Psycho Love Comedy
Mizuki Mizushiro Namanie
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06: A Murderer And The Deathly Love Affair

Chapter 5

0 Bình luận - Độ dài: 8,589 từ - Cập nhật:

**Cuộc Sống Sau Tôi, Cái Chết Theo Anh**

**GIAI ĐIỆU SỐ NĂM - TRÁI TIM TAN VỠ**

Chưa đầy ba giờ nữa là đến bốn giờ chiều, cũng là lúc Kỳ thi Sát hạch Tử vong kết thúc. Tuy nhiên, sau khi vượt qua Ngôi nhà Luyện Ngục, nhóm của Kyousuke đã đi được khoảng ba phần tư quãng đường từ học viện đến đích. Từ vị trí này, nếu cứ tiếp tục chạy, họ dự kiến sẽ đến rìa phía tây nhất của hòn đảo trong vòng một giờ. Có vẻ như họ đang tiến độ rất tốt.

Vẫn còn ba người trong đội truy đuổi. Trong khi đó, đội thoát hiểm có năm người—Kyousuke, Ayaka, Naoki, Sanae và Eiri—và ngoại trừ Sanae, những người còn lại đều ít nhiều không bị thương. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, họ sẽ dễ dàng hoàn thành cuộc đua và giành được tự do.

Đó là những gì Kyousuke đã nghĩ, nhưng…

“Naoki?! Tỉnh lại đi, Naoki! Trả lời em đi, Naoki—”

“Bố ơi! Bố không được chết, bố ơi!”

Sanae khản đặc gọi tên chồng mình, người đang nằm bất động trên mặt đất. Tiếng thét chói tai của Ayaka vang vọng khắp không gian. Eiri đặt một tay lên thanh kiếm của mình, đứng sững sờ.

—Đỏ thẫm.

Một dòng máu đỏ sẫm tuôn xối xả từ thái dương trái của Naoki. Kyousuke không hiểu. Anh không muốn hiểu. Anh đứng chết lặng, trân trân nhìn khung cảnh trước mắt…

“…Hừm. Vậy là một chú heo con đã gục ngã rồi, phải không?”

Một giọng nói Lolita ngọt ngào, the thé vang lên. Nhìn về phía âm thanh, mắt Kyousuke bắt gặp một bóng người nhỏ nhắn, cao chưa đầy mét hai. Cô giáo đó đứng cách Naoki, Sanae và Ayaka khoảng năm thước, và cách Kyousuke cùng Eiri ba thước, đó là—

“……Cô… Kurumiya—”

“Ôi, Kamiya. Có vẻ bài kiểm tra của cậu đang diễn ra tốt đẹp nhỉ? Heh-heh-heh…”

Thu nhỏ đôi mắt to tròn, quyến rũ và kéo đôi má mềm mại, đàn hồi thành một nụ cười nhếch mép, Kurumiya xoay vũ khí mới nhất của mình. Máu đặc quánh dính trên bề mặt văng ra tứ tung.

Không khí tràn ngập mùi kim loại nồng nặc khi một làn gió nhẹ thoảng qua mái tóc Kyousuke.

“Các người nghĩ có thể dễ dàng thoát khỏi đây sao? Nghĩ có thể phá vòng vây sao? Nghĩ có thể trốn thoát sao? Heh-heh-heh… câu trả lời là KHÔNG, lũ heo ngu ngốc kia. Ta sẽ không cho phép. Như ta đã nói trước khi kỳ thi bắt đầu, ta sẽ không nương tay, và ta sẽ giết các người. Còn khoảng ba giờ nữa là kết thúc kỳ thi, nhưng chỉ cần năm phút là ta có thể nghiền nát cả bốn đứa các người ở đây. Chiếu tướng… Đến giờ chết rồi!”

Với nụ cười tàn độc, Kurumiya vác vũ khí mới lên vai. Đến bây giờ, họ đã quá quen thuộc với chiếc gậy sắt cong queo của cô ta—nhưng đây không phải là nó.

Thay vào đó, cô ta đang mang một cây gậy kim loại khổng lồ.

Phần đầu của cây gậy hình bát giác, màu xám than, dài hơn hai mét, được gắn đầy gai nhọn, trông như những chiếc sừng sắc bén. Một con quỷ nhồi bông đỏ cách điệu đung đưa từ một sợi dây gắn vào cán. Cây gậy nặng đến nỗi khoảnh khắc cô ta vác lên vai, đế giày của Kurumiya lún nhẹ xuống đất.

Naoki đã trúng đòn trực diện từ cây gậy khổng lồ đó.

Vài phút trước, sau khi Kyousuke và những người khác vượt qua Ngôi nhà Luyện Ngục để tiếp tục đi qua con đường núi, Kurumiya đã phục kích họ từ trong rừng cây. Naoki đã né được cú vung đầu tiên mà cô giáo nhắm vào đỉnh đầu anh, nhưng trước khi anh kịp lấy lại thăng bằng, anh đã hứng trọn lực của cú tấn công quét ngang tiếp theo và nhanh chóng bị đánh gục.

Sanae lập tức bắn trả bằng một cặp súng lục, nhưng Kurumiya đã dùng cây gậy nặng của mình làm lá chắn, né tránh và lăn lộn trên mặt đất, lúc hạ thủ, lúc lại giơ lên, trêu đùa con mồi. Trong chớp mắt, Sanae đã dùng hết toàn bộ đạn dược của mình.

Giờ đây, Kurumiya lại lao tới tấn công, nhưng Eiri nhanh chóng rút kiếm và buộc cô ta phải lùi lại trong chốc lát.

“…Chà, có vẻ như con ngốc Reiko đó đã gây ra không ít rắc rối. Ý tôi là, tôi có thể mong đợi điều gì hơn chứ? Hừm… chỉ có thể là cái mớ hỗn độn này thôi. Thành thật mà nói, thật thất vọng—chán ngắt quá! Không có bộ hãm năng lực, con Hầu gái Sát thủ đó còn thử thách hơn thế này nhiều… Chà, tôi đoán việc vẫn còn nguyên vẹn sau một cú đánh mạnh từ Kẻ Diệt Quỷ của tôi cũng khá ấn tượng. Đúng là một vệ sĩ, hay còn gọi là tấm khiên người… cha và con gái đều mạnh mẽ một cách phi thường.”

“…………”

Kurumiya mới là quái vật thực sự ở đây. Trong suốt mười lăm năm cuộc đời mình, Kyousuke luôn tin rằng cha mình là người mạnh nhất thế giới. Ngay cả sau khi chứng kiến sức mạnh phi thường của Renko và Renji, nhận thức đó cũng không hề lung lay, và Kyousuke chưa bao giờ nghĩ rằng cha mình có thể thua bất cứ ai. Và điều đó càng khiến anh sốc hơn khi thấy—

“Naoki! Naoki?! Naoki, này… Naoki!”

“Ư ư… ư ư… bố sẽ chết mất. Bố sẽ chết mất…”

Ngay cả khi cuống cuồng gọi tên chồng, Sanae vẫn lắp băng đạn mới vào súng và chĩa về phía kẻ thù. Trong khi đó, Ayaka nức nở khóc than. Còn Naoki, anh vẫn bất động, mắt vẫn nhắm nghiền…

Với Kyousuke, cảnh tượng kinh hoàng đó giống như ngày tận thế.

“—Hửm?” Kurumiya đột nhiên nhíu mày. Trong giây lát, Kyousuke nghĩ rằng có lẽ Naoki đã tỉnh lại, nhưng anh đã lầm. Người phụ nữ đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bất tỉnh của cha anh. “…À. Ra vậy, heh-heh-heh…”

Cô ta nở nụ cười thỏa mãn.

“Có gì đáng cười vậy?” Sanae trừng mắt nhìn cô ta.

“Không có gì,” Kurumiya đáp. “Ta chỉ chợt nhớ ra một chuyện thôi. Một công việc khoảng bốn năm trước, ngay trước khi ta bắt đầu làm việc tại học viện này. Phương pháp của ta là loại bỏ tất cả những người xung quanh mục tiêu, nhưng… khi đó, có một người ta đã không thể hạ gục.”

—Người vệ sĩ.

“……?!”

Một làn sóng kinh hoàng ập đến Kyousuke và những người khác.

Nếu điều Kurumiya mô tả xảy ra bốn năm trước, Kyousuke khi đó sẽ học năm đầu trung học cơ sở. Cùng năm với sự cố cha anh bị một chuyến tàu tốc hành tông trúng—không, là bị một sát thủ tàn bạo tấn công và suýt mất mạng. Thế giới của Kyousuke đã bị đảo lộn. Và sát thủ đó chính là…

“Vậy ra đó là cô.”

Có người khác đã nói ra trước khi Kyousuke kịp cất lời.

“Ồ? Ăn đòn của ta mà vẫn đứng vững được sao? Xem ra ngươi cũng có tiến bộ đôi chút rồi đấy nhỉ? Ta nhớ lần trước, chỉ một đòn là đã tiễn ngươi xuống tận cửa tử rồi kia mà. Heh-heh-heh…”

“À? Im ngay cái mồm đi, đồ ranh con chết tiệt!” Naoki đã tỉnh lại, từ từ đứng dậy. Một bên thái dương anh nhuộm đỏ máu tươi. Những gân máu nổi xanh chằng chịt trên da đầu.

Người đàn ông đối diện với Kurumiya, đứng vững chãi, nói: “Đừng nói với tôi là cô từng là giáo viên chủ nhiệm của tụi nhỏ nhà tôi đấy nhé, Bellows Maria… Bốn năm trôi qua mà cô vẫn lùn tịt như cũ, phải không nào? Tôi cứ tưởng cô là học sinh tiểu học chứ! Có lẽ lần trước trông cô còn như đứa trẻ mẫu giáo ấy chứ, vậy ra giờ cũng lớn được một chút rồi, nhỉ? Dù tôi thấy cô có vẻ thêm vài nếp nhăn thì phải!” Naoki ngẩng cằm, máu và mồ hôi hòa lẫn chảy ròng ròng, không chút sợ hãi mà khiêu khích đối thủ truyền kiếp của mình.

Một gân máu trên trán Kurumiya giật mạnh khi nghe thấy từ “ranh con”—cái tên cô ta ghét cay ghét đắng. “Hả? Ngươi nói cái gì?! Dám nhắc lại câu đó xem nào, cái tên bất tử khốn kiếp kia!”

Tuy nhiên, Naoki phớt lờ cơn giận của cô ta. Thay vào đó, anh cười toe toét nhìn đứa con trai đang ngớ người ra. “Lỗi của ta, Kyousuke, ta đã bất cẩn… nhưng con không cần lo nữa. Tất cả những đau đớn và tủi nhục mà con và Ayaka phải chịu đựng từ con ranh con này, ta sẽ trả đủ cả vốn lẫn lời ngay bây giờ! Ta sẽ đánh cho nó tơi bời hoa lá… Vậy nên, con lùi sang một bên, và khắc ghi hình ảnh người cha anh dũng của con vào trí nhớ đi, thằng nhóc.”

“B-bố già…”

Những hy vọng đã tan vỡ của Kyousuke lại được khơi dậy bởi nụ cười kiêu ngạo của cha mình.

Bố mình sẽ không thua đâu. Không thể nào ông ấy thua được!

Niềm tin của Kyousuke vào cha đã gạt bỏ mọi nỗi sợ hãi và tuyệt vọng mà Kurumiya gây ra; bỗng nhiên cậu cảm thấy hoàn toàn an toàn.

“Hừm!” Kurumiya khịt mũi. Cô ta siết chặt cây dùi cui kim loại khổng lồ. “Muốn thanh toán thì cứ thử xem! Vô ích thôi, tất nhiên, nhưng cứ tự nhiên thử sức đi… heh-heh-heh! Ta sẽ giết ngươi trong hai giây! Ta sẽ nghiền nát đầu ngươi ngay trước mắt gia đình ngươi. Giờ thì chết đi!”

Cô bé loli lao tới, di chuyển với tốc độ và sự nhanh nhẹn đáng sợ của quỷ dữ dù vũ khí của cô ta khá cồng kềnh. Cô ta vung cây dùi cui khổng lồ, và một lần nữa, cây côn đầy gai nhọn độc địa nhắm thẳng vào thái dương trái của Naoki.

“Ặc?!”

Thế nhưng, Kurumiya mới là người loạng choạng, phun ra một bãi nôn.

Cây dùi cui của cô ta chỉ chém vào không khí. Naoki đã cúi người tránh đòn, lao tới phía trước và tung cú đấm tay phải vào bụng cô ta.

“Uỵch?!”

Chớp mắt, anh lại giáng cú đấm tay trái vào sống mũi Kurumiya, khiến cô ta xoay tròn trên không.

“Không đủ tốt. Chẳng hề đủ tốt chút nào!”

Kurumiya túm cổ áo Naoki và kéo anh lại gần để húc đầu.

“Khụ—á?!”

Naoki liên tiếp giáng đòn vào Kurumiya, khiến cô ta loạng choạng lùi lại. Anh túm chặt tóc cô ta bằng cả hai tay và thúc đầu gối phải vào mặt cô ta, một lần, hai lần, ba lần, bốn lần… Sau cú thứ năm, máu tươi bắn ra tung tóe, và sau cú thứ tám, cây dùi cui cuối cùng cũng rơi khỏi bàn tay buông thõng của Kurumiya.

“Orra!”

Với một tiếng gầm, Naoki ném Kurumiya bay vút lên không. Lưng cô ta đập mạnh vào vách đá trước khi rơi cắm đầu xuống đất.

“Khụưư… Ng-ngươi khốn nạn… ngươi được lắm đó nha!!” Kurumiya loạng choạng đứng dậy, ôm lấy mũi. “Ta sẽ không tha cho ngươi… tuyệt đối không! Dám động thủ với ta, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận dưới địa ngục—”

“Chính ngươi mới là kẻ sẽ phải hối hận!”

“……?!”

Kurumiya đang lườm Naoki, nhưng giờ cơ thể cô ta cứng đờ, đôi mắt tròn xoe mở to. Người đàn ông đang tiến lại gần cô ta, vác cây dùi cui khổng lồ của cô ta trên vai, khuôn mặt nham hiểm.

“Lúc nãy ngươi dùng thứ này đập ta một phát, phải không? Ta có quy tắc là luôn phải trả đũa. Ta cũng sẽ đập nát đầu ngươi. Và không chỉ một lần đâu. Không, ta sẽ đập hai lần cho những gì ngươi làm với ta bốn năm trước, ba lần vì khiến Sanae phải buồn, và bốn lần để cho ngươi thấy ta quý trọng việc ngươi chăm sóc tụi nhỏ nhà ta đến nhường nào… Tổng cộng ta sẽ phải đập ngươi ít nhất ba mươi lần!”

“Đợi đã! Tính toán của ngươi không khớp!” cô ta cãi lại. Lau máu mũi, cô ta nghiến răng ken két vì bực bội và rút hai cây gậy sắt quen thuộc từ trong người ra. “Đừng có mà quá đáng, đồ não heo! Chỉ cần mấy thứ này là đủ xử lý kẻ như ngươi rồi… Ta sẽ dạy cho ngươi và cái mồm to tướng giống y hệt con trai ngươi một bài học. Chết đi!”

Kurumiya lao về phía Naoki. Tuy nhiên—

“Này—ta nghĩ kẻ chết là ngươi mới đúng!”

Naoki vung cây dùi cui khổng lồ.

Tầm vươn của Naoki với vũ khí mới của Kurumiya dài gấp đôi tầm vươn của những cây gậy sắt của cô ta, và sự khác biệt đó chính là ranh giới giữa sự sống và cái chết. Trước khi Kurumiya kịp tiếp cận, Naoki đã đập cây dùi cui về phía thái dương Kurumiya…

Nhưng đúng một khoảnh khắc trước khi va chạm—

“Hê-ha! Kurumiya, cưng ơi!”

Với tiếng chiến hô như sấm rền, một bóng người nhảy xuống từ vách đá, lao mình vào giữa cô giáo và cây dùi cui.

“Kuwá-zdftgy Hijirilp?!”

“C-cái gì—?”

Cây dùi cui đập mạnh vào một cái đầu đội kiểu tóc Mohawk đỏ rực. Máu và thịt văng tung tóe khắp nơi. Sau khi hứng trọn cú đòn dành cho người anh ta ám ảnh, bóng người bay đi, tiếp đất mạnh rồi lăn lộn trên mặt đất.

Nằm bẹp trên nền đất, người mới đến không nhúc nhích một li.

“…Mo…hawk……?”

Kurumiya lộ vẻ mặt như mất hồn khi nhìn chằm chằm vào nam sinh ngã xuống đã hứng chịu cú đánh của cây dùi cui thay cho cô ta—đứa học trò rắc rối nhất học viện, cậu nhóc tóc Mohawk.

Trước sự kinh ngạc của mọi người, đôi mắt Kurumiya, vốn mở to hết cỡ, chợt rưng rưng—

Nước mắt.

“M-M-Mo…Mohaaaawk?!” Kurumiya hét lên và lao đến bên cậu ta. Ôm lấy nửa thân trên của cậu, cô ta khàn giọng gọi: “Này, ngươi có sao không?! Mở mắt ra! Sao ngươi không mở mắt ra hả, đồ ngốc?!”

“……………………”

Nhưng Mohawk chẳng hề nhúc nhích. Trên đầu hắn, nơi hứng trọn cú đập bằng dùi cui, một lỗ thủng há miệng, máu đỏ sẫm tuôn trào. Chắc chắn đây là một vết thương chí mạng.

Thế nhưng, Kurumiya thì—

“Mohawk! Ngươi sao vậy?! Dậy đi chứ?! Dù ta có đánh ngươi nát bét thế nào, ngươi cũng luôn quay lại, lần nào cũng vậy mà, phải không?! Thế sao ngươi lại chết? Ngươi định để người khác, không phải ta, giết chết mình dễ dàng vậy sao, đồ khốn kiếp kia?!”

Kurumiya không ngừng gào thét, lay mạnh đôi vai đẫm máu của chàng trai trẻ, áp sát mặt mình vào khuôn mặt đã biến dạng của hắn.

Naoki vẫn nắm chặt cây dùi cui nhuốm máu, đứng sững sờ tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc tột độ. Kyousuke và những người khác cũng vậy. Chẳng lẽ Mohawk, kẻ mà ai cũng nghĩ là bất tử, đã chết thật sao? Và cái chết của hắn lại khiến Kurumiya, người căm ghét hắn hơn bất kỳ ai khác, đang—

“Mohawk…”

—khóc ư? Dường như cái chết của Mohawk đã giáng một đòn nặng nề lên cô, còn hơn bất kỳ đòn tấn công nào của Naoki. Bằng một giọng nói mà chưa ai từng nghe thấy, Kurumiya không ngừng lặp đi lặp lại tên hắn.

Cuối cùng, tiếng gào khóc của Kurumiya dần nhỏ lại rồi tắt hẳn. Mohawk vẫn không hề có dấu hiệu hồi sinh.

Kurumiya thở dài rồi đứng dậy. Cô cởi chiếc áo khoác của mình, phủ lên mặt người học trò cưng.

“Tao sẽ kết liễu bọn mày.”

Khi Kurumiya gằn ra những lời đó, không khí lập tức thay đổi hoàn toàn.

Một áp lực khủng khiếp tỏa ra từ cơ thể cô. Cô trừng mắt nhìn Naoki với ánh mắt rực lửa. Khuôn mặt và thân thể cô từ sống mũi trở xuống nhuốm một màu đỏ tươi của máu, hàm răng nghiến chặt ken két.

Trong mỗi tay cô là một cây ống sắt mới, không biết từ đâu đột ngột xuất hiện. Vắt chéo hai thứ vũ khí quen thuộc lên vai, Kurumiya quay sang đối thủ. So với cây dùi cui mà Naoki đã cướp từ tay cô, mấy cây ống sắt này chẳng khác nào đồ chơi. Thế nhưng—

“Sanae, em yêu…” Giọng Naoki căng thẳng khi anh gọi tên vợ. Anh run rẩy rõ rệt. Một giọt mồ hôi lăn dài trên thái dương Naoki. “…Chạy đi!”

“Naoki—?!”

“Chết đi!”

Kurumiya gầm lên, lao tới. Cơn thịnh nộ của cô chưa từng thấy bao giờ.

Naoki chỉ kịp chống đỡ. Anh dùng dùi cui gạt những đòn tấn công dữ dội của cô, khi hai thứ vũ khí sinh đôi giáng xuống anh với sự cuồng bạo của một vị thần phẫn nộ. Tiếng kim loại va vào nhau chói tai vang vọng khắp nơi.

“—Không, em không thể!”

Vài tiếng súng nổ liên tiếp. “—Khạc!” Kurumiya, đang dồn dập tấn công, vội vàng thu vũ khí lại và lùi ra xa, né tránh làn đạn của Sanae.

Vừa bắn từng phát đuổi theo, Sanae vừa hét lớn đáp trả. “Em sẽ không chạy! Em sẽ ở lại đây, và lần này, em nhất định sẽ bảo vệ Naoki của em!”

“Cá—?! Đây không phải lúc đùa giỡn—”

“Em không đùa! Lý do em quay lại công việc này là để anh không bao giờ phải chịu đau đớn như vậy nữa! Nếu em bỏ chạy khỏi đây, em còn có ích gì chứ?!”

“Em ngốc quá!” Naoki vứt dùi cui xuống, rút súng từ túi áo ngực. Tiếng súng của anh hòa cùng tiếng súng của vợ. “Bây giờ em nên lo cho các con hơn là cho anh! Em đã hứa rồi mà, Sanae? Em đã hứa sẽ bảo vệ các con! Làm tròn bổn phận làm cha mẹ… Nghe đây, anh sẽ xử lý con khốn này bằng mọi cách, nên em hãy đưa các con đi thật nhanh—”

“Không sao đâu!” Kyousuke đột nhiên hét lớn, ngắt lời cha.

“Hả?” Naoki cau mày nhìn con, còn Sanae thì ngạc nhiên.

Kyousuke nhìn thẳng vào họ. “Không sao đâu, mẹ cứ đi với cha đi! Con tự lo cho bản thân được. Và con cũng nhất định sẽ bảo vệ Ayaka! Con không muốn gây thêm rắc rối nào cho hai người nữa… Không phải lỗi của cha mẹ khi chúng ta bị buộc phải chiến đấu ở một nơi như thế này. Tất cả là lỗi của con mà! Nên—”

Kyousuke nhớ lại cuộc trò chuyện của họ bên bờ sông. Giọng anh chợt biến thành tiếng gầm khi anh hét lên, “Hãy để con tự tay vượt qua thử thách cuối cùng này!”

“Kyousuke…”

Sanae ngỡ ngàng nhìn con. Naoki nhăn mày. Cả hai đều ngừng bắn vào Kurumiya.

“…Hừm. Nếu ngươi nghĩ mình có thể, thì cứ thử xem.” Ngạc nhiên thay, Kurumiya không vội vã tấn công họ. Thay vào đó, cô đứng yên tại chỗ và lại vắt ống sắt lên vai. “Vẫn còn hai kẻ truy đuổi nữa—”

“…Hai?” Naoki ra hiệu về phía Mohawk. “Không phải chỉ có một thôi sao?”

Kurumiya lắc đầu. “Không. Hắn không được phép tham gia bài kiểm tra. Hắn có lẽ chỉ đến tìm ta thôi. Và vì thế, hắn đã vứt bỏ mạng sống của mình. Thật là một tên ngốc đáng kinh ngạc, ngu ngốc đến cùng cực… Nhưng dù sao, vẫn còn hai kẻ truy đuổi nữa, mặc dù ta mới là giáo viên cuối cùng.”

Naoki cảnh giác giương súng. “…Cô thực sự nghĩ có ai ngu ngốc đến mức tin lời kẻ thù không?”

“Hừm!” Kurumiya khịt mũi. “Ta không nói dối. Ta ghét nói dối! Ta nói cho ngươi sự thật, vì thương hại Kyousuke và Ayaka, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của chúng… Ta sẽ không động một ngón tay vào chúng, như một ân huệ cho ‘người bạn cũ’ Kamiya của ta. Vậy thì tất cả quy về là—”

Mắt Kurumiya bốc lửa. Cô nhe hàm răng sắc như nanh vuốt. “Hai ngươi ở lại đây, và ta sẽ để chúng đi trước… để khỏi vướng víu đường ta!” Cô vung mỗi tay một cây ống sắt về phía Naoki và Sanae.

“Con ranh con này thật sự nổi giận rồi,” Naoki lầm bầm, hạ súng xuống và cởi găng tay da.

“Này, thằng nhóc khốn kiếp!” Anh ném đôi găng tay về phía Kyousuke. “Biến khỏi đây đi. Nếu bọn ta thất bại, ngươi sẽ không biết đâu.” Vừa nói, Naoki vừa bẻ khớp ngón tay trần của mình.

“Lão già…” Kyousuke nhặt đôi găng tay da rơi dưới chân mình. “—Con hiểu rồi. Cha tập trung đừng để bị giết, được chứ, lão già?”

“Anh ấy sẽ ổn thôi; lần này em ở ngay bên cạnh anh ấy mà!” Sanae mỉm cười với con trai.

Ayaka, được mẹ che chở phía sau, ưỡn ngực tự tin. “Chúng con cũng sẽ ổn thôi! Anh trai có Ayaka ở ngay bên cạnh mà!”

“Ừ. Con chăm sóc Kyousuke thật tốt nhé, được không?”

“Vââng ạ!” Ayaka nắm chặt tay, chạy lại chỗ anh trai.

Sanae tiến gần hơn đến chồng. “Eiri, làm ơn hãy chăm sóc Kyousuke và Ayaka! Và—”

“…Cứ để đó cho em.” Với ánh mắt của Naoki và Sanae nhìn mình, Eiri trấn an đáp. “Em sẽ không để những kẻ truy đuổi còn lại động một ngón tay vào chúng! Vậy thì, chúng ta đi chứ, hai đứa?”

“Ừ-ừm…”

Hì hì. Eiri, cậu hăng hái thật đấy!

Eiri miệng nói hùng hồn, đôi mắt đỏ gỉ sắt sục sôi. Kyousuke, đoán biết cô nàng đang nghĩ gì, liền quay người bước đi. Trong đầu anh lúc này chỉ lẩn quẩn hình ảnh một trong những kẻ đang truy đuổi họ.

Hikawa Renko. Kẻ sát nhân điên rồ mà anh trót yêu đến mê muội.

Càng đến gần mục tiêu, thứ tình cảm đáng lẽ đã phải đoạn tuyệt từ lâu lại càng siết chặt lấy anh như gông cùm. Đó là một nỗi niềm khó giãi bày cùng ai, thậm chí còn chực bóp nghẹt anh…

Kyousuke bất giác nắm chặt tay, giờ đây đã được bảo vệ bởi đôi găng của Naoki.

“……Này, Kyousuke—”

Để Kurumiya, Naoki và Sanae lại phía sau, họ cắm đầu chạy xuyên rừng về phía cực tây của hòn đảo. Kyousuke đã chuẩn bị tinh thần cho một câu hỏi về Renko, nhưng—

“Khi mọi chuyện kết thúc và cậu trở về cuộc sống cũ… cậu muốn làm gì?”

—Eiri dường như lại hứng thú với chuyện phiếm hơn.

Rời khỏi học viện rồi ư? Giờ cô nàng nhắc tới, anh cũng chưa từng nghĩ đến. Cho tới khi Ayaka chuyển tới, anh chỉ nghĩ về việc gặp lại cô một lần nữa, nhưng…

“Ừm, tôi muốn làm gì ư? Trước hết thì, tôi đoán là—”

“Anh muốn ôm hôn Ayaka!”

“Đúng thế, tôi muốn ôm hôn— Khoan, không phải!”

Ayaka lộ rõ vẻ thất vọng, còn Kyousuke thì ngao ngán không thôi.

“Mấy chuyện đó đâu cần phải giành được tự do mới làm được, đúng không…?”

“A ha ha. Đúng vậy! Chúng ta có thể tán tỉnh và ôm hôn nhau bất cứ lúc nào, bất cứ đâu!”

“……Thôi được rồi, được rồi, chúc mừng tình yêu đẹp của hai người,” Eiri làu bàu bằng một giọng đều đều. Trước mặt cô, hai anh em nhà nọ vẫn đang làm ra vẻ quấn quýt. “Vậy thì…? Thật sự cậu muốn làm gì?”

“Ưm…”

Lần thứ hai câu hỏi được lặp lại cũng không dễ trả lời hơn chút nào. Kyousuke trống rỗng đến kinh ngạc, chẳng nghĩ ra điều gì. Trước mắt thì—

“Tôi nghĩ là mình muốn hít căng lồng ngực một hơi thật đầy không khí tự do?”

“…Hả?” Eiri nhìn anh như không tin nổi. “Cái đó nghĩa là gì vậy…?”

“Thế còn Eiri thì sao?” Ayaka hỏi.

“Mình có gì muốn làm ư? Chắc là không làm sát thủ nữa rồi.”

“Ừm. Phải, chắc vậy—”

Eiri đặt tay lên cằm. Sau một lát suy tư, đôi mắt cô sáng lên lấp lánh. “Điều đầu tiên mình nghĩ đến là muốn sống một mình! Ở thành phố thì càng tốt. Nhà mình ở quê, mà thành phố thì có vẻ có đủ thứ thú vị. Sau đó mình sẽ đi mua sắm, mua thật nhiều quần áo và phụ kiện dễ thương, ăn thật nhiều món ngon, trải nghiệm thật nhiều hoạt động vui vẻ, mình còn muốn thử đi học nữa! Trung học hay đại học hay trường nghề gì cũng được, được đi học thật sự… rồi cả rất nhiều công việc mình muốn thử trong tương lai nữa! Có làm thợ làm bánh, thợ cắm hoa, thợ may, hay nhà thiết kế thời trang, mình cũng muốn thử làm chuyên gia làm móng và người mẫu! Và rồi—”

“Làm vợ của anh trai mình.”

“Đúng thế, làm vợ của Kyousuke— Khoan, không phải! Cậu vừa nói gì cơ?!”

Ayaka đã dẫn cô nàng vào tròng một cách tài tình. Eiri vội vã cố gắng đính chính. Tuy nhiên, Ayaka nhìn cô đầy nghi ngờ.

“Không… không đúng sao?”

“K-không, cũng… không phải là không đúng, nhưng mà… c-cái gì cũng phải có thứ tự, và… ý mình là, mình muốn đi mua sắm, đi quán cà phê, đi công viên giải trí và mọi thứ cùng nhau, nhưng… vẫn còn quá sớm để nói lên cảm xúc thật của mình—ý mình là, đó…”

Eiri đỏ mặt líu ríu không thành tiếng, rồi cắn môi quay nhìn Kyousuke và Ayaka. “Mình muốn ở bên hai người ngay cả sau khi rời khỏi nơi này. Mình muốn dành thời gian cùng nhau, cười đùa cùng nhau, vui vẻ cùng nhau, và sống một cuộc sống đời thường cùng nhau, nơi mà các cậu có thể nghĩ, ‘May quá chúng ta đã bỏ học—’”

“Tiếc thật, nhưng điều đó sẽ không xảy ra đâu.”

Chưa kịp nói hết tâm nguyện, Eiri đã bị cắt ngang. Cô quay lại tìm thủ phạm, và đúng lúc đó—

“—Vì tôi sẽ giết hết tất cả các người!”

Một bóng người từ trên cao lao xuống.

Đó là Renko, đã được tháo bỏ giới hạn. Đôi tay cô ta, với những hình xăm đen vằn vện, vung thẳng về phía đầu Eiri.

“Renko!”

Lách mình tránh đòn tấn công, Eiri một cách dứt khoát rút kiếm, vẽ một đường cong chết chóc giữa không trung, rồi tra lại vào vỏ.

Renko lộn người về phía sau một cách duyên dáng để né tránh cú ra đòn.

Ngay sau đó—

“!”

—một thân hình khổng lồ bay ra từ lùm cây bên phải và lao về phía Eiri. Đó là em trai của Renko, Hikawa Renji.

Hắn cũng không đeo mặt nạ dưỡng khí màu trắng ngà; giới hạn của hắn cũng đã được tháo bỏ.

Một con thú hoang thoát khỏi xiềng xích, Renji áp sát cô gái với tốc độ kinh hoàng, hai cánh tay xoay tròn như chong chóng. Với phong cách chiến đấu nhào lộn điên cuồng từng thể hiện ở hội thao, hắn ta vọt tới như một cơn lốc. Gió gào thét xung quanh hắn khi hắn tung ra một cú đá siêu thanh. Eiri—

“Phiền phức.”

—né đòn tấn công của hắn bằng một bước chân lướt ngang nhẹ nhàng và, khi Renji lướt qua—

“Ngươi chắn đường, nên…”

—rút kiếm khỏi vỏ khi cô xoay người, và—

“Tránh ra!”

—vung thanh Akabane Hien, cô chém một đường chéo lớn hướng lên trên. Liên tiếp những nhát chém lao vào Renji đang cuồng loạn—hai tia sáng, ba tia sáng, bốn tia sáng, năm tia sáng—mỗi tia sáng chói mắt nhanh như chớp đều là một nhát chém của cô. Lưỡi kiếm nhanh chóng nhuộm đỏ. Và rồi—

“……?!”

Máu bắn ra từ khắp cơ thể Renji.

Sau gáy, hai bên sườn, bắp tay, cẳng tay, cẳng chân—ở mỗi nơi lưỡi kiếm của Eiri chạm vào, cơ bắp rắn như thép của Renji đều bị cắt lìa.

“…………?!”

Với một tiếng gầm gừ hoang mang, chàng trai trẻ đổ gục. Nữ hầu tàn sát, người mà ngay cả Kyousuke và Renko hợp sức cũng không địch nổi, giờ lại…

“…………Hả?”

Không thể nào, mọi chuyện đã kết thúc rồi ư?!

“G-gì vậy? Kẻ đó là Renji… đúng không? Gì cơ?”

Kyousuke mất hết lời nói, còn Ayaka căng mắt nhìn kỹ hơn. Renko, người đã chứng kiến em trai mình chết trong tích tắc, đông cứng giữa lúc đang lao đến tấn công.

“…A ha, a ha ha ha… a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Đột nhiên, cô ta cười điên loạn. “Chuyện này là gì vậy, một giấc mơ sao? A ha ha ha ha ha ha—ôi?!”

Cô ta tự nhéo má mình và dường như tỉnh táo trở lại. “Không phải mơ sao?!”

Vẻ mặt cô ta lộ rõ sự bàng hoàng.

“...Hừm.” Eiri thu kiếm về vỏ. “Kế đến là cô đấy, Renko. Đồ ngốc... Đừng phá đám bài thi của họ. Biến đi!”

“Mơ đi!” Renko dang hai tay chặn lối. Cô ta mặc áo ba lỗ với váy đồng phục học sinh, cổ đeo chiếc vòng da. Đôi mắt xanh băng hằn học nhìn Eiri, rực lên như lửa. “Cô mới là kẻ phải tránh xa cuộc tình của tôi ra! Kyousuke và tôi yêu nhau – không có chỗ cho cô ở đây đâu! Kẻ nên biến đi là cô đó, đồ phá đám! Kẻ thứ ba! Đồ ngực lép!”

“!”

Bị Renko văng đủ lời lăng mạ, Eiri cắn môi. “...Tôi hiểu... rằng—” Nắm chặt chuôi kiếm, cô ta cụp mắt nhìn xuống. “Tôi hiểu rằng cô yêu Kyousuke... và Kyousuke cũng thích cô... Tôi thực sự hiểu rằng ngay lúc này tôi đang là một con ngốc, một kẻ phá đám không biết nhìn sắc mặt người khác, một kẻ thứ ba tham lam... một... đồ ngực lép...? Và không cách nào tôi có thể thắng được cô – nhưng nghe đây!”

Cô ta ngẩng mặt lên, giọng nói cũng cao vút. “Dù vậy, tôi đã quyết định sẽ không từ bỏ tình cảm của chính mình! Tôi đã quyết định sẽ bảo vệ Kyousuke và Ayaka! Chống lại những kẻ như cô—”

Eiri trừng mắt nhìn Renko, một cảm xúc dữ dội tựa khát máu trào dâng xung quanh cô. “Tôi sẽ không giao Kyousuke cho những kẻ như cô! Tôi sẽ chắn đường cô... Nếu cô không vừa lòng, thì cứ thử dùng sức mạnh mà dẹp tôi đi, đồ lồng ngực vĩ đại vô dụng kia!”

“Eirii!”

Renko hét lên, nhe nanh lao tới tấn công. “Im đi! Im cái miệng quỷ quái của cô lại đi, đồ ngực lép đỏng đảnh! Giai điệu chết chóc của cô cũng một chiều như ngực của cô thôi. Chẳng khác gì tiếng ồn – nghe mà khó chịu không thể tả. Tôi chỉ muốn cô biến đi chết quách cho rồi!”

“...Hừm.” Dễ dàng né cú đấm phải của Renko, Eiri mỉm cười. Cô ta khom người, chuôi kiếm bật khỏi vỏ, rồi quay đầu lại, mượt mà vung một nhát kiếm chém ngang—

“Ách?!”

—Nhưng trước khi dứt chiêu, Eiri lại tung một cú đá móc từ dưới lên, trúng cằm Renko – kẻ vừa cúi xuống né kiếm. Renko xoay tròn trên không, và Eiri tiếp tục bồi thêm một cú đá khác vào bụng cô ta.

Tuy nhiên—

“Cô đang làm trò gì đó? Cái kiếm đó chẳng ích gì đâu!”

—Renko dễ dàng chặn cú đá thứ hai, tóm lấy chân Eiri. Cô ta nở một nụ cười ranh mãnh. “Để tôi bẻ gãy lòng kiêu hãnh của cô, đôi chân nuột nà quyến rũ đó—”

“Chết đi!”

“Ái chà?!”

Trước khi Renko kịp bẻ chân Eiri, cô ta buộc phải lùi lại vì đường kiếm của Eiri.

“...Chậc.” Eiri tặc lưỡi. “Đ-đừng chạm vào tôi! Cô muốn bị chặt tay không, đồ biến thái?!”

“Hì hì. Ôi không, xin lỗi, xin lỗi! Chạm vào nó mềm mại như trong mơ ấy, nên tôi mới... Ngay cả xương bánh chè của cô cũng trơn láng mềm mịn, đúng không? Chúng rất hợp với đôi gò bồng của tôi! À mà của tôi thì thiên về gợi cảm hơn là nuột nà, và mềm mại hơn là trơn láng, phải không, Kyousuke?”

“Thôi đi!”

“Ái chà?!”

Ngay khi Renko hướng sự chú ý về phía Kyousuke, Eiri đã thu hẹp khoảng cách và tấn công bằng kiếm. Renko, lảo đảo ngã người để tránh chiêu, ngã ngồi bệt xuống đất và ôm lấy đầu. “Ơ?! T-t-tôi sẽ... b-b-bị giết mất, hức?!”

“...Cô đang giễu cợt tôi à?” Eiri lạnh lùng nhìn xuống Renko, không chút hứng thú.

Renko thè lưỡi trêu chọc. “Đâu có! Nhưng tôi cũng chẳng hề lo lắng chút nào! Ý tôi là, Eiri thật tốt bụng mà. Cô thậm chí còn miễn cưỡng làm tôi bị thương, chứ nói gì đến giết tôi, đúng không? Phải không nào, vì chúng ta là bạn! Từ lần đầu gặp nhau nửa năm trước, chúng ta toàn cãi nhau thôi... dù tôi thích cô lắm, Eiri. Tôi thậm chí còn yêu cô nữa! Và bằng cách nào đó cô cũng có cảm giác tương tự với tôi, đúng không?”

Lông mày Eiri giật giật khi Renko hồn nhiên ba hoa. Cô gái lớn hơn buông tay xuống hai bên sườn, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ hơn. Eiri thở dài đầy bực bội.

“...À thì, chắc là vậy. Nói thật, tôi cũng không hẳn là ghét cô. Cô phiền phức và ồn ào, nhưng cũng nhiều lần tôi thấy chúng ta đã vui vẻ cùng nhau... và cô có nhiều phẩm chất mà tôi không có.”

“Giống như ngực ấy!”

“Cái kiểu tinh thần đó thật đáng ghét, cô biết không? Tôi thực sự ghét cái cách cô không đọc được không khí cuộc trò chuyện. Và khi cô chỉ làm những gì mình muốn bất chấp cảm xúc của người khác, và cuốn trôi tất cả đi—”

“Giống như ngực của tôi ấy!”

“—Im đi.”

“Ôi... x-xin lỗi... có hai bầu ngực, nên tôi nghĩ sẽ nói hai lần...”

Renko xin lỗi trong khi nâng hai bầu ngực trái và phải của mình lên, và Eiri nhìn cô ta lạnh lùng.

Siết chặt tay vào vỏ katana, Eiri tiếp tục một cách dứt khoát, “Tôi không ghét cô. Nhưng nghe đây, Renko, nếu cô định giết Kyousuke... nếu cô đến đây để ích kỷ cướp đi mạng sống của Kyousuke, tôi sẽ không nương tay đâu! Chúng ta có thể là bạn, có thể là bạn tốt, nhưng – tôi sẽ chém cô.”

Tuyên bố như vậy, Eiri đặt tay lên chuôi kiếm lần nữa.

Tuy nhiên, thái độ của Renko không hề thay đổi: “À há ha! Vậy à, vậy sao? Tuyệt vời quá! Mặc dù cô không thể giết ai được dù có thế nào đi nữa! Cô nói vậy, nhưng tôi thì đang định giết cô đấy, cô biết không? Và không chỉ cô... Kyousuke, người tôi yêu, và Ayaka, người ngưỡng mộ tôi... tôi định sẽ tiễn tất cả các người đi cùng nhau. Như vậy các người sẽ có một cái kết chết chóc tập thể hạnh phúc, đúng không? Chết hạnh phúc, chết hạnh phúc! À há ha ha ha ha ha!”

“...Renko.”

“Đúng—”

Eiri nhắm mắt lại. Chậm rãi, cô quay sang cô gái vẫn đang cười khúc khích một mình. “Tôi hiểu rất rõ cảm xúc của cô... và vì vậy, tôi sẽ đưa ra một yêu cầu.”

“Chắc chắn rồi, là gì thế? Nếu cô định khuyên tôi từ bỏ thì vô ích thôi. Tôi đã quyết định rồi! Tôi sẽ giết Kyousuke. Giết cậu ấy và mãi mãi gắn bó với cậu ấy! Vậy nên, Eiri, vì lợi ích của tôi và Kyousuke—”

“Được rồi vậy. Cô làm ơn... chết đi?”

“—Ể?”

Rút Hien ra khỏi vỏ, Eiri vung kiếm chém Renko bằng toàn bộ sức lực.

“Ư—”

Renko loạng choạng, đôi mắt xanh băng mở to.

Rồi, từ cái miệng cũng đang mở to như đôi mắt, một tiếng hét kinh hoàng bật ra.

“Ôi giời ơi?! B-b-bị chém?! Oa oa oa?!”

Renko ngã gục, máu tươi bắn tung tóe xuống đất khi cô ta quằn quại. Một dòng máu đỏ tươi chảy qua kẽ tay khi cô ta ôm lấy vai trái. Cô ta đã không tránh được hoàn toàn đòn tấn công của Eiri, và lưỡi kiếm Akabane đã chém trúng đích.

Renko mất hết vẻ điềm tĩnh ban nãy, cô trừng mắt nhìn Eiri, nước mắt giàn giụa. "Này, Eiri! Cái quái gì thế?! Tôi sắp chảy hết máu rồi! Ưưư… máu không ngừng chảy… đau quá, hức hức."

"Ngươi chết quách đi cho rồi."

Đôi mắt lạnh băng của Eiri dường như xuyên thấu Renko khi nàng một lần nữa siết chặt tay kiếm. Buông vỏ kiếm, hai tay sẵn sàng thế kiếm, nàng vô cảm hỏi:

"...Nhưng chắc chắn phải hơn thế này mới giết được ngươi, đúng không? Ở Trại Tử Thần Mùa Hè, đầu ngươi bị rìu bổ nát bươm mà vẫn hồi phục nhanh chóng. Dù ta có làm ngươi chịu đau một chút, thì cũng đâu có nhằm nhò gì với ngươi, phải không? Thế nào? Ngươi muốn ta chém thêm bao nhiêu nhát nữa đây?"

"Không nhát nào hết, đồ ngốc!" Renko gào lên, lùi xa khỏi Eiri.

Cô rụt rè bỏ tay đang ấn chặt lên vai trái xuống để kiểm tra vết thương.

"Ái chà..." Renko nhăn nhó. "C-cái vết này sâu thật... Sâu tới xương luôn rồi, đồ con r*u!!"

"Đương nhiên rồi. Không có gì mà kiếm Akabane không thể chém đứt. Dù cơ thể ngươi có rắn chắc đến đâu đi nữa... giống như cái tên khốn to xác mà ta đã hạ gục trước đó—"

Eiri liếc nhìn sang Renji, người đang nằm ngửa trên đất. Dù vô số vết chém trên người anh ta đã bắt đầu lành lại, nhưng anh ta không hề có vẻ gì sẽ đứng dậy. Vũng máu lớn xung quanh vẫn đang lan rộng, dù là bây giờ.

Eiri đưa mắt về phía Renko. "—Ta sẽ làm ngươi chảy máu đến cạn kiệt. Dù cho khả năng hồi phục quái dị của ngươi có làm lành mọi vết thương đi chăng nữa... máu của ngươi một khi đã đổ ra thì sẽ không chảy ngược vào được nữa, đúng không? Nếu ta cẩn thận tính toán số nhát chém và độ sâu, ta có thể khiến ngươi chảy máu đến gần chết—đến mức ngươi không thể cử động được nữa... và ngươi cũng sẽ không thể cản đường bọn ta, đúng không?"

"E-Eiri—" Lần đầu tiên, một thoáng sợ hãi thoáng qua trên gương mặt Renko.

Tuy nhiên, cô gầm gừ.

"Eirii!"

Renko gào thét trong cơn thịnh nộ, như thể muốn xua đi nỗi sợ hãi. Lôi theo cánh tay đầm đìa máu, cô vọt lên. Sức mạnh, tốc độ và sự hung hãn không kiểm soát của cô đều đáng sợ; cô giống như một con thú hoang.

"...Phù."

Eiri ngáp dài, tránh khỏi đợt tấn công điên cuồng của Renko—

"Gyah?!"

—và vung kiếm thêm một nhát nữa khi họ lướt qua nhau. Nàng chém vào lưng Renko, xé toạc vải áo ba lỗ và áo ngực, cùng với lớp da thịt bên dưới. Renko loạng choạng ngã chúi về phía trước, nghiến chặt răng.

"Đừng... có... mà..."

Chống chọi với cơn đau, cô quay đầu nhìn lại Eiri; con ngươi trong đôi mắt trợn trừng, đỏ ngầu của cô co lại thành những chấm nhỏ đầy căm phẫn. Một tiếng rít đầy oán hờn trào ra từ kẽ răng đang nghiến ken két trước khi—

"...cản... ĐƯỜNG... tôi—"

"......?!"

—bằng một tiếng gào xé nát cổ họng, phi nhân tính, Renko lại lao vào Eiri.

Mặc dù tiếng thét vang và dữ dội, Eiri vẫn điềm tĩnh tránh né đòn tấn công. Chỉ bằng cách di chuyển cơ thể một chút, nàng đã né được cú đấm mạnh mẽ của Renko, đồng thời chém vào vùng nách không được bảo vệ.

"Áaa!" Renko lại hét lên. Tuyệt vọng, cô vò tóc bằng cả hai tay. "Thôi nào! Cái quái gì thế, Eiri?!"

Với một tiếng thét chói tai, méo mó, Renko vứt bỏ mọi lo lắng về sự an toàn của bản thân và điên cuồng vật lộn với Eiri, cả bốn chi vung loạn xạ, ngay cả khi Eiri vẫn tiếp tục tránh những cú xông tới liều lĩnh của cô. Renko trông như thể đã mất trí thêm một phần nữa, khát máu và dục vọng lấn át mọi giác quan của cô. Cô tiếp tục gào thét:

"Tôi yêu Kyousuke! Tôi yêu anh ấy! Tôi muốn giết anh ấy! Kyousuke cũng— Kyousuke cũng cảm thấy như vậy! Thế mà, tại sao cô lại xen vào?! Cô đang cản đường, Eiri! Tôi cứ nghĩ cô sẽ không bao giờ làm thế!"

Gào thét và la lối trong một màn trình diễn kinh hoàng, Renko liên tục nhảy bổ vào cô gái, nhưng đôi tay cô chẳng bao giờ chạm tới được.

Eiri thở dài, vẫn nhẹ nhàng và nhanh nhẹn tránh né sự hung bạo của Renko. Nàng nghiêng đầu, né cú đấm nhắm vào mặt, rồi nhún vai. "...Tôi đã nói với ngươi trước đó rồi mà? Tôi sẽ không từ bỏ cảm xúc của mình đâu. Và thế nên tôi sẽ đè bẹp cảm xúc của ngươi. Nếu ngươi không muốn vậy, hay là ngươi thử đè bẹp tôi xem?"

"Ưưư..." Renko rên rỉ trước sự bác bỏ thờ ơ, rồi đột nhiên gào lên, "—Kyousukeee!"

Kyousuke—người vẫn đứng đó nghiến răng dõi theo mọi chuyện từ bên lề khi anh đang bảo vệ Ayaka (mặc dù Eiri đang bảo vệ anh)—đứng sững lại khi đột ngột nghe thấy tên mình.

"Hãy ngăn chặn kẻ xâm nhập này!!" Renko tiếp tục, vung tay điên cuồng về phía Eiri. "Em muốn đến gần anh! Em muốn chúng ta yêu nhau! Em muốn chúng ta giết nhau! Anh đã nói với em, Kyousuke—?"

Đôi mắt xanh biếc của cô lay động ngay cả khi chúng xuyên thấu anh. Cô trông như sắp khóc.

"Anh nói anh yêu em! N-n-như—nhưng—"

Nức nở, Renko xoay cả hai cánh tay như một cối xay gió mất kiểm soát—hay một đứa trẻ đang lên cơn ăn vạ—giữ Eiri ở khoảng cách an toàn khi cô gào thét đủ lớn để khản cả tiếng.

"Nếu anh có bất kỳ tình cảm nào dành cho em, thì ít nhất... ít nhất hãy tự mình đối mặt với em đi!! Em không bắt anh đứng yên đó cho em giết, và em cũng không nghĩ anh sẽ mở lòng đón nhận tình cảm của em đâu—em chỉ muốn anh thừa nhận chúng! Hãy đối mặt với em và chấp nhận tình yêu của em, rồi bằng chính lời nói và đôi tay của anh, anh có thể vứt bỏ em! Kyousuke!! Nếu anh không làm thế, em sẽ—"

"...Ngươi ồn ào quá."

Eiri lướt cạnh kiếm lên chân trái của Renko. Máu vọt ra từ đùi cô, và Renko ngã vật xuống với một tiếng thét.

"Gyah?!"

"Renko?!"

Kyousuke suýt nữa thì sụp đổ và lao đến bên cô, nhưng Eiri quăng cho anh một cái nhìn cảnh cáo. "Anh đã chọn xã hội văn minh hơn cô ta rồi, phải không? Trong trường hợp đó, hãy nghe đây. Anh không cần phải cố chấp bám víu lấy cô ta."

"N-nhưng—"

"Không nhưng nhị gì hết!" nàng nhanh chóng quở trách.

Renko chống tay bật dậy—"Eiri—ái chà?!"—và Eiri lại chém vào cô.

"Anh Naoki, chị Sanae, Maina, Shamaya, Mẹ, Kagura, Basara... mỗi người họ đều đã liều mạng vì anh để hai người có thể thoát ra khỏi đây! Anh có muốn tất cả những điều đó trở nên vô nghĩa không?! Nếu anh bị giết hoặc bị thương mà không thể đến được đích, thì 'xin lỗi' cũng không đủ đâu!"

Chính vì thế...

Eiri nhìn xuống Renko, người đang khụy gối, máu rỉ ra từ vùng dưới cánh tay phải. Tương tự, màu đỏ cũng nhỏ giọt từ thanh kiếm bạc của nàng.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức để anh vượt qua kỳ thi này an toàn. Tôi sẽ đánh bại Renko." Nàng lạnh lùng tuyên bố. "Tôi sẽ không để cô ta động đến một sợi tóc nào của anh hay em gái anh, nên... mấy lời từ biệt hay những màn dằn vặt cuối cùng cứ để sau khi cái màn kịch lố bịch này kết thúc, được không?"

"............"

"Anh hai."

Ayaka nhẹ nhàng dùng hai tay mình phủ lên nắm đấm siết chặt của Kyousuke. Anh vẫn im lặng. Ánh mắt anh rời khỏi người gần như là tình nhân của mình, đang nằm vật vã dưới đất với đầy vết thương, và anh khẽ rên lên đau đớn.

"Em cũng nghĩ vậy... Em nghĩ thế." Ayaka nói với anh. "Em rất quý Renko, nhưng... tất nhiên người quan trọng nhất vẫn là anh hai. Thế nên... anh thấy đó? Bỏ cuộc đi, anh hai, được không?"

"Ayaka......"

Người quan trọng nhất trên thế gian này, cô em gái bé bỏng thân yêu của anh. Nếu Ayaka đã mở lời, Kyousuke không thể nói thêm điều gì nữa. Anh sẽ từ bỏ Renko và chấm dứt cuộc xung đột này...

Hay ít nhất, anh đáng lẽ phải làm vậy.

Thế nhưng, dù mọi chuyện đã đến nước này, Kyousuke vẫn—

"Ư... Kyousuke... Kyousukeee......" Renko, thân thể nhuộm đỏ máu tươi của chính mình, lại loạng choạng đứng dậy. Máu từ vết thương đã không còn chảy xối xả mà chỉ rỉ ra từng giọt, khuôn mặt nàng tái nhợt, hơi thở hổn hển. Khi nàng hướng đôi mắt xanh băng giá về phía Kyousuke, anh nhận ra ánh nhìn ấy đã trở nên vô hồn và mất tiêu cự.

Thật khó để nói liệu cái lắc lư bất định ấy là vì nàng đang say sưa trong cơn khát máu, hay vì—

"Kyousukeeee!"

Dồn hết chút sức lực còn lại, Renko bật dậy lao về phía Eiri.

Thế nhưng, dù Renko có nhanh nhẹn và mãnh liệt đến đâu, cánh tay phải của nàng, vốn đã gần như tê liệt hoàn toàn, vẫn dễ dàng bị tránh né. Eiri chỉ lùi nửa bước và—

Vút!

—Nắm đấm của Renko vung vào khoảng không. Và dù Eiri chẳng hề chạm vào người nàng, Renko vẫn ngã vật xuống.

"Hả?" Eiri nhíu mày. "Kiểu gì mà cô đột nhiên hết sức vậy...? Cứ tưởng cô dai sức hơn thế nhiều. Làm ơn, bây giờ là lúc để bỏ cuộc rồi."

"......Kyou...suke......"

Renko nằm bất động trên nền đất. Quay lưng lại với nàng, Eiri đi nhặt lại bao kiếm của mình. Nàng lau sạch lưỡi kiếm sáng loáng rồi vứt bỏ miếng khăn dính máu.

"Vậy, chúng ta đi chứ? Không còn kẻ truy đuổi nào nữa... Với giả định là những người còn lại trong đội chúng ta chưa bị giết. Dù sao thì, chúng ta không nên để những nỗ lực của họ thành vô ích. Nhanh lên kết thúc kỳ thi này thôi." Nàng tra kiếm vào vỏ.

Đằng sau lưng, Renko khẽ rên lên. "......Khoan... xin......"

Năm ngón tay của bàn tay phải duỗi thẳng cắm sâu vào đất. Ngẩng mặt khỏi mặt đất, nàng cất tiếng gọi để ngăn cô sát thủ nhỏ đang dần xa, "......Khoan đã, làm ơn... Eiri...... Vẫn chưa... kết thúc... đúng không...? Tôi vẫn có thể... cử động, nên... tôi sẽ giết—"

Eiri dừng lại, quay đầu nhìn qua vai.

Renko trừng mắt nhìn nàng, nhe răng. "Tôi sẽ giết cô... giết Kyousuke, để gắn bó với anh ấy... và vì anh ấy chắc sẽ cô đơn một mình, tôi sẽ giết cả Ayaka nữa... và sau đó... không gì... sẽ cản được tôi nữa......!"

"Hả? Nếu cô có thể làm gì đó thì thử xem... à, nhưng mà..."

Ngạc nhiên trước sự kiên cường của Renko, Eiri đưa tay vuốt mái tóc đỏ sẫm của mình.

"Chậc." Nàng đặt một tay lên chuôi thanh kiếm đã tra vào vỏ. Quay người trên gót chân, Eiri vội vã chạy trở lại chỗ Renko đang nằm.

Cô gái nằm dưới đất vẫn đang nhe nanh, đôi môi cong lên sung sướng. Bàn tay phải của nàng, vốn đang cào xé mặt đất, giờ nắm chặt vòng cổ quanh chiếc cổ mình.

"......?!"

Trong khoảnh khắc ấy, Kyousuke nhớ lại lời của Reiko:

"Renko đang định giết anh đó. Giờ thì hơn bao giờ hết, tôi không nghĩ có ích gì khi cố gắng thuyết phục cô ấy bỏ ý định đó... Anh có chấp nhận tình cảm của cô ấy hay không? Dù sao đi nữa, tốt hơn hết là anh nên chuẩn bị tinh thần đi."

Và rồi anh nhớ lại lời của Renko:

"Nếu tôi bùng nổ Over Drive thêm một lần nữa... Chà, lần tiếp theo có thể là dấu chấm hết cho tôi!"

Những ký ức về nửa năm anh đã trải qua với Renko, và những cảm xúc đã nảy sinh trong khoảng thời gian đó, chớp nhoáng như một đoạn phim quay chậm trong tâm trí Kyousuke. Trong ánh sáng trắng xóa, Renko từ từ gục xuống. Anh đã từng thấy cảnh này rồi... nhưng lần này Renko không đứng dậy nữa. Nàng không mở mắt ra lần nữa...

"—À."

Sâu thẳm trong lồng ngực Kyousuke, anh tưởng chừng nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn. Và—

"Renko! Đủ rồi, dừng—"

"Dừng lại."

Đột nhiên, một bóng đen tím lao vào tầm mắt, lướt qua Kyousuke trước khi anh kịp chạy đến chỗ Renko.

—Rắc!

Một tia sét xanh biếc nổ tung trong không khí.

"Ngyaaah?!" Kèm theo tiếng rên rỉ đầy thống khổ, Renko bị hất văng xuống đất. Nàng nằm úp mặt xuống, co giật yếu ớt.

"……………………"

Nàng ngừng lại. Renko ngừng cử động, như thể cái chết đã nuốt chửng nàng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận