Vol 8
Chương 206: Sức mạnh của ẩm thực quả nhiên vĩ đại thật
0 Bình luận - Độ dài: 907 từ - Cập nhật:
Lần này tôi ghé đến tổng hành dinh của Nhà thờ.
Trong khuôn viên rộng lớn, vô số tín đồ đang thành tâm cầu nguyện.
Lần gần nhất tôi đặt chân đến đây chắc là hồi giao chiến với Guitane.
Tính ra cũng khá lâu rồi.
“Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu ta đến từ khi Escher lên ngôi Giáo hoàng.”
“Lâu lâu cũng nên ghé thăm chứ, chứ lúc nào cũng để cô ấy chạy đến tìm ngài thì tội.”
“Ngài Lloyd nhà ta, chuyện không hứng thú thì toàn mặc kệ thôi. Chứ tôi vẫn thỉnh thoảng qua xem tình hình đó nha!”
Nói thật, không có việc gì thì tôi cũng chẳng đến làm gì.
Escher vốn không rành Ma Thuật Thần Thánh, còn muốn lấy tin thì Guitane hữu dụng hơn nhiều.
Bởi vậy tôi chẳng có lý do để lui tới.
Nhưng nghĩ kỹ thì… dù sao cũng mang ơn, thỉnh thoảng xuất hiện một chút chắc cũng phải phép.
Có điều… Escher mà gặp tôi là lại nhào đến ôm ngay, hơi phiền thật.
Nghĩ ngợi lan man, tôi cũng đã tới phòng Giáo hoàng.
“Vào nhé.”
Đẩy cửa bước vào, tôi thấy Escher đang ngồi trên chiếc ghế dài trong góc phòng.
À, đây rồi.
Nhận ra tôi, chị nở nụ cười và vẫy tay chào.
“…Có gì đó lạ nha. Bình thường là cô ấy chạy ào tới ngay rồi.”
“Đúng đó, rồi còn ôm chầm lấy, vùi cả vào vòng ngực đầy đặn nữa…”
Quả thật là lạ.
Sao lại không nói gì?
Tôi còn đang thắc mắc thì cô ra hiệu gọi lại gần.
“Chị Escher?”
“…Xin lỗi, chị… không thể cất tiếng. Khụ khụ…”
Chị lên tiếng yếu ớt, giọng khàn đặc, vẻ mệt mỏi.
“Thật ra… mấy hôm trước, khi hát trước mặt Thánh Vương… chị đã gắng sức quá, nên làm tổn thương cổ họng mất rồi… khụ.”
Nhắc mới nhớ, hôm đó giọng ca của Escher mạnh mẽ hơn thường ngày gấp nhiều lần, khản cả tiếng cũng chẳng lạ.
“À… thế… chị ổn chứ?”
“Cơ thể thì không sao, nhưng… không thể hát thật sự khó chịu lắm.”
Escher thở dài nặng nề.
“Cũng phải thôi, lúc nào cô ấy cũng hát mỗi khi có dịp mà. Giờ không hát được, chắc ức chế lắm.”
“Ôi, Escher-tan đáng thương quá! Ngài Lloyd, chẳng lẽ không thể giúp cô ấy sao!?”
Chưa cần nói thì tôi cũng định chữa rồi.
Dù gì hôm nay đến cũng là vì muốn nghe chị hát mà.
Tất nhiên, không thể công khai dùng ma thuật kẻo bị để ý, nên tôi tính lén lút chữa cho cô… vừa chạm tay vào cổ họng Escher, chuẩn bị kích hoạt thuật trị liệu, thì—
“Xong rồi, Escher!”
Cửa bật mở, nhóm Babylon và mấy người Lordost bước vào.
Thấy tôi, ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên.
“Ồ, ngài Lloyd cũng ở đây à? Chuyện gì thế?”
“Tôi đến tìm Escher… còn các cậu?”
“Nghe tin cô ấy bị đau họng.”
Nhìn kỹ mới thấy, ai cũng mặc tạp dề.
Trên xe đẩy của Galilea là đủ loại món ăn.
“Babylon nghe tin Escher đau họng là phi thẳng đến.”
“Trước kia Crow bị khản giọng vì dùng chú ngữ quá nhiều, tôi hay nấu cho ăn lắm. Mà này, hiệu quả lắm đó nha~”
Nghe Crow và Talia nói, Babylon gãi má ngượng nghịu.
“Tóm lại, ăn đi Escher.”
“~~!”
Escher lập tức chạy tới, nắm chặt tay họ, mắt long lanh.
Cô liên tục cúi đầu cảm ơn, giọng khàn vẫn cố gắng bày tỏ.
“Ngài Lloyd cũng muốn ăn thử chứ?”
“Đã mất công mang tới thì tôi xin một phần.”
Đúng lúc bụng cũng đói, lại có cả đồ ngọt, tội gì từ chối.
“Pancake mật ong, thạch đào, trà gừng và pudding… toàn món tốt cho cổ họng.”
“Ôôh! Mắt Escher-tan sáng rực luôn kìa! Kìa kìa, nước dãi cũng sắp nhỏ ra rồi!”
“Ừm… trông ngon thật.”
Tôi cũng vốn thích đồ ngọt.
Cổ họng thì chẳng hề gì, nhưng thôi cứ ăn ké vậy.
Cả bọn cùng nhau thưởng thức tiệc trà.
Một lúc sau—
“Khỏi rồiーーー♪”
Escher giơ cả hai tay, bắt đầu hát vang.
Không hề có dấu hiệu gắng gượng, giọng hát trong trẻo như thường.
“Nhờ mọi người cả đấy. Tôi cảm ơn thật lòng.”
“Ờ… nhưng vẫn nên hạn chế một chút.”
“Vâng!”
Cô nắm chặt tay Babylon, khiến cậu ấy bối rối đáp lời.
Vui quá nên còn khe khẽ ngân nga theo điệu nhạc.
Có vẻ cổ họng đã hoàn toàn bình phục.
Tốt quá rồi.
“Khoan… là nhờ trị liệu của ngài Lloyd phải không!?”
“Dù mấy món này có tốt đến đâu, cũng không thể khỏi ngay lập tức như vậy. Đám Lordost cũng nghi lắm đó!”
Nhìn quanh, quả thật ngoài Escher, ai nấy đều nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Thiệt tình, đã cố để họ nhận công rồi mà… đúng là mấy đứa tinh ý quá mức.
“Là nhờ Babylon và mọi người cả đấy!”
Trái ngược với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Escher vẫn nở nụ cười trong sáng rực rỡ.
Chẳng hề mảy may nghi ngờ, đúng là thuần khiết đến mức đáng ngưỡng mộ.
Tôi chỉ biết thầm nghĩ… ước gì mấy người kia cũng học được một phần cái sự ngây thơ này.


0 Bình luận