Tập 06: A Murderer And The Deathly Love Affair
Chapter 1
0 Bình luận - Độ dài: 13,385 từ - Cập nhật:
Nhịp Đập Của Tù Nhân
CHƯƠNG MỘT – LUYỆN TẬP ÁM SÁT: LOUD PARK
"Chào mừng quý khách đến với thế giới bên kia, xin chia buồn."
Các nữ sinh trong bộ trang phục hầu gái đã dùng câu nói ấy để chào đón những vị khách ghé thăm Quán cà phê Hades.
Đó là Lễ hội Luyện Ngục thường niên lần thứ mười chín của Học viện Cải tạo Purgatorium, và Quán cà phê hầu gái Hades do Kyousuke cùng lớp của mình dựng nên đã tấp nập khách khứa suốt cả buổi sáng.
Các học sinh được biết rằng tất cả khách đến đây đều là thành viên của thế giới ngầm tội phạm khát máu, nhưng vẻ ngoài của họ không khác mấy so với những công dân lương thiện bình thường. Đàn ông, đàn bà ở mọi lứa tuổi, người này nối tiếp người kia ghé thăm quán.
Một phần ba phòng học được ngăn cách bằng một tấm rèm để làm bếp của quán cà phê, và nơi đây vô cùng bận rộn. Các cô gái nhận order từ khách, còn các chàng trai thì chuẩn bị bánh ngọt và nước trái cây.
"......Đây ạ."
Eiri trở về với một tờ order. Cô xé trang giấy từ cuốn sổ tay đang dùng làm phiếu bán hàng, rồi xếp chồng lên các order khác trên mặt bàn. Giọng nói và vẻ mặt kiệt sức của cô giống hệt như một xác sống.
"Bàn năm, hai người, cần hai bánh su kem Óc Xám và hai nước ép cà chua, cộng thêm một ván Kéo Búa Bao Tình Yêu Bốc Lửa Địa Ngục và một buổi Chụp ảnh Kỷ niệm Quán cà phê Hades... haa." Một tiếng thở dài não nề thoát ra từ miệng Eiri, hệt như một linh hồn đang bay bổng về cõi âm.
Vừa rót nước ép cà chua vào cốc giấy, Kyousuke vừa mỉm cười nói: "Cậu làm tốt lắm. Lại là các món trong thực đơn đặc biệt à? Món đó đúng là rất được ưa chuộng."
"...Tớ không vui vẻ gì cả. Tốt nhất là tất cả bọn họ chết hết đi." Eiri lườm nguýt cậu, vừa sửa lại vị trí chiếc mũ đội đầu. Có vẻ như việc phải luôn trưng ra nụ cười chuyên nghiệp và giọng điệu ngọt ngào đang dần vắt kiệt sức lực của cô.
Oonogi, người đang chuẩn bị su kem, bật cười sảng khoái. "Ha ha ha! Eiri thân thiện thế này đúng là hiếm thấy mà, phải không? Lần đầu tớ thấy cậu ấy chơi kéo búa bao, nhìn cưng ơi là cưng, tớ cứ tưởng mình sẽ chết vì đáng yêu mất thôi!"
"Kéo. Búa. Bao. Tình. Yêu. Một, hai, ba. ...Hì hì hì." Khi Usami bắt chước lời nói và động tác của trò Kéo Búa Bao Tình Yêu Bốc Lửa, mặt Eiri chợt ửng hồng trước mắt họ...
"Im... im ngay! Hai cậu muốn tớ tống cổ xuống địa ngục thật không?!"
"Thôi nào, Eiri, cố gắng kiểm soát bản thân chút đi," Kyousuke khuyên, ngăn Eiri tóm lấy hai cậu bạn. "Cậu chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi." Cậu nhìn về phía chiếc đồng hồ trên tường.
Đồng hồ chỉ 10 giờ 20 — ca làm của họ sẽ kết thúc lúc 10 giờ 30, vậy nên có lẽ đây sẽ là những khách cuối cùng của cô. Eiri tặc lưỡi một tiếng rồi cầm khay đựng bánh ngọt và nước ép. "...Đúng vậy. Tớ muốn được tự do rồi." Cô quay gót. Chiếc váy ngắn, cao hơn đầu gối khoảng mười bốn phân, đung đưa theo nhịp xoay người của cô.
"Eiri," Kyousuke gọi từ phía sau.
"......Gì vậy?"
"Bộ đồ hầu gái thật sự rất hợp với cậu! Chả trách sao cậu lại được yêu thích đến vậy."
"Êh—" Eiri đơ người, không nói nên lời trước lời khen. Về phần Kyousuke, cậu đã nghĩ điều này từ lâu rồi. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt khó chịu. "...H-hả? Cậu... cậu tự nhiên nói cái gì vậy? Đ... đồ ngốc!!"
Cô quay người bước đi. Chẳng bao lâu sau—
"Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu. Đây là bánh su kem Óc Xám và máu tươi được ép từ tội nhân."
Giọng nói từ bàn khách nghe thật tươi sáng và đầy sức sống, không còn chút ủ rũ nào như lúc trước. Vừa nhét một chiếc su kem "ăn trộm" vào miệng, Oonogi vừa lẩm bẩm đầy suy tư: "Cô Eiri này thật khó hiểu..."
"Một kẻ khốn cùng bị quỷ chết giết, và thật là một tội lỗi lớn nếu không giết một ai đó cùng cấp độ hèn kém!"
Mỗi người cầm trên tay một cuốn chương trình in dòng châm ngôn khó hiểu này, Kyousuke và Eiri luồn lách qua đám đông tham dự Lễ hội Luyện Ngục. Tòa nhà trường được trang trí rực rỡ, náo nhiệt với không khí lễ hội vui tươi.
Vẫn còn mặc bộ đồ hầu gái khi đi dọc hành lang, Eiri quay sang hỏi: "...Có chỗ nào cậu muốn đến không?"
Kyousuke mở cuốn quảng cáo của mình. "Để xem... có những chỗ tớ chắc chắn không muốn đến, như Buổi chiếu phim Tàn Sát và Trải nghiệm Tra tấn Đẫm máu hay Cú nhảy Bungee Của Người Treo Cổ, nhưng... nếu phải chọn, có lẽ là Chợ Trời Chợ Đen? Tớ muốn xem họ bán những thứ gì."
"Ừm. Dù sao thì nó ở đâu?" Vừa đi cùng Kyousuke, Eiri vừa nhìn vào cuốn quảng cáo của mình. "...À, hình như là ở ngoài trời. Vì đã đến đây rồi, cậu có muốn đi dạo quanh bên trong trước không? Tớ hứng thú với Buổi diễn Búp Bê Bị Nguyền Rủa. Và Tiên Tri Bóng Tối Tử Thần gần đó dường như—"
"À, ừm... Eiri?"
"Gì?"
"K-không có gì... chỉ là, ừm..."
—Cô ấy thật gần. Gần một cách nực cười. Đến mức má họ gần như chạm vào nhau. Mái tóc màu đỏ gỉ sét mượt mà của cô đang cù vào mũi Kyousuke, mang theo mùi ngọt ngào như kẹo.
Eiri hừ lạnh. "Hừm, sao cậu lại lúng túng vậy? Cậu đã từng tiếp xúc với đủ loại chỗ trên người con nhỏ Renko kia không ít lần rồi... làm đủ thứ chuyện."
"Ư—"
Đôi mắt khinh thường của cô chĩa thẳng vào cậu ở cự ly gần, khiến Kyousuke khó lòng đáp lại. Sau khi im lặng lườm cậu một lúc, Eiri bĩu môi. "...Hửm? Vậy là cậu không phủ nhận. Tên háo sắc! Đồ biến thái! Thanh niên hư hỏng!"
"Gừ?! K-không bình luận..."
Eiri kéo ra và nắm lấy cổ tay phải của Kyousuke. "Đi với tớ."
"Êh—"
Kéo chàng trai trẻ đang bối rối đi theo, Eiri dẫn họ từ tầng ba của dãy A lên tầng bốn. Sau khi đã thoát khỏi đám đông, họ rẽ sang cánh cửa đóng kín dẫn lên sân thượng.
"N-này..."
"Không sao đâu."
Eiri dễ dàng mở khóa bằng một sợi dây thép cô lấy ra từ túi áo. Cô mở cánh cửa sắt có chữ CẤM VÀO sơn màu đỏ. Kyousuke đóng cửa lại phía sau khi theo Eiri lên sân thượng.
"Này..." Trong chớp mắt, cô gái nhanh nhẹn quay người lại, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. "...Cậu là đồ ngốc à?"
Cô nhìn thẳng vào mặt cậu, phun ra từng lời. Đôi mắt màu đỏ gỉ sét, hất ngược lên của cô sắc như dao. Eiri tiếp tục nói với giọng nhỏ nhẹ khi Kyousuke lắng nghe, không thể đáp lời.
“Nếu cậu và Renko yêu nhau, con bé sẽ giết cậu mà, đúng không? Biết vậy rồi, sao cậu lại—” Giọng Eiri run run, cô cắn chặt môi như thể cố gắng kiềm chế. “Sao cậu cứ ve vãn nó làm gì chứ?!”
—Rầm! Cú đá yakuza theo sau tiếng thét tuyệt vọng của Eiri lướt qua sườn trái Kyousuke rồi giáng mạnh vào cánh cửa sắt. Cậu ta theo phản xạ định lùi lại, nhưng cánh cửa đã chặn đứng mọi lối thoát.
Vẫn tì chặt chân phải lên tấm sắt, Eiri gằn giọng. “…Kyousuke, cậu muốn chết phải không?”
Câu hỏi của cô sắc lẹm như ánh mắt.
Choáng váng trước dáng vẻ đe dọa, Kyousuke đảo mắt tránh né. “K-không… à, ừm… cái đó… thì…”
“……”
“Đ-đương nhiên là tôi không muốn chết rồi… nhưng…”
“……”
“C-có một lý do chính đáng—”
“Là gì?”
“Ư-ừm—”
“Là gì?”
Kyousuke chết lặng trước áp lực im lặng và câu hỏi lặp đi lặp lại không ngừng của Eiri.
Cô ấy không biết về tình trạng của Renko—rằng cuộc đời của Renko, một dạng sống nhân tạo, ngắn ngủi đến mức nào, rằng con bé không thể sống lâu như Kyousuke và những người khác, rằng con bé đã hy sinh quá nhiều sinh mạng để cứu cậu, rằng con bé có thể sẽ ra đi sớm đến thế nào…
Trong khi nghiền ngẫm những bí mật của nhóm Hầu Gái Sát Thủ, Kyousuke chợt nhớ lại lời Reiko đã nói: “Không được hé răng nửa lời với bất kỳ ai.” Cậu siết chặt hàm.
Đôi mắt đỏ như xuyên thấu của Eiri nheo lại. “Cậu không thể nói sao?”
“……Xin lỗi.”
“Chậc—” Eiri cụp mắt xuống, hạ chân phải. Tuy nhiên, đúng lúc Kyousuke bắt đầu thả lỏng— “Thì ra là vậy. Nếu đã thế, tôi hết cách rồi… tôi đành phải dốc toàn lực.”
—Rầm! Lần này, lòng bàn tay cô vươn tới, lướt qua má phải Kyousuke rồi đập mạnh vào tấm sắt nguyên khối. Eiri nhíu chặt mày, không chút do dự đưa mặt lại gần cậu.
“Cái gì…?!”
Kyousuke cố gắng lùi lại nhưng nhận ra mình không còn chỗ nào để đi. Cậu bị chặn từ phía sau bởi cánh cửa sắt và từ phía trước bởi cơ thể Eiri, mọi đường lùi sang phải đều bị cánh tay trái của cô gái chặn lại.
“Tôi sẽ không cho cậu trốn thoát.”
—Rầm!
Ngay lúc cậu liếc sang trái, Eiri dùng cánh tay còn lại chắn ngang.
Bị vây kín cả bốn phía, Kyousuke bắt đầu run rẩy. Cảm nhận ánh mắt mạnh mẽ của Eiri trên má, cậu từ từ quay đầu lại, và…
“Này Kyousuke… Renko đã làm đủ thứ chuyện với cậu rồi đúng không? Vậy thì, tôi cũng sẽ bắt cậu làm những chuyện đó với tôi! Cậu muốn mà, đúng không?! Nếu cậu đã xiêu lòng trước vẻ gợi cảm đến tột độ của nó và sắp đầu hàng, thì… t-tôi không thể chỉ im lặng nhìn được, đúng không? Tôi phải toàn lực tấn công và, trong hoàn cảnh như thế này, khiến cậu quên hết về nó!” Dù khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt Eiri vẫn kiên quyết như tiếng thét của cô.
M-mình sắp bị ăn tươi nuốt sống! Cơ thể Kyousuke bản năng cứng đờ với cảm giác nguy hiểm cận kề.
Họ gần nhau đến mức hơi thở quyện vào nhau. Mùi hương ngọt ngào của Eiri xộc vào mũi, kích thích đến tận xương tủy, khiến tâm trí cậu quay cuồng.
“?!”
Không chịu nổi, Kyousuke vô thức nín thở. Cậu có thể nghe thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, mặt nhanh chóng nóng bừng. Khi cậu cúi đầu xuống, không thể nhìn thẳng vào cô với đôi mắt ướt nhòe, mơ màng, ánh mắt cậu lướt qua đôi chân dài, thon thả của cô gái, vươn xuống từ chiếc váy ngắn của bộ đồ hầu gái…
Dù đã nói “Tôi sẽ không thay đổi độ dài của váy,” nhưng cô thực tế đã cắt chiếc váy đó ngắn hơn hai phân. Cậu tin rằng khi làm như vậy, Eiri đã bộc lộ phần nào cảm xúc thật của mình. Cô đã chỉnh sửa chiếc váy để khoe đôi chân đẹp, thon nuột…
“…L-làm những gì cậu… muốn…!”
“Hả?”
Khi dõi theo ánh mắt Kyousuke, giọng Eiri nhỏ dần đến mức gần như biến mất. Cả hai tay cô vẫn tì vào cánh cửa sắt, và cô bẽn lẽn cựa quậy, đưa đôi đùi trắng nõn lấp lánh qua lại—nằm gọn trong khoảng trống giữa chiếc váy đen và đôi tất cao cổ.
“L-làm gì thì l-làm, tôi đã nói rồi! T-tôi sẽ không giận đâu, nên… những chuyện cậu làm với Renko—không, hơn cả những gì cậu làm với nó—c-cũng làm với tôi đi, đồ biến thái! Nếu không, tôi sẽ—”
Cô rút tay phải ra khỏi cánh cửa và đặt lên núm cửa.
—Kạch. Sau khi khóa cửa, cô đặt cả hai cẳng tay lên đó, kéo sát cơ thể lại gần hơn nữa. Khoảng cách giữa họ biến mất, và ngực cô chạm vào cậu. Thật mềm mại.
“……?!”
Eiri cố ý đặt cằm lên vai Kyousuke và cọ má vào cậu. Hơi thở Kyousuke nghẹn lại khi cô thì thầm một cách lo lắng vào tai cậu, “Tôi sẽ bắt cậu làm những chuyện đó, và… tôi sẽ làm với cậu nhiều hơn Renko đã làm.”
“E-Eiri—”
Tất cả những suy nghĩ đang xoáy vòng trong đầu Kyousuke tan biến trong tích tắc. Hơi thở nóng bỏng của Eiri, giọng nói quyến rũ, cơ thể mềm mại, mùi hương ngọt ngào, cảm xúc ngây thơ của cô—tất cả những điều đó hòa quyện làm một để chế ngự cậu và phá vỡ giới hạn lý trí.
“Kya?!”
Gần như vô thức, Kyousuke ôm lấy cơ thể Eiri và kéo cô lại gần.
“Khônggg?!”
Đột nhiên, một giọng nói dâm đãng tràn ngập không gian. Nó phát ra từ ngay phía trên Kyousuke và Eiri.
“Hả?”
Vừa kịp tách môi ra trước khi chúng chạm vào nhau, cả hai ngơ ngác nhìn lên, chỉ để thấy—
“Không, không, cô đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, mà lại lỡ tiếng! Chết tiệt, chết tiệt, ngu xuẩn! Kurisu, đồ ngốc! Nếu cô cứ lén lút xem, chắc chắn họ đã bắt đầu rồi, nhưng… giờ cô phá hỏng hết rồi, KHỐN KIẾP! Thật sự khốnnn khiếp!”
Trên khung cửa, nhìn xuống họ từ một vị trí không ngờ tới, là một nữ sinh trông như thể sắp giật tung mái tóc nhuộm màu sáng của mình vì thất vọng.
“Geh?! Không phải cô là—?”
Đó chính là Kurisu Arisugawa, học sinh năm ba phụ trách mảng phát thanh tại hội thao.
Khi nhận thấy Kyousuke và Eiri đang nhìn mình, Kurisu chợt bừng tỉnh và nhanh chóng cứng đờ người. “Hả?!” Trong giây lát, cô không nói gì, liếc mắt qua lại một cách ngượng ngùng. “Đ-đừng để ý tới tôi!”
“Chúng tôi có để ý!” “Phải đó, chúng tôi có để ý!”
Kyousuke và Eiri đồng loạt bắn lại cô tiền bối đang cười ngây ngô cố gắng nịnh nọt họ.
“Ối chà…” Kurisu, có vẻ đang hơi lúng túng, vội vàng lắp bắp giải thích: “Nói sao nhỉ, ừm… Xin lỗi nhé? Tôi không có ý xen vào chuyện của hai người đâu! Chẳng qua là tôi muốn trốn giáo viên với đội giám thị để ngủ một giấc thôi… Thế rồi nghe tiếng người, lại nghe tiếng hai người nói chuyện, tôi nghĩ “Chết cha!” thế là nhảy vội lên đây. Xong rồi tôi mới rón rén theo dõi xem có chuyện gì—”
Cô ta nheo đôi mắt lười biếng như mèo, giọng càng lúc càng hào hứng: “Ai dè lại là hai đứa hậu bối lén lút hẹn hò! Mà lạ lắm nhé, tôi cứ thấy có cái gì đó còn mờ ám hơn nữa, mà không tài nào gọi tên được… Thế là tôi nghĩ, bỏ qua thì phí quá, nên cứ nán lại xem sao.”
…Thì ra là vậy. Cô ta trốn hội trường, vô tình lên mái nhà.
Kurisu thỏa mãn cười toe toét nhìn xuống hai đứa vẫn im thin thít. Rồi ánh mắt cô ta dừng lại ở Eiri, người đang cúi gằm mặt. “Ối chà chà chà, HA-HA-HA-HA! Xin lỗi nhé hậu bối, nhưng có phải cô là con nhỏ chân đẹp không? Cái màn câu dẫn đó đúng là đỉnh của chóp luôn đó nha – đến tôi nghe còn thấy ngại lây nữa là… Nguy hiểm quá đi! Đừng lo, thằng bé sẽ đổ cái rầm cho mà xem. Chắc chắn là nó sẽ đầu hàng ngay tắp lự. Đó là phong cách “ăn thịt người ta” đang hot dạo này phải không? Nói thật nhé, nếu tôi là con trai, tôi sẽ chén cô ngay lập tức… đặc biệt là cái lúc cô nói “Cứ làm gì tùy ý anh đi” – câu đó mới gọi là nguy-hiểm-chết-người! Đánh phủ đầu một phát thật mạnh, rồi đến phút cuối lại lật kèo… Kỹ thuật gì mà ghê vậy! Cô phải “làm” bao nhiêu người thì mới học được cái chiêu này hả? Mà tôi nói “làm” ở đây không phải là “giết” đâu nhé, nếu cô hiểu ý tôi—”
“……Tao sẽ giết mày.” Eiri gầm gừ, cắt ngang tràng luyên thuyên của Kurisu.
“—Hả?”
Ngước nhìn Kurisu, kẻ đang giả vờ ngây thơ, Eiri rút ra một con dao găm nhỏ từ đâu đó. “Sau khi chứng kiến một cảnh tượng như vậy, không còn cách nào khác ngoài việc bịt miệng mày lại… Nếu muốn đổ lỗi cho ai, thì hãy đổ lỗi cho sự lười biếng của mày vì đã trốn học ở một nơi như thế này…”
“Fwah?! Khoan, khoan, khoan, khoan, khoan đã, cô em!” Kurisu hoảng loạn trước luồng sát khí rõ mồn một. “Tôi sẽ giữ bí mật thật mà… Tôi thề là sẽ không kể cho bất cứ ai đâu! Kể cả cho bạn gái của Kamiya – cái cô gái đeo mặt nạ chống độc đó cũng không nói. Tôi sẽ không hé răng nửa lời về chuyện cô định cướp cậu ấy khỏi tay cô ta đâu—”
“Chết đi!”
Eiri cuối cùng cũng không kìm được nữa. Cô nàng bò nhanh lên theo Kurisu, con dao găm ngậm chặt trong miệng.
“Ơ?! Mình chết chắc rồi, chết dưới tay con nhỏ này!”
“Tao không phải con nhỏ!” Eiri vung dao khi Kurisu lùi lại.
Vừa kịp né được lưỡi dao, cô tiền bối kia vội vàng nhảy xuống, gạt phắt Kyousuke, người vẫn đang đứng trước cánh cửa sắt. “Tạm biệt nhé cậu em. Hẹn gặp lại trong đám đông hỗn loạn nha!”
“Á?!”
Kurisu nhanh chóng mở khóa cửa rồi vọt qua, thoát khỏi hiện trường. Eiri đuổi theo, gào lên: “Đứng lại đó, mày!”
Bị bỏ lại một mình, Kyousuke đứng yên một lát, rồi thở dài thườn thượt. Khi căng thẳng rời khỏi vai, cậu khụy xuống đất.
“M-mình được cứu rồi…”
“Chuối sô cô laaaa! Hãy tự thưởng cho mình một trái chuối sô cô la đen bóng, dày dặn, thon dài và… to! Chuối to đến mức khiến đàn ông da màu cũng phải hổ… À, Arisugawa tiểu thư? Cô có vẻ thở hổn hển, có chuyện gì vậy?”
“Ối?! Hội trưởng đội giám thị, kinh khủng lắm! Thật sự kinh khủng! Tình trạng đạo đức trong trường này đã xuống cấp trầm trọng rồi!! Nghe đây, vừa nãy tôi đang thư giãn và ngủ trưa trên gác, thì hai đứa hậu bối xuất hiện—”
“……Ngủ trưa? Cô đang ngủ trưa à?”
“À, đúng vậy! Tôi định trốn hội trường để ngủ một giấc, nên tôi mới lên sân thượng—guah?!”
“Ồ hô hô hô hô hô hô, Arisugawa tiểu thư… có vẻ cô thực sự muốn bị kỷ luật phải không? Hô hô, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ dùng trái chuối sô cô la này để trừng phạt cái miệng hỗn xược của cô! Mà không chỉ cái miệng trên này đâu nhé… ồ hô hô hô!”
“Mbwah—á?!”
Kurisu nhanh chóng bị hội trưởng đội giám thị – Saki Shamaya, người đang vừa bán chuối sô cô la vừa tuần tra trường học – khống chế và lôi xềnh xệch dọc hành lang.
Eiri, đang ẩn mình trong bóng tối gần đó, tặc lưỡi—“…Chậc”—rồi cất con dao găm đi. “Mình bỏ lỡ cơ hội giết cô ta rồi, nhưng tốt nhất là cô ta đừng có mà luyên thuyên chuyện gì.”
“Eiri…”
“…Cái gì?” Eiri giật mình quay phắt lại, giọng nói vẫn còn đầy sát khí.
Dưới ánh mắt lạnh lùng, nửa khép của cô nàng, Kyousuke né tránh ánh nhìn. “Không có gì… Tôi nên nói gì đây, ừm… Xin lỗi? Tôi—”
“Không sao đâu.”
“…Hả?”
“Tôi nói là không sao đâu! Anh không cần phải cố tình nhắc lại chuyện đó làm gì nữa – không sao đâu!” Eiri hét lên, mặt đỏ bừng tận mang tai. “T-tôi thật là ngu ngốc… Cái cảm giác của tôi dành cho anh… á… ách!! Mình đang làm cái quái gì thế này, grrraaaagh?!” Cô nàng gập người lại, ôm đầu một cách đau đớn. “Kh…khi nghĩ lại chuyện đó, tôi thấy xấu hổ đến mức muốn chết mất… Xin anh đấy, Kyousuke, hãy quên hết chuyện vừa xảy ra đi? Hãy quên đi!”
“Ồ-ồ…” Kyousuke gãi gãi bên má, như thể bị lời cầu xin tuyệt vọng của Eiri làm cho bối rối.
Nếu Kurisu không xen vào, cậu đã có thể làm gì Eiri…? Khi nghĩ đến điều đó, tội lỗi dâng đầy trong lòng cậu. Và không chỉ là cảm giác tội lỗi với Eiri mà còn với Renko, người vẫn luôn thật lòng nghĩ đến cậu—
“À, anh trai!”
Một giọng nói lảnh lót, vui tươi cất lên đúng lúc Kyousuke đang chìm trong suy nghĩ đen tối. Cậu ngẩng đầu lên, thấy một cô gái tết tóc bím đang bước ra khỏi nhà vệ sinh gần đó, cười tươi vẫy tay với cậu.
“Ayaka…”
“He he. Trùng hợp quá, anh trai ạ…,” cô bé nói khi chạy ào đến chỗ cậu. “…Mà, Eiri, chị đang làm gì vậy?”
Eiri, người vẫn đang cào cấu tóc mình một cách điên cuồng, ngẩng lên và chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu đầy bối rối. “Hả?!” Cô nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vuốt tóc xuống và đứng dậy. “…Kh-không có gì! T-tôi kh-không làm gì cả!”
“Đá-ng-nghi…” Mắt Ayaka mở to, cô bé nhìn chằm chằm vào mặt Eiri.
“…C-cái gì?” Eiri nhăn mặt khi Ayaka dí sát mũi vào, hít hà, hít hà.
Cô bé cau mày lầm bầm: “—Mùi của một con cái đang động đực.”
“Ế?” Eiri lập tức cứng đờ người.
"Chị đã làm gì anh trai em vậy?" Ayaka hỏi vặn, đôi mắt liếc xéo nhìn chị ta. "Chị đã làm gì anh hai của Ayaka hả? Lợi dụng sự yêu mến của Ayaka dành cho chị mà muốn làm bậy sao? Đừng nói là chị định 'úp sọt' anh ấy đó nha—"
"Nè Ayaka! Triển lãm của em có đông khách không? Nó ở ngay lớp học gần đây phải không?!"
"…Hả?" Cô bé quay đầu nhìn Kyousuke. Quả nhiên, ánh mắt lý trí của cô bé đã tan biến từ lúc nào. "Đúng rồi, ở ngay gần đây thôi. Nhưng trước đó, em muốn kiểm tra một việc đã—"
"Hê hê! Tớ tò mò lắm đó!" Eiri thêm vào, giọng cố tình vang to một cách gượng gạo. "Cậu đã bỏ ra bao nhiêu công sức cho nó, sao chúng ta không đi xem ngay bây giờ đi?!" Cô ta cứ thế thúc giục Ayaka trả lời. "Nhắc mới nhớ, tụi này vẫn chưa được xem… Ồ, tớ muốn xem lắm. Cậu cho tụi này xem đi!" Eiri hoàn toàn lộ rõ sự gượng gạo, giọng nói đều đều và vụng về.
Ayaka thở dài thườn thượt. "…Thôi được rồi, em hiểu rồi. Em biết ý mà—bây giờ em sẽ không hỏi gì thêm. Nhưng—" Đang giữa chừng quay lưng, Ayaka dừng lại, lườm nguýt Kyousuke. Cô bé giơ ngón trỏ chọc vào chóp mũi anh đúng lúc anh đang định thả lỏng. "Anh hai. Em sẽ không tha thứ cho anh nếu anh lén phén đâu nha!"
Tiếng nhạc trong trẻo, rộn ràng của dàn đồng ca thiếu nhi vang khắp căn phòng cuối tầng bốn dãy A. Lần đầu tiên đặt chân vào triển lãm đặc biệt của Ayaka, một từ duy nhất lấp đầy tâm trí họ: khó tin.
Tường, sàn nhà, trần nhà, cửa sổ, cửa ra vào—mọi bề mặt đều được phủ kín bằng ảnh chụp.
Kyousuke ngồi trong lớp, cặm cụi ghi chép bài từ bảng đen. Kyousuke mồ hôi nhễ nhại khi lao vào công việc chân tay. Kyousuke đang nuốt chửng tô Cơm Bẩn trong bữa trưa. Kyousuke ngồi trong buồng vệ sinh. Kyousuke đang tắm rửa. Kyousuke ngủ say trên giường. Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke Kyousuke—mọi tấm ảnh đều là ảnh Kyousuke.
Vô số bức ảnh, dường như mỗi tấm đều được chụp kể từ khi anh nhập học, chồng lên nhau như vảy cá, chen chúc kín đặc khắp không gian lớp học. Phòng triển lãm vắng như tờ—có lẽ tầm nhìn nghệ thuật của Ayaka quá kỳ lạ chăng.
Quay lại đối mặt với Kyousuke và Eiri, những người đã dừng lại gần lối vào, Ayaka dang rộng vòng tay.
"Tadaaa, đây là 'Thế giới nhỏ bé' của Ayaka nè! Tuyệt vời đúng không? Em tự tay sắp xếp mọi thứ đó!"
* * *
"…………"
"Em đã hỏi thầy cô và nhân viên, và nhờ họ chụp ảnh giúp em! Hi hi! Khó lắm đó nha. Em muốn nó là một điều bất ngờ, nên em gần như tự mình chuẩn bị mọi thứ… À, tất nhiên không chỉ có ảnh mà còn có cả cái này nữa! Em cũng thu thập chúng nữa đó!"
Ayaka chỉ tay hân hoan vào một chiếc bàn dài đặt sát tường, trên đó là một loạt các hộp kính được sắp xếp gọn gàng, mỗi hộp chứa một món đồ khác nhau: mớ tóc rối, khăn giấy đã dùng, băng dính dính máu, mẩu bánh mì ăn dở, khăn tay bẩn, cúc áo đồng phục, dép đi trong nhà, tất rách, áo khoác thể thao, cây sáo, đồ lót… vân vân và mây mây. Chiếc bàn đầy ắp những món đồ đã mất tích từ lâu.
"…Thì ra em là thủ phạm sao."
"Đúng vậy. Xin lỗi anh hai…" Ayaka cúi đầu ngượng nghịu, rồi ngước mắt đẫm lệ nhìn Kyousuke.
"—Hả?! Anh lại làm mất đồ rồi sao, Kamiya Kyousuke…? Mày nên chỉnh đốn lại đi đồ ngốc! Đúng là một tên ngu xuẩn không thể tin được. Cứ cái đà này, mày sẽ mất mạng đó!! Không, tao sẽ tự tay kết liễu mày!" Anh nhớ lại biết bao lần bị Kurumiya mắng té tát như vậy, và những ký ức cay đắng khác về những hình phạt oan ức, nhưng tất cả cơn giận đang trỗi dậy trong anh đều tan biến ngay khi anh nhìn vào đôi mắt ướt đẫm nước của em gái mình.
Anh còn rất nhiều điều muốn nói với Ayaka, nhưng…
"…Thôi được rồi… Anh hiểu rồi, Ayaka… Anh hiểu rất rõ là em có một hội chứng cuồng anh trai nghiêm trọng… Có quá nhiều điều để chọc ghẹo, và anh không thể tự mình giải quyết hết được."
"Nhưng anh cũng có hội chứng cuồng em gái nghiêm trọng không kém đâu…" Vừa châm chọc chàng trai đang rầu rĩ, Eiri vừa thong thả bước đến cửa sổ.
Maina đang đứng đó, say mê nhìn những bức ảnh dán khắp tấm kính, chặn ánh sáng từ bên ngoài. "Tuyệt vời thật," cô thì thầm. "Mọi thứ ở đây đều do một mình Ayaka thiết kế, chuẩn bị và sắp xếp… Tôi có thể cảm nhận được tình cảm của cô bé dành cho Kyousuke, cũng như sự kiên trì của cô bé. Ôi trời ơi…"
"Ừ-ừm…" Vừa gật đầu, Eiri vừa đứng cạnh Maina. Cả hai cùng kinh ngạc trước màn trưng bày kỳ lạ này.
Ayaka đã kiên quyết từ chối những lời đề nghị giúp đỡ của họ trong quá trình chuẩn bị lễ hội. Rõ ràng là cô bé không muốn bất kỳ ai can thiệp. "Thế giới nhỏ bé"—có vẻ như thế giới của Ayaka chất đầy Kyousuke. Tuy nhiên, trong số rất nhiều bức ảnh được trưng bày, có một vài hình ảnh của những người khác: Renko, Eiri, và thậm chí cả Maina cũng bị chụp trộm.
Người xuất hiện thường xuyên nhất—sau Kyousuke—chính là Renko. Khi họ nhìn quanh phòng, hình ảnh một nữ sinh đeo mặt nạ chống độc đen và tai nghe nhảy xổ ra từ khoảng một trong hai mươi bức ảnh.
Renko đang trò chuyện thân mật với Kyousuke và những người khác trong giờ giải lao. Renko đang uống gói thạch cạnh Kyousuke trong bữa trưa. Renko đang giúp Kyousuke học bài. Renko bám víu vào Kyousuke và nũng nịu. Renko áp ngực vào lưng Kyousuke. Renko đang kỳ lưng cho Kyousuke. Renko đang lên giường với Kyousuke—
"Hả?!"
"…Anh hai sao vậy?"
Ayaka nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh trai, người đột nhiên thay đổi sắc mặt và lao về phía bức tường. Eiri và Maina cũng ngẩng đầu khỏi những bức ảnh ở phía đối diện căn phòng để nhìn Kyousuke đầy thắc mắc.
"Anh ấy ngạc nhiên vì cái gì vậy? Vì ở đây cũng có những thứ ghê tởm à?"
"Ôi trời ơi, ôi trời. Có cả ảnh trong phòng tắm, nhà vệ sinh và phòng thay đồ—tôi nghĩ tất cả đều là những thứ kinh khủng… Liệu có những bức ảnh còn đáng ngờ hơn cả những thứ đó không?"
"Ha, ha-ha… ô-ôi… c-c-c-c-c-c-c-có những kiểu ảnh đó nữa sao…"
Vội vàng giấu hai tấm ảnh vừa giật vội sau lưng, Kyousuke gượng gạo cười đáp lại.
"Sao ả lại có mấy tấm hình này? Lẽ nào ả ta rình mò mình?!", mồ hôi lạnh tuôn như thác đổ sau lưng Kyousuke, cậu trừng mắt phản đối cô em gái, nhưng Ayaka chỉ khúc khích cười.
Nhét mấy tấm ảnh kia vào túi, Kyousuke định bước tới chất vấn Ayaka.
"......Hả? C-cái gì kia...", Eiri lẩm bẩm, giọng run run.
"Hm?"
Ngón tay run rẩy của Eiri chỉ vào—một tấm ảnh Renko đang ở nhà tắm nam, dùng bộ ngực của mình như miếng bọt biển, chà rửa từng tấc da trên người Kyousuke.
"Á quái?!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ miệng Kyousuke khi nhìn thấy tấm ảnh. Cậu hoảng hốt định giật nó xuống, nhưng tấm ảnh dính chặt trên trần nhà. Và không chỉ có một tấm.
Hai, ba, bốn, năm... tổng cộng có sáu tấm ảnh chụp cùng một cảnh tượng, dán sát nhau. Những chỗ nhạy cảm đã được che đi bằng mấy trái tim nhỏ, nhưng vẫn...
"C-cậu... Tớ đã nghi ngờ rồi, nhưng không ngờ cậu lại trần trụi đến thế. Không thể cứu vãn nổi, đồ biến thái đáng kinh tởm!!"
"Đ-đợi đã! Đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Tất cả là do Renko làm—"
"Còn mấy tấm ảnh đằng kia thì sao? Tớ không thấy ai ép cậu sờ soạng ngực Renko cả..."
"Guagh?!"
"Tee-hee. Tắm táp vui vẻ ha, anh hai? Tee-hee..."
Kyousuke héo hon dưới ánh mắt lạnh lùng của Eiri và Maina, cùng tiếng cười độc địa của Ayaka. Cậu ôm đầu, bịt tai, giọng nói đáng thương: "...K-không còn cách nào khác mà, được chứ? Cô ta cứ xông tới trong phòng ký túc xá của anh, hoặc trong nhà tắm... nên anh chỉ là nhượng bộ sự cám dỗ, một chút thôi mà—"
"'Một chút'? 'Chỉ một chút thôi', hửm... Có vẻ như còn có những bức ảnh cậu nhượng bộ sự cám dỗ trong những tình huống khác nữa thì phải?"
"Aah?! Còn có cả những tấm như này nữa, Eiri—waah?! T-thật là... k-kích thích quá... Ôi trời..."
"Tee-hee. À, em còn có những tấm ảnh kinh khủng hơn nhiều, anh biết không? Nhưng em nghĩ chúng có thể vượt quá giới hạn, nên em đã cất chúng đi. Em sẽ lôi chúng ra khi cần thiết, anh hai!"
"...Nó nên chết quách đi cho rồi."
"Ôi trời ạ. Kyousuke đúng là một tên biến thái mà! Đúng là dân chơi thứ thiệt!"
"............"
—Vài phút sau:
Ngồi bó gối theo kiểu thể dục trong góc phòng, Kyousuke bị cuốn vào cuộc trò chuyện của ba cô gái.
"Trời ạ, hắn đúng là tệ nhất. Hắn bị làm sao vậy? ...Thật không thể tin nổi!"
"Ôi trời đất ơi... chúng ta thậm chí còn không được phép vào ký túc xá nam... Cô Reiko chắc chắn phải làm việc với họ rồi. Cô ấy đã ưu ái Kyousuke từ sau lễ hội thể thao mà."
"Ừ, ừ. Ngay cả cô ấy cuối cùng cũng nhận ra sức hút của anh hai tớ rồi! Từ giờ trở đi tớ nhất định muốn chúng ta cư xử như một gia đình thực sự—"
"...Hả? Nhưng bố mẹ cậu là người bình thường mà, đúng không? Không đời nào họ cho phép cậu quan hệ với một kẻ giết người hàng loạt như Renko..."
"Ừ. Tất nhiên là không thể rồi, đúng không?"
"B-bình thường thì tớ nghĩ là không thể... Sao anh ta lại nghĩ là được chứ?"
"À, tớ đoán là cậu có thể nói rằng mẹ và bố tớ là những người có tư tưởng khá phóng khoáng... Cái gì cũng được hết, và họ không có ý kiến mạnh mẽ về việc nuôi dạy con cái. Thêm vào đó họ luôn đi công tác ở nước ngoài và hầu như không bao giờ ở nhà..."
"...Thế à?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Đúng không, anh hai?"
"...À, đúng thế." Kyousuke ngẩng mặt lên từ chỗ cậu đang vùi mặt vào đầu gối để trả lời Ayaka. "Mặc dù mẹ đã chăm sóc chúng ta cho đến khi Ayaka và anh lớn hơn... Khi anh học cấp hai, bố đã bị thương nặng trong một tai nạn. Ông ấy say rượu và ngã khỏi sân ga và bị tàu tốc hành đâm phải—"
"Chắc ông ấy chết rồi?"
"—rồi sau đó dường như ông ấy bị một đoàn tàu thứ hai đi từ hướng khác đâm phải giữa không trung."
"Hả?! Vậy là chết ngay tức khắc rồi?!"
"Không, không. Ông ấy vẫn khỏe như vâm. Mặc dù lúc đó ông ấy suýt chết... đó là khi mẹ cũng bắt đầu đi làm, và bây giờ cả hai người họ đang bay vòng quanh thế giới cùng nhau."
"K-không thể tin được..."
"Ông ấy hoàn toàn siêu nhân..."
Sự kinh ngạc của hai cô gái là điều tự nhiên. So với bố cậu, Kyousuke dường như là một người hoàn toàn bình thường. Mặc dù—
"Dù họ có tự do và buông thả đến đâu, tớ không thể tin được là bố mẹ ngốc nghếch của cậu lại không làm gì để giúp đỡ con cái của họ trong một tình huống như thế này..."
"Đúng không? Sau khi anh bị bắt, anh hai, em đã cố gắng liên lạc với họ, nhưng họ không trả lời gì cả... Em nghĩ có khả năng là mẹ và bố thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra..."
"Ôi trời ạ. D-dù cậu được nuôi dạy thế nào đi nữa, thì điều đó cũng—"
"Tớ tự hỏi." Eiri cau mày. Nghe giọng cô có vẻ lo lắng cho Kyousuke và Ayaka. "Học viện chắc chắn phải có cách giải quyết với gia đình và người thân của những học sinh bị gửi đến đây. Ngay cả khi cậu không thể liên lạc với bố mẹ mình, có lẽ..."
"Ổn thôi," Kyousuke nói khi Eiri ngập ngừng. Cậu đứng dậy, phủi bụi quần và tiếp tục. "Lão già đó không dễ dãi đến thế đâu... và mẹ cũng vậy. Chắc bây giờ họ cũng nhận ra là chúng ta đã mất tích rồi, và tớ chắc chắn là họ đang khó chịu đấy. Nếu thời gian và hoàn cảnh cho phép, có thể họ sẽ đến đây để đàm phán trực tiếp."
"Tee-hee. Rất có thể, đúng không. Bố và mẹ đúng là quái vật ở nhiều khía cạnh."
Đối diện với cuộc đối thoại vô tư giữa hai anh em, Eiri và Maina nhìn nhau.
"H-hmm... à, nếu cậu nghĩ vậy, thì chắc là ổn thôi."
"Q-quái vật... chắc chắn là vậy, những người bố mẹ đã nuôi dạy hai người. Không hiểu sao tớ có cảm giác họ thực sự rất mạnh mẽ!"
"—Không." Lắc đầu với Maina, Kyousuke cười cay đắng, nhớ lại hình ảnh của bố mẹ mình. "Mẹ và bố—đặc biệt là bố—à, mạnh mẽ là còn nhẹ đấy... Nếu bố tớ thực sự nổi giận, tớ nghĩ ngay cả Kurumiya cũng sẽ tè ra quần mất."
XIN MỜI CHIÊM NGƯỠNG TRIỂN LÃM.
TUY NHIÊN, NẾU BẠN ĂN CẮP BẤT KỲ MÓN ĐỒ NÀO ĐƯỢC TRƯNG BÀY, BẠN SẼ BỊ KẾT ÁN TỬ HÌNH.
Sau khi treo tấm bảng thông báo, bốn người họ rời khỏi phòng học của Ayaka, bước ra khỏi tòa nhà trường mới nơi dòng người ra vào tấp nập, rồi thẳng tiến đến nhà thi đấu.
Những hàng ghế xếp được sắp thẳng tắp trong nhà thi đấu phủ đầy hình vẽ graffiti, và trên sân khấu, theo đúng chương trình đã định, các học sinh “sát thủ” đang trình diễn nhiều tiết mục khác nhau.
“Một em xinh tươi… hai em xinh tươi… bỏ qua em kia… ba em xinh tươi… Hề hề!”
“Cái gì?! Sao lại nhìn thẳng vào tôi?!”
“…À. Bị châm chọc công khai thế này, tôi thà… châm chọc riêng tư còn hơn.”
“Đừng có vừa nói vừa nhìn xuống háng như thế!”
“Này em gái! Muốn diễn hài với anh không? Trên sân khấu mang tên giường—”
“Đồng nghiệp! Đừng có cắm sừng tôi!”
“Hả?!”
Khi Kyousuke cùng các cô gái đến nhà thi đấu, Shinji và Tomomi đang trong tiết mục hài đôi. Shinji, vừa lĩnh trọn một cú vung gậy sắt vào má, đang nằm vật ra sân khấu, phun ra bãi nôn nhuốm máu.
“Khoan đã, Tomomi… C-cậu thật sự đánh anh ấy—”
“Thì sao hả?!”
“Á?! To-Tomomi?! Khoan đã! Cái này không có trong kịch bản—”
“Thì sao?! Thì sao?! Thì sao?!”
“Cái quái gì vậy?!”
Màn sân khấu từ từ hạ xuống khi Tomomi vẫn đang cầm gậy sắt đập Shinji đến chết. Kyousuke và những người khác, ngồi gần phía sau, mở tờ chương trình Lễ hội Luyện Ngục ra.
“Ừm, tiếp theo là ‘Cô Dâu Mạng Máu’, vậy thì…”
“Tiết mục của Renko là sau cái này đó anh hai. Đúng lúc quá!”
“Ôi chao, trời ơi không biết Shinji có sao không nhỉ? Cậu ấy ngất xỉu rồi còn lên cơn co giật nữa chứ…”
“…Fwah.”
Theo lịch trình, bắt đầu lúc mười một giờ ba mươi, Renko cùng các thành viên còn lại của GMK48, với đội hình có thêm các học sinh lớp B năm nhất, sẽ trình diễn một tiết mục ca nhạc.
GMK48, theo lời Renko—
“Là một ban nhạc gồm bốn mươi tám thành viên, chơi thể loại ‘death electro-core’ đầy hỗn loạn, với tớ là ca sĩ chính. Nổi bật nhất là các thành viên của Băng Sát Thủ, họ chơi nhạc xen kẽ giữa các vụ ám sát. Mẹ đã phát hiện ra khả năng tớ có thể chuyển thể những giai điệu chết chóc văng vẳng trong đầu mình thành nhạc, và mẹ gợi ý rằng đã mất công làm rồi thì… Chúng tớ lấy số lượng thành viên của Băng Sát Thủ cùng chiếc mặt nạ phòng độc đặc trưng của tớ làm tên ban nhạc, rồi ra mắt rầm rộ luôn!”
…Đại loại là như vậy. Dù sao thì, Kyousuke cứ nghĩ Renko chỉ đang nói đùa, nhưng có vẻ như ban nhạc này thực sự tồn tại. Tuy nhiên—
“Oa, đông người quá trời… Lúc chúng ta đến đây vẫn còn khá vắng mà.”
Dù các thành viên của GMK48 là tội phạm, có vẻ như ban nhạc này vẫn có một lượng fan không hề nhỏ, và nhà thi đấu đã chật kín người. Khoảng hai phần ba số ghế xếp phía trước đã được dọn đi để tạo thành khu vực đứng cho khán giả, và hàng ngàn người đang tụ tập phía trước sân khấu. Rất nhiều người trong số họ mặc áo phông ban nhạc hoặc quàng khăn quanh cổ có in logo GMK48.
“Hả? Renko nổi tiếng đến vậy à?”
“À, ừm… Chắc là cô ấy nổi tiếng trong học viện.”
Trong lúc Kyousuke và những người khác đang quan sát, một hàng rào sắt đã được lắp đặt giữa khu vực đứng và những hàng ghế còn lại. Đám đông gần hàng rào bao gồm một vài học sinh học viện, chắc hẳn họ cũng len lỏi qua dòng người trong cùng một ca nghỉ giữa giờ với Kyousuke và những người khác.
Qua những màn thể hiện trong đại hội thể thao, Renko ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý, và sự nổi tiếng của cô ấy đã lan khắp toàn trường, thậm chí có thể đã vượt qua cả Shamaya về số lượng người hâm mộ…
Kyousuke cảm thấy một cảm xúc lẫn lộn khó tả giữa tự hào và bất an khi nghĩ về tình cảm của Renko dành cho mình. Tâm trạng anh dần dần được nâng lên, cho đến khi anh cảm thấy khá bồn chồn.
“Này, Ayaka, còn khoảng mấy phút nữa thì bắt đầu?”
“Ba phút nữa đó anh hai. Anh có thể nhìn thấy đồng hồ mà—sao anh lại hỏi vậy?”
“Ôi chao, trời ơi. Anh rất mong chờ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp… Anh không quen với không khí những buổi biểu diễn trực tiếp thế này… ôi trời ơi.”
“…Fwah.”
Kyousuke và những người khác lấp đầy khoảng thời gian chờ đợi ngắn ngủi bằng những cuộc trò chuyện phiếm. Chỗ ngồi của họ, nằm ngay giữa—
Bỗng nhiên, tất cả đèn đều tắt.
Sự ồn ào trong nhà hát tạm thời ngay lập tức bị nhấn chìm bởi tiếng gầm của dòng nhạc death-metal bùng nổ, khiến mọi người đều phải bịt tai. Nhạc nền dừng lại, và sân khấu được chiếu sáng bằng ánh đèn đỏ rực. Tấm màn che sân khấu, nhuốm màu máu tươi, từ từ bắt đầu được kéo lên. Và rồi—
“Ồ!”
Khoảnh khắc một bóng người hiện ra trên sân khấu, khán giả vỡ òa trong tiếng hò reo. Kyousuke và những người khác cũng đứng dậy khỏi ghế xếp, mắt dán chặt vào sân khấu.
Trên sân khấu, được chiếu sáng bằng ánh đèn chói lóa, là các thành viên ban nhạc đã sẵn sàng—Chihiro giơ cao cây guitar màu đỏ thẫm; Michirou cầm cây guitar đen tuyền và tạo dáng; một cậu bé cởi trần, đầy hình xăm, với cây bass guitar sẵn sàng; Bob ở bàn xoay đĩa; Renji ở bộ trống, đeo chiếc mặt nạ phòng độc màu trắng ngà; và hai người khác. Bảy học sinh trong bộ đồng phục đứng đó đầy uy nghi.
Màn sân khấu được kéo lên hết, và khi Renko xuất hiện từ cánh gà sân khấu với chiếc mặt nạ phòng độc, không khí trong nhà thi đấu dường như đã sẵn sàng bùng nổ. Khoảnh khắc Renko cầm micro lên, đám đông im lặng. Khán giả chờ đợi những lời sẽ thốt ra từ miệng Renko—
“Ngực!”
Những người đang la hét phía trước sân khấu trở nên điên cuồng.
“Khặc khặc. Kiểm tra micro! À, ngực, ngực!”
“Ngựccc!”
“Lớn tiếng ghê nhỉ.”
Cười nhìn đám khán giả đang phấn khích, Renko tiến sát ra phía trước. Đặt một chân lên loa, cô nhìn bao quát khắp khán phòng và nói với giọng tươi tắn: “Mọi người, cảm ơn đã đến với buổi biểu diễn trực tiếp của chúng ta! Hôm nay, các thành viên của GMK48 chỉ có tớ và Renji thôi, nhưng… hôm nay, cùng với các bạn cùng lớp, tám chúng tớ sẽ chơi những bài hát của GMK48! Tên ban nhạc của chúng tớ là…”
Giọng cô đột nhiên trở nên căng thẳng và méo mó. Cầm micro bằng cả hai tay, Renko cúi xuống và hét lên:
“MẶT Hàng TINH THẦN!”
Ngay lập tức, bảy học sinh còn lại trên sân khấu, những người nãy giờ vẫn đứng im phăng phắc, bỗng đồng loạt sống động hẳn lên. Một cơn bão âm trầm dồn dập quét khắp khán phòng như một vụ nổ lớn: tiếng trống đập dồn mạnh đến mức tưởng chừng sắp vỡ tang trống, tiếng bass trầm hùng, nhịp nhàng, những đoạn riff guitar tàn bạo cuộn trào lên đe dọa xé toạc màng nhĩ, xen lẫn tiếng điện tử ma mị chất chồng – tất cả hòa quyện vào một vũ điệu ồn ào mà phức tạp đến mê hoặc. Những tiếng hét chói tai của các cô gái trẻ thoát ra từ bộ sampler, cùng với tiếng đĩa quay xẹt xẹt. Và rồi, trong khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng gầm gừ đầy hoang dã nuốt chửng toàn bộ nhạc nền, Renko cất tiếng hát đầy mãnh liệt.
“!”
“Trời đất?!” “Hả?!”
Ayaka và Maina giật nảy mình, vội bịt tai lại trước âm lượng chấn động không gian của cô.
Đó là một giọng hát death-metal (kim loại chết) kinh hoàng. Giọng ca của Murder Maid – kẻ sở hữu cổ họng phi thường – được khuếch đại lên gấp nhiều lần bởi micro.
Giai điệu tàn khốc đến khó tin, với những câu hát bị bóp méo, vặn vẹo đến mức không thể hiểu lời, phun trào từ những chiếc loa khổng lồ hai bên sân khấu, thổi tung mạnh mẽ như một cơn bão.
Những luồng ánh sáng sân khấu rực rỡ sắc màu, cùng tia laser cắt ngang không trung. Khán giả bên dưới, hiện lên như những bóng đen nổi bật nhờ ánh đèn chói lòa, vươn tay về phía sân khấu, nhảy nhót điên cuồng trong cơn ngây ngất.
Tất cả khán giả lấp đầy cả nhà thi đấu rộng lớn đều đổ dồn sự chú ý vào tám con người đang chuyển động đầy sôi nổi trên sân khấu, lắng nghe âm nhạc họ đang chơi và cố gắng tiếp nhận toàn bộ năng lượng dữ dội mà họ phát ra.
Đứng ngay chính giữa sân khấu, gào thét, cất tiếng hát, khuấy động khán giả bằng từng cử động của mình, không ai khác chính là thủ lĩnh Renko. Nhảy nhót theo điệu nhạc mạnh bạo, cô hất mái tóc và quăng quật đôi tay đầy hình xăm. Với vũ điệu và giọng hát của mình, cô đẩy khán giả vào một cơn cuồng loạn tột độ.
“...Tuyệt vời quá.” Kyousuke, choáng ngợp trước màn trình diễn trực tiếp của Renko, vô thức lẩm bẩm. “A—”
Ánh mắt Kyousuke chạm vào Renko trên sân khấu. Vì cô đang đeo mặt nạ phòng độc, anh không thể nhìn rõ đôi mắt xanh băng giá của cô. Khoảng cách và bóng tối khiến việc cô thực sự có thể nhìn thấy anh dường như là không thể — nhưng anh chắc chắn có cảm giác rằng ánh mắt của họ đã gặp nhau.
Anh gần như có thể nghe thấy hơi thở phấn khích của Renko. “—Khsss…”
Khoảnh khắc tiếp theo, giọng death-metal dữ dội của Renko hoàn toàn thay đổi, trở nên trong trẻo và sáng ngời. Tiếng gầm gừ dã thú biến thành một đoạn điệp khúc tuyệt đẹp, duyên dáng và đầy nữ tính.
“Renko…”
Cô đang hát bằng một ngôn ngữ khác, nên ý nghĩa lời ca không hoàn toàn rõ ràng, nhưng tất cả những từ mà Kyousuke có thể hiểu được là những từ như tình yêu, trái tim, nụ hôn và nụ cười. Và từ cảm xúc trong giọng hát của cô, anh hiểu chính xác điều Renko đang hát — tình yêu của cô dành cho Kyousuke.
Không bận tâm đến vô số người đang vươn tay về phía mình, cô nhìn thẳng vào Kyousuke — và khi cô tiếp tục hát, chỉ nhìn Kyousuke, anh thấy mình hoàn toàn không thể rời mắt khỏi cô.
Giọng hát rạng rỡ của cô, sự bốc đồng đáng yêu, vẻ ngây thơ, sự đam mê, và cả sự tồn tại của cô — anh bị mê hoặc, bị say đắm. Trong trạng thái này…
—Chết đi cũng được.
Trong khoảnh khắc, suy nghĩ đó chợt thoáng qua trong lòng Kyousuke.
Renko lại gầm lên như một con thú. Cô bắt đầu quậy phá như một người điên. Kyousuke, người đã bị cuốn vào cảm xúc của Renko, bỗng tỉnh táo trở lại và tự tát vào má mình.
Không, không, khoan đã! Chắc chắn là mình thực sự thích cô ấy, mình yêu cô ấy, và mình nghĩ mình sẵn sàng chết vì một mục đích! Nhưng tự nguyện hy sinh mạng sống của mình thì—
…Hoàn toàn không thể.
Renko yêu Kyousuke, và Kyousuke cũng yêu Renko. Dù anh chưa thú nhận tình cảm của mình trực tiếp, nhưng việc cả hai có tình yêu song phương đã là điều hiển nhiên.
Mặc dù vậy, Renko vẫn chưa giết anh. Đó là minh chứng cho tình cảm dịu dàng của cô.
Trước kỳ nghỉ hè, khi Ayaka phát điên và cố giết Kyousuke, Renko đã nói: "Tôi không thể chịu được ý nghĩ khiến Kyousuke buồn... và nếu bạn không thể giết chết cảm xúc của mình vì người mình yêu, điều đó cho thấy tình cảm của bạn sâu đậm đến mức nào."
Và vì lý do đó, Renko đang chờ đợi. Cô đang chờ đợi khoảnh khắc Kyousuke muốn bị cô giết. Cho đến khi anh cảm nhận được điều đó sâu sắc vì cô…
Nhưng Kyousuke vẫn chưa thể đáp lại tình cảm của cô một trăm phần trăm. Dù anh chấp nhận mặt vui vẻ, tươi sáng của cô, nhưng anh khó chấp nhận hình ảnh tên sát nhân hàng loạt điên cuồng, bạo lực Murder Maid, và điều đó sẽ cần thêm thời gian. Thêm thời gian để thiết lập một mối liên kết tình cảm với Renko.
Thế nhưng…
Một ý nghĩ vụt qua tâm trí anh.
Tiếng hét của Renko dừng lại, và nhịp điệu âm nhạc thay đổi. Những đoạn riff guitar nhảy múa, tiếng synthesizer hỗn loạn như thể cơ chế đã hỏng, và ánh đèn strobe trắng nhấp nháy theo nhịp điệu.
Trên sân khấu chập chờn, bóng tối của tám nhạc công chập chờn như hình ảnh phát lại từng khung hình. Đó là cao trào của một màn trình diễn đặc biệt lôi cuốn.
Hình dáng Renko được bao phủ trong ánh sáng trắng khi cô nhảy múa dữ dội, rồi cô đổ gục xuống một cách chậm rãi.
Lúc đầu, Kyousuke nghĩ đó là một phần của màn trình diễn. Nhưng anh đã lầm. Ngay cả khi ánh đèn strobe dịu đi và ban nhạc trở lại nhịp điệu bình thường của bài hát, Renko vẫn không đứng dậy. Cô vẫn nằm im lìm tại nơi mình đã đánh rơi mic và ngã xuống, hoàn toàn bất động.
Khán giả, những người đang hưng phấn và mất kiểm soát, nhận ra sự kỳ lạ và bắt đầu bối rối.
Các thành viên còn lại trong ban nhạc ngừng diễn và lao tới chỗ Renko nằm.
“Renko?! K-khoan đã… Em không sao chứ, Renko?!”
Bob đỡ người Renko dậy khi nói, nhưng không có phản hồi. Mềm nhũn và vô lực, Renko không hề nhúc nhích.
“…Ren…ko…?”
Tiếng ù tai kinh khủng vang lên trong đầu Kyousuke. Lời cảnh báo của Reiko vụt qua tâm trí anh.
"Sắp tới đây, có lẽ là rất nhanh thôi, Renko sẽ ra đi."
Không đời nào!
"Trời đất ơi! C-c-cái quái gì đã xảy ra vậy, Renko?!"
"...Có phải bị sốc nhiệt không?"
"Sao mà sớm vậy được? Mới có bài đầu tiên thôi mà... Với lại, trời cũng đâu có nóng lắm đâu."
"......Renko."
"Anh ơi? Mặt anh đáng sợ quá—có chuyện gì không—?"
"Renko!"
"A... hả?!"
"Kyousuke?!" "Kyousuke?!"
Gạt phắt Ayaka đang nhìn chăm chăm vào mặt mình, bỏ lại Eiri và Maina ngỡ ngàng phía sau, Kyousuke như bay về phía trước. Vượt qua rào chắn sắt, dùng hết sức bình sinh len lỏi qua đám đông đặc kín, anh lao thẳng lên sân khấu. Bỏ ngoài tai mọi lời cằn nhằn khó chịu hay tiếng la ó phản đối chĩa vào mình, Kyousuke băng băng về phía Renko. Lòng anh tràn ngập nỗi sợ hãi và bất an tột độ. Hoảng loạn, anh điên cuồng gọi tên cô.
"Renko! Renko! Renkooo!"
"......Anh không sao chứ?" Ayaka hỏi.
Bên ngoài nhà thi đấu, Kyousuke nặng nề ngồi bệt xuống đất. Cả người anh ướt đẫm mồ hôi. "Ư-ừm... cũng tạm?" Anh yếu ớt đáp, một tay ôm lấy bên má sưng vù.
Đứng phía sau Ayaka với vẻ mặt lo lắng, Eiri thở dài. "Thiệt tình, anh làm cái quái gì vậy? ...Em đã bảo rồi mà? Không phải bị sốc nhiệt thì còn gì nữa. Haizz."
"Ha ha ha... đúng vậy. Anh cứ thế mà lao vào mà chẳng nghĩ ngợi gì cả..."
—Lúc Kyousuke cuối cùng cũng chen được đến phía trước đám đông, Renko đã tỉnh lại, cầm lấy mic và giải thích tình hình.
Lần này, chỉ đơn thuần là bị sốc nhiệt mà thôi. Cô ấy chỉ là nhảy quá sung ngay khi chương trình bắt đầu. Renko hớp vài ngụm nước khoáng qua ống hút, rồi sau khi đã trấn tĩnh lại, vừa cười khúc khích có chút vẻ tự ngược đãi vừa tiếp tục buổi biểu diễn. Cô ấy quẩy tưng bừng đến mức không ai nghĩ rằng cơ thể mình đang gặp vấn đề gì cả. Sau đó, các thành viên trong nhóm đã hoàn thành danh sách bài hát mà không xảy ra sự cố nào, tổng cộng biểu diễn sáu bài.
Kyousuke, người đã vội vàng lao lên sân khấu vì lo lắng cho an toàn của Renko, không thể trở lại vị trí ban đầu và bị đám đông cuồng nhiệt xô đẩy không ngừng.
Đặc biệt kinh hoàng nhất là phần được gọi là "đỉnh điểm". Giữa bài hát, nhịp điệu đột ngột giảm xuống và một hố mosh pit sẽ mở ra giữa sàn nhà. Trong hố mosh pit đó, khán giả, say sưa với âm nhạc, sẽ va chạm, xô đẩy, và vung tay chân một cách mất kiểm soát.
Kyousuke đã bị cuốn vào vòng xoáy đó không biết bao nhiêu lần. Anh đã bị đấm vào mặt và đá vào mạng sườn, đôi khi còn có người nhảy thẳng xuống đám đông. Khu vực phía trước sân khấu, nơi Kyousuke trải qua phần còn lại của buổi biểu diễn, chẳng khác gì một chiến trường trong địa ngục.
Đến khi buổi hòa nhạc kết thúc, cả người anh đầy những vết thương. Anh đã phải ba chân bốn cẳng thoát khỏi nhà thi đấu... Mọi chuyện tệ hại đến mức đó.
"Ôi trời ơi." Răng Maina va vào nhau lập cập. "Gh-ghê quá đi mất... Lúc mình rời khỏi nhà thi đấu, có rất nhiều người phải khiêng đi trên cáng. Th-thậm chí còn có người máu me be bét nữa..."
"Ôi... Dù hơi kỳ cục khi nói vậy, nhưng em thật sự không thể nghe loại nhạc bạo lực đó được. Em là một người yêu hòa bình mà. Em chỉ nghe những bài pop đáng yêu thôi!"
"...Đúng vậy. Em nghĩ dù có phải người yêu hòa bình hay không thì em cũng không thể nghe được. Em chẳng hiểu lời bài hát, mà nhạc thì ồn ào quá đi..."
Ayaka nhăn mặt, còn Eiri cũng đồng tình với cô bé, hai tay bịt chặt tai.
Bốn người họ kiệt sức hoàn toàn sau khi nghe buổi biểu diễn của nhóm Murder Faith của Renko; phải mất một lúc lâu nữa họ mới có thể cử động trở lại. Cả bọn ngồi xuống cạnh một bồn hoa và cho cơ thể nghỉ ngơi đúng nghĩa.
Kyousuke, người còn nghi ngờ lời giải thích của Renko về việc sốc nhiệt, muốn nói chuyện với cô ngay lập tức để xác nhận rằng cô vẫn ổn, nhưng sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, một lượng lớn người hâm mộ đã đổ xô về phía sân khấu, và anh không thể tiếp cận được. Sẽ còn khó hơn nhiều để nói chuyện với cô trong khi Eiri và những người khác ở đó, vì họ chưa biết về bí mật Over Drive của Renko. Kyousuke ngước nhìn bầu trời, tâm trạng vẫn còn nặng nề.
"Có chuyện gì vậy, mấy nhóc năm nhất? Trông mệt mỏi quá."
Có người đang đến gần họ.
Với cơ thể phủ đầy lông màu máu và đôi tai thú dựng thẳng trên chiếc mũ trùm đầu, cô gái kỳ dị mặc bộ đồ kigurumi hình thú đó chính là Sát Thủ Hóa Trang — Ác Thú Bão Táp Haruyo Gevaudan Tanaka.
Rất hợp với thân hình kigurumi của mình, cô ấy đang nắm chặt một chùm bong bóng nhiều màu sắc trong tay trái.
"......À. Cô Tanyaka..."
"Không. Tôi chắc chắn đã bảo cô gọi tôi là Haruyo mà, Maina? Chúng ta là bạn bè mà phải không?"
"A, a-ha-ha... đ-đúng vậy... Cô Haruyo?"
"Ừm. Cô đã đánh bại tôi hoàn toàn. Cô nên tự hào về bản thân mình — cô rất mạnh mẽ đấy." Haruyo gật đầu ra vẻ hài lòng và nhẹ nhàng vỗ đầu Maina bằng một bàn tay mềm mại.
Maina thì lại tỏ vẻ lo lắng, cơ thể nhỏ bé của cô bé bản năng cứng đờ lại.
...Cũng dễ hiểu thôi.
Trong sự kiện Đường đua Ngàn Mét trong kỳ hội thao tháng trước, Maina đã xoay sở để giật tung đầu của bộ kigurumi mà Haruyo luôn mặc, giành chiến thắng ấn tượng — nhưng Haruyo, người cực kỳ nhút nhát, đã trở nên phát điên khi toàn bộ học sinh nhìn thấy khuôn mặt thật của cô. Ngay khi chuẩn bị giết chết tất cả những người chứng kiến, cô ấy đã ngất xỉu vì sốc và mất hết ký ức về sự việc.
Có vẻ Haruyo bằng cách nào đó nhận ra Maina là một người mạnh mẽ đã đánh bại mình, và giờ cô ấy coi cô bé nhỏ tuổi hơn như một đối thủ mạnh mẽ. Nhưng nếu Haruyo lấy lại được ký ức, chắc chắn cô ấy sẽ thủ tiêu Maina ngay lập tức, vì vậy Maina luôn sợ hãi khi ở gần cô. Kyousuke và những người khác đang đứng nhìn cũng vô cùng căng thẳng. Không chỉ bản thân Haruyo khá đáng sợ, mà họ còn lo lắng rằng cô ấy có thể làm Maina hoảng loạn...
"Ôi chao. Cô Haruyo, ừm... cô có đang phát những quả bong bóng đó không ạ?"
"Ừm. Tôi sẽ tặng cho cô một cái. Đây."
"...C-cảm ơn ạ."
Maina thận trọng cầm lấy quả bong bóng màu vàng.
Haruyo nhẹ nhàng trao cho mỗi người một quả bóng. “Hì hì. Mấy đứa biết không, bình thường mấy quả này giá mười đô đấy nhé? Nhưng thôi, coi như quà đặc biệt đàn chị tặng, chị cho không đấy.”
“Đắt quá vậy…”
“Đúng là chém đẹp mà!”
“Ối dào,” Haruyo cười the thé một cách kỳ lạ. “Đương nhiên, đây không phải bóng bay tầm thường đâu. Bên trong toàn là hơi thuốc phiện đấy. Nếu mấy đứa chích thủng một quả, hít cái thứ bên trong vào, là có thể lập tức bay lên chín tầng mây rồi!”
—Ai lại đi bán mấy thứ như thế!
“Thấy mấy đứa trông có vẻ mệt mỏi, nên… chỉ cần hít một hơi là có thể bay bổng ngay. Nhưng mà hết tác dụng rồi, sẽ thấy mệt mỏi rã rời lắm đấy. Thế là không chịu nổi lại muốn hít thêm nữa. Quả thứ hai hai mươi đô, quả thứ ba bốn mươi đô. Đây là kế sách cứ thế giá nhân đôi lên đấy!”
“Đó là mánh khóe bán hàng lén lút!”
Vì không muốn nghiện mấy thứ thuốc đó, Kyousuke và cả nhóm đều trả lại bóng bay cho Haruyo.
Haruyo thất vọng rên rỉ, “…Ưm,” rồi quay người bỏ đi.
Lúc cô vừa đi khuất, một đứa bé đi cùng một phụ nữ trẻ chạy đến chỗ Haruyo, nói: “Mẹ ơi, con muốn một quả bóng như kia!” khiến cả nhóm Kyousuke bỗng dưng cảm thấy vô cùng khó xử.
“…Hay là quay lại?”
“Ừ. Sắp đến ca của mình rồi.”
“Ôi trời ơi. Đúng là đáng sợ thật…”
“Bóng bay chứa thuốc à. Hay là mình cứ lấy phòng thân nhỉ?”
Cả bọn đứng dậy, cùng nhau quay trở lại khu nhà trường mới.
Họ đi xuyên qua sân trường tấp nập khách tham quan, băng qua quảng trường với đầy những gian hàng ăn uống như Mì Xào Nước Chấm Tử Thần, Bánh Viên Thịt Người, Cơm Bò Húc, hay Bánh Crepe Nội Tạng. Khi họ rẽ vào cổng chính—
“Hả? Đây là, đây là…”
“Chà, không phải là tên Kyousuke Kamiya và lũ nhỏ phiền phức của hắn đó sao. Hì hì.”
Khi vừa đến đúng giữa sân trong, họ nghe thấy hai giọng nói quen thuộc, ngước nhìn sang thì thấy hai nam sinh đang tiến lại gần từ một gian hàng ghi chữ “Thịt Xiên Ling Trì”. Miệng bọn họ bị che bởi khăn rằn hình đầu lâu.
“Bọn Yatsuzaki…”
“Yo, mấy tân binh.”
“Mấy chú năm nhất có vui không?”
Hai người họ đứng chặn đường, vừa nói bằng giọng thân thiện vừa chắn lối đi. Người gầy và lùn hơn là em trai thứ ba, Takakage Yatsuzaki, còn người cao lớn vạm vỡ kia là em trai thứ hai, Motoharu Yatsuzaki. Mặt của Motoharu phần lớn bị quấn băng.
“Ố ồ.” Ayaka che miệng lại. “Thương tích kinh khủng quá, đàn anh…! Ai có thể làm anh ra nông nỗi này vậy?”
“Là mày đó.” Ánh mắt Motoharu tràn đầy sát khí.
Ayaka không hề nao núng. Thay vào đó, cô lè lưỡi. “Ô, vậy sao ạ? Hì hì. Xin lỗi nha! Tôi không nhớ rõ từng chút rác rưởi mà tôi đã dọn dẹp. Xin lỗi nhiều, cái tên-gì-đấy-nhỉ!”
“……Mày có muốn bị xẻ thành từng mảnh không?” Trán Motoharu giật giật vì tức giận.
“Ể?! A-Ayaka…” Maina kéo tay áo cô, còn Eiri thì day day trán thở dài.
Lưng Kyousuke toát mồ hôi lạnh. “Thôi nào, tôi đã bảo đừng khiêu khích bọn họ rồi!”
“Sao cơ? Tôi không có khiêu khích ai hết. Tôi chỉ nói sự thật thôi mà! Mấy người này là ai chứ?”
“Hì hì. Vẫn thú vị như mọi khi nhỉ?” Đúng lúc đó, một giọng nói mới chen vào. Anh cả Takamoto, người có chiều cao và vóc dáng trung bình, từ nãy vẫn đứng trong quầy thức ăn quan sát cuộc đối thoại, giờ thong thả bước đến gần họ.
Trên tay phải anh ta cầm một thanh kiếm cong shamshir với lưỡi dài ba mươi inch. Vừa nghịch món vũ khí, Takamoto vừa đứng ngay trước mặt Ayaka. “Đừng có kiêu căng quá, con bé năm nhất. Nếu không, tôi sẽ cho cô một vòng quay ở đằng kia đấy.”
Anh ta chỉ vào tảng thịt bò đang quay trên xiên trong gian hàng thức ăn. Lớp vỏ đã chín vàng đã được xẻ ra bằng dao nhiều lần.
Nhìn thấy cảnh đó, Ayaka nhăn mặt. “…A-anh cả. Em vừa đói bụng rồi! Mình có thể mua đồ ăn ở mấy quầy hàng bằng phiếu ăn đúng không? Đã cất công đến đây rồi thì mình mua gì đó ăn đi. À, nhưng em chắc chắn sẽ bỏ qua cái Thịt Xiên Ling Trì đằng kia nha! Em nói thật, nhìn ghê muốn chết.”
Ba anh em nhà Yatsuzaki nhìn nhau khi Ayaka trắng trợn trêu tức họ.
“Có nên giết cô ta không?”
“Giết đi.”
“Xử lý đi.”
“Hả?! Khoan đã—”
“Hì hì. Nếu mấy người nghĩ có thể làm được thì cứ thử đi. Ngay cả khi lũ tép riu các người xông lên cùng lúc, tôi cũng chẳng sợ chút nào! Đánh bọn chúng đi, anh cả!”
“Tôi á?!”
Núp sau lưng Kyousuke, Ayaka kéo mi mắt xuống và lè lưỡi. Motoharu và Takakage cũng rút shamshir ra, ba anh em bao vây Kyousuke và cả nhóm từ ba phía.
Khách tham quan qua lại quảng trường nhìn với vẻ thích thú. “Chuyện gì thế này?” “Ôi, diễn kịch sao?”
Kyousuke điên cuồng cố gắng xoa dịu ba anh em Ripper Jack, những kẻ tràn đầy sát khí. “Khoan đã, làm ơn! Tôi xin lỗi vì tất cả những gì Ayaka đã nói, nên—”
Nhưng tất nhiên họ sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của anh.
“Chết đi!”
Kyousuke di chuyển để bảo vệ Ayaka khỏi những vũ khí mà ba anh em đang vung lên, rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo—
“Xin lỗi vì đã xen ngang.”
“……?!”
Bóng hình màu đỏ thẫm len vào giữa họ, lần lượt đánh mạnh vào cổ tay ba anh em khiến họ đánh rơi vũ khí, rồi chĩa một chiếc quạt nan sắt màu bạc vào mũi Motoharu.
“…Xin lỗi. Tôi đã hành động khá bạo lực. Nếu các người không muốn có màn tái diễn thì hãy im lặng, được chứ?” Đe dọa ba anh em nhà Yatsuzaki bằng một giọng nói lạnh lùng, cô gái vận bộ kimono đỏ tươi.
Kyousuke và Ayaka—đặc biệt là Eiri—tròn mắt kinh ngạc trước cuộc hội ngộ với một người không ngờ tới này.
“Kagura—”
“Chào chị cả, lâu rồi không gặp. Chị làm sao vậy? Bộ dạng đó hợp với chị quá. Trái tim em gần như ngừng đập! Mặc dù em thấy váy hơi ngắn một chút… Chị vẫn luôn tuyệt vời như vậy. So với—”
Chĩa chiếc quạt sắt gân guốc vào Motoharu, Kagura rời mắt khỏi bộ đồ hầu gái của Eiri, nheo đôi mắt đỏ gỉ sét nhìn Ayaka đang đứng ngẩn tò te sau lưng Kyousuke. "...Lúc nào cũng vậy, đúng là đồ ngu xuẩn mà, Ayaka phế vật kia? Cái bệnh ngu dốt của cô chỉ có chết mới chữa được thôi sao? Đáng lẽ tôi cứ để cô chết đi thì hơn, làm thế mọi người ai cũng khỏe." Kagura khinh khỉnh nhổ toẹt những lời đó.
Ayaka cười tủm tỉm đáp trả. "Còn cô thì lúc nào cũng phiền phức như vậy, Kagura thối nát. Tôi nghĩ cái bệnh mê chị gái đến chết cũng chẳng chữa được đâu, nhưng nếu bây giờ cô chết vì mê muội thì có lẽ cả thế giới và mọi người sẽ được nhờ đấy, cô có nghĩ vậy không?" Ayaka chẳng nhún nhường, trả lời Kagura đúng từng lời.
Trong một khoảnh khắc dài, cả hai lẳng lặng trừng mắt nhìn nhau.
"...Tch. Đã mất công cứu mạng cô rồi, vậy mà cô vẫn là một đứa nhóc đáng ghét, phải không? Cô không hiểu tình hình hiện tại của mình sao?"
"Tôi hiểu rõ ràng là đằng khác! Tôi không phải được cô cứu, mà là anh trai tôi đã cứu tôi! Tôi sẽ không bị mấy tên như bọn chúng giết đâu!"
"……Rốt cuộc cũng chỉ là một bệnh hoạn mê anh trai thôi mà."
"Im đi, đồ mê chị gái!"
"Cô mới im đi, đồ mê anh trai!"
"Thôi nào, Kagura."
Cuộc cãi vã của Ayaka và Kagura bị cắt ngang bởi một giọng nói duyên dáng.
"P-phu nhân Fuyou..."
Fuyou Akabane. Gia chủ hiện tại của gia tộc Akabane, một gia đình sát thủ nổi tiếng, đồng thời là mẹ của Eiri và Kagura. Fuyou, đi cùng với một nam một nữ đeo mặt nạ kịch Noh theo sau như thị vệ, khẽ nhếch môi cười gượng gạo trong một vẻ thất vọng nửa vời. "Kagura, con thật là... Mẹ biết con rất vui khi được đoàn tụ với Eiri và Ayaka, nhưng con hơi quá khích rồi đấy. Hãy giữ bình tĩnh đi con."
"A!"
Nghe lời của Fuyou, Ayaka và Kagura đều giật mình.
"T-tôi biết con Kagura thối nát này đúng là kiểu người nóng lạnh thất thường, nhưng... ơ? Nó thật sự thích tôi sao? Thật ghê tởm!"
"Cái gì...! K-không đời nào! Xin phu nhân Fuyou đừng nói dối nữa! Ai lại có thể thích Ayaka phế vật chứ? Thật tình..."
Vừa làu bàu, Kagura vừa khép chiếc quạt sắt gân guốc lại.
"Tôi xin lỗi vì hành vi bạo lực của các con tôi." Fuyou xin lỗi ba anh em đang bối rối vì không theo kịp những diễn biến vừa rồi. "Tôi tin là các cậu không bị thương chứ?"
"Ha, haa..."
Fuyou nhẹ nhàng hỏi thăm, rồi nhặt hai thanh kiếm mã tấu đã rơi dưới đất. Vừa trao một thanh cho Takamoto đang ngơ ngác, bà vừa ghé sát miệng vào tai cậu ta –
"Lần tới mà cậu còn dám ra tay với những người này, thì cái giá phải trả sẽ là đầu của cậu đấy."
"……?!"
Takamoto giật bắn mình, mặt cắt không còn một giọt máu.
"Hô hô." Fuyou cười khẩy và từ từ rút mặt ra. Và với động tác đó, như thể đã mất hứng thú với họ, bà quay ánh mắt đi khỏi ba anh em.
Quay sang Kyousuke và những người khác, bà cúi người thật sâu. "Đã lâu không gặp, Kyousuke, Ayaka... và Eiri. Còn đây là ai bên cạnh con, bạn của con ư? Rất vui được gặp cháu – cô là mẹ của Eiri."
"Ể?! M-mẹ của Ei-Eiri?! R-r-rất vui được gặm! C-cháu là Mainya Igarachi! Cháu là bạn cùng lớp với Eiri... ôi trời ơi..." Maina, lần đầu gặp gia đình Eiri, tự giới thiệu một cách lúng túng vì quá hồi hộp.
"Ôi chao, ôi chao." Fuyou nở một nụ cười rạng rỡ. "Hô hô, lại có thêm một người bạn đáng yêu của con."
"Mẹ đến rồi sao... Con cũng nghĩ là mẹ sẽ đến." Nhìn thoáng qua những anh em nhà Yatsuzaki đang rút lui, Eiri tiến về phía Fuyou.
"Đúng vậy. Đây là sự kiện trường học của con gái yêu của mẹ mà – việc mẹ tham gia là điều đương nhiên. Và vì dường như các thành viên khác trong gia đình cũng được chào đón, nên mẹ cũng đưa Kagura và Basara đi cùng."
"Tên háo sắc đó lại đi ve vãn gái rồi."
"Vẫn như mọi khi..."
"...Thật đấy. Mặc dù hắn không phải là đối thủ của cậu đâu, Kyousuke."
"Theo nghĩa nào?"
"Không có gì đâu."
"Ôi chao, ôi chao, hô hô hô. Hai đứa hợp nhau thật đấy nhỉ?"
Fuyou cười thích thú nhìn Eiri và Kyousuke đang trừng mắt nhìn nhau.
Ở phía sau, người đàn ông và phụ nữ trong bộ đồ tu sĩ màu nâu đỏ và mặt nạ kịch Noh vẫn ngoan ngoãn chờ đợi.
...Chẳng lẽ là do mình tưởng tượng? Kyousuke tin chắc rằng mình có thể cảm nhận được một ánh nhìn sắc như dao đến từ phía sau những chiếc mặt nạ đó. Điều đó khiến anh cảm thấy vô cùng bất an.
"Gì-gì cơ—?"
"Eiri..." Kyousuke vừa định hỏi về những người hầu, thì Fuyou mở một chiếc ô giấy đỏ kiểu Nhật và khẽ nghiêng đầu. "Con có thể dành cho mẹ một chút thời gian được không? Đã lâu lắm rồi chúng ta mới có thể gặp nhau như thế này mà. Đi dạo cùng chúng mẹ nhé. Kyousuke và Ayaka đương nhiên cũng được chào đón..."
"...Mẹ. Muramasa, Ryou và Ran không đi cùng mẹ sao?"
"Đúng vậy. Lần này họ đang trông nom biệt thự cho mẹ lúc vắng mặt. Sẽ rất khó di chuyển nếu mẹ đưa quá nhiều thành viên gia đình đi cùng... phòng hờ mà con biết đấy."
"Phòng hờ...?"
"Hô hô." Mỉm cười, Fuyou xoay chiếc ô của mình.
Sau đó, Kyousuke và những người khác, vốn đã định quay lại Maid Café Hades, cuối cùng lại đi dạo quanh Lễ hội Purgatory cùng với cả gia đình Akabane. Tuy nhiên, không phải là họ có thể bỏ bê công việc mà không nói lời nào.
"Đừng lo lắng về ca làm của mọi người! Tớ sẽ nói với tất cả. Tớ sẽ nói Kyousuke, Eiri và Ayaka đến muộn vì có việc bận..."
—Maina tự mình đề nghị như vậy, nên năm người họ (bảy người nếu tính cả những người hầu im lặng như pho tượng) bắt đầu đi bộ quanh tòa nhà trường mà không có cô ấy.
"Này, mẹ. Mẹ không muốn vào đâu cả sao?"
"...Mẹ tưởng mẹ đã bảo con đừng gọi mẹ như vậy rồi mà, Ayaka phế vật."
Ayaka hỏi Fuyou từ phía sau lưng bà, và Kagura bực bội khiển trách.
Fuyou quay đầu lại nhìn qua vai, có vẻ không hề nao núng. "Đúng vậy, Ayaka. Có một nơi mà mẹ đích thân rất muốn đến... nhưng mẹ không ngại ghé thăm các điểm dừng trên đường, vì vậy đừng ngần ngại khi có nơi nào con muốn ghé qua nhé."
"Vâng ạ! Rõ rồi, mẹ!"
"……Tch."
Kagura tặc lưỡi nhìn Ayaka, người đã trả lời một cách vui vẻ. Nữ sát thủ trẻ tuổi cắn một miếng bánh crepe nhân nội tạng mà cô vừa mua ở quảng trường và đưa cho Eiri, người đang đi bên cạnh cô.
Khi nhìn thấy sự trao đổi hài hòa giữa hai chị em khi họ chuyền bánh crepe qua lại, cắn từng miếng, Kyousuke không khỏi tự hỏi – nơi mà Fuyou muốn đến, rốt cuộc là nơi nào trên đời?
Phù Du bước vào tòa nhà trường học từ cổng chính, rồi thong thả đi thăm thú từng tầng của từng dãy nhà. Thế nhưng, suốt quãng đường ấy, cô luôn giữ vẻ mặt thờ ơ, chẳng mảy may bận tâm đến bất cứ điều gì từ đầu đến cuối…
“…Mẹ ơi? Đến đây là hết rồi ạ.”
“Ồ hô hô. Nào, đi theo mẹ.”
Khi đoàn người đi qua các phòng làm việc của giáo viên ở tầng bốn tĩnh lặng của dãy B, Phù Du chẳng thèm để tâm đến vẻ mặt ngơ ngác của Eiri, vẫn lẳng lặng đi tiếp và mở toang một cánh cửa sắt sơn dòng chữ “Cấm vào” đỏ chót.
Đây là một sân thượng khác hoàn toàn so với nơi Kyousuke và Eiri từng ghé qua vài giờ trước. Thành thạo bẻ khóa hệt như Eiri, Phù Du lên tiếng: “Cứ đi vào đi. Mẹ có vài điều muốn nói với các con.”
“H-hả…”
Mời gọi nhóm người đang còn bối rối bước lên sân thượng, cô đóng sập cánh cửa sắt lại rồi khóa trái cẩn thận. Tất cả đứng đối mặt nhau giữa sân thượng, nơi được bao bọc bằng những thanh sắt và dây thép gai chằng chịt.
Không một lời cảnh báo hay báo trước, Kyousuke – đột nhiên bị một cú đấm thẳng vào mặt.
“Kyousuke?!” “Anh trai?!”
Cú đấm bất ngờ đến mức cậu còn chẳng kịp la lên một tiếng. Kyousuke loạng choạng ngã lăn ra sàn, máu từ mũi phun ra rồi cậu đập sầm vào hàng rào sắt. Hơi thở hổn hển, bụng cậu như bị ai cào cấu.
Má phải nơi bị đánh bỏng rát như có lửa thiêu.
“Guh?! C-chuyện quái—”
Kyousuke còn đang hoang mang định đứng dậy thì người đàn ông đeo mặt nạ Noh – tên người hầu vừa nãy đã tung một cú đấm thẳng bằng tay phải vào mặt Kyousuke – bẻ khớp ngón tay răng rắc rồi tiến lại gần.
—Mình sắp bị giết rồi. Dự cảm đó hiện rõ mồn một trong đầu Kyousuke.
“Mẹ ơi?! Chuyện quái quỷ gì thế này? Dừng lại! Mẹ!”
“A-anh tr— Kya?! Cô làm gì thế? Buông tôi ra! Buông ra tôi nói! Buông ra ngay!”
Eiri bám riết lấy Phù Du, còn Ayaka vừa định lao đến chỗ Kyousuke thì đã bị người hầu còn lại – người phụ nữ đeo mặt nạ Noh – giữ chặt, cô bé giãy giụa, quơ tay quơ chân lung tung.
“…Fwah,” Kagura ngáp nhẹ một tiếng.
“Kh-khốn kiếp—”
Kyousuke cau mày, gạt đi vệt máu trên mũi, ngẩng đầu nhìn cái mặt nạ Noh vô cảm. Khắp người toát ra sự phẫn nộ, tên đeo mặt nạ gằn giọng:
“Đồ nhãi ranh ngu ngốc, đứa khốn kiếp là mày đó!”
Hắn tóm lấy cổ áo Kyousuke bằng cả hai tay rồi gào lên, mạnh bạo nhấc bổng cậu đứng thẳng dậy.
“…Hả?” Một giọng nói Kyousuke đã từng nghe ở đâu đó. Cậu không thể tin vào tai mình.
“Không đời nào… không, không thể nào—”
Đúng lúc đó, tiếng hét thất thanh của Ayaka vang vọng khắp nơi. “eeeehh?! Mẹ, mẹmẹmẹmẹ, mẹ ư?!”
Trước đôi mắt kinh ngạc của Ayaka, người phụ nữ tháo mặt nạ Noh và tóc giả xuống, để lộ khuôn mặt thật – một loại mặt nạ cực kỳ mỏng. Người phụ nữ luồn các ngón tay vào mái tóc nâu gợn sóng rồi nheo mắt, đôi mắt rất giống của Ayaka, nở một nụ cười tinh quái. “Đúng vậy. Lâu rồi không gặp, Ayaka, con gái yêu.”
“……Hả? K-khoan đã… sao mẹ lại ở nơi này?”
“À, Kyousuke nữa, xin chào con! Mẹ nhớ con lắm!”
“Tại sao—?”
“Đây phải là câu của chúng ta chứ, đúng không?!”
Trong khi Kyousuke kinh ngạc nhìn người phụ nữ vẫy tay chào, người đàn ông kéo mạnh cổ áo cậu lại gần hơn. Hắn ghé sát chiếc mặt nạ Noh vô cảm vào rồi gầm gừ: “Mày làm cái quái gì ở cái nơi này hả đồ nhãi ranh? Sanae và tao đã giao phó căn nhà cho mày, đúng không? Chúng ta đã giao Ayaka cho mày chăm sóc, đúng không?! Vậy rốt cuộc mày mò đến đây bằng cách quái nào hảaaaa?!”
“Gaaa?!”
“Anh traiii?!”
“Naoki, bình tĩnh đi. Anh làm Kyousuke nghẹt thở đấy.”
Được Ayaka và người phụ nữ vội vã chạy đến ngăn lại, người đàn ông buông tay khỏi Kyousuke. Cậu bé khụy xuống sàn, hít lấy hít để từng ngụm khí oxy như chết đuối. Cổ họng cậu suýt nữa thì bị bóp nát.
“A-anh trai… anh không sao chứ?”
Nhìn xuống chàng trai trẻ và Ayaka đang chăm sóc cậu, người đàn ông khịt mũi cười khẩy. “Hừ! Yếu ớt như mọi khi, nhãi ranh! Chính vì thế mà dù thời gian trôi qua bao lâu, mày vẫn sẽ luôn là ‘người bình thường.’ Vậy mà mày tự xưng là con trai tao, Kyousuke? Cố gắng thêm một trăm năm luyện tập nữa rồi hãy nói!”
“Ô-ông—”
Kyousuke nghiến răng, trừng mắt nhìn chiếc mặt nạ Noh đang chế giễu.
……Không thể nhầm lẫn được. Thái độ ngạo mạn, kiêu căng, những lời lẽ thô tục và bạo lực, và trên hết là việc đánh đập, bóp cổ chính con trai mình – người đàn ông không ngần ngại sự tàn nhẫn này chính là—
“Im đi lão già! Ông đã ở đâu và làm gì cho đến bây giờ hả?!”
—Naoki Kamiya, cha của Kyousuke và Ayaka, người đã bặt vô âm tín kể từ khi đi công tác nước ngoài.


0 Bình luận