Quyển 7 - Mê cung của sống và chết
Chương 40 Tuyệt tử điên cuồng chi cảnh
0 Bình luận - Độ dài: 1,619 từ - Cập nhật:
Tại sao cậu lại khóc?
Tại sao cậu lại nghiêm túc đến vậy?
Tại sao cậu lại khổ sở?
Cậu hãy cười đi...
Đúng, cười một cái đi.
Như vậy, tôi mới có thể cười được mà ~
"Tôi đã cãi nhau một trận với những người lớn trong nhà."
"Vì sao vậy?"
"Bởi vì tôi không muốn tuân theo sự sắp đặt của họ nữa, tôi không muốn trở thành cái gì là Vương phi, tôi rõ ràng không thích anh ta."
"Vậy tại sao cậu lại khóc?"
"Họ nói tôi là một con súc sinh không vâng lời, cho nên... tôi đã khóc."
"Vậy vết thương trên cánh tay cậu là sao?"
"Tôi phản bác họ, nói tôi là người, là con gái, là cháu gái của họ, sau đó... họ liền dùng đao rạch cánh tay tôi, ghì chặt vết thương, tôi đau quá, vừa khóc lớn vừa la to."
"Thật tàn nhẫn... Họ không nói gì sao?"
"Nói chứ, chỉ nói một câu thôi."
"Họ nói, chờ khi giết súc sinh cũng kêu như vậy..."
"Thằng phế vật đó ở ngay đây." Fitzine chỉ vào cái sân đổ nát phía sau, không ai có thể nghĩ rằng em gái của hoàng tử, công chúa Tộc Ma lại ở một nơi như thế này.
"Được chứ? Cậu gọi chúng tôi đi bắt nạt cô ta..." Có người đưa ra chất vấn.
"Chỉ cần không làm chết người là được rồi, cái tên đó, hễ bị thương liền khóc lóc gọi mẹ, tôi rất không thích cô ta như vậy, đây cũng là hậu duệ hoàng tộc sao? Thật mất mặt..." Fitzine tặc lưỡi nói, "Tóm lại tôi không tin tên phế vật đó chỉ có chút thực lực ấy, tôi không tiện ra tay, các cậu đi kích thích cô ta một chút đi, tôi đảm bảo, các cậu sẽ không sao cả."
"Thế nhưng, cô ta là em gái cậu mà..."
"Khi cô ta là em gái tôi thì cô ta cũng là công chúa Tộc Ma, cô ta như vậy cho dù đi ra cũng chỉ sẽ bị người khác bắt nạt, rớt nhưng là thể diện của Tộc Ma." Fitzine nói xong liền bỏ đi, "Yolanda, cậu tại sao cũng đi theo?"
"Tôi muốn giúp cậu giải sầu."
Tôi đã lừa anh ta...
"Không cần thiết mà? Hơn nữa thân phận của cậu rất nhạy cảm..."
"Tôi có thể, xin hãy tin tưởng tôi đi, Fitzine điện hạ..."
Tôi cũng đã lừa chính mình.
Khi Fitzine rời đi, tôi cùng những người còn lại đi vào ngôi nhà đó, nhìn thấy cô bé cùng tuổi đang hoảng sợ nhìn mình, khoảnh khắc đó, tôi phảng phất nhìn thấy chính mình trong quá khứ.
Nhát gan, yếu đuối, tự ti...
Rất muốn... bắt nạt cô ấy mà...
Thật sự muốn đem nỗi đau của mình, cũng mang đến cho cô ấy mà...
Rất muốn, biến cô ấy thành giống như mình!
Cũng chính vào thời khắc ấy, ác quỷ trong nội tâm tôi, liền đã không còn bất kỳ che giấu nào.
"Quái... Quái vật!"
Merlin vuốt ve mặt đối phương, thắm thiết nhìn đối phương.
"Tôi nhớ mặt cậu, cậu là cái người đã bắt tôi uống nước đến ói đó, tôi rất rõ ràng nhớ kỹ, nhớ kỹ cậu mà."
"Merlin, tôi sai rồi, không phải tôi muốn làm như vậy, thật sự!" Người đó kêu khóc, "Cũng là Yolanda ra lệnh, cũng là..."
"Suỵt..." Merlin lại dùng ngón tay đặt lên môi cô ta, cưỡng ép ngăn lại lời nói của cô ta.
"Thế nhưng tôi nhớ được mà, cậu vẫn luôn cười ở phía sau, phải không?"
"Tôi, tôi..."
"Mỗi người các cậu đều như vậy, biết mình chỉ là những con rối bị gia tộc giật dây, sự oán hận chất chứa lâu ngày dưới sự áp bức kéo dài, các cậu cần một cánh cửa để trút giận, để trút giận sự bất mãn của mình đối với cuộc sống như vậy, cho nên các cậu đã nhìn trúng tôi yếu hơn."
"Các cậu tưởng tượng mình là những người lớn đáng ghét đó, bắt chước hành vi của họ đem tất cả sự hung ác của họ gây cho người yếu hơn mình, chỉ có như vậy các cậu mới có thể trút giận sự xấu xí trong lòng, nhưng là bây giờ thì sao? Tại sao lại giả vờ là người bị hại chứ?"
"Không phải, không phải..." Đối phương cố gắng muốn giải thích, nhưng cuối cùng nói ra miệng lại chỉ là sự phủ nhận bất lực.
"Kẻ xứng đáng bị hại đã biến thành kẻ thi bạo, cái gọi là thương hại, cái gọi là thông cảm, chính là lưỡi đao lạnh lùng tàn khốc nhất thế gian này."
Merlin đặt cổ tay mình lên động mạch, một quyền đánh vào phần bụng đối phương, cơn đau dữ dội khiến cô ta há miệng thở dốc dữ dội, và Merlin liền dùng cổ tay máu tươi đang tuôn trào của mình chặn trước miệng cô ta, ấn sau gáy cô ta ngăn không cho cô ta tránh ra.
"Ở đây không có nước, cho nên cậu cứ uống máu của tôi đi, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, tôi còn nhiều lắm."
Hình phạt cực hình như vậy chính là trước kia đối phương đã gây ra cho Merlin, giờ khắc này, cô ta nếm được quả đắng năm xưa.
Cô ta muốn giãy giụa, cô ta khó nhọc muốn đẩy Merlin ra, lại phát hiện làm không được, sau đó liền thử dùng răng cắn Merlin, muốn cô ấy buông tay.
Thế nhưng, Merlin căn bản không cảm thấy đau đớn.
Hành động như vậy của cô ta chỉ là đang khuếch đại vết thương, để càng nhiều máu đỏ thẫm chảy vào trong bụng mình.
"Đến đây đi, uống đi, cậu không phải thích nhất chuyện như vậy sao?"
"Cậu không phải thích nhìn vẻ mặt thống khổ của đối phương sao?"
"Tôi có thể nói cho cậu biết biểu cảm của cậu bây giờ mà."
Bởi vì sự tồn tại của bất tử chi lực, máu của Merlin vĩnh viễn sẽ không chảy khô, chỉ cần mình không đi chữa trị, máu của mình sẽ vẫn luôn tuôn ra rót vào trong bụng đối phương.
Thời gian dài trôi qua, trong bụng cô ta cũng không thể chứa thêm một giọt chất lỏng nào nữa, cái bụng dưới thông phồng là quả đắng do chính cô ta đã gieo trồng.
Merlin ném cô ta đang bất tỉnh sang một bên, chữa trị xong cánh tay của mình rồi nhìn những người khác trong đống đổ nát này.
Mỗi người đều gặp phải hình phạt cực hình mà họ đã ngược đãi Merlin trước đó, có người hôn mê bất tỉnh, có người đang bất lực mà xin lỗi.
Dưới lớp mặt nạ của kẻ thi ngược, vẫn là cái mình nhát gan đã từng.
"Tôi sẽ không giết các cậu, các cậu sẽ mang theo phần ác quả này, phần sợ hãi này, vĩnh viễn sống trong địa ngục do chính mình tạo ra."
Merlin nhìn về phía Yolanda, cô ta là người cuối cùng, cũng là khởi đầu của tất cả.
"A, ha ha, ha ha ha ha ha!"
Đối mặt với ánh mắt không mang bất kỳ tình cảm nào của Merlin, Yolanda lại bật cười.
"Người bị hại biến thành kẻ thi ngược? Cậu đang nói chính cậu sao? Hành vi hiện tại của cậu và chúng tôi có gì khác nhau?"
"Cậu chính là một người điên, đừng tưởng rằng có được phần lực lượng này..."
Merlin đâm ngón tay vào miệng cô ta, chống ra khóe miệng cô ta để Yolanda tạo ra một nụ cười hết sức khó coi.
"Cậu đã từng theo đuổi Hạnh Phúc của mình chưa, Yolanda?"
Yolanda không hiểu ý nghĩa những lời này của Merlin.
"Tôi vẫn luôn đau khổ truy cầu mà, tôi làm tất cả đều là vì Hạnh Phúc của mình."
"Tôi muốn tìm một người quan tâm tôi, người để tâm đến tôi, người sẵn lòng bảo vệ tôi, cùng anh ấy sống cả đời."
"Tôi bây giờ làm tất cả, cũng là vì Hạnh Phúc của tôi mà cố gắng, tôi nhất thiết phải cố gắng hơn nữa mới được, càng nỗ lực hơn nữa!"
"Người đi truy cầu Hạnh Phúc của mình có lỗi gì? Vì Hạnh Phúc mà trả giá cố gắng thì có gì sai?"
"Sai là các cậu, các cậu ngăn cản tôi Hạnh Phúc của tôi, tôi đang thi ngược các cậu sao? Cậu có phải đã nhầm lẫn điều gì không?"
"Hành động của tôi bây giờ đối với các cậu, chỉ là bởi vì... Các cậu đã khiến tôi đêm nay không cách nào nhìn thấy anh ấy mà thôi, tôi vốn định mặc bộ quần áo đẹp nhất đi tham gia khánh điển, sau đó ngay trước mặt tất cả Tộc Ma nói cho anh ấy biết, ý nghĩa chiếc nhẫn tôi tặng cho anh ấy, hơn nữa... tôi cũng sẽ một lần nữa trở lại làm công chúa Tộc Ma."
"Các cậu đánh lén làm hỏng tất cả điều này, hiểu chưa? Tôi đối với các cậu làm..."
Merlin nhìn ánh mắt của Yolanda, thần sắc điên cuồng nói.
"Chỉ là tiện thể, chỉ thế thôi mà..."
"Cho nên, cậu hiểu chưa? Tôi không phải đang báo thù cậu, cho nên..."
"Cười một cái đi, Yolanda, đêm nay cậu không cần chết, thật tốt mà."
"Cười một cái đi, cười một cái đi..."


0 Bình luận