Psycho Love Comedy
Mizuki Mizushiro Namanie
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06: A Murderer And The Deathly Love Affair

Chapter 3

0 Bình luận - Độ dài: 9,592 từ - Cập nhật:

Tất Cả Những Gì Còn Lại

CHƯƠNG 3 - HÔM NAY CHIA TAY, BIẾT ĐÂU NGÀY MAI TÁI NGỘ, MÁU ĐỔ ĐẦU RƠI

"Về việc đàm phán với học viện…xin lỗi, e rằng vẫn cần thêm thời gian."

4 giờ chiều. Hầu hết khách khứa đã về hết, Lễ Hội Luyện Ngục cũng sắp tàn. Kyousuke và Ayaka được gọi đến phòng tiếp khách qua loa phát thanh của trường, nơi Fuyou Akabane thông báo tình hình đàm phán cho họ.

Quả nhiên, như dự đoán, Origa từ chối rời khỏi phòng chủ tịch và không có mặt. Naoki, người đang nằm dài trên ghế sofa với vẻ mệt mỏi sau hơn ba tiếng tranh luận và thảo luận, thở dài một tiếng rõ to. "Cả hai bên đều không chịu nhường một phân… Ta không ngờ việc xin cho hai đứa học sinh thôi học lại khó khăn đến thế."

Bên cạnh anh, Sanae cũng thở dài. Khuôn mặt bà lộ rõ vẻ lo lắng. "Có vẻ như học viện, hay đúng hơn là 'tổ chức' đứng sau nó, không thích ý tưởng này… Cứ 'danh dự' rồi 'uy tín' này nọ. Tóm lại, họ không muốn buông tha cho hai đứa dễ dàng như vậy."

Họ nghe nói rằng lúc này, Kurumiya và các giáo viên khác đang họp kín. Reiko cũng tham dự, vậy nên trong phòng tiếp khách chỉ còn năm người: Kyousuke, gia đình cậu và Fuyou.

Bên ngoài, các học sinh khác đang bận rộn dọn dẹp sau lễ hội, tiếng ồn ào náo nhiệt của công việc vọng vào nhè nhẹ.

"Hyeah-haaaa! Mấy người đâu rồi?! Trốn đâu hết rồi, Kurumiya, cưng ơi là cưngggg?!"

Mohawk, kẻ bị trói và nhốt trong suốt Lễ Hội Luyện Ngục để khỏi làm phiền khách khứa, không biết bằng cách nào đã trốn thoát được, và tiếng la hét ầm ĩ của hắn vang vọng khắp trường, kèm theo tiếng đổ vỡ và tiếng thét của các học sinh khác. Tuy nhiên, không ai trong phòng tiếp khách phản ứng.

Fuyou đáp lại màn trình diễn đó bằng một tiếng "...À," rồi quay sang hai anh em nhà Kamiya đang đứng cạnh ghế sofa. "Không cần phải lo lắng. Chúng ta đang gặp khó khăn, nhưng chưa đến mức bế tắc. Sớm nhất là đến ngày mai sẽ có kết quả."

"Con ước gì mọi chuyện xong xuôi nhanh chóng. Con thật sự không muốn ở lại một nơi như thế này quá lâu - lỡ họ tìm cách giết con trong lúc ngủ thì sao. Khỉ thật, sao chúng ta không thể giải quyết nhanh gọn lẹ vụ này chứ…?"

"Hm? Vậy là ba mẹ sẽ ở lại qua đêm à?" Kyousuke hỏi.

"Đúng vậy. Ba mẹ định ở lại nhà khách."

"Chứ ai lại muốn ngủ ngoài trời chứ con. Với lại, nhờ có Fuyou, ba mẹ được đối đãi như VIP, VIP đó nha! Phòng suite sang trọng!"

"Ở đây có cả phòng suite sao…?"

Kyousuke cứ tưởng bố mẹ cậu sẽ ở trong những căn phòng song sắt giống như học sinh, ai dè họ lại được sắp xếp ở chỗ tiện nghi hơn.

"Ehh?!" Ayaka kêu lên, hai má phồng lên giận dữ. "Sao lại thế?! Bất công quá! Sao chỉ có hai người được thôi vậy?! Anh với con ngày nào cũng bị nhốt trong phòng như nhà tù, đêm ngủ trên nệm cứng, chăn mỏng, nước thì hôi mà nhà vệ sinh thì dơ dáy - bất công quá đi!"

"Được rồi, Ayaka," Sanae vội đáp. "Mẹ sẽ xin cho con ở cùng với ba mẹ."

"—Hả?"

Đôi mắt khinh khỉnh của Ayaka trở nên bé tí. "Ư-ừm…mẹ nói thật chứ?"

"Thật mà. Không chỉ con, mà cả Kyousuke nữa. Mẹ đã xin cho hai con ở trong phòng suite với ba mẹ trong thời gian này."

"Ừ. Như vậy ba mẹ sẽ dễ trông chừng hai đứa hơn…nhưng trên hết, ba không thể chịu được khi nghĩ đến việc con gái rượu của ba phải ngủ thêm một đêm nào nữa trong cái nhà tù này!"

“…Còn con trai thì không sao hả, lão già kia?”

"Hả? Im miệng. Về phòng mà suy ngẫm về những gì con đã làm đi, thằng nhóc."

"Ông vừa nói gì?!"

"Muốn gây sự hả?!"

"Thôi thôi. Bình tĩnh lại đi hai người." Sanae nhanh chóng xoa dịu hai cha con, trông họ như sắp lao vào đánh nhau đến nơi. Kyousuke và Naoki vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn nhau sau khi bị tách ra.

"Ôi chao. Anh ngoan ngoãn quá nhỉ, Naoki," Fuyou nói chen vào với một nụ cười gượng gạo. "Và Kyousuke nữa…ồ hồ. Cháu làm ta nhớ đến Masato. Anh ấy đúng là kiểu người lúc nóng lúc lạnh và hầu như không bao giờ nói ra những gì mình thật sự nghĩ."

“…Không, không phải hầu như. Mà là không bao giờ nói ra những gì anh ấy thật sự nghĩ. Anh ấy luôn chỉ lặp lại những gì ông muốn nghe…," Naoki nói như nhổ ra, giọng đầy đau khổ. Rồi, trông tỉnh táo hơn sau cuộc trao đổi ảm đạm, anh gãi gãi đầu rồi quay lại phía hai đứa. "...Thôi được rồi, đại khái là như vậy. Hai đứa sẽ ở với ba mẹ tối nay, được chứ? Sẽ được ăn đồ ăn ngon và cuối cùng cũng được nghỉ ngơi tử tế."

"Không."

"Tuyệt vời! Đi thôi nào— Khoan, 'KHÔNG' hả?!" Naoki kêu lên, hoảng hốt.

Ayaka, người vừa gạt phắt lời đề nghị của cha, lặp lại: "Đúng vậy, con nói không!" Giọng cô bình tĩnh và tự tin. "Ý con là, tối nay anh với con có tiệc bế mạc Lễ Hội Luyện Ngục!"

“…Hả? Quên chuyện đó đi - hai đứa không cần phải đi. Đằng nào cũng sắp thôi học rồi, nên—”

"Không!" Ayaka kêu lên rồi núp sau lưng Kyousuke. Cô ló mặt ra một nửa. "Con muốn đi! Con muốn ăn mừng với mọi người! Con đã nói rồi, không là không! Con muốn vui chơi đến tận khuya, về lại ký túc xá dơ dáy với mọi người, tắm trong cái bồn dơ dáy đó, và ngủ trên cái giường dơ dáy của con! Con sẽ làm như vậy cho đến khi tụi con thôi học."

"Cái—?" Naoki nhất thời cạn lời. Rồi—“Con đang nói cái quái gì vậy, Ayakaa?!”

Người đàn ông nổi điên. Anh cau mày nhìn con gái, con bé rụt lại vì sợ hãi, gân trên trán anh nổi lên khi anh hét lớn. "Con có hiểu đây là nơi quái quỷ nào không hả?! Con hiểu mà, phải không hả?! Ba nghe hết rồi chuyện con đã làm để vào được đây! Nhưng ba biết con đã rất khó khăn - con đã gặp rắc rối và đau khổ… Con đã đến giới hạn của mình, nên con mới làm cái chuyện ngớ ngẩn đó. Ba đã nghĩ như vậy, nên mẹ con với ba đã nói chuyện với nhau và quyết định không mắng con cho đến khi mọi chuyện lắng xuống! Nhưng bây giờ…con nghĩ con đang nói chuyện với ai vậy hả?! Cái thái độ đó là cái quái gì hả?! Hả?!"

