Tập 06: A Murderer And The Deathly Love Affair
Chapter 2
0 Bình luận - Độ dài: 11,315 từ - Cập nhật:
"Cha mẹ của Kyousuke và Ayaka sao…?" Eiri khẽ hỏi, như lẩm bẩm.
"Phải," Fuyou đáp lời, tay vừa gấp gọn chiếc ô lại. "Chính là Naoki và Sanae Kamiya — đích thị là cha mẹ của hai đứa đấy."
Naoki, người cũng đã tháo mặt nạ giống Sanae, lại tóm lấy cổ áo Kyousuke. "—Hả? Ta đã ở đâu, làm gì á? Thằng nhóc ngu ngốc kia… Ta suýt chút nữa bỏ mạng cũng vì mày đó, biết không hả?!"
Với mái tóc đen cắt sát, hai bên thái dương cạo thành những hoa văn cầu kỳ, cùng vô số vết sẹo chằng chịt trên mặt, Naoki trông vô cùng hung tợn và đáng sợ. Chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ khiến người yếu bóng vía ngất xỉu.
Kyousuke bị ánh mắt giận dữ của cha mình ghim chặt, ngạc nhiên nhìn quanh. "Ơ… s-suýt chút nữa bỏ mạng? Cha á? Bởi ai cơ?"
"Bởi cái lũ đang điều hành cái trường học của mày đó, thằng nhóc ngu ngốc!"
"……?!"
Mắt Kyousuke và Ayaka mở to kinh ngạc.
"Thực ra, họ không phải là người của học viện," Sanae tiếp lời. "Hình như họ là sát thủ do Tổ Chức, kẻ đứng sau giật dây mọi thứ, cử đến. Sau khi chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ và chuẩn bị trở về Nhật Bản, bọn chúng đã tấn công chúng tôi ngay tại khách sạn… và từ đó đến giờ cứ như một trò mèo vờn chuột không hồi kết. Bọn chúng bám dai như đỉa! Mà chúng tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại bị truy lùng nữa, nên chỉ có thể cắm đầu chạy thôi."
"...Đúng vậy. Mệt mỏi thật sự. Cứ phải bay lượn tứ tung như điên vậy đó…"
"Đúng đó, chúng ta suýt chút nữa thì lên thẳng thiên đường rồi ấy chứ… À nhưng mà, nhưng mà—!" Giọng Sanae chợt hưng phấn hẳn lên, cô ôm chầm lấy chồng từ phía sau. "Thật là vui khi được đi khắp thế giới cùng với Naoki yêu quý của em! Em cứ ngỡ như đang đi hưởng tuần trăng mật lần nữa vậy. Được ở bên anh nhiều như vậy, em hạnh phúc lắm!"
"S-Sanae—" Naoki bỗng nhiên dịu giọng, buông Kyousuke ra. "Anh cũng hạnh phúc lắm, Sanae yêu dấu! Chúng ta đã có hơn sáu tháng ở riêng với nhau, anh vui lắm! Anh yêu em hơn cả thế giới này—tình cảm của anh không hề thay đổi chút nào từ trước khi chúng ta cưới nhau đâu, Sanae, bà xã yêu quý!"
"Oa?! Em cũng vậy, Naoki, ông xã yêu ơi. Em yêu anh!"
Mọi người xung quanh đều lùi lại khi hai người ôm hôn nhau thắm thiết. Kyousuke và Ayaka, Eiri và Kagura—và ngay cả Fuyou, người đang nhíu mày thay vì mỉm cười.
"...Này." Kyousuke cố gắng ngắt lời.
"Hả? Gì đó, thằng nhóc? Mày đừng có chen vào!"
"Phải, con trai à, có lẽ con nên nhìn không khí một chút thì hơn?"
"Hai người thì nói được ai chứ!"
"Này, cái kiểu ăn nói với cha mẹ ruột như thế là sao hả?! Ta giết mày đó, cái thằng nhóc chết tiệt!!"
"Thế cái kiểu nói sẽ giết con trai ruột của mình là sao hả?! Con giết cha đó, cái ông già chết tiệt!!"
"Thế cái kiểu nói sẽ giết cha của mày là sao hả—"
"Thôi được rồi-được rồi-được rồi, dừng lại hết đi!" Fuyou ngắt lời, cố gắng can ngăn cuộc tranh cãi. "Hai người làm ơn dừng lại đi." Vỗ tay một cái, cô thở dài thườn thượt khi Kyousuke và Naoki vẫn tiếp tục lườm nhau sát vách trán. "Cuộc… đối thoại của hai người chẳng đi đến đâu cả. Hay là chúng ta tạm gác lại cuộc đoàn tụ đầy cảm xúc này một chút để tôi có thể giải thích chi tiết tình hình của hai người nhé?"
"—Đúng vậy, đúng như Fuyou nói đấy," Sanae bổ sung. "Tỉnh táo lại đi Naoki, ông xã, và cả Kyousuke nữa. Hai người định làm gián đoạn cuộc nói chuyện đến bao giờ nữa?"
"Oa, đúng là mẹ của chúng ta! Bỏ qua hết khuyết điểm của bản thân và nhanh chóng đi theo làn sóng mới nhất, từ đó tránh hoàn toàn mọi lời trách cứ hay trách nhiệm. Thật là một cách lảng tránh đỉnh cao!"
"Hề hề. Cảm ơn con, Ayaka yêu quý."
"...Em không nghĩ cô ấy thực sự đang khen chị đâu."
"Cái gia đình này là sao vậy…?"
Eiri và Kagura bình luận về màn đối thoại từ bên lề.
Giữ khoảng cách với cha mình, Kyousuke cố gắng trấn tĩnh lại. "Ừm, xin lỗi… tôi muốn biết cha mẹ tôi đang làm gì với gia đình Akabane vậy?" cậu hỏi Fuyou, người dường như biết nhiều nhất về tình hình.
Fuyou và các thành viên khác của gia tộc Akabane là một gia đình sát thủ nổi tiếng, những nhân vật tầm cỡ trong giới tội phạm ngầm. Vậy tại sao họ lại hợp tác với cha mẹ của Kyousuke và Ayaka?
"Ho-ho. Kyousuke à, đó là bởi vì chúng tôi, gia tộc Akabane, đang bảo vệ và che giấu hai người họ khi họ trốn chạy khỏi các sát thủ của Tổ Chức."
"...Gia tộc Akabane đang che giấu cha mẹ tôi sao?"
"Phải. Fuyou thực sự đã cứu mạng chúng tôi." Naoki dựa vào lan can sắt, thản nhiên gật đầu về phía người phụ nữ. "Ngay cả khi chúng tôi cứ tiếp tục chạy trốn, mọi chuyện chắc chắn sẽ càng trở nên tồi tệ hơn… Tệ nhất là tôi thực sự không hiểu tại sao. Những kẻ khốn nạn cứ đuổi theo chúng tôi là ai? Ai đã cử họ đến? Và tại sao ngay từ đầu chúng tôi lại bị nhắm đến? Chúng tôi đã cố gắng tìm hiểu, nhưng mọi chuyện vẫn không rõ ràng hơn chút nào. Và trong hoàn cảnh đó, chính gia tộc Akabane đã chìa tay giúp đỡ chúng tôi."
"...Tôi hiểu rồi." Kyousuke gật đầu thấu hiểu.
"À, nhưng… anh không thấy lạ sao?" Ayaka nghiêng đầu hỏi. "Tại sao gia tộc Akabane lại biết rằng cha đang bị truy đuổi vậy, cha? Đó là một thông tin tiện lợi đến lạ lùng. Con không nghĩ có thể như vậy, nhưng liệu gia tộc Akabane và cha mẹ con… có mối liên hệ nào đó không? Giống như trước đây các người từng là người quen chẳng hạn?"
"Hả? Không đời nào—"
"Đúng vậy. Chính xác là như thế." Ngắt lời phủ nhận của Naoki, Fuyou xác nhận nghi ngờ của cô bé. Liếc nhìn Naoki đang mở to mắt, Fuyou nhún vai, không hề tỏ ra e dè chút nào. "Thật khó để tiếp tục che giấu vào thời điểm này. Tại sao hai người không nói cho chúng biết sự thật đi? Hãy kể cho chúng nghe điều mà anh và vợ đã giữ kín bấy lâu nay."
"..."
Naoki im lặng. Anh nhìn Kyousuke và Ayaka, cả hai cũng đang nhìn lại anh với vẻ khó hiểu.
"—Bí mật?" Kyousuke hỏi.
Sau khi lặng lẽ nhìn vợ gật đầu xác nhận, Naoki thở dài. Gãi sau gáy, cuối cùng anh cũng lên tiếng. "...Thôi được rồi. Ờ, Kyousuke. Ayaka. Có một chuyện cha mẹ chưa nói cho hai đứa biết, nhưng—"
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Chuyện gì vậy cha?"
“Chuyện là, công việc của tôi với Sanae… Bọn tôi đã bịa đủ chuyện để hai đứa tin rằng tôi là nhân viên công ty thương mại nước ngoài, suốt ngày bận đi công tác nước ngoài, nhưng… tôi với Sanae… công việc của bọn tôi… Nói thật thì, bọn tôi là vệ sĩ.”
“Vệ sĩ ạ? Giống SP ấy ạ?” Ayaka nghiêng đầu, đôi mắt lộ vẻ khó hiểu.
“Không, không phải SP,” Naoki tiếp lời. “SP là cảnh sát an ninh, làm việc cho nhà nước, phải không? Công việc của tôi với Sanae lại không đơn giản như thế. Người chúng tôi bảo vệ đa phần là những tội phạm ‘có số má’, còn kẻ săn lùng họ thì chủ yếu là sát thủ.”
“S-sát thủ ạ?!”
“Đúng vậy. Sát thủ thì có mục tiêu, đúng không? Vậy nên bọn tôi bảo vệ những mục tiêu đó, giữ an toàn cho họ. Là vệ sĩ, chúng tôi cũng có nhiệm vụ lật ngược tình thế trước những kẻ muốn giết người!”
“Thật… thật ạ…?”
“Tuyệt quá đi mất!”
Kyousuke trông có vẻ sốc. Bên cạnh cậu, đôi mắt Ayaka lại sáng rực lên một cách hồn nhiên.
Thật tình mà nói, cái năng lực thể chất khác người của Naoki, thân hình cơ bắp vạm vỡ cùng vô số vết sẹo và vết bầm tím đều như muốn hét lên rằng, ‘Cái gã này mà làm nghề tử tế ư, chuyện không tưởng!’, thế mà Kyousuke chưa từng dám tin đó lại là sự thật… Chả trách gã ta khác thường ở mọi phương diện đến vậy.
“À, ừm… vậy thì, uh… chẳng lẽ… cái chuyện chú bị tàu hỏa đâm suýt chết cũng là…?”
“Phải, là nói dối. Sự thật là tôi bị một sát thủ tàn độc tấn công suýt mất mạng. Và lý do Sanae quay lại với công việc này là vì cô ấy lo lắng cho tôi…”
“Đó là điều hiển nhiên thôi mà, Naoki!” Người phụ nữ được nhắc tới bám chặt lấy cánh tay Naoki, ngước lên nhìn anh với đôi mắt rưng rưng. “…Em đã nghĩ anh có thể chết, mà. Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa… Nếu Naoki của em có thể chết trong lúc em chỉ làm những công việc nội trợ bình thường… Khi em bắt đầu nghĩ đến điều đó, em không thể ngồi yên được nữa! Em muốn đứng gác bên cạnh anh. Em muốn bảo vệ Naoki, người bảo vệ khách hàng, bằng cả thể xác và linh hồn này!”
“S-Sanae à, em yêu…”
“Naoki à, anh yêu…”
“Tôi bảo rồi, đừng có bỏ qua hoàn cảnh mà ve vãn nhau chứ!”
“Nhưng mà chính vì mẹ cứ thế lao ra khỏi nhà mà bỏ rơi chúng con nên chúng con mới thành ra thế này đó… Tuy vậy, con lại được ở bên anh trai, nên con cũng không bận tâm đâu ạ!”
“……Tch.”
Một tiếng tặc lưỡi sắc lạnh vang lên. Họ quay sang thì thấy Fuyou đang đứng đó với nụ cười trên môi. “Hô hô hô. Vẫn quấn quýt như mọi khi nhỉ. Naoki, Sanae… Tôi ghen tị đó, hô hô. Thật sự… với một người đã mất chồng như tôi, gần như muốn xé nát một trong hai người ra thành từng mảnh ngay bây giờ và để người còn lại nếm trải cảm giác của tôi đó, ô hô hô hô hô hô hô.”
Naoki và Sanae đứng hình, vẫn ôm chặt lấy nhau.
Vài giây sau, họ lập tức buông nhau ra, cứ như vừa tránh một thứ gì đó kinh hoàng, rồi vội vàng tìm cách xoa dịu Fuyou.
“Từ từ đã nào, đừng có nổi điên chứ! Là bọn tôi ngu ngốc khi cứ tiếp diễn như vậy mà…”
“Xin lỗi! Xin lỗi Fuyou thân mến!! Nhìn xem, tình yêu khiến người ta mù quáng mà… a ha ha ha ha… đáng lẽ chúng tôi nên nghĩ đến Masato hơn… đúng không?”
“Chúng tôi xin lỗi!”
Naoki và Sanae cúi đầu đồng thanh.
Fuyou có chút bất ngờ — “Ô, hiếm có đấy” — và vẻ khó chịu trên mặt bà nhanh chóng tan biến. “Chưa nói đến Sanae, đằng này đến Naoki cũng thành thật xin lỗi như vậy. Hay hôm nay trời sẽ mưa nhỉ? May mà tôi có mang theo ô.”
“Ôi, im đi mà…” Naoki ngước nhìn Fuyou, rồi đứng thẳng dậy. Anh cố tình tránh ánh mắt bà khi tiếp tục. “Tôi cũng hối hận về cái chết của anh ấy mà… Ngay cả bây giờ tôi đôi khi vẫn không thể tin anh ấy đã ra đi. Masato là bạn tốt của tôi mà.”
“…………Hả?” Eiri, nãy giờ vẫn đang xem cùng Kagura, mở to đôi mắt buồn ngủ. “C-Cha… bạn của Cha ạ?”
“Phải.” Fuyou nhắm mắt lại, như đang hình dung người chồng đã khuất sáu năm trước của mình. “Con biết rằng trước khi gia nhập gia tộc Akabane, Masato từng làm vệ sĩ phải không? Cậu ấy và Naoki là đồng nghiệp, đại khái là vậy.”
“Hả—?” Eiri nhìn chằm chằm vào cha của Kyousuke, người đang mang một biểu cảm khó tả.
“C-Cháu… chắc là cô con gái lớn, người mà Masato luôn cưng chiều, phải không? Bé Eiri ấy nhỉ? Chúng ta gặp nhau sáu năm trước tại tang lễ của anh ấy, nhưng chắc cháu không nhớ tôi đâu.”
“…Cháu không… nhớ,” Eiri đồng ý, vẻ bối rối.
“Ha ha… tôi cũng nghĩ vậy. Cháu còn nhỏ lắm mà.” Naoki mỉm cười, dù có vẻ hơi lo lắng khi đối mặt với cô bé.
Eiri, vốn là Eiri, chăm chú nhìn người đàn ông, dò xét anh. “Cha mình và cha của Kyousuke là… hử? K-Kia là vậy sao… ừm…,” cô lầm bầm, liên tục liếc nhìn Kyousuke, người vẫn đang há hốc mồm. “Trong trường hợp đó, có lẽ anh ấy sẽ dễ hiểu gia đình mình hơn một chút…?”
Khi Eiri lẩm bẩm một mình, Fuyou trông có vẻ hài lòng. “Ô hô, để lát nữa tôi sẽ giới thiệu các con gái mình với cậu lần nữa nhé. Dù sao thì, như tôi đã nói trước đó, chúng ta có một lịch sử lâu dài với nhau, và chính gia tộc Akabane chúng tôi đã sắp xếp cuộc gặp mặt này với hai người đó.”
“V-Vâng…” Nghĩ lại thì, lời triệu tập Kyousuke đến gia tộc Akabane hai tháng trước trong kỳ nghỉ hè có lẽ đã có mục đích thầm kín. Đúng là với những người này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra…
“Vì vậy, sau khi đảm bảo an toàn cho cha mẹ của hai người không chút vấn đề, chúng tôi chuyển sang vấn đề tiếp theo,” Fuyou tiếp tục bằng giọng điệu trang nhã của mình. “Cụ thể là, lên kế hoạch làm thế nào để giành lại các con của họ, Kyousuke và Ayaka, những người đã bị mắc kẹt trong một cái bẫy hiểm ác và bị nhốt lại.”
“À—”
…Tất nhiên, là như vậy. Cả Naoki lẫn Sanae đều không phải loại người có thể ngồi yên biết rằng con cái của mình đã bị ném vào một học viện như thế này. Lời nhận xét đùa cợt ngắn gọn rằng “họ có thể đến đây để trực tiếp đàm phán” đã kỳ diệu trở thành hiện thực nhờ sự hợp tác với gia tộc Akabane.
"Vì Lễ hội Thanh Trừ cho phép người ngoài vào trường, tôi đã cho họ cải trang thành những người tùy tùng của mình. Là một gia tộc sát thủ khét tiếng, nhà Akabane chúng tôi thừa tài che mắt thiên hạ… Dù sao cũng chẳng ai ngờ hai vệ sĩ với nhiệm vụ đối chọi sát thủ chuyên nghiệp lại có quan hệ thân thiết với nhà Akabane. Với sự thận trọng tuyệt đối trong từng bước đi, chúng tôi đã tiến sâu vào đây mà không bị ai phát hiện. Bây giờ, chỉ còn việc—"
"Chỉ còn việc là xông vào phang thẳng tay chứ còn gì nữa!" Naoki chen ngang, bẻ khớp tay rôm rốp, tiếp lời Fuyou. "Dám động vào con cái người khác… khác gì tuyên chiến trực diện đâu. Chừng nào bọn chúng chưa quỳ rạp dưới đất xin tha thì chưa xong đâu nhé! Tôi sẽ đập nát từng tên một, moi hết tiền chúng có. Chắc tầm mười tỷ yên là đủ bồi thường nhỉ. Cứ nghiền nát hết bọn chúng!"
"…Chà, vâng, chúng ta nhất quyết sẽ không làm mấy trò đó đâu. Tôi dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với những bên có trách nhiệm. Việc xông vào bằng vũ lực nên là phương án cuối cùng—thành thật mà nói, tôi nghĩ làm vậy sẽ chẳng được tích sự gì ngoài việc chuốc thêm rắc rối thôi, nên cân nhắc nó thôi cũng đã thấy vô lý rồi. Đây là kế hoạch dở tệ nhất, một sự ngu xuẩn tột độ, đúng là một cách làm của loài vượn."
"Hả?! Cô nói cái gì cơ? Muốn đánh nhau hay sao?!"
"Ấy, từ từ nào, Naoki yêu." Sanae ghì chặt hai tay Naoki ra sau lưng, xoa dịu anh trước khi anh kịp quay sang đối phó với Fuyou. "Anh xem, cô ấy nói đúng mà cưng. Ý em là, trước khi đến đây, chúng ta đã thống nhất sẽ làm như vậy rồi mà, phải không? Em biết anh nhiệt tình lắm, nhưng cũng nên động não một chút chứ."
"……T-tôi xin lỗi."
"Ôi chao. Đúng như tôi đoán, xem ra vợ anh vẫn nắm cương điều khiển anh phải không?"
"Câm mồm đi con mụ phù thủy hay thay đổi kia. Hàng vạn lần còn hơn bị dây rối của mụ giật."
"Đừng lo lắng. Tôi không đặc biệt muốn điều khiển anh."
"Ơm, mẹ ơi…?" Eiri rụt rè hỏi sau khi người phụ nữ kia thản nhiên gạt đi lời lăng mạ của Naoki. "Mẹ nói là đưa Kyousuke và Ayaka về, có phải ý là…?"
"Đúng vậy." Fuyou mỉm cười rạng rỡ. "Chúng ta sẽ khiến bọn họ đồng ý cho Kyousuke và Ayaka thôi học ở đây."
"Để xin phép cho hai đứa trẻ ngoan ngoãn này thôi học, tôi sẽ cần gặp mặt trực tiếp người phụ trách học viện—là chủ tịch hội đồng quản trị—nhưng không may là tôi không biết ông ta đang ở đâu."
"Không gặp ông ta trong phòng chủ tịch hội đồng được sao?"
"Về lý thuyết thì được. Trừ phi cái chỗ đó không tồn tại. Mặc dù tôi đã cố gắng tìm kiếm nó khi chúng ta đến học viện dự lễ hội thể thao…"
"Sao không hỏi giáo viên? Chắc chắn họ phải biết chứ."
"Đó là một ý hay. Được rồi, chúng ta hãy đến phòng giáo vụ thôi."
Sau một hồi bàn bạc ngắn gọn, Kyousuke và những người khác quay lại tòa nhà trường học và đi đến phòng giáo vụ ở tầng bốn. Tại Học viện Phục hồi Purgatorium, mỗi giáo viên đều có văn phòng riêng. Fuyou chọn một trong những cánh cửa dọc hành lang và gõ vào cánh cửa đề tên "Hijiri Kurumiya".
"…Hình như cô ấy không có ở đây."
Không có phản hồi. Các phòng khác cũng vậy.
Vì lễ hội đang diễn ra sôi nổi, các giáo viên có lẽ đều đã ra ngoài. Thật phiền phức, nhưng họ đành phải đi tìm thôi—vì vậy Kyousuke và những người khác đi về phía cầu thang.
"Oa, màn trình diễn trực tiếp vừa rồi đỉnh thật đấy, Renji. Cậu và Renko đương nhiên rất tuyệt, nhưng các bạn cùng lớp của cậu cũng thể hiện tốt nữa. Mình phấn khích đến nỗi mồ hôi nhễ nhại rồi đây! Mình muốn nhanh chóng đi tắm và thay đồ—á á?!"
Một người phụ nữ xuất hiện ở góc hành lang và suýt chút nữa đâm sầm vào Naoki. Giật mình lùi lại, người phụ nữ thoáng nhìn thấy mặt Naoki và hét toáng lên. "Á á?! Một k-k-k-k-kẻ giết người!"
"Hả?! Kẻ giết người nào ở đây hả con ranh?!"
"Á á?!"
Bị tiếng quát của anh làm cho giật mình, người phụ nữ nấp sau người gần nhất—một người đàn ông to lớn trong bộ đồng phục học sinh, đeo mặt nạ chống độc màu trắng ngà.
"…………"
Khoảnh khắc nhận ra điều đó, đến lượt Naoki giật bắn mình. "Ách?!"
"Ôi không—" Sanae cũng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bước lên trước Kyousuke và Ayaka như thể muốn bảo vệ hai đứa.
"M-mày…," Naoki gầm gừ. "Mày là thằng khốn đã từng truy sát chúng tao đúng không? Lâu rồi không gặp, đồ khốn."
"…………"
Người đàn ông khổng lồ không đáp lời.
Kyousuke ngạc nhiên nhìn chằm chằm. "Eh?! Truy sát…? Renji đã làm thế sao?"
"—Renji? Thằng nhóc kia, mày quen tên khốn này sao?"
"K-kiểu vậy…" Kyousuke, người suýt bị Renji giết chết trong lễ hội thể thao một tháng trước, phải trả lời với cảm xúc lẫn lộn.
Người phụ nữ đang hé mặt ra từ phía sau Renji kêu lên "Á!" và vẫy tay về phía Kyousuke. "Kyousuke! Có phải đó là Kyousuke không?!"
"……Bạn của cậu sao?" Sanae hỏi, ánh mắt nghi ngờ.
"K-kiểu vậy…" Kyousuke đáp lại. Cậu cúi đầu chào người phụ nữ vẫn đang nấp nửa chừng sau lưng Renji, một người có mái tóc trắng bạc và đôi mắt xanh băng giá, đeo kính thời trang. "Chào cô Reiko."
"…'Cô'? Mụ ta là giáo viên à?"
"Vâng, đúng vậy. Nhưng chỉ là giáo viên tạm thời thôi."
Phần nào yên tâm khi có Kyousuke ở đó, Reiko ló hẳn ra từ phía sau Renji. Cô ta chỉ là giáo viên trên danh nghĩa—thực ra không thực sự dạy dỗ gì nhiều và chủ yếu có mặt ở đây vì Renko—mặc dù cô ta không có vẻ sẽ đi giải thích chuyện đó làm gì.
Reiko nhìn quanh những người đang đứng trong hành lang, và khi cất lời, giọng cô ta như thể cuối cùng cũng đã nhận ra điều gì đó. "…Ơ? Tôi cứ tự hỏi mấy người sát thủ này từ đâu ra, hóa ra là mục tiêu—hay đúng hơn, là bố mẹ của Kyousuke phải không! Và phía sau là, ừm… nhà Akabane? Ơ, sao lại có sự kết hợp thế này? Ý tôi là, mấy người làm gì ở một nơi như thế này chứ?! Tôi thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra—"
"Nếu cô không hiểu, để tôi cho cô hiểu rõ!"
"Á á?!"
Naoki tiến về phía người phụ nữ đang hoang mang và túm lấy gáy cô ta. Anh lôi cô ta ra khỏi phía sau Renji, rồi túm cổ áo bằng cả hai tay, nhấc bổng cô ta lên khỏi sàn nhà.
"—Này cô, bọn tôi đến đây là để đón lũ trẻ về, chứ không phải để mấy người bắt đi đâu… Vậy nên, im miệng lại và dẫn bọn tôi đến phòng Chủ tịch hội đồng quản trị ngay! Ngoan ngoãn mà nghe lời thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, rõ chưa?" —hắn ghé sát mặt vào cô ta, nhấn mạnh từng lời— "Bằng không thì đừng trách sao lại rước họa vào thân đấy!"
Reiko giật mình. Đầu tiên cô ta tái mặt, rồi sau đó, gương mặt co giật vì sợ hãi nhanh chóng đỏ bừng lên, đôi môi căng mọng run rẩy. "R-r-rước họa vào thân… Anh muốn nói… Ch-ch-chẳng lẽ là…?!"
"Đúng đấy," Naoki đáp lời. "Tôi sẽ khiến cô phải khuất phục, phải vâng lời, phải làm theo những gì tôi sai bảo — Hả?"
Đột nhiên, hắn nhíu mày, khó hiểu nhìn xuống hai bàn tay mình, rồi lại nhìn vào ngực của người phụ nữ mà hắn đang ghì chặt.
"……?!"
Mắt Naoki mở to. Hai bầu ngực cỡ J-cup căng tròn đang làm kéo giãn chiếc áo phông xanh cộc tay in logo GMK48 của cô ta. Hai cánh tay của Naoki đang ép chặt lấy hai gò bồng mềm mại ấy. Hắn nuốt nước bọt.
"Aaa?! Tôi sẽ b-b-b-bị cưỡng bức ư?! Anh sẽ đè tôi ra cho đến khi tôi phải đầu hàng, rồi bắt tôi phải làm bất cứ điều gì anh muốn, và khiến tôi gặp phải chuyện tồi tệ?!"
"Hả?! Không, tôi không có ý đó—"
"Renjo!" Reiko hét lên. "Diệt tên khốn nạn này!"
"Bố, cẩn thận! Tránh raaa!"
"Bố ơiiiii!"
Con quái vật bất khuất kia bắt đầu hành động, vung cánh tay phải về phía Naoki. Cánh tay được bọc bởi những khối cơ bắp rắn chắc và gân guốc, vụt qua người tình của Renji, nhắm thẳng vào đầu Naoki để nghiền nát—
"To gan."
…Nhưng không thể. Cú đấm trời giáng của Renji đã bị Naoki chặn lại một cách nhẹ nhàng bằng tay trái.
"Cái gì thế kia, muỗi đốt à? Mày là nghiệp dư đấy à, thằng ngu này? Đương nhiên là mày không thể đấu lại tao mà không tháo mặt nạ ra được! Mặc dù dù có tháo hay không thì tao cũng sẽ hạ mày thôi… Tao sẽ cho mày nếm mùi tất cả những gì mày đã gây ra khi bám theo bọn tao—buhu?!"
Khi Naoki gằn giọng đe dọa Renji, hắn bất ngờ bị đánh một cái vào má. "Cái gì—?" Một cú đấm khác, một cú đấm thẳng trái, giáng mạnh vào sống mũi hắn.
"Naoki, cưng à?" Sanae, người vừa tung cú đấm vào Naoki, nở một nụ cười rạng rỡ. Cô lại vung tay phải chuẩn bị. "Vừa rồi… anh đã phấn khích đấy nhỉ?"
"……Hả? Anh không có—"
"Xạo!"
"—Ubuh?!"
Naoki bị cú đấm thẳng phải của Sanae đánh bay, ngã vật xuống sàn hành lang. Sanae không chút chậm trễ mà đè lên người hắn, liên tục tung ra một loạt tát trái tát phải vào mặt hắn.
"Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc Naoki, đồ ngốc! Anh chắc chắn đã phấn khích! Anh phấn khích vì cặp ngực khủng của cô giáo kia! Đó là ngoại tình! Rõ ràng đó là ngoại tình, Naoki!!"
"Hảá?! Sao em lại ghen tỵ với bộ ngực khủng của cô ấy—?"
"Không phải! Đừng đánh trống lảng nữa, đồ lăng nhăng!"
"Gì chứ, đó là vu khốống—geh?!"
"…………Kksshh." Renji, người đã bị tước đoạt mục tiêu, nhìn người tình của mình, không biết phải làm gì.
Reiko, chỉnh lại chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng mặc ngoài áo phông, lẩm bẩm, "...À, vậy thì được rồi. Renji, dừng lại."
Eiri và Kagura thì ngây người ra, Fuyou cũng sững sờ không kém.
"Mẹ ghen tuông quá mức rồi…" Ayaka lầm bầm, dường như không nhận thức được sự mỉa mai trong câu nói của mình.
"Thật là phiền phức. Cái cặp đôi kỳ quái này bị làm sao thế không biết…?"
Ngươi cũng kỳ quái không kém đâu, đóng vai trinh nữ rõ khổ. Nuốt ngược những lời này vào bụng, Kyousuke quyết định hỏi về một điều thực sự đang khiến hắn bận lòng. "Cô Reiko, có thật là Renji đã truy lùng cha mẹ tôi không?"
"...Phải, đúng vậy. Tôi xin lỗi? Đó là công việc. Nó cũng nhằm kiểm tra năng lực của Renji—hắn được chỉ thị phải tiêu diệt hai mục tiêu. Những sát thủ khác đã được phái đi trước Renji, nhưng họ không thể hoàn thành nhiệm vụ… Cấp trên đã chán nản chờ đợi và điều động tổ chức Sát Thủ của Sát Thủ. Tôi chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp cha mẹ cậu, nhưng Renji đã nhiều lần giao đấu với họ rồi."
"...Thế còn cái bộ giới hạn của hắn thì sao?"
"Hắn không đeo nó, không. Mặc dù vậy, hắn vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ, thành thật mà nói thì điều đó thật rắc rối."
"Thật sự sao…"
Quả đúng là phong thái của cha hắn. Ngay cả Kyousuke, người bị mọi người khiếp sợ và biết đến với những biệt danh như "Metallica" hay "Megadeth," cũng bị chế giễu là "bé tẹo" và "yếu ớt" khi về nhà…
Việc Kyousuke cố tình tỏ ra khiêm tốn và tự gọi mình là người bình thường, chủ yếu là do ảnh hưởng của gia đình với xuất thân kỳ lạ này.
"—Vậy thì sao? Tôi cũng muốn hỏi một chuyện—tại sao họ lại ở đây?"
"Bởi vì tôi đã dẫn họ đến đây." Fuyou trả lời câu hỏi của Reiko. Cô mỉm cười. "Gia tộc Akabane sẽ hợp tác và hỗ trợ họ toàn diện. Kyousuke và Ayaka—những đứa con của những người bạn thân mến của tôi—chúng tôi đến đây để đón chúng về từ cô."
"……Ồ? Thì ra là vậy—có chuyện đó sao?" Mắt Reiko nheo lại.
Mắt Fuyou cũng nheo lại, không khí căng thẳng rõ rệt. "Đúng vậy đó. Chắc hẳn cô không muốn đối đầu với Akabane đâu nhỉ? Như Naoki đã nói trước đó, dẫn chúng tôi đến gặp chủ tịch hội đồng quản trị đi. Nếu cô không tuân lệnh, điều gì sẽ xảy ra… Chà, 'rước họa vào thân' cũng không thể miêu tả hết được đâu, hiểu chứ?"
Fuyou ghé sát vào Reiko, thì thầm rồi thổi một hơi vào tai cô ta.
"Xíiiii?! Đ-đã hiểu rồi ạ…"
"Ồ-hô-hô. Ngoan lắm." Fuyou cười vang rồi lùi lại. Reiko "trinh nữ" che tai lại, mặt đỏ bừng.
"Vậy thì, Sanae."
"...Hửm? Gì thế, Fuyou?"
Sanae, người vẫn đang bắt Naoki quỳ gối xin lỗi trong hành lang, và liên tục giẫm lên đầu hắn bằng chân, quay lại nhìn cả nhóm.
"Có vẻ như quý cô này đã đồng ý dẫn chúng ta đi gặp chủ tịch hội đồng quản trị rồi. Hay là chúng ta cứ bỏ lại ông chồng ham của lạ, chỉ biết mê ngực kia mà đi nhỉ?"
"...Đến nơi rồi. Đây là phòng chủ tịch."
Reiko đã dẫn họ đến tầng hầm của khu nhà trường mới. Họ đã đi xuống một cầu thang bí mật giấu trong một phòng kho gần cầu thang thông thường ở tầng một của cánh B. Và giờ đây, sau khi đi qua bốn cánh cửa bọc sắt, cả nhóm đứng trước một cánh cửa được gắn tấm bảng đề chữ "Phòng Chủ tịch hội đồng quản trị." Khác thường là, bên dưới còn có chữ "Cocytus" viết bằng tiếng Anh.
Xoa xoa những vết tát in hằn trên má do Sanae để lại, Naoki lẩm bẩm, "Hắn ta ẩn mình kỹ thật, cái tên chết tiệt này…"
"Hèn chi tìm mãi không thấy. Chẳng lẽ hắn ta là người đặc biệt cẩn trọng?"
"Ừm, cẩn trọng thì không hẳn..." Reiko vừa đáp vừa nhấn nút bộ đàm. "Chủ tịch, ừm, có thể nói là một ẩn sĩ thứ thiệt thì đúng hơn."
Vì không tiện dẫn một đám phụ huynh nổi giận xông vào văn phòng nhỏ mà không báo trước, Eiri và Kagura đã cáo từ trước đó. Chắc giờ hai chị em cũng sắp về đến khu lễ hội rồi.
"...Không chịu ra mặt à." Reiko lại nhấn nút. Cái cửa xoay kiểu hầm ngân hàng trông rất kiên cố, dường như chỉ có thể mở từ bên trong. Phía trên cửa còn gắn camera giám sát nữa.
Thế nhưng, đợi mãi chẳng thấy động tĩnh gì. Reiko liên tục gõ mạnh vào thiết bị. "Này, ẩn sĩ kia! Có khách đến thăm đó—trả lời đi chứ. Đừng bảo là ngủ quên rồi nha... Này, này! Mau trả lời đi—"
"Ồn ào quá, im đi; im đi, ồn ào chết đi được."
Từ loa bộ đàm vọng ra một giọng lười nhác. Giọng khàn khàn, không quá trầm như giọng đàn ông, cũng không quá cao như giọng phụ nữ, tóm lại là không rõ giới tính.
"Nghe rõ mồn một rồi—cần gì phải gõ liên hồi như thế. Nghe thấy rồi, bớt tay lại đi! Áuuu, phiền phức chết đi được, đúng là rắc rối. Bực mình thật sự—thảo nào ghét bà, Vú Bự!"
"Bớt lải nhải đi, mở cửa ra mau, nhóc con!"
"Ối dào, bà đáng sợ quá điii à nha. LOL."
"Đừng có mà 'LOL' với tôi. Mở cửa ra, thằng nhóc chết dẫm!"
"Rồi rồi."
Sau vài câu qua lại, chốt cửa kêu "cạch" một tiếng. Renji đứng ngay giữa cửa khi cánh cửa mở ra, Reiko xông thẳng vào, Kyousuke và những người khác theo sát phía sau.
"Ố ồ?! C-cái quái gì đây…?"
"Hả?! Cái gì thế này? Bẩn quá đi…"
Đập vào mắt họ là một căn phòng rộng thênh thang nhưng vô cùng bừa bộn với đủ thứ rác rưởi, quần áo, truyện tranh, DVD, thú nhồi bông chất đống—cùng vô số thứ kỳ quái khác vứt bừa bãi trên sàn.
"Hoan nghênh. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé!"
Giữa đống hỗn độn, trên một chiếc giường trơ trọi như hòn đảo cô đơn giữa biển cả, xuất hiện một cô gái mặc bộ đồ ngủ.
Không tài nào đoán được tuổi của cô. Trông cô có vẻ trạc tuổi Kyousuke và đám học sinh kia, hoặc có lẽ chỉ mới ngoài đôi mươi, với những đường nét khuôn mặt khá điển trai. Thế nhưng, mái tóc lỡ cỡ màu tím đen dựng ngược tứ tung như vừa mới ngủ dậy, đôi mắt cùng màu cũng trĩu nặng vẻ buồn ngủ.
Cô gái thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn những vị khách mới đến, mà chỉ dán mắt vào chiếc máy chơi game cầm tay.
Reiko đá đống rác trên sàn sang một bên rồi tiến lại gần giường. "Này, Makina! Không phải lúc để chơi game vô tư như thế đâu. Những người này là—"
"Biếếết rồồi. Xem camera là biết tuốt. Cái gì cũng thấy hết trơn trên camera ấy!" Cô gái mà ai cũng cho là chủ tịch kia hất hàm về phía dãy màn hình gắn trên vòm phía trên giường.
Cô gái nằm dài trên giường, chơi điện tử, nửa thân trên tựa vào cơ cấu điều chỉnh độ nghiêng của giường. Vô số thứ được đặt trong tầm tay cô—linh kiện máy tính, máy đọc sách điện tử, giấy ăn, tăm bông ngoáy tai, son dưỡng môi, cây lăn mặt massage, máy pha cà phê, đồ ăn vặt, tủ lạnh mini… Trên chiếc bàn đặt ngay trên giường gần hông cô, thậm chí còn có cả laptop và máy tính bảng nữa.
"Không thể tin được là có kiểu sinh hoạt thế này luôn…"
"...Hử? Ồ, Kyousuke kìa! Lần đầu gặp mặt ngoài đời nha." Cô gái vẫy tay với cậu trong khi cậu vẫn còn đang ngơ ngác nhìn cô. Ném chiếc máy chơi game cầm tay sang một bên, cô nhìn họ với ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch. "Ố chà, trông cậu ngon trai hơn trên màn hình nhiều đó nha? Này, lại gần đây chút coi."
"—Makina."
"Hả? Không phải bà, bà cứ đứng yên đấy cho tôi, Vú Bự! Cứ đứng đó mà xệ đi cho hết đời đi!" Cô gái xịt mũi thật mạnh rồi ném cuộn giấy ăn vào Reiko. Nó trúng vào ngực trái của Reiko rồi rơi xuống sàn, góp thêm một phần vào đống rác khổng lồ. "Trúng ngay đầu nhũ hoa, một trăm điểm. Đa-naa."
Từ thái dương của Reiko phát ra một tiếng "bốp" nhỏ. "Nèèè, Renji? Xin lỗi vì làm phiền, nhưng làm ơn bẻ gãy cổ con nhóc chết tiệt này giùm được không—"
"Xin thứ lỗi. Cô là chủ tịch hội đồng quản trị của học viện này phải không?" Fuyou đẩy Reiko, người đang giận tím mặt, sang một bên rồi tiến lên đứng trước mặt cô gái.
"Hửử?" Vừa ngước mắt nhìn Fuyou, cô gái liền nở một nụ cười tươi rói. "...Dạ vâng, xin chào. Hoan nghênh, cảm ơn vì đã đến! Đúng vậy, tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của Học viện Cứu tế Luyện ngục, Makina Origa."
Đi kèm với lời tự giới thiệu là nụ cười rạng rỡ, đầy chuyên nghiệp, mặc dù đôi mắt cô, đang nhìn thấu Fuyou, lại hoàn toàn không cười.
Fuyou cũng nở một nụ cười tương tự. "Thì ra là vậy à? Ồ chao, tôi rất cảm kích vì sự quan tâm mà cô đã dành cho con gái tôi. Tôi là Akabane Fuyou, đương kim gia chủ đời thứ mười chín của gia tộc Akabane. Còn hai người này là—"
"Naoki Kamiya. Nạn nhân A. Mấy người khốn kiếp dám bắt cóc con tôi rồi còn định giết cả tôi nữa chớ…"
"Nạn nhân B, Sanae Kamiya. Ba người chúng tôi đây là phụ huynh quái vật đó, biết không hả? Chúng tôi đến để xin cô cho phép cả Kyousuke và Ayaka được thôi học."
Bị ba phụ huynh học sinh bao vây, vẻ mặt của chủ tịch hội đồng quản trị—Origa—trở nên cứng đờ. "Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi hiểu rồi," cô vừa nói vừa vuốt mái tóc rối bù của mình. "Đợi một chút nhé. Tôi đang chuẩn bị giấy tờ đây." Cô bắt đầu lục lọi trong những chiếc kệ kê gần giường.
"—Ê? Không thấy chuyện này dễ dàng quá sao?"
"Ừ-ừm…Tớ tưởng sẽ phức tạp hơn nhiều chứ. Cô chủ tịch nhỏ này dễ chịu hơn mình tưởng…"
Bộp!
Một khối chất dẻo dính nhớp màu xanh lá cây bay vèo qua không trung và trúng vào mặt Sanae. Origa vừa ném một thứ chất nhờn gì đó. Cô kéo da dưới một mắt xuống rồi lè lưỡi ra, đồng thời ngoáy tai bằng ngón tay út.
Để học sinh bỏ học ư? Tuyệt đối không đời nào! Các vị phụ huynh còn chưa đóng học phí, vậy mà dám đến đây đòi hỏi những thứ ích kỷ như thế? Đây chính là cái thứ “phụ huynh quái vật” mà người ta hay nói đó hả? Không có cửa đâu! Mấy người tính cướp đi nhân tài mà tôi phải vất vả lắm mới chiêu mộ được hả? Thật là hết nói nổi! Thiệt tình, mặt mũi đâu mà dám tơ tưởng tới, cái đồ lép xẹp kia?! Con bé gắt gỏng, gẩy nhẹ cái ráy tai.
Sanae lặng lẽ dịch ra xa khỏi giường. Cô nhặt một chiếc máy chơi game hạng nặng, không thể xách tay dưới sàn gần đó, chuẩn bị giáng thẳng vào đầu Origa, dù cho con bé kia vẫn đang ung dung lật một quyển tạp chí gợi cảm (ngực khủng) thật khó chịu.
“Bình tĩnh lại đi, Sanae.” Fuyou đặt tay lên chiếc máy game để ngăn cô lại.
“Buông ra đi Fuyou. Con nhỏ này là của tôi…”
“Từ từ nào, chúng ta cần giữ bình tĩnh. Để đối thủ chọc tức mình như thế này thì—”
Origa vươn tay ra túm lấy cô. “Hmm, chắc cỡ cúp C? Cũng đang đà phát triển đó chứ, vợ yêu.”
“……Chúng ta giết con bé này luôn nhé?”
“Thôi nào, bình tĩnh lại!” Naoki kéo Fuyou đang muốn đổ máu sau khi bị sờ mó.
“…Haiz, đúng là đồ dưới cúp F thì không tính là ngực nữa rồi.” Origa lầm bầm.
Naoki giật lấy cuốn tạp chí gợi cảm khỏi tay cô. “Cô Chủ tịch, nghe đây… Chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không? Đầu tiên cô cướp mất gia đình chúng tôi, rồi cô cố gắng giết chúng tôi, hết lần này đến lần khác. Giờ thì cô lại đối xử với chúng tôi như rác rưởi, vậy nên…”
“Ối?! Này, đừng có giật tóc tôi, cái đồ đầu trọc—”
“Im mồm đi. Chúng ta sẽ san bằng cái chỗ này, đồ đĩ con!”
Origa cứng người lại trước lời đe dọa của Naoki. Khi cô bé nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn ở cự ly gần, đôi mắt tím than của cô mở to, và một nụ cười thách thức nở trên môi. “—Anh có làm được không?”
“Tôi làm được. Ít nhất thì tôi sẽ bóp nát đầu cô bằng hai tay mình ngay tại đây và lúc này, hiểu không?” Tay hắn siết chặt lấy đầu cô bé.
Đập vào tay hắn, Origa la lên, “Tôi chịu, tôi chịu thua rồi, xin lỗi! Tôi hiểu rồi!” Nước mắt lưng tròng, cô bé ngước nhìn hắn. “K-không thể tin được… Tôi phản đối bạo lực kiểu này! Cứ hòa bình, hòa bình đi!”
“Phải. Chắc chắn là như thế,” Fuyou đồng ý không chút chậm trễ và đặt tay lên má cô bé. “Tôi cũng muốn tránh bạo lực nếu có thể. Nếu chúng ta có thể kết thúc chuyện này mà không đổ máu, tôi chắc chắn sẽ làm vậy.”
“…Tch.” Origa tặc lưỡi. “À, à, im đi… Các người thật sự phiền phức đó biết không? Nhưng cũng không có cách nào khác, phải không? Giá như hai người là vệ sĩ tự do, tôi có thể giết chết ngay tức khắc, một phát là xong! Tuy nhiên… vì hai người có sự hậu thuẫn của gia tộc Akabane, nên sẽ không dễ dàng như vậy, phải không?”
“Vâng. Vì rõ ràng rằng tổ chức này cũng có sự hậu thuẫn của một thế lực lớn và mạnh mẽ, tôi muốn tránh xung đột công khai. Tôi muốn chúng ta rời đi mà không có xích mích và giữ được danh dự… Chúng ta nên cùng nhau thảo luận để tìm ra tiếng nói chung.”
“…Vậy chúng ta đồng ý. Này, cái đồ ngực bự kia!”
“Hửm? Cô nói tôi đó hả?”
“Ngoài cô ra thì còn ai nữa. Mấy người kia hoặc là đàn ông, hoặc là có bộ ngực bé tí chẳng đáng kể.”
“……Cô cũng phẳng lì lắm đó, cô Chủ tịch.”
Phớt lờ lời châm chọc của Sanae, Origa ra hiệu cho Reiko. Reiko, người đã đứng cạnh Renji đang thẳng tắp một cách chán nản, tiến lại bên giường, vừa đi vừa đá rác.
“Cô muốn gì?”
“Để ba vị phụ huynh ở lại đây, rồi đi chỗ khác.”
“Cô gọi tôi đến chỉ để bảo tôi đi chỗ khác sao…? Cô đúng là một đứa trẻ con đáng ghét.”
“Cô cũng vậy thôi. Lắc lư qua lại mỗi khi đi bộ—mấy cái ‘quả ngực’ đó nhìn thật khó chịu.”
“C-câm mồm đi—”
“—Ít nhất thì đó là những gì họ nghĩ về chúng đó, cô biết không?”
“…………”
Mắt Sanae và Fuyou đầy sát khí, nhưng Origa không hề tỏ ra lo lắng. Cô bé dường như là kiểu người dễ dàng khiêu khích người khác như thở vậy.
Reiko trông như thể đã nghe đủ rồi. “Trời đất ơi. Được thôi, nếu tôi phiền phức thì tôi sẽ đi, nhưng… đừng chọc giận họ quá mà tự chuốc lấy cái chết.”
“Phải, phải. Nếu tôi chết, thì cô lên làm Chủ tịch thay tôi nhé, đồ ngực bự?”
“Ôi không, tôi bận rộn lắm.” Quay lưng lại với lời vẫy tay tạm biệt của Origa, Reiko tiến đến gần Kyousuke, người vẫn đang chăm chú quan sát tình hình từ một vị trí hơi tách biệt với người lớn. Cô đặt tay lên vai cậu. “—Vậy thì, chúng ta nên rời khỏi phòng. Hãy để phần còn lại cho bố mẹ cháu.”
“V-vâng…”
“Đừng lo lắng, cái thằng nhóc khốn khiếp,” Naoki nói, thấy Kyousuke ngần ngại không chịu ra khỏi phòng. Hắn nói bằng thái độ bất kính thường ngày và vẻ mặt táo bạo. “Bọn ta sẽ làm gì đó. Chúng ta nhất định sẽ ra khỏi đây. Cứ để đó cho bọn ta.”
“B-Bố…”
Cậu thả lỏng cảnh giác trong giây lát và cảm thấy như muốn bật khóc.
Ở nhà họ cãi vã liên miên, và khi ông già đi vắng thì chưa bao giờ cố gắng liên lạc—thành thật mà nói, Kyousuke không thích bố mình nhiều lắm, nhưng ngay cả như vậy, trong những tình huống thế này, ông ấy lại đáng tin cậy đến mức khiến Kyousuke muốn khóc. Sanae cũng giơ tay làm dáng một cách vui vẻ và dũng cảm.
“……Con xin lỗi. Con trông cậy vào bố, mẹ… và cô Fuyou.”
“Ôi chao. Cháu gọi cô là ‘Mẹ’ cũng được mà.” Cô mỉm cười.
“Ha ha ha…” Nhìn về phía lối ra, Kyousuke cười gượng. “Này, Ayaka! Chúng ta đi thôi!”
Ayaka, người đang nhìn chằm chằm vào bộ giáp màu đen tím được chạm khắc cầu kỳ, đặt trong một tủ kính trong suốt ở góc phòng, trả lời, “Dạáá!”
Vài phút trước đó, cô bé đã nhặt một cây đàn bass điện từ đống rác rưởi vương vãi khắp phòng và thử gảy dây đàn. Như mọi khi, cô bé làm mọi thứ theo cách riêng của mình.
Khi rời đi, Reiko dừng lại như thể vừa chợt nhớ ra điều gì đó. “…À, đúng rồi.”
Cô quay lại nhìn Naoki và Sanae, những người đang bồn chồn tìm kiếm một chỗ nào đó để ngồi.
“Tôi chưa có cơ hội nhắc đến, nhưng Makina ít nhiều là một cậu bé đó, cô biết không?”
“Kyousuke.”
Họ đã đi qua ba cánh cửa trên đường trở về, khi Reiko gọi tên cậu, vẫn nhìn thẳng về phía trước, với tay đặt hờ trên cánh cửa sắt cuối cùng dẫn lên tầng trệt.
“Giả sử các cuộc đàm phán diễn ra suôn sẻ… Cháu có bỏ học không?”
“Ơ? Ý cô là—”
Cậu định trả lời ngay lập tức rồi ngậm miệng lại.
Rời khỏi Học viện Cải tạo Luyện ngục. Đó luôn là mục tiêu của cậu. Kể từ khi bị buộc tội oan là "Kẻ Đồ Tể Nhà Kho" và bị ép vào học viện này trái với ý muốn, cậu chỉ khao khát điều đó.
Và cũng kể từ khi Kurumiya nói với cậu rằng: "Nếu cậu có thể tốt nghiệp mà không giết bất cứ ai và cũng không bị bất cứ ai giết, khi ấy, ta sẽ cho phép cậu trở lại cuộc sống bình thường," mục tiêu đó càng khắc sâu trong tâm trí cậu.
Giờ đây, con đường dẫn đến mục tiêu tưởng chừng xa vời ấy lại đột nhiên rộng mở trước mắt cậu, nhờ vào một lối tắt bất ngờ: sự can thiệp của phụ huynh.
Vậy mà, sao lại...?
"...Ayaka không chắc là Ayaka muốn thế."
Khi người anh đang lúng túng tìm lời, Ayaka cất tiếng.
"Ý em là, ngày nào chúng ta cũng vui mà. Mấy kẻ sát nhân ở đây đáng sợ, giáo viên còn đáng sợ hơn, lao động chân tay thì vất vả, đồ ăn dở tệ, giường thì chẳng thoải mái chút nào, lại không được đi mua sắm, không được xem TV, không được ăn đồ ngọt... Nếu mà liệt kê hết mấy thứ đáng phàn nàn thì chắc không bao giờ xong, đúng không? Nhưng mà em..."
Những nắm tay nhỏ xíu của cô bé siết chặt.
"Em vẫn vui mỗi ngày! Trước khi đến đây, em từng nghĩ mọi người đều là rác rưởi và trường học giống như một bãi rác... nhưng từ đó đến giờ em đã thay đổi một chút rồi! Em gặp được vài người mà em không nghĩ họ là rác rưởi, và em bắt đầu cảm thấy quý trọng việc được ở bên những người đó mỗi ngày tại ngôi trường này!"
"Ayaka..."
"—Còn anh thì sao, anh hai?" Cô bé nhìn Kyousuke, đôi mắt trong veo ngấn lệ. "Nói thẳng cho em biết đi. Anh không thấy vui sao? Anh không thấy vui khi mỗi ngày được ở bên Eiri, Mèo Láu Cá và Renko sao?"
"Ưm—" Cậu nuốt nước bọt. Câu hỏi này không thể thẳng thừng hơn. Né tránh ánh nhìn đối chất chẳng kém gì câu hỏi của cô bé, Kyousuke chật vật tìm cách trả lời. "C-cái đó, ừm... Anh biết nói sao đây, ừm..."
"............"
"............"
"Anh ha—"
"Chúng ta đi thôi." Reiko đẩy cửa bước ra. Cô nhìn lại Kyousuke và Ayaka với nụ cười. "Chúng ta quay lại Lễ hội Luyện ngục nhé? Chị còn phải gặp cô bé Hijiri đáng yêu và mấy giáo viên khác để giải thích một vài điều, nhưng... à, nhớ đừng nói gì với mấy học sinh khác nhé! Chuyện hai đứa bỏ học vẫn chưa phải là chắc chắn đâu. Cứ thả lỏng và xem mọi chuyện diễn biến thế nào đã."
"Chào mừng quý khách đến với thế giới bên kia, xin chia buồn cùng quý khách."
Một cô gái trong bộ đồ hầu gái chào Kyousuke và Ayaka, những người đã quay trở lại Café Hades sau khi tạm biệt Reiko. Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, cô tặc lưỡi —"...Chậc"— rồi vén lọn tóc buộc nơ ren điệu đà. "Tôi tưởng là khách, ai dè lại là hai người. Mời vào bằng cửa sau, làm ơn đấy, thật sự... Đừng làm gì gây nhầm lẫn nữa. Cứ chết quách đi cho rồi."
"Ưm, ờm..."
"...Cô đang làm gì vậy, Kagura Xí Xớn?"
Không hiểu sao, người hầu gái ra chào họ lại là em gái của Eiri — Kagura Akabane.
Kagura khoanh hai cánh tay trắng nõn thon thả từ tay áo ngắn, nhếch mép khinh khỉnh, "Hừ! Không phải rõ như ban ngày sao, Ayaka Đồ Tể? Tôi đang thay cô chào khách sau khi cô trốn ca đấy. Vì đó là yêu cầu của chính chị gái tôi, nên tôi không thể không làm... Không phải là sau khi thấy chị ấy trong bộ hầu gái đáng yêu mà tôi cũng muốn mặc một bộ rồi tự mình hỏi xin đâu nhé. Ngay cả bây giờ tôi cũng đang miễn cưỡng làm—"
"Kagura, cưng ơi! Lại chụp ảnh cùng bọn chị nào!"
"Vâng ạ. Chờ em một lát ạ." Kagura đáp lời khách gọi bằng giọng điệu luyến láy và nở một nụ cười rạng rỡ. Tuy nhiên, khi cô nhìn lại Kyousuke và Ayaka, cô trở lại với bộ mặt cau có ban đầu. "—Miễn cưỡng làm việc này thôi."
"Cậu sung sức thật đấy!"
"Kinh tởm!"
"Hả...? K-không kinh tởm!"
Thế là cô bé không phủ nhận mình đang sung sức...
Kagura giận dữ lườm Ayaka, người co rúm lại dưới ánh mắt tức giận đó, dù một vệt đỏ bối rối giờ đây đang lan trên má Kagura. Đôi chân trần của cô bé, vốn luôn được che phủ bởi tà kimono, giờ đây để lộ đến tận đùi.
...Ra vậy. Đúng là em gái của Eiri, cô bé có đôi chân đẹp tuyệt vời—
"Cậu chắn đường rồi. Ra ngoài đi."
"Ối?!"
Eiri bất ngờ tóm lấy tai Kyousuke, kéo cậu vào khu vực bếp, nơi được ngăn cách với phần còn lại của quán cà phê bằng một vách ngăn.
Maina, người đang bưng đồ uống ra khỏi bếp trong bộ hầu gái, suýt chút nữa đâm vào họ. "Ối giời ơi?!"
"Đau!" Kyousuke rên rỉ. "Cô không thể nhẹ nhàng hơn chút sao?!"
"...Hừ. Đó là cái giá phải trả cho việc dùng đôi mắt bẩn thỉu của cậu mà nhìn chằm chằm vào em gái tôi đấy, đồ ngốc."
"Ưm—"
Trong lúc Kyousuke đang cố gắng đáp lại và Eiri quay đi, đôi má phồng lên, Ayaka bước vào bếp. Hé đầu ra khỏi sau vách ngăn, cô bé thấy Kitou và Kousaka đang đến các bàn khách và bình luận như "Cô bé đáng yêu thật, Kagura nhỏ bé..." và "Tiếc là ngực nhỏ như chị gái cô bé vậy."
"Làm việc của mấy người đi," Ayaka ra lệnh trước khi quay sang Eiri. "Chị đã nói với họ là Kagura Xí Xớn là em gái của chị à?"
Eiri, người đã thay lại bộ đồng phục học sinh để cho Kagura mượn trang phục của mình, gật đầu khi cô chuẩn bị nước trái cây và đồ ngọt. "...Tuy nhiên, em đã giấu họ tên họ của chúng ta. Và mấy tên khốn phiền phức đó cũng không có ở đây bây giờ."
"Mấy tên khốn phiền phức đó" chắc chắn là ám chỉ Oonogi, Usami và Shinji. Chắc chắn, nếu mấy tên đó biết về sự tồn tại của Kagura, chúng sẽ gây ra một cảnh tượng hỗn loạn.
"...Vậy thì. Chuyện của hai đứa thế nào rồi?" Eiri kéo Kyousuke và Ayaka vào một góc rồi hỏi nhỏ, "Hai đứa quay lại sau khi gặp Chủ tịch hội đồng quản trị phải không? Ông ấy có cho hai đứa thôi học không?"
"Ưm—" Kyousuke ngập ngừng một lúc. Sau khi nghe rõ từ "thôi học" được nói ra, cậu mất một lúc mới lấy lại được bình tĩnh. "Đ-đúng vậy... Đúng như chúng ta dự đoán, Chủ tịch học viện có vẻ là một người khó chịu, nhưng nhờ sự giúp đỡ của tiểu thư Fuyou, có vẻ chúng ta đã tránh được một cuộc đối đầu trực tiếp... Người lớn đang bàn bạc trong phòng của chủ tịch lúc này."
"...Ra vậy. May quá." Eiri mỉm cười, sự căng thẳng rời khỏi vai cô.
Reiko đã bảo họ đừng nói chuyện với ai, nhưng vì Eiri đã biết tình hình nên không cần phải giữ bí mật với cô ấy.
Ngẫm lại thì Eiri lúc nào cũng giúp đỡ cậu ấy. Từ cái ngày cậu bị đẩy vào ngôi trường quái gở toàn lũ dị nhân này, cô ấy đã…
“Phải nói sao nhỉ, ừm… cảm ơn, Eiri.” Lời cảm ơn bất chợt bật ra khỏi cửa miệng Kyousuke.
Giật mình, Eiri lùi lại một bước. “T-tự dưng cậu nói gì vậy?… Kỳ cục. Có chuyện gì à…?”
“Không. Không có gì đặc biệt, nhưng mà—” Kyousuke gãi nhẹ má, giấu đi vẻ ngượng nghịu. Cậu nhìn thẳng vào mắt Eiri rồi nói tiếp. “Lúc nghĩ tới chuyện có thể sẽ bỏ học sớm thôi, tôi bất giác nhận ra mình vẫn luôn nhận được sự giúp đỡ của cậu… và tôi chợt vỡ lẽ ra. Đến cả lần này, nếu không có cậu ở đây, tôi sẽ chẳng có mối liên hệ nào với nhà Akabane, và có lẽ cũng không hề hay biết rằng bố mẹ mình đang bị học viện nhắm tới… Thật sự đấy, ngẫm lại mà xem, có khi tôi đã bị đánh cho thừa sống thiếu chết ngay trong tuần đầu tiên nhập học ở đây rồi cũng nên. Và thế là, cảm ơn cậu. Tôi thật sự rất mừng vì cậu đã ở đây.”
“?!”
Eiri đứng sững người, đôi mắt mở to. Cô quay mặt đi nơi khác, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt lướt qua lướt lại như Mai-na vậy, lắp bắp đáp lại một cách lộn xộn.
“C-c-c-c-cậu nói gì thế?… Đ-được rồi! T-tôi làm vì tôi thích… Cậu, ừm… T-t-t-t-tôi thích—”
Rầm, rầm, rầm…
…Tiếng cửa.
“Aaaahhh, Kyousuke đó hả! Cuối cùng cũng tìm thấy cậu! Nhớ Kyousuke quá chừng! Yêu yêu yêu yêu yêu Kyousuke nhấttttt!”
“Woaaah?!”
Mở tung cánh cửa chỉ dành cho nhân viên ở phía trước lớp học, Renko mặc đồng phục trường xông thẳng vào căn bếp tạm thời. Cô chạy tới chỗ Kyousuke rồi lao vào cậu bằng tất cả sức lực.
Kyousuke loạng choạng ngã, đầu đập xuống đất và suýt nữa thì ngất xỉu. “Gah?! B-bình tĩnh đã—”
“Thật tình! Rốt cuộc Kyousuke đã ở đâu vậy?! Tôi chạy khắp trường để tìm Kyousuke đó! Cho dù chỉ một phần nghìn giây trước thôi tôi đã phải gạt hết các fan sang một bên vì muốn gặp Kyousuke! Nhưng tất cả đều được tha thứ rồi vì cuối cùng tôi cũng tìm thấy Kyousuke bình an vô sự! Hì hì hì hì hì hì hì! Kyousuke, ừm, đã đến xem buổi biểu diễn trực tiếp của tôi đúng không? Rồi giữa chừng màn diễn, Kyousuke còn chạy lên phía trước sân khấu và phấn khích ra mặt nữa chứ! Tôi vui đến nỗi suýt nổ tung luôn. Tôi đã làm cho khán giả náo nhiệt lên để họ xô đẩy Kyousuke trong đám đông mosh pit! Khụ khụ. Để trả thù, Kyousuke có thể xô đẩy tôi—”
“Renko!” Kyousuke hét lên với Renko, người đang ngồi cưỡi trên người cậu và thao thao bất tuyệt. “Tôi bảo bình tĩnh lại! Trước hết, xuống đi!”
“Ồ? Có chuyện gì vậy? Cậu không vào cuộc à… Chúng ta đang bế tắc sao?” Renko lầm bầm khi đứng dậy.
Eiri phóng ánh mắt đáng sợ về phía cô.
“Sát khí?!” Renko giật lùi lại, run rẩy. “…Ưm, à, chuyện gì vậy Eiri…? Chuyện gì đã xảy ra? Sao cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy? Nếu cậu cứ nhăn nhó như thế sẽ bị nếp nhăn đấy. Bẹp bẹp, beeeẹp!” Renko chỉ vào trán Eiri.
“Cậu nên chết đi.” Hất ngón tay của Renko đi, Eiri tặc lưỡi theo đúng kiểu của mình.
Renko giả vờ hoảng sợ. “Oa, đáng sợ quá… rùng mình. Nhưng mà nhìn xem, cậu cũng đến xem buổi hòa nhạc của tôi mà, đúng không! Thế nào?”
“…Tch.”
“Ôi không… chắc là cậu không thích rồi. Cậu không thích loại âm thanh đó à?”
“…Tch.”
“V-vậy sao…? À thì, mỗi người một sở thích mà! Eiri thích loại nhạc gì? Theo cảm nhận thì tôi đoán là những bản tình ca ngọt ngào, nhưng mấy món phụ kiện của cậu lại hơi hướng punkish.”
“…Tch.”
“Đừng có ‘tch’ với tôi. Và cũng đừng có lườm nguýt vô nghĩa như thế nữa, được không?”
“…Tch.”
“Tôi cũng muốn cậu đừng tặc lưỡi nữa.”
“…Tch.”
“Này, Aya-ka… tôi phải làm gì đây? Không tài nào nói chuyện được với Eiri.”
Aya-ka, người nãy giờ vẫn đứng ngoài quan sát, nhún vai lắc đầu. “…Là vì cậu đang gây phiền phức đó, Renko. Cậu đã ngắt lời một chuyện quan trọng. Mà cô ấy cũng vừa mới lấy hết dũng khí ra! Cậu xông vào đúng lúc tệ hại nhất, khoe khoang sự quyến rũ của mình như mọi khi – chả trách Eiri lại tặc lưỡi rồi biến thành một cỗ máy.”
“Khụ khụ…,” Renko thở dài. “…V-vậy sao? Tôi không hiểu rõ tại sao, nhưng hình như tôi đã làm điều gì đó không hay… Xin lỗi Eiri?”
“Cứ chết đi.”
“À, tôi đã xin lỗi rồi mà…”
“Cứ chết đi.”
“À, lần này cô ấy lại biến thành ‘bot cứ chết đi’ rồi!”
Renko đành bỏ cuộc với Eiri và quay lại với Kyousuke cùng Aya-ka.
“Nhân tiện, Kyousuke, Aya-ka, tôi vừa gặp Bara-sa và nghe kể hết mọi chuyện rồi… Hai cậu thật sự định rời khỏi học viện sao?”
“…Khụ khụ. Thì ra là vậy, vậy là hai cậu thật sự sẽ rời đi…”
Theo sự phán đoán sáng suốt của Aya-ka, họ đã rời khỏi phòng học, và ba người – Kyousuke, Aya-ka cùng Renko – đang đi dạo quanh khuôn viên trường. Địa điểm chính của Lễ hội Luyện Ngục là khu nhà mới và các khu vực xung quanh, nên tất cả những nơi khác đều vắng tanh.
Khi họ đi về phía khu nhà cũ, Kyousuke gãi gáy. “À thì, vẫn chưa quyết định là có rời đi hay không. Trường chưa chắc đã đồng ý cho chúng tôi nghỉ học đâu. Nên này… vui lên đi!” Vừa nói, cậu vừa xoa đầu Renko trấn an.
Tuy nhiên, Renko lạnh lùng hất tay cậu ra. “Không đâu,” cô lầm bầm. “Suy cho cùng—”
Renko ngập ngừng một lúc rồi bực bội nói tiếp, “Nếu họ cứ thế mà cho cậu bỏ học, Kyousuke sẽ rất vui khi được thoát khỏi đây, đúng không? Điều đó là đương nhiên mà. Chắc chắn là Kyousuke sẽ vui rồi. Đâu phải là Kyousuke muốn đến đây – Kyousuke sống ở một thế giới khác, còn mười hai người đáng lẽ ra Kyousuke đã giết là do tôi làm hết, tôi đây này, kẻ sát nhân tâm thần hàng loạt thực sự… Và tôi không biết mình còn sống được bao lâu nữa – tôi sắp sụp đổ rồi. Khụ khụ…”
“Renko—”
“…Không biết đây có phải là cái gọi là mệt mỏi không. Dạo gần đây, tôi cảm thấy cơ thể nặng trĩu lắm đó. Tim đập thình thịch, khó thở… Nhức đầu, buồn nôn, chóng mặt – thật sự rất kinh khủng. Ngày càng nhiều, tôi thấy mình vui vì khuôn mặt được che bởi chiếc mặt nạ.”
“T-thật sự sao…?”
…Đáng lẽ tôi phải biết rồi chứ, nhưng cho đến tận khoảnh khắc này, tôi vẫn không nhận ra. Tôi thậm chí còn vui vì cô ấy tràn đầy năng lượng hơn trước.
Nhưng Kyousuke đã lầm. Renko chỉ là đang che giấu mà thôi. Em ấy cố gắng giấu diếm để anh không phải lo lắng, vì anh biết tình cảnh của em ấy; đồng thời cũng để không gây nghi ngờ cho những ai không hay biết sự thật…
Thế nhưng tại sao anh lại không nhận ra cơ chứ?
“Anh xin lỗi. Renko, anh—”
“Đùa thôi!”
“—Hả?”
“Em nói dối đấy, tất cả chỉ là lời nói dối thôi. Em nói dối về chuyện mình gặp nguy hiểm. Tất cả chỉ là một màn kịch vụng về để anh phải thương hại em thôi mà! Em mới là người phải xin lỗi anh, Kyousuke. Vì đã bày ra trò ngu ngốc như vậy. Sự thật là, em vẫn khỏe như vâm ấy chứ! Chuyện em ngã quỵ trên sân khấu buổi diễn trực tiếp chỉ là do say nắng mà thôi. Khò khè.”
Kyousuke im lặng lắng nghe Renko giải thích với một giọng nói vui vẻ. Trước khi anh kịp mở miệng phản đối, Renko đã nói tiếp. “Tuy nhiên—”
“Em sắp gục thật. Theo lời Mama nói, nếu em thi triển Over Drive thêm một lần nữa… Chà, lần tiếp theo có thể là dấu chấm hết cho em! Kể cả không dùng, chúng ta cũng không chắc em sẽ sống được quá nửa năm nữa…”
Đột nhiên, Renko túm lấy tóc bằng cả hai tay, cào cấu đầu xung quanh chiếc mặt nạ phòng độc. “Aaaaah, chết tiệt! Lại nữa rồi! Em lại cố gắng chiếm lấy sự đồng cảm của anh nữa rồi! Em xin lỗi, Kyousuke, thật sự xin lỗi… Em ổn, em ổn mà! Chuyện em dùng Over Drive lúc đó là hoàn toàn theo ý muốn của em, nên em đã chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì có thể xảy ra. Thậm chí nếu em chết ngay lúc đó thì cũng không sao cả! Vì vậy, Kyousuke, anh không cần phải lo lắng đâu—”
“Em nói linh tinh đấy, đồ ngốc.”
“—Ể?”
Anh nhanh chóng ôm chặt lấy Renko, và em ấy im bặt. Vì lý do gì mà anh lại làm vậy, Kyousuke không tài nào nói được. Nhưng anh biết rằng mình đang vô cùng giận dữ. Cơn thịnh nộ cuộn trào trong lồng ngực không sao dằn lại được, mà trái lại còn trào dâng, khiến những lời nói tuôn ra mang theo cả nhiệt huyết:
“Tất nhiên là linh tinh rồi, đồ ngốc… Anh mừng vì em đã cố gắng cứu mạng anh, dù có thể phải trả giá bằng cả mạng sống của em. Anh cũng vô cùng hạnh phúc khi em có tình cảm sâu đậm như vậy với anh. Anh biết ơn từ tận đáy lòng. Nhưng—”
Vòng tay anh siết chặt hơn quanh em, giọng nói trở nên nghiêm túc khi anh nói:
“Anh yêu em!”
“Khò khè?!”
Cơ thể Renko khẽ run lên.
Ôm lấy hơi ấm của em, Kyousuke tiếp lời, “Anh yêu em. Có đau lòng và lo lắng không cơ chứ…? Chuyện em có hiểu mình đang làm gì hay có chuẩn bị cho hậu quả hay không đều không quan trọng. Nhìn người anh yêu thương đang trong tình cảnh này và biết rằng anh chính là nguyên nhân… Anh đúng là một kẻ vô liêm sỉ—thật sự chỉ là một thằng ngốc, phải không em? Anh chẳng đáng được thông cảm chút nào. Chẳng chút nào hết.”
“Kyousuke—” Renko thả lỏng người và vòng hai tay ôm lấy lưng anh. Em ấy vỗ về anh và khẽ cười. “Khò khè…! Em hiểu rồi. Cảm ơn anh, Kyousuke… Em cũng hạnh phúc lắm. Em hạnh phúc đến mức trái tim em ngừng đập vì anh đáp lại tình cảm của em. Ngay lúc này, giây phút này, em thật sự rất hạnh phúc và nhẹ nhõm… Em mừng vì mọi chuyện đã diễn ra như thế này…”
Renko ngừng lẩm bẩm, và sự im lặng bao trùm. Họ có thể đã ở bên nhau mãi mãi như vậy.
Rồi đột nhiên, Renko rời khỏi vòng tay anh.
“Kyousuke, nếu anh bỏ học… nếu anh biến mất khỏi em, em nhất định sẽ giết anh đấy!”
“……Thật sao?”
“Ừm. Dù vậy thì sẽ rất tàn nhẫn với Ayaka. Em sẽ phải xin lỗi sau đó… Em đã nghĩ đủ thứ, và cuối cùng chỉ có một tương lai mà em có thể hình dung: dùng chính đôi tay này để giết chết anh, người em yêu, biến anh thành của riêng em—đó là cách duy nhất. Dù em có cố gắng dập tắt những xung động giết người, dù em có cố gắng phớt lờ lý do tồn tại của mình đến đâu… em vẫn không thể giết chết khát vọng muốn giết anh. Và em cũng không muốn thế. Nhưng nếu có thể, em muốn đợi cho đến khi tình yêu này trở thành tình yêu đôi lứa thật sự—cho đến khi anh cảm thấy anh muốn bị em giết, hiểu không? Có vẻ như chúng ta không có đủ thời gian để đạt đến mức đó, nên… dù anh nói anh yêu em, nhưng không thể nào anh thật sự muốn em giết anh, phải không?”
“……Anh xin lỗi. Anh—”
“Không sao đâu—anh không cần phải xin lỗi. Chỉ cần anh lo lắng cho em là đủ rồi. Hơn nữa—” Renko tháo tai nghe ra và kéo cơ thể anh sát vào mình. Em ôm anh thật chặt, áp tai phải không che chắn của mình vào ngực anh. “…Nhờ thiết bị giới hạn mà giai điệu giết người của em không thể vang lên lúc này. Nên em không có cảm giác muốn giết anh. Em không cảm thấy mình muốn giết anh. Điều em đang tưởng tượng lúc này thật yên bình—dù lạ lẫm với em, nhưng—đó là trở thành những người yêu hạnh phúc với anh, kết hôn, có nhà, có con, cùng nhau vun đắp một cuộc sống an lành… Một tương lai như thế.”
“Renko—”
“Dù cho đó là một tương lai không bao giờ có thể thành hiện thực, một cảm xúc thoáng qua, một giấc mơ mà em sẽ tỉnh dậy ngay khi em tháo mặt nạ ra… Ít nhất đối với em, ngay lúc này, đó là điều em ước muốn từ tận đáy lòng. Đặc biệt là nếu anh định biến mất, em muốn trân trọng những khoảnh khắc như thế này.”
“…Tất nhiên rồi.”
Anh ôm chặt lấy Renko và nhắm mắt lại. Cảm giác về em, hơi ấm của em, mùi hương của em, hơi thở của em, nhịp đập trái tim của em, cảm xúc của em… Dù thế nào đi nữa, anh yêu tất cả những điều này ở Renko và không muốn xa rời em. Anh biết rõ, sâu thẳm trong lòng, rằng anh luôn muốn mọi chuyện cứ thế này. Như thể đang chìm đắm trong một giấc mơ tỉnh táo đầy vui vẻ, anh được bao bọc bởi một cảm giác thỏa mãn ngắn ngủi, nhói lòng.
Chính vì thế—mình không thể bỏ học được, Kyousuke nghĩ. Giờ đây, hơn bao giờ hết, ý nghĩ đó cứ mãi vương vấn trong đầu anh.
0 Bình luận