Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9

Chương 3.4: Nam và Nữ

0 Bình luận - Độ dài: 7,411 từ - Cập nhật:

…Đến lúc này, Kazuki mới chợt nhớ ra cổ tay mình đang đau nhức. Phải đến lúc ấy, Kazuki mới nhăn mặt vì dòng máu không ngừng tuôn ra từ bàn tay trái.

“Ôi vẻ đẹp chói lòa của ngọn lửa tái sinh, hãy thiêu đốt lớp vỏ sự sống và làm nảy mầm sự phục hồi bên trong… Chống Lão Hóa!”

Cậu ta niệm phép thuật giúp tăng tốc tái tạo tế bào, khép miệng vết thương trên cơ thể. Dù có ma lực đến đâu, nếu một người bị mất máu quá nhiều, họ vẫn sẽ chết.

“…Tôi sẽ không chấp nhận đâu.” Ikousai cố gắng nặn ra tiếng nói, vẫn còn nằm phục trên mặt đất. “Tôi… sẽ đứng lên dù bao nhiêu lần đi chăng nữa… Tôi sẽ tiếp tục thách đấu với cậu.”

“Nếu đó là điều cô muốn làm thì cứ tự nhiên. Tôi tuyệt đối không thể làm chuyện cướp đi mạng sống của cô, nên cứ làm theo ý mình đi.”

Lúc này, mối liên kết của cậu ta với Ikousai hoàn toàn khác biệt so với mối quan hệ với những người ở Dinh Thự Phù Thủy. Kazuki cảm thấy giữa cậu và cô gái này có một mối dây tương tự như giữa những kiếm sĩ, gương mặt cậu nở một nụ cười. Mặc dù trước trận chiến này, cậu đã buông lời thô tục rằng mình đã quá chán ngán khi phải đối mặt với cô ta.

“Nhưng như đã hứa, giờ tôi sẽ nhận cả Ba Thánh Khí. Nếu cô nói rằng sẽ thách đấu tôi lần nữa, lần tới cô sẽ phải tay trắng. Cô phải luyện tập thật chăm chỉ trước đó, đúng không?”

Kazuki tước lấy **Yasakani no Magatama** từ bàn tay vô lực của Ikousai, rồi nhặt lên **Yata no Kagami** bị ném ra. Ikousai rên lên “Khốn kiếp…” khi bị đối xử như vậy.

“Cô muốn kết luận giữa chúng ta ra sao cũng được, nhưng… chuyện về Nhật Bản và Yamato đã được định đoạt rồi.”

Một mệnh lệnh bất ngờ vang lên ở Sekigahara.

“Xông lên!”

Tiếng ngựa hí như nhuộm đen cả không khí đáp lại mệnh lệnh đó. Từ phía Tây, một âm thanh rung chuyển mặt đất *DO-DO-DO-* rõ mồn một. Đó là tiếng vó ngựa đang đến gần. Kazuki hiểu ra điều đó và quay người lại.

Đoàn kỵ binh thuần đen của Cấm Vệ Quân Hoàng Đế Trung Quốc bỗng nhiên xuất hiện, lao tới tấn công Kazuki và Ikousai cùng lúc. Người ra lệnh chính là Loki.

“Ngươi đang toan tính gì vậy!?” Kazuki hét lên trước sự việc quá đỗi bất ngờ này. Số lượng khoảng chục kỵ binh. …Những kẻ này, rốt cuộc từ đâu ra!? Ngay từ đầu, cậu đã xác nhận rằng bọn chúng không nên có mặt ở gần đây. Quân phục kích…? Nhưng trên cánh đồng rộng lớn tầm nhìn bao quát này, không có chỗ nào để ẩn nấp cả.

Đoàn kỵ binh đã đạt đến trình độ người ngựa hợp nhất, được bao bọc bởi ma lực, rút ngắn khoảng cách trong chớp mắt. Arthur, dù có chút bối rối, vẫn vội vã lao đến chỗ Kazuki và Ikousai, những người vừa kết thúc trận chiến, để che chắn cho cậu.

“Dừng lại! Nếu các ngươi không dừng lại…!”

Arthur gào lên, nhưng đoàn kỵ binh không hề dừng lại. Arthur không mất bình tĩnh, cũng không chút do dự.

“Nếu tất cả các ngươi không dừng lại… rút kiếm!!”

Ánh sáng ma lực bao bọc lấy cây gậy Arthur đang cầm sát người, biến nó thành một thanh kiếm kỵ sĩ tinh xảo với họa tiết vàng. Thánh khí nổi tiếng trong truyền thuyết—**Excalibur**.

“壮揚兵馬(Zhuang yang bingma)!”[43] “杀, 杀(Sha—, sha—)!”[44]

Các binh sĩ trên lưng ngựa thốt ra những lời lẽ đầy sát khí. Và rồi vài luồng ma thuật tấn công cấp thấp bay loạn xạ cùng lúc về phía họ. Hoàn toàn như một cuộc xả súng bừa bãi của kỵ binh.

Kazuki cũng vào thế thủ với **Ame no Murakumo** trong tay.

“Excalibur!”

“Kusanagi no Tsurugi!”

Trước những đợt đạn lửa, sấm sét hay băng giá đang lao tới, Kazuki và Arthur, đứng sóng vai nhau, cùng lúc vung thanh kiếm biểu tượng của một vị Vua. Một đường kiếm ngang chớp nhoáng xoá tan những luồng đạn ma pháp tựa khói sương.

Suy cho cùng, đó cũng chỉ là những đòn tấn công ma pháp được tung ra để cản chân họ ngay từ đầu mà thôi. Đám kỵ binh thu hẹp khoảng cách nhanh hơn nữa.

Điều khiến Kazuki rợn người là việc đám kỵ binh cứ thế xả ma pháp bừa bãi, bất chấp Ikousai đang nằm ngổn ngang ngay cạnh cậu. Kẻ ra lệnh là Loki, còn kẻ tấn công là quân lính của Trung Hoa. Lũ người này giờ đây chẳng còn mảy may bận tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra với Yamato sau này nữa.

“Xử lí tên Hayashizaki Kazuki đang kiệt sức cùng đồng bọn của hắn ngay tại đây!” Loki gầm lên. “Ilyailiya! Cô cũng thế!!” Loki và đám pháp sư bị truy nã đang ào ạt xông lên phía sau đội kỵ binh.

“Dễ dàng sai bảo người khác như thế… Không, thì ra cô ta có ý đồ riêng. Đúng là một Diva nhỏ nhen.” Ilyailiya đứng cạnh Regina lẩm bẩm một mình.

“Regina! Cô lo liệu Ilyailiya đi!!” Arthur ngoảnh lại hét lớn trong khi nghênh chiến với đội kỵ binh.

“…Khốn kiếp! Dám ra lệnh cho ta chỉ vì cái đất nước này!! Nhưng Ilyailiya, ta thật sự không thể chịu đựng được cô!!”

“Agoni Koparyof… Mec!”

“Ptéra Lonkhé!”

Ilyailiya biến một tay thành lưỡi đao bạc sắc lẹm vung xuống, trong khi Regina chắn đòn bằng một lá chắn Kháng phép dày rồi đâm trả bằng giáo.

“Kazu-nii-!”

Tất cả mọi người từ Biệt thự Phù thủy, những người đến chứng kiến trận đấu tay đôi bằng chính mắt mình, cùng với các kỵ sĩ cận vệ đang bảo vệ các lãnh đạo cấp cao, đều đồng loạt lao về phía cậu. Nhưng đội kỵ binh của Trung Hoa sẽ đến vị trí của cậu nhanh hơn họ.

“Hayashizaki-kun. Xin hãy đưa Ikousai đi và chạy thoát.” Arthur lo lắng cho sự kiệt sức của Kazuki mà nói.

“Ngay cả với ngài cũng quá sức rồi. Một mình đấu với mười người.”

“Không cần lo lắng cho ta! Trên con đường một kỵ sĩ phải tiến bước, không có chuyện quá sức hay không!” Bỏ lại những lời đó, anh lao vào chặn đứng đội kỵ binh đang áp sát. ‘Anh ấy nói thật ư’… Kazuki dõi theo.

“Tên Loki khốn kiếp…” Ikousai, người toàn thân bị Susanoo gây thương tích từ bên trong, khó khăn gượng dậy phần thân trên.

“Vậy ra ngay từ đầu hắn đã coi mình là kẻ thua cuộc và hèn hạ chuẩn bị đội quân mai phục như thế này sao…!”

“Không, tên đó là một Diva luôn chuẩn bị tình huống để mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ cho hắn, bất kể kết quả thế nào.” Tên đó dễ dàng vứt bỏ Yamato. Ngay từ đầu, hắn chẳng có gì muốn bảo vệ. Chính vì thế mà hắn dễ dàng thay đổi thái độ như vậy.

Từ phía đông, cũng có một kỵ sĩ đơn độc gõ vang tiếng vó ngựa, đang tiến gần đến Kazuki và Ikousai.

“Giờ thì thưa Đức Vua, ngài định làm gì đây?”

—Đó là Shouko-san đang cưỡi ngựa.

“Cô đã biết sẽ thành ra thế này phải không?” Mặc dù Shouko-san ở vị trí nhân chứng của trận đấu, ngay từ đầu cô đã chuẩn bị sẵn sàng, cưỡi ngựa đến đây vì mục đích chiến đấu.

Cô nở nụ cười toe toét trên lưng ngựa, nhìn xuống cậu. Chỉ có khuôn mặt tươi cười của cô là trong sáng như ánh mặt trời.

“Trong số đám Cấm Vệ quân kia, có một tên có thể dùng ma pháp ẩn thân giấu đi hình dạng. Phạm vi ảnh hưởng của nó là mười người. Sử dụng cái đó để tạo thành đội quân mai phục là chuyên môn của bọn chúng. Đúng như ngài nói, tôi đã đoán trước được việc này.”

“Cô có nhiều thông tin như vậy. Sao không nói cho bọn tôi biết?”

“Tôi quên mất.”

…Cái cô gái này.

“Giờ thì Quốc Vương định làm gì đây? Nếu cứ đối đầu thế này… e rằng những đồng đội của Quốc Vương ở nơi tầm tay không với tới sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ đấy.”

Đó vẫn là cái giọng điệu khó chịu thường ngày của cô ta, như thể cảm thấy hả hê khi mọi chuyện rắc rối đều là của người khác.

“Ta đã nghĩ điều này từ lâu rồi, tạm gác Quốc Vương sang một bên, vài người trong số các đồng đội của Quốc Vương hơi yếu để thực sự đối đầu với Trung Hoa đấy. Cứ nhìn xem.”

Từ trên lưng ngựa, cô ta chỉ tay về phía cuộc giao tranh đã nổ ra đúng lúc đó giữa Arthur và mười kỵ sĩ.

Xa hơn nữa, phía sau đội kỵ binh là Loki cùng ba pháp sư đồng bọn thân tín của hắn ta. Trong số đó còn có bóng dáng của cô gái da đen tên Nyarlako.

“Mười kỵ sĩ đó đều là những người được chọn lọc tinh hoa nhất trong quân đội Trung Hoa. Ta nghĩ kể cả Arthur có đối đầu với cả mười người họ, trận chiến cũng sẽ hơn cả cân tài cân sức đấy. Mà thôi, Arthur cũng chưa tung hết bài đâu nên không biết có đang giấu nghề không nữa. Rồi sau đó, đồng đội của Quốc Vương sẽ lao vào đó. Loki và đồng bọn cũng sẽ ùa tới. Nếu họ cứ thế đụng độ nhau, giờ thì, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ.”

Cô ta nói dài dòng một cách vòng vo, rõ ràng là cố tình khiêu khích anh.

Nhưng quả thực, Kazuki lo sợ đồng đội của mình sẽ chiến đấu ở nơi anh không có mặt.

“Dù có chiến thắng Yamato thế này, Nhật Bản vẫn chỉ là một cường quốc nhỏ. Tuy nhiên, Quốc Vương cứ yên tâm, dĩ nhiên Shouko-san của Ryouzanpaku này sẽ ra tay giúp đỡ Quốc Vương! Thế nên lần này nhất định…”

Đến đây, giọng điệu của cô ta bỗng đổi hẳn sang một tông nặng nề.

“…Lần này nhất định, hãy cảm thấy chút nghĩa vụ một cách đàng hoàng. Không phải với Đức, mà là với chúng ta.”

Shouko-san để lại những lời đó rồi thúc cương, thẳng tiến đến tiếp viện cho Arthur.

“…Chuyện đó đâu cần phải bận tâm đâu.”

Leme hiện hình bên cạnh Kazuki.

“Những người ký kết khế ước với chúng ta, 72 Trụ Cột của Solomon, không hề thua kém gì so với những người ký khế ước với các Thần thoại khác. …Kazuki, cậu cũng đã trở thành một Quốc Vương tuyệt vời. Leme và những người khác đã dừng bài kiểm tra dành cho tất cả các cậu rồi. Chúng tôi sẽ trao lại sức mạnh đó một cách trọn vẹn. Điều này không chỉ liên quan đến cậu… mà còn với những <công chúa được sủng ái nhất> của cậu nữa.”[45]

“Trao lại trọn vẹn sao…? Ý cô là từ trước đến nay các cô vẫn còn kìm hãm chúng tôi sao?”

Leme không trả lời. Ngay lúc đó, Mio và những người khác đang lao về phía anh.

“Kazu-nii! Chúng em sẽ chiến đấu nên Kazu-nii hãy chạy đi… kyaa-!”

“Ma Phục của…!?”

Khoảnh khắc họ đến nơi, Ma Phục của Mio và Koyuki chợt phát sáng rực rỡ. …Đó là hai người có mức độ tích cực trên 150. Phía trên đầu họ, hình ảnh của Phượng Hoàng và Vepar đang bay lơ lửng một cách siêu phàm.

{Thời khắc nên đến đã đến. Ngay bây giờ đất nước này không còn là một chú chim non đang chờ ngày trưởng thành nữa. Thời điểm để giải phóng sức mạnh mà các ngươi phải sở hữu đã đến rồi.}

{Quốc Vương đang đứng đây, và rồi những công chúa được Quốc Vương sủng ái nhất đã ra đời. Chúng ta cũng sẽ trao sức mạnh này mà không chút tiếc nuối nào cho các công chúa.}

Hình ảnh của Phượng Hoàng và Vepar tan vào Mio và Koyuki. Ma Phục của hai cô gái đang sững sờ vẫn tiếp tục tỏa sáng.

Kazuki quay sang Leme, đòi một lời giải thích.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy!?”

“Ngươi đã thực sự trở thành một vị Vua xứng đáng với danh hiệu đó. Cho đến giờ phút này, có thể nói đây chỉ là [giai đoạn thử thách của Solomon King], nhưng với chiến thắng oanh liệt của ngươi trước Yamato lần này, Leme cùng những người khác cũng đã chính thức công nhận ngươi là Quân Vương của đất nước này. Từ nay về sau, Solomon 72 Pillar và Nhật Bản sẽ thực sự trở thành một thể thống nhất, đồng sinh cộng tử. Do đó, chúng ta sẽ mở khóa một sức mạnh mới cho những đồng đội luôn sát cánh bên ngươi.”

“Một sức mạnh mới ư? Lần này không phải dành cho tôi, mà là cho tất cả mọi người sao?”

“Một sức mạnh mới… Sức mạnh của Solomon 72 Pillar vốn bị phân tán bấy lâu nay sẽ được tạm thời hội tụ vào một Magika Stigma đặc biệt. Đó chính là <Chouki Magician>. Hãy nhìn xem…”

[46]

Một luồng sáng bùng lên rồi vụt tắt trong khoảnh khắc―quang mang từ Thánh phục của Mio và Koyuki cuối cùng cũng ổn định lại.

Khi ánh sáng dịu đi, cả hai bộ Thánh phục của họ đều đã đạt đến [tiến hóa]―chỉ cần lướt qua một cái là anh hiểu ngay, đây không phải là biến hình mà là một sự tiến hóa thực sự. Khi người khế ước được Diva công nhận là xứng đáng, những món trang sức tô điểm trên Thánh phục trở nên uy nghi hơn, trầm lắng hơn. Tựa như những cánh hoa đang nở rộ hết mình.

Thánh phục của Phoenix vẫn giữ sắc cam, còn Vepar là màu xanh lam nhạt, nhưng chúng đã trở thành một thứ gì đó với chất liệu nền có chiều sâu hơn, như thể một luồng ma lực dày đặc đã được hiện thực hóa.

“…Này, ma lực của Phoenix đang truyền sang tôi qua Stigma…! Phoenix đang cung cấp ma lực cho tôi!!”

Mio đưa một tay chạm vào phần ngực hở hang của mình và thốt lên giọng đầy kinh ngạc.

“Ma lực được cung cấp từ Diva sao…? Chuyện đó có thể xảy ra ư? Phép Triệu Hồi, nói đúng ra, là một hành động mà người khế ước nhận được một [bản thiết kế ma thuật] từ Diva, phải không?”

Phép Triệu Hồi là việc nhận bản thiết kế của mười loại ma thuật tượng trưng cho thần thoại của Diva thông qua Stigma. Dựa vào bản thiết kế đó, người khế ước sẽ nhào nặn ma lực của bản thân để tạo ra một hiện tượng ma thuật có quy mô và hiệu quả lớn hơn, phức tạp hơn nhiều so với các hiện tượng ma thuật thông thường.

Magika_No_Kenshi_To_Shoukan_Maou_Vol.09_161.jpg

Magika_No_Kenshi_To_Shoukan_Maou_Vol.09_162.jpg

Nhưng rốt cuộc, người thi triển ma thuật cũng chỉ dùng ma lực của chính họ mà thôi.

“Chính xác. Phép Triệu Hồi chỉ là ban tặng nguồn gốc của hiện tượng ma thuật. Nhưng xét cho cùng, Diva bản thân đã là một khối ma lực khổng lồ. Tuy nhiên, có lý do tại sao các Diva không tùy tiện cho mượn ma lực đó. …Đó là vì có một số lượng lớn người khế ước. Ví dụ, Phoenix có hàng chục người khế ước trong Đội Kỵ Sĩ. Anh ta không thể chia sẻ sức mạnh của mình đồng đều cho tất cả bọn họ.”

Để đối phó với các pháp sư bất hợp pháp và Quỷ Thú xuất hiện khắp đất Nhật Bản, Solomon 72 Pillar đã phân tán sức mạnh của họ cho một số lượng lớn các kỵ sĩ. Ngay cả như vậy, số lượng Magika Stigma vẫn còn khá thiếu thốn.

“Sức mạnh bị phân tán đó… sẽ tạm thời được tập trung vào Magika Stigma mà ngươi đã ban ân. Đó chính là Chouki Magician. Bằng cách kết nối trực tiếp với Diva của mình, tốc độ niệm chú của họ sẽ nhanh hơn, và họ có thể thi triển ma thuật quy mô lớn từ chính ma lực của Diva được cho mượn. …Nhưng trong thời gian Amasaki Mio trở thành Chouki Magician, tất cả các khế ước khác của Phoenix sẽ không thể sử dụng Phép Triệu Hồi.”

Zekorbeni là lá bài tẩy của Quân Vương, và đây chính là lá bài tẩy của các công chúa…

“…Được tăng sức mạnh thì tuyệt thật đấy, nhưng tôi nghĩ không cần tăng mức độ ‘tiết lộ’ quá nhiều đâu.”

Dù vẫn còn vặn vẹo thân người vì ngượng ngùng, Koyuki vẫn không ngừng lén lút liếc nhìn Kazuki.

Anh cảm giác rằng, ngay cả khi đang bẽn lẽn, cô vẫn đang gián tiếp thu hút sự chú ý của mình.

Quả thật, bộ trang phục của Koyuki, vốn ban đầu có kiểu dáng giống đồ bơi học đường, giờ đây đã biến thành một bộ đồ với chất liệu bán trong suốt, gần như để lộ làn da với những đường cắt táo bạo.

“Tôi nghĩ nó dễ thương đấy chứ. …Không, giờ không phải lúc cho chuyện đó.”

Về phía kia, Arthur và Shouko-san đang phải vất vả chống lại mười kỵ sĩ đối thủ. Phía sau họ là Loki cùng nhóm của mình đang sẵn sàng chờ đợi.

“Chouki… Với anh Kazu là Vua, chúng ta chính là những nàng công chúa!!”

Mio nhảy cẫng lên sung sướng, rồi ưỡn ngực ra như một nàng công chúa và dặn dò Kazuki.

“Anh Kazu cứ rút lui đi! Bọn em không chỉ muốn được anh Kazu bảo vệ mãi, mà bọn em cũng sẽ bảo vệ anh Kazu nữa! Giống như lời chúng ta đã hứa ban đầu!!”

Mio và những người khác lao nhanh như chớp về phía trận chiến.

“Cậu em phải chinh phục chúng tôi nhiều hơn nữa để chúng tôi cũng nhanh chóng trở nên như thế chứ.”

Tiền bối Kaguya, người đang mở to mắt dõi theo diễn biến, cũng vừa nói vừa đi theo Mio.

…Quả thật, lúc này, anh, người đang dần cạn kiệt sức lực, có lẽ chỉ là vật cản ở đây mà thôi.

Anh nên tránh ra, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để hành động ngay lập tức nếu có chuyện gì xảy ra.

“Chúng ta rút lui thôi, Ikousai.” Kazuki kéo tay Ikousai, người vẫn đang yếu ớt nằm sõng soài trên đất.

Ikousai giật mình “Cái gì—!?” khi bị nắm tay, cô chống cự, cố gắng giũ tay anh ra.

“Dừng lại! Ta chưa từng bị người khác giới nắm tay như vậy đâu!”

“…Tôi nắm tay cô không phải vì chuyện gì lạ lùng, và giờ tôi không thể để cô chạy thoát được. Cô là tù binh mà?”

“Khụ… Ta sẽ không tha thứ cho sự sỉ nhục này…!”

Một lúc sau, Kazuki cứ kéo tay Ikousai như thể đang chơi kéo co, nhưng rồi “Ôi chao, phiền phức quá!”, anh mất kiên nhẫn và mạnh mẽ bế bổng Ikousai lên bằng eo.

Anh chạy đi theo tư thế bế công chúa này về phía đông, nơi có cứ điểm của Đoàn Kỵ sĩ.

“Ta—đã—bị—làm—bẩn—rồi—!”

“Làm sao mà bị bẩn chỉ vì một cú bế thế này được chứ!”

“Vua nước Anh chỉ đến mức này thôi sao!?”

Thị Vệ Hoàng Gia của Chukadou – Tôn Trường Lưu nhe răng, gầm lên như một con khỉ hoang dã để uy hiếp. Trong tay hắn ta là Như Ý Bổng (Nyoibou), được tạo ra bởi Diva mà hắn ký hợp đồng, Tôn Ngộ Không (Seiten Taisei).

Ngoài hắn ta, sáu kỵ sĩ khác, tổng cộng bảy kỵ sĩ, đang bao vây Arthur.

“Ta không thực sự muốn dùng ma thuật triệu hồi với những kẻ như các ngươi đâu.”

Cứ như thể đang vẫy ngón tay một cách ban ơn, Arthur vung thanh Excalibur. Rốt cuộc, Excalibur là một Thần khí. Với Arthur Basileus hoàn toàn dựa vào nó, anh ta đặc biệt che giấu sức mạnh của Diva của mình.

Anh ta cảm nhận được ánh mắt của Loki. Anh ta không thực sự muốn lộ bài ở đây.

“Ngươi nói hay lắm!!”

Bảy kỵ sĩ đồng loạt xông vào Arthur mà không để anh ta có kẽ hở nào để né tránh. Như Ý Bổng (Nyoibou), Thiên Kích Phương Thiên Họa Kích (Heaven Ji Houtengeki), Xà Mâu Xà Hổ Kích (Snake Spear Jahoko), Nguyệt Nha Bổng Nguyệt Nha Trượng (Moon Fang Staff Gekkajou), Lang Nha Bổng Lang Nha Bổng (Wolf Fang Pole Rougabou)… tất cả họ đều tạo ra Thần khí riêng của mình và gia tăng tốc độ ngựa vào đòn tấn công như một thiên thạch lao xuống Arthur. Tất cả bọn họ đều là những Magika Stigmas thành thạo kỹ thuật vũ khí của mình.

…Không, lẽ nào anh ta không thể thoát khỏi tình cảnh này chỉ với một thanh kiếm thôi sao?

Arthur đã đánh giá đúng thực lực đối thủ, đoạn từ trong bộ vest kẻ caro lấy ra một cành cây nhỏ. Đó là một cành sồi nhỏ mang trong mình ma lực của một pháp sư Druid.

Chàng mang theo nó bên mình như một món đồ dự phòng, có đặc tính chỉ dùng được một lần rồi bỏ.

Chàng chĩa đầu cành cây ấy về phía đối thủ mà không hề nuối tiếc việc lãng phí rồi ném đi.

Ngay khoảnh khắc rời khỏi tay Arthur, cành cây nhỏ giải phóng toàn bộ ma lực, trong chớp mắt hóa thành một thân cây khổng lồ giữa không trung. Thân cây vững chãi phân thành vô số nhánh, trải rộng và quấn lấy bảy kỵ sĩ.

Bước tiến của họ bị cản trở. Trong lúc đang cố gắng thoát khỏi những nhánh cây vẫn không ngừng vươn dài, đội hình bách chiến bách thắng của họ đã bị phá vỡ. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để trận chiến nghiêng về phía chàng – chỉ một thanh kiếm là đủ để chàng tay đôi, lần lượt nghiền nát từng người một.

Arthur giương cao thanh Excalibur trên đầu, xông thẳng tới Tôn Thượng Lưu đang ở giữa đội hình hỗn loạn.

…Nếu chàng thật sự nghiêm túc, chàng hoàn toàn có thể thổi bay cả bảy kỵ sĩ cùng lúc.

Nhưng lý do ý chí chiến đấu của chàng không đẩy đến mức đó không chỉ vì ánh mắt của Loki.

Rõ ràng lỗi nằm ở phía Yamato đã phá vỡ hiệp ước, nên chàng không ngần ngại giúp đỡ Nhật Bản như vậy. Nhưng vì thế, nếu Hiệp Sĩ Đoàn Nhật Bản cứ định phó mặc việc xử lý tình huống này hoàn toàn cho thế lực ngoại bang, vậy thì họ xứng đáng bị khinh bỉ…

"Dù sao đi nữa, nếu vị Vua đã dốc hết sức mình, thì tiếp theo chính là lúc các cận thần của ngài thể hiện sức mạnh thay ngài, nào nào…"

Arthur thoáng liếc nhìn về phía doanh trại phía sau, chàng đang mong đợi Hiệp Sĩ Đoàn Nhật Bản sẽ tự mình phấn chấn lên.

"Như mọi khi, mi chạy nhảy giỏi thật đấy! Đồ côn trùng ranh mãnh như thường lệ!!" [47]

Một giọng nói khiến người ta liên tưởng đến Quan Vũ Vân Trường… chính xác hơn, đó là cô gái khổng lồ đã ký khế ước với <Quan Đế Thánh Quân> đang vung Thanh Long Đao, la hét vào Shouko. [48]

Ngoài cô ta ra, còn hai kỵ sĩ nữa đang truy đuổi Shouko.

Nhưng con ngựa của Shouko đang bỏ trốn―đã biến thành một sinh vật hoàn toàn khác. Sử dụng ma thuật từ Diva khế ước <Thái Công Vọng> của mình, con ngựa đã tiến hóa thành một ma thú <Elpahure Suppushan>, với vẻ ngoài kỳ bí là sự lai tạo giữa nhiều loài vật khác nhau, nó bay lượn trên bầu trời như đang bơi lội dù không hề có cánh.

"Đòn tấn công của ngươi lúc nào cũng là những cú vung rộng lớn nhỉ! Ta đã quen với việc câu giờ thế này khi đối đầu với các ngươi rồi đấy!"

Shouko cưỡi Suppushan nhanh nhẹn di chuyển với khả năng cơ động vượt trội hơn hẳn các kỵ sĩ, và cô còn tung ra khói ma thuật màu tím xung quanh.

"Nhưng nếu ngươi chỉ biết chạy quanh thì sẽ không bao giờ giành được chiến thắng đâu!!"

Người phụ nữ khổng lồ gào lên. Còn về phần Shouko―'Cô ta như mọi khi vẫn là một người phụ nữ không biết chú ý đến tình hình.' Trong lòng cô thầm cười khẩy.

Cô ta đang nói những lời đe dọa với Hayashizaki Kazuki, nhưng Loki đã đạt được mục tiêu của hắn. Tên đó đã ở trạng thái chờ đợi cơ hội rút lui. Bởi vậy, chỉ cần câu giờ thế này là quá đủ.

Shouko đã nhận ra. Loki và những pháp sư bất hợp pháp đi cùng hắn giả vờ tham gia chiến đấu nhưng lại đứng yên giữa đường. Hắn đang quan sát cô và Arthur từ khoảng cách mà hắn có thể trốn thoát bất cứ lúc nào.

Mặc dù hiện tại cô đang tung ra màn khói… sẽ là bất lợi nếu cô bị quan sát dù có chiến đấu nghiêm túc.

Shouko đang cưỡi trên lưng Suppushan, bay lượn thoăn thoắt như cây liễu rủ, né tránh những chiêu võ ác liệt của các kỵ binh Trung Quốc. Đôi tay cô vung vẩy không ngừng, khuôn mặt trêu ngươi hướng về phía những kỵ binh đang đuổi theo sát nút.

“Hừm, mấy người nói tôi không thể thắng ư? Đồ ngốc nghếch! Vua của mấy người xấu xí muốn chết!”

‘Giờ thì, cái gì sẽ là tín hiệu đây,’ Shouko ngoái đầu nhìn lại phía sau – và thấy những Dấu Ấn Ma Thuật của Nhật Bản đang ào đến, thân khoác Ma Phục đã tiến hóa.

“Từ nơi sâu thẳm của đại địa, hãy vũ điệu đôi cánh và tan biến. Theo dấu cơn gió xoáy, hóa thành viên đạn phơi bày cơn thịnh nộ của vì sao! Bay lên, bắn ra và hủy diệt! Hoa Xoáy Dung Nham, Đạn Núi Lửa!!”

Sau câu chú niệm tức thời của Mio, mặt đất nứt toác, những viên đạn dung nham lơ lửng rồi theo luồng gió xoáy từ cánh phượng hoàng bắn vọt ra.

Cùng lúc đó, Koyuki cũng nhanh chóng niệm chú.

“Hỡi giới hạn tột cùng của sự vĩnh cửu, xin hãy dùng gió lạnh băng giá ấy để xoa dịu lồng ngực này. Với sự im lặng tan chảy của lời từ chối, xin hãy thông báo sự diệt vong của sinh mệnh đó… Gió Cực Bắc, Gió Bắc Cực!!”

Luồng gió lạnh thấu xương, biểu tượng cho thế giới không có sự sống, đã được Koyuki triệu hồi xuất hiện theo ý muốn của cô.

Cả hai đều là phép thuật cấp một, nhưng sức hủy diệt của chúng đã được khuếch đại lên gấp bội.

“Phù… đúng như dự đoán, họ sẽ không để mặc chúng ta rồi. May quá mình không phán đoán sai!”

Khuôn mặt Arthur nở một nụ cười khi chứng kiến đòn tấn công của nhóm Dấu Ấn Ma Thuật, những người dường như là đồng đội và thân cận của Hayashizaki Kazuki.

“Ối, đó là một loại tăng cường sức mạnh sao? Chẳng biết đó có phải là tín hiệu mà anh ấy chờ đợi không nhỉ?”

Shouko đang hăng say chạy lăng xăng để câu giờ, lúc này thở phào nhẹ nhõm.

Các kỵ binh đang dồn sức chiến đấu với Arthur và Shouko đã bị bất ngờ bởi phép thuật của Koyuki và Mio bay tới, khiến nhịp độ tác chiến của đội kỵ binh bị rối loạn.

“Nào! Những ai biết dùng kiếm hãy xông lên đó!”

Kanae hô to với Kazuha như thế rồi lao vào chém các kỵ binh đang hoảng loạn.

Các kỵ binh khinh thường Kanae vì cô xông lên mà không sử dụng Triệu Hồi Thuật nào. Họ đồng loạt tung ra phép thuật cấp thấp và vung một đòn Thánh Khí duy nhất vào Kanae, tỏ vẻ coi thường cô.

—Nhưng những đòn đó không thể trúng Kanae. Cô nhìn thấu mọi đòn chặn và lướt nhanh qua giữa các kỵ binh. Cô gieo rắc sự hỗn loạn khi chạy vòng quanh giữa đám kỵ binh và khiến họ càng thêm hoảng loạn với mỗi đòn đánh chí mạng vào từng đối thủ mà cô lướt qua.

…Kanae cảm thấy một sự bồn chồn trong lòng. Nếu đây là trận chiến một đối một thì lại khác, nhưng trong trận hỗn chiến hỗn loạn này, Shin'iki hoàn toàn không thể sử dụng. Rốt cuộc, đó vẫn là một kỹ thuật chưa thể coi là thực chiến hiệu quả.

Đúng như dự đoán, Triệu Hồi Thuật mới là thứ quyết định chiến trường. Cô lại nghĩ vậy một lần nữa sau khi chứng kiến sự tăng cường sức mạnh của cả Amasaki Mio và Hiakari Koyuki.

Có lẽ hai Dấu Ấn Ma Thuật trẻ hơn đó giờ đây thậm chí đã mạnh ngang ngửa Otonashi Kaguya rồi.

Và rồi, kể từ bây giờ, Otonashi Kaguya cũng sẽ có sự tăng cường sức mạnh tương tự đang chờ đợi cô ấy.

‘Chờ một chút,’ Kanae nghĩ. Cô bối rối khi [đối thủ] của mình lại có thể được tăng cường sức mạnh dễ dàng đến vậy.

Đúng rồi, họ là đối thủ.

Bản thân cô hoàn toàn theo đuổi con đường kiếm sĩ. Quyết tâm đó không hề lay chuyển. Nhưng… khát khao muốn được Nii-sama yêu thương nhiều hơn những cô gái kia đang đốt cháy lồng ngực Kanae như một ngọn lửa quỷ dữ.

Dù cho đến tận bây giờ, bề ngoài nàng luôn tỏ vẻ ghen tị, nhưng trong thâm tâm, nàng vẫn bình thản nghĩ: mình là mình, họ là họ. Ấy là bởi nàng luôn cho rằng lúc đó mình thậm chí còn chưa đặt chân đến vạch xuất phát. Thế nhưng giờ đây, nàng đã được Nii-sama hôn, và Nii-sama cũng đã nhìn nàng như một cô gái.

Giờ thì mọi chuyện đã tiến triển đến mức này, nàng không thể cứ mãi như trước được nữa. Hơn nữa, nụ hôn ấy…

"Nyaa~~~~~~!!"

Một điều hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh lúc này lại tràn ngập trong đầu Kanae, khiến mặt nàng đỏ bừng lên và thốt ra tiếng mèo kêu. Bước chân tuyệt đẹp của nàng hoàn toàn trở nên lộn xộn, giật nảy lung tung, và nàng cứ thế giật Michikage lên xuống.

Những món Thánh Khí cùng phép thuật tấn công của các kỵ sĩ liên tục bay về phía Kanae – người đang nghĩ vẩn vơ một chuyện lạ lùng và tự mình hoảng loạn.

…Chết tiệt. Kỹ năng quan sát và tập trung kém là điều tuyệt đối cấm kỵ đối với phái Hayashizaki.

“Thiêu rụi tất cả những gì chạm vào… tiếng gầm thét của ngọn lửa vô phương tựa nương! Hỏa Dực Bão Ôm ・Nữ Hoàng Tự Thiêu!!”

Ngọn lửa cuồn cuộn bao quanh Kanae kịp thời, đôi cánh rực cháy của loài chim bất tử xếp lại thành hình, bảo vệ Kanae đang ẩn mình bên trong khỏi vô số phép thuật tấn công.

“Xin hãy cẩn thận đó! Kanae-Oneesan!!”[49]

Mio cất lời với giọng điệu có vẻ đắc ý.

“T, ta, ta chưa bao giờ nhớ rằng mình đã trở thành chị dâu của một người như ngươi!”

‘Mình, nếu mình không bình tĩnh’… Kanae thầm nghĩ trong lúc được ngọn lửa bảo vệ.

―Hayashizaki Kanae, ngươi toàn tâm toàn ý là một đứa trẻ được trời ban cho kiếm đạo.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu nàng. Kanae ngạc nhiên vì thời điểm hắn xuất hiện.

“Beleth hả. Ngươi muốn gì vào lúc này? Ngươi biết đấy, bây giờ ta đang bận tối mắt tối mũi đây. Về đi.”

―Ta đã tự mình quyết định rồi.

“Nghe ta nói này. Đây không phải lúc để nói chuyện dài dòng. Ta không thể mắc thêm bất cứ sai lầm nào nữa.”

―Ta đã suy nghĩ rất lâu, liệu có cách nào để ta [giúp đỡ] quyết tâm của ngươi hay không.

Vị Diva được gọi là Ma Vương của Phẫn Nộ nói với giọng yếu ớt.

―Tuyệt đối không phải ngươi sẽ trở thành khế ước sư của ta. Linh hồn thuần khiết của ngươi sẽ không chấp nhận một khế ước ngang bằng với ta. Vậy thì… Vậy thì, ta đã quyết định rồi. Ta sẽ trở thành thuộc hạ của ngươi. Vì ngươi, ta sẽ tự mình thay đổi trạng thái của bản thân.

“Cái gì?”

―Từ giờ, ta sẽ từ bỏ việc mình là một Diva. Ta sẽ biến toàn bộ ma lực của mình để trú ngụ trong vũ khí của ngươi… trở thành một Thánh Khí duy nhất. Làm như vậy, ta có thể giúp ngươi, một kiếm sĩ, đạt đến một tầm cao mới.

“Chờ, chờ một chút đã. Ngươi ổn với chuyện đó sao?”

Kanae hoảng hốt. Nàng có cảm giác rằng một tồn tại phi thường sắp làm một điều phi thường sau khi đã dốc hết lòng quyết tâm.

“Khoan đã, bấy lâu nay ngươi vẫn luôn tìm kiếm một khế ước sư để trở thành Magika Stigma đúng không? Chắc chắn ngươi cũng có niềm kiêu hãnh của một Diva. Tại sao, lại vì ta mà đi xa đến thế…?”

―Ta là Beleth. Kẻ ủng hộ lòng dũng cảm cao quý và tình yêu chân thành. Ý nghĩa tồn tại của ta với tư cách một Diva đều nằm ở đó. Hỡi cô gái đã thẳng thắn bước theo con đường của chính mình, đây tuyệt đối không phải là cảm xúc yêu đương, nhưng ta đã bị linh hồn ngươi mê hoặc. Một con người khiến ta mê đắm đến mức này, về sau dù có tìm kiếm vĩnh cửu cũng không thể tìm thấy nữa.

“…Hừm. Dù ta cũng không thích Thánh Khí cho lắm.”

Kanae lầm bầm bực bội.

“Nếu ngươi đã nói đến nước này, vậy thì ta sẽ chấp nhận ngươi.”

Kanae cũng, mặc dù tỏ vẻ, nhưng cũng khá hài lòng với vị Diva tên là Beleth này.

Vậy đấy, một kẻ ủng hộ lòng dũng cảm cao quý và tình yêu chân thành. Được một Diva như vậy yêu mến, cảm giác cũng không tệ chút nào.

―Vậy thì, thay cho thanh kiếm yêu quý của ngươi, hãy gọi tên ta.

Sự hiện diện của Beleth, vốn xuất hiện trong ý thức Kanae thông qua Astrum, giờ đây tràn ra thế giới bên ngoài.

Làn ma lực màu ngọc bích tựa như màn sương lượn lờ quanh Kanae. Đó chính là màu sắc của Beleth.

“Shem ha Meforash! Ta biết tên người! Tên người là Beleth! Hỡi Đấng bảo trợ cho lòng dũng cảm cao quý và tình yêu chân thành! Hãy truyền sự nhiệt huyết ấy vào thanh kiếm yêu quý của ta!!”

Làn ma lực ngọc bích cuồn cuộn chảy vào Michikage trong chớp mắt. Kanae rùng mình trước khí thế mãnh liệt tựa dòng lũ bùn, tay siết chặt chuôi kiếm. Michikage đang biến đổi. Nó hòa làm một với Beleth!

Tên của món Thánh Bảo ấy là… <Hắc Miêu Đạo ẢnhKuroneko Michikage>!!

Vô số Dấu Vết (Stigma) hiện lên trên bề mặt thanh kiếm yêu quý của nàng. Đó là hình dáng linh hồn của Beleth. Lưỡi kiếm vặn vẹo, biến đổi. “Đừng có biến thành hình thù quái dị nào nhé,” Kanae thầm nghĩ.

“Cũng giống như Thần Phục, đó là hình dạng linh hồn của ta và ngươi hòa quyện, cộng hưởng với nhau,” Beleth đáp lời.

Hình dáng lưỡi kiếm dần ổn định thành một khối thuôn dài, tạo cảm giác như dòng nước chảy, như làn gió lướt, một ấn tượng về tốc độ.

Kuroneko Michikage… hãy phát huy sức mạnh ấy ngay lập tức!!

“<Hắc Y Mộng CảnhRút Kiếm Khải Hồn—Hắc Y Vô Song>!!”

Bộ chiến phục của Sư Đoàn Kiếm mà Kanae đang mặc tan rã thành Vật Chất Nguyên Thủy (Prima Materia), hòa quyện với làn ma lực ngọc bích tràn ra từ Thánh Bảo. Cuộn xoáy thành một luồng lốc, nó hiện hình thành một hình dạng hoàn toàn khác.

Đây là… hoàn toàn giống một bộ Thần Phục ư?

―Cuộc đối thoại dài này được trao đổi trong tâm trí ngươi chỉ trong một khoảnh khắc bằng thần giao cách cảm.

Ngay khoảnh khắc ma thuật tấn công và cánh lửa phòng thủ kết thúc cuộc chiến, cả hai bên cùng vô hiệu hóa lẫn nhau và biến mất, giao ước giữa Beleth và Kanae cũng hoàn tất.

Cùng lúc ngọn lửa tan biến, Kanae xuất hiện với một diện mạo hoàn toàn mới.

“Kanae-san cũng mạnh lên sao!? …Khoan đã, đó là Thần Phục ư!?”

Kazuha, người đứng ngay cạnh nàng, là người đầu tiên nhận ra và cất tiếng.

“Không… không phải Thần Phục, mà là một sức mạnh được tạo ra bởi Thánh Bảo? Nhưng lại có sự hiện diện của một Nữ Thần (Diva)…?”

Cô gái xuất sắc trong việc thao túng ma lực đã phân tích chính xác bản chất thật sự của sức mạnh đó.

Đúng vậy, đây không phải Thần Phục. Mà là một <Thánh Bảo Phục> được tạo ra từ một Thánh Bảo.

Cho đến cuối cùng, cốt lõi của sức mạnh này vẫn là thanh katana trong tay nàng. Nhưng nàng tự hỏi, loại sức mạnh nào đang ẩn chứa bên trong bộ trang phục đen tuyền tràn ra nhờ chiêu Rút Kiếm Khải Hồn này.

Magika_No_Kenshi_To_Shoukan_Maou_Vol.09_169.jpg

{Dù gọi là trang phục, nhưng ngươi không cần sức phòng thủ.}

Giọng nói của Beleth vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

{Đây là <y phục của kẻ tìm cầu chân lý>. Bởi vì ngươi đã lập giao ước với ta, ngươi không được phép có bất kỳ cử động thô kệch nào nữa. Bộ trang phục đen ấy sẽ trở thành một cảm biến, cảm nhận từng cử động của tứ chi ngươi. Cử động ấy chính là cử động mà ngươi hằng mơ ước, và càng tiến gần đến [Cử Động Tinh Hoa] của mình, bộ trang phục sẽ ban tặng Thần Chú và truyền sức mạnh vào lưỡi kiếm. Nếu ngươi thực hiện một cử động thô kệch, sức mạnh sẽ suy yếu ngược lại. Đây là sức mạnh được sinh ra từ sự hòa hợp giữa linh hồn ta và ngươi.}

Đó là một năng lực kỳ lạ hơn nàng tưởng tượng. Có vẻ như Thánh Bảo không đơn thuần chỉ tăng cường khả năng phòng thủ hay thể chất của nàng. Nói cách khác, mọi thứ sẽ ổn nếu nàng chỉ cần vung kiếm với quyết tâm liên tục giải phóng [Thần Vực] từ mỗi đòn tấn công của mình.

Kanae đạp mạnh xuống đất, lao về phía kẻ địch đang ở gần mình nhất. Đối thủ đang giữa chừng niệm chú, nhưng muốn đoán được chuyển động của cô khi đang phi ngựa là điều khó khăn, và Shin’iki đã thất bại.

Thế nhưng, chính động tác của Kanae lại gần như đạt đến đỉnh cao tinh túy. Khoảnh khắc lưỡi kiếm vung lên chém xuống—bộ trang phục đen của cô khẽ ánh lên sắc ngọc, rồi luồn vào thanh kiếm.

Một cú va chạm mà cô chưa từng trải qua, và một tiếng gầm vang trời chợt nổi lên. Kỵ sĩ áo đen bị thổi bay sang một bên, như thể trúng phải đạn pháo chứ không phải bị chém, khiến hắn ta phải cố gắng hết sức kiểm soát dây cương để con ngựa khó khăn lắm mới đứng vững được.

Sẽ thật tuyệt nếu Shin’iki thành công, nhưng ngay cả khi thất bại, đòn tấn công đó vẫn sẽ là một đòn chí mạng tùy thuộc vào mức độ sai lệch của động tác so với chuẩn mực.

Kanae vô thức mở to mắt. Đối với Kanae, người luôn lo lắng về sự bất lực của mình, đòn tấn công vừa rồi đã mang lại một cảm giác phản hồi mà cô chưa từng biết đến.

“Có vẻ như sự tập trung của ngươi có chỗ bất thường. Một động tác thô thiển như vừa rồi dẫn đến thất bại đáng xấu hổ là không thể chấp nhận được, hãy chú ý hơn.”

Beleth nói một cách hoàn toàn giống như một người cộng sự. Kanae khịt mũi.

“Hừm, không tệ. Cảm ơn nhé, Beleth.”

Cô nói điều đó với tâm trạng tốt hơn một chút. Chuôi Bảo Vật Thần Thánh đang được nắm chặt khẽ tỏa nhiệt như một lời đáp.

“Chúng chống trả mạnh mẽ hơn ta nghĩ… mặc dù nếu may mắn thì ta cũng tính toán đến việc gây bất ngờ nữa.”

Vừa giữ khoảng cách đủ xa để có thể rút lui ngay lập tức khỏi trận chiến giữa đội kỵ binh của Chukadou và Ilyailiya, Loki vừa quan sát diễn biến trận chiến rồi ra lệnh.

“Được rồi! Chúng ta rút lui, lũ khốn! Chạy đi!!”

Khi Kazuki, người đã lùi về khu trại phía sau trong khi cõng Ikousai, nhìn lại chiến trường, cậu bắt gặp cảnh Ilyailiya và đội kỵ binh của Trung Quốc đã quay đầu hoàn toàn và rút lui khỏi đó.

Tốc độ của Ilyailiya và đội kỵ binh nhanh đến mức họ đã biến mất khỏi Sekigahara về phía tây trước khi Kazuki kịp thốt lên ‘à’. Đó là một màn rút lui tuyệt vời đến mức nó có cảm giác hơi hụt hẫng.

“Kazu-nii, Kazu-nii! Khẩn cấp, Kanae-neesan, chị ấy!”

Đột nhiên Mio truyền giọng nói cho cậu bằng cách giao tiếp thần giao cách cảm.

“…Cái gì mà ‘neesan’? Anh có cảm giác cách em nói khác đi. Kanae bị sao vậy?”

“Kanae-san, chị ấy, chị ấy đã biến thành một diện mạo trông hệt như một Bộ Pháp Phục (Magic Dress) rồi!!”

Cô bé nói gì vậy? Cậu không thể tưởng tượng được Kanae lại lập khế ước với một Diva như một Ma Khắc Ấn (Magika Stigma), nhưng…

“Kazu-nii, liệu có phải… anh cũng được kết nối với Kanae-san, bằng sức mạnh của sợi dây liên kết? Liệu có phải Kazu-nii giờ có thể hiểu được mức độ ‘tích cực’ của Kanae-san hay…” Mio dè dặt và lo lắng hỏi cậu.

Amasaki Mio―155 Hiakari Koyuki―150 Lotte―152 Otonashi Kaguya―148

Hoshikaze Hikaru―140 Tsukahara Kazuha―138 Ryuutaki Miyabi―74 Ryuutaki Shinobu―74

Katsura Karin―55 Kamimura Itsuki―42 Liz Liza Westwood―39

Hayashizaki Kanae―175

Một người, duy nhất một người có con số khủng khiếp ở đó.

“Này, em đã kiểm tra rồi sao? Bao nhiêu vậy? Có cao hơn anh không?”

“Mio là 155, Kanae là 175.”

Khi mức độ ‘tích cực’ vượt qua 150, nó trở nên khá khó để tăng thêm. Ở giai đoạn đó, cảm xúc yêu thương bùng cháy trong một lần đã trở nên chín muồi, dường như không còn cách nào để tăng con số lên ngoài việc tích lũy từng chút một bằng sự gắn bó tình cảm. Đó là lý do tại sao con số của Kanae không khiến Kazuki bất ngờ.

{Phư, PHUNYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?}

Thế nhưng, với Mio – người vẫn luôn tự nhận mình là số một, lúc này nàng chỉ có thể thốt lên một tiếng thét kinh ngạc đến điếng người.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận