Vậy là sau khi được Escher đồng ý hợp tác, tôi lại bắt tay vào việc sáng tác.
Nếu đã làm thì phải làm cho ra trò, tôi muốn viết ra một bản nhạc có thể phát huy tối đa thế mạnh của cả hai người họ.
Không có chuyện nửa vời.
Nhưng khổ nỗi… lấy cây mini piano trong phòng ra soạn thử, thế mà gõ mãi vẫn không cho ra được thứ khiến tôi thật sự hài lòng.
“Không không, vậy là quá tuyệt rồi chứ còn gì nữa, ngài Lloyd! Nghe thôi cũng thấy từng nốt đều ẩn chứa một giai điệu đẹp đến nao lòng! Chỉ cần nhắm mắt lại là như có cả một bản hòa tấu hùng tráng đang ngân lên vậy!”
“Vâng, hiệu quả của nó chắc chắn cũng đủ mạnh. Thú thật, tôi bất ngờ vì không ngờ ngài Lloyd lại có khiếu sáng tác. Tôi cứ nghĩ ngài chỉ hứng thú với ma thuật thôi cơ.”
“Ờ thì… bản thân ta cũng chẳng nghĩ là đang sáng tác gì đâu.”
Có lẽ “dệt nên một thuật thức” mới là cách nói chính xác nhất.
Tôi chỉ đơn giản ghép các câu từ của ma ngữ để tạo ra hiệu ứng hồi phục ngay cả với ma tộc, kết quả là… nó thành ra giống như một bản nhạc.
—Vẻ đẹp vốn là thứ vượt mọi ranh giới.
Cho dù là thuật thức, câu chữ, hay ma ngữ, nếu nó thật sự tuyệt diệu thì đều chạm tới cùng một điểm.
“Nghe hơi cực đoan… nhưng thực tế ngài làm được rồi, tôi chẳng biết phản bác gì luôn…”
“Chuyện ở các xứ sở khác nhau, không hề biết đến nhau, thế mà lại sáng tác ra những bản nhạc giống nhau, cũng có đấy. Với ngài Lloyd, khác biệt ngôn ngữ chẳng là gì cả.”
Họ thì trầm trồ, nhưng tôi biết rõ chỉ là trùng hợp.
Thậm chí tôi còn chẳng bắt buộc phải dùng “bài hát” nữa kìa.
Chỉ là ngẫu nhiên mà nó… nghe như một bản nhạc thôi.
“Hmm… nhưng vẫn khó thật…”
Càng chơi càng nhận ra, bản này vẫn còn “thiếu một đoạn phía trước”.
Không thể lấp được chỗ trống đó khiến tôi thấy ngứa ngáy, khó chịu.
Có lẽ với một kẻ không hứng thú với âm nhạc như tôi, đây chính là giới hạn rồi.
“Lloyd.”
Đang nghĩ ngợi, cánh cửa phòng bật mở.
Người bước vào là Saria.
“C… chị Saria? Chị đến đây làm gì vậy?”
“Nghe nói em đang viết nhạc?”
“À… vâng.”
“Vậy à.”
Saria sải bước tới, ngồi xuống giường, vắt chéo chân.
“Chơi thử xem nào.”
“Nhưng mà… vẫn chưa hoàn chỉnh đâu…”
“Cứ chơi đi.”
“Ờ… vâng…”
Bị cái giọng ra lệnh đó ép, tôi đành cầm đàn lên chơi.
“—♪♪♪”
Từng nốt chậm rãi vang lên.
Bình thường tôi vẫn dựa vào ma thuật điều khiển để sao chép động tác của Saria, nhưng lần này là bản gốc của tôi, nên chỉ có thể tự mình đánh.
Tay vẫn còn nhớ kha khá, nhưng chắc với Saria thì… nghe cũng chẳng mấy hay ho.
Kết thúc bản, Saria liếc nhìn rồi thở dài.
“Thô vụng quá.”
Bị chém thẳng thừng nhưng tôi cũng chẳng cãi nổi, bản thân tôi còn thấy chưa đâu vào đâu.
“Xin lỗi.”
Nhưng Saria lại nở nụ cười hiền.
“Nhưng mà… hay đấy. Lần đầu tiên chị cảm nhận được ‘chất Lloyd’ trong đó.”
“Chất… của em?”
“Ừ. Chị vẫn hay nói rồi còn gì? Trình em rất cao, nhưng không có dấu ấn riêng. Còn bản vừa rồi thì lại đầy ý chí của em, nên mới tuyệt như vậy. Mọi người cũng thấy vậy chứ?”
Vừa dứt lời, cửa lại mở.
Albert, Dian, Zerof, Alieze, tất cả đang đứng đó, vỗ tay với đôi mắt ướt.
Cả Sylpha và mấy người khác cũng kéo tới.
Không lẽ… Saria đã gọi họ đến nghe?
“Tuyệt vời… thật sự tuyệt vời, Lloyd. Tưởng em lại nhốt mình nghiên cứu ma thuật, ai ngờ là viết nhạc. Bản này chẳng thua kém gì Saria cả, khiến anh xúc động lắm.”
“Anh nói quá rồi, anh Albert…”
Nhưng Saria liền chen vào:
“Không hề quá đâu. Một bản nhạc tràn đầy tính sáng tạo, giai điệu mới lạ, ấn tượng mạnh mẽ, lại để lại dư âm sâu lắng, kỹ thuật thì chưa hoàn hảo, nhưng tổng thể có khi còn hơn cả chị đấy.”
“Hơn cả chị… sao mà…”
Tôi quay sang cầu cứu Dian và những người khác, nhưng ai nấy đều gật đầu.
“Đúng thế! Dĩ nhiên Saria rất đỉnh, nhưng bản của em cũng chẳng thua gì!”
“Ừm… khó nói bằng lý lẽ, nhưng đây là kiểu hay mà khoa học cũng không giải thích nổi. Anh thật sự xúc động đấy, Lloyd!”
“Phải đó, rất tuyệt. Động vật xung quanh cũng bảo thế mà!”
… Thôi xong.
Không những không phản đối, mà ai cũng tán dương.
Sylpha với Ren thì khỏi nói, chỉ biết khóc ròng, không thốt nổi lời nào.
“Rồi! Chị nghe hết rồi nha!”
Lại thêm một giọng đầy năng lượng vang lên khi cửa mở lần nữa.
Tiếng quen thuộc này… chẳng ai khác ngoài đệ nhị công chúa Birgit giàu có bậc nhất lục địa.
“Chị Birgit… chị về rồi ạ?”
“Gì đó Albert, làm như gặp ma không bằng. Chị chỉ xong việc, ghé thăm chút thôi. … Mà, Lloyd này.”
Chị xoay người, ôm bổng tôi lên.
“Bản nhạc vừa rồi là em viết hả? Quá đỉnh! Mọi người nói không sai đâu, chẳng thua Saria chút nào!”
“Ahaha… vậy ạ?”
“Ừ, thật sự xuất sắc. Thế này thì chị có đề nghị, sao ta không tổ chức một buổi diễn lớn nhỉ?”
Giữa lúc mọi người còn ngơ ngác, Birgit tiếp tục:
“Ca nương Isha, thiên tài piano Saria, và giờ là nhà soạn nhạc thiên tài Lloyd… Thế này thì phải tổ chức đại nhạc hội cấp quốc gia thôi!”
Chị vừa gật gù vừa nói, nhưng cả đám lại nhìn nhau bằng ánh mắt… kiểu “chị này đang mơ à?”.
Cuối cùng, Albert bị đẩy ra làm đại diện, nói với vẻ ái ngại:
“Ờ… chị? Thực ra là… buổi hòa nhạc vừa kết thúc mấy hôm trước rồi mà…”
Đúng vậy, lễ đón tiếp Thánh Vương vừa được tổ chức long trọng xong.
Nói thật thì… thời điểm này quá tệ để lại làm sự kiện âm nhạc.
Nhưng Birgit chẳng thèm bận tâm, còn ưỡn ngực đầy khí thế.
“Không liên quan! Ngược lại, đây mới là thời cơ vàng đó biết không? Nhờ cái buổi hòa nhạc hôm trước mà bây giờ cả Saloum đang chìm trong cơn sốt âm nhạc chưa từng có! Khi hứng thú đang dâng cao, ta mà tung ra thêm một buổi diễn thật khủng thì mới gọi là biết chớp thời cơ! Kukuku… chị ngửi thấy mùi tiền rồi đây…”
Nghe chị nói, tôi mới để ý dạo này từ phố xá vọng lại tiếng nhạc nhiều hơn hẳn.
Ra là vậy… nền móng càng rộng thì đỉnh cao càng cao.
Chuyện này không chỉ đúng với ma thuật, mà âm nhạc cũng thế.
… Hừm, với tôi thì đây cũng là cơ hội tốt.
“Em thì không có ý kiến gì cả.”
Vậy là tôi gật đầu ủng hộ Birgit.
Ma khúc vốn có tính chất nghi lễ.
Càng nhiều người tham gia, hiệu quả càng mạnh.
Ma lực của Beal gần như vô tận, mà khả năng hồi phục càng cao thì càng tốt.
“Em cũng đồng ý. Escher chắc chắn cũng sẽ tham gia thôi.”
Nghe Saria nói thế, Albert chỉ biết thở dài, như đã chấp nhận số phận.
“Haiz… được rồi. Nếu mọi người đã quyết thì không còn cách nào khác. Làm thôi, đại nhạc hội!”
“Đúng rồi đó! Vậy mới là Albert của chị chứ!”
Birgit giơ nắm đấm ăn mừng.
Nhưng Albert vẫn không quên nhắc nhở:
“Nhưng mà này, chị Birgit. Liên tiếp tổ chức sự kiện tương tự mà lỡ thất bại thì uy tín của ban tổ chức tức là của hoàng gia sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Cần phải làm thật xuất sắc mới được.”
“Chị biết rồi, biết rồi. Em tưởng chị là ai chứ? Cứ yên tâm, cứ coi như đang ngồi trên một con thuyền lớn, khỏi lo chìm.”
“Ừm… không phải em nghi ngờ chị, nhưng…”
Birgit vỗ ngực “bộp” một cái, còn Albert thì vẫn cau mày lo lắng.
Những sự kiện hoành tráng như lễ đón Thánh Vương tốn kém khủng khiếp, lỡ thất bại thì không chỉ lỗ vốn, mà cả quốc gia cũng bị tổn thất nặng.
“Thật là… lo xa ghê. Mà thôi, với người lèo lái quốc gia thì cũng phải như vậy. Được rồi, để chị cho em xem cái này.”
Birgit bước tới bàn, nhanh tay viết gì đó rồi đưa cho Albert.
“Đây, bản kế hoạch. Đọc thử coi.”
“Vâng, để xem… m, mmmh!? Cái này là…!”
Mắt Albert trợn tròn.
“Không chỉ có nhóm của Lloyd, mà còn mời cả các đoàn nhạc từ quốc gia khác!? Rồi phân tán các nhóm biểu diễn khắp thành phố để thu hút khách di chuyển, vừa kích thích hoạt động thương mại, vừa lôi kéo fan từ khắp nơi! Hiệu quả kinh tế có thể gấp mấy lần sự kiện trước…!”
“Ra vậy, giống như Lễ hội Luyện kim, mở cửa cho toàn dân tham gia. Âm nhạc thì cần không gian rộng, nhưng đổi lại rất nhiều cửa tiệm sẽ được hưởng lợi…”
“Uoo… nghe đã thấy hay rồi! Mà nhạc của Lloyd đâu phải loại yểu điệu cung đình. Diễn ngoài trời mới hợp! Kuuu… chỉ nghĩ thôi mà máu đã sôi lên rồi!”
“Ở ngoài trời thì thú vật cũng có thể nghe cùng nha~ Nghe vui lắm đó~”
Dian cùng mấy người khác đang hóng chuyện bỗng phấn khởi hẳn.
“Đặt tên là ‘Hậu lễ đón Thánh Vương, Đại nhạc hội ngoài trời Saloum’! Lần này phải làm bùng nổ luôn!”
Ừ, diễn ngoài trời à… Lần trước tôi từng chơi nhạc để khích lệ binh lính khi đại bạo tẩu, phản ứng rất tốt.
Buổi đón tiếp trước tổ chức trong Nhà hát Giao hưởng, nên nhiều người không vào được.
Ngoài trời thì khách đứng xem thoải mái, chẳng lo hết chỗ.
Sức chứa sẽ lớn hơn hẳn, khả năng thu hút đông người còn cao hơn lần trước.
“Quả nhiên… chị Birgit thật xuất sắc. Không ngờ chị đã có sẵn ý tưởng này.”
“Chuyện nhỏ. Chị đi khắp thế giới, thấy nhiều cách tổ chức rồi. Đây là sở trường của chị đó. Em cứ học theo chị là được.”
“Quả là bài học quý giá.”
“Này chị Bir! Tự do tham gia đúng không? Vậy bọn em cũng góp mặt nhé?”
“Tất nhiên rồi.”
“Yeahhh! Này anh Zero, Alieze, cùng tham gia nhé?”
“Hừm… anh chưa từng chơi nhạc, nhưng nếu em đã nói vậy…”
“Nghe thú vị đó~ Làm thôi làm thôi!”
Không khí càng lúc càng náo nhiệt, nhưng với tôi thì… chỉ cần Saria và Escher chịu diễn là đủ.
“…”
Bất giác tôi thấy nét mặt Saria hơi trầm xuống.
“Chị Saria?”
“Gì vậy?”
“À… không có gì.”
Tôi định hỏi nhưng chị đã quay lại vẻ bình thường ngay.
… Chắc là tôi nghĩ quá thôi.
Nhưng dù vậy, mắt tôi vẫn vô thức dõi theo bóng lưng chị khi rời khỏi phòng.


0 Bình luận