Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9

Chương 1.5: Trắng và Đen

0 Bình luận - Độ dài: 7,242 từ - Cập nhật:

Sân trong của Phân khu Pháp thuật vào ban đêm, nơi không một bóng người qua lại. Khi Kazuki ngỏ ý muốn nói chuyện, người đó đã hẹn cậu đến đây. Đêm nay tĩnh mịch không một gợn gió.

“Xin lỗi vì đã gọi trò ra giữa đêm khuya thế này.”

“Không sao đâu ạ, dù gì cũng là con muốn nói chuyện mà.” Kazuki đáp lời.

Chủ nhân của giọng nói ấy chính là Giáo sư Liz Liza.

Tên đầy đủ của cô là Liz Liza Westwood. Cô là một người Nhật Bản đã nhập quốc tịch, đến Nhật vào thời điểm nước này vẫn còn quan hệ ngoại giao với Anh và đã lấy quốc tịch Nhật từ bấy giờ. Hiện tại, cô là một giáo viên tại đây.

Ngoài ra, cô cũng là thế hệ đầu tiên được 72 Trụ cột của Solomon chọn lựa.

<Đội Kỵ sĩ Tiên phong>. Trong thời kỳ hỗn loạn khi vấn đề về Diva còn chưa được hiểu rõ, họ chính là những người tiên phong đã chiến đấu chống lại các pháp sư bất hợp pháp mà tâm trí bị Diva xâm hại, cùng với những Quái thú ma thuật đột ngột xuất hiện bằng cách xé toạc không gian.

Mặc dù họ có thể mượn sức mạnh từ 72 Trụ cột của Solomon, nhưng con người vào thời điểm đó vẫn còn yếu về ma lực, và được cho là phần lớn không thể giao tiếp với Diva của mình.

Các Kỵ sĩ thời ấy vẫn còn non nớt trong cách sử dụng phép thuật cũng như chiến thuật để vận dụng chúng một cách khéo léo và có tổ chức.

Cậu đã nghe phong thanh rằng trong tình cảnh cực kỳ hỗn loạn ấy, “những người có được sức mạnh kỳ lạ khi họ chẳng biết gì cả” rồi lại trở thành “những người chiến đấu để bảo vệ những người xung quanh, dù vẫn chẳng biết gì cả”.

Mỗi khi pháp sư bất hợp pháp hoành hành vào thời điểm đó, số người thiệt mạng nhiều đến mức Kazuki không thể tưởng tượng nổi trong thời bình yên này.

Vùng đất ma ám đầu tiên ở Nhật Bản, <Rừng cây Fuji>, cũng được hình thành vào thời kỳ ấy.

Chẳng bao lâu sau, Giáo sư Liz Liza đã nghỉ hưu khỏi vai trò Kỵ sĩ vì ma lực suy yếu, và thay vì chọn được thăng chức vào hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của Hiệp sĩ đoàn, cô đã chọn bồi dưỡng thế hệ tiếp theo và hợp tác trong việc thành lập Học viện Hiệp sĩ.

—Đó là hồ sơ của Giáo sư Liz Liza.

Nếu là người này, thì hẳn cô phải biết. Về chuyện đã xảy ra trước đây ở Vùng đất ma ám lớn. Và cả về nhân vật đã phong ấn ở Vùng đất ma ám lớn nữa.

Kazuki dự định sẽ lập tức quay lại Vùng đất ma ám lớn ngay khi ma lực của cậu hồi phục.

Tuy nhiên, trước đó, cậu muốn biết càng nhiều càng tốt về người đã đặt phong ấn. Ai đã đặt phong ấn đó và họ đã làm thế nào. Chuyện gì đã xảy ra trước đây ở Vùng đất ma ám lớn…

Vẫn còn một số điều mà Hiệp sĩ đoàn chưa giải thích cho Kazuki.

“Nhưng tại sao giáo sư lại chọn thời điểm này?” Kazuki hỏi.

Dù cô không muốn ai khác nghe lén câu chuyện, nhưng có vẻ cô đang cẩn trọng một cách thái quá.

“Có lẽ bởi vì cuộc nói chuyện này sẽ không chỉ dừng lại ở việc nói chuyện.”

Giáo sư Liz Liza đưa ra một câu trả lời bí ẩn. Sẽ không chỉ dừng lại ở việc nói chuyện sao…?

“Trước khi chúng ta nói về những gì từng xảy ra ở Vùng đất ma ám lớn đó, trước tiên có điều tôi muốn xác nhận từ phía mình.” Giáo sư Liz Liza nói nhanh, không chút bình tĩnh.

“Ý chí trú ngụ bên trong phong ấn ở bức tường cuối cùng của Vùng đất ma ám lớn, và Lemegeton của trò, chúng đã trao đổi những lời thân mật với nhau đúng không?”

Kazuki trả lời “Vâng” và thành thật gật đầu. Người trong phong ấn chính là khế ước sư trước đây của Leme.

“Lemegeton, cô ấy đã hồi phục ký ức rồi phải không?”

Kazuki nhận ra giọng cô đang run lên khi cô hỏi điều đó.

Cô giáo Liz Liza vốn luôn điềm tĩnh, nay lại bộc lộ vẻ trẻ con, chẳng chút ăn nhập với tuổi tác của cô chút nào.

Bên cạnh Kazuki, Leme hiện hình, tự mình đáp lời: "Phải rồi."

Liz Liza-sensei cứ nhìn đi nhìn lại hình dáng trưởng thành của Leme, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Sau một hơi thở thật sâu, cô giáo Liz Liza hỏi Leme:

"Ngươi... ngươi là Diva giao ước của Hibiki-neesama sao?"

"Phải rồi."

...Hibiki? Cái tên này thật xa lạ đối với cậu, nhưng lạ thay lại có cảm giác như đã từng nghe thấy ở đâu đó, một cái tên nghe sao mà dễ chịu. Phải chăng đó là chủ nhân của giọng nói trong phong ấn kia?

Liz Liza-sensei cúi đầu xuống như để che giấu biểu cảm. Như thể muốn khẳng định một người trưởng thành không thể dễ dàng để cảm xúc bộc lộ ra ngoài, cô nhắm chặt mí mắt.

Kazuki im lặng, chờ đợi Liz Liza-sensei mở lời trước.

Sau khi lắng nghe tiếng gió đêm một lúc, cuối cùng Liz Liza-sensei cũng bắt đầu câu chuyện.

―Vậy thì, ta sẽ kể cho con nghe câu chuyện về thời kỳ đó, đúng như con mong muốn.

Đây là một buổi học riêng vào ban đêm dành cho con, Hayashizaki.

Cùng lúc khi loài người đạt được sức mạnh gọi là ma lực, họ đã biết đến sự tồn tại của một thế giới tinh thần gọi là Astrum, và chạm trán với các thể ý thức ẩn náu ở đó ― những Diva.

Trong số các Diva, có những thực thể mang ý đồ xấu, khiến tâm trí con người trở nên điên loạn để đổi lấy sức mạnh, và cuối cùng chúng sẽ cố gắng chiếm đoạt cơ thể vật chất. Những người vấy bẩn đôi tay mình bằng hợp đồng nguy hiểm này được gọi là <Pháp sư Bất hợp pháp>. Những người đó đã mất trí và trở nên cuồng loạn.

...Gần đây chúng ta đã nghe về những từ như [Diva Phía Vũ Trụ] hay [Diva Phía Hỗn Mang] từ miệng của nhiều Diva và các Vua. Có vẻ như những kẻ đã tạo ra các pháp sư bất hợp pháp này chính là những Diva Phía Hỗn Mang.

Các Diva Phía Vũ Trụ đã ban cho con người sức mạnh để chống lại các Diva Phía Hỗn Mang này. Họ là những người bảo vệ nhân loại. Nhưng đổi lại, họ yêu cầu đức tin ― đó là một mệnh lệnh nghiêm ngặt. Con có thể hiểu rằng điều này tuyệt đối không thể nói là tốt đẹp khi nhìn vào trường hợp của Lotte.

Ở Nhật Bản, những thực thể được gọi là Diva Phía Vũ Trụ không hề xuất hiện.

...Tại sao thần thoại Nhật Bản lại không cố gắng bảo vệ chúng ta nhỉ?

Khi Liz Liza-sensei đột nhiên thốt ra câu hỏi đó, avatar của Amaterasu xuất hiện bên cạnh Kazuki để trả lời. Cô ấy mặc bộ đồ thể thao với khuôn mặt ngái ngủ, một nữ thần mặt trời (thích ru rú trong nhà) không hề toát ra chút khí chất tôn quý nào.

{Thật ra... dù chúng tôi có muốn xuất hiện trước loài người, thì lúc đó chúng tôi cũng không ở trong trạng thái có thể xuất hiện được. Chuyện này tôi đã từng nói qua với Kazuki và Kazuha rồi mà.}

Amaterasu trao đổi ánh mắt với Kazuki.

{Trong lịch sử lâu đời của người Nhật, lòng sùng đạo của họ đã suy yếu. Vì lẽ đó, <ý chí sức mạnh> của chúng tôi đã hoàn toàn suy yếu. Sự xuất hiện của Diva thay đổi tùy thuộc vào cảm xúc của con người.}

Amaterasu biện minh.

{Chúng tôi ghét chiến đấu và thích chơi đùa là bởi vì mối quan hệ giữa Thần thoại Nhật Bản và người Nhật Bản được tạo thành từ <chơi đùa>, với các lễ hội là cốt lõi hơn là <đức tin>. Tất cả điều này tuyệt đối không phải vì tôi lười biếng, mà là vì mọi người đều yêu cầu tôi phải như vậy meo. ...Thật mà, tin tôi đi?}

Nghe có vẻ đáng ngờ vì giọng điệu của cô ấy quá xuề xòa, nhưng Kazuki đoán rằng thực ra thì đúng là như cô ấy nói.

{Thời điểm đó, tôi hầu như chưa có đủ năng lực để trồi lên lớp ý thức bên ngoài của con người. Lúc ấy, tôi vẫn còn đang say ngủ. Chẳng phải tôi khoanh tay đứng nhìn mọi người bỏ mạng đâu, xin đừng oán trách tôi―}

Nói rồi, bóng hình nàng tan biến như muốn trốn chạy.

“Ra vậy. Việc Tam giáo đồng nguyên từ thời cổ xưa, hay phong trào bài Phật đầu thời Minh Trị... tất cả cũng đều là do sự phức tạp trong lịch sử tín ngưỡng của Nhật Bản.” Liz Liza-sensei gật đầu tỏ vẻ mãn nguyện rồi lại tiếp tục câu chuyện.

Dù sao đi nữa, các Quốc gia Tiên tiến về Ma thuật khác đều có thể ngay lập tức nhận được sự phù hộ của các Thần linh từ phe Vũ trụ, nhưng... Nhật Bản lại không thể nhận được sự phù hộ từ bất kỳ vị thần nào.

Nghĩ lại thì, những Thần linh như Loki hay Nyarlathotep, những vị thần chẳng hề liên quan gì đến Nhật Bản lại có thể xuất hiện ở đây, tôi nghĩ đây có lẽ chính là lý do. Bởi vì quốc gia này là nơi tối ưu nhất để các Thần linh của phe Hỗn mang hoành hành.

Khi ấy, chúng tôi hoàn toàn không hiểu gì về những chuyện như vậy. Chúng tôi thậm chí còn chưa kịp vui mừng vì có được một sức mạnh mới gọi là ma thuật, mà chỉ liên tục khiếp sợ trước những pháp sư trái phép và Ma thú đột nhiên nổi loạn.

Vào thời điểm đó, người đã chìa tay giúp đỡ chúng tôi chính là Solomon 72 Trụ.

Dường như Solomon 72 Trụ không hoàn toàn là Thần linh của phe Vũ trụ, nhưng... dù sao thì họ cũng không khiến tâm trí con người trở nên điên loạn và đã trở thành sức mạnh của chúng tôi. Hơn nữa, họ còn không hề đòi hỏi sự tín ngưỡng từ chúng tôi.

Phần lớn đây là một câu chuyện ích kỷ, nhưng... Solomon 72 Trụ cũng có thể có mục tiêu là [xây dựng ảnh hưởng của mình trên vùng đất này]. Và cũng có thể, họ đã bị thu hút bởi Nhật Bản, một đất nước chưa từng nhận bất kỳ ảnh hưởng nào từ các Thần thoại khác.

...Thôi hãy dừng những suy đoán lạ lùng chẳng liên quan gì đến chủ đề chính của câu chuyện lại. Nếu Lemegeton-sama đã hồi phục ký ức, thì một ngày nào đó, khi thời điểm thích hợp, cô ấy chắc chắn sẽ kể cho bạn nghe về điều này.

Chọn lựa cái gì đây, khi ấy chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hoàn toàn dựa dẫm vào Solomon 72 Trụ.

Đó là cách thế hệ đầu tiên ký kết hợp đồng với Solomon 72 Trụ... đã trở thành [Những Hiệp sĩ Tiên phong]. Dù tôi gọi đó là một hợp đồng, nhưng khi ấy chúng tôi không thể nghe rõ tiếng nói hay trò chuyện với Thần linh của mình. Hầu hết chúng tôi thậm chí còn không hiểu mình đã ký hợp đồng với vị nào trong số Solomon 72 Trụ. Chúng tôi cũng chưa tìm ra phương pháp tạo ra một liên kết hợp đồng bền chặt, gọi là Ấn ký.

...Đó là lý do, Lemegeton-sama.

Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng cô, người đã ký hợp đồng với Hayashizaki, chính là Thần linh đã ký hợp đồng với Hibiki-neesama.

“Nhưng một người như cô lại trở thành đồng minh đầu tiên của Đức Vua của ta, bất chấp việc cô không nhận ra thân phận thật của Leme. Chuyện này, chắc chắn cũng là điều người ta gọi là định mệnh.”

Leme khoanh tay lại và tự mãn nói với Liz Liza-sensei.

Vẻ mặt Liz Liza-sensei giãn ra một chút và cô mỉm cười. Đó là một biểu cảm dịu dàng hiếm thấy ở cô.

“Cảm ơn cô vì đã nói như vậy. Giờ đây khi đã biết mọi chuyện―tôi không thể làm gì khác, ngoài việc dốc toàn bộ sức lực của mình vì cô, người là kỷ vật bị lãng quên của Hibiki-neesama.”

Kỷ vật bị lãng quên―những lời đó nghe như chất chứa một cảm xúc vô cùng nặng nề.

Chắc hẳn cũng có những Hiệp sĩ Tiên phong khác ngoài tôi và Hibiki-neesama, nhưng chúng tôi không biết con số chính xác.

Hibiki-neesama—người chị đối với tôi, chúng tôi rất hợp nhau. Vì thế, chúng tôi cùng nhau chiến đấu, nhưng lại không hề hay biết về sự tồn tại của những người khác ngoài chúng tôi. Chúng tôi chỉ biết rằng còn có những người khác nữa cũng đang chiến đấu sau khi đã đánh bại toàn bộ những Pháp sư Phi pháp hoành hành lúc bấy giờ. …Cuối cùng thì không phải tất cả chúng tôi đều được mong đợi sẽ sống sót.

Tôi chẳng biết gì về tên tuổi của những Kỵ sĩ Đầu tiên đã hy sinh trong thầm lặng.

Trận chiến của chúng tôi lúc ấy, so với tất cả các bạn bây giờ, hoàn toàn là một cuộc chiến thô sơ.

Sức mạnh ma thuật của thế hệ chúng tôi vẫn còn non nớt so với các bạn, thậm chí cách sử dụng Triệu hồi Ma thuật cũng là điều mà chúng tôi hoàn toàn không hiểu. Ngay cả việc sử dụng Triệu hồi Ma thuật cấp độ 3 cũng đã là giới hạn tối đa mà chúng tôi có thể làm được bằng tất cả những gì mình có.

Nhưng giờ nghĩ lại, điều tương tự cũng đúng với những Diva phe Hỗn loạn lúc đó. Lúc ấy, họ cũng còn non kém so với bây giờ. Chắc chắn họ chưa hiểu cách thao túng thể xác con người vào thời điểm đó. Khi tôi nhớ lại khoảng thời gian đó, tôi chỉ có thể cười khẩy đầy khinh miệt. Đó thật sự là một trận chiến cấp thấp. Dù nó vô cùng tuyệt vọng.

À, nhân tiện nhắc tới, có vẻ như khi Loki có được một thân xác bằng xương bằng thịt trước mắt các bạn, hắn đã nói [Ta đã nắm được bí quyết để phá hủy một con người] phải không? …Chúng tôi vào thời điểm đó có thể cũng đã chiến đấu với Loki mà không hề nhận ra. Mặc dù chúng tôi không hề biết đối thủ là Loki.

Cùng lúc với việc những Pháp sư Phi pháp liên tiếp xuất hiện và hoành hành, [Vực Giới Ác Tính: Ung Thư Biến Thể] cũng bùng phát, và các Vùng Đất Hắc Ám xuất hiện khắp Nhật Bản, rồi Quái thú cũng bắt đầu xuất hiện. Những thứ đó cũng không thể bỏ mặc, nhưng… chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gác lại chúng để ưu tiên xử lý những Pháp sư Phi pháp đang hoành hành giữa thành phố. Chúng tôi cũng đã giải phóng những Vùng Đất Hắc Ám nhỏ hơn khi có thời gian rảnh, và từ đó thu được những Thánh Vật, nhưng… hoàn toàn không đủ người cho biển cây ở núi Phú Sĩ, và nó nhanh chóng lan rộng hơn.

Để ít nhất làm chậm quá trình mở rộng của Vùng Đất Hắc Ám, một bức tường đã được xây dựng xung quanh nó. Có vẻ như bất ngờ thay, bức tường đó đã có hiệu quả. Bức tường được tạo ra vào thời điểm đó chính là bức tường đổ nát bên trong Vùng Đất Hắc Ám mà ngay cả các bạn cũng đã nhìn thấy.

Tất nhiên, ban đầu không ai đặt bất kỳ phong ấn hay thứ gì tương tự lên nó. Thời điểm đó không có ai có thể sử dụng thành thạo ma thuật tiên tiến như vậy. Chúng tôi, những Kỵ sĩ Đầu tiên, đã chiến đấu điên cuồng. Chúng tôi thậm chí còn không hiểu sức mạnh mình sở hữu là gì, nhưng dù sao đi nữa, trước mắt chúng tôi phải bảo vệ những người quan trọng đối với mình. Triệu hồi Ma thuật không thể sử dụng tốt vào thời điểm đó, vì vậy thực ra các Thánh Vật thực sự rất hữu ích. Sự thật là chúng tôi đã sử dụng Thánh Vật khá thường xuyên.

Trong số những Kỵ sĩ Đầu tiên đó, có một người mạnh hơn hẳn những người còn lại. Đó chính là Hibiki-neesama. …Tại sao người đó lại mạnh đến vậy? Chỉ riêng người đó thôi cũng sẽ không thua kém dù so với thế hệ hiện tại của các bạn… không, tôi nghĩ cô ấy thậm chí còn mạnh hơn thế hệ các bạn nữa. Đây là những lời mà một người thần tượng chị gái mình không nên nói, nhưng cô ấy mạnh như một hung thần.

Tôi biết điều này vì tôi đã luôn chiến đấu cùng với Hibiki-neesama, nhưng tôi nghĩ những Pháp sư Phi pháp hoành hành vào thời điểm đó đa số đều bị Hibiki-neesama đơn độc đánh bại. Ngay cả tôi cũng không có nhiều ký ức về những cảnh tượng mà tôi rõ ràng tự tay mình giáng đòn kết liễu.

Trong một khoảng thời gian, có lúc Nee-sama Hibiki đã tạm lánh khỏi chiến trường, nhưng… khi Nee-sama rời xa tiền tuyến, tình hình khắp nơi trở nên tồi tệ hơn, và chẳng bao lâu nữa sẽ không thể cầm cự được nếu Nee-sama Hibiki không quay lại.

Vào lúc ấy, kẻ cuối cùng được xác định ― tên pháp sư sử dụng ma thuật trái phép sở hữu sức mạnh tối thượng ― đang ẩn náu sâu trong biển cây Phú Sĩ. Nee-sama Hibiki đã bỏ tôi lại và một mình truy đuổi hắn.

Và rồi… mọi chuyện kết thúc tại đó, nàng không quay về nữa.

Nee-sama Hibiki đã bỏ lại tôi, kẻ chỉ là một gánh nặng… và nàng đã không quay về lần thứ hai.

Sau đó, ngay cả khi tôi đến Cấm địa để xác nhận chuyện gì đã xảy ra trong trận chiến, một phong ấn mạnh mẽ đã được đặt cố định trên bức tường, khiến việc bước vào Cấm địa là điều bất khả thi.

Trong một thời gian dài, tôi cứ nghĩ rằng phong ấn đó là thứ mà Nee-sama Hibiki đã đánh cược cả sinh mạng mình để tạo ra, hòng không cho phép tên pháp sư mạnh nhất kia thoát ra ngoài vì nàng không thể đánh bại hắn.

Nhưng, sau khi nghe câu chuyện của Hayashizaki, có vẻ như tôi đã lầm.

Thứ nằm phía sau phong ấn kia… là một trong Tam Thần Khí, <Thiên Tùng Vân Kiếm>.

Chắc chắn là trong trận chiến, Nee-sama Hibiki đã nhận ra rằng Thần Khí mà nàng đang sử dụng là một thứ gì đó đặc biệt. Chính vì thế mà cho đến khi một người thừa kế xứng đáng cho Thần Khí đó xuất hiện, Nee-sama Hibiki đã phong ấn nó lại.

Đại loại là như vậy. Đây là tất cả những gì tôi biết.

“Đúng như cô nói. Cho đến khi người thừa kế xứng đáng tiếp theo xuất hiện, cô ấy sẽ không giao Thần Khí đó cho bất cứ ai.”

―Khi câu chuyện của Liz Liza-sensei kết thúc, Leme chen vào vài lời thích hợp.

“Người thừa kế xứng đáng… ý cô là vị Vua trong thần thoại Nhật Bản?”

Liz Liza-sensei ngước lên bầu trời đêm và thì thầm.

“Tam Thần Khí, chúng xuất hiện trên thế giới này cùng lúc với sự ra đời của vị Vua. Nếu vậy… thì Nee-sama Hibiki, liệu cô ấy có nhận ra rằng mình là người được chọn làm Vua không?”

{…Đây mới chỉ là phần mở đầu của câu chuyện thôi, nhưng tôi có cảm giác rằng hướng đi của câu chuyện đang dẫn đến một điều gì đó sẽ khơi gợi cảm giác tội lỗi trong tôi…}

Một lần nữa, avatar của Amaterasu lại xuất hiện.

{Đứa bé tên Hibiki đó, nó chính là vị Vua trong thần thoại Nhật Bản. Nếu vị Vua thực sự giáng thế, đáp lại điều đó, vị thần chủ quản phải chỉ lối cho đứa bé ấy. Nhưng ta lúc đó đã hồi sinh quá muộn… ta đang ngủ say. Chính vì vậy mà đứa bé đó đã phải chiến đấu, vung vẩy Thần Khí mà không hiểu gì cả. Mặc dù hình như giữa chừng Lemegeton đã thay ta chăm sóc nó.}

“Nhưng tôi đã hoàn toàn đánh mất cô ấy.” Giọng Leme hạ thấp, cô bé cúi gằm mặt xuống.

“Đó là lý do tại sao Nee-sama Hibiki và Lemegeton-sama đã đặt phong ấn đó, để chờ đợi cho đến khi người tiếp theo xứng đáng làm Vua xuất hiện. …Và người thừa kế được nhắc đến đó, liệu có phải là Hayashizaki Kazuki?”

Liz Liza-sensei hỏi Leme.

“Đúng vậy. Leme đã chọn cậu ấy.”

“Thế là Hayashizaki cuối cùng đã đến được số mệnh của mình, không chỉ sở hữu cùng một Diva đã ký khế ước mà còn vung vẩy cùng một Thần Khí với Nee-sama Hibiki ngay lúc này.”

Sau khi Liz Liza-sensei nói xong, cô làm một biểu cảm ‘ồ’ như thể vừa nhận ra điều gì đó.

Mắt cô mở to, chăm chú nhìn chằm chằm vào Kazuki.

Một lúc sau, nét mặt Liz Liza-sensei dịu lại, một nụ cười mà cô thường không bao giờ để lộ đã xuất hiện trên gương mặt.

“…Thì ra là vậy. Cậu chính là, thì ra là như thế…”

Kazuki ngơ ngác nhìn lại Liz Liza-sensei. Cậu không hiểu cô ấy muốn nói gì.

“Liz Liza Westwood.” Leme hét lớn.

“Một lần nữa, cô cũng phải thề nguyện phục tùng Quân vương của ta, Hayashizaki Kazuki, và cùng chúng ta chiến đấu.”

Kazuki thì lại hoảng hốt trước thái độ độc đoán của Leme.

“Leme này, thầy giáo thì vẫn là thầy giáo mà… hơn nữa không phải cô ấy đã ở cái tuổi mà ma lực suy yếu rồi sao? Quá là vô lý!”

Liz Liza-sensei trợn mắt nhìn Kazuki đầy giận dữ. “Hayashizaki, cậu dám nói về tuổi tác của phụ nữ sao?”

“Quân vương của ta, người phụ nữ này trông có vẻ đã ở cái tuổi mà ma lực suy yếu sao?”

Leme nói với giọng điệu quả quyết.

“Ơ, không, tất nhiên là Sensei không trông như thế. Nhưng chúng ta không nói chuyện về việc cô ấy trông như thế nào hay không…”

“Nghe cho rõ đây. Tuổi của người phụ nữ này, là 18.”

Giọng điệu vẫn dứt khoát như vậy, Leme nói ra một điều mà Kazuki hoàn toàn không thể tin được.

“…Khoan đã. Không phải chúng ta vừa nói về một câu chuyện xảy ra từ hơn mười năm trước sao?”

Đừng nói với cậu rằng Liz Liza-sensei lúc đó mới khoảng ba tuổi, điều đó là không thể.

Rõ ràng cô ấy phải là một giáo viên nữ khoảng ba mươi tuổi. Đó là những gì được ghi trên giấy tờ chính thức.

“Nói chính xác hơn… tuổi của người phụ nữ này vẫn đang đóng băng ở tuổi 18. Còn quá sớm để cô nghỉ hưu, Liz Liza Westwood! Ngay lúc này chính là thời điểm để cô khôi phục liên kết Khế ước Ấn tích (Stigmata contract) với [Agares], cô có thể giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình rồi!!”

“Shem ha Meforash, ta nhớ tên ngươi… tên ngươi là [Agares]. Hỡi bậc hiền triết ngự ở trung tâm vòng xoay thời không, hãy hiện hình nhãn lực tinh tường của ngài.”

Liz Liza-sensei ngay lập tức hoàn thành việc Kết Nối Tinh Thể (Astrum Connection Access) với sự tinh thông tuyệt đỉnh trong việc tập trung tinh thần.

Cô được bao bọc trong một luồng sáng mạnh mẽ khiến màn đêm bỗng chốc hóa thành buổi chiều, và hình hài của Agares bay lơ lửng bên cạnh cô.

Cưỡi trên một con cá sấu màu đỏ sẫm trông như một tảng đá là một vị hiền triết già khoác áo choàng có mũ trùm đầu. Trên cổ ông, một chiếc đồng hồ bỏ túi biểu tượng cho một vị Thần Âm Dương (Diva) thao túng thời gian đang tỏa sáng.

Cùng lúc đó, Liz Liza-sensei cũng niệm một câu thần chú Triệu Hồi (Summoning Magic). Một luồng ma lực khổng lồ đang xoáy vần. Toàn bộ luồng ma lực đó đều hướng mũi nhọn về phía thân hình nhỏ bé của Liz Liza-sensei.

“Hỡi nguyên lý của thời gian, hãy lắng nghe tiếng gọi của bậc hiền triết của ta. Từ bên ngoài sự đình trệ dài lâu, hãy đánh thức sự trỗi dậy của sự mãnh liệt từng tồn tại… Mật Pháp Đóng Băng Thời Gian: Nhảy Vọt Ngừng Đọng (Freezing Time’s Secret Formula: Leap Stasis)!”

Ánh sáng ma lực mạnh mẽ tỏa ra từ toàn thân Liz Liza-sensei, rồi với tốc độ kinh hoàng, ánh sáng xoay tròn theo chiều kim đồng hồ – hoàn toàn giống như kim đồng hồ.

Kazuki mài sắc Giác Quan Thêm (Extra Sense) của mình để nhận biết điều gì đang xảy ra.

Ánh sáng đó đã khuếch đại bùng nổ ma lực của Liz Liza-sensei, vốn dĩ trước đây chỉ có thể được miêu tả như một thứ bị gỉ sét. Ma lực tràn trề.

Đó là một luồng ma lực mà một người trưởng thành đã qua thời kỳ đỉnh cao không thể nào phát ra được. Không chỉ vậy, bản chất của Liz Liza-sensei đang biến đổi. Không, nó đang dịch chuyển. Một thứ gì đó đã ngừng hoạt động cho đến tận bây giờ.

— Đó là thời gian ư?

“Agares! …Ban cho ta Ấn tích!!”

Đồng thời khi luồng ma lực đang khuếch đại dần ổn định lại, Liz Liza-sensei hét lên với giọng mạnh mẽ.

Bộ đồ của Liz Liza-sensei, vốn được may đo theo kích thước của một đứa trẻ, tan biến thành ánh sáng và tái tạo thành một hình dạng mới. Một chiếc áo choàng xanh bay phấp phới và một cây gậy mô phỏng đồng hồ cát được nắm chặt trong tay cô.

Đó là một Y Phục Pháp Thuật (Magic Dress) mang dáng vẻ của một hiền triết, xứng đáng với Agares – vị thần cai quản ba bí ẩn của vũ trụ, đất và thời gian.

Vẻ ngoài này, lẽ ra không thể xuất hiện ở cô Liz Liza-sensei – một Pháp sư đã giải nghệ. Thế nhưng, từ làn da trần lấp ló qua Pháp Phục của cô, những đường sáng đang chạy dọc, khắc thành Ấn Tích.

“Cô ơi… vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ…”

Chỉ nhìn thoáng qua, cậu chẳng thể nào hiểu đây rốt cuộc là loại phép thuật gì.

Thế nhưng, cậu có linh cảm rằng cô Liz Liza-sensei đã trở thành một chiến binh mang trong mình sức mạnh chiến đấu.

“Vừa rồi là [Nguyên Bản] của tôi và Agares – một phép thuật né tránh tối thượng có khả năng đóng băng mọi [thay đổi] và bảo tồn nó vượt qua giới hạn thời gian. Suốt 14 năm qua, tôi đã luôn giữ cho cơ thể mình không lớn lên hay già đi, đóng băng chúng vượt ngoài giới hạn thời gian. Giờ đây, tôi đã lấy lại chúng rồi.”

“…Cô, cô có ý là Trường Sinh Bất Lão sao?”

Kazuki run rẩy. Dù tất nhiên, cô vẫn sẽ chết nếu bị giết hoặc mắc phải bệnh hiểm nghèo.

“Ai mà biết được. Làm một điều phi lí đến vậy chắc chắn sẽ tạo ra những biến dạng ở đâu đó trong cơ thể và tâm trí, nên tôi nghĩ bất tử là điều không thể… Tôi không trưởng thành mà năng lực phép thuật lại suy giảm. Đó là vì tôi đã liên tục duy trì phép thuật này, và ma lực của tôi đã bị tiêu hao không ngừng suốt thời gian đó.”

Giờ đây, cô giáo đã ngừng rót ma lực vào phép thuật vĩ đại của mình và khôi phục lại ma lực nguyên bản.

…Tuy nhiên, cậu hiểu rằng cô không hề già đi chút nào kể từ năm 18 tuổi, nhưng dường như ngay cả khi 18 tuổi, ngoại hình cô cũng chẳng hề phù hợp với tuổi của mình, chắc hẳn vì vốn dĩ cô đã là một người có gương mặt trẻ con với chiều cao khiêm tốn ngay từ đầu.

“Tại sao cô lại làm một việc như vậy…?”

“Giờ đây, tôi đã hiểu được số mệnh của mình. Chắc chắn đó là để nuôi dạy cậu và sau đó chiến đấu bên cạnh cậu. Agares đã nói với tôi một cách mơ hồ trước tất cả những điều này, rằng hãy bảo tồn sức mạnh của mình cho đến thế hệ tiếp theo, nỗ lực học hỏi kỹ năng phép thuật, và rồi truyền lại những điều đó cho các hậu bối của tôi. Hắn đã ban cho tôi [Ngừng Trệ] vì những điều này.”

“Nói một cách mơ hồ”… sự mơ hồ đó đã kể cho cậu nghe câu chuyện về những khó khăn mà các Pháp sư thời ấy phải đối mặt.

{Ta đã nuôi dạy đứa trẻ này.}

Vị hiền triết già bên cạnh cô Liz Liza-sensei – hóa thân của Agares – đang lơ lửng.

{Liz Liza thuộc thế hệ ngay sau thời điểm phép thuật được khai sinh trên thế giới này, vậy nên lượng ma lực của cô ấy ít hơn nhiều so với trẻ em thời nay. Nhưng kỹ năng phép thuật mà cô ấy đã liên tục rèn giũa suốt mười bốn năm qua chắc chắn không thể so sánh với trẻ em thế hệ này. Với sự nhanh nhạy và hiệu quả, cô ấy có thể thi triển Phép Triệu Hồi của ta với sức mạnh lớn. Cô ấy cũng xuất sắc trong khả năng Kháng Cự. Hơn tất cả, ôi Quốc Vương – ngươi còn trẻ. Ngay cả so với các Quốc Vương của những quốc gia khác, ngươi còn trẻ hơn nhiều. Có một người lớn điềm tĩnh bên cạnh chắc chắn sẽ là sự hỗ trợ tốt nhất cho ngươi.}

“Ánh mắt nhìn người của Agares đúng là có một không hai. Liz Liza là một người phụ nữ tốt.” Leme cũng liên tục gật gù “ừm ừm” tán thành.

“Khi Đức Vua của tôi không được những người lớn xung quanh phù hộ và thậm chí đang trên bờ vực thất bại, người đầu tiên trở thành đồng minh của Đức Vua ngay từ ban đầu chính là Liz Liza Westwood. Chỉ có mình cô ấy.”

“Mọi thứ đều là định mệnh.”

Cô Liz Liza-sensei một lần nữa lặp lại với giọng nói tràn đầy cảm xúc.

“Tôi cũng có thể biết được sự thật về những gì đã xảy ra mười bốn năm trước trong Khu Rừng Ma Ám Vĩ Đại từ câu chuyện tôi nghe được từ cậu và Leme-sama. Việc các Nữ Thần Diva đã che giấu sự thật đó cho đến tận bây giờ… là vì họ sẽ không giao lại thứ mà Hibiki-neesama để lại cho bất kỳ ai khác cho đến khi cậu đến để thừa kế nó.”

Đối với Liz Liza-sensei, đây cũng là một câu đố đã khiến cô trăn trở bấy lâu nay. Với báo cáo của Kazuki về những sự việc bí ẩn diễn ra trong rừng cây ở núi Phú Sĩ, tất cả các mảnh ghép đã khớp lại, mang đến lời giải đáp.

“Hayashizaki Kazuki… Ta cũng xin thề nguyện tận trung với cậu. Ta cũng sẽ đi cùng cậu, để nắm giữ vận mệnh của cậu, tiến vào rừng cây ở núi Phú Sĩ.”

Vận mệnh—việc cậu được Leme lựa chọn không phải là ngẫu nhiên.

Bí mật của rừng cây núi Phú Sĩ—ý định rõ ràng của 72 Trụ Thần Solomon đang dẫn lối cậu đến đó.

Vẫn còn nhiều điều Kazuki chưa hiểu. Tuy nhiên, Leme, người đã khôi phục ký ức, bảo cậu hãy trực tiếp đến đó để tự mình xác nhận.

“…Người tên Hibiki đó là người như thế nào ạ?”

Kazuki ít nhất cũng hỏi câu đó. Liz Liza-sensei suy nghĩ một lát.

“Rất khó để miêu tả cô ấy chỉ bằng một từ, nhưng… cô ấy là một người mạnh mẽ và rạng rỡ, chỉ cần cô ấy ở đó thôi cũng đủ lan tỏa hy vọng đến những người xung quanh rồi.”

“Thật lãng mạn.” Leme cũng khép mắt lại trong nỗi hoài niệm.

Cả Leme và Liz Liza-sensei đều toát lên một bầu không khí đồng điệu như những người từng trải qua thời điểm đó.

“Cậu có nét giống cô ấy đấy.”

Liz Liza-sensei vừa nói vừa mỉm cười như thể cô vừa bị cù lét.

“Đúng thật, cậu có nét giống cô ấy.” Leme cũng cười tươi roi rói.

…Hai người này làm sao vậy, cái cảm giác ấm áp khó tả toát ra từ Liz Liza-sensei và Leme là thế nào.

Cứ như thể mấy bà dì họ hàng đang nhìn cậu như một đứa trẻ vậy…

“À đúng rồi, còn một điều nữa ta phải nói với cậu.”

Liz Liza-sensei đột nhiên quay mặt đi rồi nói với thái độ nghiêm túc.

“Hiện tại, không có học viên nào trong Học Viện Kỵ Sĩ ký khế ước với Agares. Người thân cận với cậu mà có khế ước với Agares chỉ có mình ta. Có vài người trong số các cựu học viên và học viên năm ba nhưng…”

“Không có một ai cùng khóa với cháu sao? Lại có sự khác biệt đến thế ạ?”

Mỗi Trụ Thần trong 72 Trụ Thần Solomon đều phụ trách nhiều khế ước sư, các Diva chia sẻ sức mạnh của họ cho từng người. Khế ước sư của Phoenix và Vepar không chỉ có Mio và Koyuki.

“Nếu có những vị thần dễ gần trong 72 Trụ Thần Solomon thì cũng có những vị ngạo mạn. Agares cũng là người không dễ dàng lựa chọn khế ước sư. Asmodeus của Kaguya cũng là loại như vậy. Rồi tiếp theo là… gã tên <Vua Phẫn Nộ Beleth> này thì cực đoan hơn cả, đến giờ vẫn chưa chọn lấy một khế ước sư nào.”

Leme hơi ngượng ngùng liếc mắt sang một bên.

“Chà… đó là vì mỗi Trụ Thần trong 72 Trụ Thần đều có mức độ hợp tác với con người khác nhau. Nói thẳng ra, cũng có những kẻ không nghiêm túc đâu.”

“Leme. Cô, chẳng phải cô chỉ là Vua Thần tự xưng, người đứng đầu 72 Trụ Thần sao? Cô cần phải để họ làm việc và dẫn dắt họ cho đúng mực chứ.”

“Lê, Leme là kiểu người không trói buộc đồng đội quá nhiều mà—! Nununu, Beleth tên khốn đó…”

Mặc dù đã trưởng thành, nhưng cô ấy vẫn là một người không có nhiều vẻ uy nghiêm…

“Dù sao thì, ngoài ta ra, không có ai thân cận với cậu có thể sử dụng ma thuật của Agares – một ma thuật thực sự mạnh mẽ ngay cả trong số 72 Trụ Thần. E hèm, cậu có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”

Liz Liza-sensei vẫn quay mặt sang một bên và cố ý hắng giọng.

Vì lý do nào đó, đầu Kazuki trống rỗng và suy nghĩ của cậu bị đình trệ. Đây là một vấn đề mà không hiểu sao lại cắt đứt mọi tưởng tượng của cậu.

Liz Liza-sensei chờ đợi câu trả lời của cậu một lúc, nhưng cô lại sốt ruột cựa quậy và lườm Kazuki bằng ánh mắt sắc lẻm.

“Em, em đang bảo anh hãy chinh phục cả em đi! Vì tương lai của đất nước này đấy!!”

“Ơ, ƠƠƠƠƠƠƠƠƠƠ!? L-làm cái chuyện đó với cô ư!?”

“Gì, cái phản ứng của anh là sao chứ! Anh thật sự không vừa ý với em đến vậy sao!”

Đây không phải là vấn đề về sự không vừa ý hay gì cả.

Đây là chuyện giữa thầy và trò. Huống chi, trong suốt cuộc đời Kazuki, anh chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện xem một cô gái “bề ngoài như trẻ con nhưng tâm trí đã ba mươi tuổi” là đối tượng lãng mạn.

“Bệ hạ, đừng có rụt rè khi đối diện với phụ nữ lớn tuổi. Thực ra thì đâu có sao đâu đúng không? Phụ nữ lớn tuổi ấy.”

Từ bên cạnh, Leme, người mà ngoại hình đã hoàn toàn biến thành một phụ nữ trưởng thành, huých vai vào Kazuki một cái “Đoàng!”. Giờ nghĩ lại, cô ấy cũng giống như Liz Liza-sensei, bề ngoài trẻ trung, nhưng chẳng biết thực chất bao nhiêu tuổi.

{Thời này toàn là các “bà cô loli” thôi mà, Kazuki-oniisan!} Giọng Lotte vang lên trong đầu anh.[16]

“Này, Hayashizaki. Mức độ thiện cảm của anh dành cho tôi là bao nhiêu?”

“Cô, cô giáo sao lại hỏi thẳng thừng như vậy ạ…?”

Con số theo phản xạ lập tức hiện lên trong tâm trí Kazuki. Liz Liza Westwood – 38.

“…Là 38.”

“Muu…” Liz Liza-sensei cảm thấy lúng túng.

“Anh phải đạt 65 điểm mới có thể dùng phép thuật của tôi đúng không!? Mau tăng mức độ thiện cảm của tôi lên nữa đi!”

“Cho dù chính cô giáo nói với em như vậy! Em phải làm gì để cô giáo thích em đây!?”

“Chuyện đó… kiểu như, dùng lời lẽ lạnh lùng và phong cách một chút ấy.”

“Nếu động vào tôi một cách bất cẩn như vậy thì anh sẽ bị bỏng đấy.” Kazuki cố tình dùng giọng trầm và lạnh lùng nói.

“Ôi! Quả nhiên là Bệ hạ của ta, lời nói như vậy thật sự xuyên thẳng vào trái tim người phụ nữ, khiến họ sẽ tự động đeo bám khi bị thẳng thừng từ chối.”

Leme phấn khích cúi người về phía trước, nhưng Liz Liza-sensei thì lại “Nhạt nhẽo…” với ánh mắt khinh thường đầy vẻ ngạc nhiên.

“Không thể nào làm được ngay cả khi cô giáo đột nhiên đòi hỏi em phải nói điều gì đó thật ngầu mà không có bối cảnh! Lời nói ngầu lòi phải là thứ được thốt ra theo một mạch sự kiện rõ ràng chứ! …Với lại, 38 cũng không phải là thấp đâu cô giáo.”

“Đúng vậy, con số đó tương đương với [người bạn khác giới có mối quan hệ tốt], một mối quan hệ cảm thấy hơi có ý thức về đối phương. Có lẽ đó đã là một con số khá tốt cho mối quan hệ giữa thầy và trò rồi.”

Khi Leme cũng gật đầu đồng ý, mặt Liz Liza-sensei bỗng đỏ bừng.

“V-vì tương lai của đất nước này, tôi chỉ có thể ép buộc bản thân phải có ý thức với Hayashizaki!”

“Vì tương lai đất nước như cô giáo nói, điều đó thật sự kỳ lạ đấy. Cô giáo không có người yêu hay người nào mình thích sao?”

“K-không có một người đàn ông nào như thế với tôi cả.” Liz Liza-sensei quay mặt sang một bên và bĩu môi như một đứa trẻ.

“…Trước hết, những người cùng thế hệ với tôi đều đã trở thành những ông chú trung niên rồi. Vậy mà tôi, người bị bỏ lại phía sau, trông vẫn như thế này. Dù vậy, nếu chỉ nói về đàn ông thì tôi cũng có vài người tiếp cận. Nhưng một khi anh vô tình biết được, tôi nhận ra những người đàn ông thích tôi đã nói xấu tôi sau lưng.”

“Họ, họ nói gì ạ?”

“Loli hợp pháp.”

Kazuki ôm mặt bằng hai tay trước bi kịch khủng khiếp đang diễn ra trước mắt anh. Leme cũng lộ vẻ mặt như muốn thốt lên “Ôi chao” trên gương mặt.

“Kể từ đó, bằng cách nào đó tôi không thể tin được thiện ý từ những người đàn ông cùng thế hệ với mình nữa. Chắc chắn là kỳ lạ đúng không, một người đàn ông đã qua tuổi hai mươi lăm, vậy mà lại thích một người phụ nữ có ngoại hình như tôi, thật đáng sợ.”

“Em, em nghĩ rằng việc họ tiếp cận cô giáo có lẽ không phải là một sở thích kỳ lạ đến mức có thể gọi là bất thường đâu…”

“Không, cái này đúng là lạ thật. Từ đó đến giờ, chuyện yêu đương gì đó hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tôi, tôi vẫn luôn dốc hết sức mình vào công việc… Đúng thế, tôi làm gì có thời gian rảnh rỗi cho cái thứ gọi là tình yêu chứ! Tất cả đều là để kế thừa di nguyện của chị Hibiki và bồi dưỡng nên những pháp sư thế hệ kế tiếp!” Cô giáo loli dậm chân thình thịch, vẻ mặt giận dỗi.

Bên cạnh đó, Agares cũng buông ra một tiếng thở dài thườn thượt.

{Giá mà cô bé chịu lớn theo đúng tuổi thì mọi chuyện có lẽ đã khác, nhưng… Thưa Đức vua, tôi cũng xin ngài hãy chăm sóc cho đứa trẻ này. Bỗng dưng tôi cảm thấy mình đã gây ra một lỗi lầm không thể tha thứ. Thật sự, thay đổi tuổi tác của một người sẽ khiến họ trở nên méo mó đi rất nhiều, phải không…}

“Dù ngươi có cầu xin ta cũng vậy… Ta đang hỏi rốt cuộc ta phải làm gì đây?”

“Hayashizaki! Ngươi đã làm cách nào để nâng cao mức độ thiện cảm của những người phụ nữ khác vậy!?”

“Cái đó… là cùng chơi đùa hoặc…”

“Sau buổi học hôm nay, chúng ta sẽ cùng chơi đùa! Nhưng mà chơi đùa thì nên làm gì đây…?”

“Làm cái gì đó như chơi trò chơi…?”

“Có thời gian mà chơi trò chơi thì đi mà học bài đi!”

“Xin cô đừng nói mấy lời giáo điều như thế! Không, đây là cô giáo thật đấy, nhưng bằng cách nào đó mà tôi thấy khó mà đi chơi với cô giáo sau giờ học được…” Kazuki bối rối ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận