Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9

Chương 1.2: Trắng và Đen

0 Bình luận - Độ dài: 7,578 từ - Cập nhật:

Fufu, vậy ra là Koyuki-chan đã hẹn hò với cậu em Kazuki sao? Thế thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc chiều ý con bé thôi. Kaguya-senpai vừa nói vừa mỉm cười dịu dàng.

“Trước đây tôi đã bảo rằng cứ ve vãn nhau cho đến khi ma lực hồi phục cơ mà, nên tôi cũng có chút mong chờ đấy chứ~. Ahaha, nhưng nếu đã thế này thì đành chịu thôi.” Hikaru-senpai vừa cười sảng khoái vừa nói.

“Koyuki-oneesan thật ra rất mong chờ trong lòng, nhưng cái cách con bé cố hết sức không để lộ ra ngoài thật là dễ thương mà!” Lotte tủm tỉm cười tươi rói như một thiên thần khi nói vậy.

“…Đừng có bỏ mặc em nhiều quá nhé? Em cảm thấy thời gian được ở bên anh quá ít ỏi vì em ở Lục Đoàn, thấy hơi cô đơn đó.” Kazuha-senpai thành thật hờn dỗi nói.

“Em cũng chưa bao giờ ở cùng Kazuki ngoại trừ cái khu rừng toàn xác chết lang thang đó. Nếu nói theo lí lẽ ấy thì lần tới phải là lượt của em.” Shinobu-senpai nói vậy, giành luôn phần mình trước.

“Khi nào mâu thuẫn với Yamato rõ ràng hơn, hãy đưa em và Shinobu ra biển như đã hứa nhé? Bởi vì em đã mua một bộ đồ bơi mới đẹp hơn nhiều rồi.” Miyabi-senpai đưa ra một yêu sách kinh người.

“Việc Hayashizaki Kazuki đi hẹn hò chẳng liên quan gì đến tôi cả. Ưm? Nhưng nếu cậu ta đi hẹn hò thì ai sẽ nấu bữa tối hôm nay? Nếu không phải cậu nấu thì tôi không muốn ăn đâu―!” Karin vừa khóc lóc ăn vạ vừa đấm thùm thụp vào anh.

“Tôi không hiểu cái cảm giác của một người tự nguyện ra ngoài là như thế nào degozaru.” Kamimura-san từ chối thẳng thừng cái thứ gọi là hẹn hò, từ tận đáy lòng.

―Chẳng hề có chút bất đồng nào đặc biệt xảy ra, tất cả mọi người đều không khó khăn gì mà "chấp thuận" cho buổi hẹn hò này.

Đó chắc chắn là hiện thân cho mối quan hệ tốt đẹp của mọi người dành cho nhau. Đồng thời, cho đến giờ phút này, đó cũng là sự tin tưởng của họ dành cho anh.

Nếu đã như vậy thì có lẽ không cần phải cố ý gặp mặt lén lút ở một nơi khác nữa.

Khi Kazuki định đề xuất điều đó, Koyuki lắc đầu với vẻ mặt như đã quyết định điều gì đó.

“Nhưng mà, từ trước đến nay, các buổi hẹn hò của Kazuki với mọi người đều bắt đầu bằng việc gặp nhau tại địa điểm đã định mà, phải không?”

“Ừm, đúng như em nói.”

Kể từ buổi hẹn hò đầu tiên với Mio, quảng trường trước nhà ga đã trở thành nơi anh chờ đợi để hẹn hò.

Đây là thói quen do Mio tạo ra vì cô ấy ngượng khi bị các học sinh trong học viện nhìn thấy lúc ở bên Kazuki, nhưng bây giờ điều đó không còn cần thiết nữa vì mối quan hệ của họ đã công khai.

“Nhưng nếu mọi người đều làm như vậy, thì em cũng muốn làm như vậy.”

Koyuki nhìn chằm chằm Kazuki bằng đôi mắt ngước lên đầy cảm xúc khi nói.

“Bởi vì, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta.”

“…Xin lỗi, có phải anh đã để em đợi không?”

Nói xong, Koyuki xuất hiện trước nhà ga, nơi họ hẹn gặp. Dĩ nhiên Kazuki trả lời câu hỏi đó như thế này:

“Không, anh cũng vừa mới đến đây thôi.”

“…Nhưng mà, dĩ nhiên rồi, dù sao thì bây giờ vẫn sớm hơn một tiếng so với giờ hẹn… Sao Kazuki lại đến đây rồi…”

Koyuki thở dài thườn thượt với vẻ mặt kinh ngạc.

“Koyuki cũng vậy. Có vẻ cả hai chúng ta đều đến quá sớm để không làm đối phương phải đợi.”

Cả hai người họ lập tức từ vẻ mặt kinh ngạc chuyển sang nụ cười bất lực.

Koyuki ăn mặc khá giản dị. Không biết từ lúc nào, mùa đã chuyển sang đầu hè rồi.

Koyuki mặc một chiếc áo blouse không tay được trang trí bằng ruy băng màu xanh nhạt cùng với quần short be.

Chiếc áo blouse vừa vặn, khéo tôn lên vòng một đầy đặn của Koyuki, lại có dáng lửng nên để lộ chiếc rốn xinh xắn. Chiếc quần soóc màu đất nhạt ôm sát vòng ba tròn trịa, khoe khéo đôi chân dài trắng ngần. Đôi chân cô mang xăng-đan quai da.

"Koyuki này, em trông dễ thương lắm, nhưng mà... hơi bạo nhỉ?"

Pháp sư dù thế nào cũng có thể điều chỉnh thân nhiệt, nhưng chính vì vậy mà việc chọn trang phục phù hợp với từng mùa lại càng khiến người mặc thêm phần phong cách. Dù vậy, Kazuki vẫn có cảm giác Koyuki hôm nay ăn mặc hơi quá táo bạo.

Bộ trang phục của cô không hề tục tĩu, hẳn là nhờ sự kết hợp màu sắc tươi mới cùng khí chất thanh thoát của chính Koyuki. Dù vóc dáng nhỏ nhắn nhưng đôi chân lại dài miên man, vẻ ngoài thanh tú càng làm tôn lên khí chất của cô. Nói cách khác, dù có vẻ trái ngược với tính cách, nhưng bộ đồ này lại cực kỳ hợp với cô.

"Em, em mua qua đặt hàng đấy. Em nghe trên mạng nói đây là xu hướng thời trang hiện tại nên mới mua, nhưng giờ mặc vào thì..."

Koyuki cứ bồn chồn mãi khi nhận được ánh nhìn của Kazuki.

Bị Kazuki nhìn chằm chằm không ngừng, Koyuki cúi mặt xuống, khuôn mặt đỏ bừng.

"Em không cần phải xấu hổ đâu Koyuki, nó thực sự rất hợp với em mà."

Việc cô đặt mua qua mạng có nghĩa là Koyuki đã chuẩn bị cho buổi hẹn hò này với Kazuki từ khá lâu rồi. Cô đã cất công suy nghĩ bộ đồ nào hợp với mình, chuẩn bị kỹ lưỡng rồi lại xấu hổ khi đến ngày hẹn. Đúng là rất giống Koyuki.

"Sa, sao anh cứ nhìn em chằm chằm như thế?"

"Vì dáng vẻ ngượng ngùng của em lại càng đáng yêu quá đỗi."

"Anh nói thế là quấy rối tình dục đó..."

Dù lên tiếng trách móc, nhưng khóe môi Koyuki hơi hé mở vì vui sướng. Kazuki hiểu rõ Koyuki cũng có khía cạnh này trong mình.

"Nếu em cứ khoe ra dáng vẻ 'hư hỏng' như thế, thì dù ánh mắt anh có dán chặt vào em như này cũng là chuyện khó tránh, em thấy có đúng không?"

"Hư, hư hỏng gì chứ... Em đâu có ý đó..."

Koyuki càng thêm thẹn thùng khi bị Kazuki trêu chọc bằng lời nói như vậy. Chỉ từ cử chỉ của cô, dù không cần nhìn vào mức độ tích cực, anh cũng biết đây là cách nói chuyện đúng đắn khi đối với Koyuki.

Koyuki cũng đang nhìn chằm chằm Kazuki. Anh mặc một chiếc áo polo đơn giản cùng quần jean. Những bộ quần áo này được chọn cho anh là những món đồ khá tốt, được mua với giá rẻ ở cửa hàng mà Mio hay ghé thăm. Kazuki không thực sự hiểu nhiều về quần áo, nhưng nhờ phom dáng ôm sát cơ thể và đường may ba chiều, nó rất dễ vận động như lớp da thứ hai, bất kể vẻ ngoài gọn gàng và ôm sát của nó.

Koyuki nói "Kazuki nữa, cái, cái đó, anh trông cũng ngầu lắm..." rồi cứ bồn chồn làm ra vẻ xấu hổ. Dù vậy, vẻ ngoài của đàn ông chỉ là thứ trông như một nhân vật phụ mà thôi. Kazuki cũng trở nên tự ý thức, rồi không nói một lời, anh vòng tay trái ôm lấy eo Koyuki, kéo cô lại gần hơn. Đầu Koyuki khẽ chạm vào ngực anh, cơ thể cô dính chặt lấy anh.

Magika_No_Kenshi_To_Shoukan_Maou_Vol.09_021.jpg

"Chúng ta, chúng ta sẽ đi dính lấy nhau như thế này sao?"

Koyuki hoảng hốt dù một trái tim mức độ tích cực đã bay đến chỗ anh.

"Vì Koyuki, ánh mắt xung quanh đang đổ dồn vào em đó, thấy chưa?"

Koyuki "Ơ?" một tiếng, lần đầu tiên cô để ý đến những người xung quanh ngoài Kazuki.

Mặc dù hôm nay là ngày thường nhưng lượng người qua lại từ ga tàu hướng về công viên vẫn khá đông. Ánh mắt của phái nam trên đường đều bị vẻ ngoài tựa tiên nữ mùa hạ của Koyuki cuốn hút. Điều này khiến mặt Koyuki đỏ bừng, ửng hồng.

“Nếu một cô gái dễ thương như Koyuki lại diện trang phục thế này thì đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý rồi. Chẳng lẽ Koyuki cố tình chọn đồ như vậy là muốn khoe thân sao?”

Trước đây, Koyuki từng nói với anh rằng [cô thích để Kazuki thấy bộ dạng xấu hổ của mình]. Cô muốn được Kazuki chấp nhận cả bộ dạng ngượng ngùng ấy.

“Không, không phải vậy. …Anh đừng nói những lời khó nghe như thế chứ.”

Koyuki vội vàng ôm chầm lấy Kazuki, vùi mặt vào ngực anh để che đi vẻ thẹn thùng. Thế nhưng, Kazuki hiểu rõ cô không hề ghét bỏ điều đó qua giọng điệu ngọt ngào, nũng nịu đầy ẩn ý [Em muốn bị anh trêu chọc nhiều hơn nữa].

Kazuki, người đã hoàn toàn nắm bắt được sở thích đặc biệt của Koyuki, liền dùng tay phải nâng khuôn mặt đang cúi gằm vì ngượng của cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Bởi vì Koyuki cứ thế này, sẽ có những tên đàn ông lạ mặt tiếp cận em. Anh phải cho những người xung quanh thấy em là người của anh để đảm bảo an toàn.”

Kazuki đặt nụ hôn đầu tiên trong ngày lên má mềm mại của Koyuki. Điều đó khiến sống lưng cô khẽ run lên.

“…Vâng. Em là của Kazuki, nên người khác nghĩ gì cũng không quan trọng…”

Không còn nghi ngờ gì nữa, sở thích kỳ lạ của Koyuki chính là biểu hiện cho thấy cô vẫn chưa tự tin vào bản thân mình. ‘Em muốn được yêu thích’, ‘Em muốn được yêu thương’, cảm xúc muốn được cảm nhận những điều đó ngày càng mãnh liệt hơn đã trở thành hành vi đời thường và bộc lộ rõ rệt trước Kazuki.

‘Hôm nay, hãy có một buổi hẹn hò lấp đầy những khoảng trống còn sót lại trong trái tim Koyuki’ – Kazuki đã quyết tâm làm điều đó.

Cả hai cùng tản bộ từ ga tàu đến điểm đến đầu tiên. Trên đường đi, Kazuki cứ đi được vài bước lại hôn liên tục lên má Koyuki. Dĩ nhiên, nếu Koyuki tỏ ra không thích thì Kazuki cũng sẽ không làm như vậy, nhưng…

“Ka… Kazuki… anh làm ơn đi đứng đàng hoàng một chút đi chứ…”

Vì Koyuki cứ ngọ nguậy, trưng ra vẻ mặt như muốn nói ‘Em muốn anh làm nhiều hơn nữa’, nên Kazuki đành chịu.

“Em bảo đừng mà…♡”

Một trái tim nhỏ bé bay đến trước mặt anh khi Koyuki nói ‘không’.

{Kazuki-oniisan, trong vô vàn thuộc tính, còn có một thứ gọi là <Sasoi’uke> nữa đó ạ…}[4]

Kazuki nhớ lại lúc Lotte giảng giải cho anh khi xem anime. Thì ra đây chính là ý nghĩa của nó. Koyuki đang chờ đợi một đòn tấn công từ Kazuki. Tư thế của cô là tư thế của một kẻ đón nhận (uke), cô đòi hỏi một đòn tấn công dứt khoát từ Kazuki. Là một kiếm sĩ, anh không thể lùi bước vào lúc này.

Mặc dù hôm nay là ngày thường nhưng đây lại là khu vực trước ga tàu, bởi vậy lượng người qua lại khá đông đúc. Những người đi trên đường đều nhìn họ bằng ánh mắt như muốn nói “Ở đây có một cặp đôi ngốc nghếch quá đáng…” Thế nhưng, Kazuki là một người đàn ông tài giỏi, hễ đã làm việc gì thì sẽ làm đến cùng.

Anh hết lần này đến lần khác dùng môi nếm thử đôi má trắng mịn của Koyuki.

“Đừng hôn em ở đây…” Vừa nói, Koyuki vừa khẽ nhếch môi, đầy khát khao hướng về phía anh.

Hiểu được mong muốn thầm lặng của Koyuki, Kazuki dừng bước, sau đó anh hôn lên môi cô.

Sau một lúc quấn quýt môi nhau, họ lại tiếp tục cuộc đi bộ.

Tuy nhiên, ngay lập tức “…nữa” Koyuki khẽ rỉ ra một tiếng thì thầm.

“Ở đây không ổn sao?” Kazuki đáp lại ngay, giọng đầy trêu ghẹo. Koyuki cúi mặt xuống, đôi má đỏ bừng, lúng túng xoay người, nhưng đôi môi nàng vẫn không lời mời gọi, khẽ hướng về phía Kazuki.

Kazuki lại dừng bước, cúi xuống hôn nàng.

Trong lúc đôi môi cả hai quyện vào nhau, Koyuki nũng nịu cọ xát cơ thể mình vào anh.

“Giờ thì em muốn được chạm vào người rồi sao?”

“Em… em không có ý đó… ở nơi công cộng thế này…”

Quả thật, làm những chuyện thế này ở nơi công cộng thì không hay chút nào. Kazuki nghĩ ra một cách, đưa tay phải vuốt ve vành tai dài của Koyuki.

“Ái chà!” Một tiếng rên ngọt ngào thoát ra từ miệng Koyuki. “Anh… em đã nói rồi mà, tai em rất nhạy cảm… làm ơn đừng làm thế này trước mặt nhiều người như vậy chứ…”

Anh từng nghe nói rằng tai của tộc Elf nhạy cảm hơn người bình thường, và việc chạm vào đó sẽ mang lại cảm giác vô cùng… ái muội.

Nhưng đó là điều mà người bình thường không hề biết.

“Nếu Koyuki không lộ ra vẻ mặt như đang… hưởng thụ thế kia, thì sẽ chẳng ai biết chúng ta đang làm chuyện mờ ám ở đây đâu.”

“Em… em không hề làm ra vẻ mặt như vậy!”

“Em làm lộ liễu quá đó. Mặt em đỏ bừng, hơi thở thì gấp gáp.”

“Dố… dối trá…”

Vuốt ve vành tai của bạn gái trong khi đi bộ như thế này có lẽ vẫn nằm trong giới hạn những gì họ có thể làm ở nơi công cộng. Tuy nhiên, một sự gợi cảm không thể che giấu đang toát ra trên gương mặt xinh đẹp của Koyuki, thu hút ánh mắt của những người đàn ông đang đi trên đường. Sự chú ý từ những người đó càng khiến Koyuki phấn khích hơn.

Đoạn đường thường chỉ mất năm phút để đến giờ lại tốn hơn mười phút.

Có lẽ giờ đây họ trông giống hệt một kẻ biến thái tự phơi bày mình giữa đường.

“…Có lẽ em đúng là một kẻ biến thái như em đã nghĩ… Em xin lỗi…”

Trong ngữ cảnh này, lời xin lỗi đó lại giống như một câu hỏi ngầm: [Anh sẽ chấp nhận một kẻ biến thái như em, phải không?]

“Koyuki biến thái cũng dễ thương mà, anh thích lắm.”

Koyuki mà anh gặp lần đầu là một cô gái điềm tĩnh, đáng tin cậy, luôn giữ thái độ lạnh nhạt với Kazuki, nói những câu như [Tôi chẳng quan tâm chút nào]. Thế mà bây giờ—

“Vậy thì làm ơn hôn em nhiều hơn nữa…” Ngay lúc này, nàng đã hoàn toàn tan chảy trước anh như vậy.

Kazuki hôn nàng không biết bao nhiêu lần nữa.

“Mọi người đang nhìn Koyuki đó.”

“…Kệ họ đi, vì em là của Kazuki mà.”

Hiakari Koyuki ― 144

Đột nhiên, một mối bận tâm về việc xử lý hậu quả của trận chiến ngày hôm qua chợt lóe lên trong đầu Kazuki.

Chuyện gì đã xảy ra với những người thuộc đội Einherjar và những thành viên Ryouzanpaku bị mê hoặc bởi ma thuật?

Nhưng hiện tại anh sẽ tập trung vào Koyuki – công việc của anh hôm nay chính là tán tỉnh nàng.

Cả hai cuối cùng cũng đến được rạp chiếu phim tổng hợp gần nhà ga, với trạng thái tinh thần đã bất thường ngay từ khi buổi hẹn hò bắt đầu.

Tòa nhà này có hơn mười phòng chiếu, thậm chí có cả những phòng được trang bị máy chiếu Psycho Projection, một công nghệ giả kim thuật tiên tiến bậc nhất.

Phantasmagoria, thứ đã lan truyền đến cả những hộ gia đình bình thường, là một công nghệ giả kim thuật sử dụng phép thuật "thấu thị ý niệm" để truyền tải thông tin hình ảnh ba chiều vào tâm trí người xem. Nhưng Psycho Projector đã tiến xa hơn một bước, nó sử dụng [Phép thuật Phản chiếu Đồng cảm], có thể truyền tải cả thông tin cảm xúc, ý định của nhà làm phim đến người xem.

Khi một đạo diễn phim xuất sắc có nền tảng ma lực tràn đầy cảm xúc mãnh liệt kiểu [muốn truyền tải hình ảnh này] và bấm máy, cuộn phim giả kim cũng đồng cảm đến mức lưu giữ được nguyên vẹn hình tượng đó. Phép Chiếu Tâm Lý có thể phóng ánh sáng chứa đựng hình ảnh ấy lên màn ảnh rộng.

Ánh sáng phản chiếu lên màn hình còn bao hàm cả thông tin cảm xúc, khi luồng sáng ấy đi vào võng mạc khán giả, hình ảnh tình cảm sẽ được tái hiện đồng thời lúc não bộ giải mã tín hiệu điện từ, lay động trái tim người xem. Tuy nhiên nó không đủ mạnh để chiếm đoạt tâm trí con người, xét cho cùng chỉ là thứ gia tăng cảm xúc và độ nhập tâm vào bộ phim mà thôi.

Kazuki và Koyuki mua vé xem phim tình cảm. Đối với hai người vẫn còn non nớt trong chuyện hẹn hò, việc cùng nhau xem phim lãng mạn thế này quả thực rất giống một buổi hẹn hò thực thụ khiến trái tim họ rộn ràng.

Hơn nữa đây còn là vé ghế đôi dành cho các cặp đôi.

Hai người bước vào phòng chiếu được chỉ định và ngồi xuống chiếc ghế đôi. Ghế ngồi rộng rãi trông như đi-văng, thiết kế cho phép họ tùy ý chọn tư thế thoải mái. Khoảng cách giữa các dãy ghế cũng rộng rãi vô lý, tạo cảm giác như họ đang ở trong phòng riêng.

Thêm nữa, hiện tại đang là buổi chiều ngày thường, chẳng những ghế đôi mà ngay cả ghế thường cũng vắng tanh khách xem. Khi đèn tắt hẳn, không gian trở thành lãnh địa riêng của đôi trẻ.

Trên màn ảnh, bộ phim tình cảm được tăng cường độ nhập tâm nhờ Máy Chiếu Tâm Lý bắt đầu trình chiếu. Cảnh phim khiến Kazuki và Koyuki có cảm giác chính mình là nhân vật chính và nữ chính, như thể họ gặp lại nhau trong một cuộc đời khác rồi phải lòng nhau.

Đến cảnh nam chính lần đầu nắm tay nữ chính, đôi tay Kazuki và Koyuki cũng tự nhiên đan vào nhau. Ngay khi nhân vật trong phim trao nụ hôn đầu, đôi môi họ cũng ngọt ngào chạm nhau như bản sao từ màn ảnh. Đó là nụ hôn thứ hai được tính là "lần đầu" của cả hai.

Nếu dừng ở đó thì đã tốt, nhưng nội dung phim còn đi xa hơn thế. Vừa đủ tuổi giới hạn nhờ kỹ thuật quay phim khéo léo tránh miêu tả trực tiếp, nam nữ chính hoàn thành xuất sắc cảnh giường chiếu nồng nhiệt.

Cảnh hai nhân vật âu yếm nhau được chiếu rõ từng chi tiết. Trên màn hình, nữ chính cởi bỏ trang phục để lộ cơ thể trần trụi.

Kazuki và Koyuki xem cảnh đó trong trạng thái tinh thần vẫn còn chỗ nào đó không ổn định. {Kazuki...} Koyuki gọi chàng bằng giọng nhỏ thần giao cách cảm. Cô cũng đặt tay lên áo blouse với vẻ mặt ngà ngà say, cởi từng chiếc cúc y như nữ chính trên màn ảnh.

Khi phần trước ngực Koyuki hé mở để lộ chiếc áo lót màu xanh nhạt, cô không chút do dự lột bỏ nó hoàn toàn. May thay xung quanh chẳng có khán giả nào - y như trong phim - đôi gò bồ đào trắng ngần với chồi non hồng hào chính giữa lộ ra ngoài.

Nam chính trên màn ảnh - và Kazuki trong bóng tôi - đều nín thở trước vẻ đẹp của làn da trần ấy. Nhân vật chính của bộ phim bắt đầu mơn trớn bầu ngực nữ chính.

{Em cũng vậy… xin anh hãy chạm vào em như thế…}

Koyuki khẽ rung lồng ngực nhỏ, đầy vẻ mời gọi. Chút lý trí cuối cùng còn sót lại khiến bàn tay Kazuki đang vươn ra khẽ ngần ngại. Nhưng ánh mắt anh đã hoàn toàn dán chặt vào cảnh tượng trước mắt. Chỉ qua ánh mắt của Kazuki, hơi thở Koyuki đã trở nên gấp gáp, và những đỉnh hồng đào ở trung tâm căng phồng lên, nhọn hoắt đầy kiêu hãnh.

{Này, nhanh lên đi…} Anh chẳng có ý định khiến Koyuki phải mong chờ, nhưng gương mặt cô bé lúc đó trông như sắp khóc.

Kazuki quay lưng lại phía màn hình chiếu, dùng lòng bàn tay che đi gò nhỏ. Rồi anh xoa nắn như thể ôm trọn lấy chúng. Anh véo nhẹ những nụ hoa ở trung tâm bằng đầu ngón tay. Chọc nhẹ. Cơ thể Koyuki run rẩy từng cơn nhỏ.

{Phê, phê quá! Nữa đi…!} Phản ứng của Koyuki thành thật đến mức nhạy cảm.

Một phần cũng là do bầu không khí nóng bỏng lan tỏa từ bộ phim, nhưng có lẽ, ngay từ đầu buổi hẹn hò này, khao khát "muốn chạm vào" đôi gò bồng đảo ấy của anh đã chất chứa không ngừng.

{Koyuki, không được phát ra tiếng đâu đấy nhé.}

Vừa nhìn quanh, Kazuki vừa truyền ý nghĩ của mình cho Koyuki bằng Giao tiếp Thần giao cách cảm. Họ hoàn toàn chỉ có hai người, nhưng đây tuyệt đối không phải là một không gian kín. Thế nhưng, dường như chính sự thật đó lại càng khiến Koyuki thêm phần hưng phấn.

{…Đúng là, có lẽ em là đồ biến thái mà…}

Cô bé thì thầm một cách tự dằn vặt, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Nhưng đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Kazuki lại ánh lên vẻ mong đợi rằng cô muốn được anh chấp nhận, dù đang tự hạ thấp mình là một kẻ biến thái.

Thay cho lời đáp, Kazuki nâng chân phải của Koyuki đang ngồi bên trái anh, đặt lên đầu gối mình. Eo của Koyuki trượt tới trước một cách tự nhiên.

Tư thế của cô bé lúc này giống như một em bé đang được bế để đi vệ sinh, hai đùi mở rộng, lộ rõ vùng kín.

{Không, không được… tư thế này…!}

Dù Koyuki ngập tràn xấu hổ, nhưng cô bé lại giật giật chiếc quần short bò của mình, hoàn toàn trái ngược với những gì miệng đang nói.

{Nếu em, bị chạm vào trong tư thế này…}

Cô bé đang nói rằng mình muốn được chạm vào.

Kazuki nhẹ nhàng vuốt ve đôi đùi đang mở rộng của Koyuki.

Ngay cả trong bộ phim, nhân vật chính và nữ chính cũng đang hòa hợp với nhau.

Cả hai đều ý thức được hai thực tại mà không hề mâu thuẫn, và điều đó càng làm nhân đôi ngọn lửa đam mê trong trái tim họ.

{…Kazuki, chỗ này nữa…} Hướng về phía Kazuki đang tiếp tục vuốt ve đùi mình, Koyuki giật giật vùng hạ thân trong chiếc quần short bò, thúc giục anh. Có một lớp vải mỏng đang lọt vào giữa hai chân cô bé, ôm sát lấy đó, và phần giữa trông ẩm ướt lạ thường. Kazuki ấn ngón tay lên đường giữa của chiếc quần short bò và xoa lên xoa xuống.

{…!♡} Đầu ngón chân Koyuki co giật căng thẳng.

Anh muốn làm cô bé cảm thấy dễ chịu hơn nữa. Anh muốn nhìn thấy Koyuki đang tận hưởng. Cảm giác đó thôi thúc Kazuki. Anh cần chạm vào đâu để cô bé cảm thấy tốt nhất, anh mò mẫm thử nghiệm, di chuyển bàn tay và bắt đầu tìm kiếm khắp chiếc quần short bò.

Anh tập trung tinh thần như thể đang trong một trận đấu nghiêm túc.

Đúng lúc đó, từ ngực Koyuki, một đám những chấm tim nhỏ li ti mà bình thường không nhìn thấy được, bay về phía anh. Đó là những thay đổi siêu nhỏ về mức độ tích cực mà anh chưa từng cảm nhận được cho đến tận bây giờ.

Khi Kazuki thay đổi cách chạm, kích thước và số lượng của những chấm tim nhỏ cũng thay đổi theo.

Những nơi cô bé có phản ứng tốt hay không tốt đều hiển hiện rõ trước mắt anh.

Kazuki mở cúc quần short bò phía trước của Koyuki và nhẹ nhàng luồn ngón tay vào khe hở đó.

Đồ lót của Koyuki đã ướt sũng và dính chặt vào da thịt.

Anh cũng luồn tay vào, không chút chần chừ tìm đến điểm mẫn cảm nhất của Koyuki.

{Kazuki… anh đánh thẳng vào chỗ quan trọng của em rồi…!♡}

Bên trong là một khe dài thẳng đứng đang khẽ lay động, lối vào mở toang khi đôi chân cô khép hờ. Khi anh nhấn ngón tay vào, nó như thể bị hút vào và lún sâu vào bên trong.

Từ lối vào quan trọng của Koyuki, ngón tay anh tiến vào sâu trong cơ thể cô. Bên trong ẩm ướt với dịch lỏng, một âm thanh "khụch khụch" của nước rỉ ra. Gương mặt Koyuki đỏ bừng, những tiếng thở hổn hển đầy khao khát thoát ra từ miệng cô.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng kích thích những nơi nó có thể chạm tới, cả bên trong lẫn bên ngoài cùng lúc. Phía trên, bên ngoài, có một điểm nhỏ và nhạy cảm nhô lên rõ rệt. Khi anh dùng đầu ngón tay nhấn vào đó, một tiếng thét nghẹn lại trong hơi thở của Koyuki bật ra.

“Nnn―!!♡”

{Em đừng để tiếng mình lọt ra ngoài, Koyuki à.} Kazuki vừa nói chuyện bằng thần giao cách cảm vừa hôn cô. Anh mút lấy môi cô, ngăn không cho âm thanh nào thoát ra.

Chỗ này thật dễ chịu với cô. Kazuki trêu đùa với cái lằn thịt nhô lên anh vừa tìm thấy, trong khi ngón tay khác lại khuấy động sâu bên trong Koyuki đang ướt đẫm. Vô số biểu tượng trái tim bay về phía anh.

Năng lực quan sát được tôi luyện từ phái Hayashizaki của anh đã hoàn hảo nhìn thấu mọi điểm yếu của Koyuki. Kazuki di chuyển đầu ngón tay, cố gắng mang lại sự kích thích tối đa cho Koyuki. Ngược lại, khi anh làm mạnh tay, số lượng trái tim lại giảm đi. Cho đến phút cuối, anh vẫn nhẹ nhàng―

Koyuki càng mở rộng đôi chân một cách bất cẩn hơn nữa để quyến rũ Kazuki.

{Ka, Kazuki―! Sao anh lại biết những chỗ nhạy cảm đến vậy!? Nó, nó còn thích hơn nhiều so với lúc em tự mình làm…! ♡}

{Tự làm ư? Như thế nào cơ?}

{…!}

Koyuki tự chôn vùi mình, và không chần chừ gì nữa, Kazuki ra đòn tấn công. Anh trêu chọc và "bắt nạt" Koyuki bằng cả lời nói lẫn đôi tay.

Những cơn co thắt của Koyuki càng trở nên dữ dội hơn, rốn trắng ngần của cô rung động. Cảm nhận dấu hiệu Koyuki sắp hét lên, Kazuki nhanh tay hơn, anh mút lấy môi cô thật sâu.

“…Nnn―n! Nnn―n!!”

Tiếng thét của cô bị chặn lại ở lối ra bởi nụ hôn, luồng xúc cảm mãnh liệt bên trong Koyuki chạy ngược dòng, và cơ thể nhỏ bé của cô run rẩy bần bật như một món đồ chơi bị hỏng.

“……! ……!” Một dòng nước ấm nóng tuôn trào từ chỗ quan trọng của Koyuki.

Với dòng chảy đó là điểm kết, sức lực rời khỏi cơ thể Koyuki và cô mềm nhũn ra.

Kazuki vuốt ve đầu cô nhẹ nhàng một lúc, đợi cho đến khi hơi thở cô trở lại bình tĩnh. Nhưng khi hơi thở cô vừa dịu đi, Kazuki lại kích thích ngực và chỗ quan trọng của cô lần nữa.

Ngay lập tức, Koyuki phản ứng dữ dội, cô lại run rẩy. Hết lần này đến lần khác, Koyuki được đẩy lên đến cực điểm thăng hoa. Để không thét lên, tất cả những gì diễn ra là cô tuyệt vọng mút lấy môi Kazuki như một đứa trẻ.

―Khi bộ phim kết thúc, Koyuki đã hoàn toàn rã rời.

Tay chân cô duỗi thẳng như một con rối bị cắt dây, đùi cô ướt sũng như vừa tè dầm, vẻ mặt cô giãn ra vì hụt hơi và ngây dại, dòng nước dãi chảy ra từ miệng kéo thành vệt xuống cằm.

Koyuki hoàn toàn bơ phờ, giống hệt lúc Kaguya-senpai trở nên nhạy cảm dưới ảnh hưởng của Asmodeus.

Dòng chữ tên đoàn làm phim hiện lên cùng với một bản nhạc tuyệt vời. Chuẩn bị cho lúc căn phòng sẽ bật đèn sáng, Kazuki nhanh chóng chỉnh lại quần áo cho Koyuki. Sau đó, anh dùng Hỏa thuật (Pyrokinesis) và Tâm linh thuật (Psychokinesis) để xóa đi mọi dấu vết vừa rồi.

Ánh đèn bật sáng.

“…Không, bây giờ bình tĩnh lại, tôi thấy mình vừa để lộ ra vẻ mặt thật khó coi…”

“Koyuki đáng yêu thật đấy.” Kazuki nhẹ nhàng hôn lên má cô.

“…Đã chấp nhận một yêu tinh biến thái như tôi, Kazuki hẳn cũng là một tên biến thái không tưởng…”

Koyuki vẫn cứ níu lấy Kazuki, nằm ườn trên ghế tình nhân cùng anh một lúc lâu mà chẳng có vẻ gì là muốn đứng dậy.

Hiakari Koyuki – 148

Khi Koyuki cuối cùng cũng đến được trước cửa hàng mì ramen, vẻ mặt cô bỗng trở nên căng thẳng.

Mọi cảm xúc tiêu cực dường như đã được trút bỏ hết trong rạp chiếu phim, những điều tồi tệ ẩn sâu trong cả hai người đều đã tan biến.

Đây là quán mì ramen nổi tiếng trong thành phố mà Koyuki đã muốn thử từ rất lâu. Vì hôm nay là ngày trong tuần nên hầu như không có hàng người xếp dài, họ chẳng phải đợi lâu.

Koyuki, người vẫn giấu kín một khía cạnh bất ngờ là “tín đồ” của ramen, dường như chưa bao giờ đến quán này. Khi anh hỏi lý do, cô nói rằng vì quán này nổi tiếng với món [mì ramen đôi].

“Không phải đó là một sự báng bổ khi cạnh tranh với những thứ kiểu cách như vậy sao?”

“Ramen là sự tự do, không thể phán xét khi chưa ăn thử được.”

Koyuki đang căng thẳng kéo tay Kazuki bước qua tấm màn che của quán.

Thiết kế nội thất bên trong không giống một quán mì ramen mà giống một nhà hàng hiện đại, sành điệu. Không một giọt dầu mỡ nào vương trên bàn hay sàn nhà, thay vào đó là những chậu cây cảnh và tranh ảnh nghệ thuật trang trí khắp nơi, biến không khí của quán hoàn toàn giống một quán cà phê. Một nữ phục vụ trẻ trong bộ tạp dề nở nụ cười tươi tắn chào đón họ.

Sau khi được dẫn đến bàn, Kazuki và Koyuki được yêu cầu ngồi cạnh nhau theo chiều ngang thay vì đối diện. Đây là một đặc trưng của quán mì ramen này. Cả hai sau đó không chút do dự mà gọi ngay món mì ramen đôi.

Một lúc sau, một tô mì ramen cỡ lớn được đặt giữa hai người đang ngồi cạnh nhau.

Tô mì này, chỉ một tô thôi, nhưng cả hai phải cùng ăn.

Nước súp màu đỏ tươi, lấy cà chua làm nền. Mùi tôm thơm lừng kích thích vị giác của họ.

Một tô mì ramen với nước dùng cà chua… thoạt nhìn có vẻ lạ, nhưng cà chua chứa thành phần umami không hề thua kém nước dùng làm từ rong biển konbu[5], mà còn rất hợp với hương vị hải sản của cá bào katsuobushi[6].

Những lát chả cá naruto[7] màu hồng hình trái tim nổi trên mặt súp, thịt bò pastrami thay thế cho xá xíu, và những loại rau thơm xanh mướt điểm tô cho tô mì thêm phần bắt mắt.

Sợi mì khá dày. Kazuki nhanh chóng cẩn thận chú ý để nước súp không bắn ra ngoài rồi đút cho Koyuki một miếng “A-n”. Koyuki ăn một ngụm – và vẻ mặt cô thay đổi.

Koyuki cũng đút cho Kazuki một miếng “A-n”. Kazuki cũng cẩn thận húp mì.

“Sợi mì dai mà vẫn mềm thật đấy.”

“Rất có thể là… để sợi mì không bị nhũn ngay cả khi các cặp đôi ăn chậm rãi, đầu bếp đã tăng tỷ lệ pha nước vào bột.” Koyuki trả lời với giọng điệu nghiêm túc như đang trên chiến trường.

“Ra vậy…!” Kazuki kêu lên khe khẽ. Khi mọi người ăn mì ramen chậm, sợi mì dù thế nào cũng sẽ bị nhũn. Sợi mì sẽ ngấm nước súp và kết cấu của nó sẽ bị hỏng hoàn toàn.

Nhưng nếu tỷ lệ pha nước vào bột mì – tức là lượng nước trong mì đã nhiều từ trước rồi được đun sôi, vì sợi mì ngay từ đầu đã chứa nhiều nước, nên sẽ khó bị nước súp ngấm vào, và nhờ đó sợi mì sẽ giữ được độ dai.

Tuy nhiên, loại mì có tỉ lệ nước cao lại dễ bị bết dính khi cán bằng máy, đồng thời cũng cần thời gian ủ bột rất lâu, tốn không ít công sức để làm ra. Chắc chắn đây là loại mì làm thủ công, độc quyền của quán rồi.

“Mì hơi ngắn nhỉ…”

Koyuki buột miệng nói, ánh mắt sắc lẹm. Lần này, Kazuki là người đầu tiên nhận ra ý nghĩa đằng sau kích thước này.

“Nếu mì làm ngắn thì đỡ phải húp soạt soạt. Dù là cặp đôi có đút cho nhau ăn thì cũng khó mà làm văng nước súp ra quần áo, em có nghĩ thế không?”

Koyuki “À!” một tiếng rồi bỗng nhiên biến sắc.

“Để tôi mặc loại quần áo này đến tiệm mì ramen, thật là một sai lầm chết người…!”

Trông cô cứ như thể vừa nhận ra mình đã mắc phải một lỗi lầm không thể tha thứ trên chiến trường, nét mặt tràn ngập vẻ hoảng hốt. Hôm nay Koyuki đang mặc một chiếc áo blouse trắng.

“Mải mê với buổi hẹn hò quá nên tôi đã bất cẩn…”

“Không, tôi nghĩ dù quần áo có bị dính bẩn thì cô cũng có thể dùng phép thuật tẩy vết bẩn đi được mà.”

“Đó không phải là lý do, để quần áo bị dính bẩn giữa buổi hẹn hò, mọi thứ sẽ tan tành chỉ vì sự vụng về đó…”

Kazuki nghiêng đầu nói “Thật sao ta?” khi nhìn Koyuki đang run lên từng hồi. Dù sao thì, hãy quay lại với bát mì ramen đã.

“Mặc dù sợi mì ngắn nhưng ăn vào lại không có cảm giác hụt hẫng, chắc chắn là do loại mì dày với tỉ lệ nước cao này có kết cấu thực sự chắc chắn, tạo cảm giác đầy đặn khi ăn.”

“Nước súp này ngon đấy, nhưng tôi cảm thấy nó hơi khác so với ramen bình thường.”

“Sự kết hợp giữa cà chua và tôm… Đây là kỹ thuật [sốt Mỹ] thường được dùng trong các món mì Ý. Ngoài ra còn có vị umami được chiết xuất từ đầu và vỏ tôm nữa.”

“Thì ra là vậy, vừa là ramen mà còn kết hợp cả sự thanh lịch của mì Ý vào nữa…”

“Hơn nữa, với mùi hương tươi mát của thảo mộc, nó giúp xua đi mùi khó chịu, cho bạn sự an tâm ngay cả khi tiếp tục buổi hẹn hò…”

Mỗi chi tiết trong món ramen này đều ẩn chứa nhiều ý nghĩa sâu sắc. Trong khi chuyên gia ramen và chàng trai giúp việc đang nghiêm túc tìm hiểu về món ramen, đột nhiên, một tia sáng sắc bén chợt lóe lên từ trong bếp.

“Cặp đôi trẻ đó… họ thực sự hiểu biết đấy chứ…”

Kazuki bất chợt nhận ra và ngẩng mặt lên khỏi bát mì ramen. Có một sự hiện diện của người thợ đang nhìn chằm chằm vào họ như một con thú.

Trong quán, những nhân viên trẻ trung đang tất bật qua lại, nhưng có một người duy nhất ở sâu trong bếp với khí chất rõ ràng khác biệt, ẩn mình bên trong. Ông ta đứng bất động trước một nồi nước đang sôi sùng sục, hơi nước bốc lên nghi ngút, không chớp mắt, một chiếc khăn vắt trên đầu và đôi cánh tay vạm vỡ lộ ra từ chiếc áo phông đen đang mặc.

Đó là một nghệ nhân ramen truyền thống từ thời xưa. (Ghi chú của tác giả: Ý của ông ấy là vẻ ngoài của đầu bếp ở đây thực sự giống với tiệm ramen thông thường.) Ông ta đã nghe cuộc trò chuyện giữa Kazuki và Koyuki. Người đàn ông đó hoàn toàn giống một con gấu vừa thức giấc sau giấc ngủ đông. Ông ta chậm rãi thò mặt ra khỏi bếp vào trong quán.

“Khoan đã, ông chủ [8], xin đừng thò mặt ra đây! Không khí của quán sẽ bị phá hỏng mất nếu ông làm vậy!”

…Ông ta bị một cô phục vụ khác nhanh chóng mắng té tát.

Người đàn ông vóc vạc như gấu kia giật nảy mình, run rẩy nói "Dạ, xin lỗi!" rồi rụt rè lùi vào bếp. Nhưng trước khi chú chủ quán khuất hẳn, chú còn đưa ánh mắt đầy trìu mến nhìn khắp lượt các cặp đôi trong quán, miệng lẩm bẩm: "Nhất định phải hạnh phúc đó nha…"

Kazuki và Koyuki một lần nữa lại càng thấm thía rằng, đây đích thực là một quán mì ramen đúng nghĩa.

"Lâu lắm rồi em vẫn muốn vừa ăn ramen vừa tâm sự chuyện này với ai đó."

Koyuki xì xụp húp mì, gương mặt tươi rói, hạnh phúc vì sở thích "quái chiêu" của mình được đón nhận.

Hiakari Koyuki―149

Bể cá lấp lánh ánh sáng và bóng tối.

Khu vực của thủy cung đô thị trong thành phố khá chật hẹp, số lượng loài vật được trưng bày cũng không nhiều.

Thế nhưng, nơi đây lại sở hữu những bể nước được trang bị đầy đủ các hiệu ứng đặc biệt, khiến thủy cung trở thành một điểm hẹn hò nổi tiếng để "ngắm nhìn và tận hưởng". Kazuki và Koyuki là cặp đôi tiếp theo đến đây.

Bên trong tòa nhà khá mờ ảo. Nhưng có một cảm biến hoạt động theo dõi chuyển động của Kazuki và Koyuki cùng đàn cá, ánh sáng rực rỡ chạy theo họ, và hình ảnh được chiếu lên những bể cá như một màn hình khổng lồ.

Đó là công nghệ được gọi là Chiếu Hình 3D (3D Projection Mapping). Ánh sáng và hình ảnh được chiếu lên cảnh vật thực tế, kết hợp chúng lại, tạo nên một thế giới phép thuật hoàn toàn mới.

Hơn nữa, sàn nhà, tường và cả trần nhà, tất cả 360 độ xung quanh đều được biến thành một bể cá. Với tấm acrylic trong suốt và cứng cáp hơn nhờ kỹ thuật giả kim, người ta có thể xây dựng không gian bể cá mà không cần bất kỳ mối nối nào. Nó mang lại cảm giác như thể họ đang đi bộ dưới lòng biển vậy.

Những dải ánh sáng nhân tạo khiến chuyển động khó lường của lũ cá trở nên lấp lánh với những phản chiếu không đều.

Cá mập lớn, sứa khổng lồ, tất cả đều lướt qua, lấp lánh trong ánh sáng.

Trong không khí lãng mạn, cả hai đều lặng người, say mê ngắm nhìn một lúc lâu.

"Chẳng phải với những màn trình diễn quá mức này, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy những con cá một cách rõ ràng sao… Em đã nghĩ vậy, nhưng nơi này đẹp hơn em tưởng và em đã bị choáng ngợp. Nhưng…"

"Bể nước đã biến thành một tấm gương thần kỳ và dường như ánh sáng không thể nhìn thấy từ bên trong bể cá. Ở đây có ghi rằng cá sẽ không bị căng thẳng bởi ánh sáng mạnh."

Koyuki lộ vẻ mặt nhẹ nhõm đôi chút. Có vẻ điều đó đã khiến cô bận lòng.

"Thật là một căn phòng nghệ thuật đáng yêu phải không?"

Ở cuối tuyến đường, một bể cá bình thường, hoàn toàn khác biệt so với tất cả những màn trình diễn từ trước tới giờ, đang chờ đợi họ.

Khi họ đứng trước bể cá đó, dải ánh sáng vẫn luôn theo dõi họ nãy giờ cũng bị cắt đứt.

Những gì được đặt vào bể cá cuối cùng là đủ loại cá vàng. Như thể nó đang nói rằng những màn trình diễn quá mức là không cần thiết đối với những loài cá đẹp như vậy. Đó là một màn trình diễn kỳ diệu khi một bể cá bình thường lại xuất hiện ở cuối cùng.

Một chú cá vàng bơi lội thanh thoát, nhẹ nhàng uốn lượn vây đuôi để quay đầu, một chú cá vàng có hoa văn như một bức tranh trên lưng, một chú cá vàng với phần đầu nhô ra giống nụ hoa, có đủ mọi loại cá vàng.

"…Có lẽ những con cá vàng này giống với loài tiên vậy." Koyuki lẩm bẩm.

Cá vàng vốn được giới quyền quý yêu thích từ xa xưa. Để đạt được vẻ đẹp độc đáo, người ta đã tiến hành chọn lọc nhân tạo cực kỳ khắc nghiệt: loại bỏ tất cả những con cá không có biến dị bất ngờ, tạo nên cuộc chạy đua về vẻ đẹp và độ quý hiếm qua bao thế hệ. Nhờ vậy mà cuối cùng, cá vàng mới có hình dáng như ngày nay.

Koyuki đang say sưa đọc bản chú thích đặt cạnh bể cá.

Vì những chú cá vàng đẹp, rất nhiều cá vàng khác đã phải hy sinh trong quá trình chọn lọc. Cô từng nghe nói cá vàng đã có lúc trở thành vấn đề từ góc độ bảo vệ động vật. Tuy nhiên, qua nhiều lần biến dị đột ngột, chúng đã trở nên yếu ớt trước bệnh tật và căng thẳng, đến mức không thể trở về với tự nhiên được nữa.

“Nếu chúng ta cứ mãi đồng cảm và cho rằng cá vàng đáng thương, thì loài cá vàng sẽ biến mất mất thôi, phải không?”

Quả thật, các elf cũng quá giống cá vàng. Trong nỗ lực tạo ra con người có ma lực mạnh mẽ một cách nhân tạo, người ta đã phải trả giá bằng rất nhiều sinh mạng, và thế là các elf được ra đời.

Giờ đây, khi Nyarlathotep đã bị phong ấn, số lượng elf sẽ không còn tăng lên nữa. Thế nhưng, những người đã hóa thành elf thì chẳng thể nào quay lại như xưa.

“Cho dù có oán trách nguồn gốc của mình sau ngần ấy thời gian, quá khứ cũng không thể biến mất như chưa từng tồn tại. Thế nên, ít nhất… vẻ đẹp của cá vàng, ma lực của elf, mỗi thứ đều phải chứng minh ý nghĩa sự tồn tại của chúng…”

Kazuki ôm lấy Koyuki từ phía sau, khi cô vẫn đang đứng đối mặt với bể cá.

“Nhưng giá trị của Koyuki tuyệt đối không chỉ nằm ở ma lực của em đâu.”

Koyuki của trước đây thường xuyên tự hạ thấp mình mà nói: “Giá trị duy nhất của em chỉ là ma lực.” Nhưng sâu bên trong cô ấy còn nhiều sức hút hơn thế. Dù là quá khứ đau buồn hay ma lực cô có được để đổi lấy điều đó, anh không muốn trái tim Koyuki mãi mắc kẹt vào những sự thật nặng nề như vậy.

Nếu Koyuki vẫn cảm thấy những gì mình đang có chưa đủ, vậy thì anh sẽ càng ngày càng—

“Nếu Kazuki không thể hiện tình cảm với em, em sẽ không thể tiếp tục sống được đâu, vì thế…”

Koyuki tựa cả thân mình vào Kazuki, người đang ôm cô từ phía sau.

“…Dù em có là một kẻ thích hành hạ bản thân, một người biến thái, một tín đồ của mì ramen, và một elf hoàn toàn vô vọng đi chăng nữa.”

Một trái tim lớn màu hồng bay ra từ ngực Koyuki và tan vào chiếc nhẫn Solomon.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận