Quyển 1 - Quân đoàn xâm lược
Chương 5.1: Legatus Legionis
0 Bình luận - Độ dài: 2,114 từ - Cập nhật:
"Mũi tên đã bắn." "Ta đến, ta thấy, ta chinh phục." "Cả ngươi nữa sao, Brutus?"
Đó đều là những câu nói nổi tiếng của Julius Caesar.
Mặc dù tên gọi Caesar về sau trở thành nguồn gốc từ nguyên của "kaiser" – tức hoàng đế, nhưng bản thân Julius Caesar lại chưa từng đăng quang ngai vị trong suốt cuộc đời mình. Chức vụ cuối cùng của ông là "độc tài vĩnh viễn".
Caesar sinh vào năm 100 trước Công nguyên. Ông xuất thân từ một gia đình quý tộc, song lại có phần hạn chế về tài sản và tầm ảnh hưởng.
Khi ấy, La Mã cổ đại chưa phải là một đế chế, mà đang dần đi đến hồi kết của thời kỳ cộng hòa. Đó là một quốc gia rộng lớn, thịnh vượng, với biên giới không ngừng mở rộng và lãnh thổ bao la. Để tranh giành quyền lực lớn hơn, những người nắm quyền không ngừng dấn thân vào các cuộc đấu đá chính trị và nội chiến.
Đó chính là bối cảnh chính trường mà Caesar đã bước chân vào.
Trong suốt mấy thập kỷ, từ một chính trị gia trẻ tuổi không có gì nổi bật ngoài gia thế, ông đã vươn lên thành chấp chính quan của Cộng hòa La Mã và thống đốc tỉnh Gaul.
Với tài năng quân sự xuất chúng, ông đã dập tắt các cuộc nổi dậy ở Gaul, đánh bại đối thủ chính trị trên chiến trường, và nắm giữ quyền lực tuyệt đối trong biên giới La Mã.
Cuối cùng, Julius Caesar giành được chức vị độc tài.
Đáng tiếc thay, ông bị ám sát ở tuổi năm mươi sáu, sau khi đặt nền móng cho Đế quốc La Mã trong tương lai. Người thừa kế của ông, Octavian, trở thành hoàng đế đầu tiên, tự xưng là Augustus.
Có thể nói Caesar là một chính trị gia và quân nhân hiếm có, nhưng rõ ràng ông không phải là một nhân vật "đơn giản" đến thế.
Ông là một nhà hùng biện vĩ đại, một tác giả văn xuôi xuất sắc, một bậc thầy chiến lược, được lòng dân, quyến rũ và cũng rất trơ tráo.
Có lần bị cướp biển bắt cóc, ông thậm chí còn phàn nàn rằng chúng đòi tiền chuộc quá thấp.
Ông đã tích lũy khối nợ khổng lồ tương đương với ngân sách quốc phòng của cả một quốc gia, nhưng điều đó chưa bao giờ làm lương tâm ông bận lòng. Mãi đến hơn một thập kỷ sau, khi đã đạt đến đỉnh cao quyền lực, ông mới thanh toán hết mọi khoản nợ.
Tương truyền, ông đã ngủ với vợ của ít nhất một phần ba số nghị sĩ La Mã.
Và chứng hói đầu theo tuổi tác được cho là một trong những điều khiến ông phiền muộn.
Những người lính trong quân đội của Caesar còn đặt biệt danh cho vị chỉ huy của mình là "kẻ mê gái hói đầu". Caesar đã chấp nhận điều đó bằng một nụ cười, tạo nên một mối quan hệ thân tình giữa ông và quân đội của mình.
Dù sao đi nữa, Caesar không phải là một vị thánh hay một người cao thượng.
Chuyển cảnh đến năm 1998, cuối thế kỷ 20. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Julius Caesar trịnh trọng tuyên bố: "Có lẽ đã đến lúc ta nên quyết định phẫu thuật. Ngươi thấy sao?"
"Dung mạo của Đức Ngài đã trở thành biểu tượng quốc gia của chúng ta, và điều đó bao gồm cả mái tóc đang lùi dần của Ngài. Xin Ngài đừng hạ mình dùng những phương pháp gian lận như cấy tóc."
Tham mưu trưởng của Caesar cẩn trọng khuyên nhủ vị Đại Thống chế đang cầm gương kiểm tra mái tóc của mình.
Đây là đảo Đại Tự (Lantau) ở Hồng Kông, một phần lãnh thổ của Đế quốc La Mã phương Đông.
Địa điểm của họ bao gồm đồn lũy bảo vệ của quân đội La Mã và Trung tâm Chỉ huy Khu vực Hành chính Đông Á.
Hai người họ đang nói chuyện trong văn phòng chỉ huy của Đại Thống chế Caesar. Mỗi năm, ông dành một phần ba thời gian ở Hồng Kông, một phần ba ở Nhật Bản, và phần còn lại rải rác ở những nơi khác.
Người đang nói chuyện với Caesar là Alexis Yang, một thành viên của ban tham mưu quân sự.
Người đàn ông này tên tiếng Trung là Dương Trọng Đạt. Ba mươi tư tuổi. Dáng người mảnh khảnh của anh ta có thể coi là tuấn tú và thanh lịch, nhưng bộ râu ria lộn xộn quanh miệng và cằm lại tạo ấn tượng hoang dã.
"Gạt chuyện đó sang một bên, xin Ngài hãy nghe báo cáo về cuộc nổi dậy ở Nhật Bản trước."
Dương chiếu một hình ảnh trực quan. Anh ta là một bậc thầy về nhận thức. Một bản đồ Đế quốc Nhật Bản hiện ra trước mắt họ cùng với báo cáo về Liên minh Duy tân.
"Liên minh Duy tân được hình thành bởi những kẻ tự xưng là trung thần lo lắng cho đất nước... Nói thẳng ra, Lãnh địa Kinai chẳng qua chỉ là con rối, trong khi Đế quốc Anh đóng vai trò ba trong một: chủ mưu, kẻ hỗ trợ và nhà cung cấp quân đội chiến đấu."
"Mục tiêu của Anh là Thần thú Tenryuu của Nhật Bản phải không?"
"Theo tin đồn, các thần thú ở Anh sẽ không sống được bao lâu nữa. Phỏng đoán của Ngài rất có thể là đúng."
Tài nguyên thiên nhiên như dầu mỏ và kim loại quý thường là mầm mống của xung đột quốc tế.
Và các thần thú giống như thần linh chính là nguồn gốc của sức mạnh huyền bí. Việc sở hữu những sức mạnh huyền bí mạnh mẽ cho phép các quốc gia đảm bảo sự giàu có, thịnh vượng và sức mạnh quân sự. Đây là cách thế giới hiện đại vận hành.
Tuân thủ quy tắc vàng này, Đế quốc La Mã phương Đông đã thành công. Không làm được điều đó, Mỹ đã suy tàn.
Ưu tiên hàng đầu của một quốc gia đế quốc là đảm bảo sự phù hộ liên tục của các thần thú.
"Đề xuất của Liên minh Duy tân về 'cải cách Đế quốc Nhật Bản bắt đầu từ phía tây và giải cứu Hoàng hậu' dường như đang nhận được phản ứng tích cực từ các lãnh địa phía tây Nhật Bản. Có lẽ họ muốn tái hiện cuộc Duy tân Minh Trị, nơi Satsuma và Chōshū đã nắm quyền kiểm soát triều đình."
Dương duỗi ngón trỏ và vẽ một vòng tròn ở phía tây Nhật Bản trên bản đồ.
Ở đó là các vùng Kyūshū, Chūgoku và Shikoku. Dương là một chuyên gia về khu vực Viễn Đông và rất am hiểu về các vấn đề cũng như lịch sử Nhật Bản.
"Mặt khác, Liên minh đang giương cao khẩu hiệu 'Hoàng hậu phải thoát khỏi ảnh hưởng thối nát của Caesar và quân đội La Mã phương Đông phải bị trục xuất khỏi quần đảo Nhật Bản.'"
"Nghe quen quá nhỉ."
"Họ đang giương cao ngọn cờ chính nghĩa vĩ đại, giống như một kẻ nào đó tên là Caesar đã làm trong quá khứ."
Mười năm trước, các căn cứ quân sự của Mỹ đã được phân bố khắp quần đảo Nhật Bản.
Với lý do lên án quân đội Mỹ đã "can thiệp phi lý vào công việc nội bộ của Nhật Bản – đồng minh của Rome, và xâm phạm quyền lợi của Hoàng hậu Nhật Bản", Caesar đã dẫn một đạo quân gồm hàng nghìn Lê dương tiến đánh xứ Phù Tang. Tự xưng là người bảo hộ Nhật Bản và Hoàng hậu, ông đã đánh bại quân đội Mỹ đang đồn trú tại đây.
Trong vai kẻ chinh phục toàn thắng, Caesar tiến vào và trên thực tế đã trở thành người cai trị tối cao của Nhật Bản, dù chưa chính thức mang danh.
Điều này giống hệt cách ông từng trở thành tình nhân của Nữ hoàng Cleopatra và chinh phục Ai Cập từ rất lâu trước Công nguyên.
"Nhân tiện..." Caesar khẽ nhíu mày, buông một câu đầy nghi vấn, "Mười năm trước, ta đã thu phục được các cận thần tin cậy của đương kim Hoàng hậu và Lãnh địa Kanto, sau đó họ mời ta dẫn quân viễn chinh đến Nhật Bản. Giờ đây, Đế quốc Anh lại muốn dùng chiêu tương tự... Điều ta không hiểu là vì sao Lãnh địa Kinai lại bằng lòng giúp đỡ bọn họ."
"Ý tôi cũng vậy," Tham mưu trưởng Yang gật đầu đồng tình. "Nếu là Kyushu hay Shikoku giúp đỡ người Anh thì tôi không ngạc nhiên, bởi những lãnh địa đó luôn giữ khoảng cách với cả Rome lẫn hoàng tộc hiện tại. Thế nhưng, Tổng đốc Lãnh địa Kinai... Tôi nhớ ông ta vốn không ưa Rome và căm ghét nước Anh kia mà."
"Hơn nữa, ông ta là một kẻ cố chấp, không bao giờ nghe lời khuyên nhủ." Caesar mỉm cười đầy thú vị. Ông đã gặp tất cả mười hai vị Tổng đốc, những lãnh chúa vùng miền của Nhật Bản, và đều nắm rõ tính cách của họ. "Chà, nếu ông ta là một ông chủ ích kỷ của một tập đoàn cổ hủ, có lẽ ông ta đã có cơ hội tỏa sáng trong giới kinh doanh rồi."
"Vậy thì, tại sao ông ta lại để người Anh kiểm soát?"
"Có lẽ ai đó đã dùng một loại ma thuật nào đó để làm tan chảy trái tim cố chấp của Tổng đốc Kinai, gieo vào đó những cảm xúc ấm áp của tình hữu nghị với nước Anh."
"Ma thuật ư? Nghe đặc biệt thuyết phục khi nó đến từ một người đã chết cách đây hai ngàn năm đấy," Tham mưu trưởng Yang nghiêm túc đáp lại lời đùa của cấp trên.
Dù sao đi nữa, trong thời đại hiện đại này, khi các Lê dương, linh thú, tinh linh và những thực thể bí ẩn khác đều đóng vai trò tích cực, việc đặt ra "khả năng này" thường xuyên là điều cần thiết.
"Người thi triển phép thuật có thể không nhất thiết là một đạo sư tâm năng. Đó không phải là loại phép lạ mà các đạo sư cấp độ người bình thường có thể thực hiện được. Tinh linh và linh thú cũng không thể, bởi những thứ đó không hiểu được sự phức tạp của trái tim con người. Những kỹ năng cao cấp của 'điều khiển tâm trí' nằm ngoài khả năng của chúng."
Vị đạo sư tâm năng kiêm tham mưu trưởng của quân đội La Mã tự mình phân tích.
Nói thêm, ông ta chỉ là một đạo sư tâm năng cấp trung. Điều tối đa ông ta có thể làm được là "dùng tâm năng để đánh lừa mục tiêu bằng ảo ảnh" giống như một ninja Nhật Bản.
"Chẳng phải khả năng như vậy là một đặc trưng của những người đồng cấp với Ngài, những Kẻ Phục Sinh sao?"
"Tất nhiên, chúng ta có khả năng thực hiện nhiều kỳ tích siêu nhiên, nhưng loại chuyện này cũng nằm ngoài khả năng của chúng ta," Caesar đáp lời, nhún vai.
"Ngươi biết rõ mà, phải không? Những Kỳ Công của chúng ta... thuần túy là những khả năng tái hiện lại những thành tựu lẫy lừng từ kiếp trước vào hiện tại. Chúng hoàn toàn vô dụng ngoài chiến trường."
"Vậy thì ma thuật là không thể?"
"Vội vàng kết luận thì còn quá sớm." Caesar nháy mắt với Tham mưu trưởng Yang rồi nói, "Họ luôn là những người mang đến những sức mạnh thần bí hoàn toàn mới cho thế giới này. Khi những người phụ nữ ấy cầu nguyện những thánh thú cao quý để có được 'vũ khí bảo vệ quốc gia', các thánh thú đã ban cho họ những Lê dương. Khi họ cầu nguyện để có được 'những anh hùng chiến thắng', chúng ta đã được hồi sinh."
Người đàn ông mà cái tên của ông đã trở thành đồng nghĩa với hoàng đế mỉm cười đầy tự tin.
"Trong thế giới này — các thánh thú sẵn lòng lắng nghe những yêu cầu ích kỷ và cá nhân của một số người nhất định."


0 Bình luận