Naoki đứng dậy từ sofa, tiến lại gần Ayaka, người vẫn còn đang nấp sau lưng anh trai. “Xem ra nơi này hợp với mày lắm, phải không?! Xem ra mày đang vui vẻ với lũ sát nhân này lắm, phải không?! Xem ra cuối cùng mày cũng không muốn nghỉ học, phải không?!”

“……Không muốn…,” Ayaka lí nhí nói, tay nắm chặt vạt áo Kyousuke hơn nữa.

“—Gì cơ?”

Ayaka ngẩng đầu lườm bố, giọng cao vút.

“Ayaka không muốn nghỉ học!”

“……?!”

Nét giận dữ trên mặt Naoki vụt tắt, thay vào đó là vẻ hoang mang tột độ. Kyousuke chắc hẳn cũng đang mang vẻ mặt tương tự khi nhìn Ayaka.

“…Con không…muốn…nghỉ học!” Ayaka nức nở. Nước mắt to tròn lăn dài trên má, cô bé vẫn trừng mắt nhìn Naoki, mím chặt môi đến trắng bệch.

“”

Ayaka ngước nhìn người bố đang nghiêm nghị cúi xuống nhìn cô bé. Thời gian như ngừng trôi. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

“…Này. Còn con thì sao, Kyousuke?”

“Ơ?”

“Con muốn nghỉ học hay không? Nói rõ ra xem nào?”

“……Con—”

Kyousuke không trả lời ngay. Sau đó, cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Naoki.

“Con… nghĩ là con muốn nghỉ học.”

“A-anh hai—” Ayaka vừa định cắt lời, nhưng Kyousuke đã nhanh chóng ngắt ngang khi cậu tiếp tục nói.

“Thật lòng mà nói, cũng có những lúc con cảm thấy không muốn nghỉ học. Chắc chắn rồi, đây là một nơi tồi tệ, đầy rẫy những con người kinh khủng, nhưng trong số họ cũng có những người tốt, những người thú vị, những người không đáng ghét, thậm chí là cả những người mà con có thể tôn trọng… Cho nên, nếu hoàn toàn thành thật, thì con đã có quãng thời gian vui vẻ ở đây. Con thậm chí còn cảm thấy hai năm rưỡi tuổi trẻ sắp tới ở đây có lẽ không tệ như con tưởng tượng.”

Thế nhưng—

“…Đây không phải là nơi thuộc về chúng ta. Cho dù có dễ chịu thế nào, cho dù có vui vẻ đến mấy, thì cuối cùng điều đó cũng là sai trái. Chúng ta không phải là những kẻ giết người. Chúng ta chỉ là những người bình thường. Ngay cả khi chúng ta không nghỉ học bây giờ, thì cuối cùng chúng ta cũng sẽ phải chấp nhận sự thật rằng chúng ta sống ở một thế giới khác… Sớm muộn gì chúng ta cũng phải rời đi. Xã hội bình thường và thế giới ngầm tội phạm… Nếu anh và em tốt nghiệp, thì chúng ta thuộc về đâu? Xã hội bình thường, đúng không?”

“Ư…ưm. Đúng là thế, nhưng…” Ayaka bĩu môi hờn dỗi. “Nhưng sẽ ổn thôi nếu chúng ta không nghỉ học ngay lập tức, đúng không? Miễn là chúng ta tuân thủ các điều kiện mà cô Kurumiya đã đặt ra, thì chúng ta sẽ được tốt nghiệp như mong muốn!”

“Không thể được.”

“…Tại sao? Nếu chúng ta không giết ai và cũng không bị ai giết—”

“Không phải thế.” Kyousuke nhìn thẳng vào mắt em gái mình giải thích. “Em nghĩ mà xem. Bố mẹ chúng ta bị học viện truy đuổi, đúng không? Hãy quên chuyện tốt nghiệp đi—họ đã từng cố gắng tước đoạt tất cả mọi thứ để chúng ta không thể quay về nhà. Em có thể thực sự tin tưởng những người như vậy không? Em có thể tin tưởng họ đủ để tiếp tục đi học ở học viện này thêm hai năm rưỡi nữa không?”

“…………”

Ayaka im lặng. Ngay cả sau một lúc chờ đợi, cô bé vẫn không trả lời.

“Hừm… mày cũng hiểu chuyện đấy nhỉ, thằng ranh,” Naoki làu bàu rồi quay về sofa.

Bên cạnh anh, Sanae khẽ thở dài. Mỉm cười, cô nhẹ nhàng lên tiếng. “Hai đứa bắt đầu đi học ở đây cũng được nửa năm rồi, nhỉ? Người ta nói đất lành chim đậu… Việc hai đứa có chút gắn bó là chuyện không thể tránh khỏi. Như Kyousuke nói đấy, không phải tất cả bọn trẻ đều tệ đâu!”

“Thôi nào, bọn chúng là những kẻ sát nhân mà, đúng không?”

“Chúng có thể là những kẻ sát nhân, nhưng con người vẫn là con người. Anh hiểu không?”

“…………”

Naoki quay mặt đi không trả lời.

“Vậy thì sao? Con định làm gì, Kyousuke? Ayaka nói rằng con bé sẽ tham dự bữa tiệc bế mạc và ở lại phòng ký túc xá cho đến khi con nghỉ học. Còn con thì sao?”

“Ưm—” Cậu do dự một lát. “Con xin lỗi, mẹ… nhưng con cũng sẽ làm vậy. Con cảm thấy có lỗi vì bố mẹ đã vất vả xin phép cho chúng con được ở cùng, nhưng… cho đến khi chúng con nghỉ học, con muốn tiếp tục sống như hiện tại. Con biết là ích kỷ, nhưng như vậy có được không ạ?”

“…Vậy thì. Anh nghĩ sao, Naoki?”

“Cứ để chúng muốn làm gì thì làm,” anh gằn giọng, trừng mắt nhìn con trai. “…Nhưng tao nói trước thế này. Lý do mà Sanae và tao giấu giếm công việc của tụi bây, tại sao chúng tao luôn cố gắng làm việc ở nước ngoài, tại sao chúng tao cố gắng tránh xa nhà… Chà, hãy suy nghĩ về điều đó, được không? Cả con nữa, Ayaka.”

Lễ bế giảng đã được tổ chức tại thính phòng lớn – trên sân khấu có tiết mục kịch máu me và hài kịch kinh dị, một màn rap giết người do Renko và nhóm Fuckin’ Park biểu diễn, các buổi hành quyết công khai những học sinh trốn tránh nhiệm vụ trong lễ hội, vân vân. Giờ đây, khi tất cả đã kết thúc, toàn bộ học sinh của Học Viện Cải Tạo Purgatorium tập trung tại nhà ăn của tòa nhà trường mới, nơi có sức chứa gấp đôi tòa nhà cũ, cùng nhau tận hưởng bữa tiệc hậu sự kiện.

Có tiệc buffet tự chọn, quầy bar đồ uống không giới hạn, và thậm chí cả thuốc gây ảo giác đáng ngờ không giới hạn. Hai tiếng trôi qua kể từ khi bữa tiệc bắt đầu, và hơn một nửa số học sinh đã say bí tỉ.

“Kyousuke, yêu dấuuuu!”

“Uah?! Khoan… cô Shamaya… cô làm… làm gì—?”

“Ôi khônggg! Em không được—đừng nói ‘em yêu anh’!”

“Tôi đâu có nói!”

“Không nói sao? Vậy thì để tôi, ô hô hô hô hô hô…”

“Mày chết rồi.”

“Gya, mon Dieuuu?!”

Renko kéo Shamaya ra khỏi Kyousuke, ném cô xuống sàn, rồi nhảy bổ vào cô ta.

Liếc nhìn Shamaya đang bị đánh bằng cốc bia, Kyousuke đi đến quầy bar, nhận một ly nước khác thay thế ly đã đổ, rồi trở về bàn mình.

“A, thêm một ly nữa đi, anh hai!”

“Em không định nói ‘chào mừng trở về’ sao…? Không à? Chà, em nói cũng không sai…”

Cậu ngồi xuống bên cạnh Ayaka, người đang giơ ly lên chào một cách vô tư. Nhấm nháp từng miếng gà thảo dược cần sa tổng hợp, xúc xích lòng, túi não bagna càuda (thức thừa từ Lễ hội Purgatory), và nhiều món khác, cậu vui vẻ ngửa cổ uống cạn ly.

Từ một góc nhìn xiên, cậu thấy Kagura, người không hiểu sao vẫn mặc bộ đồ hầu gái.

“Này, này, này, này, Kagura, cô bao nhiêu tuổi rồi?” Oonogi xen vào.

“……Tôi mười ba tuổi.”

“Thật á?! Nhìn không giống chút nào! Cô trưởng thành quá rồi đấy, bé Kagura!” Usami hùa theo.

“Hee, hee-hee… à, trừ bộ ngực của cô ta ra thì… hee, hee-hee-hee—gyah?!”

“Chết đi là vừa.”

Eiri dùng đũa chống trả hai kẻ cứ lằng nhằng, chọc ghẹo em gái mình.

Usami ôm mắt quằn quại đau đớn vì bị một chiếc đũa chọc vào. Còn Shinji, kẻ vẫn còn ve vãn Kagura ba mươi phút trước, giờ đã nằm vật ra sàn nhà gần đó, người đầm đìa máu.

“Ối?! Dừng lại đi! Dừng lại đi, Chihiro! C-cậu mà còn tiếp tục thì hắn sẽ… Azrael, kẻ đang ngủ say trong cánh tay trái của tớ, sẽ—” “Ngoạm.” “Gyah?! Chết tớ rồi! Sắp bị ăn thịt đến chết mất thôi?!” “Ơ này… Chihiro, rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì thế hả?!”

Gần đó, Bob đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cố gắng tách Chihiro ra khỏi Michirou, người đang bị cô bé cắn ngấu nghiến.

Chứng kiến cảnh tượng này, Ayaka khúc khích cười, trong khi Kyousuke hơi rụt người lại.

“Yo! Tớ về rồi đây sau khi đánh cho cô ả biến thái định hãm hiếp cậu một trận, Kyousuke! Khụ khụ.” Renko ném chiếc cốc còn vương máu tươi sang một bên rồi ngồi đối diện cậu.

Shamaya nằm thượt ra sàn nhà đầy máu, người chỉ còn thoi thóp co giật. Một nữ sinh khác, một tiền bối với chữ “bất khả chiến bại” vẽ bằng bút dạ không xóa được trên má, lừng lững đứng phía trên cô bé. “Fwa-ha-ha-ha, cậu không sao chứ, Saki? Giờ thì để tớ khử trùng vết thương cho cậu nhé… fwa-ha-ha!”

Cô gái dội hết nước trong cốc vào Shamaya, lập tức khiến cô bé tỉnh lại.

“Gosou?! Cậu thèm chết đến vậy hả?!”

“Aaa?! K-kh-không, Saki! Đ-đây chỉ là để sơ cứu thôi mà— fgyahhh?!”

“Bình tĩnh lại đi, Hội trưởng. Gosou mắt trắng dã rồi kia kìa?!”

“……Đúng vậy.”

Kiriu và Kuroki liền nhảy vào giữ cô bé lại.

Còn có một tên hề trần truồng ca hát nhảy múa (“Luu luu laa…”); một người mặc bộ đồ kigurumi biểu diễn các thế võ (“A-cha-cha-cha-cha-cha!”); ba cậu bé khéo léo xoay tít những thanh kiếm cong; và—“Chết đi, lũ người thường, nổ tung đi!”—một tiền bối càu nhàu với một ly rượu trên tay.

Trong khi Kyousuke mơ màng nhìn họ, Renko đã chuẩn bị ống hút. “Có chuyện gì thế, Kyousuke? Trông cậu ủ rũ quá.”

“À, tớ chỉ… đang suy nghĩ một chút.”

“…Về chuyện bỏ học ư?” Renko thì thầm.

“Đúng vậy,” cậu thừa nhận rồi uống cạn ly.

Đã sáu giờ kể từ khi cậu tạm biệt bố mẹ, những người đã đi về chỗ ở riêng của họ. Bên cạnh Kyousuke, Ayaka dường như đã lấy lại toàn bộ năng lượng và đang kịch liệt khẩu chiến với Kagura.

Gọi nhau là “đồ rác rưởi”, “đồ chết tiệt”, “đồ ngốc”, và “đồ ngu”, tạt nước ép vào nhau và vật lộn, hai người vẫn tiếp tục cãi cọ. Họ kéo má nhau, một cuộc chiến thú vị.

Mặt khác, tâm trí Kyousuke lại trở nên lạ thường rõ ràng theo thời gian, và những suy nghĩ cứ nối tiếp nhau không ngừng. Những suy nghĩ về học viện, về bố mẹ, về việc bỏ học, và về…

Cảm thấy lạ lùng nghiêm túc, Kyousuke quay mặt đi khỏi Renko và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. “…Xin lỗi. Tớ đi vệ sinh một chút.”

“Hả? À, được thôi… vậy, tớ cũng—” Renko tỏ vẻ bối rối và định nói gì đó. Eiri cũng liếc mắt qua, nhưng—

“Hoan hô, mọiiii người! Chúng ta có vui không nàooo? Kya-ha-ha-hah!”

“Uaah?!” “Kyah?!”

Tomomi, người vừa trở về từ một bàn khác, choàng tay ôm lấy vai cả hai, gần như đổ rụp vào người họ. Cùng lúc đó, cô bé giẫm lên Shinji, người vẫn còn nằm dài trên sàn—và có lẽ là cố ý nữa chứ.

Sau khi lẻn ra khỏi căng tin ồn ào, Kyousuke leisurely đi về phía nhà vệ sinh.

“À… Kyousuke.”

Trên đường quay về, cậu gặp Maina. Cô bé đang lau tay bằng chiếc khăn tay chấm bi—món quà Shamaya tặng sau Trại hè Chết chóc.

“Hôm nay vất vả rồi. Mọi người đều phấn khích quá nhỉ?” Cô bé dừng lại, mỉm cười mệt mỏi.

“Ừm…” Kyousuke cười gượng rồi quyết định đứng lại bên cạnh cô bé. “Mấy em năm nhất thì vẫn ổn, nhưng mấy tiền bối thì hơi quá khích một chút… Arisugawa và mấy người khác đã làm quá mọi chuyện, nên cô Mizuchi phải ra tay dẹp loạn.”

“Ế?! Cô Arisugawa đã bị ghế điện tại lễ bế mạc rồi mà? Vậy là cô ấy đã hồi sinh rồi sao… Cô ấy cứ như Mohawk ấy nhỉ.”

“Cả hai đều là những đứa trẻ có vấn đề, nhỉ? Mohawk thì… Khoan đã. Nhắc đến Mohawk, cậu ta đi đâu rồi? Cậu ta không xuất hiện ở bữa tiệc sau.”

“Ôi không… Cô Kurumiya cũng không có ở đây, nên cậu ta có lẽ đã bị nhốt lại và đang bị tra tấn rồi.”

“…À. Lần đầu tiên sau hai tuần, nhỉ? Chắc cô ấy đang cho cậu ta nếm mùi rồi.”

Sau khi trò chuyện một lúc như vậy, Kyousuke sắp sửa đi vào nhà vệ sinh thì—

“Kyousuke, ừm… cậu có lẽ sẽ bỏ học, phải không?” Như thể chọn đúng thời điểm, Maina đã nói ra chủ đề này.

Nuốt ngược lại những lời tạm biệt còn chưa kịp thốt ra, Kyousuke thở dài. “…Cậu biết rồi à.”

“Vâng, xin lỗi… Tớ biết được từ Eiri—ừm!”

Maina ngước nhìn cậu đầy kịch tính.

“Cậu đừng lo lắng cho tớ nhé!”

Cô bé tiến lại gần Kyousuke, người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi nhìn quanh để chắc chắn rằng họ chỉ có một mình. “…Bởi vì cho dù bây giờ cậu và Ayaka bỏ học, tớ cũng sẽ ổn thôi.”

Khi cô bé nói vậy, lần đầu tiên cậu nhận ra một điều: Nếu cậu và em gái bỏ học, họ sẽ chấm dứt mọi chuyện, nhưng còn những người họ để lại thì sao?

Eiri, người có sự hỗ trợ của gia đình và sở hữu sức mạnh áp đảo của một sát thủ, sẽ không sao. Renko, người đang tích cực làm sát thủ chuyên nghiệp và là một kẻ tâm thần thực sự, chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì cả.

Tuy nhiên, Maina là một cô gái bình thường. Cô bé có nỗi sợ hãi bình thường đối với kẻ giết người, có sự không thích bình thường đối với giết chóc, có nhận thức bình thường về tội phạm… Cô bé là một cô gái hoàn toàn bình thường.

Khi Kyousuke nghĩ về việc liệu Maina có thể sống một cuộc sống học đường bình yên trong hai năm rưỡi nữa và tốt nghiệp an toàn hay không, cậu thực sự rất lo lắng.

“…Thật chứ? Cậu nghĩ cậu có thể trụ lại ở một nơi như thế này sao?”

“Vâng, có lẽ!”

“C-có lẽ… Chà, dù Ayaka và tớ rời đi, tớ chắc Renko và Eiri sẽ giúp đỡ cậu, nhưng—”

“À, không. Tớ nghĩ Eiri cũng sẽ bỏ học cùng với cậu. Cô ấy có thể làm vậy mà, phải không? Gia đình cô ấy có quyền lực.”

“…Hả? Tại sao—?”

“Tớ đã bảo cô ấy nên làm thế.”

“Ể…”

Kyousuke càng thêm khó hiểu về cô hơn trước, nhưng chưa kịp cất lời thì Maina đã tiếp tục nói.

“Dù sao đi nữa, cô ấy đâu có giết ai, phải không?”

Một nụ cười chua chát thoáng hiện trên môi Maina. “Cậu, Ayaka hay Eiri, không một ai trong số các cậu giết người cả, thế nên… các cậu không nên ở một nơi như thế này. Các cậu cứ đi đi là được rồi. Nhưng tớ thì—”

Đến đây, Maina nín lặng một lát, mắt khẽ cụp xuống. Nụ cười chua chát trên môi cô dịu lại, rồi cô tiếp lời. “Tớ đã giết người. Thế nên, ngay cả khi cậu, Ayaka và Eiri rời đi, tớ cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục. Tớ phải tiếp tục.”

Mắt Maina nhìn Kyousuke không chút buồn rầu. Cô nói những lời đó cứ như là một điều hiển nhiên, như thể cô đã chấp nhận số phận của mình. Dường như cô đã sớm kiên định với quyết tâm này từ rất lâu rồi. Thêm một lần nữa, Kyousuke nhận ra sức mạnh tiềm ẩn bên trong cô nàng Maina vốn luôn nhút nhát.

“……Vậy sao? Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu.”

Vì lý do đó, Kyousuke lặng lẽ chấp nhận quyết định của cô. Cậu ngưỡng mộ sự dịu dàng và lòng chu đáo của Maina, và trên hết, là nghị lực chân thành của cô, và cậu cổ vũ cô từ tận đáy lòng.

“Tớ xin lỗi vì đã lo lắng quá nhiều… Cậu sẽ ổn thôi, Maina. Nếu có thể, tớ rất muốn giúp cậu một tay, nhưng…”

“Được thôi, cảm ơn cậu rất nhiều. Nhưng tớ sẽ ổn thôi mà! Từ trước đến giờ, Kyousuke đã giúp tớ quá nhiều rồi. Hơn nữa—”

“Ơ kìa, không phải Maina và Kyousuke đó sao?”

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên gọi họ. Kyousuke quay đầu lại, một cô nữ sinh trùm bao tải bột mì trên đầu đang đứng trước mặt cậu – nói cách khác, Bob đang đứng đó, ôm theo Chihiro.

“…Chụt, chụt.”

Chihiro liên tục liếm xung quanh miệng, gương mặt cô bé đỏ bừng. Chỉ có vùng lưỡi cô bé chạm tới là sạch.

Maina mở to mắt. “Ôi trời?! Ch-ch-ch-ch-ch-chihiro, em đã làm gì vậy?!”

“…Máu của Michiro đó. Chụt, chụt.”

“Ể?! K-không lẽ em đã ăn Michiro—”

“Tôi đã ngăn nó trước khi sự việc trở nên tệ hơn. Con bé chỉ gặm gặm một chút thôi.”

“Ch-chỉ gặm… N-nhưng nhiều máu quá. Ôi không.”

“Ô hô hô. Không sao đâu, chỉ là cánh tay của cậu ta thôi. Không nguy hiểm đến tính mạng đâu.”

“A. V-vậy thì không sao…”

Maina thở phào nhẹ nhõm. Chihiro nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ.

“Cho em thử một miếng… Maina nữa được không?”

“Không được!”

“Không được phép!”

Bob và Maina đồng thời ra đòn chặt karate vào đầu Chihiro.

Ôm lấy chỗ bị đánh nhẹ vào đầu, Chihiro bĩu môi. “…Chậc. Đồ keo kiệt.”

Không hiểu sao, cảnh tượng đó lại rất đỗi thân thiện.

“Thiệt tình… Chứng ăn thịt đồng loại của Chihiro thật phiền phức. Hễ tôi lơ là một cái là kiểu gì cũng xảy ra chuyện này… Giờ lại phải dẫn con bé này đi rửa mặt trong nhà vệ sinh nữa chứ.”

“Ô-ô… đúng là rắc rối thật…”

“Bob, trông cậu cứ như mẹ của Chihiro ấy.”

“Ôi chao, không đâu. Tôi chưa đủ lớn để làm mẹ ai cả đâu nhé. Thiệt tình! Thôi, gặp lại sau nhé.”

“Được. Bob, Chihiro, gặp lại sau nhé!”

“Tạm biệt!”

Sau khi tiễn Bob và Chihiro đang tiến về phía nhà vệ sinh, Kyousuke quay lại nhìn người bạn cùng lớp. “…Maina, tớ không biết cậu lại thân thiết với họ như vậy.”

“Vâng, bọn tớ thân nhau trong kỳ nghỉ hè đó. Lúc cậu và mọi người được triệu tập đến nhà Eiri rồi rời đi…”

“À—”

Lần đó. Cô đã bị bỏ lại một mình, nên trong lúc Kyousuke đang đứng đây lo lắng không biết liệu cô có ổn khi tiếp tục không, thì dường như cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ giao lưu một mình từ rất lâu trước đó rồi.

“Thật ra tớ có khá nhiều bạn đó nhé? Bob, Chihiro, Michirou, Mari, Irizumi…”

Kyousuke thậm chí không nhận ra tất cả những cái tên đó. Có lẽ họ là học sinh lớp B năm nhất…

“Từ sau khi lễ hội thể thao kết thúc, tớ cũng đã làm lành với Tomomi rồi. Và trong số các tiền bối, có chị Shamaya, chị Haruyo và cả chị Gosou nữa!”

Ba cô gái tiền bối giang hồ đó sao? Chắc họ hợp cạ với Maina, cô nàng Hậu Đậu. Qua những nỗ lực ở lễ hội thể thao, Maina đã thay đổi mối quan hệ với các bạn cùng lớp, có vẻ còn nhiều hơn Kyousuke tưởng tượng. Dường như cô đã tìm thấy chỗ đứng của mình trong học viện rồi.

Và thế là—

Maina mỉm cười rạng rỡ. “Cậu không cần lo lắng gì cả! Bởi vì tớ sẽ ổn thôi ngay cả khi cậu, Ayaka và Eiri rời đi. Tớ sẽ tự mình cố gắng hết sức, bù đắp tội lỗi của mình và làm bất cứ điều gì để được thả, rồi sau đó—”

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Kyousuke. “Tớ sẽ gặp lại mọi người. Tớ sẽ gặp lại tất cả các cậu sau khi tốt nghiệp, và chúng ta có thể trò chuyện như thế này rồi vui vẻ cười đùa cùng nhau. Đó là mục tiêu của tớ.”

“Maina…”

“Thật ra, cũng có điều tớ muốn nói riêng với cậu, Kyousuke, nhưng…” Cô quay đi, ngượng nghịu nghịch ngợm. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lắc đầu và nở một nụ cười rạng rỡ. “Tớ nghĩ tớ sẽ giữ bí mật cho đến lúc đó. Bây giờ dĩ nhiên vẫn còn một vài điều tớ cảm thấy tội lỗi, thế nên… Kyousuke. Tớ mong cậu có thể ra trường mà không gặp bất kỳ rắc rối nào!”

“……Fwah. Buồn ngủ quá.” Eiri ngáp dài, dụi dụi đôi mắt lờ đờ khi cô gập lại những bộ đồng phục hầu gái.

Đó là ngày sau Lễ hội Luyện Ngục. Các học sinh, sau khi đã tận hưởng bữa tiệc hậu sự đến sáng sớm, giờ đây được giao nhiệm vụ thu dọn đồ trang trí lễ hội và dọn dẹp các lớp học.

Đã hơn một giờ chiều. Vừa khiêng một đống rác lớn đến lò đốt rác, Kyousuke đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát và trò chuyện với Eiri.

“Anh hai!” Ayaka, người đã dọn dẹp xong tác phẩm của mình, xuất hiện, chạy nhanh về phía anh.

Đúng lúc thật; đỡ phải đi gọi, Kyousuke nghĩ, một nụ cười nở trên môi cậu.

“Ba và mọi người đang gọi anh đó!”

“…Ông già à?” Nụ cười của Kyousuke lập tức biến mất, tim cậu thắt lại.

Ayaka ghé mặt gần để các bạn học xung quanh không nghe thấy, rồi cô bé hạ giọng.

“Vâng. Họ sẽ nói cho chúng ta biết quyết định của họ.”

“……Thật sao?”

“Này. Cậu muốn đi ăn trưa sớm không?” Eiri hỏi. Cô đã gập xong đồng phục hầu gái và đứng dậy vươn vai. Cô cau mày khi nhận thấy không khí kỳ lạ bao quanh Kyousuke và Ayaka.

Maina, người đang cùng Tomomi xếp lại mấy món đồ đạc nhỏ vào đúng vị trí, cũng dừng tay lại, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía họ.

Eiri bước lại gần hơn, khẽ hỏi, "...Có chuyện gì vậy...?"

Ayaka cũng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Eiri rõ.

"Nghe nói là họ sắp thông báo kết quả cuộc đàm phán rồi. Chị được dặn đến đón hai em, chúng ta sẽ sang phòng Chủ tịch hội đồng quản trị ngay bây giờ để nghe cụ thể mọi chuyện..."

"...Được rồi, em hiểu. Mong là sẽ có kết quả tốt đẹp nhỉ?"

"Ừm. Ayaka, chị có nghe được gì chưa?"

"Chưa. Chưa nghe được gì cả, nhưng mà—" Ayaka lộ vẻ mặt nặng trĩu. "Nhìn sắc mặt của mọi người thì chị e là đừng nên quá hy vọng..."

"Học viện Cải tạo Luyện Ngục sẽ không cho phép học sinh nào bỏ học!"

Ngay khi Kyousuke và những người khác đã tề tựu với Naoki, Sanae, Fuyou và Reiko trong căn phòng chủ tịch hội đồng quản trị rộng rãi nhưng bừa bộn—câu đầu tiên thốt ra từ miệng Origa chính là lời khẳng định thẳng thừng đó. Như mọi khi, vị hiệu trưởng vẫn nằm dài trên giường, lật giở một cuốn truyện tranh và nhấm nháp đủ loại đồ ăn vặt.

"...Hả?" Eiri nhăn mặt. "Đây thật sự là chủ tịch hội đồng quản trị sao? Trông chẳng có vẻ gì là oai phong cả..."

Origa ngẩng mặt lên khỏi cuốn truyện tranh dày cộp. "...Hả. Đây thật sự là một cô bé mười sáu tuổi sao? Trông cũng chẳng có vẻ gì là chín chắn cả..." Vừa nhìn bộ ngực mảnh khảnh của Eiri vừa thở dài, vị chủ tịch nhanh chóng quay lại với cuốn truyện đang đọc dở.

"Vậy thì—" Eiri lặng lẽ lùi xa khỏi chiếc giường, đảo mắt tìm kiếm thứ gì đó gần đó có thể dùng làm vũ khí.

"Dừng lại." Fuyou nhẹ nhàng giữ cô bé lại. "Giờ đây, e rằng chúng tôi phải khăng khăng đưa Kyousuke và em gái cậu ấy về, bất kể trong hoàn cảnh nào đi nữa." Cô giật cuốn truyện tranh khỏi tay Origa. Nheo đôi mắt đỏ như máu tươi, cô tiếp tục, "Chúng tôi đã cố gắng đạt được một thỏa thuận nào đó, nhưng cuối cùng cả hai bên đều không nhượng bộ. Tôi đã đề nghị đóng góp tài chính, thay thế nhân viên tạm thời, và nhiều ưu đãi khác, nhưng—"

"Tất cả đều bị từ chối." Origa khó chịu cắt lời Fuyou, bực tức vì bị mất cuốn truyện tranh. "Đồ vật, tiền bạc và thậm chí cả con người đều có thể dễ dàng thay thế, nhưng niềm tin, sự tín nhiệm và danh dự thì khó mà lấy lại được. Tổ chức và Gia tộc Akabane đều kinh doanh cùng một lĩnh vực, nhưng đồng thời, chúng ta cũng là đối thủ cạnh tranh. Nếu chúng ta bị một đối thủ như vậy qua mặt, danh tiếng của chúng ta sẽ bị tổn hại... Không, nó đã bị tổn hại đủ rồi, khi mọi chuyện đến nước này. Chúng ta đã thất bại trong việc hạ gục mục tiêu, và họ đã bị Akabane cướp mất, rồi chúng ta lại chậm trễ nhận ra điều đó, sau đó bị thâm nhập đến tận cấp cao nhất, vậy nên chúng ta đã hoàn toàn tan nát rồi..."

Càng vì vậy nên—

Origa nhăn mặt nhìn lên cô. "Không đời nào cô có thể mang chúng đi được. Tôi sẽ trả lại mọi lời sỉ nhục. Tôi sẽ xé nát tất cả các người và gây tổn thất còn lớn hơn những gì các người đã gây ra cho tôi."

Bên cạnh Fuyou, người vẫn bình tĩnh nhìn lại Origa, Naoki bẻ khớp ngón tay. "Cứ xông vào! Nếu cả hai bên đều không chịu nhượng bộ, thì chẳng còn cách nào khác ngoài đánh một trận ra trò, phải không? Nếu danh dự đối với ngươi quan trọng đến vậy, thì chúng ta hãy phân định thắng thua bằng nắm đấm."

"H-khoan đã?! Khoan đã, lão già! Cô Fuyou!" Kyousuke, người vẫn đang lo lắng theo dõi cuộc trò chuyện, xen vào bằng cách nhảy ra trước mặt hai người họ. "Không phải bạo lực là phương sách cuối cùng sao?! Như cô Fuyou đã nói, chỉ khi mọi thứ khác đều thất bại thì—"

"Đúng vậy, tôi đã nói thế. Nếu chúng ta hành động thiếu suy nghĩ, có thể dẫn đến tranh chấp trong Tổ chức và thậm chí là nội chiến. Sẽ không có hồi kết cho những tổn thất... Cả học viện và phía chúng ta đều đồng ý rằng chúng ta muốn tránh một kết quả khủng khiếp như vậy."

"Nếu vậy thì—"

"Đó là lý do chúng tôi quyết định tổ chức kỳ thi cuối khóa."

"...Kỳ thi cuối khóa?" Kyousuke hỏi.

Origa nhe rộng miệng cười. "Đúng vậy, 'cuối khóa' thật sự, nếu các người hiểu ý tôi. Cả hai bên đều muốn tránh một cuộc đối đầu trực diện, nhưng không bên nào chịu nhường bước, khiến chúng ta rơi vào thế bế tắc—trong trường hợp đó, tại sao chúng ta không phân định thắng bại bằng một cuộc thi đấu? Đó là điều chúng ta đã đồng ý. Nó sẽ hơi giống như vụ cá cược nhỏ của cậu với Reiko ở lễ hội thể thao..."

"T-tôi hiểu rồi..."

"...Chỉ là, tôi không chậm chạp như cô ta." Ánh mắt Origa lóe lên tia tàn nhẫn. Sau khi chỉ vào Reiko, vị chủ tịch đưa ngón cái lướt qua cổ họng. "Kỳ thi Tử Vong sẽ là một trò đuổi bắt, với chính sinh mạng của các người bị đặt lên bàn cân. Chúng tôi đuổi, các người chạy trốn. Nếu Kyousuke và Ayaka có thể thoát ra khỏi khuôn viên học viện và đến được mục tiêu đã định an toàn, họ sẽ được phép rời khỏi Học viện Cải tạo Luyện Ngục. Nhưng—"

Origa chỉ ngón cái xuống sàn. Hắn cười ngạo mạn.

"Nếu các người không thành công, sẽ không có chuyện bỏ học. Và mọi cơ hội được thả tự do trong tương lai sẽ bị thu hồi. Hai anh em sẽ tốt nghiệp với tư cách là những sát thủ chuyên nghiệp, để Tổ chức sử dụng cho đến khi chết."

"Cái gì—?"

"Ểh?!"

Origa nhún vai trước hai anh em đang run rẩy. "Đó là những gì phía chúng tôi nhận được, nếu chúng tôi thắng. Tuy nhiên, nếu chúng tôi thua, chúng tôi sẽ vĩnh viễn để yên cho gia đình các người. Bất kể kết quả kỳ thi là gì, cả Tổ chức và Gia tộc Akabane sẽ không còn giữ bất kỳ hiềm khích nào, và chúng ta sẽ quay lại mối quan hệ làm việc như trước đây... Ý tôi là, nếu các người thắng, các người chẳng có gì phải lo lắng. Dễ hiểu mà, cảm thấy ổn đúng không?"

Kyousuke và Ayaka nhìn nhau.

"Ư-ừm... vậy nói cách khác, chỉ cần chúng em chạy thoát là được, phải không?" Kyousuke rụt rè hỏi. "Vậy ai sẽ đuổi theo chúng em? Các đàn anh sao?"

"Và cả giáo viên nữa."

"—Hả?"

Tất cả giáo viên tại Học viện Cải tạo Luyện Ngục đều là những sát thủ chuyên nghiệp hạng nhất. Nếu những người như vậy thực sự đuổi theo họ, Kyousuke và Ayaka, những người chỉ là những đứa trẻ bình thường, sẽ không có cơ hội nào...

"Đừng lo." Một bàn tay ấm áp đặt lên vai Kyousuke khi cậu nhợt nhạt hẳn đi. Fuyou an ủi, nở một nụ cười dịu dàng. "Em và Ayaka sẽ không phải là những người duy nhất tham gia Kỳ thi Tử Vong. Naoki và Sanae và thậm chí cả chúng tôi, những người Akabane, cũng sẽ được phép hỗ trợ hai em."

"Đúng vậy. Thư giãn đi, nhóc con. Cho dù các ngươi phải đối mặt với loại sát thủ nào đi nữa, ta và Sanae sẽ bảo vệ ngươi, được chứ? Ngươi sẽ không phải nhấc một ngón tay."

“À đúng rồi! Chúng ta là vệ sĩ chuyên nghiệp cơ mà. Cứ yên tâm đi, hai đứa sẽ ổn thôi!” Naoki nhe răng cười đầy vẻ tự tin, còn Sanae thì vẫn điềm tĩnh, ung dung.

“Mẹ ơi,” Eiri cất lời, “…con cũng có thể tham gia cuộc thi này được không ạ?”

“Được chứ.” Fuyou gật đầu. “Không chỉ con đâu. Bất cứ học sinh nào muốn giúp Kyousuke và Ayaka trong Kỳ thi Sống còn Rời trường này đều có thể tham gia, không phân biệt là ai cả.”

“Chỉ có điều,” Origa chen ngang, xé gói bim bim, kiêu hãnh hếch cằm, “là họ phải chuẩn bị tâm lý để giết người, thế thôi.”

Chủ tịch nghiền ngẫm nhai rồm rộp.

“Thế nhưng, phe chúng tôi sẽ cử gấp đôi số người tham chiến so với phe anh. Dù sao thì, luật chơi cũng ưu ái đội đào tẩu, mà… ngay từ đầu chính phe anh đã yêu cầu tổ chức cuộc thi này. Cũng tự nhiên thôi khi đội truy đuổi của chúng tôi được ưu ái đôi chút, bởi chúng tôi đã vô cùng nhân nhượng đáp ứng yêu cầu của các anh mà, đúng không?”

Hắn nhếch môi cười tự mãn, khịt mũi một tiếng đầy châm biếm.

Nhìn Origa đang nằm dài trên giường, Naoki khẽ khịt mũi bật cười. “Hah! Cậu có thể có lợi thế về quân số, nhưng bọn họ chẳng qua chỉ là một lũ học sinh thôi phải không? Cứ việc ném bao nhiêu kẻ nghiệp dư tùy thích vào chúng tôi — cũng chẳng làm nên chuyện gì đâu! Tôi cá là cuối cùng cậu sẽ phải hối hận… vì đã cử một lũ vô dụng đến chịu chết!”

“Không hiểu sao tôi lại không đồng ý với quan điểm đó của anh… Học sinh của chúng tôi đều rất xuất sắc đấy, anh biết không.”

Mặc dù Naoki và những người khác vẫn tỏ ra kiềm chế đáng kể, Origa vẫn cười khẩy chế giễu họ. Gói đồ ăn vặt rỗng tuếch giờ đã bị vứt lăn lóc sang một bên.

“—Kỳ thi Sống còn Rời trường sẽ bắt đầu vào bốn ngày nữa, tức thứ Bảy. Cho đến lúc đó, cứ thong thả đi. Tôi sẽ không ra lệnh bất kỳ cuộc tấn công hay đột kích bất ngờ nào, vì vậy các anh cứ tận hưởng càng nhiều càng tốt… chút sinh mạng còn lại của mình.”

“Kyousuke, thân yêu?! Em nghe tin anh có thể bỏ học là thật sao, Kyousuke?!”

Kyousuke và những người khác vừa trở lại lớp học và tiếp tục công việc dọn dẹp thường lệ, thì Shamaya, người dường như đã nghe tin, chạy vào lớp vẻ mặt bối rối.

Cô vừa mở tung cánh cửa rầm một tiếng, đã chạy thẳng về phía Kyousuke và trượt một đường dài trên sàn, ôm chầm lấy một chân anh.

“Xin đừng đi mà, xin đừng đi mà, xin đừng đi bỏ lại Shamaya bé bỏng của anh ở đây! Ôi trời ơi! Anh không thể đi được! Em không thể chịu đựng được cảnh xa cách! Ôi, Chúa ơiii!”

“Gì cơ?! K-Cô Shamaya—”

“Ta thất vọng về ngươi lắm, Kyousuke Kamiya!”

Trong khi Kyousuke còn đang ngơ ngác và Shamaya vẫn tiếp tục gào khóc, kế đó xuất hiện từ cánh cửa phía sau lớp học là Kuuga Makyouin — hay nói đúng hơn là Michirou — với vẻ mặt phẫn nộ. “Không thể chịu đựng ngọn lửa ghen tuông của chính mình, kẻ đó bám víu vào sợi chỉ nhện mang tên sự tha thứ… Có phải vậy không? Đừng đùa chứ! Thật là yếu đuối, thật là hèn nhát, thật là tội lỗi – không, thật đáng xấu hổ! Được thôi, Kyousuke, sợi chỉ nhện mà ngươi đang bám vào… ta sẽ cắt nó bằng chính đôi tay này! Giờ thì hãy gào thét đi, Azrael! Hát khúc ca cuối cùng, tuyệt kỹ ẩn giật ‘Hy Vọng Chết Sau Cùng’—”

“Kyousuke, Ayaka!”

“Guaaah?!”

Đẩy Michirou vẫn đang đứng ở cửa tạo năng lượng sang một bên, Bob xông vào phòng. “Tôi nghe nói hai cậu sẽ bỏ học—có thật không?!”

“…Nếu là thật, tôi sẽ ăn tươi nuốt sống hai cậu! Tôi sẽ không nương tay đâu—tôi sẽ ăn thịt… slurrp.” Chihiro đang bám vào lưng Bob, đôi mắt đỏ như máu lóe lên.

Hơn nữa—

“Gì cơ?! Bỏ học á? Cái quái gì thế?! Tôi không biết đó là do hoàn cảnh gia đình hay gì đó, nhưng tôi chưa từng nghe nói về chuyện như vậy! Không thể tin được!”

“Mấy người đã hối lộ đúng không? Mấy người đã phải dùng đến hối lộ? Kh-Không thể tha thứ… Tôi sẽ không bỏ qua việc trừng phạt mấy người đâu, hãy chuẩn bị đi!! Công lý muôn năm!”

“Khặc khặc khặc khặc! Chuyện gì thế này, chuyện gì thế này, ta đáng sợ đến mức các ngươi phải bỏ chạy sao? Đồ hèn nhát!”

“……Đúng vậy.”

“Ngươi nói sẽ quay trở lại với xã hội lịch sự sao? Ta cứ tưởng ngươi và ta là những kẻ giống nhau, Kyousuke… Có vẻ như ta đã nhầm về ngươi rồi. Ta không còn chút do dự hay lòng trắc ẩn nào với ngươi nữa. Chỉ có một trận đòn tan tác mà thôi!”

“Chúng ta sẽ không để họ chạy thoát.” “Đúng thế, không thể để họ chạy.” “Chúng ta sẽ xẻ đôi họ ra thành từng mảnh.”

“À… à…”

Các học sinh năm hai và năm ba dường như cũng đã nghe tin, họ không mời mà tới, chen chúc vào lớp học, tạo thành một đám đông hỗn loạn.

“Ôi chao…” Maina siết chặt chiếc chổi. “H-Họ chắc hẳn đã nghe từ giáo viên… nhiều người quá. Mà lớp chúng ta còn chưa được thông báo gì cả—”

“Fah?! Chuyện bỏ học là sao?! Kyousuke và Ayaka bỏ học thật á?! Thật ư?!”

Cùng lúc Tomomi lên tiếng, những bạn học còn lại đang bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra đều ngừng dọn dẹp và vây quanh Kyousuke cùng Ayaka.

“Này! Chuyện này là sao hả, Kamiya?! Giải thích cho chúng tôi ngay!”

“Hee, hee-hee… chuyện này chẳng có gì đáng cười cả. Anh trai thì mặc kệ — đừng bỏ học mà, em gái!”

“Oa! Bỏ học ư? Thật là tuyệt vời! Nếu thầy Kamiya rời đi, tôi… tôi… tôi sẽ rất hạnh phúc, ôi… Sao không khóc đi chứ?! Hee-hee-hee-hee. Cuối cùng tôi cũng có cơ hội nổi tiếng—”

“Không đời nào! Shinji, cậu thật không thể tin được! Kyousuke mới là số một!”

“Đừng bỏ cuộc, Kyousuke!” “Ayaka!” “Hãy nghĩ đến GMK tội nghiệp!” “Đúng thế, đúng thế!” “Đây có thể là địa ngục, nhưng chẳng phải nó là thiên đường sao?!” “Ý cậu là sau khi hẹn hò với tất cả các cô gái ở đây, cậu sẽ chuyển sang thế giới bên ngoài sao?!” “Thật là hoang phí—” “Giết hắn đi, tên lăng nhăng này, giết hắn!” “Được thôi, tôi sẽ làm.” “Không, tôi mới là người làm.” “Không không, tôi sẽ làm.” “Vậy thì, tôi sẽ—” “Cứ tự nhiên đi, cứ tự nhiên đi, cứ tự nhiên đi!” “Không đời nào, tôi sẽ bị giết mất!”

Và cứ thế. Hầu hết các bạn học, dù nói thế này thế kia, đều ngạc nhiên, đau khổ hoặc tuyệt vọng trước tin Kyousuke và Ayaka rời đi và cố gắng giữ họ lại.

“C-Các cậu…”

Trong khi đó, Kyousuke đáng thương lại bối rối trước những phản ứng của họ.

Khi Kyousuke mới đặt chân vào học viện, cậu cứ nghĩ rằng tất cả những người xung quanh đều là lũ điên rồ kỳ quặc, chẳng hề bình thường như mình. Cậu không muốn làm quen, không muốn dính dáng gì đến họ nếu có thể tránh được. Trong đầu cậu lúc bấy giờ chỉ toàn nỗi sợ hãi và căm ghét, ý nghĩ bỏ trốn cứ thường trực không tài nào gạt bỏ được.

Nhưng giờ đây—

“Oa oa… Trời đất quỷ thần ơi. Đừng bỏ cuộc mà, Kyousuke, cưng ơi… hức.”

“Ọt ọt?! Bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại! Nín đi! Bình— Oa oa!”

“Kh-không… Bao bột của tôi sẽ bị ướt mất. Nghĩ đến chuyện hai người sắp đi, tôi… thấy cô đơn quá. Chắc sẽ không gặp lại được nữa rồi…”

“…Không. Tôi ghét chuyện đó… Không thể nói lời tạm biệt khi tôi vẫn còn đang đợi nếm thử hai người đâu…”

Shamaya dụi má vào chân Kyousuke, trong khi Michirou dùng tay trái che mắt. Bob làm ướt sũng bao bột của mình, còn Chihiro thì phồng má lên, nhìn hai người với ánh mắt thèm thuồng.

Đứng trước những người bạn "sát nhân" đang buồn rầu vì chia ly, Kyousuke cảm thấy một nỗi đau cô độc xé lòng. Cậu quay sang nhìn những gương mặt mà có lẽ sau hôm nay sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.

“…Cảm ơn rất nhiều. Cảm ơn tất cả mọi người… nhưng, tôi xin lỗi. Chuyện là chúng tôi sẽ nghỉ học thật. Thực ra, tôi…”

Bí mật mà cậu đã cố gắng che giấu bằng mọi giá bấy lâu—chuyện cậu bị buộc tội oan là Đồ Tể Kho Hàng và rằng cậu chưa từng giết một ai—giờ là lúc để nói ra…

“Kamiya không đi đâu hết.”

Một giọng Lolita trầm ấm vang lên khắp không gian. Lớp học đang ồn ào bỗng chốc im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía trước. Đám đông tách ra, để lộ một người phụ nữ trẻ, vận bộ vest hàng hiệu, đang lôi theo một cây ống sắt—đó chính là Hijiri Kurumiya, giáo viên chủ nhiệm lớp A năm nhất của Kyousuke.

Liếc nhìn các học sinh, Kurumiya từ từ bước vào lớp, rồi tiến lên bục giảng. “Được rồi, nghe đây, lũ lợn!”

Cô vỗ mạnh lòng bàn tay xuống bục, tạo ra một tiếng động chói tai. Sau khi nhìn quanh các học sinh đang cứng đơ vì sợ hãi, Kurumiya gằn giọng tuyên bố quyết định của mình. “Kamiya và em gái cậu ta sẽ không nghỉ học. Chúng không thể. Tôi sẽ không cho phép điều đó. Bốn ngày nữa, vào thứ Bảy, chúng ta tại Học Viện Cải Tạo Purgatorium sẽ tổ chức một kỳ Thi Sát Hạch Tử Thần cho hai đứa. Nếu chúng vượt qua được, chúng sẽ nghỉ học; nếu không, thì không. Ngoài ra—”

Kurumiya lườm Kyousuke, để lộ hàm răng khấp khểnh của mình.

“Các người tuyệt đối sẽ không thành công đâu! Tôi sẽ nghiền nát các người dưới chân… Tôi sẽ đè bẹp các người hoàn toàn. Tôi sẽ không nương tay đâu—tôi sẽ dốc toàn lực, hiểu chưa?”

—Rầm! Bằng cả hai tay, cô giáo gồng sức bẻ gãy đôi cây ống sắt. Từ thân hình nhỏ bé của cô tỏa ra luồng sát khí ngùn ngụt, một cảm giác áp lực mạnh đến mức khiến người ta đau điếng ập đến.

Kurumiya cười khẩy đầy đe dọa với Kyousuke và Ayaka, những người đang run rẩy vì sợ hãi. “Học viện này đã dung chứa hai đứa, đây là một nhà tù do chúng ta, những giáo viên, cai quản. Do đó, chúng ta đã dùng sự sợ hãi và bạo lực để giữ lũ heo con các ngươi vào khuôn phép và ngăn chặn mọi cuộc chiến vô nghĩa. Nhưng để rời khỏi học viện—nếu các ngươi định bỏ học thì lại là chuyện khác! Hãy chuẩn bị tinh thần đi. Kỳ Thi Sát Hạch Tử Thần không phải là trò chơi như Trại Huấn Luyện Tử Thần Mùa Hè hay lễ hội thể thao đâu… Đó là một trận chiến sinh tử thật sự.”

“……?!”

Từ ánh mắt mở to của Kurumiya, họ có thể nhận ra cô đã biến từ giáo viên thành sát thủ chuyên nghiệp. Maina kêu ré lên, thậm chí Eiri cũng mất tiếng.

Áp lực mạnh đến mức Kurumiya mà họ từng biết bấy lâu, cô giáo ác quỷ đã thúc đẩy Kyousuke và bạn bè mình, giờ đây lại có vẻ hiền lành hơn nhiều khi so sánh. Nhiều học sinh đứng đó run rẩy vì sợ hãi—thậm chí một số đã ngã quỵ xuống tại chỗ.

Nhưng Kyousuke hiểu rõ: Dù trước đây cô ấy có bạo lực hay tàn bạo đến mức nào, Kurumiya vẫn luôn giữ mình trong vai trò một giáo viên, và cô ấy vẫn luôn nhìn Kyousuke cùng những người khác với tư cách là học sinh.

“Việc các người có tham gia Kỳ Thi Sát Hạch Tử Thần của nhà Kamiya hay hợp tác với chúng không, là tùy thuộc vào mỗi người. Nhưng đừng quên—tôi sẽ coi những kẻ giúp đỡ chúng không phải là học sinh mà là mục tiêu ám sát. Đây không phải là diễn tập. Đây là sinh tử. Những kẻ nào sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình, hãy cùng Kamiya tham gia Kỳ Thi Sát Hạch Tử Thần! Tôi sẽ tàn sát từng đứa một và biến các người thành nguyên liệu cho bữa trưa rác rưởi. Tôi sẽ giết sạch các người!”

Sau những lời đe dọa của Kurumiya, không ai còn muốn hợp tác với Kyousuke và Ayaka nữa. Ngay từ đầu, hầu hết các học sinh đều nói, “Tôi không muốn hai người bỏ học,” nên việc không ai sẵn lòng mạo hiểm mạng sống để giúp họ rời đi cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Trong số những học sinh từ chối giúp đỡ—

“Thì ra là vậy… Kỳ Thi Sát Hạch Tử Thần, hả…? Kksshh. Xin lỗi, Kyousuke, xin lỗi, Ayaka… Tớ cũng không thể giúp được hai người. Tớ không muốn thấy hai người rời đi… Tớ không muốn chúng ta chia tay theo cách này. Thay vào đó—

“Tớ nghĩ mình có thể tham gia Kỳ Thi Sát Hạch Tử Thần vào đội khác và đơn giản là cố gắng nghiền nát tất cả mọi người…”

Renko đã nói với họ điều này bằng một giọng buồn bã rồi bỏ đi. Họ không thấy cô ấy kể từ đó.

Kyousuke đã quyết định quay trở lại xã hội văn minh, nhưng Renko lại thuộc về một thế giới khác. Dù sao đi nữa, có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho họ nếu tách ra. Kyousuke cũng quyết tâm tránh mặt cô từ đó, với hy vọng hoàn toàn cắt đứt những mối liên kết đã nảy sinh giữa họ.

Tuy nhiên—

“…………Bỏ học, ư.”

Cậu không thể ngừng nghĩ về cô ấy. Cậu nằm trên chiếc giường trong phòng ký túc xá giống như nhà tù, mặc bộ quần áo thể thao trông như đồng phục tù nhân. Ba giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ khi tắt đèn, vậy mà giấc ngủ vẫn ngoan cố từ chối đến với cậu.

Những thanh sắt dày đặc chắn ngang cửa sổ, qua đó cậu có thể nhìn thấy bầu trời đêm xanh thẳm. Chẳng mấy chốc cậu sẽ không còn ngắm nhìn khung cảnh này nữa, điều mà cậu đã làm đêm này qua đêm khác kể từ khi bước chân vào học viện. Suy nghĩ đó khiến cậu cảm thấy cô đơn một cách lạ lùng, và cậu khẽ mỉm cười cay đắng với chính mình vì điều đó.

Chuyện này bắt đầu từ bao giờ? Khi ở một mình trong phòng ký túc xá, không phải ý nghĩ trốn thoát mà là những kỷ niệm về những ngày tháng ở nơi đây cứ luẩn quẩn trong tâm trí cậu.

Chuyện này bắt đầu từ bao giờ? Cậu không còn ngần ngại trước những học sinh "sát nhân" mà cậu từng sợ hãi và căm ghét, hơn nữa, cậu còn thực sự mong những điều tốt đẹp đến với họ.

Phải chăng là sau khi anh biết về những tội ác giết người mà Maina đã gây ra và nỗi đau mà cô ấy gánh chịu? Phải chăng là sau khi Eiri thú nhận mình không phải là kẻ sát nhân mà chỉ là một sát thủ... không thể xuống tay? Hay là sau khi anh hiểu rõ tính cách thật, bản chất thật của Renko và chứng kiến những tình cảm mãnh liệt đến đáng sợ nơi cô ấy? Hay là sau khi họ sống sót qua Trại Hè Chết Chóc, dù suýt chút nữa bỏ mạng dưới tay Shamaya? Hoặc là sau khi Ayaka chuyển trường đến? Hay có thể là sau khi anh buộc phải hợp tác với bạn học trong hội thao vì một mục tiêu chung, và đã cảm nhận được chút tình đồng đội...?

Anh thực sự không biết nữa.

Thế nhưng, có một điều anh thực sự biết rõ – nhìn lại, anh không khỏi kinh ngạc, thậm chí là nể phục bản thân mình vì đã xoay sở sống sót qua chuỗi ngày thường nhật đầy rẫy hiểm nguy. Và hơn hết, những ngày đó, lạ lùng thay, lại đầy ắp niềm vui.

Trải qua những ngày tháng kỳ lạ, cùng với những con người kỳ lạ, ở một nơi chốn cũng lạ lùng không kém – tất cả đều thật thú vị. Chẳng mấy chốc, nửa năm đã trôi qua như một cái chớp mắt. Anh cũng nhớ lại lời Ayaka đã nói: "Anh nghĩ sao, anh trai? Có vui không? Anh không nghĩ là mỗi ngày được ở cùng Eiri, Mèo Ma Lanh, Renko và mọi người thật là vui sao?"

Khi đó, anh đã không thể trả lời ngay lập tức, nhưng...

Kyousuke không thể không đồng ý với em gái mình.

Nếu có thể, anh không muốn bỏ học. Anh vẫn muốn ở lại thêm chút nữa với những người ở đây, cùng nhau làm những chuyện ngớ ngẩn. Anh muốn tiếp tục cùng mọi người vượt qua những thử thách tàn khốc và hiểm nguy, để sống một cuộc đời học sinh phi thường, tràn ngập phấn khích.

Nhưng mà—

"Haizz, chắc là không thể rồi... Một cuộc sống như thế."

Phi thường hay bình thường? Khi bị buộc phải lựa chọn, anh đã quyết định chọn điều thứ hai. Dẫu sao anh cũng chỉ là một người bình thường, một người hết sức đỗi bình dị. Anh không thể sống chung một thế giới với những kẻ giết người và sát nhân. Đây không phải là nơi thuộc về anh.

Thế nhưng, ngay cả khi nghĩ vậy—

"…………Renko."

Khi nghĩ đến cô ấy, lồng ngực anh đau nhói. Một nỗi đau dâng trào trong anh, còn dữ dội hơn cả sự cô đơn từng cảm nhận trước đây, khiến trái tim anh tan tác. Ý chí lẽ ra đã kiên định của anh lại lung lay, và anh cảm thấy mình muốn ở lại nơi đây...

"Thôi nào, quên cô ấy đi! Bỏ cuộc đi Renko, đồ ngốc!"

Kyousuke bứt tóc trong sự bực bội, úp mặt vào gối. Anh ép chặt đôi mi. Cuối cùng anh thiếp đi đúng lúc trời bắt đầu hửng sáng.

Trong giấc ngủ ngắn ngủi, Kyousuke mơ thấy mình đang bị Renko siết cổ đến chết—

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận