Chuyển sinh thành đệ thất...
Kenkyo na Circle Meru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 8

Chương 201: Hy vọng được tiếp xúc

0 Bình luận - Độ dài: 1,241 từ - Cập nhật:

Trong màn đêm, một người đàn ông chậm rãi ngồi bật dậy.

Đôi mắt sắc như sói đảo xuống cỗ quan tài nơi mình vừa nằm, khẽ lẩm bẩm:

“... Đây là đâu?”

“Ở đâu thì quan trọng gì? Với cậu, chẳng liên quan. Chuyện vặt, bỏ qua đi.”

Đáp lại câu độc thoại kia là một giọng nam trẻ hơn đôi chút.

“Thực ra tôi cũng bất ngờ lắm. Không ngờ cậu lại chịu đáp lời. ... Nhưng thôi, chuyện đó cũng đâu quan trọng. Điều đáng nói là bây giờ, cậu đã từ cõi chết quay lại.”

“... Ngươi là ai?”

“Là ai chẳng quan trọng. À, nhưng tôi chính là kẻ đã đưa cậu sống lại đấy. Nếu muốn cảm ơn thì cứ tự nhiên.”

“... Fuh, kukukukuku...”

Tiếng cười khẽ bật ra, và ngay lập tức—

Một luồng xung kích khủng khiếp lao thẳng vào đầu gã thanh niên.

Chỉ là một cú “rút tay” đơn giản, nhưng ma lực chứa trong đó đủ để khoét toang một mảng tường khổng lồ.

“Hạ tiện... Ai cho phép? Vô lễ như vậy, ngươi phải trả giá bằng chính mạng sống!”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Nhưng—

“Trời, bất ngờ thật đấy. Vừa gặp đã định giết tôi sao? Nhưng mà... thế mới đúng kiểu của cậu.”

Người đàn ông mở to mắt.

Khi bụi tan, gã thanh niên kia vẫn đứng đó, không hề hấn gì.

Điều kỳ lạ là lỗ thủng trên tường lại lệch hẳn khỏi vị trí anh ta đứng.

Rõ ràng đã ngắm chuẩn...

Sự nghi hoặc ấy khiến người đàn ông lặng im.

“Cậu hẳn phải có một mục đích nào đó. Nếu không thì ngay cả sức của tôi cũng chẳng thể gọi cậu từ cõi chết về được đâu.”

“...”

Quả thực, hắn có mục tiêu.

Nhưng còn chưa kịp hoàn thành thì đã mất mạng.

Ký ức dần quay lại, những việc phải làm, và cả thằng nhãi đáng nguyền rủa kia.

“Muốn vì chút sĩ diện vô nghĩa mà bỏ lỡ cơ hội này sao? Tôi thì thế nào cũng được, nhưng nếu từ chối thì tôi chỉ việc đưa cậu trở lại hư vô thôi.”

“...!”

Cùng lời nói ấy, thân thể người đàn ông bắt đầu tan rã như cát trôi.

Có vẻ mạng sống này không hoàn toàn thuộc về hắn.

Hắn lặng lẽ nhìn, cân nhắc một hồi, rồi đáp:

“Không ưa... nhưng được. Mặc dù khó chịu, ta sẽ tham gia vào âm mưu của ngươi.”

“Biết ngay mà! May quá, tôi còn lo cậu từ chối. Dù sao tôi cũng yếu đuối lắm mà.”

Gã thanh niên cười khà, vỗ bôm bốp lên vai hắn.

Giọng điệu nghe nhẹ tênh, nhưng cơ thể người đàn ông đã thôi tan biến từ lúc nào.

Sức mạnh ấy là thật.

Hắn buộc phải tin.

“Kukuh... Nhưng đừng tưởng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ cần ngươi sơ hở, ta lập tức lấy mạng! Nhớ kỹ điều đó.”

“Ghê quá. Tôi là người yêu hòa bình đấy, nên xin nhẹ tay nha.”

Cả 2 bật cười như thể đồng minh lâu năm, rồi cùng bước về phía trước.

Trải qua đủ buổi luyện tập, cuối cùng lễ chào mừng Thánh Vương cũng tới.

Địa điểm là Nhà hát Giao hưởng, niềm tự hào của Saloum, ngay cạnh hoàng thành.

Công trình do Nhà thờ và quốc gia hợp tác xây dựng, sức chứa 10.000 người, thiết kế tối ưu cho âm thanh, thường dùng cho các buổi hòa nhạc và sự kiện lớn.

“Khi đến giờ, tôi sẽ gọi người.”

“Nhờ cô nhé, Salpha.”

Sylpha khép cửa phòng chờ lại, lập tức bên trong chìm vào bầu không khí căng như dây đàn.

Chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên.

“Fuh... cái cảm giác căng thẳng này mới đã chứ. Hai cô ấy hoàn toàn chìm trong thế giới của mình rồi.”

“Được nghe giọng Saria-tan và Escher-tan ở khoảng cách gần thế này, lại nhiều lần nữa chứ... Bao nhiêu chuyện xảy ra, theo hầu ngài Lloyd quả là đúng đắn...”

Jihriel vừa lau nước mắt vừa run rẩy vì xúc động.

Mà thôi, đừng có khóc giữa lúc người ta đang hát đấy nhé.

“Chắc ta đi dạo chút.”

“Giờ mà còn đi lang thang sao, ngài Lloyd?”

“Không sao. Chúng ta sẽ dùng bản sao tạo bằng ma thuật điều khiển để biểu diễn mà. Với lại, dù Thánh Vương không ra, ít nhất cũng có một hộ vệ đi đâu đó chứ.”

Lúc nãy tôi liếc qua, khí thế từ đoàn Thánh Vương quả là không tầm thường.

Dù Thánh Vương khó gặp, nhưng biết đâu có ai đó trong đoàn sẽ tách ra và đó chính là cơ hội.

“Tôi thì nghĩ khó lắm...”

“Hộ vệ mà tự ý bỏ vị trí thì hơi lạ...”

“Thôi, trước khi Sylpha tới gọi thì đi luôn.”

Tôi lặng lẽ rời phòng, bước qua hành lang ra hội trường.

Đảo mắt một vòng... và thấy ngay, một nhóm áo trắng.

Chính là Thánh Vương và đoàn hộ vệ.

“Hừm... so với loài người thì ma lực của họ khá, nhưng cũng chẳng đến mức đặc biệt.”

“Thánh Vương chắc là người ngồi giữa kia. Dù từ đây không thấy mặt.”

Giữa nhóm, một chiếc mũ trùm trắng tỏa ra áp lực mạnh hơn hẳn.

Hắn là Thánh Vương sao...?

Nhưng vẫn chưa thấy mức nguy hiểm mà Beal nói.

Còn có điều lạ, ma lực hắn tỏa ra lại đen tối, u ám, chẳng giống chút nào với hình ảnh Thánh Vương.

“Hậu duệ của William cũng yếu đi nhiều sau thời gian dài hòa bình. Thánh Vương chắc cũng vậy thôi.”

“Với lại, người hầu Chúa thì cần gì sức mạnh. Truyền giảng hòa bình mới là sứ mệnh chính. Ngài Lloyd không cần bận tâm.”

“Các ngươi chẳng hiểu gì cả.”

Tôi đâu hứng thú đánh nhau với kẻ mạnh.

Điều tôi muốn là những sức mạnh thú vị, đặc biệt là liên quan tới ma thuật.

Ma thuật thần thánh chưa có nhiều mẫu để nghiên cứu, và một kẻ mang danh “Thánh Vương” biết đâu sở hữu loại năng lực khác biệt.

“Nhưng tới gặp thẳng thì quá nổi bật. Thôi thì... để họ chủ động tiếp cận vậy.”

Tôi búng tay một cái.

Một lát sau, một hộ vệ bỗng hốt hoảng rời chỗ.

“Ồ! Hộ vệ rời đi rồi!”

“Ngài làm gì vậy, Lloyd-sama?”

“Chỉ khiến hắn... mắc tiểu thôi.”

Đó là ứng dụng nhỏ của ma thuật điều khiển.

Đánh vào tiềm thức thì chuyện này dễ như chơi.

Ban đầu tôi nhắm vào Thánh Vương, nhưng bị chặn lại, rồi phản xạ bật sang kẻ bên cạnh.

Dù ở khoảng cách đó, hắn vẫn chặn được ma thuật của tôi...

Fufuh, thú vị đây.

Nhưng vui để sau, giờ tạm lấy tên hộ vệ kia làm mục tiêu vậy.

“Đúng là ngài vẫn chơi ác như mọi khi…”

“Quả là một phát lạc đạn hoàn hảo…”

Không đề phòng thì ráng mà chịu.

Nếu là Sylpha thì chắc chắn đã cảm nhận được khí tức mà né kịp rồi.

Rõ ràng ý thức làm vệ sĩ của hắn vẫn còn kém xa.

Dù sao thì, tôi cũng lập tức tiến về nhà vệ sinh gần nhất với chỗ vừa rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận