Tập 05: Murder Machine And The Catastrophic Athletic Festival
Chapter 2
0 Bình luận - Độ dài: 8,906 từ - Cập nhật:
**Liều Lĩnh Và Không Khoan Nhượng**
**Sự Kiện Thứ Hai - Bằng Hữu Hôm Qua, Kẻ Thù Hôm Nay**
"Này, này, này! Mệt rũ rượi thế này thì định làm cái quái gì hả?! Cứ đà này thì chuyện đánh bại các đàn anh khóa trên còn khó hơn mò kim đáy bể. Các người thậm chí còn chẳng bằng lớp Nhất ban B! Đồ khốn kiếp!!"
Sáu giờ sáng. Một giọng the thé đầy phẫn nộ gầm vang khắp sân trường còn chìm trong bóng đêm.
Ngay phía trước Kurumiya – người đang gieo rắc sự động viên khắc nghiệt – các học sinh lớp Nhất ban A đang nhảy lên xuống liên tục khi vòng quanh đường chạy dài hai trăm mét, được vạch tạm bằng vôi bột.
Trên lưng họ là những bao cát nặng mười cân, chân đeo cùm sắt lặc lè. Bài tập được giao là mỗi người phải chạy đủ năm vòng đường đua. Một giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ khi buổi tập sáng bắt đầu, và các học sinh không ngừng than vãn về những bài tập quá sức.
Shinji vừa nhảy lùi vừa thở hổn hển: "Kamiya… hà… hà… sao chúng ta… hà… hà… lại phải làm… hà… cái kiểu này chứ… hộc… hộc…?"
"...Đừng hỏi tôi," Kyousuke trả lời uể oải, mệt mỏi vì tinh thần còn hơn cả thể xác. Cậu thở dài, hồi tưởng lại những sự kiện ngày hôm trước:
Một ngày sau khi gặp mẹ của Renko, Kyousuke và những người khác đã tập trung trước buổi tập sáng và nghe được tin sốc tại buổi họp mặt đặc biệt đầu tiên kể từ khi họ nhập học.
"Hôm nay, chúng ta có một tin không may cần phải chia sẻ với các bạn. Giáo viên lớp Nhất ban B, thầy Kirito Busujima, đã bị một trong những con rắn cưng có nọc độc của mình cắn và hiện đang hôn mê, trong tình trạng nguy kịch."
Chưa hết. Người sẽ thay thế Busujima làm giáo viên chủ nhiệm tạm thời chính là—
"Tôi là Reiko Hikawa. Rất vui được gặp các bạn!"
—kẻ mà họ lo sợ. Có vẻ như Reiko đã nhúng tay vào số phận không may của Busujima. Ngoài ra, dưới danh nghĩa trao đổi học sinh, đồng bọn của cô ta, Renji, cũng đã nhập học vào lớp B. Cả hai rõ ràng có mối liên hệ nào đó với Renko, nhưng về chủ đề đó, Reiko chỉ lớn tiếng khoe khoang rằng: "Có một lý do 'sâu sắc' hơn cả khe ngực của tôi và Renko đó," trong một nỗ lực trắng trợn nhằm đánh lạc hướng.
Trên hết, Reiko đã phủ quyết sự hợp tác giữa các lớp học năm nhất. Cả cô bạn Renko thân thiện cũng bị cuốn vào tình huống này, và không khí trong lớp lại một lần nữa trở nên căng thẳng.
"Các người làm cái quái gì vậy?!" Kurumiya gầm lên. "Tăng tốc lên, lũ lợn kia! Mới chỉ là khởi động thôi mà!! Sau khi hoàn thành bài nhảy nghiêng, chúng ta sẽ chuyển sang tập thể lực với bài gập chân, đứng một chân, ngồi xổm kiểu Hindu, gập người trên, gập cầu, chống đẩy, gập bụng, chống tường, và nhiều hơn nữa! Đó mới chỉ là bài khởi động thôi đấy! Ta sẽ hồi sức cho các người ngay cả khi ngất xỉu, vậy nên hãy cố gắng hết sức mình đi!"
Có lẽ vì bị thôi thúc bởi sự ganh đua, việc huấn luyện của Kurumiya ngày càng trở nên khắc nghiệt, và Kyousuke cùng những người khác hiện phải chịu đựng những bài tập drill hành xác từ sáng đến tối.
Mặc dù các học sinh đã trải qua huấn luyện thể chất liên tục trong nửa năm kể từ khi nhập học tại Học Viện Cải Huấn Thanh Tẩy, nhưng khi buổi tập chiều kết thúc, không ai có thể nhấc nổi một bước chân.
Dù đã kiệt sức đến nỗi gần như không đi nổi, hôm nay, họ bắt đầu ngày đầu tiên của địa ngục trần gian—
"Ái chà?!" Bất ngờ, một nữ sinh ngã khuỵu phía sau Kyousuke và những người khác. Cô gái đánh rơi bao cát, nằm úp mặt xuống đất, há miệng thở hổn hển. "Hộc... hộc..."
Một vài khoảnh khắc trôi qua, nhưng cô gái vẫn không đứng dậy.
"Em kia, Maina Igarashi!" Kurumiya hét lên và ném cây gậy sắt về phía cô.
"Gyan?!"
Bị cây gậy sắt đập vào sau gáy, Maina kêu lên đau đớn. Cô cố gắng đứng dậy, nhưng vì hoảng loạn hay mệt mỏi mà không thể nhấc nổi bao cát lên. "Hự, hự... Hwaaahhh?!"
Một cây gậy sắt thứ hai bay về phía mặt Maina khi cô ngã.
"Gyah?! Cô— cô sẽ làm tôi vỡ đầu mấtttttt!!" Maina đỡ cây gậy bằng trán, đau đớn quằn quại trên mặt đất.
Một vài học sinh gần đó vấp phải thân thể ngã đổ của cô và ngã theo.
"Ôi đau quá... Trời ạ, lại nữa hả?! Cẩn thận chút đi, Mèo Khôn Khéo!"
"Khó chịu cực kỳ luôn đấy! Lần sau mà cản đường tôi là tôi đánh cô một trận đấy!! Đừng có đùa giỡn, thật đấy!"
Ayaka và Tomomi vác lại bao cát lên vai và vượt qua Maina.
Eiri vọt đến bên cô. "...Cậu có sao không?" cô hỏi đầy lo lắng.
"Ôi trời ạ. T-tớ xin lỗi... Không sao đâu, tớ..."
"Này, cậu có thật sự ổn không? Nếu khó quá, tớ sẽ giúp cậu một tay—"
"Tớ nói là không sao mà!"
Maina hét vào mặt Kyousuke, người đã quay đầu lại vì lo lắng cho cô. Tuy nhiên, chỉ một tiếng "A", cô lập tức tỉnh táo và luống cuống xin lỗi. "X-xin lỗi... nhưng tớ ổn! Kyousuke và Eiri, cứ bỏ lại tớ đi... làm ơn. Dù sao thì tớ cũng không thể lúc nào cũng dựa vào sự giúp đỡ của mọi người được... khi đại hội thể thao thực sự diễn ra, tớ không muốn kìm hãm các cậu!"
"Maina..."
"...Được rồi, tớ hiểu."
Eiri gật đầu và bỏ Maina lại phía sau. Kyousuke, tuy nhiên, vẫn do dự.
Máu đang chảy dài trên trán Maina từ vết rách do cây gậy sắt gây ra. Và không chỉ có vậy. Mí mắt, má, mũi, môi của cô... Là người mắc nhiều lỗi hơn bất cứ ai khác, Maina cũng phải chịu nhiều vết thương nhất và đã bị đưa đến phòng y tế hết lần này đến lần khác. Nếu cứ tiếp tục thế này, rõ ràng Maina sẽ không thể vượt qua buổi tập sáng.
Nhưng—
"Hự, hự... hù!"
Điều bùng cháy trong mắt Maina khi cô vác bao cát lên vai không phải là cái chết. Rực cháy ở đó là một tinh thần chiến đấu bền bỉ, tuyệt đối không bao giờ gục ngã, bất kể cô bị thương nặng đến đâu. Và thế là Kyousuke—
"...Cố lên nhé."
—nói vậy rồi vượt qua Maina.
"Hự, không thể chịu nổi. Không thể chịu đựng nổi! Có vẻ như chúng ta sẽ gặp số phận của mình trước cả khi đại hội thể thao diễn ra. Cô Eiri, tôi kiệt sức rồi..."
"...Ôi thật sao. Sao không chết đi?" Họ đã hoàn thành buổi tập sáng và đang đi đến phòng thay đồ. Eiri nguyền rủa một cách thờ ơ trước lời than vãn của Shinji.
Shinji trề môi. "Sao lại thế? Tàn nhẫn quá! Tàn nhẫn thật đấy, cô Ayaka?"
“Cậu nói đúng. Cái sự vô dụng của cậu thật tàn nhẫn. Nhưng mà nếu có chết thì chờ khi nào cậu làm được việc gì đó hữu ích ở hội thao rồi hẵng chết nhé. Khì khì!”
Những lời nài nỉ của Shinji gửi đến Ayaka chỉ nhận lại những lời khinh miệt lạnh lùng. “Thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả cách Eiri đối xử với mình nữa ư?! Ôi chao, nghĩ đến thôi cũng đủ thấy nhục nhã ê chề rồi! Thôi rồi…” Cậu ta nhún vai, ngoái nhìn ra sau. “Cô Maina—”
Nhưng chẳng có ai cả. “À-à thì… đây là phòng y tế rồi,” Shinji lo lắng nói tiếp. “Thế nên… e rằng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. Tomomi, thật sự quá đáng đúng không? Ai cũng đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy! Lâu lâu ghé qua nói vài câu động viên—”
“Câm mồm.”
“…………Hả?”
Shinji đứng đực ra, hai tay vẫn dang rộng như muốn ôm lấy Tomomi.
“To-Tomomi…? S-sao vậy—?”
“Thật tình, tớ phát ốm vì cái thái độ vớ vẩn của cậu rồi đấy. Kiểu như, tớ không thể tin được là cậu còn mặt dày mà lôi ra cái trò hèn hạ đấy sau buổi tập thể dục buổi sáng mệt bã người này. Đồ khốn thì có nhiều kiểu, nhưng cậu thì đúng là đồ khốn nhất Shinji ạ.”
“……Cậu nói cái gì cơ?”
“Tôi nghĩ cô ấy giận vì anh nói ‘chẳng còn lựa chọn nào khác’ đấy,” Kyousuke góp lời.
Mặt Tomomi sáng bừng lên vẻ hào hứng. “Đúng đúng đúng, đúng là Kyousuke! Cậu ấy siêu hiểu tâm lý con gái luôn. Đúng là mẫu người lý tưởng!” Cô nàng bỗng chộp lấy cánh tay của cậu trai nọ.
Shinji và Eiri—và tất nhiên là cả Kyousuke, người vừa bị nắm lấy—đều sững sờ. “Ơ?!”
Tomomi ngước nhìn Kyousuke, thân hình ép sát vào người cậu. “Em đã thích anh từ rất lâu rồi! Thật đó! Nhưng anh nổi tiếng quá trời luôn! Em cứ nghĩ mình chẳng có cơ hội nào cả. Anh ngầu kinh khủng. Bởi thế nên anh mới nổi tiếng như vậy. Hú hú!”
“Khoan đã, tôi…”
Tomomi phớt lờ vẻ nhăn nhó của Kyousuke, ghé sát mặt vào cậu. “Giết chóc có làm anh mệt mỏi lắm không?” Cô nàng tiếp tục nói một cách đầy nhiệt huyết. “Ý em là, đâu phải cứ đâm một nhát là người ta chết liền. Họ phải giãy giụa lắm… Em dùng con dao gọt hoa quả mà phải đâm cô ta đến chục nhát mới tắt thở đấy! Vất vả lắm, đúng không? Mà anh lại giết những mười hai người trong một lần! Kyousuke, anh ngầu quá trời!”
“Ha, ha-ha…c-cảm ơn. Dù sao thì, cô có thể bỏ ra giùm—”
“Buông cậu ấy ra, đồ tiện nhân!” Đúng lúc đó, Eiri túm lấy cánh tay bên kia của Kyousuke. Cô nàng nắm chặt lấy, như thể muốn kéo Kyousuke đi, rồi lườm cháy mặt Tomomi. “Một đứa con gái như cô không được chạm vào Kyousuke. Cô sẽ làm bẩn cậu ấy! Đồ con gái dơ bẩn thì nên ở với lũ con trai dơ bẩn, bạn bè dơ bẩn, và cứ thế mà dơ bẩn chung với nhau đi!”
“Hả? Cô nói ‘dơ bẩn’ là có ý gì cơ? Đừng có mà giả vờ thanh cao! Nhìn cô xem, cũng đang áp sát vào người cậu ấy đấy thôi—dù chẳng có gì mà áp vào cả, cô cô bé lép xẹp! Chắc chỉ có cái thái độ là to thôi nhỉ?” Tomomi kéo cánh tay còn lại của Kyousuke, nhiệt tình đáp trả lại những lời lăng mạ của Eiri.
Mắc kẹt giữa hai cô gái, Kyousuke cuống cuồng cố gắng làm dịu họ. “N-này! Eiri và, ừm… T-Tomomi, thôi đi! Ý tôi là, buông ra—”
“Kyaaaah! Kyousuke vừa gọi tên mình! Tôi sắp phát điên vì sung sướng rồi!”
“Khoan đã?! Cậu cũng tính tán tỉnh mấy đứa con gái như thế này nữa ư…? Cậu không có đẳng cấp gì cả sao?!”
“Đúng vậy, đúng vậy—quá tàn nhẫn!” Shinji rên rỉ than vãn. “Eiri và Maina với mấy người kia đều đã có nơi có chốn, nên tôi mới phải chịu đựng Tomomi, nhưng… thậm chí còn giành cả phần thừa lại, quá là tàn nhẫn!”
“Hảaa?! Anh nói ‘phần thừa lại’ là có ý gì?! Tôi chịu hết nổi anh rồi Shinji. Vậy đấy—tôi sẽ chuyển sang Kyousuke!”
“Aah?! Tôi xin lỗi, Tomomi! Vừa nãy là nói dối, là đùa thôi, là cách nói ẩn dụ mà!!” Shinji túm lấy cánh tay cô gái, càng lúc càng kích động.
“Khì khì. Anh được yêu quý quá nhỉ, anh trai?” Ayaka nói, dõi theo Kyousuke đang lúng túng với ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Chào! Mọi người đã vất vả rồi, các bạn nam nữ lớp 1-A!”
Một giọng nói quen thuộc, thân thiện cất lên. Nhìn sang, họ thấy Reiko đang vẫy tay đứng đó, khoác trên mình bộ đồ thể thao và đi cùng một nhóm học sinh. Tuy nhiên, cô ấy vẫn mặc áo blouse trắng và chưa bỏ kính.
Chắc hẳn nhóm này cũng vừa hoàn thành buổi tập sáng, giống như Kyousuke và những người khác, và đang trên đường đến phòng thay đồ.
Và gã đàn ông to lớn đeo mặt nạ phòng độc màu trắng ngà, người đang lẫn trong nhóm học sinh lớp 1-B kia—Renji Hikawa—cũng có mặt. Cánh tay phải của hắn ta, bị Kurumiya bẻ gãy hôm kia, vẫn còn băng bó…
“À, chào… Chào buổi sáng, cô Reiko.”
“Không có lý do gì để cậu gọi tôi là mẹ cả!”
“Tôi đâu có gọi!” Kyousuke phản đối lời buộc tội khó hiểu.
Nụ cười thân thiện của Reiko lập tức biến mất. “Im đi. Tôi đang bực bội đây. Từ sáng sớm, tôi đã phải gặp những người tôi không muốn gặp và thấy những kẻ tôi không muốn thấy, giờ lại còn bị gọi là mẹ nữa thì còn tệ hơn—”
“Tôi đã bảo là tôi không gọi mà!”
“Mẹ!” Ayaka chen qua Kyousuke đang hoàn toàn bối rối. Cô bé đứng trước mặt Reiko, mắt sáng lấp lánh. “Rất vui được gặp cô, chào buổi sáng ạ! Cháu là em gái của Kamiya Kyousuke, Kamiya Ayaka.” Hai bím tóc của cô bé nảy lên cùng với lời chào vui vẻ. “Cháu rất cảm ơn Renko! Và cháu chắc chắn rất muốn hòa thuận hơn nữa với cô ấy và coi cô ấy như một thành viên trong gia đình mình, vậy nên… cháu chẳng giỏi giang gì, nhưng thay mặt cho cháu và anh trai, cháu mong được hợp tác cùng cô ạ!”
“Không.”
“Hả—?!” Ayaka kinh ngạc nhìn bàn tay chìa ra của mình bị gạt đi một cách phũ phàng. “N-nhưng… tại sao ạ?!”
“Vì tôi không thích Kyousuke.”
“Hả—”
Ayaka đứng sững.
“Xin lỗi,” Reiko nói và nhún vai. “Tôi nghĩ cháu là một cô em gái đáng yêu, duyên dáng, nhưng tôi ghét anh trai cháu, nên… tôi không muốn cháu hòa thuận với Renko. Một gã tầm thường như anh ta… mà lại sao thế này? Có tận hai cô gái vây quanh! Nếu không phải là một tên trăng hoa khó tin thì là gì chứ?! Không đời nào tôi lại gả cô con gái yêu quý của mình cho một gã như thế. Tôi định sẽ nghiền nát hắn ta, hoàn toàn.”
“”
Mắt Ayaka tối sầm lại. Mặt cô bé co giật. “C-cô ghét… anh trai cháu… Tầm thường… t-tên trăng hoa…?”
Cô bé trông như sắp mất kiểm soát.
“Cháu sẽ không để cô làm thế.”
Buông tay Kyousuke ra, Eiri tiến về phía Reiko, trừng mắt: "Bởi vì tôi sẽ bảo vệ cậu ấy. Tôi không để ai làm hại cậu ấy cả, kể cả cô, Renko hay bất kỳ ai khác. Và tôi càng không cho phép con gái cô mê hoặc cậu ấy rồi giết cậu ấy đâu."
"Eiri—"
"Cô là ai?" Reiko hỏi, đẩy gọng kính lên. "Một cô bé hoạt bát đấy... Chẳng hay cô có phải là hội trưởng hội những người hâm mộ Kyousuke Kamiya không?"
"Không. Tôi là Eiri Akabane, chỉ là một bạn học của cậu ấy thôi."
"Akabane..." Nghe thấy họ của Eiri, Reiko vỗ tay: "À... ha ha! Ra là vậy, cô là 'Móng Tay Rỉ'!"
Eiri cau mày khi nghe biệt danh sát thủ của mình: "...Cô biết về tôi?"
"Biết chứ. Hijiri kể cho tôi nghe hết rồi. Tôi đã quan tâm đến gia tộc của cô từ rất lâu rồi, rất muốn gặp cô một lần. Hmmm, cô xinh hơn tôi tưởng đấy! Để tôi xem nào..."
Khoanh tay lại, Reiko cẩn thận nhìn cô bé từ trên xuống dưới, không bỏ sót một chi tiết nào. "Tuy nhiên, vẫn còn thiếu một chút. Renko xinh hơn cô gấp trăm lần!"
Ánh mắt cô ta dừng lại ở ngực của Eiri: "Ngực con gái tôi to hơn mà. Cô thua toàn diện rồi, phải không?"
Cô ta cười đắc thắng.
Eiri ngạc nhiên: "...Hả? Đó chỉ là ý kiến cá nhân của cô thôi, đúng không? Thì sao chứ? Cô có thể chiều con quá mức, nhưng cứ hống hách như thế thì thật là khó chịu, bác ạ."
"B-bác—"
Mặt Reiko đỏ bừng. Tuy nhiên, cô ta nhanh chóng hắng giọng và lấy lại bình tĩnh: "Không, không, không. Tôi vẫn còn trẻ lắm, chưa phải bác gì cả. Và tuy tôi có chiều con, nhưng chắc chắn không quá đáng, và càng không hề khó chịu! Dù cô có khó chịu vì thua Renko đến mức nào, tôi cũng muốn cô đừng trút giận lên tôi. Đó là lý do vì sao trẻ con lại..."
"Hả? Chẳng phải cô mới là người trẻ con hơn sao? Cứ cằn nhằn rằng cô không thích Kyousuke, cô không muốn gả con gái cưng của cô cho cậu ấy, và Renko thì tốt hơn... Cô thật là trẻ con, bác ạ."
"Đừng gọi tôi là bác!" Reiko gắt lên: "Gọi tôi là chị. Chị. Gái! Cô là một cô bé vô lễ đấy?! Tôi không thích cô... Cô chẳng hơn gì Kyousuke cả. Tôi không thích cả hai người!"
"Cô thật là trẻ con, bác ạ."
"Tôi đã bảo gọi tôi là chị mà!!" Reiko hét lên và vò tóc bằng cả hai tay. So với Renko, người luôn điềm tĩnh, Reiko quả thật trẻ con, dù trông rất trưởng thành...
"...Người có vẻ ngoài của người lớn nhưng tâm hồn của trẻ con?" Eiri nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau: "Vậy nói chung là cô..."
"Đừng bắt nạt mẹ tôi, Eiri!! Kksshh!"
Renko nhảy ra từ phía sau Renji và dang rộng hai tay như thể muốn bảo vệ mẹ mình. Có vẻ như cô bé đã trốn sau lưng anh trai mình nãy giờ.
"Oa oa oa, Renko!" Reiko nức nở.
"Nín đi mà. Mọi chuyện ổn cả rồi, mẹ. Con sẽ cho cái đồ 'Ngực Lép' này một bài học."
Vuốt ve đầu mẹ mình, Renko ngẩng lên và trừng mắt nhìn người bạn cùng lớp. Sự thù địch hiện rõ, ngay cả qua lớp mặt nạ phòng độc. Renko gầm gừ đe dọa: "...Lần sau mà còn nói xấu mẹ tao, tao giết mày—hiểu chưa? Tao sẽ không tha thứ cho ai làm tổn thương mẹ tao đâu!"
"C-cái gì—?" Eiri hơi khựng lại: "...Vậy còn Kyousuke thì sao?" cô hỏi. "Nếu mẹ cô ra lệnh cho cô giết cậu ấy, cô có làm theo không? Cô định ngoan ngoãn nghe lời mẹ mình và giết cậu ấy bất chấp tình cảm đơn phương của cô à?"
"Kksshh?!" Lần này đến lượt Renko lúng túng: "C-cái đó..." Đôi mắt cô bé đảo quanh bồn chồn sau lớp kính bảo hộ: "C, c-c-c-cái đó không phải là vấn đề, Eiri! Vì Kyousuke và tớ sẽ phải chia lìa nếu lớp cậu thua ở hội thao, nên cậu định phá hoại chúng tớ đúng không?!" Cô bé chỉ tay vào bạn mình, cố tình đánh trống lảng.
"...Hả?" Eiri cau mày và trừng mắt nhìn Renko: "Không đời nào tôi làm chuyện đó. Tôi không cố tình thua. Tôi cũng không thực sự cố gắng để thắng, nhưng..."
"Hmm, cậu không có động lực gì cả à? Nghiêm túc lên đi."
"...Hả? Nhưng tôi là kẻ thù của cậu mà. Sao cậu lại cố gắng thúc đẩy tôi... Chẳng phải cậu không muốn thắng sao? Ý tôi là, nếu lớp cậu thắng, cậu và Kyousuke sẽ phải chia tay, nên nếu cậu định nương tay—"
"Không bao giờ!!" Renko hét lên, cắt ngang lời Eiri.
"—Renko?" mẹ cô bé lẩm bẩm, ánh sáng lóe lên trên tròng kính của cô.
"Tớ sẽ không nương tay với cậu đâu! Tớ sẽ chơi nghiêm túc! Tớ sẽ đánh bại cậu hoàn toàn!"
"...Ừ, ừ," Eiri xua tay hời hợt: "Cố gắng hết sức nhé."
"Tớ nói thật đấy, nghe chưa?!" Renko hét lên: "...Tớ nghiêm túc," cô bé lặp lại, hạ giọng: "Đối với tớ, lời mẹ là tuyệt đối... Nếu mẹ bảo 'Đừng nương tay,' tớ sẽ không nương tay, và nếu mẹ bảo từ bỏ, tớ sẽ từ bỏ, và nếu mẹ bảo giết, tớ sẽ giết! Ngay cả khi người đó là Kyousuke, tớ tuyệt đối sẽ làm." Xắn tay áo jersey dài tay lên, cô bé để lộ những hình xăm bộ lạc màu đen tuyền như thể một con thú đang nhe nanh vuốt.
Và rồi Renko nhìn Kyousuke lần đầu tiên. Lớp kính bảo hộ tối màu che khuất đôi mắt xanh băng giá của cô, nhưng—"Tớ muốn biết điều này hơn bất cứ điều gì, Kyousuke... Ngay lúc này, ngay tại thời điểm này, cậu cảm thấy thế nào về tớ? Cậu sẽ cố gắng vì tớ đến mức nào?! Tớ tin cậu... Tớ mong cậu sẽ đáp lại tình cảm của tớ bằng tất cả những gì cậu có trong tim." Ánh mắt cô bé xuyên thấu vào Kyousuke, truyền đạt một cách sâu sắc sự mãnh liệt trong cảm xúc của cô.
Không khí vui vẻ đã tan biến, và Kyousuke cảm thấy một áp lực mạnh mẽ đang đè nặng lên mình. Sự thay đổi đột ngột khiến cậu bất an.
"Renko..."
"Vậy nên hãy nghe này—" Cô bé chậm rãi tiến lại gần hơn: "Tại hội thao, cả hai chúng ta hãy cố gắng hết sức để đánh bại nhau, được không?"
Chiếc mặt nạ phòng độc không thể che giấu được khát máu tột độ khi Renko cười lớn.
Tại đại hội thể thao lần này, sẽ có mười sáu trò chơi khác nhau được tổ chức. Trong số đó, có thể kể đến những cái tên rợn người như Cuộc đua chân tàn sát trăm mét, Vượt chướng ngại vật điên loạn, Nhảy dây thép cắt xé, Ném bóng tập thể hung tàn, Kéo co bùng nổ và nhiều trò khác nữa. Vốn dĩ là các môn thể thao quen thuộc trong những ngày hội thao thông thường, nay chúng đã bị biến tướng thành những cuộc đối đầu cực kỳ tàn khốc.
Tuy nhiên, điều đáng sợ nhất không nằm ở các trò chơi, mà là—
“Được rồi, lũ khốn các ngươi nhớ kỹ! Hàng năm, số người thiệt mạng trong đại hội thể thao là rất nhiều, và hầu hết là do bạo lực giữa các thí sinh gây ra. Điều này là bởi vì luật chơi cho phép gần như mọi thứ, miễn là các ngươi không làm bị thương nghiêm trọng hay giết chết bạn học… Nếu chỉ tập trung vào các trò chơi, các ngươi chắc chắn sẽ thua thảm trước khi kịp nhận ra điều đó.” Từ trên bục giảng, Kurumiya liếc nhìn xuống các học sinh, đưa ra lời cảnh báo đầy điềm gở.
Đó là tiết đầu tiên, vào ngày thứ năm của đợt luyện tập; học sinh Lớp A năm nhất đang được nghe phổ biến quy chế.
Bài diễn thuyết của Kurumiya đầy nhiệt huyết và căng thẳng, y hệt như các buổi luyện tập. Dù Kyousuke và các bạn đã thấm mệt, nhưng nó không cho phép họ có chút thời gian nào để thư giãn.
“Trong số các lớp khác, những đối thủ các ngươi phải đặc biệt cẩn trọng là các học sinh năm ba. Chúng đã trải qua hai năm lao động chân tay khắc nghiệt hơn các ngươi – những học sinh mới. Ta dự đoán rằng thể lực, sức mạnh và khả năng chiến đấu của chúng đều ở mức cao hơn các ngươi vài bậc.”
“…Khả năng chiến đấu? Đây là nơi cải tạo sát nhân, nhưng… khả năng chiến đấu ư?”
“Tên kia! Dám thì thầmmm?!”
Chiếc gậy sắt, được ném thay vì phấn bảng, sượt qua má Shinji và phá hủy bảng đen phía sau lớp học.
“Ư ư?! X-xin lỗi!” Shinji run rẩy.
“—Nói thẳng ra, trong số tất cả những người thắng cuộc trước đây, hơn tám mươi phần trăm là các lớp năm ba. Hai mươi phần trăm còn lại là năm hai, và chúng cũng rất đáng gờm. Các ngươi hãy xem tập danh bạ học sinh đã được phát.” Kurumiya nhặt một tờ giấy khổ A4.
Những bản in được phát vào đầu tiết học liệt kê tên, giới tính, tuổi tác, số người bị giết, mức độ đe dọa và các dữ liệu khác của các học sinh đang theo học tại Học viện Cải tạo Purgatorium, được sắp xếp theo lớp.
“Mỗi lớp có khoảng mười lăm học sinh, tổng cộng là tám mươi hai người. Các ngươi có thể tham khảo ‘Danh sách đỏ’ để biết thông tin về những người có mức độ đe dọa xếp hạng A trở lên. Ở đó có hồ sơ chi tiết hơn về họ.”
Chứa đựng những hồ sơ chi tiết đó là một tài liệu màu đỏ dày năm trang. Ảnh chụp chân dung, thông tin về những vụ giết người của họ, biệt danh, biểu đồ radar thể hiện khả năng… những chi tiết này và nhiều hơn nữa đều được bao gồm, minh chứng cho sự nhiệt thành của Kurumiya đối với đại hội thể thao.
Ngoài chiều cao, cân nặng và chiều cao khi ngồi, số đo vòng ngực-eo-hông và tỷ lệ mỡ cơ thể của họ cũng được liệt kê. Rõ ràng, khái niệm riêng tư không tồn tại ở học viện này. Thế nhưng, vì mức độ nguy hiểm của Renko chỉ được xếp hạng C+, nên hồ sơ chi tiết của cô không có trong đó.
Dữ liệu hình thể của Shamaya đập vào mắt Kyousuke—
…Khoan đã, ai mà quan tâm mấy chuyện đó chứ?!
—Nhưng cậu đã cố gắng kéo những suy nghĩ đang lạc lối về một hướng kỳ lạ trở lại vấn đề chính. Thay vì nghĩ về Renko, người gần đây hiếm khi xuất hiện, hay số đo của một số nữ sinh khác, cậu cố gắng tập trung vào tài liệu trước mặt.
Có mười học sinh trong “Danh sách đỏ”.
<Công Chúa Sát Nhân> “Killing Mania” Saki Shamaya (Lớp A năm ba) Hạng S
<Sukeban Tàn Bạo> “Arch Enemy” Anji Gosou (Lớp A năm ba) Hạng A
<Người Thi Hành Danh Dự> “Under Oath” Takaya Kiriu (Lớp B năm ba) Hạng A+
<Nữ Hoàng Băng Giá> “Heartless” Mei Kuroki (Lớp B năm ba) Hạng A+
<Sát Thủ Tham Lam> “Faceless” Amon Abashiri (Lớp B năm ba) Hạng A+
<Idol Tai Tiếng> “Pretty Fucking Sick” Kurisu Arisugawa (Lớp B năm ba) Hạng A+
<Đồ Tể Tàn Nhẫn> “Ripper Jack” Takamoto Yatsuzaki (Lớp A năm hai) Hạng A
<Đồ Tể Tàn Nhẫn> “Ripper Jack” Motoharu Yatsuzaki (Lớp A năm hai) Hạng A
<Đồ Tể Tàn Nhẫn> “Ripper Jack” Takakage Yatsuzaki (Lớp A năm hai) Hạng A
<Sát Thủ Hóa Trang> “Beast of the Gale” Haruyo Gevaudan Tanaka (Lớp B năm hai) Hạng S
Không một ai trong số họ là những kẻ tử tế, tất cả đều là những tên tâm thần không thể cứu vãn.
Một người cắt xé người thành từng mảnh nhỏ bằng dao, một người móc mắt nạn nhân và bắt họ ăn chính con mắt đó, một người khác vẽ graffiti trên phố bằng máu và nội tạng, một người khác ném nạn nhân còn sống vào bồn axit sulfuric — chỉ cần lướt qua dữ liệu về những tội ác ghê rợn của chúng cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy.
Và đây chính là loại đối thủ mà Kyousuke và những người khác sắp phải đối mặt…
“Ê, nhìn xem. Con nhỏ Arisugawa này dễ thương cực kỳ, phải không?! Cả Kuroki nữa! Ý tôi là, cô ta xếp hạng cao về mọi mặt. Cô ta cũng được hạng A về nhan sắc. Không có gì phải bàn cãi!”
“Hì hì hì… Họ nên làm một danh sách học sinh xếp hạng vòng một của các cô gái từ A đến G… Hì hì hì hì…”
“Chà, tôi bỗng dưng cảm thấy khá hăng hái! Cá nhân tôi thấy con nhỏ Haruyo này có thể là một nhân tố bí ẩn đấy. Đánh giá từ tên của cô ta thì có vẻ là con lai Nhật, và số đo của cô ta thì hoàn hảo. Tiếc là chúng ta không thể thấy mặt, nhưng với Renko thì cũng đâu có sao.”
“Hả? Đừng nói là cậu vẫn còn mê con nhỏ đó đó nhé, Shinji? Nếu cậu mà còn tiến thêm một bước và đùa giỡn với con nhỏ khốn nạn đó, tôi thề sẽ giết cậu thật đấy.”
“Hì hì. Nếu cô nàng khốn nạn kia hạng S, vậy thì đại ca hẳn phải là S+ rồi, đúng không? Em không nghĩ mấy tiền bối này mạnh như vẻ ngoài đâu. Chúng chẳng có gì đáng lo ngại cả. Đại ca sẽ giết sạch bọn chúng trước khi chúng ta kịp ra tay!”
“Không, không…”
Có vẻ như chỉ có hai học sinh đang cảm thấy lo lắng là Kyousuke và—
“Ế ê ê?! Chúng ta s-s-s-s-s-sẽ chiến đấu với… n-n-n-n-n-những người này ư?! Chuyện đó là không thể — hoàn toàn không thể! Dù có bao nhiêu cái mạng đi nữa cũng không đủ!”
“…Phù.”
—Kyousuke và Maina. Còn Eiri thậm chí còn chẳng buồn đọc “Danh sách đỏ”.
Khi cả lớp trở nên ồn ào, Kurumiya hét lên “Im lặng!” và ngay lập tức, không gian trở nên tĩnh lặng.
“Thật tình… Dũng cảm thì được đấy, nhưng nếu đám nhóc các cậu mà khinh suất coi thường bọn chúng, thì sẽ thành một cuộc đổ máu đó. Cả lớp chỉ có mười bảy người thôi. Điều này đặt nặng trách nhiệm lên từng người một trong số mấy đứa đấy. Đã từng có những lớp bị quét sạch hoàn toàn trước cả khi vào đến vòng cuối rồi. Đừng có lơ là, mấy con heo!”
Cả lớp đồng thanh đáp lời dứt khoát.
“““Vâng ạ!”””
Sau khi chấn chỉnh lại bầu không khí có phần chùng xuống, Kurumiya tiếp tục, “Đỡ hơn rồi đó. Đừng có lơ là! Cô đặt nhiều kỳ vọng vào tất cả các em. Đặc biệt là Kamiya và Akabane, hai em có tiềm năng đối đầu được với nhóm người nằm trong danh sách Đỏ kia. Nếu cả lớp đồng lòng chiến đấu, lấy hai em ấy làm nòng cốt, thì biết đâu chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng. À mà này—”
Kurumiya dừng lại, chăm chú nhìn “một người nào đó”. Mọi ánh mắt khác cũng tự nhiên hướng theo.
“Ơ… Có chuyện gì thế cô?” Maina chớp chớp đôi mắt to tròn, ngơ ngác hỏi.
“Kẻ ám sát tình cờ, Hộp Pandora Đen, Igarashi Maina, tôi cũng có những kỳ vọng nhất định vào em đó! Sẽ không quá lời nếu nói rằng chiến thắng của Lớp A năm nhất phụ thuộc vào nỗ lực của em đâu.”
“Hả…?” Maina đứng hình, trông như bị hóa đá trong chốc lát. Rồi sau đó—
“Hảáááá?! K-k-k-k-k-k-khoan đãááá?!”
Cô bé ngã chổng vó khỏi ghế.
“Đúng vậy đó,” Kurumiya gật đầu, cúi nhìn Maina đang nằm sõng soài dưới đất. “Chính là em đó, Igarashi. Đầu óc thì chậm chạp, phản xạ thì kém cỏi, thể lực lại dưới mức trung bình, mà tinh thần thì mong manh yếu đuối. Em sợ hãi chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt nhất, và mắc đi mắc lại cùng một lỗi lầm nhiều lần… Những khuyết điểm của em chính là thế mạnh của em đó, bởi vì em sẽ phá hoại mọi đội khác! Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chỉ riêng điều đó thôi cũng có thể giúp chúng ta giành được nhiều lợi thế hơn cả Kamiya và Akabane.”
“Ơ?! A-à ừm—”
Bỏ qua sự bối rối của Maina, Kurumiya nói tiếp. “Tuy nhiên, nếu không suôn sẻ, thì chính chúng ta sẽ phải hứng chịu một đòn nghiêm trọng, nên không thể biết trước mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Chúng ta sẽ thắng nhờ em, hay thua vì em? Cô hy vọng là trường hợp đầu tiên. Nếu vì lý do nào đó mà là trường hợp thứ hai, khi điều đó xảy ra— em hiểu ý cô chứ?”
“Ách?!” Mặt Maina tái mét vì cả giọng điệu hăm dọa lẫn lời cảnh báo nghiêm trang. “A, áááá…” Mắt cô bé mở trừng trừng, răng thì va vào nhau lập cập.
Maina vốn đã hay căng thẳng kể cả khi mọi chuyện suôn sẻ nhất, nhưng với áp lực nặng nề từ việc “chiến thắng của Lớp A năm nhất” đè nặng lên vai, cô bé trông như thể có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Để Maina sững sờ, Kurumiya quay lại bục giảng. “…À, vậy thì. Có lẽ ba người này là chìa khóa. Ngoài họ ra, chúng ta còn có Saotome thông minh, và Oonogi với phản xạ tốt. Có Usami nhanh nhẹn và lanh lẹ, cùng Tomonaga không biết sợ hãi là gì. Và Kamiya, cô bé không ai sánh kịp về những mưu đồ hiểm độc… Chúng ta sẽ phải xây dựng chiến thuật xoay quanh những nhân vật chủ chốt này—”
“Tôi không hề hiểm độc!”
“Bây giờ chúng ta nên chọn người tham gia cho từng trò chơi thôi,” Kurumiya gầm gừ, bỏ qua cánh tay giơ lên của Ayaka. Đã đến lúc bắt tay vào công việc. “Giờ thì, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bỏ cuộc trước nửa sau, nên chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến. Điều cốt yếu là nửa đầu. Hãy tập trung vào những trò chơi chúng ta sẽ dồn sức. Chương trình số sáu, Cuộc Đua Vũ Khí Tai Họa, và số tám—”
* * *
“Gia-ha! Tôi về rồi đây, Kurumiya cưng!”
Đúng lúc đó, một nam sinh đơn độc đạp tung cánh cửa trước lớp. Kurumiya đứng hình khi mọi ánh mắt đổ dồn về lối vào.
“……Cái quái gì vậy?” Kyousuke lẩm bẩm.
Các bạn cùng lớp cũng phản ứng tương tự.
Chỉ Kurumiya là vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô đưa cho kẻ mới đến một tờ giấy in. “À. Cuối cùng cậu cũng quay về rồi, Mohawk.”
Người đã đột nhập vào lớp học— nam sinh với lá cây và cành cây dính đầy trên người, khuôn mặt đầy khuyên của cậu ta lấm lem bùn đất— Kurumiya gọi cậu ta bằng tên.
“……Mo…hawk?”
Khi cả lớp nhìn chằm chằm vào cậu ta, dần dần mọi người mới nhận ra đây đúng là Mohawk. Kiểu tóc Mohawk đỏ tươi đặc trưng của cậu ta đã được nhuộm màu xanh rêu để phù hợp với bộ đồ rằn ri. Rốt cuộc thì cậu học sinh cá biệt này đã làm gì thế nhỉ…?
“…Và?” Kurumiya hỏi, bỏ qua những học sinh đang bối rối. “Tôi đoán là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ được giao rồi chứ?”
“Hề hề hề! Dĩ nhiên rồi, người đẹp của tôi. Đây là chiến lợi phẩm cô yêu cầu!”
Mohawk bò đến gần cô và đưa cho Kurumiya một cuốn sổ ghi nhớ. Bìa trước của nó có màu rằn ri giống bộ quần áo của cậu ta, với chữ SECRET màu đỏ to tướng.
“Ồ? Chà, không ngờ cậu lại làm xong thật đấy! Để xem nào—” Lật giở cuốn sổ và xác nhận nội dung, Kurumiya nhướng một bên lông mày. “Làm tốt lắm.”
“Gia-ha!” Mohawk hú lên sung sướng nhìn Kurumiya, người đang nhe răng nanh. Chớp lấy cơ hội, cậu ta lại càng xích gần hơn và ngước nhìn giáo viên của mình bằng đôi mắt đầy mong mỏi. “Này, này, Kurumiya bé bỏng. Tôi đã làm việc chăm chỉ, đúng không?”
“Ừ, đúng vậy.” Kurumiya gật đầu và đưa tay phải ra sau lưng.
“Tôi đã thực hiện nhiệm vụ tối mật của mình, đúng không?”
“Đúng.” Kurumiya gật đầu và nắm chặt vũ khí đặc biệt đang giấu sau lưng bộ đồ của mình.
“Tức là tôi có thể nhận phần thưởng, đúng không?!”
“Tôi không nghĩ vậy đâu!” Kurumiya vung cây gậy sắt chết người, đập mạnh vào thái dương Mohawk.
“A-búaáá?!” Mohawk bay vút đi.
Gõ gậy sắt lên vai, Kurumiya đạp lên đầu Mohawk đang nằm chảy máu dưới sàn nhà và trừng mắt nhìn xuống cậu ta. “Ý cậu là sao với cái ‘phần thưởng’ hả? Tôi đã nói với cậu rồi mà, Mohawk… Khi lớp tôi đứng đầu tại lễ hội thể thao, thì tôi sẽ tặng cậu một phần thưởng đặc biệt, tôi đã nói vậy rồi. Mục tiêu đó đã đạt được chưa? Chưa đúng không? Hửm?!”
“Nếu cậu có thời gian để đưa ra yêu cầu, thì tôi sẽ cho cậu đi làm việc, đồ sâu bọ!” Kurumiya quát lên, vung cây gậy bằng hai tay như gậy golf. “Hãy phát động một cuộc tấn công cảm tử vào một lớp địch và gây rối ở đó cho đến khi cậu ngất đi hoặc, nếu tôi may mắn, cho đến khi cậu chết!”
“Tuân lệnh, thưa côááá!!”
Mohawk, người vừa bị đánh vào má bởi cú vung golf của Kurumiya, lại một lần nữa bay vút đi, biến mất qua cánh cửa đang mở. Từ hành lang vọng lại tiếng đổ vỡ.
“Cút đi!” Kurumiya gắt lên. Sau khi đóng sập cửa, cô quay lại bục giảng. Cô đưa mắt nhìn Kyousuke và những người khác, họ vẫn còn ngồi sững sờ, không hiểu vì sao cô lại nổi giận đến vậy. “…Hừm. Cứ tưởng tên đó hoàn toàn vô dụng, nhưng bằng cách nào đó, trái ngược với mọi dự đoán, hắn lại hữu ích đến không ngờ! Khà khà khà… Này, lũ khốn, có tin vui đây. Ta đã nắm được một vài thông tin rồi.”
“—Thông tin sao?”
“Ừm. Ta đã tống cổ cái tên ngốc rác rưởi đó đi – chắc chắn không ai bận tâm nếu hắn có chết – và sai hắn điều tra cấu trúc chỉ huy, chiến thuật, cùng lịch trình tập luyện của từng lớp. Kẻ nắm giữ thông tin là kẻ kiểm soát trận chiến – dựa trên dữ liệu này, chúng ta sẽ xây dựng được chiến lược tối ưu nhất.”
“““…………”””
Ánh mắt Kurumiya sắc lạnh đáng sợ. Cô ấy đang nghiêm túc hết mình cho một chiến thắng.
Có vẻ như một trong những lớp khóa trên đang tổ chức trại huấn luyện tại Nhà Vô Vọng, và Mohawk thậm chí còn phải đến tận nơi xa xôi đó. Đó có lẽ là lý do vì sao dạo này họ ít thấy mặt hắn.
*Mohawk lúc nào cũng làm loạn, muốn gì làm nấy… Không biết liệu nguyên nhân hắn lại ngoan ngoãn lạ thường như vậy có liên quan gì đến “phần thưởng” mà Kurumiya đang treo trước mặt hắn không…*
“Phần thưởng ta sẽ trao cho Mohawk ư? Cái chết, dĩ nhiên rồi. Khà khà khà… Ta sẽ lợi dụng hắn triệt để, rồi cuối cùng tự tay tiễn hắn một đoạn.”
“““”””
Đúng là phong cách của Kurumiya. Cô ấy tàn nhẫn đến khó tin.
Kyousuke và những người khác không sao kiềm nén nổi cảm giác thương hại cho Mohawk tội nghiệp.
“Được rồi, chúng ta còn ba ngày nữa là đến sự kiện lớn! Không biết ai trong lớp mình sẽ hy sinh trong trận chiến đây nhỉ… Vừa phấn khích vừa đáng sợ!”
Đó là buổi sau giờ học vào ngày huấn luyện thứ mười một. Shinji, ngồi vắt vẻo trên bục giảng, bỗng nhiên buông ra câu nói đầy điềm gở này.
Eiri đang cạo móng tay ở bàn mình, hừ mũi. “…Hừm. Đương nhiên là đã có kết quả rồi. Sẽ chẳng ai chết đâu. Cậu ngốc à?”
“Hì hì. Thế thì tốt quá nhỉ? Mặc dù cá nhân tôi thì muốn cậu chết lắm đấy, Eiri. Hoặc Ayaka hay Maina, thậm chí Tomomi tôi cũng nồng nhiệt chào đón! Bởi vì tôi sẽ lợi dụng được tất cả các cậu mà. Hi hi hi hi hi!”
“…Tôi rút lại lời vừa nói. Kẻ đáng chết phải là cậu đấy, tên bệnh hoạn.”
“Chắc chúng ta nên tự tay giết hắn đi nhỉ? Dù có mất đi chút sức mạnh chiến đấu, nhưng hắn kinh tởm quá, tôi nghĩ cũng đáng thôi. Vũ khí, vũ khí, kiếm đâu ra vũ khí bây giờ—?”
“Ôi chao! Không được đâu, Ayaka! Đừng có tìm kiếm vũ khí giết người như thể đang tìm cặp kính bị thất lạc chứ!”
“Khoan đã… Sao tôi lại đứng chót nữa vậy?! Thật sự không thể tin được cái trò này! Và sau khi tôi đã chấp nhận cậu dù cậu có sở thích biến thái… Shinji, cậu thật tàn nhẫn… nói thật là bệnh hoạn quá… Tôi sẽ cắt cổ tay…” Tomomi cũng gục xuống bàn Eiri, dùng thước kẻ cưa đi cưa lại vào cổ tay mình.
“…Hả? Cậu đang làm cái quái gì vậy? Đó đâu phải thước của cậu.”
Trò đùa kém duyên của cô nàng bị dập tắt, nhưng Tomomi chỉ cười rồi vỗ bốp vào lưng Eiri. “Ky-ha-ha! Cảm ơn vì cú phản đòn đỉnh cao của cậu nhé, cô bé Eiri.”
Eiri chỉ nhíu mày.
Đã mười ngày kể từ khi buổi tập luyện cho lễ hội thể thao bắt đầu, và Kyousuke cùng những người khác dần hòa đồng hơn với bạn cùng lớp. Họ cũng dần mở lòng với nhóm của Shinji – nhóm đã thù địch ngay từ đầu năm học – và ngược lại.
Nếu có thể tạm bỏ qua việc tất cả bọn họ đều là sát nhân, thì đây lại là một nhóm người đáng ngạc nhiên khi dễ gần đến thế, và trong những giờ nghỉ, họ trò chuyện với nhóm của Kyousuke một cách thân thiện.
Thật kỳ lạ, nhưng có vẻ như hai nhóm đã giữ sự thù địch với nhau lâu đến vậy chỉ vì họ cố ý tránh mọi tiếp xúc. Thực ra, mỗi nhóm đều thầm tò mò xem nhóm kia như thế nào.
*Dĩ nhiên, điều đó không thay đổi sự thật rằng tất cả bọn họ đều chấp nhận việc giết người, nên mình cũng chẳng thấy cần phải thân thiết với họ hơn mức bắt buộc…*
Kyousuke giữ riêng suy nghĩ đó trong lòng trong suốt những cuộc trò chuyện thân mật của họ.
“Nhưng có một điều là thế này,” Shinji lẩm bẩm, nhìn vào tờ tài liệu mà Kurumiya đã phát. “Như chúng ta thấy từ sổ tay học sinh, thực ra không ai giết quá nhiều người phải không? Shamaya là người có số lần giết người nhiều nhất, nhưng ngoài cô ta ra thì người giết nhiều nhất chỉ là tám người. Kế tiếp là bảy, rồi sáu… Không có nhiều người giết quá ba người. Hầu hết chỉ giết một hoặc hai người.”
Hắn nở một nụ cười nhạt nhưng không hề sợ hãi. “Nếu chỉ nhìn vào số lần hạ gục, tình hình không tồi tệ như chúng ta nghĩ đúng không? Hơn nữa, mấy tiền bối giết tám người đó là họ cùng nhau làm, trong một nhóm ba người. Kamiya, người giết mười hai người, đứng thứ hai toàn trường, và Eiri, người giết sáu người, gần như đứng thứ năm toàn trường!”
“Ồ! Thế thì chúng ta vẫn là ứng cử viên sáng giá sao? Tuyệt vời quá, lớp A năm nhất!”
“Không, không…”
Họ chưa tiết lộ cho Shinji và nhóm của hắn biết, nhưng cả Kyousuke và Eiri đều có số lần hạ gục là không, và họ không muốn bất kỳ ai phụ thuộc vào mình. Trước hết…
“Số lượng chưa chắc đã tương đương với sức mạnh, đúng không?” Eiri lạnh lùng ngắt lời. “Kurumiya đã nói, ‘Nếu đánh giá thấp họ, các cậu sẽ chết.’ Các tiền bối có năng lực hơn chúng ta rất nhiều, nên nếu chúng ta bắt đầu mất cảnh giác như vậy, tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp chút rắc rối đấy.”
““…………””
Shinji im lặng.
Eiri ngừng cạo móng và nhíu mày. “…Sao vậy?”
Shinji và Tomomi nhìn nhau.
“À… nói sao đây, ừm…”
“…Hơi… đáng sợ một chút? Chắc chắn không phải là cậu đâu, Eiri—”
“Này, này, các cậu nghe thấy không, Usami?! Vừa nãy Eiri đã đưa ra một ý kiến hoàn toàn bình thường! Chắc là vì cô ta đứng bét lớp trong bài kiểm tra. Ha ha ha ha ha!”
“—Hả?”
Ngay lập tức, thái độ của Eiri thay đổi. Cô nhìn Oonogi bằng đôi mắt sắc lạnh, đỏ gỉ, nheo lại như dao găm. “Cậu vừa nói gì? Thử nói lại lần nữa xem nào, Đồ Kính Đen…”
Oonogi, kẻ đang vẽ vời linh tinh trên bảng cùng Usami – phác họa chân dung đám con gái mà chẳng buồn bận tâm vẽ cho giống – chợt thấy mặt biến sắc, lộ rõ vẻ hoảng loạn khi Eiri từ từ đứng dậy.
“Ơ kìa?! Không, ừm, đúng như cậu nói đấy, Eiri! Tớ cũng nghĩ số người bị hạ gục chẳng liên quan gì, điểm kiểm tra đâu phải lúc nào cũng là thước đo sự thông minh, mà ngực khủng thì chưa chắc đã ngu. Này, nhìn cậu xem, ngực lép nhưng vẫn ngốc nghếch đấy thôi, phải không? Ha ha ha…”
Mặt Eiri đỏ bừng, giận sôi lên. “Chết đi cho rồi đi!”
Oonogi lập tức mất đi nụ cười tự mãn, hét toáng lên, quẳng viên phấn rồi vọt ra khỏi cửa lớp.
“Hả?! Khoan đã—” Eiri vừa định đuổi theo thì—
“Ối giời?!” Vọt ra hành lang, Oonogi đâm sầm vào một vật gì đó cứng như đá. Hắn ta ngã lăn quay.
“Á, chết tiệt… Đau quá?! Mày không có mắt nhìn đường à, cái tên—” Oonogi định quát tiếp nhưng ngước lên nhìn rồi khựng lại. “Á, ừm… ơ… ờm…” Lời nói nghẹn lại, hắn ta lùi dần khuất sau bức tường lớp học, vẫn trong tư thế ngồi bệt dưới đất.
Đứng sừng sững ở đó là—
Một nam sinh đeo mặt nạ phòng độc màu trắng ngà.
“……”
Mặc chiếc áo phông xanh có chữ GMK48 và quần thể thao, Renji lãnh đạm nhìn xuống khung cảnh trước mắt. Cánh tay phải của cậu ta, vốn bị Kurumiya hành hạ đến lộ cả xương chỉ chưa đầy hai tuần trước, giờ đây đã lành lặn hoàn toàn, không một vết sẹo.
“C-coi chừng cái chân mày!” Oonogi gằn giọng đe dọa trong khi Renji chỉ đứng yên, bất động. “Thằng cha này không biết nhìn đường khi đi à?! H-này… Mày… mày có gì để nói không? Tao sẽ giết mày đấy!”
“……”
Renji không đáp. Cậu ta chỉ lẳng lặng bước thêm một bước—
“Áaa?! Khoan đã… Khoan đã! Sai rồi, sai rồi, sai rồi! N-n-n-n-nói chuyện chút đi… Chúng ta… nói chuyện… X-xin lỗi, tớ xin lỗi mà!” Giọng Oonogi vỡ ra thành một âm điệu falsetto khi hắn ta vội vã xin lỗi.
Chẳng thèm bận tâm đến Oonogi, Renji tiếp tục bước đi dọc hành lang. Cuối cùng, khi Renji đã đi qua lớp học và khuất khá xa… Oonogi, vì sợ hãi và kinh ngạc mà không thể đứng dậy được, chỉ biết bò lùi lại vào trong lớp.
“…Chào mừng trở lại. Cậu sợ cái gì mà đến vậy?” Eiri hỏi với giọng đầy bực bội. “Cậu tơi tả hết cả rồi.”
“N-nh-nh-nhưng mà…!” Oonogi suýt bật khóc. Chiếc kính râm của hắn ta bị lệch mà hắn cũng chẳng buồn chỉnh lại. “Tên đó, hắn cứng kinh khủng!! Đáng sợ lắm! Tớ cứ tưởng hắn làm bằng bê tông hay gì ấy. Lại còn cái khí thế đáng sợ kia nữa… Tớ cứ nghĩ hắn sắp bóp cổ tớ rồi!! Hắn thực sự là một kẻ khác biệt, cái tên đeo mặt nạ phòng độc đó… Giờ tớ mới biết cảm giác làm một con kiến bị voi ma mút giẫm đạp là thế nào!”
“À, đó là phóng đại rồi.” Shinji đứng trên bục giảng, nhìn xuống Oonogi, phẩy tay gạt đi. “Cơ thể hắn ta đúng là to lớn thật, và vì hắn là học sinh trao đổi nên không có tên trong danh sách của Kurumiya, điều đó khiến tôi cũng thấy không yên. Tuy nhiên, hãy nhớ điều này, Arata. Chúng ta ở lớp A năm nhất có người khổng lồ tên Kyousuke Kamiya đứng về phía mình! Nếu chúng ta tận dụng sức mạnh vượt trội của Kamiya, thì sẽ thắng dễ dàng thôi, tôi nói là thắng dễ dàng đấy!”
“Không, không. Tôi nói với cậu rồi mà, tôi không—”
Nếu mình đối đầu với hắn ta, mình sẽ bị giết mà không chạm được dù một ngón tay hay ngón chân nào vào hắn. Tất nhiên, Kyousuke không thể nói ra điều đó.
Đúng là Kurumiya chỉ cảnh báo họ “hãy cẩn thận” với Renji mà không tiết lộ bất kỳ thông tin chi tiết nào. Điều này cũng tương tự như cách cô ấy đã làm với Renko. Với thiết bị giới hạn an toàn đã bị loại bỏ, Renko chắc chắn có mức độ đe dọa từ S+ trở lên, và khả năng thể chất của Renji còn hơn cả của cô ta.
Mặc dù, tôi không nghĩ hắn sẽ tháo mặt nạ phòng độc ra chừng nào hắn còn chưa gặp phải tình thế nguy kịch nào quá lớn… Nhưng dù sao, cô ấy đã nói: “Hãy nghiền nát bọn chúng hết sức có thể.” Có vẻ như bà mẹ này đang quyết tâm hủy diệt chúng ta hoàn toàn. Tốt hơn hết là chúng ta nên cẩn thận, nếu không cái chết sẽ đến rất nhanh.
“Đúng rồi, đúng rồi, thắng dễ dàng!” Ayaka bám chặt vào Kyousuke đang trầm tư. Cô bé tự hào nhìn quanh lớp học. “Bởi vì anh hai tớ đã từng một mình hạ gục cả một nhóm hơn ba mươi tên biker rồi! Nếu là đấu một chọi một, anh ấy sẽ không thua bất cứ ai đâu!”
“N-này—”
“Cố lên nào! Anh là thủ lĩnh của mọi người mà, anh hai, nên phải thật uy nghi chứ! Nếu anh có tâm lý muốn thua, thì tất cả chúng ta sẽ thua ở hội thao! Chúng ta có thể bị giết… Anh không nghĩ vậy sao?”
Kyousuke giật mình khi cô em gái thì thầm vào tai anh một cách bí mật. Cho dù sự thật là gì đi chăng nữa, bạn học của anh đang trông cậy vào Kyousuke “Quái vật Kho bãi”. Và trong trường hợp đó, anh sẽ phải đáp ứng kỳ vọng của họ.
Dù có phải là đánh lừa thì anh cũng phải lôi kéo cả lớp đi cùng. Nếu không, họ sẽ không thể chiến đấu đến cùng trong hội thao. Họ sẽ không thể vượt qua mà không giết bất kỳ ai hay bị giết.
Có lẽ việc tốt nghiệp trường này một cách bình yên, vô sự chỉ là một giấc mơ trong mơ mà thôi. Chính vì vậy—
“…À, cậu nói đúng. Đúng như cậu nói đấy, Ayaka. Cái tên đeo mặt nạ phòng độc đó chẳng qua chỉ là một cục thịt to mà thôi. Tôi sẽ hạ gục hắn trong chớp mắt! Hắn chỉ là một tên tép riu, một tên tép riu! Và tất cả những tên khác cũng vậy. Dù chúng có là những kẻ thảm sát hàng loạt, những kẻ giết người loạn xạ hay những kẻ giết người hàng loạt… tôi sẽ hạ gục tất cả cùng lúc, nên các cậu đừng lo!” Sự lo lắng, do dự, sợ hãi, mâu thuẫn… Kyousuke gào lên như thể đang ném bỏ hết chúng đi.
Cả lớp im lặng trong chốc lát rồi bùng nổ trong tiếng reo hò phấn khích tột độ.
“““Ồ!”””
“Đúng là Kamiya của chúng ta!” Shinji reo lên đầy ngưỡng mộ.
“Kyousuke tuyệt vời quá đi mất!” Tomomi vui vẻ hú lên.
Oonogi và Usami vỗ tay, còn Ayaka giơ ngón cái lên ra dấu khen ngợi anh trai.
“Ngầu quá!” Mắt Maina sáng lấp lánh.
“…Hừm?” Eiri nhướng mày.
“““Ka-mi-ya! Ka-mi-ya!”””
Bạn học của anh phá lên hò reo.
Và—
“…………Khực.”
Ở cuối lớp học, nơi cánh cửa vẫn còn mở, Renji đứng bất động hoàn toàn, nhìn chằm chằm vào Kyousuke.


0 Bình luận