bà không phải quá nhiều người sao?! Bà đang phá luật, chết đi! Chếtttt đi, đồ rác rưởi!”

“Không, không. Ta hoàn toàn không phá luật!” Origa lãnh đạm đáp. “Cô bé nghe kém nhỉ?”

“Bà đúng là quá—!” Ayaka đáp trả. “Đội của bà chỉ được phép có số người gấp đôi đội của chúng tôi thôi! Chúng tôi có chín người, nên—”

“*Bzzzzt*.” Origa ngắt lời. Cả hai bàn tay bọc giáp của bà đưa ra, vẻ chế giễu. “Các trò không có chín người… Các trò có mười. Kamiya Kyousuke, Kamiya Ayaka, Kamiya Naoki, Kamiya Sanae, Akabane Fuyou, Akabane Kagura, Akabane Basara, Akabane Eiri, Igarashi Maina—”

Origa lần lượt gập từng ngón tay xuống, và khi ngón cuối cùng—ngón út trái—gập xuống thì bà nói—

“Và Shamaya Saki.”

“……?!”

Đúng rồi! Kyousuke nghĩ thầm. Shamaya ban đầu thuộc đội truy đuổi, nhưng giữa chừng cô ấy đã đổi phe và gia nhập đội thoát hiểm. Điều đó, ngược lại, đã làm tăng số lượng thành viên tối đa được phép trong đội truy đuổi…

“Nghĩa là ta có thể ra ngoài chơi đùa! Những camera giám sát ẩn khắp hòn đảo bắt được TẤTTT CẢ, các trò biết chứ? Mohawk cũng tự mình xông vào, nhưng ngay cả khi tính cả hắn, thì cũng không gian lận! Không gian lận, ngay cả khi tính cả hắn! Không biết các trò có hiểu không? Khà he he he he he he!” Origa cười khẩy.

Qua cách Origa nói chuyện, rõ ràng việc Shamaya “lật kèo” đã được bà dự đoán ngay từ đầu.

Từ phòng chủ tịch bí mật, Origa có thể theo dõi tất cả các camera ẩn khắp học viện, cho phép bà tiếp cận những thông tin mà ngay cả các giáo viên khác cũng không có—nếu Origa đã biết từ đầu và chọn giữ im lặng để khiến họ mất cảnh giác, vậy thì…

“…Vậy bà cũng là một sát thủ chuyên nghiệp?” Kyousuke hỏi khi cậu di chuyển để đưa Ayaka ra sau lưng mình.

“Trúng phóc,” Origa lại lên tiếng. Hai cánh tay của bộ giáp máy móc tím đen mở rộng, giọng nói bên trong đầy kiêu hãnh.

“Morbid Angel—với vô số vũ khí bí mật được tích hợp vào bộ giáp, ta là sát thủ mạnh nhất ở Tù Ngục! So với ta, Kurumiya và Busujima và Barazono và Muguruma và Greyman—và dĩ nhiên cả các Sát Thủ Của Sát Thủ, tất cả bọn chúng!—tất cả bọn chúng, mọi người đều chẳng là gì, các trò hiểu chứ? Điều đó là tự nhiên thôi, vì ta là chủ tịch hội đồng—”

—*Keng!*

Chưa kịp dứt lời độc thoại dài dòng, một thanh kiếm đã vang lên khi va vào lưng bộ giáp của Origa.

“…Hửm?” Đến khi vị chủ tịch quay đầu lại, kẻ tấn công đã lướt đi, vào điểm mù của bộ giáp.

—*Keng, keng keng, keng, chong!*

Đòn liên tiếp dội xuống, nhanh hơn mắt thường có thể nhìn thấy. Những âm thanh the thé của lưỡi kiếm va chạm với bộ giáp lấp đầy không khí, liên tiếp không ngừng.

“Áááh?!” Origa thét lên giận dữ. “Khi chủ tịch của các trò đang nói, hãy nghe đến cùng!! Nghe cho hết khi chủ tịch của các trò đang nói!”

Bộ giáp khom người xuống, và—

“……?!”

Một tràng đạn bắn ra từ lưng bộ giáp. Chúng lan rộng ra hình quạt trên một diện tích lớn, và kẻ tấn công—Eiri—nhảy sang một bên thoát khỏi làn đạn.

“Thật phiền phức…”

Cô chém vào phần vai phải của Origa. Origa vung bàn tay bọc giáp phản công lại cô, trông có vẻ khó chịu. Năm ngón tay bọc giáp của bà đều có móng vuốt sắc nhọn cỡ một con dao găm. Nhưng móng vuốt xé vào khoảng không: Eiri đã bay vút lên cao.

“Bà lải nhải mãi không ngừng…”

Những nhát kiếm loang loáng chém tới cổ Origa. Eiri vừa kịp tiếp đất ở phía đối diện thì—

“Thật là phiền phức…”

—cô né gọn cánh tay trái đang vung ngang về phía mình, cùng lúc đó vung kiếm chém lên rồi lại chém xuống, sau đó thoắt cái đã lướt đi nhanh hơn cả tốc độ truy đuổi của Origa.

“Giọng ngươi nghe thật chói tai, vậy nên…”

Trước khi những vũ khí sau lưng bộ giáp của tên chủ tịch kịp khai hỏa, Eiri đã bổ kiếm vào chúng, thanh kiếm của cô còn nhanh hơn cả ánh chớp từ nòng súng.

“Tốt nhất là… Câm… MỒM… đi!”

Phần lưng bộ giáp nổ tung, bắn ra những mảnh kim loại vỡ vụn và đạn dược đang âm ỉ cháy tứ tung.

“Woaahhh?!”

Eiri lại một lần nữa luồn vào điểm mù của bộ giáp, giơ kiếm lên chuẩn bị ra đòn thì—

“Chờ một chúttt!”

Origa giơ hai tay lên như đôi cánh, bộ giáp dưới khuỷu tay lập tức biến đổi, những lưỡi kiếm đỏ thẫm dài ngoẵng tuôn ra từ những khe hở ẩn giấu. Origa xoay tròn, vung những lưỡi kiếm dài ba thước trong lúc quay người. Eiri lanh lẹ cúi mình né tránh, nhưng—

“……?!”

—một loạt lưỡi kiếm màu bạc trắng khác lại vươn ra từ chân bộ giáp như những ngọn giáo. Eiri buộc phải từ bỏ ý định phản công, lùi lại một khoảng.

Lưỡi kiếm bật ra từ cánh tay trái của bộ giáp Origa nhanh chóng rút lại. “……Phù,” Origa thở dài. “Ngươi hung bạo quá đấy, Eiri… Ai mà ngờ ngươi lại hiếu chiến đến vậy? Đáng lẽ ra ngươi nên cẩn thận hơn một chút— Khoan, cái gì đây?!”

Tên chủ tịch cúi nhìn tấm giáp ngực, rồi ngửa đầu ra sau gào lên một cách điên cuồng. “Thiên thần bé bỏng của ta bị hư hại sao?! Sao…? Không thể nào, dù nó là hợp kim titan mà! Thật sốc quá đi. Sức mạnh đáng kinh ngạc thật! Nhà Akabane đáng sợ quá. Này, Kyousuke, Ayaka… lưng của ta có sao không? Không tệ lắm, đúng không?”

Origa quay người lại, để lộ toàn bộ phần lưng bộ giáp. Kyousuke, người đang ôm chặt Ayaka vào lòng để bảo vệ cô bé, rụt rè ngẩng đầu lên.

Một phần của bộ giáp chậm rãi mở ra, để lộ một loạt súng ống đã bị phá hủy hoàn toàn. Một vết rạch dài và hẹp chạy từ vai phải xuống hông trái của bộ giáp tím đen, nhưng—mặc cho Eiri đã tấn công bao nhiêu lần, thì đó là nơi duy nhất bộ giáp bị hư hại nghiêm trọng.

Eiri, về phần mình, tỏ vẻ bối rối. Cô kiểm tra thanh kiếm, rồi tặc lưỡi. “…Chậc. Kiếm của mình có vấn đề sao? Bộ giáp này quá cứng. Mình không thể xuyên qua được, dù có chém đi chém lại cùng một chỗ. Và mình cũng không thấy bất kỳ khe hở nào. Rốt cuộc nó được làm bằng cái quái gì vậy…? Chết tiệt.”

Lời nói đó cuối cùng đã giúp Kyousuke hiểu rõ những gì đã xảy ra. Vết cắt dài chính là nơi kiếm của Eiri đã tấn công liên tục vào cùng một vị trí, dần dần xuyên thủng bộ giáp. Chính vì vậy, vết thương trên lưng Origa sâu hơn nhiều so với vết chém trên vai phải của Kyousuke, nơi cậu chỉ bị chém có một lần. Kỹ năng dùng kiếm của cô ấy quả thực đáng kinh ngạc.

“Kyousuke,” Eiri, đứng ở phía đối diện Origa, gọi cậu. “…Đứng yên đấy. Ta sẽ lo liệu chuyện này… Ngươi phải hoàn thành bài kiểm tra, cho dù có chuyện gì xảy ra. Còn Renko… hãy tạm quên cô ấy đi. Đây không phải lúc để đau buồn.”

“Eiri—”

“Ngươi quên vị trí của mình rồi đấy!” Origa ngắt lời. Vai của bộ giáp cơ khí nhún lên. “Trời ạ. Eiri… ngươi không thể ‘lo liệu’ được ta đâu! Ngay cả khi ngươi xoay xở cắt xuyên bộ giáp của ta, ngươi cũng không thể giết ta. Hơn nữa, kim loại này gần như bất khả xâm phạm, và bộ giáp không hề có lấy một khe hở nào! Làm sao ngươi có thể hy vọng đánh bại ta được chứ?”

“Ta sẽ chém ngươi.”

“…Không, không. Ta đã nói với ngươi rồi, điều đó là không thể. Bộ giáp này được làm bằng hợp kim titan—”

“Không thành vấn đề,” Eiri thờ ơ ngắt lời. Cô giơ kiếm lên, chĩa thẳng vào mặt đối thủ. Lưỡi kiếm bạc lóe sáng, nhưng không rực rỡ hay lạnh lẽo bằng đôi mắt sắc lạnh màu đỏ gỉ sét của cô. “Kiếm của ta sẽ chứng minh ngươi sai. Bộ giáp đó có thể bất khả xâm phạm, nhưng ta sẽ phá hủy tất cả vũ khí của ngươi, cho đến khi ngươi chỉ còn là một con búp bê kim loại khổng lồ. Ta sẽ không bao giờ… Ta không thể nào giao Kyousuke và Ayaka cho những kẻ như ngươi…”

“…Hả? Ta không thích điều này một chút nào. Ta không thích cái cách ngươi nhìn ta như vậy, cô bé… Với cái vẻ mặt cau có mà nhìn chằm chằm vào ta—ngươi nghĩ nó sẽ khiến ta cảm thấy vô vọng ư? Ngươi nghĩ ta sẽ đầu hàng sao?”

Origa mạnh mẽ vung xuống lưỡi kiếm vươn ra từ cánh tay phải của bộ giáp. Chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe từ lưỡi kiếm đỏ thẫm, rơi vãi khắp mặt đất xung quanh hắn.

“…………Hả?”

Lần đầu tiên, Eiri dừng lại để kiểm tra lưỡi kiếm gắn vào bộ giáp của Origa, lưỡi kiếm bị nhuộm màu đỏ tươi bởi—

“—Máu?”

Không thể lẫn vào đâu được, đó là máu tươi.

Khi Eiri dành một chút thời gian tập trung, cô thấy bộ giáp tím đen lấm chấm khắp nơi những thứ trông rất giống vết máu bắn tóe.

Tuy nhiên, Eiri không hề bị thương. Kyousuke và Ayaka cũng không sao. Và Renko thì bị điện giật, chứ không phải bị lưỡi kiếm chém, vậy thì—

—rốt cuộc là máu của ai?

“Khẹc-khẹc… khẹc-khẹc-khẹc-khẹc… khẹc-khẹc-khẹc-khẹc-khẹc-khẹc… ngươi nghĩ đây là máu của ai? Basara ư? Tạch. Fuyou ư? Tạch. Kagura ư? Tạch. Saki ư? Tạch. Maina ư? Tạch. Naoki ư? Tạch. Sanae ư? Tạch. Sai hết rồi! Câu trả lời là—”

Ngay cả khi bị lớp giáp dày che khuất, họ vẫn có thể dễ dàng tưởng tượng ra nụ cười hiểm ác đang nở trên mặt Origa.

“Câu trả lời là tất cả bọn chúng! Máu đó là của tất cả bọn chúng! A-ha-ha-ha-ha-ha-ha! Basara Akabane và Fuyou Akabane và Kagura Akabane và Saki Shamaya và Maina Igarashi và Naoki Kamiya và Sanae Kamiya… ta đã giết từng đứa một trong lúc chúng trên đường tới đây! Kya-ha-ha-ha-ha-ha-ha!”

“—Hả?”

Kyousuke nghẹn thở. Cậu không thể hiểu được những gì vừa được nói ra. Cú sốc khiến tâm trí cậu trống rỗng. Thẫn thờ, cậu lẩm bẩm, “……Giết… bọn họ…?”

“Đúng vậy đó! Khẹc-khẹc-khẹc-khẹc-khẹc-khẹc-khẹc! Ta đã tàn sát tất cả, tất cả! Ta đã chém đứt đầu Basara Akabane, và ta đã xuyên thủng ngực Fuyou Akabane, và ta đã chém Saki Shamaya làm đôi, và ta đã xẻ Maina Igarashi thành tổ ong, và ta đã đâm Naoki Kamiya không ngừng, và ta đã chặt Sanae Kamiya thành những mảnh nhỏ xíu!”

“…………Đồ dối trá,” Eiri lẩm bẩm. Cô ngẩng đầu, nhìn xoáy vào Origa. “Chuyện như thế chắc chắn là bịa đặt!” cô hét lên. “Không thể nào ngươi đã giết họ được… Tuyệt đối, hoàn toàn không thể có chuyện những người đó lại chết dưới tay một kẻ như ngươi! Bị ngươi một mình—!”

“Đúng vậy. Một mình ta, e rằng không thể làm gì được họ,” Origa thản nhiên đáp. “Nhưnnggg, khi ta tìm thấy họ thì từng người một đã hoàn toàn kiệt sức rồi, ngươi hiểu không? Tất cả đều mệt nhoài và tụ lại một chỗ. Thế nên việc giết họ trở nên dễ như trở bàn tay! Bởi vì tất cả những gì ta phải làm là mai phục giữa trận chiến rồi xử lý gọn ghẽ trong chớp mắt. Và sau đó ta đã nuốt chửng hết từng mẩu thịt ngon lành cuối cùng!”

“……?! Ng-ngươi—”

“Ồ? Ồ, ồ, ồ? Lẽ nào vừa nãy ngươi đã nghĩ, ‘Ta sẽ giết ngươi’ ư? Lẽ nào, hỡi kẻ sát thủ đồng trinh vô dụng không thể tự mình ra tay giết người? Lẽ nào, Móng Sắttttt Gỉiiii?! Hoan hô, ngươi làm được rồi! Chúc mừng nhé! Nào, nào—thử giết ta xem nào! Cứ giết ta đi—cố lên, cố lên! Cố gắng hết sức! Trả thù cho cái chết của họ đi, Eiri! Cứ để ta là người đầu tiên của ngươi!”

“Ugh—”

Origa tiến đến cô gái đang run rẩy siết chặt thanh kiếm. Lớp giáp màu tím đen to lớn che khuất tầm nhìn của Kyousuke khỏi khuôn mặt cô.

“Hả?” Origa nghiêng đầu. “Sao thế này—ngươi vẫn còn kìm nén ư? Quyết tâm cứng rắn quá nhỉ. Chắc chắn đây là ảnh hưởng từ cha ngươi rồi? Ngươi có phức cảm cha đấy, Eiri! Ta đã đọc báo cáo của ông Busujima về ngươi rồi mà, ngươi biết không?”

“…………”

Eiri vẫn im lặng.

Origa cúi sát mặt cô và thì thầm, “Nhờ cái chết của người cha yêu quý, ngươi không thể giết bất cứ ai, trở thành một món hàng vô dụng, lỗi thời… Khi biết được điều đó, ta đã vô cùng sốc. Cứ như thể lồng ngực ta muốn nổ tung vậy. À, Eiri đáng thương, cô ấy thật thảm hại… à, và ta…… có lẽ chính ta đã biến cô ấy thành ra nông nỗi đó.”

Biểu cảm của Eiri chợt thay đổi. “…Ngươi nói gì?”

Giọng cô hoàn toàn không chút cảm xúc.

Giọng của Origa, ngược lại, tràn đầy vẻ vui sướng tàn bạo.

“Là mùa hè sáu năm trước phải không? Kẻ đã giết cha ngươi, Akabane Masato… chính là ta.”

Tức thì:

Keng! Một tiếng gầm kim loại vang vọng khi đầu, cánh tay, cổ, ngực, vai, chân, lưng, bụng và ngón tay của bộ giáp Origa liên tiếp bị những nhát chém tấn công. Tuy nhiên—

Choang!

Với một tiếng rít ghê rợn đến xé lòng, lưỡi kiếm của Eiri gãy vụn.

“Àaa,” Origa lẩm bẩm, “ngươi vung mạnh hết sức thế kia… Eiri, ngươi hơi quá đà rồi đấy.”

Nếu Eiri có nghe thấy, cô cũng chẳng bận tâm. Cô giơ phần còn lại của thanh kiếm lên trên đầu. “Chếtt—”

Khi Eiri vung xuống, Origa chém đứt nốt phần còn lại của thanh kiếm bằng lưỡi dao bên tay phải, khiến nó bay vụt đi.

“—Á?” Eiri chỉ còn lại cái chuôi kiếm trong tay. Lưỡi kiếm vỡ xoay tít trong không khí trước khi cắm phập xuống đất gần đó như một bia mộ.

“……………………Cái gì?!”

Một tiếng kêu nhỏ thoát ra khỏi miệng Eiri. Vẫn nắm chặt cái chuôi kiếm đã gãy, cô đông cứng tại chỗ mình đang quỳ.

Origa mỉm cười nhìn xuống cô.

“Khẹc-khẹc-khẹc-khẹc!” Một bàn tay trái bọc giáp nặng nề vươn ra vỗ vào đầu Eiri. “Ồ wow, ngươi giỏi lắm! Vừa rồi làm rất tốt! Ngươi đã cảm thấy thôi thúc muốn giết người và không kìm nén chút nào. Ta nghĩ ta đã chết một trăm phần trăm nếu không mặc áo giáp! Ngươi có thể giết người nếu thực sự cố gắng, Eiriii à. Ý ta là, ngươi không thể giết ta, nhưng dù sao thì… Này, nhìn đây, nhìn đây! Vũ khí này—”

Origa giơ lưỡi dao từ cánh tay phải lên trước mắt Eiri. Ánh sáng phản chiếu lấp lánh trên mép dao khi nó di chuyển.

“Thứ này được làm từ lưỡi dao đã giết cha ngươi và cướp ông ấy khỏi ngươi! Nó có sức cắt kinh khủng lắm đấy… Ta muốn có bí mật Akabane này bằng mọi giá, thế nên ta đã đi săn lùng nó. Hoàn toàn tình cờ, ta đã gặp cha ngươi, Eiri. Xin lỗi, sooo xin lỗiiiii!”

Origa dùng cạnh rộng của lưỡi dao nhẹ nhàng chạm vào má Eiri.

“…”

Eiri, với vệt máu của Fuyou, Kagura và những người khác vương trên má, ngẩng đầu nhìn Origa. Đôi môi cô mấp máy thành một từ:

GIẾT.

“Áaa!”

Với một tiếng gầm gào dữ dội chưa từng có, Eiri lao tới.

“Ặc?!” Khi Origa loạng choạng lùi lại, Eiri tung những cú đấm liên tiếp.

“Ta sẽ giết ngươi! Ta sẽ giết ngươi, con khốn kia! Giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết! Ta sẽ, ta sẽ! Chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chếttt! Áaa!”

Eiri chửi rủa điên cuồng. Chẳng mấy chốc những lời nguyền rủa biến thành tiếng hét, và tiếng hét biến thành tiếng gào khóc thảm thiết. Móng tay cô nứt toác và gãy, nắm đấm cô rách rưới và rỉ máu, cổ họng cô khản đặc, và nước mắt tuôn như mưa từ đôi mắt.

Origa cúi xuống nhìn. “Kyah-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha! Ối trời ơi, cô gái này đã phát điên rồi. Thật buồn cười! Ngươi kích động quá—ta không hiểu một lời nào ngươi đanggg nóiiiing.”

“Nhưng ngươi yếu quá! Cú đấm của ngươi yếu xìu—thật đấy! Yếeeeeu xìuuuu, mà lại la hét, ‘Ta sẽ giết ngươi, ta sẽ giết ngươi,’ một cách nghiêm túc! Ngươi chẳng làm gì ngoài việc khóc lóc! Những cú đấm như thế không xuyên qua được lớp giáp này đâu! Ngươi có thể thử lại ở kiếp sau, đồ ngốc nghếch! Chết đi! Gya-ha-ha-ha!”

Origa giơ cánh tay phải lên cao. Lưỡi dao đỏ rực, vẫn còn dính máu, chuẩn bị chém đứt đầu Eiri—

“Ngươi mới là kẻ sẽ chết.”

“……Hả?”

Đột nhiên, một cú đấm thẳng từ bên phải giáng mạnh vào mặt Origa. Chủ tịch không hề nhìn thấy nó đến. Origa bay vụt đi, cả người lẫn áo giáp.

Cuối cùng, tiếng cười the thé, chói tai dừng lại.

“…Kyou…suke……?” Eiri lầm bầm, giọng nói gần như một tiếng thì thầm.

Kyousuke nhìn đôi tay cô tơi tả vì va chạm với áo giáp và đôi mắt đẫm lệ, rồi anh thở dài. Anh mở bàn tay phải ra khỏi cú đấm vào Origa—nó được bọc trong một chiếc găng tay da màu đỏ rượu vang.

“Xin lỗi. Giờ anh thay em được không? Dù anh biết có lẽ anh không đủ mạnh… anh cũng muốn cho hắn một trận ra trò mà,” anh nói nhỏ.

Mặc dù đã mất đi những người thân yêu, Renko thì bị giày xéo, đánh đập, còn Eiri bị thương nặng, nhưng tâm trí Kyousuke lại bình tĩnh đến lạ. Anh không hề cảm thấy dòng cảm xúc hỗn loạn, dữ dội nào. Lòng anh không hề bùng cháy một chút nhiệt huyết nào. Cái Kyousuke cảm nhận được lúc này chỉ là một sự trống rỗng đến cùng cực, một nỗi căm phẫn lạnh buốt đến tận xương tủy, khiến anh tê dại toàn thân…

“Oa… Vừa rồi là cú đấm gì thế? Đầu tôi quay mòng mòng! Sức mạnh kinh khủng gì thế này! Cậu quả là một quái vật, Kyousuke! Cậu đúng là người đặc biệt mà, Kyyyooouuusukeee!”

Khi chàng trai trẻ tiến lại gần, Origa vẫn tiếp tục lải nhải từ chỗ nằm dưới đất. “Và cậu làm được điều này tay không, chỉ với đôi bàn tay trần… Thật quá sức tưởng tượng! Nếu cậu được huấn luyện đúng cách, trở thành một sát thủ chuyên nghiệp thực thụ, thì cậu sẽ biến thành một con quái vật như thế nào đây? Điều này cứ như thể một nhân vật cấp độ một không trang bị gì lại đối đầu với một kẻ cấp năm mươi đầy đủ giáp trụ vậy!! Thật không thể tin nổi, không thể tin nổi! Thế thì việc chúng tôi theo dõi cậu là đúng rồi – Ơ hứ?!”

Kyousuke lại một lần nữa giáng một cú đấm vào mặt Origa, cắt ngang tiếng lải nhải không ngừng. Mặc cho trọng lượng của bộ giáp nặng nề, Origa vẫn bị đánh bay xa. Kyousuke nghĩ rằng mình đã dùng hết sức lực để đấm tên chủ tịch, nhưng anh lại không cảm thấy một chút đau đớn nào. Có phải nhờ đôi găng tay da anh lấy từ Naoki không? Đúng là phong cách của bố mình, và…

“Ực… Hiệu quả đấy, những cú đấm thật sự rất hiệu quả! Chúng không đau, nhưng những rung động này làm tôi có thể buồn nôn… ôi giời ơi. Sẽ tệ hại lắm nếu tôi nôn ra bên trong bộ giáp của mình mất – Á chà?!”

Tên khốn này, kẻ đã đích thân giết chết cha của Eiri – tên hề kinh tởm này khiến Kyousuke chỉ muốn nôn mửa. Hoàn toàn không cần phải kiềm chế, khoan hồng hay nương tay gì cả. Anh có thể đập nát hắn thành từng mảnh vụn.

“Tôi sẽ đánh cậu đến sống dở chết dở. Đến khi cậu phải nôn ra máu thì thôi.”

“…Khạch khạch khạch, một nửa có đủ không vậy? Dù sao đây cũng là lần ra mắt của cậu với tư cách một sát thủ thực thụ mà, cậu không nghĩ sẽ tốt hơn nếu chơi tất tay sao? Khạch khạch khạch khạch khạch khạch khạch khạch khạch khạch khạch khạch – Ặc?!”

Kyousuke sẽ không để hắn thốt ra cái giọng khó chịu đó. Siết chặt nắm đấm trong đôi găng tay da của cha mình, Kyousuke lại đấm vào đầu Origa. Vài cú đấm chắc chắn không đủ. Hàng chục, hàng trăm, thậm chí hàng ngàn cú cũng chưa chắc đã đủ. Cảm xúc lạnh giá đang chảy khắp cơ thể và siết chặt trái tim băng giá của anh dường như sẽ không bao giờ tan chảy.

“Kyyyooouuuusukeee. Bỏ cuộc đi mà!”

– Rầm!

“Ý tôi là, tại sao không từ bỏ ý định trở về thế giới cũ của cậu và ở lại đây, trong thế giới ngầm này?”

– Rầm!

“Đời học sinh của cậu chẳng vui sao? Nó thoải mái mà, đúng không? Nó cũng không tệ lắm mà, phải không?”

– Rầm!

“Cậu đã yêu điên dại con quỷ khát máu Sát thủ Hầu gái kia, vậy thì cậu không thể ghét giết chóc đến mức đó đâu!”

– Rầm!

“Tôi nói đúng không? Nếu cậu ghét giết chóc từ tận đáy lòng, thì không thể nào cậu lại yêu một cô gái như thế một cách điên cuồng được. Cậu có tố chất đấy, Kyousuke. Chính cậu mới có thể giết người!”

– Rầm!

“Đúng vậy, chào mừng đến với thế giới ngầm tội ác! Chào mừng, người bạn thân yêu của tôi! Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cậu, Kyousuke, và biến cậu thành một sát thủ thực thụ! Tôi sẽ biến cậu thành một sát thủ tuyệt vời! Và thế là –”

– Rầm!

“Im đi!”

Kyousuke tiếp tục đấm vào đầu Origa, mặc kệ những lời chế nhạo mà hắn thốt ra giữa mỗi cú đấm. Tuy nhiên, bộ giáp của tên chủ tịch cực kỳ chắc chắn, và Kyousuke có đấm bao nhiêu lần cũng không thể xuyên thủng. Đây là một trận chiến một chiều, và đối thủ của anh đang coi đó như một trò đùa. Origa quá tự tin rằng nắm đấm của con người không bao giờ có thể phá vỡ bộ giáp, Kyousuke đơn giản là được phép tiếp tục tấn công.

Thật không may, hắn đã đúng.

Kyousuke đấm hết lần này đến lần khác, hàng chục lần, và cuối cùng, thứ duy nhất anh phá vỡ chỉ là đôi nắm đấm của chính mình. Trong khi đó, Origa vẫn trông hoàn toàn vui vẻ.

Nhưng thì sao chứ?

Có thể giết hay không thể giết, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là liệu anh có chịu thua, có khuất phục đối thủ hay không. Ngay cả khi cánh tay anh gãy rời, ngay cả khi anh quỵ gối hoặc ngã vật ra đất bất tỉnh…

“Ai mà thèm theo cậu chứ?!” Kyousuke hét lên. “Tôi sẽ quay về, về thế giới của tôi – hoặc nếu không, Renko sẽ đưa tôi sang thế giới bên kia. Không còn lựa chọn nào khác cả.”

“…………Hừm?” Origa đứng thẳng dậy, bước ra khỏi một cái cây mà hắn đã dùng làm chỗ tựa. Một bàn tay phải bọc giáp giơ lên, và với tiếng “xoẹt!” một luồng sét xanh lè xẹt qua trong lòng bàn tay. “Ngay cả khi tôi đã giết Sát thủ Hầu gái và phá hủy thế giới mà cậu hy vọng quay về sao? Kya-ha-ha-ha! Tôi hiểu rồi… Nếu cậu đã nói như vậy, Kyousuke, thì tôi sẽ phải lấy đi của cậu nhiều hơn nữa. Tôi sẽ khiến cậu càng thêm tuyệt vọng!”

Nói đoạn, Origa quay sang nhìn –

“Ayaka!”

– Em gái của Kyousuke, vẫn đang ngồi xổm gần Renko, lưng quay về phía cuộc chiến.

Nghe thấy giọng anh trai hoảng hốt, Ayaka quay sang nhìn anh.

“…Vâng, anh trai?” cô bé vui vẻ hỏi.

“Em đang làm gì vậy?! Chạy –”

Khi anh đang la hét bảo cô bé chạy đi, Kyousuke nhận thấy có một vật màu đỏ tươi đang áp vào tai Ayaka…

“– A, cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy! Chào, Crappura? Cậu còn sống không đấy?”

Một chiếc điện thoại di động. Một trong những chiếc mà Kyousuke và Ayaka đã được Fuyou đưa cho.

“C-c-cái quái…?” Origa nghe có vẻ hoảng hốt. Hắn rõ ràng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nó. “Làm sao cậu có được thứ như vậy?!”

Tuy nhiên –

“…Hah! Đúng là cậu đấy, một câu hỏi ngu ngốc, Ayaka phế vật. Tất nhiên là tôi còn sống, và Quý cô Fuyou cũng vậy. Tôi vừa mới chặt đầu một trong những kẻ thù của chúng ta. Và Quý cô Fuyou đã giải quyết tên còn lại rồi, nên – chúng tôi đang đến chỗ cậu đây. Tôi cũng nghe từ anh trai mình rồi – anh ấy vẫn ổn. Chúng ta còn hai mươi ba phút nữa là hết hạn, đúng không? Chẳng phải cậu đã đến đích rồi sao?”

Giọng nói phát ra từ loa điện thoại di động là của Kagura, người mà Origa tưởng rằng đã bị hắn đập nát đầu…

“Này nghe này, Crappura… Cậu có thể để tôi hỏi một điều không? Cậu có từng bị một sát thủ mặc bộ giáp robot màu đen tấn công không?”

“Hả? Cậu đang nói gì vậy? Quý cô Fuyou và tôi chưa từng thấy thứ gì như vậy cả.”

“……Ế?” “……Hả?” “Hưưưưm?!”

Kyousuke và Eiri chết lặng, còn Origa thì lộ vẻ hoảng sợ.

Ayaka phá lên cười. “…Thế á? Hì hì. Thế là sao nhỉ, tất cả chỉ là giả dối thôi à? Hì hì… một câu chuyện bịa đặt láo toét để đánh lạc hướng chúng ta thôi! Ha ha ha ha ha ha ha! Này, nhóc cuồng chị gái kia… có kẻ đã khiến người chị thân yêu của cô phải rơi lệ rồi đấy, biết không?”

“…Cô vừa nói gì?” Ở đầu dây bên kia, giọng Kagura đã khác hẳn.

“Này, kẻ đã giết bố cô ấy, biết không? Chúng tôi đang bị Chủ tịch Hội đồng tấn công và đang gặp rắc rối lớn đây. Hắn ta suýt chút nữa đã cướp đi cái ngàn vàng của Eiri đấy! Anh trai tôi đã ngăn lại, nhưng anh ấy đang liều mạng chiến đấu! Nếu cô không đến nhanh, sẽ muộn mất thôi!”

“…………”

Im lặng. Kagura đang nói gì đó ở đầu dây bên kia, nhưng giọng cô quá nhỏ để nghe rõ. Chắc cô ấy đang thuật lại tình hình cho Fuyou. Chẳng bao lâu sau:

“Alo? Cô có nghe thấy giọng tôi không, Origa? Nếu không nghe thấy, xin hãy nghe từ Ayaka. Ngay bây giờ—”

Giọng của Fuyou vọng ra từ loa điện thoại.

“Ngay bây giờ, chúng tôi đang đến để kết liễu ngươi. Ta sẽ tiêu diệt ngươi, kéo dài nỗi đau, sự khổ sở và thống khổ, vậy nên… hãy cầu nguyện và chờ đợi ta, được chứ? Vậy thì, hẹn sớm gặp lại.”

Ngay cả qua điện thoại, giọng cô cũng nhuốm một thứ hận thù lạnh giá, khiến cả người Chủ tịch rùng mình…

Ayaka dập điện thoại cái rụp. Có một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi trước khi cô cười phá lên. “Hì hì! Nghe thấy chưa, Chủ tịch Hội đồng? Nghe thấy các sát thủ của gia tộc Akabane, những người mà ông đã giết (ha!), đang đến để giết ông chưaaa? Đến nước này thì xem ra có lẽ ông cũng chưa giết bố mẹ tôi đâu nhỉ! Hì hì! Ông đúng là một kẻ nói dối, Chủ tịch Hội đồng, thật là không ngầu chút nào! Xấu hổ quá đi thôi!”

“……Câm mồm!”

“À, nhưng chắc ông vẫn ổn mà, nhỉ? Ông là sát thủ mạnh nhất của Purgatorium (ha), đúng không? Tất cả mọi người, tất cả mọi người đều bị ông giết ngay lập tức (ha), đúng không? Ha ha ha, cái quái gì vậy! Toàn là nói dối, ha ha ha ha ha ha ha!”

“Câm mồm, con ranh con! Tao sẽ giết chết màyy!!” Giọng Origa vỡ òa thành một âm vực cao chót vót; rõ ràng Chủ tịch đang điên tiết. Cả hai tay, hai chân, hai vai, lưng, ngực, eo của hắn—từng bộ phận trên bộ giáp dịch chuyển và sắp xếp lại thành lưỡi kiếm, búa, mũi khoan, súng máy, cưa xoay—vô số vũ khí xuất hiện từ bên trong.

“À, đúng rồi! Tất cả đều là dối trá, dối trá, dối trá, dối trá, dối trá, dối trá! Nhưng đúng là tôi đã xé xác Masato Akabane và càng đúng hơn khi tôi là kẻ mạnh nhất học viện! Ý tôi là, cho dù đó là lời nói dối, thì nó sẽ trở thành sự thật sau khi tôi giết tất cả mọi người, đúng không?! Lên đi! Tôi sẽ tiêu diệt ngươi… Đúng, tôi sẽ giết ngươi! Ngươi là người đầu tiên, Ayaka Kamiya!”

Chĩa khẩu súng đã mở ra trên ngực bộ giáp, Origa gào lên, “Ngươi chẳng có giá trị gì cả! Ngươi chỉ là vật khuyến mãi đi kèm với Kyousuke thôi! Cho nên—”

“Dừng lại!”

Kyousuke tung ra một đòn tấn công liều lĩnh, quét chân Origa bằng một cú đá bạo dượt.

Origa loạng choạng, nhưng—

“Đừng cản đường ta!”

—sau khi cố gắng chống đỡ lại cú đánh, hắn ngay lập tức phản công bằng một cú đá trái. Chi chít gai và lưỡi kiếm, đôi chân của bộ giáp là cả một khối vũ khí chết chóc, và mặc dù Kyousuke chỉ bị xước nhẹ, máu tươi vẫn văng ra từ bụng anh, quần áo tả tơi.

Kyousuke ngã xuống đất, đau đớn tột cùng. Origa lại chĩa súng về phía Ayaka, người đang chạy đi trong tiếng hét hoảng loạn.

“Chết đi.”

Súng máy nhả lửa và đạn.

Máu bắn tung tóe trong không khí.

“!”

Một thân hình đồ sộ đã chắn trước Ayaka. Dù thịt da bị xé toạc và khoét sâu, hình dáng to lớn đó vẫn đứng vững không nhúc nhích. Trở thành một bức tường bảo vệ, người che chắn cho cô khỏi những viên đạn chính là—

“…………”

—Renji, kẻ đáng lẽ đã chết khi Eiri hạ gục anh ta. Renji, với sức chịu đựng phi thường, đã hồi sinh, và điều đó cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nhưng…

“Hả?! Này, cái quái gì thế…? Tại sao con Hầu Nữ Đồ Tể này lại tự động di chuyển?! Không ai ra lệnh cho hắn cả! Đùa nhau à?!”

…Renji không hành động nếu không có chỉ thị của Reiko. Vậy mà, anh ta đã tự ý di chuyển và bảo vệ Ayaka. Cơ bắp thép của anh đủ mạnh để chịu đựng được cả hỏa lực súng máy. Origa trút toàn bộ đạn dược vào cơ thể Renji mà không gây ra một vết thương chí mạng nào.

“Grừ! Chuyện vớ vẩn này, đúng là vớ vẩn quá đáng!” hắn tức giận rít lên. “Mày hoàn toàn vượt quá giới hạn rồi, khốn kiếp! Tao điên tiết rồi, tao thực sự điên tiết rồi! Nếu mày muốn chết đến vậy, tao sẽ giết cả mày cùng với nó! Tao sẽ giết mày, cùng với nó!”

Hét lên, Origa lao về phía Renji, những lưỡi dao đẫm máu vươn ra từ hai cánh tay. Được chế tạo từ thanh kiếm từng được cha Eiri mang theo, chúng sắc bén đến mức có thể cắt thép như bơ. Sử dụng những vũ khí chết người này và nhiều vũ khí khác nữa, Origa tấn công.

“Hụa?!”

Renji dùng cả hai tay nhấc bổng Ayaka lên. “………Chạy đi.”

“Ơ? Á, hụaaahhh?!”

—Vút!

Renji dùng hết sức ném Ayaka đi. Cơ thể tương đối nhẹ của cô bay vút lên không trung, vẽ một đường vòng cung lớn bay qua đầu Origa đang lao tới.

“Ayaka!”

“Anh trai!”

Ayaka đáp xuống gần Kyousuke, và anh nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng.

“Kyousuke!” Ayaka kêu lên. “Renji bảo chạy—”

“Cứ như thể ta sẽ để hai đứa thoát được vậy!”

Origa, người đang lao đến chỗ Renji, đột ngột đổi hướng. Ngay trên đường đi của hắn, trước mắt Kyousuke và Ayaka—

—một cô gái tóc bạc với hai cánh tay đầy hình xăm đang dang rộng đứng chắn giữa đường.

“…Hả?” Origa phanh gấp lại, Ayaka reo lên.

“Renko! Cô ổn chứ?! M-may quá… Ôi, Renko…”

“Hì hì. Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng, Ayaka bé bỏng. Có vẻ như tôi đã chết khoảng hai hoặc ba phút. Cũng xin lỗi cậu nhé, Kyousuke. Eiri, chắc cậu có cảm xúc lẫn lộn phải không? Và—”

“Murder Maid… Vậy ra ngươi còn sống, đồ sắt vụn chống chết.” Năng lượng màu xanh lam tóe lửa trong tay Origa.

“Ồ, im đi.” Renko nhún vai. “Dù sao thì tôi cũng sẽ không để một gã đàn ông nhàm chán như anh giết chết mình đâu. Và cái vỏ bọc lố bịch kia là sao? Ngay cả ở một nơi như thế này mà anh vẫn còn trốn tránh thế giới à, đồ hèn?”

“—Ngươi nói gì?” Giọng Origa trầm và giận dữ, gần như tức điên.

“Khặc khặc khặc,” Renko bật cười. “Ta đã nói ngươi là một kẻ nhát gan, yếu ớt mà. Nói đúng hơn, ta nói đúng chứ? Ngươi sợ chết khi ra tay sát hại người khác, nên phải mặc giáp sắt thế kia để bảo vệ thân mình — ngươi sợ cả những sát thủ, kẻ ám sát trong đám giáo viên của ngươi, nên cứ thế co ro ẩn mình trong pháo đài cô lập. Và ngươi thì ẻo lả hết sức!”

“Ng-ngươi…” Origa run lên vì tức giận—hoặc có thể vì xấu hổ.

“Kyousuke!” Bỏ ngoài tai tiếng sùi bọt mép của kẻ kia, Renko gọi tên người yêu. Giọng nàng nhẹ nhàng đến khó tin, làm sao có thể tưởng tượng được những ý nghĩ giết chóc đang sôi sục trong đầu nàng. “Tiếp tục đi, hai người.”

Trong giây lát, Kyousuke không hiểu nàng vừa nói gì. “Hả?”

“Hừm hừm,” Renko lại cười, vẫn quay về hướng cũ. “À, tôi không có ý ‘tiếp tục chết’ đâu nhé? Tôi muốn hai người chạy trốn và…”—đôi mắt xanh băng của nàng gặp ánh mắt chàng—“…sống sót.”

“……………………Hả?” Kyousuke nghẹn thở, bàng hoàng trước những lời nói bất ngờ của Renko. “C-cô định—?”

“Ta đã nói sẽ không để chúng mày thoát mà!” Origa, giận đến sùi bọt mép, chuẩn bị lao tới, nhưng—

“!”

“Ái chà?!”

Renji bất ngờ ập xuống từ phía sau, hai nắm đấm đan chặt vào nhau giáng thẳng xuống đầu bộ giáp. Origa vừa kịp né, tránh được cú ra đòn như búa tạ với toàn bộ sức mạnh của gã. Khi giới hạn sức mạnh được gỡ bỏ, thể chất của cô hầu gái chiến đấu này vượt xa Kyousuke, và dù có lớp giáp bảo vệ, Origa cũng chẳng thể nào chịu nổi trọn vẹn một đòn tấn công của gã.

Origa lầm bầm, vung cánh tay bọc giáp đáp trả—ngay cả khi đang né tránh. “Ngươi thật phiền phức!”

Renji né lưỡi dao thép đen. Ngay sau đó, Origa bắn một sợi dây móc từ bên hông áo giáp, nhưng Renji cũng tránh được, rồi—

“Aáááá?!”

—gã túm lấy sợi cáp đang kéo theo cái móc, giật mạnh một cái. Với toàn bộ sức lực khổng lồ của mình, Renji vung bộ giáp cường hóa đi như vận động viên ném tạ Olympic. Origa bị hất bay xuyên qua khu rừng, lá cây và cành khô gãy rắc rắc trên đường. Renji lập tức đuổi theo khi hắn biến mất vào phía xa.

“Kyousuke,” Renko nói sau khi hai người xem xong màn biểu diễn đó, quay lại đối mặt với chàng. Nàng từ từ hít sâu một hơi. “Tôi muốn giết anh.”

Nàng nhắm mắt và hít thêm một hơi nữa. “Nhưng tâm trạng là quan trọng… bởi vì tôi không thể tận hưởng cuộc tình với anh nếu có những người khác cản đường, anh biết không? Tôi đã cố gắng chìm đắm trong một giai điệu tuyệt vời, nhưng nó lại bị gián đoạn giữa chừng, và tôi rất tức giận về điều đó. Tiếng ồn ào khó chịu đến tột độ, đủ để nhấn chìm cả cảm xúc của tôi dành cho anh, đang lấp đầy tâm trí. À, thật phiền phức, phiền phức, phiền phức…”

Với đôi mắt hé mở nhìn chằm chằm về hướng Origa biến mất, Renko phát ra một tiếng gầm gừ hung tợn, khản đặc từ cổ họng. “Vì vậy, trước tiên, tôi sẽ loại bỏ tất cả những kẻ cản đường. Sau đó, tôi sẽ giết anh. Nên nhớ phải sống sót cho đến lúc đó nhé.”

“Vậy thì, trong trường hợp đó!” Kyousuke bước lại gần Renko, siết chặt hai nắm đấm bị thương. “Hãy để tôi cùng cô hạ gục chúng, Renko! Tay tôi có thể hơi tệ một chút, nhưng tôi sẽ ổn nếu có cô bên cạnh, và chân tôi vẫn ổn. Chúng ta hãy nhanh chóng loại bỏ chúng, và sau đó chúng ta—”

“Xin lỗi, Kyousuke. Nhưng anh cũng đang cản đường.”

Đó là những lời nói không ngờ.

“…Gì cơ?” Kyousuke đứng sững, và Renko nheo mắt nhìn chàng một cách đầy ẩn ý.

“Những gì tôi định làm bây giờ không phải là một cuộc chiến hay xô xát—mà là giết chóc. Kyousuke, anh là một người bình thường, phải không? Anh không phải là kẻ giết người hay sát thủ, và anh cũng không muốn trở thành… Nếu đã như vậy, thì đừng xen vào chuyện của người khác nữa. Đừng cố gắng dính dáng vào. Nó không liên quan gì đến anh cả. Bất cứ ai đã quyết định quay trở lại xã hội văn minh đều cần phải cam kết với quyết định đó.”

Và đó là lý do tại sao…

Với một tiếng thở dài, Renko hơi cúi mắt xuống. “Anh đã đặt mục tiêu vào thế giới tươi sáng, đúng không?”

Khi nàng nói điều đó, chàng chợt nhớ lại; Kyousuke nhớ lại lý do ban đầu khiến mình bị đưa đến Học viện Cải tạo Luyện Ngục. Dù cho có trở về được cuộc sống cũ, nếu chàng không thay đổi bất cứ điều gì ở bản thân, chàng sẽ chỉ lặp lại những sai lầm đã dẫn mình đến đây. Tất cả những điều này sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.

Dù vậy, sẽ thật đáng xấu hổ nếu, sau khi tuyên bố sẽ tự mình hoàn thành bài kiểm tra, chàng lại im lặng và để Renko cứu mình…

“Hiện tại thì…” Kyousuke nghiến răng trong bực bội.

Biểu cảm của Renko dịu lại. “Chỉ là hiện tại thôi, anh thấy không? Ngay cả khi anh không ở lại với tôi trong thế giới ngầm tội ác này, ngay cả khi anh cảm thấy muốn tôi giết anh ngay bây giờ, cũng không có lý do đặc biệt nào phải vội cả. Chúng ta cứ thong thả cũng được, phải không? Với lại, không phải là chúng ta sẽ chia xa ngay sau khi kỳ thi kết thúc. Anh cứ hoàn thành bài thi của mình, đợi một chút thời gian, rồi anh có thể chết theo tốc độ của mình. Anh không cần phải vội vã cái chết. Không cần phải vội vàng bất cứ điều gì cả, được không?”

“……Cô…”

“Hửm?”

“Cô nghĩ không cần vội vã thì ổn sao?! Chuyện này rất nghiêm trọng đó, Renko—cô có thể chết bất cứ lúc nào! Chúng ta không còn thời gian đâu!! Chúng ta không thể lãng phí một phút hay thậm chí một giây nào cả—”

Đột nhiên, Renko túm lấy cổ tay trái của Kyousuke, kéo chàng lại gần mình, và—

—ấn môi nàng vào môi chàng.

Kyousuke sững sờ vì ngạc nhiên. Không chút nao núng, Renko vòng một tay ra sau gáy chàng, tay kia ôm lấy eo, siết chặt, ép sát cơ thể họ vào nhau như một. Môi họ chạm nhau mãnh liệt hơn, và—

“?!”

—lưỡi của Renko vươn ra, hé môi nàng, xâm chiếm khoang miệng Kyousuke. Nàng đưa lưỡi lướt qua, quấn lấy lưỡi chàng, cắn nhẹ môi chàng khi làm vậy, rồi vuốt ve bên trong miệng chàng, lướt qua mặt sau răng và bên trong má. Chiếc lưỡi mềm mại, ấm áp của Renko nhảy múa như một sinh vật sống, hòa nhịp cùng giai điệu chết chóc của nàng.

Kyousuke, choáng váng vì sự mãnh liệt và bất ngờ, hoàn toàn nằm trong tay nàng. Ngay cả sau khi lưỡi Renko rút về và môi cùng cơ thể họ tách rời, chàng vẫn đứng đó, như bị thôi miên.

Renko tinh nghịch ngắt sợi chỉ nước bọt mỏng tang cô vừa kéo từ đầu lưỡi Kyousuke, rồi cười tủm tỉm. “Được rồi, tốt lắm, ít nhất thì cũng khiến anh câm miệng rồi.”

“Kyousuke…” Renko gọi tên anh, đôi mắt nhìn chằm chằm. Từ khoảng cách gần này, đôi mắt Renko thật đẹp, trong veo, nhưng lại lóe lên một vẻ mãnh liệt đến xuyên thấu. Con ngươi cô, như hai hố sâu thẳm đen ngòm, ánh lên vẻ điên loạn tột cùng.

“Chết lúc nào không hay ư?! Đừng có nói mấy lời ngớ ngẩn đó. Anh nghĩ em sẽ chết và bỏ mặc anh, người em yêu tha thiết đến thế này ư? Hề hề, em sẽ ổn thôi. Đừng lo. Em nhất định sẽ quay lại để giết anh. Em sẽ không để bất cứ ai khác giết anh, và em cũng sẽ không để ai giết được em! Vậy nên, Kyousuke, im miệng lại và đi đi. Em muốn anh tin tưởng vào tình cảm của em.”

“Renko…”

“Cả Ayaka nữa.” Renko dịch ánh mắt sang cô gái đang đứng cạnh anh trai mình. Ayaka, người đã chăm chú nhìn vào nụ hôn của họ, lúc này lại ngước lên nhìn Renko với ánh mắt trống rỗng.

Đặt một tay lên đầu cô bé, Renko nhe răng nanh cười. “Kyousuke mà chết thì em sẽ cô đơn lắm, nên em cũng sẽ đảm bảo giết em luôn… À, nhưng trước đó, chúng ta cùng làm chuyện kia nhé? Em còn nhớ không? Trước kỳ nghỉ hè, chúng ta đã định đi chơi hẹn hò mà, phải không? Chúng ta đã lên kế hoạch đi đây đó, nhưng cuối cùng lại không làm được gì cả, vậy nên sau khi em vượt qua kỳ thi tốt nghiệp, chúng ta hãy thực hiện nhé! Nếu em xin Mama, chắc bà sẽ cho phép em chừng đó thôi.”

“Renko…” Đôi mắt trống rỗng của Ayaka bắt đầu lấp lánh, gương mặt cô bé co rúm lại, vặn vẹo. “Renko!”

Ayaka ôm chầm lấy Renko, vùi mặt vào ngực cô gái lớn hơn. “Lời hứa đấy—chị đã hứa rồi!!” cô bé gào lên.

Vuốt ve đầu Ayaka đang nức nở khóc, Renko quay sang người cuối cùng—cô gái đang đứng khoanh tay, quay mặt đi chỗ khác, bĩu môi hờn dỗi.

“Eiri—”

“Áááááá, immmm miệnggg lạiiiii!”

Trước khi Renko kịp nói chuyện với cô bé, Origa lao ra từ trong rừng. Bộ giáp đen tím dính đầy máu bắn đến mức khó mà nhìn rõ màu sắc nguyên bản, và những lưỡi kiếm trên cả hai cánh tay đều được phủ kín một màu đỏ tươi. Tuy nhiên, không thấy có vết hư hại mới đáng kể nào trên chính bộ giáp.

Trút hết cơn thịnh nộ kìm nén bấy lâu, Origa chém một nhát vào thân cây gần đó. “Mày đùa tao chắc, lũ phản bội kia?! Cái quái gì thế, Đám Sát Thủ của Sát Thủ?! Mày còn tệ hơn đồ vô dụng… Mày cản đường tao! Cái quái gì thế, lũ rác rưởi…? À, khỉ thật, tao không biết nữa! Tao chỉ không biết! Tao sẽ tàn sát chúng mày… Toàn bộ những kẻ khốn nạn dám thách thức tao, tao sẽ giết từng đứa một, không chừa lại ai!! Tiếp theo là mày, Hầu Nữ Sát Nhân, ôh!” Hắn vung vẩy những lưỡi kiếm đẫm máu như đôi cánh đỏ thẫm.

“Eiri,” Renko nói, tay siết chặt chiếc vòng cổ trên cổ, chuẩn bị đón nhận đòn tấn công của Tử Thần Thiên Sứ.

“Em giao Kyousuke cho em đó.”

“……Hả?” Mắt Eiri mở to. “À, đừng nói với em là chị đang—”

Không một chút do dự, Renko giật phăng chiếc vòng cổ da và kích hoạt lần sử dụng thứ hai của Cực Hạn Bùng Nổ. Một luồng năng lượng vô hình dường như làm biến dạng không khí, và nhiệt độ đột ngột giảm xuống.

Cảm nhận được hiện tượng bất thường, Origa nhanh chóng phanh gấp, giữ khoảng cách khoảng mười lăm mét giữa họ. “Chết tiệt, vậy là mày đã dùng nó rồi! Mày đùa tao chắc—”

Với vẻ cảnh giác, kẻ đứng đầu bắt đầu lùi lại.

“Renko!” Kyousuke giật mình thoát khỏi trạng thái sững sờ trong cơn giận dữ. “Em, em đang làm gì…? Tại sao em lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?! Em không hiểu sao?! Nếu em dùng thứ đó—”

“Em sẽ không chết.”

“Hả?”

“Em đã nói với anh rồi mà, phải không? Rằng dù có chuyện gì xảy ra, em nhất định sẽ đến giết anh… để lấy mạng anh. Vậy nên cơ thể em sẽ không sống sót ư? Không sao cả! Đó là lời hứa, Kyousuke.” Renko quay lưng lại với anh, mái tóc cô khẽ bay trong gió. Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng mạnh mẽ.

“Sau khi anh hoàn thành kỳ thi này, ngay cả khi em không mở mắt… dù bao nhiêu ngày trôi qua, dù bao nhiêu tháng trôi qua, dù bao nhiêu năm trôi qua, dù anh ở đâu, dù em ở đâu, dù chúng ta xa cách bao nhiêu, em cũng sẽ đến với anh. Em nhất định sẽ đến để đưa anh đi. Cho đến lúc đó, tạm biệt nhé.”

“……Anh… hiểu rồi,” Kyousuke trả lời và thở dài. Thật lòng mà nói, anh không chắc mình thực sự hiểu hết mọi chuyện, nhưng anh cảm thấy như mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.

“Ôi, Renkooo…,” Ayaka lầm bầm khi anh trai nắm lấy tay cô bé.

“…Chậc. Chà, vậy thì hết cách rồi! Cứ như thể tôi muốn cô tin tưởng tôi vậy, đồ Renko ngốc nghếch… Cô thật sự, cho đến tận cùng… là một con tiện nhân phiền phức, đáng ghét. Hừm… cô chết quách đi cho rồi!”

Kyousuke và Ayaka theo sau Eiri, người đang tuôn ra những lời mắng mỏ đầy ác ý với người bạn cùng lớp. Origa vì một lý do nào đó vẫn đang gào thét ầm ĩ, nhưng họ gần như chẳng buồn để tâm.

Khi họ rời đi, Kyousuke quay đầu lại và gọi cô.

“Renko!”

“……?!”

Cô gái run lên, nhưng có lẽ là vì cô không thể rời mắt khỏi đối thủ Origa, hoặc vì cuộc chia ly quá đau đớn, Renko vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng lại với anh. Cô không quay đầu nhìn khi Kyousuke hét lên:

“—Anh sẽ mong chờ đó, được chứ?! Một ngày nào đó, một tháng nào đó, một năm nào đó—anh sẽ mãi chờ em đến và giết anh!”

Anh dứt khoát tuyên bố và cùng với đó, bỏ lại mọi ham muốn được ở lại với cô. Anh không đợi câu trả lời của Renko, mặc dù khi quay lưng lại, Kyousuke ngỡ như mình đã thấy Renko bắt đầu quay về phía anh. Vậy là đủ rồi.

Kyousuke và những người khác cất bước chạy, lao nhanh như bay về phía mục tiêu mà không hề chậm lại hay dừng nghỉ dù chỉ một lần.

Và rồi…

Boong, beng…

Boong, beng…

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!