Sáng hôm sau, Kazuki cùng mọi người lặng lẽ ra khỏi lều tuyết khi bình minh vừa ló dạng, rồi đứng thành hàng trước bức vách đá khổng lồ, ngước nhìn lên. Khi định đi đường vòng, họ nhanh chóng gặp phải một thung lũng sâu chắn lối. Dù thế nào đi nữa, họ vẫn phải chinh phục bức tường này để tiến đến đích.
Thứ trước mắt họ không còn là một con dốc nữa, mà là một bức tường dựng đứng như tấm bình phong. Góc nghiêng bắt đầu từ khoảng 50°, sau đó dần trở nên gần như thẳng đứng. Bề mặt đá lộ ra do gió thổi, nhưng đây đó tuyết chất đống trong những hốc đá, khiến bức tường trông như một bức tranh loang lổ những mảng nâu trắng. Bức tường cứ thế kéo dài lên cao vút mà không thấy điểm cuối.
Cứ như thể họ đang chứng kiến vị thần của đất vậy.
“Trước đây khi tôi leo ngọn núi này, làm gì có bức tường nào trông như Grandes Jorasses thế này chứ.”
Cô Liz Liza vừa nói vừa thở ra hơi khói trắng. “Vùng Đất Quỷ Ám có thể thay đổi cả địa hình tùy theo mức độ ma lực đậm đặc của nó. Theo thời gian, Vùng Đất Quỷ Ám sẽ tiến hóa thành thứ gì đó kỳ dị hơn.”
“Cái này, chúng ta sẽ leo bằng cách nào đây?”
“Không còn cách nào khác ngoài bám vào vách đá bằng cả tay và chân như thằn lằn mà leo thôi. Để Koyuki tạo thêm cho mỗi người một chiếc rìu băng nữa.”
Rìu băng – một loại búa hình chữ T. Đây là công cụ hỗ trợ leo núi có hình dáng như một thanh gậy với phần đầu được làm thành lưỡi sắc bén. Với rìu băng trên cả hai tay, họ phải đóng lưỡi rìu vào vị trí cao nhất có thể, từng tay một.
Đinh móc giày – tương tự như những chiếc móng vuốt băng Koyuki đã làm cho họ gắn vào cả hai chân, họ phải đá mũi đinh vào vị trí cao nhất có thể, từng chân một. Họ lần lượt đóng rìu băng bằng tay và đinh móc giày bằng chân vào bề mặt vách đá. Họ bò lên từng chút một. Không còn cách nào khác ngoài việc kiên trì tiến lên như vậy.
Họ giữ vững cơ thể bằng cách xen kẽ đâm sâu lưỡi rìu và móng vuốt vào bề mặt vách đá. Để phòng trường hợp mất thăng bằng mà ngã, họ căng một sợi dây giữa mọi người để tất cả thành viên cùng hỗ trợ lẫn nhau.
Họ sẽ không chết dù có ngã, nhưng… họ sẽ phải leo lại từ đầu một cách kiên nhẫn.
“Sẽ có đá lở, Ma thú cũng sẽ tấn công.”
Người dẫn đầu, người sẽ hỗ trợ đồng đội phía sau trong những thời khắc nguy cấp, cần phải có thể lực xuất sắc.
“Người dẫn đầu nên là em hay Tiền bối Kazuha đây?”
“Để tôi làm nhé?”
“Không nghi ngờ gì nữa, Tiền bối Kazuha, người có thể thao túng ma thuật tổng quát một cách linh hoạt, rất có năng lực cho vai trò này, nhưng điều thực sự cần ở vai trò này là sự bình tĩnh, điềm đạm và tỉnh táo để nhanh chóng giải quyết vấn đề có thể xảy ra.”
Nếu chỉ bỏ qua điểm đó, Tiền bối Kazuha thậm chí còn phù hợp hơn Kazuki cho việc này. Nhưng chính vì một khía cạnh duy nhất đó khiến anh hoàn toàn không yên tâm khi để Tiền bối Kazuha làm điều này.
Tiền bối Kazuha tập trung nhìn và suy nghĩ về lời của Kazuki. Sau đó, cô ấy lập tức né tránh ánh mắt một cách không thoải mái.
Nhưng cô ấy cũng không thể rút lại lời đề nghị trước đó, và vì vậy miệng cô ấy cứ đóng mở không nói nên lời.
“Với lại, có một cô gái trong Trang phục Ma thuật ngay trên đầu em sẽ chỉ khiến em không thể tập trung vì cái sự biến thái đó, nên như em nghĩ, tốt nhất là em sẽ là người dẫn đầu.”
Kazuki ném ra một “pha cứu cánh” cho Tiền bối Kazuha, điều này khiến Tiền bối Kazuha thở phào nhẹ nhõm trước khi cô ấy đẩy vai Kazuki mà nói: “Này, đồ biến thái! Như tôi nghĩ, anh đúng là người sẽ dẫn đầu!”
Sau khi quyết định Kazuki sẽ là người dẫn đầu, cả nhóm nối dây với nhau từng người một.
Cuối cùng, Kazuki nhích từng chút một trên sườn dốc đứng và bắt đầu leo. Chiếc rìu băng và những chiếc đinh crampon, vốn đã được tăng cường độ cứng nhờ năng lực điều khiển băng giá của Koyuki, dễ dàng xuyên thủng vách đá khi Kazuki dồn sức mạnh thể chất, đóng chặt chúng vào vách. Nhờ vậy, Kazuki từng bước tiến lên phía trên.
“Cứ thế này… từ từ thôi…”
Nhìn dáng Kazuki bám chặt trên vách đá, Mio khẽ thốt lên.
Khi Kazuki đã leo được khoảng ba mét, Mio cũng bắt đầu bám vào vách. Cô chỉ có sức lực của một cô gái chưa quen sử dụng Enchant Aura thường xuyên, nhưng chiếc rìu băng và đinh crampon của cô vẫn dễ dàng găm sâu vào vách đá.
“Kazu-nii, nếu em sắp ngã thì kéo em lên nha ♪”
Mio ngẩng đầu nhìn anh, vừa nói vừa cười.
Kazuki nhìn xuống ngay bên dưới và đáp: “Đương nhiên rồi.”
“Ehehe~, đáng tin cậy quá ♪ Hay là em thử cố tình ngã xem sao nhỉ.”
“Cô mà ngã thì sẽ đè trúng tôi đấy.”
Koyuki đang bám ngay dưới Mio đáp lại bằng giọng lạnh nhạt.
“Tôi sẽ đâm chiếc rìu băng này vào phía dưới Amasaki-san khi cô ấy ngã xuống.”
“FUẾẾẾẾẾẾẾẾẾ!?”
Mio bất giác hét lên một tiếng, nhưng cô bé có ma lực phòng ngự nên dù có bị đâm thật thì cũng sẽ không sao. Đó chỉ là một câu nói đùa vô thưởng vô phạt. Mối quan hệ giữa hai người họ cũng đã cải thiện rất nhiều rồi.
Chỉ có nỗi đau tích tụ bên trong anh, hành trình đơn điệu này không biết bao giờ mới kết thúc, cứ thế tiếp diễn.
Dù anh có kiên trì leo lên bao xa đi chăng nữa, khung cảnh sương trắng phía trên vẫn chẳng hề thay đổi. Gió gào thét xoáy mạnh trong không khí, mang theo tuyết biến thành những trận bão tuyết quật vào vách đá rồi thổi xuống phía dưới. Kazuki và đồng đội, những người đang bám chặt vào vách đá và cố gắng leo lên – đặc biệt là Kazuki, người đi tiên phong – hứng trọn những đợt tuyết rơi thẳng vào mặt.
Tuy nhiên, anh phải bằng mọi giá ngẩng mặt lên, bởi không ai biết khi nào Ma Thú sẽ từ trên trời ập xuống tấn công. Trận bão tuyết dữ dội đến mức mắt thường không thể nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn chuyên tâm dồn ma lực cường hóa thị lực, nhìn xuyên qua màn bão tuyết.
Và rồi chúng xuất hiện – một đàn chim khổng lồ phủ lông trắng muốt, chúng vỗ đôi cánh lớn bay đến gần, dùng mỏ sắc nhọn mổ vào Kazuki và đồng đội.
Các đồng đội của anh đã dùng ma pháp tấn công bắn hạ chúng liên tục.
Khi Kazuki định niệm chú phép thuật, các đồng đội đã nhắc nhở anh nên giữ sức.
―Cơ thể anh, vốn dĩ đã ấm lên trong lán tuyết, giờ đây lại bắt đầu run rẩy. Trong cuộc chiến tiêu hao với vách đá không biết hồi kết, cái lạnh không ngừng gặm nhấm cơ thể anh.
Thứ phải hứng chịu sự khắc nghiệt của bão tuyết dữ dội nhất không chỉ là khuôn mặt mà còn cả đôi tay anh. Các ngón tay, phần xa nhất so với tim, là nơi đầu tiên bị thiếu máu do hạ thân nhiệt.
Kazuki chứng kiến các đầu ngón tay mình từ từ chuyển sang màu nâu.
Dù vậy, miễn là vách đá vẫn dựng đứng, anh vẫn không ngừng luân phiên giơ cao hai tay qua đầu, tuyệt đối không được ngừng găm rìu băng vào bề mặt vách đá.
Không biết anh đã leo được bao xa rồi. Anh chẳng còn cảm nhận được khoảng cách và thời gian.
Xung quanh bị bão tuyết cô lập. Các giác quan trên toàn thân anh cũng tê dại và bắt đầu biến mất. Anh cảm thấy như mình đang trôi nổi trong một thế giới thuần trắng.
Tim Kazuki bỗng thắt lại vì lo âu.
Sợi dây buộc ngang lưng kia, liệu các Nakama có còn bám theo ở phía cuối không? Nếu dây không giật, nghĩa là chưa có ai rơi xuống. Vả lại, Kazuki vốn có thể cảm nhận được vị trí hiện tại của các đồng đội.
Thế nhưng, cảm giác bất an vẫn cứ đeo bám, vì cậu hoàn toàn không thể phát hiện sự tồn tại của bất kỳ ai trong thế giới trắng xóa này.
“Mọi người, có còn ở đó không!”
Kazuki gọi lớn xuống phía dưới.
“Tôi vẫn ổn!” “Tôi vẫn còn ở đây!” Những tiếng đáp vang lên từ nhiều phía khiến Kazuki thở phào nhẹ nhõm.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Tiếng nói của mọi người như luồng sinh khí thứ hai, tiếp thêm sức mạnh vào cơ thể cậu.
“Này! Định kỳ điểm danh một lần nhé!”
Kaguya-senpai đề nghị, có lẽ cô ấy cũng cảm thấy bất an giống Kazuki.
“Vậy thì khi tôi gọi [Mọi người!], tất cả sẽ lần lượt trả lời nhé!”
“Đã rõ!” Mio, ngay dưới Kazuki, đáp lại. “Nhưng chúng ta nên trả lời bằng gì ạ?”
“Gì cũng được, miễn là phù hợp! Thử ngay bây giờ nhé… mọi người!”
“Nyaa—!” Mio đáp ngay tắp lự sau khi được bảo gì cũng được.
“Puu.” Koyuki tiếp lời.
“Wan wan—!” Lotte tràn đầy năng lượng nói.
“Pan pan!” Kaguya-senpai, người gần đây bắt đầu hóa thân thành nhân vật gấu trúc, cất lên tiếng sủa của gấu trúc (?).
“Ếh!? Tớ đâu có chất liệu để bắt chước kiểu đó đâu!?” Kazuha-senpai cất giọng đầy bối rối.
“ANH HAI ƠIIIIIIIIIIIIII!” Kanae hét lên.
“CÁI D*I!” Hikaru-senpai bỗng nhiên la lên một câu khó hiểu.
“Cậu nói cái quái gì vậy hả!?” Liz Liza-sensei ở cuối hàng mắng với giọng điệu hoang mang.
Trong khoảnh khắc, Kazuki cảm thấy tiếng cười trào dâng trong lòng. Tiếng cười ấy lại hóa thành năng lượng, khiến cậu nghĩ mình vẫn có thể cố gắng hơn nữa.
Trong lúc leo, Kazuki định kỳ điểm danh.
“Nyaa—!”
“Puu.”
“Wan wan—!”
“Pan pan!”
“Tôi không có giọng đặc biệt như vậy đâu ạ! Tôi là người bình thường mà!” [29]
“ANH HAI ƠIIIIIIIIIIIIII! ANH HAI ƠIIIIIIIIIIIIIIII!!”
“CÁI D*I!”
“Tôi đã bảo cậu đừng nói những lời tục tĩu rồi mà!?”
Con đường kết thúc quá nhanh—thứ hiện ra ở phía bên kia cơn bão tuyết không phải là vách đá mà là bầu trời quang đãng.
Thứ bám chặt vào mép vách đá không phải là rìu băng mà là những ngón tay, Kazuki nhấc bổng cơ thể mình lên.


0 Bình luận