Chuyển sinh thành đệ thất...
Kenkyo na Circle Meru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 8

Chương 210: Nguyên nhân sa sút

0 Bình luận - Độ dài: 1,685 từ - Cập nhật:

"L–Lloyd-sama! Công nhận là tiếng đàn của Thánh Vương cũng ngang ngửa Saria-tan thật đấy, nhưng… bảo ông ta thế chỗ thì hơi…"

"Chính vì thế mới là ý tưởng hay chứ còn gì."

Trao vai diễn chính cho một người vừa có kỹ thuật vượt trội hơn cả Saria, vừa có danh tiếng lẫy lừng như Thánh Vương, thì lễ hội lần này chắc chắn thành công rực rỡ.

Hơn nữa, tôi còn có thể tha hồ thưởng thức tuyệt phẩm của thần, lại được nghe chính Thánh Vương chơi bản nhạc do mình sáng tác, nghĩ thôi đã thấy thú vị.

Đúng là ý tưởng khiến ai cũng vui, một mũi tên trúng mấy đích.

Ha… mình thật đáng sợ với trí tưởng tượng này.

"Không, không, Lloyd-sama ạ, ngài thử nghĩ đến cảm xúc của Saria xem. Bỗng dưng không thể đàn được, chắc chắn cô ấy buồn và bực lắm. Lễ hội này cũng là thứ cô ấy mong chờ. Vậy mà giờ lại giao phần đó cho chính kẻ gây ra chuyện… thế thì tàn nhẫn quá!"

"Vậy sao…?"

Tôi thì nghĩ, nếu đã không chơi được thì giao cho người khác thôi.

Cá nhân tôi mà rơi vào tình huống đó, chắc sẽ tranh thủ giả vờ buồn bã để có thời gian nghiên cứu cho sướng.

"Ôi trời, cậu đúng là không có trái tim à, Lloyd-kun? Hãy thử đặt mình vào vị trí cô ấy mà nghĩ đi. Bắt chính tôi, thủ phạm làm người thế vai, cậu nghĩ cô ấy chịu nổi chắc?"

"Được thôi. Ông làm đi."

Câu nói dứt khoát của Saria khiến Thánh Vương lúng túng.

"Ể!? Th–thật à? Tôi… cũng hơi ngại đó. Có khi nên suy nghĩ lại thì hơn…"

"Gì chứ? Đàn ông mà lại nuốt lời à?"

"Không phải vậy… nhưng mà… cô đâu có thực sự nghe tôi chơi bao giờ?"

"Nhìn thôi cũng biết ông chơi không tệ."

Giống như một kiếm sĩ thượng thừa có thể đánh giá thực lực đối phương chỉ qua dáng đứng và khí thế, Saria, một thiên tài âm nhạc chỉ cần nhìn là biết trình độ của đối phương, chẳng cần phải nghe.

"Nhưng… đúng là cũng phải làm cho mọi người tin mới được. Lloyd, mau đi gọi tất cả đến đây."

"V–vâng!"

Tôi bị Saria đuổi ra ngoài để đi gọi người.

Từ trong phòng, vẫn nghe tiếng Thánh Vương cười gượng:

"Quả là một người phụ nữ mạnh mẽ…"

Tôi nhanh chóng tìm gặp Albert và mọi người rồi quay lại.

Trên đường, tôi kể sơ tình hình, và ai nấy đều tỏ rõ vẻ không tin nổi.

"Saria mà không thể chơi đàn ư… khó mà tin được."

"Đã vậy còn để Thánh Vương thế chỗ? Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?"

"Liệu Saria có ổn không… lo quá."

"Thánh Vương hay ai cũng kệ, chỉ cần kém Saria dù chỉ một chút thôi thì không bao giờ chấp nhận!"

"Ừ, thà để trống còn hơn. Thôi, cho xem bản lĩnh nào."

Giữa những lời bàn tán, Saria đẩy cây đàn piano về phía Thánh Vương.

"Nào, mau chứng minh thực lực đi."

"Rồi rồi, tôi hiểu… Vậy thì—"

Ngón tay ông ta nhẹ nhàng lướt trên phím đàn.

—♪—

Tiếng nhạc vang lên không chút tì vết.

Dù không phải thần khúc, nhưng cũng đã quá đủ.

Mọi người chỉ lặng im, lặng nghe, rồi rưng rưng nước mắt.

"…Không có gì để chê. Quả thật không thua kém Saria."

"Vâng, một màn trình diễn tuyệt vời. Cá nhân tôi thì chẳng ưa gì, nhưng kỹ thuật thì không có gì để phàn nàn."

Cả Birgit và Sylpha đều gật gù công nhận.

Những người khác cũng không ai bắt bẻ được gì.

"…Nhưng Saria, em có chắc muốn giao cho ông ta không? Nếu không thích thì vẫn rút lại được mà."

"Không sao đâu, chị Girbit. Điều em muốn chỉ là lễ hội thành công."

"Ừ, miễn em nói vậy là được… À mà là Birgit, không phải Girbit nhé?"

Một khi chính Saria đã nói vậy, chẳng ai còn lý do phản đối.

—Lễ hội sắp bắt đầu.

Đêm trước ngày diễn ra, Saria ngồi trước cây piano dưới ánh trăng.

Cô đưa tay lên, định chạm vào phím đàn… nhưng bàn tay không chịu nghe lời.

Cô cố gắng điều khiển từng ngón tay, nhưng cả người run lên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

"…Khốn thật…"

Cô đập mạnh cả hai tay xuống bàn phím, Rầm!

Âm thanh vang vọng trong đêm, rồi tan vào bóng tối tĩnh mịch.

Bờ vai Saria khẽ run, hơi thở gấp gáp, nắm tay siết chặt.

"…Không được. Dù thế nào cũng không thể đàn nổi…!"

Bao nhiêu lần thử lại từ hôm đó, kết quả vẫn vô vọng.

Cô thật sự muốn tham gia lễ hội, muốn song tấu cùng Escher, muốn chơi bản nhạc Lloyd sáng tác…

Nhưng giờ thì bất lực.

Cuối cùng, đành phải để gã đàn ông kia thế chỗ.

"Vấn đề… là ở tâm lý sao."

Có vẻ như cái gã Thánh Vương kia đã làm gì đó, nhưng chắc chỉ là cái cớ.

Từ trước đó, cô đã bắt đầu thấy không hài lòng với chính phần trình diễn của mình, và ở một góc sâu trong tâm trí, cô mơ hồ cảm nhận rằng sẽ đến lúc mình không thể đàn nữa.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nó thật sự xảy ra, chỉ còn lại cảm giác nặng nề đè ép.

Muốn chơi nhưng không thể, suốt đời cô chưa từng trải qua điều này, nên hoàn toàn không biết cách vượt qua.

"Phải làm gì đây…?"

Hay là… sẽ mãi mãi như thế này?

Nếu lấy đi âm nhạc, thứ duy nhất cô quan tâm thì còn lại gì của Saria?

Lúc đó, liệu cô còn lý do để sống không?

Những suy nghĩ tiêu cực xoay vòng trong đầu, trói chặt cô trong tuyệt vọng.

Đúng lúc ấy, từ phía sau, một cái bóng dài đổ xuống, và một giọng nói vang lên cùng cảm giác lạnh buốt ở cổ, như bị lưỡi dao kề sát.

"Nguyên nhân của ngươi… có lẽ nằm ở cội nguồn."

Người đó là một gã đàn ông toàn thân đen kịt.

Gương mặt ẩn trong bóng tối, chỉ đôi mắt sắc lạnh là lóe sáng.

"Không chỉ âm nhạc, mà trong mọi lĩnh vực nghệ thuật, chuyện người sáng tạo bỗng không thể tiếp tục là điều thường thấy. Khi đó, hãy nhìn lại khởi điểm của mình… Chính động lực ban đầu sẽ là chìa khóa để trở lại."

"Khởi điểm… của tôi?"

"Lý do ngươi bắt đầu với âm nhạc, cảm xúc khi đó… hãy nhớ lại."

Nói xong, bóng đen định hòa vào đêm tối, nhưng—

"Khoan đã!"

Saria gọi giật lại, giọng đầy nghi hoặc:

"Anh là kẻ xấu, phải không? Sao lại cho tôi lời khuyên?"

"Hừ, đừng hiểu nhầm. Ta làm vì ta. …Bản nhạc của ngươi không tồi. Một kẻ có tài đến mức khiến tai ta muốn lắng nghe thì thật uổng phí nếu để biến mất. Chỉ thế thôi."

Bóng đen nói xong thì lần này thật sự tan vào màn đêm.

“Ra vẻ ta đây…”

Saria khẽ lẩm bẩm, cúi mắt nhìn xuống đôi bàn tay mình.

Trong tĩnh lặng, cô lần tìm lại những ký ức xưa.

“Nhắc mới nhớ… Lần đầu tiên mình chạm vào nhạc cụ là khi nào nhỉ?”

Hình như… khoảng 3 tuổi.

Khi ấy, cô đang chơi cùng các anh thì một nhạc công cung đình nào đó bước vào, muốn dạy cô học nhạc.

Hình như lúc đó cô đã buột miệng nói:

“Tôi không muốn học từ người kém hơn mình.”

Người ấy chỉ cười khổ, rồi bắt đầu chơi đàn.

Nhưng cô đã đáp lại bằng một khúc nhạc khiến ông phải im bặt.

Từ hôm đó, bao nhiêu nhạc công tìm đến đều bị cô “đánh bại” bằng âm nhạc.

Rồi một ngày, cô gặp Escher.

Giọng ca ấy đã khiến cô lập tức xem Escher là đối thủ cả đời.

Họ hát cùng nhau, đàn cùng nhau…

Có lẽ Escher chỉ đơn thuần là tận hưởng, nhưng Saria thì mỗi lần trình diễn đều âm thầm so kè, tự định ra thắng thua trong lòng.

… Đúng là, gốc rễ của mình có lẽ chính là khát khao chiến thắng.

“Nhưng… thực sự chỉ có vậy thôi sao…?”

Một cảm giác lấn cấn trỗi dậy, như thể mình đã bỏ sót điều gì.

Cô lần ngược ký ức xa hơn nữa.

Đúng vậy… Sau khi gặp Escher, cô vẫn chưa quá đắm chìm vào âm nhạc như bây giờ.

Ngày ngày vẫn chơi đùa cùng các anh, có khi 2, 3 ngày chẳng chạm vào nhạc cụ.

Hoàn toàn như một đứa trẻ bình thường.

Bốn tuổi, năm tuổi, sáu tuổi… rồi em trai ra đời, em gái ra đời, lại thêm một đứa em trai nữa…

Và đến 7 tuổi, Lloyd chào đời. Khi đó—

“Chị Saria?”

Tiếng gọi ngay bên tai khiến cô khẽ giật mình.

Giọng nói ấy… là của Lloyd.

“Lloyd…”

“Xin lỗi đã làm chị giật mình… Nhưng chị ổn chứ? Mồ hôi ra nhiều quá kìa.”

Lúc này Saria mới nhận ra mình đã đầm đìa mồ hôi.

Cảm giác mệt mỏi rã rời và uể oải ập đến, đôi chân chao đảo.

“Ch-chị… không sao đâu…”

“Không sao gì chứ! Mặt chị trắng bệch thế kia. Mau về phòng nghỉ đi. Nào, dựa vào vai em.”

“… Thật sự… chị ổn mà…”

Cô sắp chạm được vào điều gì đó.

Chỉ cần lần thêm chút nữa trong ký ức… là có thể nắm bắt được…

Nhưng trái ngược với ý chí, cơ thể cô đổ sụp xuống.

“Chị Saria!? Chị sao thế!? Chị Saria!”

Tiếng gọi hốt hoảng của Lloyd vang lên xa dần… và Saria vô thức chìm vào bóng tối.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận