Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9

Chương 1.6: Trắng và Đen

0 Bình luận - Độ dài: 3,356 từ - Cập nhật:

Sân của Khoa Kiếm thuật vào ban đêm tối mịt.

Đèn đóm thưa thớt, đêm xuống chỉ có ánh trăng mờ soi rọi khắp nơi. Vốn dĩ, so với Khoa Ma thuật được ưu ái, cơ sở vật chất của Khoa Kiếm thuật đã nghèo nàn đến đáng sợ. Nhưng lần này, khi Kazuki lên làm Hội trưởng Hội học sinh và đề nghị: “Tăng thêm đèn đóm ở đây có an toàn hơn không?”, thì Kanae đã thẳng thừng từ chối: “Như thế có thể coi là một buổi tập luyện phụ, cứ để vậy cũng chẳng sao.” Các học sinh bình thường cũng đồng tình: “Nếu Đội trưởng Kanae đã nói thế thì cứ vậy đi ạ,” nên cuối cùng mọi thứ vẫn y nguyên. Khoa Kiếm thuật đúng là nơi toàn những người ham mê vận động từ trong máu.

‘…Nói thế, là vì nếu họ tăng cường thị lực bằng ma lực thì dù trong bóng tối cũng nhìn thấy xung quanh rõ ràng thôi mà…’

‘…Nhưng không hiểu sao, ở đây cứ có cảm giác ma sẽ xuất hiện.’

Kaguya bị gọi ra Khoa Kiếm thuật lúc nửa đêm và đang bước đi đầy sợ hãi trong khi nghĩ vậy.

Bóng tối bao trùm sân vườn kiểu Nhật, tựa như một bức tranh thủy mặc, là khung cảnh hoàn hảo nhất cho một buổi thử thách lòng dũng cảm. Ngay cả bây giờ, cô vẫn có cảm giác một bóng người sẽ bất thình lình nhảy ra từ bóng cây thông.

Ma lực là sức mạnh của tinh thần. Vì vậy, cô cảm thấy sẽ không có gì lạ nếu tinh thần biến thành ma sau khi chết.

‘…Nhưng khoan đã. Có lẽ quá vội vàng khi tỏ ra sợ hãi và kết luận rằng ma là xấu chỉ vì nó là ma.’

‘Sự gắn bó mãnh liệt không chỉ giới hạn ở những cảm xúc tiêu cực. Con ma tội nghiệp quá nếu đột nhiên mọi người đều sợ hãi nó.’

‘…Được rồi, nếu ma xuất hiện, mình sẽ cố gắng tiếp xúc với nó một cách thân thiện.’

Kaguya hạ quyết tâm, ngẩng mặt lên khỏi tầm nhìn đang cúi xuống.

Bỗng nhiên, một tiếng bước chân vang lên từ bóng cây thông trên đường đi của cô. Kaguya lập tức run rẩy từng cơn, quyết tâm ban nãy bị vứt ra sau đầu trước khi cô quay ngoắt 180 độ trở lại Dinh thự Phù thủy.

“Xin lỗi vì đã gọi cậu ra vào giờ này, Otonashi Kaguya.”

Một giọng nói quen thuộc cất lên gọi về phía lưng đang quay đi, Kaguya lại quay 180 độ một lần nữa, và sau khi xoay tròn vì lực quá mạnh—cô lao vào ôm chầm lấy Kanae bằng tất cả sức lực.

“Kaa—na-chaa—n!!”

“Ối, gì thế!? Đừng đột ngột ôm thế chứ!”

“Tớ đã quyết định rồi mà, là nếu ma xuất hiện tớ sẽ thân thiện chào hỏi nó màaa—!!”

“Cái gì thế!? Tớ không phải ma… ưm! Cả, cả hơi thở của tớ…”

Gương mặt Kanae, với chiều cao khiêm tốn, bị vùi thẳng vào ngực Kaguya.

“Thế ra cậu định quyến rũ anh trai bằng hai cục bông mềm mại khổng lồ này hả… ưm… ưm…”

“Ann—! …Đừng, Kana-chan, đừng có nếm…!”

“Chỉ là miệng tớ đang đập lên đập xuống tìm kiếm oxy thôi mà!!!!”

Kanae truyền đầy Aura cường hóa vào tứ chi và dùng sức mạnh thô bạo gỡ tay Kaguya ra. Kaguya bĩu môi vì miễn cưỡng chia ly, hai bàn tay mở ra vẫy vẫy lên xuống. Trông cô như một chú chim cánh cụt. Kanae nhăn mặt lẩm bẩm: “Cái con vật kỳ quặc này.”

“Vậy Kana-chan, cậu có việc gì? Nửa đêm thế này… ha—!? Đừng nói là Kana-chan, cuối cùng cậu cũng sẽ đáp lại tình cảm của tớ… bằng một hành động biến thái nhé!”

“Đừng nói mấy thứ kinh tởm như vậy! …Tớ muốn cậu đi cùng tớ tập luyện bí mật.”

“Tập luyện bí mật?” Kaguya chớp mắt.

Kanae rút thanh kiếm từ thắt lưng ra một cách thuần thục. Thân kiếm màu đen hòa lẫn vào không gian xung quanh.

Kaguya nhận thấy điều kỳ lạ. Điều kỳ lạ ấy liên quan đến <Mèo Bão (Mèo Thần Gió)> của Kiếm Phái – vốn là tuyệt kỹ song kiếm với hai thanh đoản kiếm, đặc trưng của nàng.

Thế nhưng Kanae đêm nay lại khác biệt. Thứ đang nằm trong tay nàng là một thanh katana đen tuyền.

"Đây là thanh kiếm em, cặp với <Đạo Phong> mà Nii-sama dùng, <Ảnh Đạo>."

"Có… điều gì đó cô muốn thử nghiệm sao?"

"Tôi muốn dùng cô để thử nghiệm một kỹ thuật mới mà tôi vừa lĩnh hội. Bởi vì xung quanh tôi, người có kỹ năng niệm chú cao nhất là Otonashi Kaguya, chính là cô."

Nói cách khác – kỹ thuật mới của Kanae là một chiêu thức được tạo ra để phá hủy lời niệm chú của pháp sư địch. Kaguya không nói một lời nào, đoán được ý đồ và <Triển Khai> Ma Phục của mình.

"Khi niệm một loại phép thuật nào đó, tôi chỉ cần chứng minh rằng mình có thể chống lại kỹ thuật đó phải không?"

Kaguya ưỡn ngực đầy tự tin.

Ngay từ đầu, Kaguya đã chuẩn bị cho cuộc đấu tay đôi với Kanae và chuyên tâm luyện tập kỹ năng niệm chú của mình cho đến tận bây giờ.

Kết quả là – nàng đã duy trì được niệm chú ngay cả khi hứng chịu đòn tấn công dữ dội của Beatrix, nếu chỉ là một phép thuật cấp trung thì nàng có thể thi triển được. Nàng đã đạt đến cảnh giới có thể mặc kệ cả Thiên Địa Trận. [17]

Kaguya không hiểu được những bí ẩn sâu xa của thế giới kiếm thuật.

Nhưng nàng không thể hình dung được Kanae có thể thể hiện sức tấn công vượt qua Beatrix.

Hơi đáng tiếc một chút, nhưng kỹ thuật mới đó chắc chắn sẽ thất bại trước nàng.

‘…Một phép thuật cấp 5 là đủ chứ nhỉ?’ Kaguya bắt đầu niệm chú.

"Thật tốt khi cô chấp nhận yêu cầu của tôi nhanh đến vậy. …Dù sao thì cuối cùng cuộc đấu tay đôi với cô cũng không thể thành hiện thực."

Kaguya nghi hoặc trước nụ cười đầy tự tin mà Kanae thể hiện với nàng. Cô ấy lẽ ra không thể thành công.

—Luồng ma lực vô thanh của Kaguya, xoáy tròn một cách nhẹ nhàng và chậm rãi như một cơn lốc.

‘Quả nhiên là nàng,’ Kanae thầm nghĩ trong lòng. Việc Kaguya không tạo ra ánh sáng chói lóa là bằng chứng cho thấy niệm chú của nàng đã được mài giũa đến mức nào. Như một con mèo đang xác định thời điểm để vồ lấy con mồi, Kanae quan sát cơn lốc đó trong khi thở nhẹ.

Khoảng cách giữa họ chỉ vài mét. Đó là khoảng cách gần hơn nhiều so với một trận đấu tay đôi thông thường. Toàn thân nàng đã tràn ngập ý chí, thanh katana đã rút ra, sẵn sàng vọt tới bất cứ lúc nào.

Nhưng Kanae vẫn giữ nguyên tư thế và tiếp tục quan sát ma lực của Kaguya.

Luồng ma lực giống như hơi thở. Đọc hơi thở là một bí thuật tiêu chuẩn đối với một kiếm sĩ.

Dòng chảy ma lực này đang cố gắng tạo dựng một hình dáng nhất định.

Bên trong cấu trúc đang hình thành, có một trụ cột chống đỡ mọi thứ. Có một điểm yếu chí mạng. Thứ cần bị chém, chính là cái đó.

—Ngay bây giờ. Lời niệm chú của Kaguya đã tạo ra chính xác điều đó ngay lúc này.

Kanae đạp mạnh xuống đất. Đồng thời, nàng giơ <Ảnh Đạo> lên cao. Toàn thân nàng tự động di chuyển đúng như những gì nàng đã thực hiện qua vô số lần luyện tập. Nàng chỉ đang làm điều này một lần nữa, nàng sẽ làm nó mà không một chút sai lệch nào.

Nói cách khác, đây là giải pháp di chuyển tối ưu nhất, tự nhiên nhất cho chính cơ thể nàng.

…Có lúc nàng đã chọn song kiếm vì sự yếu kém của bản thân. Có lúc nàng đã chọn không phải sức phá hủy của một đòn duy nhất mà là số lượng đòn tấn công, nàng sẽ phân tán sự tập trung của đối thủ bằng những đòn liên tục nhanh chóng và chiến đấu theo cách cản trở ma lực niệm chú.

—Nhưng đó không phải là tinh hoa. Trước khi nhận ra, nàng đã sửa đổi suy nghĩ của mình như thế.

Động lực cho suy nghĩ ấy chính là lần nàng bị đội của Nii-sama đánh bại trong giải đấu tuyển chọn chiến đấu.

“Không lẽ kiếm pháp của mình lại trở nên cẩu thả, chỉ vì mải mê truy cầu tốc độ sao?”

Quả nhiên, tinh túy nằm ở một đòn duy nhất.

Nhưng sức công phá không phải là tất cả của một đòn. Những thứ như sức mạnh hay tốc độ… đó không phải là chân lý của kiếm thuật. Chân lý của kiếm thuật… có lẽ nằm ở khoảnh khắc duy nhất được rèn luyện đến mức cực hạn.

Dù trong động tác hay trong thời điểm, để đạt tới khoảnh khắc tối thượng duy nhất mà không dung thứ dù chỉ một sai lệch nhỏ nhoi nào—

Trong khi cảm nhận làn gió, toàn thân Kanae vận hành nhịp nhàng đến tuyệt đối.

Trong kiếm phái Hayashizaki có [kata][18]. Đó là “mẫu số chung lớn nhất” [động tác chuẩn] áp dụng cho tất cả mọi người.[19]

Sau khi lặp đi lặp lại động tác theo kata đó hàng ngàn lần, hàng vạn lần, nàng đã đạt đến [động tác tinh túy] phù hợp với cá tính của mình—tức là vóc dáng, khối lượng cơ bắp, mật độ xương của nàng.

Kiếm pháp song kiếm trước đây của nàng mải mê truy cầu tốc độ và trở nên thực sự cẩu thả, nàng đã rời bỏ lối đi đó.

Hiện tại, nàng một lần nữa quay về điểm xuất phát. “Động tác tối ưu chỉ dành cho mình. Ngay cả với sức lực yếu ớt và vóc dáng nhỏ bé của mình, động tác đó là duy nhất dành cho mình.”

Toàn bộ cơ bắp trên người nàng co lại, rồi giãn ra. Ma Khí Hộ Thể (Enchant Aura) khuếch đại sự co giãn đó. Sự khuếch đại ấy sẽ biến một sai lệch nhỏ xíu thành một sai lệch lớn. Dù chỉ một sai lệch nhỏ nhoi cũng không thể chấp nhận.

—Kanae thi triển động tác tinh túy của mình.

Lưỡi kiếm đen như được hút vào, chôn vùi vào vòng xoáy ma lực từ câu niệm chú của Kaguya.

Khiên Phản Ma (Resist) của Kaguya đẩy bật lưỡi kiếm.

Sự đẩy bật đó—chấn động từ ma lực bị nghiền nát đã cộng hưởng vào vòng xoáy ma lực từ câu niệm chú của Kaguya.

Một vết nứt xuất hiện trong vòng xoáy ma lực. Ban đầu, lẽ ra đó chỉ là một vết nứt không ảnh hưởng đến bất cứ điều gì.

Nhưng Kanae đã tính toán vô cùng tỉ mỉ. Giống như chuyển động của bi-a, ngay cả hướng bật lại cũng đã được tính toán. Nàng đã nhắm vào khoảnh khắc mà phản lực từ Khiên Phản Ma này sẽ tạo ra một vết nứt vào cột trụ vốn là nền tảng của cấu trúc ma thuật.

Một chuyển động và thời điểm mà dù chỉ một sai lệch nhỏ cũng không được phép, nhưng lại hòa hợp với nhau như một phép màu.

“Đã đạt tới—đây chính là thứ mình đã theo đuổi bấy lâu nay, thanh mộng kiếm còn lại.”

Thanh mộng kiếm thứ hai của phái Hayashizaki—<Thánh Vực (Shin’iki)>.

Trong thoáng chốc, Kaguya không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Kanae lao vào gần Kaguya và vung kiếm chém nàng. Kaguya đã trúng một nhát chém.

Nhưng đây… không phải là một cú va chạm mạnh mẽ đến mức tự động làm phân tâm sự tập trung vào câu chú của nàng. Nếu chỉ là một cú va chạm đơn thuần… sức tập trung của nàng đã có thể chống chịu được ngay cả những đòn tấn công dữ dội của Beatrix.

Nhát chém của Kanae chỉ là một đòn yếu ớt. Yếu đến mức nàng thậm chí còn không nhận ra mình đã bị chém.

“Tại sao lúc này mình lại hoàn toàn ngừng niệm chú chứ?”

Cứ như thể nàng đã đánh mất cảm giác về thời gian và câu chú của nàng biến mất giữa chừng.

“Vừa rồi là…?”

“…Một nhát chém với động tác hoàn hảo vào khoảnh khắc tối thượng. Nếu phải giải thích, thì đại khái là như vậy.”

Kanae đứng thẳng người lên từ tư thế chém xuống, rồi nàng nói như vậy trong khi lùi lại một bước.

Kaguya không thực sự hiểu, nhưng nói cách khác, đó là một kỳ tích siêu phàm, nơi sự hoàn hảo và sự tối thượng chồng lên nhau. Cái quái gì thế này?

“Khoan, đợi đã! Vừa rồi chỉ là do ta bất cẩn thôi—!!”

Cô ấy vẫn chưa lĩnh hội hết, nhưng cũng không tin rằng một kỹ thuật thần kỳ đến vậy lại có thể thực chiến.

“Nhắm vào một thời điểm kỳ quặc như thế, nếu đối thủ tránh đi thì làm sao mà trúng được? Vừa rồi ta chỉ định chịu đòn nên mới đứng yên ngây ngốc như vậy thôi chứ…”

“Đúng như lời ngươi nói. Vẫn chưa thể dùng trong thực chiến được.”

Kaguya thở phào nhẹ nhõm, rồi tự thấy phản ứng vừa rồi của mình thật không đẹp mắt chút nào.

“Trước khi Nii-sama vươn tới tầm cao hơn nữa, mình nhất định phải luyện thành công kỹ thuật này…”

“Kana-chan…”

Kaguya không cảm nhận được ý nghĩa ẩn chứa trong quyết tâm ấy là gì. Nhưng một ngọn lửa xanh lam âm ỉ cháy lại lan tỏa trong lời thì thầm nhỏ bé đó.

“Trận tới, hãy giao chiến thật sự với ta, đừng đứng yên như bù nhìn nữa. Dù ngươi có nhân tiện rèn luyện chỉ số Kháng của mình hay niệm chú xong mà dùng ma pháp, ta cũng không bận tâm.”

“…Đúng như điều ta mong muốn! Lần tới ta sẽ không thua đâu!”

Kaguya vung tay lên xuống rồi một lần nữa bắt đầu niệm chú.

Ánh sáng và bóng tối nhảy múa trong Kiếm Phân Bộ đêm khuya. Buổi huấn luyện đặc biệt của Kaguya, người được bao phủ bởi ánh sáng ma lực, và Kanae, người vung thanh hắc kiếm dường như tan vào bóng đêm, tiếp tục cho đến tận khuya.

Trong trái tim lạnh lùng của Kanae, người vung kiếm không chút tạp niệm, một giọng nói trầm thấp đang văng vẳng.

―Hayashizaki Kanae. Ngươi, là một cô gái sở hữu một trái tim như một thanh kiếm thuần khiết.

―Ta muốn ngươi lắng nghe giọng nói của ta mà không sợ hãi.

Không hề có chút lộn xộn nào trong kiếm thuật của mình, Kanae hỏi {Ai đó?} hướng về bóng tối sâu thẳm trong ý thức.

―Tên ta là Beleth.

―Vị Ma Vương cao quý nhất trong 72 Trụ cột của Solomon. Con mèo đen của sự phẫn nộ, Ma Vương Beleth.

{Ta không biết tên đó. Ngươi có việc gì với ta?}

Cô ấy không định nổi nóng nhưng, kiếm thuật của cô ấy hơi rối loạn một chút.

[Cocytus] của Kaguya, thứ đã được điều chỉnh sức mạnh, được kích hoạt và phá tan ma lực phòng thủ của Kanae.

Kaguya lập tức niệm chú lại, Kanae cũng lấy lại tư thế và một lần nữa thách đấu với [Thần Vực].

Trong suốt quá trình lặp đi lặp lại đó―việc giao tiếp bằng thần giao cách cảm trong ý thức của cô ấy vẫn tiếp diễn.

{Ngươi có việc gì với ta? Ma lực của ta yếu ớt và ta cũng không có bất kỳ kỹ năng ma pháp nào, ngươi muốn gì từ ta, người không có giá trị gì khác ngoài việc vung kiếm?}

―Ngay cả khi không mượn thứ sức mạnh như của Diva, kỹ năng của ngươi đã đạt đến cảnh giới thần kỳ rồi.

―Ôi cô gái chỉ dựa vào kiếm của mình để một lòng tiến bước trên con đường của riêng mình.

―Ngươi không có việc gì với một kẻ như Diva.

{Vậy ngươi hiểu rồi chứ? Vậy thì lập tức biến đi.}

―Mặc dù vậy, ta muốn ngươi lắng nghe. Ta muốn ngươi nhìn thẳng vào ta dù chỉ trong một thời gian ngắn.

―Tên ta là Beleth. Trong mười năm qua, ta đã không ngừng tìm kiếm một chủ nhân linh hồn xứng đáng để làm người ký khế ước với ta, cuối cùng ta chỉ là một Ma Vương lang thang không thể tìm thấy dù chỉ một người.

{Lòng tự tôn của ngươi thật cao ngạo? Điều đó không tốt đâu, ta nghĩ vậy.}

―Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một chủ nhân của linh hồn xứng đáng.

―Thay vì một người sở hữu tài năng ma pháp vĩ đại, sự nhất quán của ngươi chính là điều xứng đáng với ta.

―Hãy trở thành người ký khế ước với ta.

{Ta từ chối. Ngươi cũng hiểu mà, ta hoàn toàn không cần đến ngươi.}

―Ngay cả khi ngươi ký khế ước với ta, ngươi có thể đạt được mọi thứ ngươi mong muốn không?

―Ta là người duy nhất trong 72 Trụ cột, chuyên về ma pháp cường hóa. Sức mạnh và cả tốc độ, ta có thể ban tặng những thứ đó cho ngươi.

{Ta đã không cần bất kỳ sức mạnh hay tốc độ nào. Ta sẽ trở thành chính thanh kiếm.}

Nếu cô ấy tùy tiện gắn ghép thứ gì đó như Ma thuật Triệu hồi vào thân mình rồi tập tành phép thuật một cách hời hợt, thì kiếm pháp của cô ấy chắc chắn sẽ mất đi sự tinh túy. Kể cả có đạt được tốc độ hay sức mạnh, <Shin’iki> cũng sẽ không thể phát huy được trong tình huống ấy.

{Mình sẽ không đi chung con đường với Nii-sama. Dù cho tổng thể mình không thể sánh được với Nii-sama về sức mạnh… nhưng riêng trong kiếm đạo, mình muốn trở thành một sự tồn tại có thể chỉ lối cho Nii-sama. …Với tư cách là con gái của dòng tộc Hayashizaki.}

―Không chỉ sức mạnh và tốc độ. Mà còn cả tình yêu nữa.

―Nếu ngươi ký khế ước với ta… ngươi có thể trở thành mục tiêu chinh phục của Hayashizaki Kazuki.

{Đó đúng là… một sự giúp đỡ thừa thãi!!!}

Kiếm pháp của cô bị nhiễu loạn.

“Kana-chan, độ tập trung của em giảm rồi! Em buồn ngủ à!?”

Kaguya tung ra một trận bão tuyết sắc bén và nhẹ nhàng thổi bay Kanae.

“Khốn thật—, đúng là dùng trong thực chiến không hề đơn giản chút nào!”

Kaguya cũng như thế, đồng hành cùng Kanae trong buổi đặc huấn cho đến tận khuya.

Thật lòng mà nói, Kanae đã luôn kính trọng cô ấy kể từ lần đầu gặp mặt.

{Đừng làm vướng bận nữa. Thật bất lịch sự với Kaguya khi cô ấy đã chịu khó đồng hành cùng mình tập luyện như thế này…}

‘Bằng con đường của riêng mình… với tư cách là một người chị, mình sẽ đi xa hơn Nii-sama trên con đường này.’

‘Dù cho mình thua Nii-sama mọi thứ trừ kiếm đạo, dù cho tình yêu của mình không thể thành hiện thực.’

―Thật đáng tiếc.

Beleth cuối cùng cũng biến mất khỏi ý thức Kanae, đêm đen nơi mèo đen nhảy múa vẫn cứ tiếp diễn vô tận.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận