"Owah!? R-Ren!?"
“……Lloyd? Cái bộ dạng gì thế kia? Sao lại mọc cả sừng nữa?”
Ren nheo mắt, nghiêng đầu khi nhìn thấy hình dạng hiện tại của tôi.
Thôi thì tốt nhất cứ ngoan ngoãn giải thích cho rồi.
“À thì… thật ra là thế này thế nọ…”
“Ể? Lloyd, chẳng lẽ cậu biến thành ma tộc rồi à?”
“Chuẩn xác thì… là dung hợp với Ma Vương. Còn cơ thể thật thì ở kia.”
“Uwaaaah!? L-Lloyd chết rồi!?“
Ren hoảng hốt lao tới ôm lấy cơ thể tôi đang nằm, làm ơn đừng tự ý khai tử người khác chứ.
“……À, thật sự là vẫn còn thở.”
“Ừ, nhưng ý thức của tôi bị trộn vào bên này, nên giờ không tách ra được nữa. Vậy nên này, Ren, Connie, hai người phải giúp tôi che mắt mọi người cho tới khi tôi quay lại.”
“B-bọn tôi…? Che giấu chuyện Lloyd nằm bất động…? Chuyện này… khó lắm đó.”
“Tôi biết là quá sức, nhưng giao cơ thể cho Grimo hay Jihriel trông cũng không khả thi.”
Cả hai bọn họ đều đang dính một phần ma lực thể của tôi, tách ra cũng chẳng nổi.
Thế nên chỉ còn cách trông cậy vào Ren và Connie thôi.
“Hmm… nhưng mà lừa được Sylpha-san thì khó lắm.”
“Ừ đó. Giá mà cậu không nằm liệt giường thì còn đỡ…”
Cả hai liếc nhau, gật gù đồng ý.
…Cũng đúng.
Đối phương là Sylpha có thể nhận ra chỉ một chút khác thường.
Lừa cô ấy bằng một cơ thể nằm bất động?
Bất khả thi.
“Vậy thì dùng ma thuật điều khiển… rồi xong.”
Tôi tạo một thuật thức mô phỏng tính cách bản thân, rồi gắn vào cơ thể.
Nhờ khả năng can thiệp sâu vào cấu trúc thuật thức như bây giờ, mới có thể làm được chuyện này.
Một lúc sau, cơ thể tôi từ từ mở mắt, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Chào buổi sáng, Ren, Connie. Hai cô gái hôm nay lại dễ thương quá.”
“Khụ khụ!!”
Ren sặc nước.
Connie thì đứng như tượng.
“Được hai mỹ nữ xinh đẹp thế này chăm sóc, ôi tôi thật may mắn làm sao!”
Cơ thể tôi bắt đầu xoay vòng và nhảy nhót lố bịch, khiến mọi người trong phòng chết lặng.
“C-cái quỷ gì đây…?”
“Hoàn toàn chẳng giống tính cách Lloyd-sama chút nào!”
“Hmm… thất bại rồi à.”
Quả thật, việc tự mô phỏng tính cách tôi khó hơn tưởng.
Với thế này thì khó mà lừa ai được.
“…Mà khoan, biết đâu lại xài được. Sylpha-san có khi lại khoái kiểu này.”
“Ừ, với lại dạo này chị ấy cũng hay giao cho Grimo hoặc Jihriel trông hộ để ra ngoài. Nếu bọn mình phụ thì chắc vẫn ổn.”
Hóa ra đánh giá của hai người lại tích cực bất ngờ.
…Khoan, nghĩa là chuyện tôi giao cơ thể cho họ để tự đi ra ngoài vốn đã bị lộ từ lâu à?
Cũng phải, tôi vốn là Đệ thất hoàng tử chẳng mấy ai để tâm.
Không ai soi mói thì tốt quá rồi.
Ren và Connie có lườm tôi một cái, nhưng chắc là ảo giác thôi.
“Cơ mà, từ vụ định phục thù Thánh Vương lại xoay sang thế này… Đúng là không nên hành động chỉ vì thấy thú vị. Mà… hắn biến đi đâu mất rồi nhỉ?”
—Thánh Vương đã biến mất ngay giữa buổi trình diễn.
Rõ ràng đứng ngay bên cạnh, vậy mà tôi lại hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của hắn.
Thánh Vương… rốt cuộc hắn là ai?
◆
“Đây là chuyện gì hả?”
Giọng nói vang vọng trong một không gian trắng xóa.
Đứng đối diện, Thánh Vương trông có vẻ lúng túng.
Bên kia tấm màn trắng là một bóng người, từ đó tỏa ra khí thế uy nghiêm.
“Ta đã bảo ngươi giết Ma Vương. Vậy mà chẳng những không ra tay kết liễu, ngươi còn để mặc hắn sống lại. Giờ hãy nói cho ta biết lý do ngươi dám trái lệnh một vị thần.”
Giọng nói tuy bình thản nhưng ẩn chứa uy lực mạnh mẽ, toát lên ý chí không chấp nhận bất kỳ lời chống chế nào.
Dù phải chịu sức ép khủng khiếp ấy, Thánh Vương vẫn cười nhạt:
“Ngài biết không, thưa Thần… Tôi vẫn luôn nghĩ, liệu có nhất thiết phải giết một kẻ chưa từng gây hại gì, chỉ vì hắn là ma tộc không?”
Hắn gọi người kia là “Thần” và thong thả giải thích:
“Đúng là phần lớn ma tộc coi con người chẳng khác gì sâu bọ, thậm chí mạng đồng loại cũng rẻ rúng như rác. Toàn một lũ tà ác hiện hình, giáo lý coi chúng là cái ác tuyệt đối cũng không sai. Bảo tôi giết thủ lĩnh của chúng, tôi hiểu. Nhưng chí ít, với tư cách Thánh Vương, tôi thấy mình phải xác minh xem kẻ đó có thực sự đáng chết hay không. Thế nên tôi mới tìm cách nhìn rõ con người của Ma Vương Beal.”
“Vậy… kết quả là?”
“Ừm, cũng chẳng khác mấy, hiếu chiến, thô bạo. Tôi tưởng mình toi đời rồi đấy. Hahaha.”
Thánh Vương vừa cười vừa tiếp lời:
“Ngay giữa lễ đón tiếp cấp quốc gia, tôi bỗng bị nhốt trong kết giới rồi bị tấn công. Mặt đất nứt toác, bầu trời xé rách, đúng kiểu tận thế. May nhờ ma khúc tôi mới thoát chết. Nhưng lần sau… chưa chắc.”
“Nếu hắn nguy hiểm đến thế, sao ngươi không kết liễu?”
“Bởi vì… đó là tất cả những gì hắn làm. Hắn muốn hạ tôi, nhưng không hề định liên lụy dân thường. Chỉ thế mà đã vội đóng mác ‘ác nhân’ thì, với một kẻ theo chủ nghĩa hòa bình như tôi… thật không ổn.”
Gió lốc bỗng nổi lên, dữ dội hơn theo từng lời Thánh Vương nói, như thể phản ánh cơn giận của vị thần.
“Hãy thôi ngông cuồng. Sức mạnh đi đôi với trách nhiệm. Ngai Thánh Vương không dành cho kẻ thiếu quyết tâm.”
“Xin lỗi, nhưng câu đó tôi phải trả lại cho ngài đấy.”
Giọng Thánh Vương thay đổi hẳn, trầm xuống, kiên định, và mạnh mẽ.
“Giáo lý bảo mọi sinh mệnh đều bình đẳng. Thế mà chỉ vì hắn là Ma Vương, ngài đã muốn giết ngay từ đầu? Một kẻ xử án cẩu thả như vậy… không xứng để định đoạt số phận muôn loài đâu.”
“Ngươi…!”
Sức ép từ cả hai phía tạo thành cơn bão cuộn xoáy, tấm màn trắng giữa họ tung bay dữ dội.
“Giết một kẻ còn chưa hiểu rõ… chỉ là lý lẽ của kẻ yếu thiếu tự tin. Trong thế giới mạnh được yếu thua, điều đó đôi khi bất đắc dĩ phải chấp nhận. Nhưng tôi là Thánh Vương truyền đạt ý chí của một đấng tối cao. Tôi có nghĩa vụ lắng nghe, quan sát, rồi mới phán xét. Nếu ngài, một vị thần, lại đưa ra phán quyết cẩu thả như vậy… thì tôi tuyệt đối không thể dung thứ.”
“Ngông cuồng! Nếu vì chậm trễ mà thứ cần bảo vệ bị hủy diệt thì sao!?”
“Thì đó chính là! Lý lẽ của kẻ yếu mà tôi vừa nói đấy, ông già!”
Thánh Vương gầm lên.
Lúc này, trên gương mặt ông không còn chút vẻ uể oải thường ngày, mà thay vào đó là sự nghiêm nghị đến lạnh người.
Làn sóng áp lực cuồn cuộn tỏa ra, khiến mái tóc ông tung bay dữ dội.
“Ta đã đi khắp nơi theo lệnh của ngươi, gặp đủ hạng người: kẻ mạnh, kẻ yếu; người tốt, kẻ xấu; kẻ thanh liêm, kẻ bẩn thỉu; kẻ chơi công bằng, kẻ mưu mô xảo trá; kẻ có nỗi khổ riêng và kẻ chẳng có lý do gì để làm ác… con người, dị nhân, và cả ma tộc. Có những ma tộc mạnh mẽ thống lĩnh kẻ xấu để ngăn chặn tổn hại, và cũng có những con người yếu ớt xúi giục kẻ mạnh gây ra hỗn loạn. Ai thiện, ai ác đâu phải thứ có thể phán quyết đơn giản. Vậy mà ngươi lại tùy tiện chỉ định đối tượng cần trừng phạt, chẳng khác nào nhắm mắt bắn tên.”
“... Ta biết ai là kẻ đáng diệt.”
“Đừng có dối trá. Lần trước ngươi bảo ta giết một dị nhân, kết quả là phong ấn nơi đó bị phá, ma vật tràn ra khắp vùng. Trước đó, khi ta giết một con người theo chỉ thị của ngươi, cả lãnh thổ ấy lập tức bùng lên một cuộc phản loạn lớn. Và không chỉ hai lần đó, những trường hợp tương tự, ta đã thấy đầy rẫy!”
Những ký ức cũ ùa về trong tâm trí Thánh Vương, những lần ông vung sức theo mệnh lệnh, và đổi lại chỉ là hỗn loạn cùng tang thương.
Mỗi lần như thế, trong lòng ông lại dấy lên nghi vấn.
Nhưng ông đã nén chúng xuống, khóa chặt trong tim, rồi dần dần khép lòng lại.
“Với cái cách hành xử đó, ngươi còn xứng đáng gọi mình là thần sao? Còn ta… ta sẽ chẳng bao giờ làm những chuyện trơ trẽn như thế, vì chỉ nghĩ thôi đã thấy nhục nhã rồi.”
Đột ngột, cơn cuồng phong áp lực ngừng hẳn.
Thánh Vương hơi sững lại.
Sau tấm màn trắng, vị thần ung dung chống cằm, như đang quan sát một kẻ nhỏ bé đang vùng vẫy.
“Ồ, tìm ra được lời biện minh rồi à? Hay là muốn bỏ cuộc luôn? Nào, dùng trí tuệ của Thần mà thuyết phục ta đi.”
Lời khiêu khích của ông chỉ nhận lại một ánh nhìn lạnh lẽo.
“... Thật đáng tiếc. Ta đã từng rất coi trọng ngươi.”
Ngay khoảnh khắc đó, ánh sáng chói lòa bùng lên, bao trùm lấy Thánh Vương.
“Kh…! Khoan—”
Chưa kịp nói hết câu, thế giới quanh ông đã bị nhuộm thành một màu trắng tuyệt đối.
Và khi ánh sáng tan đi… Thánh Vương đã biến mất.
Sau tấm màn, vị thần khẽ “hừ” một tiếng đầy chán chường, như thể vừa gạt bỏ một quân cờ đã hết giá trị.


0 Bình luận