A, anh Kazuki!
Vừa bước ra khỏi phòng, anh đã tình cờ bắt gặp Lotte đang bất ngờ chạy trên hành lang.
"Lotte… cái bộ dạng gì thế kia?"
Lotte đang mặc một bộ đồ giống bikini hai mảnh màu xanh, đằng sau lưng còn gắn thêm đôi cánh trang trí rất bắt mắt. Trang phục này hở hang không kém gì những bộ Ma Phục, nhưng có chút khác biệt.
"Phư phư phư, đây là màn hóa trang thành <Thiên thần E lệ Chirariel>, Chirariel [31] Xanh đó ạ!"
Thiên thần E lệ Chirariel – Kazuki cũng từng xem bộ anime đó cùng Lotte và Karin. Trong truyện, các thiên thần chiến đấu bằng cách thu thập [Năng lượng Ánh nhìn] từ những người bị thu hút bởi vẻ ngoài "ngượng chín mặt" của họ. Đó là câu chuyện về những cô gái thiên thần chiến đấu vì chính nghĩa.
Thoạt nhìn, cốt truyện có vẻ như là một chiêu trò tinh quái nhằm thu hút sự chú ý của cánh mày râu. Nhưng thực ra đó chỉ là vỏ bọc để kêu gọi tài trợ. Nội dung chính lại tràn ngập sự ám ảnh vô bờ bến của đội ngũ sản xuất dành cho những trận chiến nảy lửa, cuốn hút. Dù phô bày những cô gái xinh đẹp rực rỡ, nhưng anime lại phát triển các trận đánh vô cùng phong cách và lôi cuốn người xem. Chính sự đối lập này đã nhận được vô số lời khen ngợi, không chỉ từ khán giả nam mà còn từ khán giả nữ – một bộ anime được xem là kiệt tác.
"Chirariel Xanh nhìn thì ngầu nhưng bên trong lại giàu cảm xúc, là một nhân vật tốt đấy chứ. Em hóa trang thì không sao, nhưng chạy lung tung trong hành lang Dinh thự Phù thủy là không được đâu đấy nhé!"
"Em xin lỗi ạ…" Lotte ngoan ngoãn cúi đầu.
"À tiện thể, tôi hỏi chuyện này hơi lạc đề một chút, Lotte đang tìm kiếm một tình huống lãng mạn như thế nào vậy?"
"Lãng mạn, sao ạ…?"
Chirariel Xanh, hay đúng hơn là Lotte, nghiêng đầu bối rối.
"Em nghĩ tình cảnh hiện tại của mình đã là lãng mạn tột bậc rồi, nên em không còn mong muốn gì hơn thế nữa đâu ạ."
"Em nói thế là sao?"
"Là vì… em là một công chúa phải chạy trốn khỏi đất nước của mình mà, anh biết không? Mạng sống của em bị tổ quốc nhắm đến, ngay cả ở đất nước em lánh nạn, em cũng không được chấp nhận, tất cả mọi người đều lợi dụng em như một công cụ chính trị… Vào lúc đó, em đã gặp một người đàn ông dám liều mạng để cứu em đó ạ!"
"…Quả thật, tôi không nhận ra điều đó khi mình là người trong cuộc, nhưng đúng là lãng mạn đáng kinh ngạc thật."
"Hiện tại, em hoàn toàn mãn nguyện với cuộc sống này rồi ạ ♪ Vì thế lúc này, em muốn đi tìm anime hơn là tìm kiếm điều gì đó lãng mạn. Biến trái tim xấu hổ thành sự chữa lành màu xanh… BIẾN HÌNH! CHIRARIEEEEEEL! XANH!"
Lotte tạo dáng biến hình với những động tác dứt khoát.
Như một hiệu ứng biến hình, một trái tim biểu thị mức độ tích cực bay lên.
"Giọng nói đó…! Ra là cô ở nơi này hả, Chirariel Xanh!"
Từ một góc của Dinh thự Phù thủy, một giọng nói vang lên cùng với tiếng bước chân ai đó đang vội vã leo cầu thang.
"Giọng nói đó… Chirariel Đỏ!" Lotte cũng lên tiếng.
"Tòu!" Nhẹ nhàng nhảy cóc qua bậc thang cuối cùng – Chirariel Đỏ xuất hiện.
Tương tự như bộ Lotte đang mặc, người diện bộ đồ hóa trang giống bikini dây màu đỏ kia chính là –
Karin. Khi Karin nhận ra sự có mặt của Kazuki, mặt cô đỏ bừng lên và vội vàng giấu đi cơ thể mình.
"Khô, không phải đâu, cái này là, vì Charlotte nói muốn chơi với tôi mà…"
"Karin-oneesan! Chị mà chịu thua trái tim xấu hổ của mình thì… chị không có tư cách tự xưng là Đỏ đâu ạ!"
"!" Karin, sau khi bị Lotte mắng, liền lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Đó là biểu cảm như thể cô vừa nhận ra mình suýt chút nữa đã tự tay vứt bỏ thứ gì đó vô cùng quan trọng đối với bản thân.
“Biến trái tim xấu hổ thành ngọn lửa chính nghĩa… BIẾẾẾN HÌNH! CHIRARIEEEEEEEELL! ĐỎOOO!!” Karin ngừng ẩn mình, làm ngay tư thế biến hình dứt khoát.
‘Mấy cô bé này đang làm cái gì thế…’ Ấy thế mà, đó lại không phải điều Kazuki đang nghĩ lúc này.
Kazuki cũng mê mẩn bộ anime đó. Đối mặt với Xanh và Đỏ thế này, tinh thần cậu ta theo phản xạ bỗng bừng bừng khí thế.
“…Chirariel Xanh! Tôi sẽ giành lại Takashi!!”
“Kazuki-oniisan, anh làm vai Takashi đi ạ!”
…Mình đóng vai Takashi ư!? Cảnh này là… tập 21 phần A, không sai vào đâu được!!
“Dừng lại hai người! Tại sao hai người phải đánh nhau?!”
“…Để tôi có thể chiến đấu, đó là lý do tôi cần Takashi!”
Lotte gầm lên đáp lại bằng giọng điệu đã hoàn toàn biến thành tông trầm lạnh lùng của Chirariel Xanh.
“Em không biết nữa… Khi em nhận ra, em đã không còn cảm thấy xấu hổ vì bất cứ ai ngoài ánh mắt của Takashi, chỉ có anh mà thôi. Dù có chuyện gì xảy ra với những người khác mà em phải bảo vệ cũng chẳng quan trọng! Đối với em, Takashi đã là tất cả rồi!”
“Điều đó hoàn toàn đi ngược lại quy luật thép của Thiên Sứ Ô Danh Chirariel!”
“Nếu là để độc chiếm ánh mắt Takashi cho riêng mình thì… tôi không ngại dù cô có trở thành kẻ thù của tôi!”
“Cô bị mất trí rồi à!?” Nếu có ai đó đứng ngoài chứng kiến cảnh tượng này, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ sự tỉnh táo của những người đang tham gia. Ấy vậy mà, ngay giữa khung cảnh như vậy, Karin vẫn gào lên.
“Dừng lại đi, Chirariel Xanh!” Kazuki cũng bị cuốn theo không khí mà hét lên.
“Takashi cứ lùi lại và nhìn em đây! …CHIRAAAAAARI SÓNG!!”
Lotte vòng hai tay ra sau gáy, tạo dáng khoe trọn khuôn ngực.
Chirariel tung ra Tuyệt Chiêu Hủy Diệt Chirariism [32] bằng cách tạo dáng gợi cảm!
“AÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!”
Karin thét lên, run rẩy bần bật khắp người. Kazuki cũng ảo giác thấy dòng nước dữ dội tạo ra từ Năng lượng Chirari tuôn trào từ khe ngực gợi cảm của Lotte (hư cấu).
“Chết tiệt… Tôi sẽ không giao Takashi cho cô đâu! CHIRAAAAAARI LỬAAAAAAA!!”
Karin chống trả đòn tấn công và ưỡn mông ra một cách… “bùng”. Từ chiếc mông đó, Kazuki ảo giác thấy ngọn lửa dữ dội phun ra.
“KYAAAAAAA!” Lần này đến lượt Lotte thét lên. Lửa và nước va chạm dữ dội!
“Khụ, hai người, đúng là một trận chiến…!”
Kazuki hoàn toàn nhập tâm vào vai Takashi, dán mắt vào hai cô gái đang tạo những tư thế khó tin với vẻ ngoài khó tin.
“Takashi! Hơn nữa… hãy nhìn em nhiều hơn nữa!” Lotte hét lên trong khi không ngừng ưỡn ngực.
“Takashi! Người anh phải nhìn chỉ có mình em thôi!” Karin cũng hét lên trong khi lắc mông.
“Mình nên… nhìn ai đây…”
Kazuki ôm đầu, quỳ thụp xuống tại chỗ. Lúc đó, Kazuki đang biến sự xung đột của Takashi thành của riêng mình, sảnh của Dinh Thự Phù Thủy đã biến thành chiến trường của hai cô gái không còn là thiên sứ.
“…Mấy người đang làm cái gì ở đây thế này?”
Đột nhiên―một giọng nói lạnh băng kéo Kazuki và hai người kia trở về từ thế giới ảo tưởng về thế giới thực tại.
Koyuki mở cửa lúc nào không hay, thò đầu vào sảnh.
“Hai người… có tỉnh táo không đấy?”
◇ ◇ ◇ ◇
Lotte và Karin trở về phòng của mình, còn Kazuki bị Koyuki mắng ở sảnh.
“Bắt họ mặc đồ hở hang như vậy rồi tạo những tư thế dâm dục, anh đang làm cái gì thế hả?”
Mặc dù Koyuki cũng là một cô gái luôn chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi trắng khoác ngoài quần lót như trang phục thường ngày của mình.
“Không… bọn em chỉ hơi, nhập tâm quá khi chơi thôi…”
Nhìn lại, Kazuki, Lotte và cả Karin đều không có được một tuổi thơ bình thường.
Là tiền bối ở trại trẻ mồ côi, Kazuki luôn mang trong mình ý thức "mình phải thật đáng tin cậy" nên đã sớm trưởng thành. Cậu chưa một lần được vô tư chơi những trò giả vờ, đóng vai như những đứa trẻ khác.
Karin, một cô bé cũng mồ côi như cậu, và Lotte, người lớn lên trong hoàng cung, hoàn cảnh của cả hai, không nghi ngờ gì, cũng tương tự như cậu.
Ba người bọn họ, sâu thẳm trong tim, có lẽ đều khao khát những trò chơi của tuổi thơ hồn nhiên đó.
"Bằng cách nào đó, cảm giác như chúng ta đang tìm thấy mảnh ghép còn thiếu trong tuổi thơ mình, một cảm giác thật sảng khoái…"
"Có phải từ bé đến giờ anh vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để một cô gái có vòng một đầy đặn lao vào anh, hay để một cô gái khéo léo ưỡn mông về phía anh một cách duyên dáng không? Đó thực sự là một căn bệnh biến thái nghiêm trọng đó, anh biết không?"
Đâu có phải thế đâu Koyuki… Chirariel chỉ là vô duyên thôi, nhưng đó là một bộ anime cực kỳ hay mà…
"Ừm, Kazuki dù anh có hơi biến thái một chút thì em vẫn sẽ chấp nhận, nhưng… xin hãy kiềm chế những hành vi biến thái quá đáng nhé."
Koyuki hậm hực quay lưng, trở về phòng. Vô thức, ánh mắt Kazuki bị hút vào vòng ba hơi nhô ra từ mép chiếc áo cô đang mặc, nhưng cậu vội vàng lên tiếng "Khoan đã" gọi cô dừng lại.
"Đối với Koyuki, thế nào mới là tình huống lãng mạn?"
Kazuki quyết định dựa vào Koyuki, một độc giả cuồng nhiệt, lúc này. Biết đâu cô bé lại là một người mơ mộng bẩm sinh.
"Lãng mạn… ư?"
"Kiểu như những gì cậu hằng khao khát trong tình huống đó ấy."
Sau khi ngập ngừng một lúc vì ngượng ngùng, Koyuki rụt rè mở miệng.
"Em… em khao khát một màn 'đập tường'…"
"Đập tường?"
"Bị dồn sát vào tường… rồi khuỷu tay phải đập vào tường chặn đường thoát…"
Chặn đường thoát á? Cậu không hiểu tại sao Koyuki lại khao khát kiểu tình huống đó, nhưng Kazuki nghĩ mình sẽ thử làm thật. Cậu nhẹ nhàng tiến lại gần Koyuki như thể đang dồn cô vào bức tường hành lang.
"Thế này sao?"
Ngay bên cạnh khuôn mặt đang ngơ ngác liếc ngang liếc dọc của Koyuki, "BỐP!" Kazuki đập mạnh khuỷu tay phải mình xuống gần đó.
Quả thật, cảm giác như đường thoát của cô đã bị chặn. Sau đó, Kazuki tự nhiên đưa mặt mình lại gần Koyuki.
Mặt Koyuki đỏ bừng, cô cúi gằm xuống.
"Nói cách khác, Koyuki thích bị tấn công dồn dập phải không?"
"Vâ… vâng…" Koyuki thì thầm với giọng gần như không thể nghe thấy. "Em, em là một kẻ nhút nhát, hèn nhát, em luôn muốn chạy trốn ngay lập tức nên… nhưng dù vậy một người vẫn cứ đuổi theo em như thế này thì…"
Kazuki tự nhủ trong lòng rằng nếu Koyuki mong muốn điều này, cậu sẽ thử nó.
"Thì ra cậu nghĩ vậy. Thế thì Koyuki, anh sẽ không để em chạy thoát khỏi đây đâu."
"Em, em xấu hổ quá…" Đối với Koyuki đang né tránh ánh mắt, Kazuki trực tiếp đưa tay nâng cằm cô lên.
"Nhìn anh đàng hoàng nào." Cậu làm cô đối diện với mình rồi nhìn chằm chằm vào cô ở khoảng cách mà chóp mũi họ gần như chạm vào nhau. Koyuki đỏ bừng từ tai đến cổ.
"Koyuki, ngay lúc này, mặt em thật sự rất đáng yêu." Kazuki thì thầm. Giọng nói thì thầm tự nhiên pha lẫn sự ngọt ngào.
"Không… Em không thích bị nhìn như thế đâu…"
Mắt Koyuki ướt lệ, nhưng một trái tim nhỏ vẫn bay ra từ lồng ngực cô. Vẻ ngoài đó của cô thật sự rất dễ thương.
"Cậu nói thế nhưng, cậu đâu có ghét phải không? Tiếp theo cậu muốn anh làm gì với cậu trong tình huống này?"
"Em muốn rất nhiều điều đáng xấu hổ… được làm với em… Dù sao thì, em cũng không thể thoát được rồi…"
“Chuyện đáng xấu hổ, ví dụ như chuyện gì vậy?”
Kazuki khẽ thổi hơi vào vành tai dài của Koyuki. “Fuaa!” Cô nàng giật bắn người, run lẩy bẩy. Hóa ra Koyuki vốn rất nhạy cảm ở tai. Bàn tay trái của Kazuki nhẹ nhàng vuốt ve dái tai cô.
“Thật ra em có nghĩ đến chuyện chạy trốn đâu, đúng không? Nói thật là em còn muốn anh làm nhiều hơn nữa cơ, phải không nào?”
“Vâ… vâng…! Em muốn anh làm nhiều chuyện đáng xấu hổ hơn nữa…!”
Trong cơn run rẩy, Koyuki thổ lộ lòng mình. Kazuki nói “Em thật đáng yêu”, rồi dịu dàng hôn lên má nàng, nơi trắng ngần như tuyết, để bày tỏ cảm xúc chân thật nhất. Koyuki nhắm chặt mắt, như muốn kìm nén sự phấn khích trong lòng. Cùng lúc đó, nàng còn tự dằn vặt: “Nói dối… người như em làm sao đáng yêu được chứ…”
“Em vẫn còn nói mấy lời đó. Vậy thì anh sẽ tiếp tục hôn cho đến khi em tin anh mới thôi.”
Không chỉ trên má, Kazuki còn rải những nụ hôn lên khắp trán, cằm, chóp mũi, mọi nơi trên gương mặt nàng mà anh có thể chạm tới. Trong khi tay trái anh nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nhạy cảm của nàng, môi anh dịu dàng âu yếm khắp khuôn mặt cô. “Hauu…” Koyuki khẽ rên lên một tiếng yếu ớt, hơi thở dồn dập thoát ra từ đôi môi quyến rũ hé mở.
“Sau chuyện này, anh sẽ làm gì với Koyuki, người đang giả vờ không thích điều này đây?”
“Sa, sau chuyện này… dù xấu hổ lắm, nhưng quần áo của em sẽ bị lột bỏ một cách thô bạo…”
Kazuki dừng trêu tai Koyuki, di chuyển tay đến cúc áo sơ mi ở cổ. Koyuki đắm chìm nhìn theo động tác đó như đang mơ. Một, hai chiếc cúc áo được tháo ra, rồi chiếc áo sơ mi trắng khẽ bay phấp phới rơi xuống sàn. Koyuki giờ đây chỉ còn độc một chiếc quần lót, run lên bần bật vì xấu hổ.
“Cơ thể gầy gò thế này… xấu hổ lắm…”
Mặc dù nói vậy, Koyuki lại không hề có ý định che đi cơ thể mình – như thể đang mời gọi anh.
“Không phải vậy đâu. Đây thật sự là một cơ thể rất đẹp.”
Làn da trắng mịn như tuyết vẽ nên những đường cong mềm mại, hình thành những đường lồi lõm còn chưa thật sự căng đầy. Ánh mắt Kazuki vô thức dán chặt vào phần đỉnh hồng lên ở nơi đó. Anh nghĩ, nguy rồi.
“…Sau này, Koyuki muốn được đối xử thế nào?”
“E, em muốn được chạm vào… chạm khắp cơ thể, em muốn được yêu thương…”
“…Nhưng nếu chúng ta làm nhiều hơn thế này nữa, anh sẽ hoàn toàn mất kiểm soát. Ngay cả khi em thực sự muốn chạy trốn, anh cũng sẽ không thể nhận ra… hãy dừng lại ở đây thôi nhé.”
*Puni.* Kazuki nhẹ nhàng nhéo má Koyuki. Hơi thở dồn dập của Koyuki dần dần dịu lại. Đôi mắt nàng, vốn như đang lạc vào giấc mơ, từ từ trở về với màu sắc của hiện thực.
“…Puu. Vậy thì, lần cuối cùng, làm ơn hôn môi em, thật nhẹ nhàng nhé.”
Ôm chặt lấy Koyuki, người chỉ còn độc chiếc quần lót, Kazuki dồn hết sức lực, mút lấy đôi môi nàng.
Sống lưng Koyuki run lên từng đợt.
“E, em… em đi tắm đây…”
Khi đôi môi họ tách rời, Koyuki vội vã chạy trốn, hai đùi không ngừng cọ xát vào nhau một cách bồn chồn.


0 Bình luận