Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7 - Mê cung của sống và chết

Chương 02 Thú cưng mới

1 Bình luận - Độ dài: 2,920 từ - Cập nhật:

"Ôi chao chao chao, Kilou, cuối cùng cậu cũng về rồi, sư phụ lo muốn chết!" Chân tôi vừa chạm đất ở Warren Caesar, ngay lập tức bị một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn lao vào lòng ôm chầm lấy.

Nhìn đối phương khóc nức nở, tôi vừa xúc động lại không dám cử động.

"Cô Yaiba, nước mũi, nước mũi sắp chảy ra rồi kìa." Tôi vội vàng trấn an.

Trên trán đối phương có một đôi sừng, đôi mắt dị thường với đồng tử kép, tứ chi nguyên bản được thay thế bằng những lưỡi đao sắc bén, lấp lánh ánh thép lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

Yaiba, người thầy một nửa của tôi, vì hai bên chưa xác định mối quan hệ chính thức, tôi chỉ gọi cô ấy là sư phụ, nhưng Yaiba dường như không định thừa nhận tôi là đệ tử.

Cũng vừa là thầy vừa là bạn.

Tôi không dám cử động lung tung, tứ chi của Yaiba là những lưỡi đao sắc bén và nguy hiểm, tôi có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương qua lớp quần áo. Tôi sợ chỉ cần bất cẩn một chút là mình sẽ bị cắt đôi.

"Cẩn thận Quỷ Tộc, họ là kẻ thù."

Lời Saori nói vẫn văng vẳng bên tai, hồi tưởng lại thanh lưỡi đao sau lưng, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.

Quỷ Tộc có lẽ thật sự rất nguy hiểm, nhưng riêng Yaiba, cô ấy là người thầy tôi tuyệt đối tin tưởng, nếu không thì tôi không thể sống sót mà ra khỏi mê cung đó.

Yaiba nghe xong nhận ra mình có chút thất thố, nới lỏng vòng ôm tôi ra định lau nước mũi, đáng tiếc hai tay đều là lưỡi đao nên không tiện. Tinh linh đạo sư Ahifa bên cạnh phải lấy khăn giúp Yaiba lau.

"Cậu ít nhất cũng là giáo viên, chú ý chút dáng vẻ trước mặt học sinh đi chứ."

"He he, tôi biết rồi, cậu tốt bụng quá, Ahifa." Yaiba khúc khích đáp lại.

Ahifa lắc đầu bất lực, quay đầu nhìn tôi và nhóm người phía sau, nở nụ cười đặc trưng của giáo viên.

"Chào mừng trở về, các vị người thừa kế Thần Tộc, và... Kilou, chào mừng trở về."

Từ xa trên gác chuông, Kenny thu lại tầm quan sát phép thuật, bắt đầu báo cáo động tĩnh bên này.

"Xem ra... Công chúa và nhà vua cũng có thể yên tâm rồi."

Khi trở lại Warren Caesar đã gần hoàng hôn. Các học sinh Thần Tộc không biết chuyện vẫn như mọi khi tan học trở về ký túc xá hoặc rời trường về hành cung. Từ xa, họ nhìn thấy tôi và mọi người đang báo cáo với Ahifa về những gì đã chứng kiến trong chuyến đi này.

"Đó là... Công chúa sao?"

"Là Thánh Nữ đại nhân!"

"Hoàng tử về rồi!?"

Chỉ trong tích tắc, tin tức này lan truyền nhanh chóng qua phép thuật truyền tin. Toàn bộ Warren Caesar từ tầng lớp thấp nhất đến cao nhất đều phấn chấn, rất nhanh đã thu hút không ít người vây quanh chúc mừng.

"Họ phấn khích thế à?" Tôi bị đám đông chen chúc như vậy làm cho sợ hãi. Theo lý mà nói Hilde và các cô ấy cũng đâu có đi lâu lắm đâu nhỉ? Sao đám người này đều phấn khởi vậy?

"Đương nhiên rồi, dù sao chúng ta cũng là người thừa kế Thần Tộc mà. Mọi cử chỉ đều là thể diện của Thần Tộc, công chúa cao quý từ bên ngoài trở về sao có thể không gây chú ý chứ?" Vera đi đến bên cạnh tôi giải thích, "Hãy vực dậy tinh thần đi, thể hiện mặt tốt nhất của mình cho họ thấy."

Nói xong, Vera cười vẫy tay chào hỏi đám đông từ xa.

"A a a a a a a!"

"Công chúa, ánh sáng của chúng tôi!"

"Hay quá!"

Sự nhiệt tình của Tộc Thú Nhân quả nhiên không bao giờ lắng xuống, hệt như tình hình trong lần khảo hạch trước.

Tiếng reo hò đinh tai nhức óc của Tộc Thú Nhân cũng mang theo bầu không khí của các Thần Tộc khác. Tất cả họ đều đang chờ đợi điện hạ của mình chào hỏi họ.

"Thấy chưa? Hiệu quả tốt lắm ~" Vera dường như đang khoe khoang, cười híp mắt nói với tôi.

"Không quan trọng, dù sao cũng đâu phải reo hò cho tôi..."

Vera vẫn sinh động như mọi khi.

"Ồn ào thật..." Merlin cũng không thích bầu không khí như vậy, tiếng reo hò của Ma Tộc chỉ mang lại cho cô ấy những ký ức không tốt về thời thơ ấu.

Fitzine nghe xong lập tức nâng cao mười hai phần tinh thần, trực tiếp kéo cổ họng hét về phía Ma Tộc.

"Nhìn cái gì vậy!? Mau giải tán cho tôi! Đây là mệnh lệnh! Không được kêu!"

Đối mặt với thái độ thô bạo như vậy, Ma Tộc không những không oán giận mà còn rất dứt khoát rời đi.

Đây mới là Fitzine, hoàng tử của chúng ta, đúng là phải tính khí nóng nảy mới đúng chất.

Người thừa kế Long Tộc không nói một lời phất tay, các Long Tộc liền tán thành và chia làm hai nhóm nhường đường cho hắn.

"Ngại quá, tôi còn có việc cần trở về xử lý, xin được cáo lui trước." Người thừa kế Long Tộc cúi đầu chào Ahifa xong liền quay người rời đi.

Vị người thừa kế này đến nay mọi thứ đều là một bí ẩn, nhưng xét đến việc hắn là một Long Tộc có thể nhảy cao hàng trăm mét, tôi cũng không dám trêu chọc hắn.

Còn về Galuye thì...

Khóe miệng cô ấy khẽ mím, nụ cười dịu dàng như gió xuân vẫn như trước đây khiến người khác cảm thấy thoải mái vô cùng. Đặc tính của Thánh Tộc được cô ấy thể hiện tinh tế đến tột cùng, nhưng lại có ai biết, đằng sau nụ cười ấy rốt cuộc ẩn chứa ý nghĩa gì.

Cô ấy thực sự vui mừng vì được nhìn thấy những người Thánh Tộc này, hay nụ cười ấy vốn dĩ không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Trong lòng cô ấy rốt cuộc đang nghĩ gì, không ai biết.

"Kilou..." Cô ấy quay người nói với tôi, "Lần sau cùng ăn cơm nhé, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

"Ừm, thực ra... tôi cũng có chuyện muốn nói."

Hai chúng tôi nhìn vào mắt nhau, nhưng tôi cuối cùng cảm giác có gì đó không thích hợp, cẩn thận từng li từng tí nói.

"Cậu không sao chứ?"

"...Không sao, cảm ơn đã quan tâm."

Galuye làm lễ xong rồi rời đi, Vera sau khi đi qua một lần buổi hòa nhạc cũng cáo từ.

"Các cậu cũng trở về đi thôi, đi lâu như vậy chắc mệt chết rồi phải không? Chuyện sau đó ngày mai hãy nói." Ahifa làm xong một phần ghi chú rồi nói.

Tôi liếc nhìn Hilde bên cạnh. Mặc dù không có biểu thị gì, nhưng tôi biết Hilde cũng không thích chỗ đông người, lúc này trở về ký túc xá là quan trọng nhất.

Cùng Merlin cáo biệt xong, tôi dẫn Hilde hướng về ký túc xá, ngôi nhà của chúng tôi.

Màn đêm buông xuống, trong ký túc xá, Hilde nhất quyết không để tôi nấu cơm, khăng khăng muốn tự tay vào bếp.

"Anh trai mệt lắm rồi, không được làm lung tung nữa."

Tôi không lay chuyển được cô ấy, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa vuốt ve thanh đao Saori giao cho mình.

"Em cũng mệt lắm mà, Hilde..." Tôi nhỏ giọng nói. Đứa bé này hình như vì tôi bị bắt cóc mà đã rất lâu không được nghỉ ngơi đàng hoàng, tôi thực sự là thất trách quá.

Trong khi đó, Hilde cảm nhận được nhiệt độ từ bếp lò, cùng với tiếng nấu canh quen thuộc, cảm nhận được sự ấm áp thường ngày, cô ấy mới ý thức được tất cả những điều này đều là thật. Anh trai thật sự đã trở về, tất cả đều không phải giả tạo.

Khóe mắt hơi hoe hoe nước, nhưng cô ấy vội vàng lau đi. Kilou thật vất vả bình yên vô sự trở về, không thể thấy mình trong bộ dạng này. Tỉnh táo lại đi, Hilde.

Tâm hồn, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại rồi...

Mà tại ký túc xá của Galuye, cô ấy ngồi trước gương, nhìn mình trong gương.

Cô ấy loay hoay với khuôn mặt mình, làm ra các biểu cảm hỉ nộ ái ố, đồng thời quan sát và điều chỉnh từng chút một.

Đây là môn bắt buộc hàng ngày.

Thực ra bây giờ cô ấy đã không cần làm loại thử nghiệm này nữa, cô ấy đã sớm luyện tập thành thục rồi, thế nhưng vừa rồi, nụ cười của cô ấy vậy mà lại để tôi phát giác được sự khác thường.

Không tốt, không tốt, không tốt...

Tôi còn chưa nói cho Kilou tất cả, tôi còn chưa để cậu ấy chấp nhận mình bây giờ, tôi quyết không thể bộc lộ ra bản tính khắc nghiệt của mình, tôi không thể để cậu ấy chán ghét tôi.

Nghĩ tới những điều này, cô ấy càng ra sức làm ra đủ loại biểu cảm.

Và đây, chính là nụ cười của thánh nữ, có thể cho người khác cảm giác như được tắm trong gió xuân.

Dưới đèn đuốc, mặt nạ lừa dối đang bị không ngừng tái tạo. Hành động cứu rỗi đã từng giải phóng nội tâm một thiếu nữ.

Nhưng đồng thời, cũng thả ra một Quái Vật.

"Ai, là do gần đây quá mệt mỏi sao, sức ăn đều tăng lên."

Ban đêm, tôi nằm trên giường mình nhìn lên trần nhà ngẩn người.

Tối nay tôi ăn như trâu, ăn nhiều gấp đôi lượng cơm bình thường.

Lâu ngày không gặp cảm giác đói bụng rồi...

Tôi vuốt ve bụng mình. Vết thương bị Mander đánh xuyên qua khi đối chiến với Thú Vương đã được bất tử chi lực chữa trị. Cũng từ đó về sau, tôi được giải thoát khỏi sự nô dịch của Saori.

Con bé đó... cũng không biết bây giờ ở đâu, trải qua thế nào.

Hy vọng khi tìm về nhân tính, cô ấy không còn nghĩ đến chuyện ăn thịt người nữa.

Nói đến Hilde tắm lâu thật. Con gái tắm rửa đều phải lâu như vậy sao? Tôi lâu như vậy không tắm rửa cũng chỉ mất nửa tiếng là xong...

Đang nghĩ ngợi những điều này, cửa phòng liền mở ra, hẳn là Hilde trở về. Cho đến bây giờ, tôi vẫn ngủ cùng phòng với Hilde.

Vừa định nói một câu "ngủ ngon" rồi ngủ, bên cạnh lại truyền đến tiếng ma sát của chăn đệm và quần áo, đồng thời một làn hương thoang thoảng xông vào mũi.

Tôi quay đầu liền đối mặt với một đôi đồng tử dị sắc một đen một xanh.

"Hilde!?" Tôi giật mình suýt chút nữa thì từ trên giường bắn ra.

Thế nhưng tôi lại bị ôm lấy. Tôi lập tức mất đi lực hành động, bởi vì tôi cảm giác được...

Cơ thể nhỏ bé này đang run rẩy.

Lúc này khí hậu dễ chịu đang vào xuân hạ giao thế, đứa nhỏ này tuyệt không phải sau khi tắm bị đông cứng hỏng thần trí mơ hồ lên sai giường.

Tôi phân tích như thế.

Cho nên đây là một cái gì tình huống chứ trời ơi!

"Thật xin lỗi, anh trai, em tùy hứng, nhưng mà, em không muốn đi..."

Ôm chặt lấy tôi, Hilde dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Em không muốn rời xa anh trai, em không muốn một giấc ngủ dậy mà anh trai không ở bên cạnh, càng không muốn một khi thức tỉnh anh trai không nói với em sáng sớm tốt lành, em không muốn như thế..."

Cô ấy vừa nói, thân thể run rẩy cũng đang tăng lên, cô ấy thật sự rất sợ.

Tôi cũng biết, trái tim đứa nhỏ này rất yếu đuối. Đoán chừng tôi biến mất mấy ngày nay, cô ấy thực sự đã rất lo lắng cho tôi. Vốn dĩ đã hay làm ác mộng, cũng khó trách trông mệt mỏi như vậy.

"Ai..." Tôi thở dài, "Tất nhiên muốn tùy hứng, bây giờ cứ tùy hứng một chút đi."

Tôi cũng không biết làm thế nào để đền bù cho cô ấy, dứt khoát liền coi mình như con rối đưa cho Hilde, mặc cô ấy muốn chơi sao thì chơi.

"Cái đó..." Hilde nghe nói thế cũng cuối cùng khôi phục một chút trạng thái, "Anh trai cậu có thể ôm em không?"

"Cái này..." Tôi do dự một chút, thế nhưng là trông thấy Hilde đáng thương bộ dáng vẫn là mềm lòng, "Tuyệt đối không vấn đề!"

Ngay sau đó tôi giống như một cái người máy cứng đờ đưa tay vây quanh Hilde, nhưng lại không tiếp xúc sát với cô ấy.

Cái này dĩ nhiên rồi! Đến giờ tôi ngoại trừ ôm cô em gái Kily của mình ra thì căn bản chưa ôm một cô gái nào cùng tuổi khác. Trước đây khi hẹn hò với Hibiscus thì có ý tưởng này, thế nhưng là tiếp đó liền bị đưa đến cái nơi quỷ quái này.

Hilde là người con gái đầu tiên tôi ôm đúng nghĩa.

Cái tim này sao mà đập thình thịch thế, cố thêm chút sức đi Kilou, đối phương chỉ là một đứa trẻ thôi mà, căng thẳng gì đây chứ!?

Cuối cùng tôi cắn răng một cái, nhất quyết tâm, rốt cục vẫn là ôm lấy Hilde.

Lúc này trong lòng chỉ có một chữ, mềm.

Thân thể của cô gái đều mềm mại như vậy sao? Phảng phất không có xương cốt vậy, hơn nữa thơm quá, cái này hình như không phải mùi nước hoa...

Nhưng tôi cũng không dám suy nghĩ nhiều, tâm vô tạp niệm, tâm vô tạp niệm, cũng là trẻ con thôi.

Hilde thì một mặt mỉm cười hạnh phúc mà nhắm mắt ngủ thiếp đi, tôi thì không biết đêm nay mình có ngủ được không.

Sáng sớm hôm sau tôi nói gì cũng không cho Hilde nấu cơm, quyết định tự mình cầm dao, gọi cô ấy ở phía sau nghỉ ngơi thật tốt.

Đi qua đêm nay, Hilde xem như đã hoàn toàn khôi phục tinh thần, chưa từng có ngủ ngon như vậy. Nhìn bóng lưng tôi, nội tâm Hilde mới coi như triệt để an định xuống.

Đúng! Anh trai cô ấy nói qua...

Nghĩ tới đây Hilde liền ra cửa một chuyến đồng thời rất nhanh sẽ trở lại. Kể từ khi tôi biến mất, cô ấy quyết định không tiếp tục để tôi rời đi bên cạnh mình, coi như rời đi cũng sẽ dùng ma pháp thăm dò lấy vị trí của tôi.

Chỉ chốc lát sau, tôi làm xong đồ ăn, Hilde cũng đã quay về rồi.

À?

Tôi phát hiện cô ấy ôm một thứ đen thui trở về.

Một con... mèo đen?

"Đây là?" Tôi tò mò hỏi.

"Anh trai không thích động vật nhỏ sao? Hôm qua em phát hiện, nó cứ loanh quanh gần nhà chúng ta, em liền mang về."

Cuộc đối thoại của tôi trên lưng ma vật với Vera thì cô ấy cũng nghe thấy. Mặc dù biết điều này không tốt lắm nhưng mà nếu tôi muốn nuôi một con vật nhỏ, cô ấy sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.

Con mèo đen này lông rất mượt mà, hình thể và tỷ lệ đều rất đẹp. Tôi, người biết nhìn hàng, biết đây là một giống loài thượng đẳng.

"Đẹp thật đấy, không phải là ai nuôi à? Bị bỏ rơi sao?"

"Không vui sao? Vậy em liền đem nó ném ra bên ngoài." Hilde cho rằng mèo hoang như vậy có lẽ tôi không thích, liền định vứt bỏ.

"Không không không, chờ một chút." Tôi lại gần mắt nhìn con mèo đen này.

Không thể không nói thật sự rất xinh đẹp, chỉ cần nhìn thôi cũng có một loại cảm giác tôn quý. Hình thể già dặn chính là bằng chứng về huyết thống của nó. Khi ở Trái Đất, tôi cũng chưa từng thấy con mèo nào đẹp như vậy.

"Thôi, trước tiên cứ chăm sóc nó đi, đợi người tới nhận nuôi sau lại trả lại nhé." Tôi động lòng trắc ẩn. Một con mèo đẹp như vậy mà không nuôi thì thật đáng tiếc.

Tôi thử đưa tay vuốt ve con mèo đen một chút, nó ở trong lòng Hilde rất an phận.

Thế nhưng là vừa nhìn thấy tôi, cái khuôn mặt tôn quý ấy vậy mà lại xụ xuống!

Nó vậy mà lại bày ra một bộ mặt khó chịu về phía tôi!

"À cái này." Tôi trợn tròn mắt. Tính khí ghê vậy sao? Là thích tinh linh không thích loài người à?

Đáng giận thật, tự nhiên lại bị một con mèo coi thường!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận