Tập 05: Murder Machine And The Catastrophic Athletic Festival
Chapter 5
0 Bình luận - Độ dài: 13,617 từ - Cập nhật:
Dưới vòm trời sẫm lại, những đám bụi mịt mù cuồn cuộn trên sân đấu hằn vết chiến trường. Giữa trung tâm sân chiến, một vạch trắng rõ ràng phân chia hai phe, từng đôi nam thanh nữ tú đứng đối mặt nhau. Ai nấy đều là chiến binh kinh qua vô số trận sinh tử.
Một bên áo đỏ, một bên áo xanh – ở phía đông và phía tây, những thủ lĩnh kiêu hãnh giương cao lá cờ của lớp mình, phấp phới trong gió. Những người đứng đầu mỗi đội quân, khoác lên mình trang phục màu sắc riêng biệt, trừng mắt nhìn thẳng vào đối thủ.
Một bên là một cậu trai nhạt nhẽo, chẳng có gì đặc biệt nổi bật, trong khi phe kia là một cô gái đầy cá tính, khuôn mặt bị che khuất sau chiếc mặt nạ phòng độc đen kịt. Bao gồm cả các học sinh xếp hàng ngay ngắn phía sau, cả thảy có mười bảy người – vài người băng bó kín mít, vài người phải chống nạng. Tuy nhiên, ánh mắt ai nấy đều hừng hực lửa chiến.
Giọng MC vang lên ầm ầm như sấm, vọng khắp trường đấu đã hóa chiến trường.
“Lũ điên và lũ chó má kia! Đây chính là trận tử chiến! Cuối cùng, trận quyết chiến cuối cùng của cuộc thử thách dai dẳng, Lễ hội Thể thao Học viện Cải tạo Luyện ngục Lần thứ Mười chín đã tới! Những chiến binh đã vượt qua mười lăm tầng địa ngục này, giờ đây sẽ làm mọi thứ có thể để nghiền nát đối thủ hoàn toàn trong trận chiến sát thủ này, Trận Hỗn chiến Tổng lực! Gầaaaaan đến giờ xung trận rồi! Nào, mọi người cùng hô to một tiếng FuuUCCK!”
“““FuCCK!”””
Khán giả la ó rung trời và đồng loạt giơ ngón giữa về phía buồng MC. Nền nhạc gầm gào như tiếng nổ không ngừng nghỉ càng đổ thêm dầu vào ngọn lửa điên cuồng của họ.
Không hề nao núng, Kurisu vẫn át cả tiếng ồn ào mà lớn tiếng: “À, đúng vậy, tôi hiểu cảm giác của các bạn! Khốn nạn, chết tiệt, trời ơi… Ai mà có thể đoán được điều này cơ chứ? Đạp đổ hàng ngũ các đàn anh đàn chị, lách qua những đối thủ mạnh nhất, bò lên được sàn đấu cuối cùng, chính là lũ ranh con… năm nhất! Đây là một trận đấu cuối cùng của năm nhất nực cười, chưa từng có tiền lệ! Mấy đứa năm hai, năm ba kiểu gì chả tự treo cổ hết, đồ vô dụng!” Cô lè lưỡi trêu tức bọn họ.
“…Mày nói gì chả được, vì mày có tham gia thi đấu đâu mà, hả?” Busujima mỉa mai Kurisu, tiếp lời phát thanh khi cô bị khán giả la ó xối xả. “Luật đấu rất đơn giản và rõ ràng. Các đấu thủ sẽ cố hết sức để hạ gục đội bạn, và đội có số lượng người còn trụ vững nhiều nhất sau hai mươi phút sẽ giành chiến thắng chung cuộc, bất kể điểm số cuối cùng là bao nhiêu.”
Trận Hỗn chiến Tổng lực không hề mang chút vẻ ngoài của một sự kiện thể thao đúng nghĩa. Nó là một trận chiến trực diện, không hơn không kém.
“Được rồi, giờ hãy cùng nghe đôi lời phát biểu ngắn gọn từ đại diện chiến đấu của mỗi lớp. Đầu tiên, đến từ lớp 1-A đứng thứ hai, Kyousuke Kamiya. Hãy nói cho chúng tôi biết cảm nghĩ của cậu trước khi trận chiến bắt đầu.”
“…………”
Kyousuke đưa lá cờ cho một bạn cùng lớp, cầm micro từ miệng con rắn tím độc địa cuộn tròn dưới chân, và hít thở thật sâu.
“—Chúng tôi sẽ đánh bại chúng,” cậu gầm lên, siết chặt nắm đấm. “Chỉ vậy thôi.”
Lời nói của cậu ngắn gọn nhưng đầy cảm xúc, mang theo sự khát máu từ lớp đối thủ, sự phấn khích của chính các bạn cùng lớp cậu, và cả tiếng chế giễu xen lẫn cổ vũ từ khán đài. Cậu cảm thấy như Renko đang cười “Kksshh…”
“…Được rồi, cảm ơn cậu. Tiếp theo là lớp 1-B đứng thứ nhất. Đại diện của họ là cô bé Renko Hikawa. Hãy nói cho chúng tôi biết cảm nghĩ của cô trước khi trận chiến bắt đầu.” Con rắn tím độc địa trườn sang phía Renko và chìa micro ra từ miệng.
Tuy nhiên, Renko phớt lờ nó. Cô giao lá cờ cho Renji, rồi đưa cả hai tay ra sau gáy…
—Cạch. Tiếng khóa cài được mở ra.
Cô quẳng chiếc mặt nạ phòng độc đen kịt sang một bên, để lộ khuôn mặt trần.
“““”””
Bầu không khí đang như bị nung chảy bỗng chốc đóng băng. Tất cả mọi người ở đó đều bất động, há hốc mồm kinh ngạc, mắt dán chặt vào vẻ đẹp hút hồn của Renko.
Đôi môi màu đào của cô từ từ cong lên, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn. Đúng như bản tính, với sự điên loạn lạnh lẽo nổi lên trong đôi mắt xanh băng giá, Renko nở một nụ cười.
“—Chúng tôi sẽ đánh bại chúng.” Cô giơ cánh tay đầy hình xăm lên, bắt chước Kyousuke y hệt. Dù không dùng micro, giọng nói không khuếch đại của cô vẫn vang vọng với âm lượng đáng kinh ngạc. “…Chà, cậu nói thế đấy. Nhưng liệu cậu có thực sự cảm thấy như vậy không, Kyousukeeee?”
Giọng Renko vang vọng khắp sân đấu im ắng. Kyousuke giữ im lặng. Cậu thật lòng không thể trả lời câu hỏi của cô.
“Hì hì.” Renko cười và mở nắm đấm đang giơ lên rồi đặt vào ngực. Đôi mắt sắc lạnh của cô xuyên thấu Kyousuke—chỉ riêng Kyousuke mà thôi. “Bởi vì tôi thì có.”
Giọng Renko mạnh dạn. Rõ ràng cô không nói thay cho lớp mình mà chỉ vì bản thân mình, và vì Kyousuke, người cô đang nghĩ đến. Cứ như thể lễ hội thể thao—và bất cứ điều gì khác ngoài Renko và Kyousuke—đều không phải là mối bận tâm của cô.
“Tôi yêu cậu, nên tôi muốn đánh bại cậu. Tôi yêu cậu, nên tôi muốn hủy diệt cậu. Tôi yêu cậu, nên tôi muốn giết cậu… Tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về cậu, nên tôi muốn sở hữu tất cả mọi thứ thuộc về cậu. Chẳng phải muốn làm điều đó là một cảm xúc rất tự nhiên sao? Trái tim cậu, cơ thể cậu, máu cậu, nội tạng cậu, khuôn mặt tươi cười của cậu, khuôn mặt tức giận của cậu, khuôn mặt khóc lóc của cậu, khuôn mặt lúc chết của cậu. Tôi muốn biến tất cả thành của riêng tôi.—Còn cậu thì sao? Cậu có muốn tất cả những gì thuộc về tôi không? Hay cậu có cảm giác muốn dâng hiến tất cả cho tôi? Hay cậu chỉ muốn trái tim và cơ thể tôi, nhưng lấy máu, nội tạng và mạng sống của tôi thì lại quá đáng? Hì hì… Nào Kyousuke, tôi muốn biết… Cậu nghĩ gì về tôi, cảm nhận gì về tôi? Đó là lý do tại sao tôi sẽ buộc cậu phải dốc hết sức mình. Tôi muốn thật sự chiến đấu với cậu, phá vỡ cái vỏ bọc bao quanh trái tim cậu và lôi những cảm xúc thật sự của cậu ra ánh sáng. Giống như cái ngày tôi lần đầu tiên nói cho cậu biết cảm xúc của mình vậy, phải không?”
Đa phần khán giả đều ngơ ngác. Họ chẳng hiểu Renko đang nói gì. Tuy nhiên, lời nói của cô lại có một sức hút kỳ lạ, không thể chối cãi. Dù không hiểu, họ vẫn bị lôi cuốn vào. Những lời lẽ say mê, cuồng nhiệt của cô ta như gông cùm trói chặt tâm trí họ, khiến họ mê mẩn dù muốn hay không.
“Renko…”
“…À mà.” Nụ cười của Renko đột ngột biến mất. Cô nhướn đôi mày trắng bạc tuyệt đẹp. “…Mấy người có thể tắt cái nhạc này đi được không? Cái gacha-gacha-gacha-gacha ồn ào quá. Em đang có một giai điệu hay ho vang lên trong đầu, mà nó bị phá hỏng hết cả rồi! Cái thứ chói tai này làm sao mà so được với cái giai điệu tao nhã, tinh tế đang ngân nga trong em. Cho nên, cái người kia, tắt nó đi.”
“Hả? À, ừm…ch-chị á? Tiểu thư Kurisu Arisugawa?” Đôi mắt của Kurisu bối rối liếc ngang liếc dọc.
“Ừ, cái người tóc highlight lòe loẹt kia.” Renko chỉ tay. “Tôi không quan tâm cô tên gì đâu.”
“Ơ-ờ…chỉ là, nghe thế hơi khó chịu thôi. Ý em là, em là đàn em đúng không? Sao em lại sai đàn chị được chứ—”
“—Câm mồm. Mau tắt đi, đừng có lằng nhằng, không thì tôi bóp cổ cô chết đấy!”
“V-vâng, tắt nhạc đi ạ.” Kurisu vội vàng ra lệnh cho nhân viên. Tiếng nhạc grindcore ầm ĩ tắt ngúm, cả sân im phăng phắc.
Renko gật gù tỏ vẻ hài lòng và mỉm cười. “Giỏi lắm, đàn chị.” Cô đan các ngón tay lên đỉnh đầu và vươn vai.
“…Vậy thì, em đoán là em có thể làm MC như thế này nhỉ? Mọi thứ sẵn sàng rồi, sao chúng ta không bắt đầu chương trình trực tiếp luôn đi mọi người?!”
Các bạn cùng lớp của Renko, đứng thành hàng phía sau cô, đồng thanh đáp lại, “““Yeah!!””” và giơ nắm đấm lên không trung. Bị cuốn hút bởi sức hút của Renko, lớp 1B dường như hoàn toàn mê mẩn cô. Năng lượng của họ đạt đến cao trào.
Các thành viên của lớp 1A rụt rè trước sự đoàn kết của đối thủ.
“Cái quái gì thế, Kamiya… C-có thật là Renko không vậy?”
“Nhìn cổ ngầu lòi mà cũng kinh dị vãi chưởng, đúng không?”
“…Hay là chúng ta giả chết ngay khi bắt đầu đi. Tôi chưa muốn chết sớm đâu…”
“Trước khi chết, ít nhất tôi cũng muốn sờ một—không, hai—quả nữa.”
“““GMK! GMK!”””
“…Này, GMK là kẻ thù của chúng ta đúng không? Mấy người hèn nhát quá đấy!”
Eiri dùng cây quạt harisen (quạt giấy cứng) gõ vào đầu các bạn cùng lớp, một trong những “vũ khí” chết người mà Kyousuke và những người khác đã kiếm được trong Cuộc Chạy Đua Vũ Trang Thảm Khốc sáng nay.
“Ôi trời ơi… Không thể nào, Renko đã tháo mặt nạ phòng độc ra rồi… Ôi không.”
“Hừm-hừm-hừm. Đúng là Renko…nhưng, chúng ta có anh trai tớ! Và chúng ta có Eiri và Mèo Ranh Mãnh nữa. Nên chúng ta sẽ thắng—chúng ta sẽ ổn thôi!”
“Đúng rồi, đúng rồi! Mấy người lo cái gì chứ?! Con quái vật ngực bự đó có gì đáng lo?! Ngực lép vẫn là nhất, hyaa-haa!”
“D-dù sao đi nữa, bỏ chuyện ngực đi—nếu mấy người đầu hàng sự tuyệt vọng, là mấy người đã thua rồi!! Và tôi tuyệt đối không đầu hàng con khốn Renko đó! Nghe đây, mấy người, chúng ta sẽ chiến với nó bằng tất cả những gì chúng ta có!”
“““Yeah!”””
Kyousuke không hề nao núng, trừng mắt nhìn Renko đồng thời cổ vũ các bạn cùng lớp. Renko mỉm cười nhẹ khi chạm phải ánh mắt của Kyousuke.
“E-ek… C-wwwwwh-cái gì thế này? Thả cho tôi đi… Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như thế chứ… Ôi. Chết tiệt…chết tiệt…” Kurisu co rúm người dưới gầm bàn, run rẩy.
“…Ờ, được rồi. Cảm ơn nhận xét của cô, Hikawa Renko! Bây giờ, tôi xin chuyển sang trận đấu,” Busujima tuyên bố, phớt lờ người dẫn chương trình đồng nghiệp đang khiếp sợ. Anh ta nhìn đồng hồ điện tử bên cạnh bảng điểm.
“Mọi người, đã sẵn sàng chưa? Vậy thì, bắt đầu thôi… Trận đấu cuối cùng của Lễ Hội Thể Thao Cải Huấn Địa Ngục lần thứ Mười Chín, lớp 1A đấu với lớp 1B trong Trận Tẩn Nhau Tổng Lực—”
—Ngay khi anh ta ra hiệu lệnh bắt đầu, một tiếng gầm đầy uy lực làm rung chuyển sân bãi.
Kyousuke và những đối thủ khác của cô trong lớp 1A, và thậm chí cả những đồng minh trong lớp 1B, đều bị choáng ngợp bởi tiếng gầm dữ tợn của Renko. Tiếng động hung bạo nghe có vẻ không thể phát ra từ cổ họng của một con người, chứ đừng nói đến cổ họng của một cô gái trẻ như Renko. Ngay sau đó—
“Chà, chúng ta bắt đầu ca hát thôi, Kyousuke?!”
Renko lao về phía anh ta với một tiếng thét nghe không giống tiếng gầm của một con thú hoang mà giống một tiếng rên rỉ của cái chết dữ dội hơn. Cách tiếp cận của cô ta gập ghềnh, một bước tiến quanh co, nhấp nhô, và mái tóc cô ta xõa ra phía sau khi cô ta vung tay và lắc lư như một vũ công, lách người tới lui khi tấn công. Chỉ có Renko mới có thể nghe thấy nhịp điệu vang vọng bên trong tâm trí cô ta. Đối với bất kỳ ai khác, chuyển động điên cuồng của cô ta trông giống như những cú vung vẩy ngẫu nhiên. Khát vọng mãnh liệt, chết người bùng cháy trong đôi mắt xanh băng của cô ta. Âm nhạc thúc đẩy cô ta là—
“Tch… Chà, cô đúng là đầy lòng ham muốn giết người, đúng không, Renko?!”
Kyousuke đã lâu không cảm thấy sự tập trung tàn nhẫn của xung lực giết người của Renko, nhưng anh ta buộc mình phải hành động, di chuyển để nghênh chiến với kẻ thù của mình. Xung quanh họ, những học sinh khác cũng tham gia vào trận chiến, cất lên những tiếng hô xung trận khác nhau khi họ xông vào.
“Hyaa-haa! Máu của mày màu gì?!”
“…Đến đây! Và đừng mong tôi nương tay với cậu!”
“Waaahhh!”
“Chết đi! Chết-chết-chết-chết—chết đi, lũ rác rưởi!”
“Tôi sẽ để mắt đến chỗ đồ ăn thừa vậy? Heh-heh… Nếu có ai bị giết, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc xác chết thật tốt.”
Mohawk phát động một cuộc tấn công tự sát mà không hề nghĩ đến hậu quả, Eiri ném bỏ cây quạt harisen và sẵn sàng một thanh kiếm nhỏ, Maina lao về phía trước trong trạng thái lơ mơ, Ayaka chửi rủa tục tĩu, Shinji nhặt chiếc quạt lên và mỉm cười trâng tráo…
Những đối thủ của họ trong lớp 1B là—
“Hãy phá tan thực tế của những kẻ tầm thường đáng thương này! Hãy xé nát cuộc sống tầm thường của chúng! Trừng phạt-hủy diệt-thế giới! Đi thôi, Azrael, thời gian cho vũ khí bí mật tối thượng của chúng ta, Khải Huyền Chậm, đã đến…Thật vậy, thật vậy…”
“Cậu đang làm gì thế, Michirou?! Như thế trận đấu sẽ kết thúc đấy, có phải không?!”
“Bữa tiệc buffet thịt người thả ga hai mươi phút…ngon quá. Nên ăn ai trước đây?”
Michirou vạch một cái hình gì đó trông như bàn trận ma thuật xuống đất rồi bắt đầu lẩm bẩm chú ngữ. Bob vội can ngăn, còn Chihiro thì lao lên phía trước, tay nắm chặt cái nĩa, và...
“…………”
Không chịu thua kém, một chiếc mặt nạ phòng độc màu trắng ngà cũng xông lên từ phía sau Renko. Người đeo mặt nạ im thin thít, chỉ nghe tiếng chân nện xuống đất đuổi theo cô.
Gió thổi dữ dội. Tiền đội của hai lớp va vào nhau trong đám bụi mù mịt.
Renko hét lên một tiếng vang dội rồi nhảy lên không trung.
“Kyousuke à, nhận lấy tình yêu của em đi!!”
—Bốp!
Cô vung hết sức mạnh cánh tay phải, nhắm thẳng gáy Kyousuke. Cú đánh có thể chém đứt cả thép.
“Đừng có giỡn mặt! Cô định giết tôi hả?!” Kyousuke cúi người tránh đòn trong gang tấc. Hai người lướt qua nhau, Renko mất đà, ngã lăn xuống đất.
Toàn thân dính đầy bụi đất, Renko bật dậy lao vào Kyousuke khi anh vừa quay lại nhìn. Cô nhe răng như một con thú hoang, dang hai cánh tay xăm trổ đầy vẻ trêu ngươi. “A ha ha ha ha ha ha, rõ ràng rồi còn gì?! Tình cảm của em là nghiêm túc chết người đấy! Không bằng anh cứ ngoan ngoãn đón nhận nó, tận hưởng cái chết nhanh gọn đi!”
“Ai thèm chứ!”
Renko lao tới như muốn ôm chầm lấy anh, Kyousuke vã mồ hôi hột. Dạo này Renko hiền lành đi nhiều, anh đã lơi lỏng cảnh giác, nhưng đây mới là bản chất thật của cô. Tàn bạo như mãnh thú, vô tình như bão tố, ngây thơ như trẻ con—Ma nữ sát nhân được sinh ra, nuôi dưỡng, và giờ sống chỉ để tàn sát không thương tiếc. Giết chóc là tất cả những gì cô biết. Đó là điều duy nhất cô biết làm. Thế nhưng...
“Tại sao?!” Kyousuke vừa tránh né đòn tấn công dồn dập của Renko vừa gằn giọng hỏi. “Lúc cô ngăn Ayaka nổi điên, cô đã nói gì cơ mà? Cô bảo là cô không muốn tôi buồn! Cô hứa là cô sẽ chiến đấu chống lại cả bản năng giết người mạnh nhất! Những lời đó là dối trá sao?!”
—Bốp!
“Không phải dối trá!” Renko gầm lên, tay trái chém gió vun vút. Toàn thân xoay tròn, cô vung hết tay chân nọ đến tay chân kia. “Không phải dối trá, nhưng không thể tránh được, đúng không?! Càng ở bên anh lâu, tình cảm của em càng lớn, mà tình cảm của em càng lớn thì khát khao giết anh càng mãnh liệt!
“Mỗi khi em tháo mặt nạ ra, đêm nào, đêm nào, đêm nào em cũng bị dằn vặt bởi khát vọng giết anh và việc em không thể làm được! Em đau khổ vì muốn anh yêu em mà không thể khiến anh yêu em!
“Em bực bội khi nghĩ đến việc anh gần gũi với Eiri, Maina và Shamaya, rồi em lại càng bực bội vì sự ích kỷ của mình, nhưng dù vậy, cuối cùng thì em vẫn yêu anh, nên... Ôi, thôi đi! Em đâu phải thục nữ gì cho cam! Em muốn một lần hành động theo bản năng, giết anh rồi chiếm lấy anh theo ý em muốn, Kyousuke!”
“—Ư hự?!”
Không kịp né tránh, Kyousuke dùng tay trái đỡ đòn của Renko. Xương cốt anh rên rỉ dưới sức mạnh khủng khiếp.
Cơn cuồng sát bùng nổ đột ngột này là dấu hiệu cho thấy Renko đang tuyệt vọng, cô nghĩ, Em không quan tâm dù đó là tình yêu đơn phương, em chẳng quan tâm anh cảm thấy thế nào hết. Giai điệu tình yêu điên cuồng, không thể cưỡng lại đang khiến Renko trở nên liều lĩnh.
“Em sẽ viết một bài hát cho điệu nhạc đó: ‘Giết hắn đi, giết hắn đi, nếu giết được hắn thì mọi chuyện sẽ tuyệt vời!’ Dù là yêu đơn phương hay song phương, nếu hắn chết thì coi như xong, vậy nên mau giết hắn đi! Đánh hắn đến chết mà đừng lầm bầm về những chuyện vặt vãnh, bóp cổ hắn đến chết mà đừng cho hắn cơ hội phản kháng, lột da hắn cho đến khi không còn mảnh da nào nguyên vẹn, phá hủy máu thịt và nội tạng của hắn, cướp bóc và hãm hiếp, trêu chọc và hành hạ cho đến khi thỏa mãn! Em không cần tự sát—em nghĩ em sẽ giết-giết-giết-giết-giết-giết-giết-giết-giết anh, người em yêu, và tìm thấy hoan lạc!!”
“—Gào?!”
Chân phải của Renko găm vào bụng Kyousuke. Anh mất thăng bằng, ngã lăn ra đất. Renko dẫm mạnh gót giày lên lồng ngực phải của anh khi anh đang cố gắng hít thở—ấn mạnh vào phổi anh.
Nhìn xuống Kyousuke, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Renko méo mó như sắp khóc đến nơi. “...Còn anh? Em yêu anh đến thế này, vậy anh cảm thấy thế nào về em, Kyousuke? Em không bảo anh phải nói thẳng ra đâu. Chỉ là, nếu anh thua trận này, có lẽ em phải làm theo lời Mama, từ bỏ anh...”
Renko đảo mắt nhìn xung quanh.
Sân vận động giờ đã hoàn toàn biến thành chiến trường. Tiếng gầm giận dữ và tiếng la hét vang vọng khắp nơi khi học sinh từ cả hai lớp đụng độ nhau.
“Gya ha ha ha ha ha ha ha, yếu quá! So với Sweetiri thì mấy đòn của lũ tép riu các ngươi chẳng là gì cả! Ta sẽ hạ gục từng đứa một—úi?!”
“Vừa nói gì cơ? Tôi không nghe rõ.”
Ngắt lời tràng cười the thé của hắn, Bob tung một cú đấm trời giáng khiến Mohawk bay thẳng.
“Cảm ơn... vì bữa... ăng!”
“Ăn cái này!”
Khi Chihiro lao vào Ayaka với đôi mắt đỏ ngầu lấp lánh, Ayaka đã kịp hất cát vào mặt cô.
“Ự... Tệ quá... Bình tĩnh nào, Azrael! Tôi biết máu của cô đang sôi sùng sục vì được trở lại chiến trường sau một thời gian dài! Cơn cuồng sát đang—ư, áhhhh!!”
“Đây là chiến đấu, đồ ngốc! Còn nương tay cái gì?!” Shinji thúc cây quạt chiến vào Michirou, kẻ đang ôm cánh tay trái và lải nhải.
“Sao không giết hắn đi cho xong, Shinji! Hắn hạ Arata và Kagerou rồi còn gì?!” Tomomi giật lấy cây quạt từ tay Shinji rồi phang thẳng vào đầu anh ta.
Còn Renji thì đang gạt bỏ những đòn tấn công từ...
“…………?!”
“Tch. Lưỡi dao này cùn hay thằng này rắn thế... Dao không đâm thủng được nó à? Đáng ra mình phải chuẩn bị mánh khóe và mang theo dao Suzaku.”
“Ôi trời, ôi đất, i! I, i, i—ai?! Au au... a, suýt nữa thì—úi chà?!”
Đó là một trận chiến cam go dành cho Eiri – người thoăn thoắt vung đoản kiếm tấn công, đồng thời nhanh nhẹn tránh né những cú đấm của Renji; và cả Maina – cô bé dùng chiếc búa tạ hình bát giác nện lia lịa vào ống chân Renji, mà cái sự vụng về siêu phàm trời phú của cô lại cứ thế giúp cô thoát hiểm một cách khó tin ngay cả khi vẫn đang mải tấn công.
Lối đánh điêu luyện của Eiri không có gì bất ngờ, nhưng Maina lại đang dốc toàn bộ sức lực. Có lẽ cô bé đã lấy lại tự tin sau chiến thắng trong cuộc đua tiếp sức. Dù trông như sắp nổi điên đến nơi, cô vẫn thách thức đối thủ với một lòng dũng cảm chẳng hề nao núng.
Mỗi người một vẻ, ai nấy đều chiến đấu hết mình vì chiến thắng, với gương mặt đầy quyết tâm và dồn nén.
Renko quay ánh mắt từ những người khác về phía Kyousuke. “…Này, Kyousuke. Ngươi muốn đánh bại ta sao?” cô hỏi. “Hay ngươi muốn thua? Trả lời ta. Trả lời đi, Kyousuke!!” Renko nhấc chân khỏi ngực Kyousuke, rồi lại giáng mạnh xuống với một lực như muốn nghiền nát xương cốt.
Kyousuke nhanh chóng lăn mình trên mặt đất, chỉ suýt soát tránh được đòn tấn công. “Tôi không biết!” cậu hét lên khi bật dậy và húc vai vào cô.
Renko thoáng bất ngờ. Đây là lần đầu tiên Kyousuke tấn công cô. “Hả?!”
Kyousuke đẩy Renko ngã xuống và ngồi dạng chân đè lên người cô, rồi phản bác lại những gì cô vừa nói. “Tôi có muốn thắng hay không? Tôi có muốn chia ly hay muốn ở bên nhau, tôi có muốn thích cô hay không – thành thật mà nói, tôi không biết! Chỉ là—”
Cậu giơ nắm đấm phải lên cao, nhìn thẳng vào gương mặt trần trụi, không còn mặt nạ của cô. “Tôi không muốn thua! Tôi không chắc chắn rằng mình nhất định muốn thắng, nhưng… tôi không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này, và tôi cũng không muốn chia lìa! Đó là cảm giác của tôi, cô rất quan trọng với tôi, Renko!”
Cậu gằn giọng, vung nắm đấm xuống.
“…………?!”
Mắt Renko mở to khi nắm đấm của Kyousuke đập xuống đất ngay cạnh đầu cô. “…Kyou…suke…?”
“Cô quan trọng, nên—” Siết chặt nắm đấm đã cắm sâu xuống đất, Kyousuke tiếp lời, “Tôi không muốn làm cô bị thương. Tôi nói những câu như ‘Tôi sẽ hạ gục cô’ và ‘Tôi sẽ không thua’, rồi tự hỏi tại sao mình lại nói vậy. Tôi không muốn đánh cô… Tôi không thể đánh cô.”
“…”
Renko im lặng. Trong khoảnh khắc, cô chỉ trừng mắt nhìn, rồi chớp mắt vài lần.
“…Ha… ha-ha…” Rồi cô bật cười. Đưa tay lên má, nơi lẽ ra Kyousuke phải đánh trúng, cô khúc khích cười một cách giễu cợt. “A-ha-ha! Thật sự, cái bài diễn văn tự mãn đó là cái quái gì vậy? Ngươi không muốn thua, nhưng lại không muốn hạ gục ta… đến cả sự ích kỷ cũng có giới hạn chứ, ha-ha… a-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha!”
—Nhưng Renko nhanh chóng ngừng tiếng cười ồn ào của mình, thay vào đó, cô trông có vẻ hài lòng, thậm chí hơi tủm tỉm cười. “Đừng bực mình nhé? Đó là một giai điệu thật hay. Mặc dù khi tôi thổ lộ tình cảm của mình, ngươi đã đánh thẳng vào mặt tôi… Này, Kyousuke, liệu đây có phải… điều tôi đang nghĩ đến không? Giữa lúc đó và bây giờ, chúng ta có thể nói rằng trái tim ngươi đã thay đổi một chút không?”
“…À, tôi cho là vậy.”
“Chúng ta có thể nói rằng ngươi đang bắt đầu yêu tôi không?!”
“…A-à? Chà, tôi không biết có phải vậy không, nhưng—”
“Thật vậy sao? Vậy thì, trong trường hợp đó, tôi có thể thua bây giờ…”
“Cái—?”
Renko nhắm mắt lại, toàn bộ sức lực trong người như bị rút cạn. Sự hung dữ trước đó tan biến, cô bỗng trở nên ngoan ngoãn, như thể tiết tấu của khúc nhạc giết chóc kia bỗng chậm lại. “Đó là cái mà người ta gọi là điểm yếu của những cô gái đang yêu. Khi nghe về cảm xúc của ngươi, ham muốn giết ngươi của tôi hoàn toàn biến mất… Nếu tôi giết ngươi trong khi cuối cùng ngươi cũng bắt đầu có tình cảm với tôi, thì thật là phí hoài. Với trạng thái hiện tại, tôi không muốn giết ngươi… Tôi không thể giết ngươi. Và vì thế, tôi thua.”
“Renko—”
“Nhưng trận đấu vẫn chưa kết thúc.” Vẫn nằm trên mặt đất, Renko lẩm bẩm như đang nói mơ. “Ngươi phải thắng trận loạn chiến này. Ngay cả khi ngươi không thể đánh tôi, những người khác sẽ làm phần việc đó, đúng không? Trong trường hợp đó, không có vấn đề gì. Những lời của ngươi, ‘Tôi không muốn thua,’ và… cảm xúc của ngươi, ‘Tôi không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này, và tôi cũng không muốn chia lìa,’ hãy cho tôi thấy chúng không phải là lời nói dối bằng cách thắng trận đấu này.”
Kyousuke nhắm chặt mắt, dù Renko vẫn láu lỉnh mở hé một mắt.
“—Được rồi, tôi sẽ giao phó cho họ!” cậu trả lời một cách dứt khoát.
“………Hừm? Ố-ô! Tôi không nhìn rõ lắm vì có người che mất, nhưng hình như Kyousuke Kamiya của lớp A đã hạ gục Renko Hikawa của lớp B?! Thật vậy sao? Thật kinh ngạc! Đó chính là Đồ Tể Kho Hàng của chúng ta! Ý tôi là, liệu cậu ta có vẻ ngoài lừa dối hay sao? Để Renko Hikawa nằm rạp dưới đất, cậu ta bắt đầu trở nên bạo lực rồi!”
“Và hình như cô Arisugawa cũng đã nhìn thấy cơ hội để ra tay bạo lực rồi.”
Ngay khi biết Renko đã bị hạ gục, năng lượng điên cuồng của Kurisu lại quay trở lại. Khi cô tiếp tục bình luận với tinh thần phấn khích, Kyousuke chạy quanh sân đấu và liên tiếp hạ gục từng học sinh của lớp đối thủ.
“Fwa-ha-ha-ha-ha-ha-ha! Cuối cùng ngươi cũng đến, đối thủ xứng tầm định mệnh của ta! Azrael cũng khát khao sự xuất hiện của ngươi!! Hãy thỏa mãn cơn khát máu trên chiến trường này!…là những gì ta muốn nói, nhưng còn quá sớm để coi ngươi là đối thủ. Đầu tiên là Renji Hikawa đằng kia—guah?!”
Kyousuke đấm một phát khiến Michirou bay xa, cuối cùng chấm dứt bài ca lải nhải của anh ta.
“Hê-hê-hê-hê-hê-hê, tóm được rồi… Nên bắt đầu cắn miếng nào trước đây? Má? Tay? Vai? Ngực? Chân? Mông? Xoạp, xoạp… cái nào trông cũng ngon lành cả—hư-hian?!”
Cậu giật Chihiro, người đang ngã đè lên Ayaka, rồi quăng cô sang một bên.
“Ay, ay, ay! Thật sự, trời ơi, ngươi cứng đầu thật đấy! Bao lâu nữa thì ngươi mới ngã đây? Tốt hơn là nên ghì ngươi xuống và giữ chặt—kyah?!”
Cậu giật mạnh bao bột mì ra khỏi Bob, người đang nắm cổ áo Mohawk bằng tay trái và đấm vào mặt anh ta bằng tay phải. Bob dùng cả hai tay che mặt và ngồi xổm xuống. “Không?!”
Khoảng mười phút đã trôi qua kể từ khi trận Loạn Chiến Hạ Gục Toàn Bộ bắt đầu. Và thế là, sau khi cơ bản đã nghiền nát quân địch – Kyousuke cuối cùng cũng thách đấu với đối thủ lớn nhất, Renji Hikawa.
“Kéo hắn xuống!”
Xông tới Renji, người vẫn đang bị Eiri và Maina quấy rối, Kyousuke dồn toàn bộ sức lực và tung một cú đấm thẳng tay phải vào bụng anh ta.
“…………?!”
Thân hình đồ sộ của Renji lảo đảo sau cú đấm mang trọn lực xông tới của Kyousuke.
Eiri, người đã vòng ra phía sau lưng Renji, và Maina, đang nằm vật dưới đất, đều trợn tròn mắt. "Kyousuke?!" "Kyousukeeeee?!"
"Ngã xuống đi, ngã xuống đi, ngã xuống đi, ngã xuống đi, ngã xuống đi!"
Kyousuke điên cuồng lao theo Renji đang loạng choạng, đấm tới tấp vào tấm thân như tảng đá. Một lần, hai lần, ba lần, bốn, năm, sáu, bảy...
"—Ư?!!" Cuối cùng, đến cú đấm thứ tám, Renji ngã sõng soài. Cả khán đài phấn khích khi chứng kiến con quái vật, kẻ tự mãn với sức mạnh bất khả chiến bại bấy lâu nay, bị áp đảo.
"Kyaaa—! Kyousuke ngầu quá đi!" "Gì… mấy đứa học sinh năm nhất này là cái thể loại gì vậy—khó tin thật?!" "…Đúng vậy, tôi biết." "Nực cười! Cậu ta đang hạ gục cái tên đã đánh bại tôi trong nháy mắt ư?" "Á…á…!" "Tôi thua rồi. Ba anh em chúng tôi chẳng bao giờ có thể đối đầu với cậu ta được." "Cậu ta thật sự rất ghê gớm, phải không?" "Cậu ta sẽ giết hắn mất." "Nhưng công lý sẽ không lùi bước!" "Tốt lắm, Kamiya, cứ đè hắn xuống như thế! Nếu lật ngửa được hắn, cậu sẽ thắng!"
"Ồhhhh!"
Với sự hừng hực của cả đội cổ vũ thúc đẩy phía sau, Kyousuke dồn sức vào Renji. Đè lên gã khổng lồ đang nằm vật ra, cậu điên cuồng giáng những cú đấm luân phiên trái phải vào mặt hắn, hoàn toàn phớt lờ chiếc mặt nạ khí.
—Và đó không phải là tất cả.
"Ya-hááá! Nào, nào, giết hắn điíí! Đánh cho hắn tan xương nát thịt!"
"Hề-hề-hề. Với tất cả chúng ta cùng đánh, chiếc mặt nạ khí chẳng có gì đáng sợ! Tao sẽ nghiền nát trứng dái của mày, nhận lấy!"
"Kha-há-há-há, Shinji, cậu thật dã man! Đánh cho hắn bầm dập đi!"
"Hi-hi. Tớ đã trộm được một cái cưa của kẻ địch! Dùng cái này nè—"
"Ai! Ai, ai, đây là điểm yếu của hắn! Ai, aiii!"
"Ôi trời, ôi đất! Xin hãy tha thứ cho chúng tôi, G-M-K-A-Y-Y-Y!"
"…Mày chết đi là tốt nhất!"
Những học sinh lớp A còn sót lại ùa đến, hợp sức tham gia vào trận đòn hội đồng. Cơ thể của Renji ngay lập tức bị nhấn chìm khi chúng tạo ra một đám bụi mù mịt.
Các học sinh lớp B tuyệt vọng tìm cách ngăn cản, nhưng không thể hãm lại đà tấn công dữ dội của lớp A đang trên làn sóng bạo lực. Ngược lại, họ cũng bị cuốn vào trận đòn và lần lượt bị hạ gục.
"………………"
Cuối cùng, đám bụi tan đi, để lại chiếc mặt nạ khí và một thân thể khổng lồ chằng chịt vết thương mới toanh. Renji nằm sõng soài trên mặt đất, tứ chi rũ rượi.
"Haah…ha-ha…ha-ha-ha-ha, haah… Ch-chúng ta…thành công rồi sao?" Cuối cùng dừng tay lại, Kyousuke nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ khí màu ngà.
Không có—một chút phản ứng nào. Ngay cả khi Kyousuke rụt rè rời khỏi cơ thể hắn, Renji cũng không hề có dấu hiệu sẽ đứng dậy.
"Ha…ha-ha…ha-ha-ha-ha-ha…" Cùng với tiếng cười là cảm giác thành tựu và sự nhẹ nhõm dâng trào. Kyousuke giơ một nắm đấm lên không trung, cảm nhận cơn đau tê buốt còn sót lại từ những cú đấm điên cuồng của mình.
"““Chúng…Chúng ta đã thắnggggg!””"
Kyousuke và những người khác cùng hét lên sung sướng, cho đến khi—
"Renji—giết chết."
Khoảnh khắc giọng nói lạnh lùng ấy vang lên qua loa, Renji bật dậy gầm gừ. Phía sau Kyousuke đang reo hò, hắn co lại cánh tay phải đầy hình xăm.
"Kyousuke, cẩn thận!"
"Ế?"
Kyousuke chưa kịp phản ứng thì Maina đã đẩy cậu ra. Có một tiếng gầm vang trời và—BÙM!—một chấn động như động đất.
Những học sinh gần đó hét lên—"Á á?!"—và vội vàng chạy tán loạn.
Kyousuke ngã xuống đất, Maina nằm đè lên cậu, nhưng mắt cậu dán chặt vào nơi cậu vừa đứng lúc nãy.
"…………Hả?"
Cậu khó có thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cú đấm của Renji đã làm bật tung mặt đất như một phát đạn đại bác, để lại một hố sâu khổng lồ. Bất kể là địch hay ta, tất cả đều ngừng cử động, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng không thể tin nổi.
"Á-á-á-á, mày đã gây ra chuyện rồi, phải không?! Hề-hề-hề…" Reiko, người đã nắm lấy mic tại phòng phát thanh, cười the thé khoái trá. "Đừng đánh thức sư tử đang ngủ. Và nếu mày cứ chạy trốn thêm hai mươi phút nữa, thay vì chọc ngoáy, có lẽ mày đã thắng rồi. Tự mình kích hoạt bộ gỡ giới hạn bằng hai tay, thật ngốc nghếch… hề-hề! Thật sự ngốc nghếch…"
"…………Ưmm."
Cùng lúc với tiếng cười của Reiko, Renji thở ra một hơi dài qua van xả. Nhấc nắm đấm từ hố sâu lên, hắn đưa cả hai tay ra phía sau chiếc mặt nạ khí.
—Cạch. Tiếng khóa vỡ.
Bộ giới hạn đang giữ chân con quái vật đã được tháo bỏ.
Một luồng sát khí rõ rệt lập tức tràn ngập đám đông như một con sóng.
"Được rồi, Renji, không cần kiềm chế nữa. Giết—"
"Mama?!"
Một tiếng hét the thé xé ngang không khí.
"……Renko."
Nuốt ngược lời nói, Reiko dời ánh mắt từ Kyousuke sang Renko, người đã bật dậy, trừng mắt đầy đe dọa vào phòng phát thanh, như thể cô bé sẵn sàng lao vào đó.
Đứng giữa mẹ mình và Kyousuke, giọng Renko run rẩy khi cô bé hét lên điên loạn.
"M-mẹ…mẹ nghĩ mẹ đang làm gì vậy, Mamaaa?! Trước đây mẹ đâu có nói thế này! Mẹ đã hứa là sẽ không giết cậu ấy, phải không?! Vậy tại sao mẹ lại—"
"Mẹ đổi ý rồi."
"—Hả?"
Reiko nhìn cô bé một cách thờ ơ. "Rốt cuộc thì…", cô bắt đầu, phồng má lên, "con không thực sự cố gắng. Mẹ đã nói với con trước Trận Đấu Knock-Down rồi mà, đúng không? Mẹ nói, 'Chúng ta hãy đập nát Kyousuke cho đến khi không còn gì nữa.' Và con đã gật đầu đồng ý, Renko. Vậy tại sao con không đập nát cậu ấy? Con cố tình bỏ cuộc à? Thấy chưa, con yêu, cuộc nói chuyện đã thay đổi rồi."
"Ưmm…" Cơn giận của Renko lắng xuống, cô bé lắp bắp tìm cách bào chữa trong hoảng loạn. "C-chuyện đó đúng là như vậy, nhưng…con phải làm sao bây giờ, Mama? Sau khi nghe lời thú nhận của Kyousuke, giai điệu giết chóc trong con đã biến mất! Con không còn khao khát giết chóc nữa. Nói cách khác, ừm…nếu mọi chuyện đến mức đó, ý con là, đó là chiến thắng của Kyousuke…phải không ạ?"
""
"Ư, ừm…Mama?"
"Nói cho cùng…", Reiko lẩm bẩm, không còn sự vô tư sôi nổi thường ngày. Đôi mắt nghiêm túc của cô xuyên thấu Renko, đòi hỏi một câu trả lời.
"…nếu mẹ ra lệnh cho con giết cậu ấy, con có làm vì mẹ không, như con phải làm?"
""
Im lặng. Renko không đáp, chỉ khẽ quay đầu. Ánh mắt cô lướt qua Renji đang đứng sững giữa chừng khi tháo mặt nạ khí, rồi đến các học sinh khác đang ngỡ ngàng dõi theo, và cuối cùng dừng lại ở Kyousuke. Đôi mắt xanh băng không một chút cảm xúc, gương mặt tái nhợt cũng không biểu lộ điều gì.
“Renko…”
“...Con...” Một lúc lâu sau, Renko mới khẽ thốt lên. Cô hít sâu một hơi, đoạn quay người, nhìn thẳng vào Reiko – mẹ, cũng là người đã tạo ra mình.
“Không. Con sẽ không giết cậu ấy.”
Renko dứt khoát tuyên bố, ý chí không hề lay chuyển.
“...Ta hiểu.” Reiko khẽ cụp mắt xuống, miệng nở một nụ cười rộng. “Mẹ hiểu rồi. Nếu đó là quyết định của con, thì đúng là chẳng còn cách nào khác. Haizzz…”
Renko đưa một ngón tay đặt lên má, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. “Mẹ ơi! Tuyệt quá, mẹ, con cám ơn—”
“Nếu vậy, ta sẽ giết Kyousuke.”
Nhưng đôi mắt của Reiko thì hoàn toàn không có ý cười.
“…Gì cơ?” Cô con gái đứng sững lại.
Reiko nhún vai giải thích: “Nếu con không chịu ra tay, ta sẽ để Renji làm. Nếu không, sớm muộn gì thì con cũng sẽ mất mạng thôi.”
“…Con sẽ mất mạng ạ?”
“Phải. Ngạc nhiên sao? Nếu một Sát Thủ hầu gái, một cỗ máy giết chóc được tạo ra riêng, mà lại không thể giết người, thì không có lý do gì để cô ta tồn tại cả. Hơn nữa, cậu nhóc Kyousuke này, người mà con vô cùng quyến luyến, lại không có liên hệ trực tiếp với tổ chức, thậm chí còn có vẻ thù địch. Sẽ thật kỳ lạ nếu chúng ta không xem cậu ta là mối đe dọa. Có rất nhiều lý do khiến cậu ta trở thành vấn đề đối với Hội Sát Thủ... Giờ thì, tất nhiên ta không coi con như một công cụ tầm thường. Ta trân trọng con như chính con gái ruột của mình, con có hiểu không? Và đó là lý do tại sao ta muốn bảo vệ con, dù phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào. Kể cả khi điều đó có nghĩa là ta phải hoàn toàn bỏ qua cảm xúc của con.”
“M-Mẹ ơi…” Renko nao núng trước lời nói thẳng thừng.
“Này, con khốn, Reiko!”
Kurumiya gào lên từ khán đài. “Mày đang làm cái quái gì vậy?! Kamiya là người được Hội đồng quản trị yêu thích nhất!! Mày có biết chuyện gì sẽ xảy ra với mày nếu mày cứ thế mà giết—”
“Mặc kệ.”
“...Mày vừa nói cái gì?”
“Mặc kệ, ta không quan tâm chuyện đó. Địa vị của ta vốn dĩ cao hơn hắn ta nhiều… Ngươi nói Kyousuke là người được chủ tịch yêu thích, nhưng Renko là người được ta yêu thích. Ta sẽ không vứt bỏ con bé, kể cả khi nó đã bị hư hỏng hay làm hỏng việc. Ổn rồi, tại sao ngươi không chịu im miệng lại đi, Hijiri!”
“Reiko—”
Kurumiya nghiến răng lườm Reiko, giận tím mặt. Cô ta không có đủ quyền lực để chống đối người phụ nữ này – dù là bạn bè, nhưng Reiko dường như lại có quyền hành với hội đồng quản trị – và dù một học sinh sắp bị giết ngay giữa ban ngày, không một giáo viên nào của Học Viện Phục Hồi Purgatorium chịu động thủ can thiệp.
Các học sinh năm nhất, những người chưa hề được biết về bản chất thật sự của học viện, và thậm chí cả các học sinh khóa trên, những người chưa từng hay biết về bản chất thật của Renko, đều bối rối, không thể hiểu hết tình hình hiện tại.
Phớt lờ những tiếng xì xào của học sinh, Reiko hắng giọng. “Khụ khụ. Xin lỗi, cuộc trò chuyện hơi lạc đề một chút. Như ta đã nói, ta có nhiều mối bận tâm. Nếu Renko tiếp tục quan tâm đến Kyousuke, ta lo rằng nó sẽ gây ra những mối nghi ngại bất tiện.”
“…Nghi… ngại?”
“Phải. Renko, ta được biết con đã bất tuân lệnh của Hijiri để bảo vệ Kyousuke, có đúng không? Và hơn thế nữa, giờ con lại còn chống đối cả ta… Nếu ta kể chuyện này cho cấp trên, hậu quả sẽ rất tệ, con hiểu chứ? Con hiểu, vậy mà vẫn còn dám nhe nanh với ta? Nếu là như vậy, thì đây chính là sự làm phản không thể chối cãi. Ít nhất là tổ chức sẽ nhìn nhận như thế. Khi đó, ngay cả ta cũng không thể bảo vệ con hoàn toàn được… Lần này, ít nhất, ta sẽ đảm bảo rằng con tuân thủ mệnh lệnh của ta một cách nghiêm túc, được không?”
Reiko hạ thấp giọng. Bà nhìn cô con gái đang cúi đầu. “Renko. Giết Kyousu—”
“Không đời nào!” Renko hét lên.
“...?!”
Reiko run lên, giật mình trước sự chống đối mạnh mẽ đến bất ngờ. Mắt bà mở to hết cỡ như muốn rớt ra ngoài, trân trân nhìn cô, miệng há hốc kinh ngạc.
“Con—” Giọng Renko run rẩy, cô nắm chặt đôi tay phủ đầy hình xăm. “Con vẫn không muốn giết Kyousuke. Đặc biệt là bây giờ, khi cái bản năng sát nhân của con đã biến mất. Con muốn chạm vào cậu ấy, và muốn cậu ấy chạm vào con. Con muốn hiểu cậu ấy, và muốn cậu ấy hiểu con. Con muốn dành thêm nhiều thời gian bên nhau, và con muốn cười thật nhiều hơn nữa! Và, nếu tình cảm của chúng con thực sự hòa hợp, con muốn hoàn toàn chìm đắm vào giai điệu tình yêu trong trái tim mình, đến từng ngóc ngách, dịu dàng, rồi cuồng loạn, và điên cuồng giết cậu ấy! Đó là lý do tại sao không được. Mẹ không thể làm như thế này được. Cho dù mẹ có nói gì đi chăng nữa, thì vẫn tuyệt đối không được! Và nếu mẹ vẫn còn định giết Kyousuke ngay bây giờ, bất chấp tất cả những điều đó—”
Renko mím môi và nhìn chằm chằm vào mẹ mình, người được cho là có địa vị cao hơn tất cả.
“Con sẽ không cho phép. Con sẽ bảo vệ Kyousuke. Con sẽ không để bất cứ ai giết cậu ấy, trừ con!”
Cô lạnh lùng thốt ra từng lời.
“…………”
Reiko lặng lẽ nhìn cô. Không biểu cảm. Không đáp lại. Một khoảnh khắc dài trôi qua. “…Thế à? Ta hiểu rồi. Phải, ta hoàn toàn hiểu rồi…”
Reiko đặt micro xuống và, tháo kính, mệt mỏi xoa bóp khóe mắt. Các cơ quanh miệng và mắt bà giật giật từng hồi yếu ớt, như thể bà đang cố gắng – nhưng không thành – để cười. “Giờ thì ta đã hiểu. Con bị bệnh nặng hơn ta nghĩ nhiều… Tình yêu là mù quáng, là một căn bệnh của tâm trí, phải không? Chắc chắn là vậy. Hê hê—chắc chắn là con đang đùa ta!”
Reiko giận dữ ném kính xuống đất. Bà dậm chân bực bội, nghiền nát chúng dưới gót giày. “Con nói không được là sao, con nói con sẽ không giết là sao, con nói con không muốn giết là sao, con nói con không cho ta giết là sao?! Con điên rồi… Tình yêu đã khiến con điên loạn, Renko! Tình yêu đã phá hủy con, Sát Thủ hầu gái. Con không còn tỉnh táo nữa, con hiểu không? Ta không đùa đâu! Renko, con là con gái quý giá của ta, và là tạo vật đáng giá của ta… Với tư cách là mẹ con, ta có nghĩa vụ phải sửa chữa những vấn đề của con gái. Với tư cách là người tạo ra con, ta có trách nhiệm phải sửa chữa những sai sót của tạo vật của mình!”
Nghiến răng ken két, Reiko cúi gằm mặt. “Vậy thì ta sẽ sửa chữa con. Ta sẽ định hình lại con. Ta sẽ cứu rỗi con! Ta sẽ cắt bỏ cái ung nhọt đang khiến con điên loạn và tan nát tâm trí, và ta sẽ giúp con! Nếu ta không bảo vệ con, chẳng còn ai khác làm điều đó. Vậy nên, con cứ việc ghét bỏ ta. Cứ căm hờn ta. Cứ oán giận ta. Bởi vì ta muốn nói với con, ta……”
—Ta yêu con, Renko, câu nói ấy suýt chút nữa đã bật ra.
Reiko lẩm bẩm, bàn tay siết chặt micro. “Renji. Chị gái con hình như đang hơi quá lời một chút, vậy nên… nếu cô ta gây cản trở cho con thì cứ kệ đi. Cứ tát cô ta một cái để cô ta tỉnh lại. Renji—”
Reiko chuyển ánh mắt. Cô nhìn chằm chằm Kyousuke bằng một ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương.
“Giết!”
“!”
Theo lệnh của cô, Renji gầm lên một tiếng long trời lở đất, chẳng kém gì tiếng thét của Renko, rồi lao tới. Đất dưới những bàn chân khổng lồ của anh ta lõm sâu thành từng hố.
Renko thét lên.
“Kyousuke?!”
Đòn tấn công của Renji trút xuống mục tiêu như một loạt pháo kích.
Một tiếng gầm vang trời. Một trận động đất dữ dội. Một vụ nổ chói tai.
Một đám bụi mịt mù che khuất cả khu vực, và những mảnh đất vỡ vụn từ trên trời rơi xuống như mưa. Kyousuke đã kịp nhảy khỏi đường đi của Renji, giờ đang nằm ngửa, kinh hãi lùi lại.
Trên mặt đất phía trước anh là hai hố sâu chồng lên nhau, minh chứng cho sức hủy diệt từ nắm đấm của Renji. Nếu Kyousuke chậm hơn một phần nghìn giây thôi, chiến trường hẳn đã tắm đẫm trong thịt xương hơn là những tảng đất vỡ—
“Ôi trời… ôi không… ôi chết mất…”
Ở phía bên kia những hố sâu khổng lồ, Maina run rẩy trong nỗi sợ hãi tột cùng. Cô đã thoát chết trong gang tấc. Đôi mắt cô dường như không nhìn thấy Kyousuke, mà dán chặt vào con quái vật khổng lồ đang đứng đó, những nắm đấm vẫn còn ấn sâu xuống đất.
“……”
Cô ngước nhìn người đàn ông cao lớn, đáng sợ ấy. Thân hình vĩ đại cao hơn mét tám, cơ bắp cuồn cuộn như thép, phủ kín những hình xăm bộ lạc màu đen nhánh. Cô nhìn vào phần cơ thể anh ta lần đầu tiên lộ ra, vào khuôn mặt nam tính, tuấn tú ấy.
“…………”
Anh ta có những đường nét thanh tú, tinh tế, chẳng hợp chút nào với thân hình cơ bắp đồ sộ đến dị thường đó. Ánh sáng và bóng tối đổ lên khuôn mặt điêu khắc của anh ta, như thể anh là một bức tượng tạc từ đá cẩm thạch.
Không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, dường như anh ta càng ngày càng không còn bất kỳ điểm yếu nào của con người. Việc tháo mặt nạ phòng độc, trên thực tế, chỉ càng khiến anh ta khó đoán hơn nữa—
“…………Kyousuke… Kamiya.”
Renji hoàn toàn tập trung vào Kyousuke. Giọng nói của anh ta, mà họ lần đầu tiên được nghe, cũng vô cảm và phi nhân tính. Tuy nhiên, trong đôi mắt anh ta—trắng ngà như chiếc mặt nạ phòng độc—những bản năng sát nhân cuộn trào như những xoáy nước trong dòng suối đục.
“Ư—!”
Khoảnh khắc đôi mắt anh ta chạm vào mắt Renji, Kyousuke cảm thấy toàn thân cứng đờ. Toàn thân anh toát mồ hôi, không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Ngay cả hơi thở cũng ngừng lại. Anh run rẩy trong sợ hãi như chưa từng bao giờ—như thể một áp lực khổng lồ đang đè nén anh, nghiền nát ý chí và cướp đi sự tự do của cơ thể anh.
Renji giơ một cánh tay về phía Kyousuke, người không thể lùi lại dù chỉ một bước…
“Đợi chút nàooooo!”
Một khoảnh khắc trước khi nắm đấm của Renji giáng xuống, cơ thể Kyousuke đã bị một bóng người lao tới từ phía rìa tầm nhìn của anh tóm lấy và kéo đi.
“Hả?!”
Ôm Kyousuke đang ngạc nhiên thoát khỏi tầm với của Renji, bóng người bí ẩn đó là—
“Heh-heh. Trời ạ, Kyousuke, suýt chút nữa là toi đời rồi, phải không?”
“R-Renko……”
Thu hẹp đôi mắt xanh biếc đầy trìu mến, Hikawa Renko mỉm cười, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn của mình. Một tay ôm lấy cổ, một tay đỡ đầu gối anh, Renko cẩn thận đặt Kyousuke xuống.
“Đừng lo. Em sẽ không để hắn giết anh đâu. Mạng sống của anh là của em.”
“…À-àhh.”
Lời tuyên bố kiên quyết của Renko khiến Kyousuke bàng hoàng. Không phải vì hành động hay lời nói của cô, cũng không phải vì sự nhiệt thành hay ngây thơ của cô—đó đều là những phẩm chất mà anh đã quá quen thuộc. Lần này, Kyousuke hoang mang bởi chính cảm xúc của mình.
“Thật ra, Renji rất mạnh, nhưng tình cảm của em dành cho anh còn mạnh hơn gấp trăm lần ấy chứ. Anh cứ yên tâm, Kyousuke—”
“Em sẽ bảo vệ anh… ý em là vậy ư?”
“Đúng vậy. Và nếu có thể, em muốn anh cùng Eiri, Maina và Ayaka trốn thoát… Em không nghĩ đây còn là một trận đánh vặt vãnh nữa. Hãy đi xa nhất có thể, để không bị cuốn vào trận chiến—”
“Không đời nào.”
“Tại sao không?!” Renko mở to mắt.
“Em đã nói với anh điều gì đó trước đây, phải không?” Kyousuke đáp. “Anh nói ‘anh không muốn mọi thứ kết thúc như thế này’ và ‘anh không muốn chúng ta phải chia xa’. Và đáp lại, em đã bảo anh hãy chứng minh rằng lời nói của anh không phải là dối trá.”
Chính vì vậy—
“Hãy để anh cùng chiến đấu với em, Renko! Hãy kết hợp sức mạnh của chúng ta, cả hai chúng ta cùng nhau, và tiêu diệt tên quái vật thô lỗ đó!”
“Kyousuke…”
Đôi mắt trong veo của cô dao động, Renko chớp mắt liên tục. Và rồi cô bật cười, nhe răng nanh đầy vẻ hả hê.
“A-ha-ha! Anh nói đúng, chắc chắn rồi, anh nói đúng… heh-heh. Xin lỗi, Kyousuke, có vẻ như em đã đánh giá thấp anh. Anh nói đúng—chúng ta có thể làm được! Chúng ta hãy cùng nhau trình diễn một màn thật tuyệt vời! A-ha, a-ha-ha-ha-ha-ha-ha! Này, nó lại bắt đầu chơi rồi… bản nhạc cao trào, tuyệt vời đó lại bắt đầu chơi từ đầu rồi! Thật tuyệt vời, với giai điệu này, em thực sự muốn giết chóc! Bản nhạc này khiến em muốn phát điên với tất cả sức lực của mình! Nào, hãy cố gắng theo kịp em, Kyousukeee!!”
“Anh cũng vậy!” anh đáp và theo sau Renko, người đã bắt đầu hành động.
Với một tiếng gầm vang như sấm, Renko lao về phía Renji, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách hai mươi mét giữa họ. Nhảy bổ tới, cô vặn mình trên không như một ngôi sao phim hành động và vung cánh tay phải xuống.
“Nàyyy, Renji!”
“…………?!”
Cú đấm của Renko, vốn nhắm vào cổ em trai, đã bị một trong những cánh tay vạm vỡ của anh ta gạt đi. Nhưng Renko vẫn tiếp tục xoay tròn. Nắm lấy cánh tay Renji, cô lộn ngược người qua anh, dùng anh làm điểm tựa để điều khiển quỹ đạo một cách khéo léo.
“Đừng có cản trở chuyện tình yêu của chị gái con!” Renko gầm lên. Cô đấm thẳng nắm đấm phải vào đỉnh đầu anh ta.
Renji, vì không thể theo kịp những cử động khó lường của Renko, đã phải lãnh trọn đòn đánh. Gương mặt vốn dĩ hoàn toàn vô cảm từ nãy đến giờ của hắn, giờ đây khẽ vặn vẹo.
“…………!”
Thế nhưng, chừng đó là tất cả. Ngay cả một đòn của Renko, vốn đủ sức nghiền nát đầu người như một trái cây chín, cũng chẳng thể làm Renji sứt mẻ gì. Hắn chỉ đơn giản gạt tay một cái, nhẹ như xua đuổi con muỗi, đã hất văng Renko.
“Uyaa?!” Renko lăn lông lốc trên mặt đất rồi xụ mặt. “Ui da… Tên khốn nhà ngươi, đúng là đồ đáng ghét!”
Renji vươn tay về phía Renko—
“Khoan đã! Chẳng phải ngươi nên giết ta trước sao?!”
Cú đấm thẳng của Kyousuke giáng vào hông Renji. Cảm giác cứ như thể anh vừa đấm vào một khối thép đặc – nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn. Nguồn nhiệt sục sôi trong cơ thể đã thiêu rụi mọi dấu vết của sự yếu đuối thành tro bụi.
Lo lắng, sợ hãi, cam chịu, tuyệt vọng… sự sợ hãi cùng cực và áp lực kinh hoàng đã trói chặt Kyousuke – ngay khoảnh khắc Renko sánh vai cùng anh, những cảm giác đó đã biến mất hoàn toàn, không còn chút dấu vết. Sát cánh bên Renko, đối mặt kẻ thù, Kyousuke tin chắc rằng mình không còn gì phải sợ hãi.
“Ta không muốn thua.”
“…………?!”
Kyousuke né cú đấm của Renji, cú đấm nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp. Khi những mảnh đất vụn văng ra phía sau lưng, anh tiếp nối cú đấm tay phải bằng một cú móc trái vòng cung.
Bụng Renji, được bao bọc bởi những khối cơ bụng dày đặc, rắn như thép, nhưng điều đó chẳng là gì với Kyousuke. Nếu hai cú đấm không thể hạ gục hắn, thì bốn cú; nếu bốn cú không thể hạ gục, thì tám cú; và nếu tám cú vẫn không hạ được, thì mười sáu cú – anh chỉ cần đấm hắn cho đến khi hắn ngã xuống mà thôi.
“Ôi chao!” Hét lên như Renko, anh tung ra những cú đấm liên hồi như một gã điên.
Renko lại lao vào tấn công khi Renji, với vẻ mặt âm u, cố gắng chống lại đòn của Kyousuke. “Này, này, Renji!! Nếu mày chỉ nhìn Kyousuke thôi, mày đang nhìn thấy địa ngục đấy!!” Cô đấm mạnh vào đầu hắn đang không phòng bị bằng nắm đấm tay phải.
Ngay sau đó, cô lại vung tay trái đánh vào sườn Renji và quét gót chân phải theo một cú đá vòng cầu trước khi lùi lại. Cô né tránh được cú phản đòn vụng về của Renji khi hắn quay người loạng choạng.
“Này, nhóc của Renko, nhìn đây! Nếu mày lơ là, mày sẽ bị thương đấy!!”
Ngay lúc Renji chuyển sự chú ý sang em gái mình, cú móc ngược của Kyousuke đã giáng mạnh vào cằm hắn.
“…………?!”
Thân hình đồ sộ của Renji chao đảo. Đó là bằng chứng chậm chạp – nhưng chắc chắn – cho thấy hắn đang kiệt sức.
Khi Kyousuke xuất hiện trong tầm mắt, Renko liền lẩn vào điểm mù của hắn. Khi Renko tấn công, Kyousuke cũng phát động một đợt công kích điên cuồng. Yểm trợ cho nhau trong khi tấn công vào bất kỳ kẽ hở nào mở ra, Kyousuke và Renko, phối hợp chiến đấu, hoàn toàn áp đảo Renji. Những cú đấm giáng đất của Renji vẫn chưa một lần trúng đích trực diện.
Trong số các học sinh đang nín thở dõi theo từ xa, ngoài tầm với của cuộc chiến, Ayaka hét lên, “Anh hai, Renko! Cùng nhau hạ gục tên đáng ghét đó đi! Đấm hắn đi, chị dâuu!”
Được khích lệ bởi tiếng hò reo của Ayaka, các học sinh khác cũng lần lượt cất tiếng: ““GMK! GMK!”” ““Ka-mi-ya! Ka-mi-ya!”” “Kyousuke cục cưng, đừng chết nhé! …Renko, cô chết cũng được!” “Ế?! Ng-nguy hiểm quá… Xem ra phe mình sắp chết rồi. Ôi không.” “Chậc… Khỉ thật, họ lâu la quá! Nếu có dao của tôi ở đó, tên đó sẽ bị xẻ thịt trong tích tắc—” Và cứ thế.
Khi đám đông bắt đầu hò reo, Kurisu cũng tiếp tục buổi tường thuật bị tạm ngưng của mình. “Hóaááá?! Tr-tr-tr-tr-trời ơi là một trận chiến, thưa quý vị! Nó đã biến thành quái vật đấu với quái vật, cùng với một quái vật hạng nhẹ! T-tôi thật sự không hiểu tình hình, nhưng… dù sao thì nó điên rồ kinh khủng! Cả sân đấu đang bị xới tung lên!! Chỉ một cú đấm đó thôi cũng đủ chết tươi… nhưng hắn không thể chạm vàooo họ! Bám sát chiến lược ‘đánh và chạy’, cặp đôi quái vật Kyousuke Kamiya và Renko Hikawa đang dồn Renji Hikawa vào chân tường!”
“…………”
Trong lúc Kurisu luyên thuyên, Reiko, đứng cạnh cô, nhíu mày. Ngay trước mắt bà, con gái bà đang cười vang đầy phấn khích, dường như được tiếp thêm một nguồn giận dữ mới.
“A-ha-ha-ha-ha! Tuyệt vời nhất, tuyệt vời nhất! Chậm và nhanh, nhẹ và nặng, tĩnh và động, thiện và ác, đẹp và xấu, tất cả đều hòa trộn theo những cách phức tạp và bí ẩn – cứ như một bản nhạc mathcore cực chất ấy nhỉ! Tuyệt vời, tuyệt vời, siêu tuyệt vời! Em muốn mọi người khác cũng nghe thấy nó nữa! Này, mấy người không nghe thấy à? Này-này-nàaay?!”
Những cử động của Renko, được điều khiển bởi bản nhạc kỳ lạ vang lên trong tâm trí cô, thực sự rất thất thường. Khi tưởng chừng cô sẽ tăng tốc thì cô lại chậm lại, khi tưởng chừng cô sẽ né sang phải thì cô lại lăn sang trái, khi tưởng chừng cô sẽ lao vào giao chiến thì cô lại lùi ra, chỉ để rồi lại bất ngờ nhảy vào.
Và vì chỉ có Renko mới có thể nghe thấy bản nhạc đang thúc đẩy cô, nên các đòn tấn công của cô hoàn toàn không thể đoán trước. Xét về sức mạnh thể chất, Renko không phải là đối thủ của Renji, nhưng phong cách lập dị và sự cuồng nộ bất chợt của cô đã khiến hắn gặp bất lợi.
“…………!”
Renji chỉ đứng đó, vung nắm đấm bằng những cú đấm thẳng. Có lẽ chỉ cần ăn trọn một cú đấm thôi cũng đủ chết ngay lập tức, nhưng miễn là hắn không đánh trúng, thì không có vấn đề gì.
“Chúng ta có thể làm được!” Kyousuke nghĩ, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo—
“!”
Với một tiếng gầm, Renji bật nhảy lên và tung ra hai cú đá vòng cầu đẹp mắt khi hắn bay trên không.
“Ugyah?!”
Không kịp phản ứng với sự thay đổi đột ngột trong chuyển động, Renko, người đang định xông tới hắn, bị một cú đá vào đầu và ngã sấp.
“……?! Ren—”
Kyousuke định lao đến chỗ cô thì Renji đã chặn anh lại bằng một cú đá vòng cầu khác. Chân Renji vừa chạm đất, hắn lập tức chống cả hai tay xuống và lộn người lên bằng tư thế trồng cây chuối.
“Owaaah?!”
Renji xoay người, đôi tay vẫn chống vững làm trụ, tung liền hai chân đá ra. Kyousuke buộc phải lùi bước trước đòn tấn công vũ bão của Renji. Hết xoay tròn rồi lại tung cước, hắn lao vào Kyousuke tựa một vũ công. Từ cú đá vòng cầu chuyển sang đá song phi, rồi lại lộn nhào, từ cú lộn người lại bất ngờ tung ra cú đá xoay ngược trên không…
“Cái gì—?!”
—Là đòn giả. Thay vào đó, một cú lộn người bất ngờ xuất hiện. Renji vặn mình thoăn thoắt giữa không trung, mũi chân hắn giáng thẳng xuống Kyousuke, kẻ đang cúi rạp người né cú đá vòng cầu.
“Chậc!”
Dù Kyousuke kịp lăn mình né tránh một cách chật vật, nhưng mồ hôi lạnh đã túa ra sau lưng.
Cậu cứ ngỡ Renji chỉ là một gã cục súc, chỉ biết chiến đấu bằng sức mạnh đơn thuần, nhưng hóa ra hắn ta lại có võ công thượng thừa đến vậy. Dáng vẻ chậm chạp bên ngoài không thể nào che giấu được sự linh hoạt khó tin của hắn—với những động tác tựa sự kết hợp giữa breakdance và võ capoeira, Renji chẳng khác nào một cơn lốc thịnh nộ.
Chân trái hắn vút qua không trung sau đòn đá.
“Gầm?!”
Gót chân phải hắn lướt qua má Kyousuke. Chỉ một cú lướt nhẹ ấy cũng đủ xé toạc da thịt Kyousuke, máu tươi bắn ra. Các cú đá vòng cầu và đá song phi trong những đòn tấn công nhào lộn của Renji tuy không mạnh bằng những cú đấm trời giáng của hắn, nhưng chỉ cần dính một đòn trực diện thôi cũng đủ khiến Kyousuke đo ván vĩnh viễn.
Kyousuke lùi lại né tránh, Renji liền truy đuổi không ngừng bằng một loạt các cú đá lốc xoáy liên tiếp.
“…………!”
Bỗng dứt khỏi điệu múa sôi nổi, Renji tung ra một cú đấm tay phải chí mạng. Cú đấm xoay tròn của hắn nện thẳng xuống đất ngay dưới chân Kyousuke. Một đám bụi và đất đá bay lên mù mịt, thoáng chốc che khuất tầm nhìn của Kyousuke.
“!”
Ngay lập tức, xuyên qua bức màn đất bụi, chân trái Renji quét tới như một mũi tên. Kyousuke chưa kịp lên tiếng thì đã quá muộn. Mũi chân Renji giáng thẳng vào sườn Kyousuke. Lực va chạm kinh hoàng truyền khắp cơ thể cậu, khiến Kyousuke bay văng ra xa, bị sức mạnh khổng lồ áp đảo. Cậu thậm chí còn không thể hét lên.
“……~~~~~~?!”
Sau khi lướt bay xa hơn mười thước, Kyousuke ngã sóng soài xuống đất. Thân thể cậu vẫn còn nguyên vẹn, không bị xé đôi, dù cú đấm vừa rồi đủ sức khiến cậu phải tự hỏi điều đó.
—Cậu không thể đứng dậy.
Tầm nhìn của Kyousuke chao đảo cùng cơn bão đau đớn ập đến, cậu cảm thấy mình đang dần mất ý thức. Máu tươi rỉ ra từ bên sườn, bộ đồ thể thao màu trắng đã nhuộm đỏ một mảng. Cảm giác buồn nôn trào lên trong cậu.
Cậu có thể chịu đựng được lồng ngực bị vỡ vụn, nhưng có vẻ như nội tạng của Kyousuke cũng đã bị tổn thương. Mỗi khi cậu cố gắng nhúc nhích dù chỉ một chút, một cơn đau quái lạ lại xộc qua nửa người bên trái, khiến cậu suýt ngất xỉu.
Mặc dù sống sót sau đòn tấn công, vết thương đủ sức lấy đi hoàn toàn khả năng kháng cự của cậu. Trong hoàn cảnh này, điều đó vẫn có nghĩa là kết cục của cậu đã được định đoạt. Bị tê liệt và bất lực, Kyousuke chắc chắn mình sẽ nhanh chóng bị loại bỏ.
“…Thật là… Ha ha ha… tệ quá…” Nằm yếu ớt trên nền đất, tiếng cười của cậu nhuốm màu tuyệt vọng.
Renji chậm rãi tiến đến. Trong tầm mắt của Kyousuke, cậu thấy Renko cũng đang nằm bẹp dưới đất. Có lẽ đã bất tỉnh, cô bé không hề nhúc nhích. Chỉ một cú đá cho mỗi người đã khiến cả hai thê thảm như vậy.
Mọi hy vọng chiến thắng của họ đã bị tan nát chỉ sau một đòn tấn công duy nhất, nhấn chìm họ vào vực sâu tuyệt vọng.
“…Khổ thật,” Reiko hắng giọng. “Cuối cùng thì mày cũng chịu im lặng, hả…? Bình tĩnh lại chút rồi đúng không? Nhưng mà tiếc quá, không dễ dàng vậy đâu! Tuy Renji chỉ là một đứa bé sơ sinh, nhưng nó là sản phẩm mới nhất của Hội Sát Thủ Diệt Sát và là kiệt tác vĩ đại nhất của tao. Thành thật mà nói, tụi mày không có cửa thắng nó đâu, cho dù có kết hợp cả sức mạnh của Renko với năng lực bé tí tẹo của mày. Hề hề.”
“Anh hai?! Anh haiii!” Tiếng thét the thé của Ayaka cắt ngang tiếng cười của Reiko. “T-thả tôi ra! Buông tôi ra, Mèo Mưu Mẹo! Thả tôi raa!”
“K-không được! Nếu bây giờ em qua đó, em cũng sẽ… Ôi không. T-t-t-t-t-tôi phải làm gì đây… tôi phải làm gì đây, Eiri?! …Hả? Eiri—”
“Đừng nhúc nhích.”
Chẳng ai biết chính xác từ lúc nào, nhưng Eiri đã lén lút vòng ra sau Reiko và dí thanh đoản kiếm vào động mạch cảnh của cô ta. “Nếu cô không muốn chết, hãy ra lệnh cho hắn dừng lại ngay lập tức,” cô ra lệnh. “Và cậu nữa, em trai của Renko… Nếu cậu còn muốn mẹ mình sống sót, thì đừng nhúc nhích!”
“…………?”
Renji dừng lại, quay đầu nhìn về phía phòng phát sóng.
Reiko cứng người, mắt mở to, nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Ối dào,” rồi nhún vai. “Cô làm dữ vậy sao, Eiri Akabane yêu quý? Nhưng mà nghe đây, tôi biết. Tôi biết Rỉ Sét không thể giết người. Dù cô có giả vờ đe dọa tôi, cô cũng sẽ không—”
“Được thôi, cô muốn thử không?”
“……?!”
“Tôi có thể giết người hay không thể giết người ư?” Vừa nói, Eiri vừa nhấn thanh đoản kiếm xuống. Giọng điệu của cô trầm tĩnh và lạnh lùng. “Tôi thực sự không muốn giết người, và có thể tôi không làm được… nhưng nếu cô giết Kyousuke, ngay trước mắt tôi, có lẽ tôi sẽ vô thức vung nhát dao này xẹt ngang cổ cô. Không cần suy nghĩ, cơ thể tôi có thể tự động hành động như vậy. Cô còn cười nữa không?”
““
Nụ cười trên môi Reiko tắt ngúm.
Eiri nheo đôi mắt đỏ hoe như rỉ sét lại. “Vậy cô sẽ làm gì đây… Đánh cược mạng sống của mình? Hay chơi an toàn?” cô chất vấn. “Nhanh lên, quyết định đi—”
“Xin lỗi,” một giọng nói cất lên, khi một con rắn xanh lam với cặp răng nanh độc địa cắm phập vào gáy Eiri.
“—Hả?” Eiri quay đầu nhìn ra sau.
Busujima, từ tay áo chiếc áo jersey của hắn ta con rắn đáng sợ kia vừa bò ra, đưa một tay lên má, trông có vẻ tự giác. “Ôi… Tôi thực sự xin lỗi, cô Eiri. Nhưng vị quý cô này là một người quan trọng trong tổ chức. Cô ấy không thể bị đối xử thô bạo như vậy. Vậy thì, sao cô không ngủ một chút nhỉ?”
“……?! C-cậu—” Đôi mắt Eiri, tràn đầy sát khí, trừng trừng nhìn Busujima, nhưng mí mắt cô lại cụp xuống nặng nề. Khi sức lực rời bỏ cơ thể, thanh đoản kiếm tuột khỏi tay, và cô ngã quỵ.
"Hừm!" Busujima khó nhọc đỡ lấy Eiri, rồi thở dài thườn thượt. "Chắc chắn là sau vụ này mình còn bị ghét nhiều hơn nữa đây..."
"Đâu có, đâu có phải vậy đâu! Anh Busujima đã cứu em mà, cảm ơn anh nhé!" Reiko nói, một tay đặt lên vai Busujima, lời lẽ ngon ngọt nịnh nọt.
Cô đưa ngón tay lướt qua vết cắt nông trên cổ mình. "Ây da, đau thật chứ... Dám cắt làn da mềm mại của ta... Ngươi sẽ phải hối hận đấy," cô lẩm bẩm đầy cay nghiệt. Đoạn, cô lại hướng sự chú ý về phía đấu trường, cất tiếng gọi Renji, người vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn lên phòng phát sóng. "Xin lỗi nhé, ta không sao cả! Mọi thứ ở đây ổn hết rồi, mau lo xử lý cái tên tránh chết đang nằm chềnh ềnh ở đằng kia đi!"
"............"
Renji gật đầu và chuẩn bị lao tới—
"Ai... mà... tránh chết... con khốn...!"
—Hay đáng lẽ là phải vậy. Renji lại đứng sững, vì ngay trước mắt cậu, Kyousuke đang nghiến chặt răng, cắm mười ngón tay xuống đất, chậm rãi tự chống mình đứng dậy.
"Hả?!" Reiko làm rơi chiếc micro. "Hắn đứng dậy rồi! Cái thằng ranh đó lại đứng dậy được ư? Thật không thể tin nổi! Chuyện quái quỷ gì vậy...?! Hắn ăn đòn từ Renji khi cậu ta bung hết sức mạnh mà vẫn còn đứng vững! Hắn ta có thật sự là con người không vậy? Không đời nào, nhưng Renji, cậu đâu có nương tay với hắn ta đâu, phải không?!"
"............"
Renji không trả lời. Đôi mắt trắng ngà của cậu hơi mở rộng, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Kyousuke đứng thẳng dậy, tầm nhìn chao đảo, nhìn chằm chằm lại Renji. Khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, méo mó thành nụ cười giật giật dù từng đợt đau đớn vẫn đang xé toạc cơ thể—Kyousuke nhả ra những lời cùng với bọt máu. "...Chưa... xong... Vết thương thế này... có... đáng gì đâu... cùng lắm thì xương cốt bị gãy nát... tệ nhất thì nội tạng bị cậu phá hủy, phải không...? Tôi vẫn còn... có thể... vẫn còn..."
"............?!"
Như thể bị tinh thần bất khuất của Kyousuke đẩy lùi, Renji lùi lại một bước.
"T-tại sao—?" Reiko lẩm bẩm. "Tại sao hắn ta lại đứng dậy được?! Ngay cả Renko còn chưa đứng dậy mà!"
"...Ha-ha... Tại sao... à...?" Kyousuke cười khẩy một cách châm biếm. Anh chuyển ánh mắt sang Renko, người vẫn đang nằm bất động ở chỗ cô ngã, rồi nghiền ngẫm câu hỏi của Reiko trong tâm trí.
—Thành thật mà nói, chính anh cũng không hiểu nổi.
Anh gặp Renko ở một nơi toàn những người kỳ lạ và đáng sợ, và giữa họ đã nảy sinh một mối liên kết bạn bè. Anh từng bối rối trước vẻ ngoài nực cười của cô, suốt ngày đeo mặt nạ phòng độc, cùng với cách nói năng và hành xử kỳ quặc... Ngay cả sau khi cô tiết lộ bản chất thật và suýt giết chết anh, họ vẫn chơi đùa với nhau như chưa hề có chuyện gì xảy ra, và cô luôn tỏ vẻ là một kẻ ngốc nghịch ngợm. Cô có thể điên rồ, một kẻ giết người tâm thần được tạo ra để sát hại người khác một cách tàn bạo cứ như cô đang hít thở vậy, nhưng cô lại vô tư, vui vẻ, trong sáng và chân thành, và dù đáng sợ, cô vẫn luôn thành thật với cảm xúc của mình.
Những phẩm chất ấy của Renko, Kyousuke—
"......Mình yêu... cô ấy."
Anh thú nhận những cảm xúc mà cho đến giờ anh vẫn liều mạng kìm nén, liều mạng cố gắng chôn vùi. Với một giọng nói không ai khác có thể nghe thấy, anh thừa nhận điều đó, chỉ cho riêng mình.
Thế nhưng, anh không có đủ dũng khí để nói ra một cách rõ ràng. Anh không có đủ quyết tâm để đối mặt với cái chết. Cảm xúc của anh dường như nhỏ bé và yếu ớt khi so sánh với nhiệt huyết của Renko.
Dù vậy, Kyousuke vẫn yêu cô ấy. Cô tận tâm và rạng rỡ hơn bất kỳ ai anh từng biết, và anh cảm thấy yêu Renko hơn bất cứ ai khác.
"Tao sẽ không bị giết... không đời nào tao chịu chết thế này! Nếu các ngươi định làm, hãy giao nhiệm vụ đó cho Renko. Hai người các ngươi... đừng hòng tao cho toại nguyện!"
"“............?!”"
Reiko và Renji trố mắt nhìn Kyousuke, người đang khạc ra máu dính đờm khi anh gào thét.
"Anh hai..." "Kyo-Kyousuke..." "Kyousuke yêu quý..." ""
Ayaka, Maina và Shamaya đều choáng váng. Eiri, đang bất tỉnh, không phản ứng gì. Renko, vẫn nằm dưới đất, khẽ co giật.
Reiko nghiến răng ken két vì tức tối. Cô nắm chặt tay, giọng run run. "Aaaa, ra là vậy sao...? Ra là vậy sao, Kyousuke...? Hừ, hừ-hừ-hừ-hừ... hì-hừ, hừ-hừ-hừ—Renjiii?!"
"............?!"
Cậu bé, người nãy giờ cứ nhìn đi nhìn lại giữa chủ nhân và Kyousuke như thể đang bối rối, lập tức đứng nghiêm trở lại.
Reiko tiếp tục hét lớn, để lộ rõ sự tức giận và căm ghét. "Đừng có chùn bước! Hắn ta chỉ đang giả vờ dũng cảm trước khi chết thôi, không đời nào hắn có thể làm gì được... Giết hắn đi. Giết hắn, và bịt miệng hắn lại! Dám lải nhải chuyện giao gì đó cho Renko và bị cướp đoạt gì đó... Bọn ta sẽ không mắc bẫy của ngươi đâu, Kyousuke Kamiya! Thật tiện lợi làm sao khi Renko vừa không còn ở đây là ngươi có thể ba hoa những lời vô nghĩa như vậy. Nếu ngươi thật sự có cảm tình với cô ấy, hãy chứng minh bằng cách sống sót đi!! Giết hắn đi, Renji!"
"......~~~~~~?!"
Renji, khuôn mặt méo mó dữ tợn, ngừng ngần ngừ và lao tới với một tiếng gầm khủng khiếp. Cậu xông thẳng về phía Kyousuke, người đang đứng không vững, và vung nắm đấm phải khổng lồ ra để giáng đòn kết liễu chí mạng.
Kyousuke buông mình vào thế thủ, che chắn phía bên phải cơ thể. Anh co nắm đấm trái lại, nghiêm nghị chuẩn bị đón đỡ đòn tấn công.
"Tôi đã nói là sẽ không để cho các người. Tôi đã nói tôi sẽ bảo vệ cậu mà, phải không, Kyousuke?
"—Dù có phải đánh đổi bằng cả mạng sống này!"
Khoảnh khắc trước khi hai người lao vào nhau, Renko, người đáng lẽ phải đang bất tỉnh, đã nhảy vọt vào giữa họ.
"“............?!”"
Kyousuke, mục tiêu ban đầu, không còn nằm trong tầm tấn công, nhưng nắm đấm của Renji không dừng lại. Cú đấm kinh hoàng, mạnh mẽ như một khẩu đại bác, xé toạc không khí.
"Ren—"
Thời gian dường như trôi chậm lại. Renko nở một nụ cười nhạt khi cô ngoái đầu nhìn lại Kyousuke, để lộ hàm răng nanh trắng bóng. Mái tóc dài màu bạc trắng của cô chảy như một dòng sông. Đôi mắt xanh băng thu hẹp lại một cách trìu mến. Sâu thẳm trong đôi mắt mở to của cô là một ngọn lửa cảm xúc rực rỡ.
Và rồi, trong giây phút cuối cùng—
"Em yêu anh."
—khi đôi môi màu đào của cô hé mở...
Nắm đấm của Renji lao thẳng vào ngực Renko.
"............Ren...ko......?"
Âm thanh thịt xương bị nghiền nát. Một luồng gió thoảng mùi gỉ sét. Những dư chấn vẫn còn rung động trong không khí.
Kyousuke không thể hiểu được cảnh tượng vừa xảy ra ngay trước mắt mình. Anh không thể tiếp nhận nó. Anh không thể tin được.
Nỗi đau đớn, cơn choáng váng, buồn nôn, sự phẫn nộ vừa mới dâng trào trong cậu ta tức thì tan biến không còn dấu vết, chỉ còn lại thân hình Renji đứng bất động.
Thời gian dường như ngưng đọng.
“………Chị… gái…………?”
Renji, người vừa tung cú đấm, giờ đây lộ rõ vẻ bàng hoàng. Đôi mắt trắng ngà của cậu ta mở to hết cỡ. Máu tươi và những mảnh thịt vụn văng tung tóe trên má.
Sân đấu im phăng phắc. Âm thanh duy nhất phát ra từ Reiko, khi cô loạng choạng, chới với vịn vào chiếc ghế để không ngã khuỵu. Gương mặt cô tái mét, giọng nói run rẩy: “…Ren…ko……sao có thể… Không đời nào… không thể… là thật? S-sao lại thế… Tại sao… tại sao, nó… tại sao—”
Ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn về Renji, toàn bộ phần thân trên của cậu ta đã nhuốm đỏ. Máu nhỏ giọt từ cánh tay, cùng với những mảnh thịt vụn nhỏ li ti.
* * *
Tan nát kinh hoàng, biến dạng đến mức gần như không thể nhận ra, hoàn toàn và triệt để bị hủy hoại – chính là cánh tay phải của Renji.
Dùng tay phải đỡ cú đấm của cậu ta, Renko vẫn đứng yên bất động. Trên người cô không một vết xước nào làm mất đi vẻ đẹp vốn có, dù khung cảnh xung quanh cô dường như vừa bị một thế lực vô hình nào đó cày nát.
“……Phùuuu,” Renko thở ra. “A, may quá… Lần này, thật sự là suýt chút nữa thì bị vượt mặt rồi.”
Renko, người vừa đỡ cú đấm của Renji bằng một tay và phá hủy hoàn toàn cánh tay của cậu ta, lộ rõ vẻ nhẹ nhõm. Đó là một cảnh tượng không thể tin nổi. Trước đó, chỉ một cú đá của Renji cũng đủ khiến Renko không thể cử động, vậy mà giờ đây cô lại đỡ được cú đấm kinh thiên động địa kia mà không hề nhúc nhích—
…………Chuyện gì… đã xảy ra?
“Ôi chao, hì hì hì! Chắc đây là sức mạnh của tình yêu rồi, Kyousuke nhỉ? Tình cảm của tôi dành cho anh không ai có thể đánh bại được đâu!”
“Renko.” Một giọng nói nghiêm khắc cắt ngang những lời nói đùa cợt vô tư của Renko. Thoát khỏi trạng thái sững sờ, Reiko cắn môi, trừng mắt nhìn con gái mình. “Renko? Mẹ biết lẽ ra mẹ không nên hỏi điều này, nhưng con có phải đã—”
“Vâng. Con đã dùng Over Drive, Mama.”
Renko đưa tay lên cổ và trả lời một cách thờ ơ.
“C-con… nói… cái gì?” Reiko sững sờ không thốt nên lời.
Chiếc vòng cổ da ở gốc gáy Renko — phụ kiện quan trọng mà cô luôn đeo ngay cả khi tháo gỡ giới hạn, không cởi ra kể cả lúc tắm — giờ đã tuột ra và nằm chỏng chơ trên mặt đất, nơi Renko vừa ngã xuống một lúc trước.
Renko nhìn Reiko, đôi mắt trong veo híp lại.
“…Con xin lỗi. Dù Mama có phản đối đến mấy, cuối cùng con vẫn yêu Kyousuke. Con yêu anh ấy đến nỗi những thứ khác đều không còn quan trọng… Con có thể bị hư hỏng, bị điên loạn, hoặc sai trái. Những người ở tổ chức có thể muốn loại bỏ con khi con hành động kỳ lạ, và con có thể không còn nhiều thời gian, có thể phải đối mặt với một cái kết thảm khốc. Nhưng, Mama biết không… Con đếch quan tâm đến bất cứ điều gì trong số đó đâu!! Con sẽ kiên định với tình cảm của mình! Cho đến những giây phút cuối cùng, cuối cùng của cuộc đời mình, con sẽ kiên định đến chết! Và vì vậy—”
Hét lên, Renko thu cánh tay trái về. Cô nhắm thẳng vào bụng Renji, dù cậu ta vẫn đứng yên không nhúc nhích. “Đừng có giẫm đạp lên tình cảm của tôi nữa!!”
Cô ra đòn bằng lòng bàn tay, dồn hết sức lực.
“…………?!”
Thân hình khổng lồ của Renji bị hất văng lên không trung, sau đó nảy tung và lăn lộn trên mặt đất.
Chỉ một đòn. Chỉ với một đòn duy nhất, “Thị Nữ Sát Nhân” quái dị, kẻ thậm chí không hề nhúc nhích khi hứng chịu hàng chục đòn tấn công từ Renko và Kyousuke cộng lại, đã bị đánh bại.
Renji nằm bẹp dưới đất, không còn cử động. Một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Cậu ta hoàn toàn bất tỉnh.
“““……………………”””
Yên lặng. Và rồi—“““Ô hô!”””
Tiếng reo hò vang lên. Dù không thực sự hiểu rõ tình hình, nhưng những học sinh khác, vốn nín thở hồi hộp theo dõi trận đấu, giờ đây đồng loạt đứng dậy, vỗ tay và hò reo.
Đồng hồ bấm giờ điện tử theo dõi trận chiến toàn diện đã ngừng đếm từ lâu. Giờ đây, một tiếng súng khai cuộc muộn màng vang lên trên sân. Tại phòng phát thanh, Reiko đổ sụp xuống sàn, gục đầu.
Bạn học của Kyousuke và Renko chạy vội đến nơi họ đang đứng trên chiến trường. Renko giơ bàn tay nhuốm máu lên, giọng nói đầy nội lực vang vọng từ tận đáy phổi.
“Cảm ơn, đây là màn trình diễn tuyệt vời nhất! Cảm ơn tất cả mọi người… Cảm ơn Kyousuke—”
Renko rạng rỡ với vẻ hài lòng rồi ngay lập tức đổ sụp xuống như một con rối đứt dây.


0 Bình luận