Mưa rơi rào rào ngoài cửa.
Sau vụ đó, Thánh Vương cùng tùy tùng đã biến mất chẳng rõ đi đâu.
Nghe nói cuộc thị sát đã kết thúc, nên chắc họ xem như đã đạt mục đích và chẳng còn lý do gì để nán lại.
Thực tế thì, trận chiến vừa rồi đã khiến Beal không thể xuất hiện nổi.
“Cô thấy sao rồi, Connie?”
Tôi hỏi, nhìn cô đang nằm trên giường.
“… Không thể nói là ổn được.”
Connie đáp, cố gắng điều hòa hơi thở.
Có vẻ sức khỏe cô giảm sút khá nhiều vì Beal mất đi sức mạnh.
“Bên trong người cứ nhói nhói… giống như bị đau dây thần kinh vậy. Không đến mức đau chết đi sống lại, nhưng âm ỉ, mệt mỏi lắm.”
“Cũng phải thôi. Cô và Beal dùng chung một ‘vật chứa linh hồn’, hắn bị thương thế nào thì cô chịu nguyên phần ấy. Dù chỉ là biện pháp tạm thời, tôi sẽ dùng ma thuật trị liệu cho cô.”
Thực ra, ma thuật này chỉ có thể làm dịu cơn đau, không chữa lành hẳn.
Nhưng sau khi được ánh sáng bao phủ, sắc mặt Connie đã khá hơn.
“Cảm ơn nhé. Đỡ hơn rồi.”
“Đừng gắng sức. Chừng nào Beal chưa hồi phục, mọi chuyện vẫn còn khó lường. Cô cứ nghỉ làm hầu gái một thời gian để dưỡng sức.”
Dù sao thì, thể lực vẫn là quan trọng nhất.
“… Lloyd đúng là tốt bụng. Beal tự gây họa, vậy mà cậu vẫn lo lắng.”
“Quen rồi. Tên đó bốc đồng vốn là chuyện thường ngày mà.”
Dù sao, cả hai đều là đồng đội, à không, đối tượng nghiên cứu mà tôi trân trọng.
Không mau khỏe thì sẽ phiền tôi lắm đấy.
Grimo và Jihriel nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói “biện hộ kiểu gì thế”, nhưng tôi giả vờ không thấy.
“Nhưng mà thoát được là may. Nếu lúc đó lao vào đánh nhau thật thì nguy hiểm lắm.”
“Đúng vậy, bên kia cũng đã tiêu hao không ít. Nhưng chuyện Guisarme hồi sinh mới là thứ khiến tôi để tâm!”
“Hắn là ma tộc từng bị Lloyd-sama đánh bại, phải không? Có lẽ Thánh Vương đã dùng năng lực để hồi sinh hắn…”
“Ừ. Đẩy Beal đến mức này, lại còn khiến một ma tộc đã tiêu biến như Guisarme sống lại… rõ ràng là một loại thuật với phạm vi thực hiện cực kỳ rộng.”
Thông thường, ma thuật vận hành dựa trên thuật thức chi tiết để tạo ra hiện tượng.
Nhưng phần lớn chỉ dừng lại ở những hiện tượng vật lý đơn giản.
Việc tái tạo một con rối có hành động, lời nói, và sức chiến đấu độc lập như Guisarme gần như là điều không thể.
Cùng lắm, các pháp sư có thể kết hợp nhiều thuật thức để bắt chước được một phần nào đó thôi.
“‘Hiện tượng đơn giản’ mà ngài nói… bao gồm cả điều khiển con người bằng ma lực hay bẻ cong không gian đó hả…”
Grimo nhún vai.
“Với Lloyd-sama thì đúng là chuyện đơn giản thật. Nhưng việc hồi sinh một ma tộc đã tiêu biến thì quá trái ngược với lẽ thường.”
Jihriel thêm vào.
Tôi thực sự muốn biết nguyên lý đằng sau, nhưng giờ ưu tiên hàng đầu vẫn là phục hồi cho Beal.
Trong tình trạng kiệt quệ thế này, hắn có thể bị hạ gục bất cứ lúc nào.
Tạm thời tôi đã dùng kết giới để bảo vệ, nhưng vì còn nhiều điều chưa rõ về ma khúc, cẩn thận vẫn hơn.
“Nhưng mà, hắn hạ gục được cả ma vương Beal dễ như trở bàn tay… Thật khủng khiếp.”
“Sức mạnh của ma vương được cho là sánh ngang thánh thần. Nếu vậy thì Thánh Vương kia đã vượt qua cả thần rồi sao…?”
“Không. Như Beal nói, hắn không hề có sức mạnh chiến đấu thuần túy. Ma lực thấp, động tác khi chiến đấu cũng chẳng có gì đặc biệt. Thứ đáng sợ duy nhất là ma khúc.”
Mà thực ra, thế là đủ đáng sợ rồi.
Nếu ma thuật là nén và kết hợp chú ngữ, thì ma khúc lại truyền ma lực vào âm thanh để chứa lượng thông tin khổng lồ.
Số lượng thuật thức càng nhiều thì phạm vi hiệu quả càng rộng.
Hơn nữa, vì là hướng tiếp cận khác biệt, nên ngay cả với ma tộc vốn kháng ma thuật, nó vẫn phát huy tác dụng mạnh mẽ.
Có lẽ hắn cũng bị giới hạn, hiện tại mới chỉ thấy dẫn theo Guisarme nhưng đây vẫn là thứ cực kỳ hữu dụng khi đối đầu ma tộc.
Ma Thuật Thần Thánh của nhà thờ vốn dùng âm nhạc làm môi giới để mượn sức mạnh thiên giới nhằm chữa lành và trừ ma.
Ma khúc của Thánh Vương chính là đỉnh cao của điều đó.
“Ma khúc à… Nghe là thấy hứng thú rồi.”
Nó hơi giống chú ngữ, nhưng hiệu quả và uy lực thì vượt xa.
Có lẽ hắn dùng nhịp điệu, cao độ, tiết tấu… như những thành phần của một thuật thức, để gia tăng sức mạnh.
Chắc chắn còn bí mật khác, nhưng chừng đó chưa đủ để tôi hiểu rõ.
Thật muốn gặp lại hắn lần nữa.
“Lúc này không phải lúc phấn khích đâu Lloyd-sama! Ở khoảng cách xa thế mà chúng ta vẫn bị hạ gục, nếu lần tới trúng đòn trực diện thì chẳng biết sẽ ra sao đâu!”
“Đúng thế! Lần đó Lloyd-sama cũng bị phong ấn sức mạnh không ít. Phải nói là Beal sống sót đã là kỳ tích. Nhưng rốt cuộc hắn đang trong tình trạng thế nào?”
“Đang thu mình bên trong Connie, như con thú chui vào vỏ vậy.”
Hiện giờ, ma lực của hắn gần như đã bị xóa sạch, chỉ còn lại phần lõi.
Phần đó cũng đang yếu dần, để lâu thì nguy hiểm.
“Khó xử thật. Ma lực thể vốn chẳng mấy tác dụng với ma thuật trị liệu thông thường.”
“Đúng vậy. Nó bền bỉ nhờ lượng ma lực khổng lồ chống đỡ, nhưng một khi mất đi thì không thể trông cậy vào tự hồi phục.”
Quả thật, ma lực thể chỉ hồi phục khi được truyền ma lực vào.
Nhưng với trường hợp lõi bị lộ ra thế này, quá trình sẽ trở nên tinh vi hơn nhiều và khó mà trợ lực từ bên ngoài.
Nhất là với Beal, kẻ sở hữu lượng ma lực khổng lồ.
Thường thì chỉ có thể chờ hắn tự hồi phục…
“Nhưng ta có cách, lấy âm nhạc trị âm nhạc.”
Quan sát ma khúc của Thánh Vương giúp tôi hiểu được phần nào nguyên lý.
Vậy thì tạo ra một ma khúc mang thuộc tính ngược lại tức có tác dụng hồi phục chắc chắn khả thi.
Chỉ cần phân tích ma thuật trị liệu, chuyển thành thuật thức, rồi sắp xếp lại thành nhạc… ừm, chỗ này thế này, chỗ kia thế kia… xong!
“Được rồi, thử ngay nào — ♪”
Tôi ngân nga giai điệu vừa nghĩ ra.
Grimo và Jihriel lập tức run lên.
“Ô… Giọng hát lay động tận đáy lòng… như có luồng sinh lực trào dâng từ sâu trong cơ thể!”
“Cả tôi, một thiên sứ, cũng cảm nhận được! Những vết thương Thánh Vương gây ra đang dần lành lại…”
Đúng như dự đoán, ma lực thể cũng nhận được hiệu quả hồi phục.
Beal trông đã ổn định hơn đôi chút.
Tôi hát thêm một lúc rồi dừng lại.
“Ơ? Sao dừng vậy Lloyd-sama?”
“Hiệu quả thì có, nhưng với giọng tôi, để hồi phục hoàn toàn thì tốn cả khối thời gian.”
Quả thật, dù đã thoát hiểm, lượng ma lực của Beal quá lớn.
Cứ thế này thì phải mất vài tháng mới hồi phục hoàn toàn, mà tôi thì đâu rảnh đến vậy.
“Để Escher và mấy cô kia hát sẽ nhanh hơn nhiều.”
Chỉ với một bài hát mà leo thẳng lên ngôi Giáo hoàng đương nhiệm, giọng ca của chị ấy quả thực khiến ngay cả tôi cũng phải rùng mình cảm phục.
Nếu tôi hoàn thiện bài nhạc này hơn nữa, rồi để Escher cất tiếng hát, cộng thêm phần hòa tấu của Saria… hiệu quả chắc chắn sẽ tăng vọt.
Đúng là dùng người phải đúng chỗ.
Ừ, chuẩn rồi.
“Ra vậy… nếu là hai vị ấy, chắc chắn sẽ đưa bài hát của ngài Lloyd lên một tầm cao mới. Ý tưởng tuyệt vời đấy!”
“Phải đó, phải đó! Chỉ tưởng tượng đến cảnh Escher-tan và Saria-tan biểu diễn bản nhạc vốn đã tuyệt vời kia thôi… aa! Nước mắt tôi tuôn trào mất rồi!”
“…Mày… đúng là bệnh nặng thật.”
Grimo liếc sang Jihriel đang rơi nước mắt, ánh mắt đầy chán ghét.
Với cái tính hay lôi tôi vào mấy chuyện âm nhạc của hai người kia, tôi đoán chắc họ sẽ vui vẻ nhận lời thôi.
Hơn nữa, bản ma khúc này, nếu tinh chỉnh khéo léo, không chỉ chữa lành mà còn có thể tạo ra nhiều hiệu ứng khác.
Nếu nghiên cứu kỹ, có khi còn ứng dụng được vào ma thuật thông thường.
Hừm… càng nghĩ càng thấy phấn khích.
“Thôi, chuyện tốt thì phải làm ngay. Vậy nhé, Connie, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe!”
“À… vâng. Cậu đi nhé.”
Tôi bước nhanh ra khỏi phòng, lòng háo hức, hướng thẳng về phía nhà thờ.


0 Bình luận