The Unexplored Summon://B...
Kamachi Kazuma Igawa Kazuki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Giai đoạn 01: Trò chơi trốn thoát dễ thương nhất thế giới? (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,884 từ - Cập nhật:

Sau thêm vài bận tỉnh rồi lại ngất, ngất rồi lại tỉnh, Shiroyama Kyousuke cuối cùng dường như cũng nhận ra một điều.

Anh ta không thể thắng.

Đơn giản là không đời nào anh có thể đánh bại Bạch Nữ Vương đang ngân nga trong bếp, vừa khẽ lắc lắc vòng ba nhỏ xinh của mình.

“Ưm, ưm, ưm, ưm, ưm, ưm, ưm~~~☆ Ôi, cứ ngỡ sẽ có ngày được tự tay chuẩn bị bữa sáng cho anh trai! Chuyện này làm em nhớ đến khoảng thời gian ở khu vườn thu nhỏ ngày ấy. Hì hì hì.”

(B-bình tĩnh nào. Bình tĩnh lại đi mình ơi!! Nhìn theo hướng tích cực, đây chính là cơ hội trời cho. Mình cần xem đây là dịp tuyệt vời để thử nghiệm với Nữ Vương – kẻ có thể kết liễu mình bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu!! Nhớ lấy, sẽ không có phép màu như thế này lần thứ hai đâu. Phải tận dụng cơ hội này để tìm hiểu thật kỹ đặc điểm, tính cách, điểm yếu và sơ hở của cô ta!!!!!!)

Đôi khi, con người phải ép buộc suy nghĩ của mình đi theo hướng tích cực để giữ được sự tỉnh táo.

Kyousuke dựa lưng vào tường, ngồi bệt xuống sàn, đầu óc đau nhức, và thay đổi dòng suy nghĩ.

D.R.O.K, Triển lãm Thương mại Quốc tế Nghi thức Triệu hồi, gia đình Deltaston, Pandemonium, 353 con tàu, và một nỗ lực để cứu lấy chúng…

Anh có thể nhớ được một vài điều, nhưng những mảnh ký ức vẫn còn thiếu sót.

Liệu việc ký ức bị mất là do Bạch Nữ Vương đã hành hạ anh không ngừng nghỉ, hay có nguyên nhân nào khác? Kyousuke không thể trả lời được khi anh đang kiệt sức ngay từ sáng sớm như thế này.

Anh quyết định hỏi câu đầu tiên xuất hiện trong đầu.

“Himekawa Mika, vật chứa của tôi, đang ở đâu…?”

“Ôi, anh lại thế rồi.”

Anh nghe thấy một âm thanh khô khốc.

Khi Bạch Nữ Vương ngoái đầu lại, mỉm cười như cô dâu mới, cô đã bóp nát cán chảo đang cầm trong tay.

“Chào buổi sáng mà anh trai lại hỏi như vậy sao? Tại sao anh lại phá hỏng tâm trạng, nhắc đến tên một cô gái khác trước mặt em vào một ngày nắng đẹp như thế này chứ?”

Cô không còn cách nào khác ngoài việc trực tiếp cầm lấy mép chảo khi cô lắc nó trên bếp ga, nhưng nụ cười của cô không hề suy suyển một chút nào. Tiếng xèo xèo phát ra từ tay cô, nhưng dường như cô không hề cảm thấy đau đớn.

Mồ hôi túa ra từ người Kyousuke, nhưng anh vẫn cố gắng suy nghĩ.

(Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sau đó? Dường như có liên quan đến Himekawa Mika… nhưng điều đó có nghĩa là cô ấy có thể đang *ở bên trong* Bạch Nữ Vương với tư cách là vật chứa sao?)

Tình huống này quá bất thường ngay từ khoảnh khắc Bạch Nữ Vương được triệu hồi vô thời hạn mà không cần đến Huyết Ấn hay Lựu Đạn Hương. Anh không có đủ thông tin để xử lý, nhưng việc Himekawa Mika hỗ trợ Bạch Nữ Vương với tư cách là vật chứa sẽ là trường hợp tệ nhất.

Điều đó có nghĩa là Nữ Vương đã cướp mất vật chứa của anh.

Không có vật chứa, anh không thể triệu hồi Vật Chất, và anh cũng không biết cách hủy bỏ hợp đồng với một vật chứa đang bị Vật Chất chiếm giữ.

Giống như việc khóa chìa khóa trong xe vậy.

Anh cần một vật chứa để chiến đấu với Bạch Nữ Vương, nhưng anh cần phải làm gì đó với Bạch Nữ Vương để lấy lại vật chứa của mình.

Anh không thể chiến đấu vào lúc này.

Theo một cách nào đó, đây có thể là một cơ hội phi thường để tiếp tục chiến đấu chống lại Bạch Nữ Vương mạnh mẽ mà không giới hạn thời gian, nhưng anh không phải là người sẽ vui mừng vì điều đó.

“Được rồi, anh trai! Bữa sáng đã sẵn sàng rồi đây!! Anh vẫn chỉ ăn ngũ cốc và sữa vào buổi sáng, đúng không? Nhưng em đã dốc hết tài năng để làm cho anh một bữa ăn đặc biệt kiểu vợ hiền, vừa tốt cho thân thể lại vừa an ủi tâm hồn!! Ăn thôi nào☆”

Khi Bạch Nữ Vương xếp từng món từng món lên bàn, dường như không có chút ác ý nào trong cô.

Mặc dù chính điều đó lại khiến cô trở nên vô cùng đáng sợ.

“…”

Kyousuke thận trọng quan sát hành vi của cô ta, nhưng đồ ăn thì chẳng có tội tình gì. Mà lỡ làm cô ta phật ý lúc này, không khéo y lại bị nghiền thành thứ nước ép đỏ lòm để uống kèm mất. Dù trong bụng nặng trĩu, y vẫn ngồi vào bàn.

Trong khi ngắm nghía bữa ăn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu y.

“Toàn màu trắng!”

“Đó chính là thân phận của em đấy.”

“Nhưng mà trắng quá rồi! Cái thực đơn này là sao đây!? Khoai tây nghiền, súp kem trắng, súp lơ trắng xào măng tây trắng, còn cả sữa nóng để uống nữa chứ!? Từng món một thì còn đỡ, chứ nhìn cả đống thế này thì đúng là choáng váng đầu óc!!”

“Nếu anh không biết nên bắt đầu từ đâu, em khuyên anh dùng thử thịt gà hoặc cá thịt trắng nhé. Hì hì. Mà đừng quên rằng em đã cẩn thận cắt bỏ rìa bánh mì đấy. Chúng ta không cần bất cứ thứ gì không phải màu trắng đâu!!”

“Trời đất ơi! Rìa bánh mì nướng giòn mới là ngon nhất chứ!”

“Tại sao em phải nướng nó thành màu vàng nâu chứ? Nào, anh trai, cứ ăn nó khi chưa nướng đi. Em khuyên anh nên phết thêm bơ thực vật hoặc sô cô la trắng lên đấy.”

Bạch Hậu mỉm cười rạng rỡ từ phía đối diện bàn.

BloodSign_v04_049.jpg

Vẻ mặt cô ta như muốn nói rằng, nếu y từ chối, cô ta sẽ xé toang bụng y ra và nhét thẳng thức ăn vào đó.

Sau một tiếng thở dài thườn thượt, y cầm đũa lên.

Y bắt đầu với một miếng rau xào thận trọng.

“Ồ, ngon đấy chứ.”

“Hì hì.”

“Món ăn tự nó khá ngon. Được làm rất khéo.”

“Hì hì hì hì hì!! Tất nhiên rồi. Em phải biết nấu ăn chứ, nếu em muốn làm một người vợ tốt cho anh mà. Anh có biết tại sao màu sắc của em lại là màu trắng không? Bởi vì như thế em có thể được nhuộm màu theo anh, anh trai à! Kyah☆”

Y đưa ra ý kiến thật lòng bởi vì có chống đối cũng chẳng đi đến đâu, nhưng Bạch Hậu đặt tay lên má và bắt đầu lắc lư qua lại.

Và vì Kyousuke có thể cảm thấy món ăn này ngon ngay cả khi đang căng thẳng đến mức cảm thấy như có một quả bóng bowling trong bụng, nên chắc chắn bất cứ ai ăn vào cũng sẽ công nhận nó ngon.

Sau đó, Bạch Hậu cùng y dùng bữa. Vẫn là một ẩn số liệu một đỉnh cao cấp độ Vô Biên có cần hấp thụ chất dinh dưỡng hay liệu cô ta có thể chết đói nếu bị thiếu thức ăn hay không, nhưng ít nhất cô ta có vẻ hài lòng khi giả bộ ăn.

“Nữ hoàng.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Tôi sẽ không hỏi tại sao cô lại ở đây. Điều đó quá trực diện và chỉ khiến tôi cảm thấy trống rỗng. Vậy hãy nói cho tôi biết điều này: sự hiện diện của cô ở đây có liên quan gì đến Pandemonium không?”

“Ôi, anh yêu. Điều đó có nghĩa là anh thực sự không nhớ gì cả sao?”

“…”

“Hì hì. Vậy thì em nghĩ mình sẽ giữ im lặng. Xét cho cùng, nếu anh nhớ lại khoảng thời gian như mơ ấy, mọi chuyện có thể sẽ tan vỡ mất.”

Cách nói trêu chọc của cô ta suýt nữa khiến y bẻ gãy đôi đũa đang cầm, nhưng điều đó cũng vô nghĩa. Y không bao giờ có thể sánh được với Bạch Hậu về bạo lực, nên bất kỳ hành động phô trương sức mạnh nào cũng chỉ khiến cô ta mỉm cười như một người mẹ đang khen con mình.

Nhưng vũ khí của con người không phải là sức mạnh. Y tập trung lại suy nghĩ và cố gắng giữ bình tĩnh.

“Hãy cùng xem xét tình hình, Nữ hoàng.”

“Em sẵn lòng bàn luận bất cứ chủ đề nào miễn là em được nói chuyện với anh, anh trai.”

“Hội chợ Triệu hồi mang tên D.R.O.K. về mặt chính thức là một dự án hợp tác được điều hành bởi Chính phủ, các thế lực Ngầm và phe Tự do. Nó được xem là bước tiến tới hòa giải, một động thái cần thiết để tạo nên bước ngoặt lịch sử, chấm dứt kỷ nguyên xung đột vô vọng này.” Kyousuke nói, giọng điệu như thể chỉ đang vô cảm vận hành bộ óc mình. “Nhưng thực chất, mọi chuyện đều do gia tộc Deltaston đứng sau thao túng. Họ là một thành viên của Bàn Tròn, giống như gia tộc Magentarain, và đã tạo nên một thế lực hùng mạnh vươn tầm biên giới bằng cách cài cắm những triệu hồi sư lão luyện vào ba cường quốc lớn.”

“Nói cách khác, dự án hợp tác này chính là cách gia tộc Deltaston mở rộng tầm ảnh hưởng của mình. Đặc biệt là với Pandemonium. Thông thường, việc này sẽ dẫn đến ba cường quốc lớn tranh giành quyền sử dụng Pandemonium và chắc chắn sẽ không thể vận hành trôi chảy. Nhưng với những thành viên có tầm ảnh hưởng của cùng một gia tộc điều chỉnh ở mỗi cường quốc, mọi thứ lại diễn ra suôn sẻ. Nó đã thực sự trở thành một món đồ chơi chỉ dành riêng cho gia tộc đó.”

“D.R.O.K. …Quyền năng thần thánh của Vua (Divine Right Of Kings). Cái tên quả thực rất phù hợp. Họ đã xây dựng một quyền lực tuyệt đối mà không cường quốc nào trong số ba cường quốc có thể can thiệp, đồng thời để mặc các cường quốc đó tranh cãi đến bế tắc về việc ai sẽ được sử dụng Pandemonium. Trong khi tất cả đều bận rộn kìm hãm lẫn nhau, gia tộc Deltaston có thể công khai thế lực khổng lồ của mình và thiết lập vị thế không giới hạn trong thế giới Triệu hồi. Pandemonium vừa là động lực, vừa là phanh hãm.”

Hội chợ thương mại khổng lồ đó, tuy chính thức được ba cường quốc tài trợ chung, nhưng trên thực tế chỉ được dựng lên bởi các thành viên gia tộc Deltaston đã cài cắm vào các cường quốc đó. Theo một cách nào đó, đây chính là vương quốc của riêng họ. Vị vua tối cao sẽ ngự trị trong một khách sạn nghỉ dưỡng sang trọng, được bảo vệ bởi những tinh anh từ cả ba cường quốc.

“Điều này có vẻ hơi lạc đề một chút, nhưng tại sao gia tộc Deltaston lại cố tình xây dựng căn cứ của họ bên ngoài Pandemonium?” Nữ hoàng hỏi.

“Hiển nhiên là tại sao họ lại dùng khách sạn nghỉ dưỡng rồi. Họ không phải kiểu người cảm thấy thoải mái với một đống vũ khí thô kệch.”

“Điều đó có giống như việc một siêu máy tính rất tiện lợi, nhưng không ai muốn ở gần chiếc máy tính thực tế được giữ ở nhiệt độ vài chục độ dưới 0 và bao quanh bởi sóng điện từ mạnh mẽ không?”

“Họ có lẽ thích giữ khoảng cách trong khi vẫn có thể đưa ra yêu cầu về sức mạnh của một vật thể cấp Thần thánh hoặc Cấm địa. Ý tôi là, cái thứ đó là một pháo đài di động khổng lồ, sử dụng các vật thể cấp Cấm địa tùy ý. Tôi cá bên trong đầy rẫy những thủ đoạn bóp méo nhận thức tâm linh của một người. Một triệu hồi sư hoặc vật chứa kinh nghiệm có thể ổn, nhưng gia tộc Deltaston lại giữ cấp bậc dưới Giải thưởng 100 để hòa nhập vào xã hội bình thường, nên hệ thần kinh tự chủ của họ sẽ bị quá tải nếu ở đó quá lâu.”

Anh nói như thể đã từng thấy nơi đó.

Và Bạch Nữ hoàng khúc khích cười trước khi nói thêm:

“Nếu Pandemonium được phát triển từ giai đoạn thử nghiệm hiện tại và được sử dụng nghiêm túc, nó sẽ đưa chúng ta đến một kỷ nguyên mới, đúng không? Ta không có bất kỳ hứng thú nào với những lợi ích mà loài người có được, nhưng liệu có ai đó đã cố gắng phá hủy nó trước khi điều đó xảy ra không?”

“Vì nó vẫn đang hoạt động, nên tôi đoán là không. Những lời dẫn dắt nhân loại đến sự diệt vong luôn là như nhau: ‘chắc chắn họ sẽ không đi xa đến mức đó’.”

Dựa trên cuộc trò chuyện, Kyousuke nhận thấy không có sự khác biệt nào giữa hiểu biết của anh và của Bạch Nữ hoàng. Về cơ bản, điều này cho anh biết thông tin mình có là không sai lệch.

Chỉ còn một vấn đề duy nhất: khoảng trống trong ký ức của anh.

Sự thật hẳn phải tập trung ở đó.

Dù chiếc Hộp khổng lồ mang tên Pandemonium đang được dùng để triệu hồi Nữ Hoàng một cách vô thời hạn, điều đó cũng chẳng thể chấm dứt cuộc xung đột giữa ba thế lực lớn. Nó chỉ càng đẩy mọi thứ vào ngõ cụt vĩnh viễn. Nhưng lẽ nào gia tộc Deltaston lại không nhận ra rằng, sau khi triệu hồi, không một con người nào có thể kiểm soát được cô ta!?

"Anh ơi, em bật TV nhé? Em tò mò mấy cái mục bói nhóm máu lắm. Nghe nói bản tin sáng nào cũng có!"

"Em nhóm máu gì chứ? Nhóm X với Rh vô cực à?"

Nữ Hoàng Trắng đang thở hắt ra vì phấn khích, Kyousuke đành đưa điều khiển cho cô, rồi chất chồng bát đĩa đã ăn xong, mang ra bồn rửa trong khu bếp. Cậu thường dựa vào đồ điện gia dụng, nhưng vì sống trên một chiếc tuần dương hạm nên đã quen với việc rửa bát bằng tay để tiết kiệm nước.

"..."

Cậu thoáng liếc nhìn con dao đặt trên giá úp bát, nhưng ý nghĩ đó quá đơn giản. Cậu ngờ rằng, dù có đâm Nữ Hoàng Trắng từ phía sau khi cô đang mải mê với chiếc TV màn hình phẳng, cũng chẳng có gì thay đổi. Cô ta thậm chí có thể mỉm cười, túm lấy cậu, gọi cậu là "cậu bé ngoan" trong khi xoa đầu và bắt cậu cuộn tròn trong lòng.

"Anh ơi, anh ơi! Họ nói con trai nhóm A và con gái nhóm AB là hợp nhau hoàn hảo đó!"

"Anh chẳng vừa mới nói nhóm máu của em có lẽ sẽ ra 'lỗi' đấy à?"

"Vâng. Thật không may chút nào, nhưng có vẻ như em cần thực hiện một chuyến đi vòng quanh thế giới để tiêu diệt tất cả những người phụ nữ nhóm máu AB-…hgyuh!"

"Nữ Hoàng, má em dính chút súp trắng kìa."

"Funyuhhhh..."

Cứ để mặc cô ta thì sẽ dẫn đến thảm họa, vậy nên cậu tìm một lý do tùy tiện để trêu chọc má mềm của cô qua một chiếc khăn tay. Cô gái tóc hai bím trông có vẻ sắp ngất đến nơi rồi.

Trong khi để cậu trêu đùa như một đứa trẻ con, Nữ Hoàng Trắng hỏi một câu.

"À-anh có kế hoạch gì cho ngày hôm nay không, anh?"

"Hỏi hay đó." Kyousuke thở dài. "Ngồi mãi trong phòng cũng chẳng thay đổi được gì, nên anh nghĩ anh sẽ đi dạo bên ngoài."

"Ôi trời ơi!! Vậy là sau khi ăn cơm em nấu, chúng ta sẽ có một buổi hẹn hò đi dạo cùng nhau sao? Hôm nay đúng là ngày may mắn của em! Em muốn biến nó thành ngày lễ toàn cầu quá đi mất!!"

Nhìn Nữ Hoàng Trắng vui mừng khôn xiết, Kyousuke thầm bổ sung trong lòng.

(Và anh cũng cần lấy lại ký ức đã mất, đồng thời tìm cách giết cô.)

Mục tiêu đã ở ngay trước mắt cậu ngay từ đầu.

Vấn đề là tìm cách mở cánh cửa mang tên Nữ Hoàng Trắng.

Cậu phải vắt óc suy nghĩ và vận dụng mọi thứ mình có.

Một cô gái đã nói những lời nguyền rủa có thể đang chờ đợi sau cánh cửa bị khóa đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận